Du Long Tùy Nguyệt
Chương 102: Yếu tri tâm phúc sự đãn thính bối hậu ngôn (Muốn biết chuyện bí mật thì nghe trộm)
/145
|
Công Tôn và Triệu Phổ đi tới thủy trại, Trâu Lương cũng theo tới, kiểm tra bốn phía, phát hiện thủy trại này có không ít nhược điểm, trong lòng nắm chắc, lần này Hà Trạch Văn lại bệnh nặng, nói không chừng đánh lén một trận đã đắc thủ! Nhưng dù sao cũng không có chứng cứ chứng minh hắn tạo phản, không thể vô duyên vô cớ đột kích thủy trại của hắn, để hắn bắt được nhược điểm, đánh lại một nước cờ, vậy thì càng phiền phức.
Triệu Phổ và Công Tôn lúc này cũng đang suy nghĩ đến ý này, chủ yếu nhất chính là chứng cứ.
Công Tôn trước tiên trị bệnh cho Hà Trạch Văn, chậm rãi làm cho hắn sản sinh lòng tin như vậy sẽ dễ hành sự.
Quả nhiên, cái bụng của Hà Trạch Văn càng lúc càng lớn, Triệu Phổ và Trâu Lương nhìn đến tròn mắt tấm tắc khen lạ, người sáng suốt vừa nhìn thì biết là có chửa! Chiêu này cũng quá độc ác.
Công Tôn cũng nhịn cười, tâm nói thuốc này hữu dụng thật a, bèn giả vờ bắt mạch cho Hà Trạch Văn, kỳ thực chỉ là dạ dày trướng khí kèm theo trướng bụng thông thường mà thôi, trong bụng Hà Trạch Văn không phải tiểu hài nhi, đều là khí, thuốc của Công Tôn khiến cho Hà Trạch Văn chật vật không chịu nổi.
Công Tôn chẩn mạch xong, lại khai một phương thuốc cho hắn, thuốc này có thể giúp hắn trì hoãn một chút, đã cho hắn một bạt tai thì cũng nên thưởng chút ngon ngọt chứ, như vậy mới có thể tin tưởng mình.
“Thần y, chuyện này nên làm thế nào cho phải a?” Hà Trạch Văn nhịn không được mà hỏi Công Tôn, “Còn mấy tháng nữa… mới, mới xong?”
Công Tôn nói, “Mang thai mười tháng, hiện tại vừa mới sáu tháng, còn hơn ba tháng nữa là có thể sinh được rồi.”
“Ai u.” Hà Trạch Văn mặt như đưa đám, nói, “Vậy làm sao sinh a, đòi mạng rồi!”
Công Tôn nhịn cười, “Tướng quân yên tâm, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi đỡ đẻ.”
“Phốc…” Hà Trạch Văn muốn khóc thét, nhưng đành gật đầu, đang định hỏi tiếp vài câu thì có một tham báo chạy đến, nói vài tiếng bên tai Hà Đức Quảng.
Hà Đức Quảng sửng sốt, gật đầu, dùng mắt ra hiệu cho Hà Trạch Văn, Hà Trạch Văn nhìn thấy, lời muốn nói cũng không bật ra khỏi miệng được, chỉ đành quay sang cảm tạ Công Tôn.
Hà Đức Quảng hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, lần sau khi nào dùng thuốc a? Ta phái người đi đón ngươi.”
Công Tôn nói, “Mỗi ba ngày bắt mạch một lần, có gì khó chịu lập tức tìm ta.”
“Được được!” Hà Đức Quảng vội vã gật đầu, gọi hạ nhân tiễn Công Tôn ra ngoài, bạc thì đến trướng phòng (phòng thu ngân) mà lấy, đưa nhiều chút.
Công Tôn trao đổi bằng ánh mắt với Triệu Phổ bọn họ, trong lòng khẽ động, cảm giác thủy trại này tựa hồ xảy ra chuyện gì đó, Hà gia phụ tử rõ ràng rất khẩn trương.
Vừa đi ra cửa phòng, Triệu Phổ chợt nghe được Hà Đức Quảng đi tới bên giường, nói với Hà Trạch Văn một tiếng, “Cha… Tới!”
…
Triệu Phổ nhịn không được mà nhíu mày, trong lòng nghi hoặc —— Tới? Cái gì tới?
Nhưng cũng không thể hỏi nhiều, những hạ nhân này theo dõi gắt gao cho đến khi tiễn bọn họ ra ngoài.
Ra bên ngoài thủy trại, Trâu Lương và Triệu Phổ quan sát khắp nơi, chỉ thấy phía sau thủy trại tựa hồ có vài đoàn thuyền chèo tới.
Mọi người bước nhanh ra đại trại, Triệu Phổ nhảy lên một gốc cây cao, nhìn ra xa, sau khi nhảy xuống thì nhịn không được mà nhíu mày, “Là đoàn thuyền của người Phù Tang!”
“Người Phù Tang?” Công Tôn trong lòng khẽ động, “Đoàn thuyền hình như rất lớn, vô duyên vô cớ đến quân doanh thủy trại này làm chi? Chắc chắn có âm mưu!”
“Quay lại?” Trâu Lương hỏi.
“Chờ chút.” Triệu Phổ khoát khoát tay, nói, “Đừng đả thảo kinh xà!”
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Công Tôn hỏi hắn, “Đây là thời cơ tốt nhất để lấy chứng cứ.”
Triệu Phổ gật đầu nói với Trâu Lương, “Nếu đến thủy trại, không bằng lên thuyền Phù Tang!”
Trâu Lương nghe xong hơi sửng sốt, gật đầu, “Có lý.”
Triệu Phổ kéo Công Tôn đi cùng với Trâu Lương tới góc đường, chọn một hướng để lên thuyền, nhưng thuyền Phù Tang neo trong thủy trại, không dễ tới gần, tốt nhất là từ trong nước đi đến.
Trâu Lương bơi rất giỏi, Triệu Phổ không thạo lắm, Công Tôn cũng không rành.
Giả Ảnh thì biết bơi, bèn theo Trâu Lương cùng nhảy vào trong nước, chậm rãi tới gần thuyền Phù Tang, thám thính tin tức.
“Thư ngốc, yên tâm đi.” Triệu Phổ kéo Công Tôn, nói, “Trâu Lương và Giả Ảnh bơi rất giỏi hơn nữa còn rất thông minh, có vấn đề gì chỉ cần nhảy vào nước là có thể thoát thân, chúng ta ở đây chỉ là khiến người ta hoài nghi, về hiệu thuốc trước chờ bọn họ thôi!”
Công Tôn gật đầu, cũng chỉ đành vậy.
.
Hai người về tới hiệu thuốc, Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên quầy hàng đùa với Thạch Đầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới.
“Hai ngươi tới làm gì?” Triệu Phổ thắc mắc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy hai người đã trở về cũng thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chúng ta phát hiện có thuyền Phù Tang tới, sợ các ngươi gặp phải sẽ rước lấy phiền phức.”
Triệu Phổ gật đầu, nói Trâu Lương và Giả Ảnh đã đi thám thính tình huống.
Thấy sắc trời đã sắp đen, bọn họ lưu lại chờ Trâu Lương Giả Ảnh, chuẩn bị đến tửu lâu Tùng Giang phủ để dùng bữa, vì không muốn khiến người khác hoài nghi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi một bên, Triệu Phổ và Công Tôn ngồi một bên, hai bên giả vờ không quen.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ăn trứng tráng mà Công Tôn vừa đút cho, nhỏ giọng gọi thầm một câu.
“Ân?” Công Tôn phát hiện mấy ngày nay Tiểu Tứ Tử tựa hồ luôn rầu rĩ không vui, bèn hỏi, “Tiểu Lương Tử đâu? Sao mấy hôm nay không thấy nó đi chung với ngươi?”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, nói, “Tiểu Lương Tử học bơi với Tưởng Tưởng, không rảnh theo Tiểu Tứ Tử.”
“Nga…” Triệu Phổ gật đầu, “Thảo nào mấy ngày nay không thấy, thì ra đang học bơi à, cơ hội này ngàn năm khó gặp, kỹ năng bơi của Tưởng Bình giỏi nhất nhì thiên hạ.”
“Phụ thân ta cũng muốn học.” Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn.
Công Tôn bật cười, “Ngươi trước tiên học trong dục bồn đã, học xong thì xuống sông, bằng không phải chờ đến khi mười tuổi!”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, đếm ngón tay, vì sao mùng ba tháng sau còn chưa đến, gần đây chả có chút hứng thú nào! “Phụ thân, các ngươi dạo gần đây đều bận rộn, không có thời gian rảnh.”
Công Tôn cũng biết, sau khi tới Tùng Giang phủ thì rất bận bịu, không có thời gian chơi với Tiểu Tứ Tử, khiến Tiểu Tứ Tử bị hiu quạnh.
Triệu Phổ cười nói, “Tiểu Tứ Tử, đêm nay đi dạo chợ đêm với ngươi, sao hả? Gì cũng nghe ngươi, ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ.
“Ân.” Triệu Phổ nhướng mi, vỗ vỗ chân bảo Tiểu Tứ Tử đi đến ngồi, Tiểu Tứ Tử chạy tới bên Triệu Phổ, Triệu Phổ bế bé lên đút cơm.
Công Tôn vừa nhìn vừa ăn canh, tâm nói, Triệu Phổ rất biết cách nịnh nọt Tiểu Tứ Tử a.
.
Vừa dùng bữa xong, bọn Trâu Lương cũng đã trở về, vừa đặt mông ngồi xuống đã chửi má nó.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ thắc mắc, “Thám thính được gì không?”
“Nghe thì có nghe!” Giả Ảnh trả lời, “Nhưng nghe cả nửa ngày mà không hiểu cái quái gì cả, đám Phù Tang này a i u ê ô, không biết đang nói gì cả.”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, có chút chán ngán nhìn hắn, “Hai ngươi đúng là đần.”
“Chịu thôi cũng đâu có cách nào khác.” Giả Ảnh liếc nhìn Trâu Lương, “Nga?”
Trâu Lương gật đầu, ăn, trả lời, “Ân!”
“Đúng rồi.” Giả Ảnh từ trong lòng lấy ra vài phong thư, nói, “Ta cũng không nghe hiểu được gì, thấy trên bàn có thư bèn tiện tay rút ra vài tờ, không biết có dùng được hay không, nhưng mà viết cũng toàn là ký hiệu lộn xộn, nhìn không rõ.”
Công Tôn đưa tay cầm lấy mở ra, Triệu Phổ hỏi, “Tìm người hiểu loại văn tự này ở đâu đây?”
Vừa mới hỏi, chợt nghe từ miệng Tiểu Tứ Tử đang ngậm cổ gà trong lòng mình bật ra hai chữ, “Bổn bổn.”
“Ân?” Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy vật nhỏ phồng phồng má, nói, “Ưm ưm~ không phải có phụ thân biết sao?!”
Mọi người đều giật mình nhìn Công Tôn, chỉ thấy Công Tôn đang tập trung đọc thư, Trâu Lương nheo mắt lại hỏi, “Biết thật?”
Giả Ảnh cũng tò mò.
Công Tôn đọc xong, đặt thư sang một bên, nói, “Đây là thư thủy trại viết cho tướng quân Phù Tang Đường Bản, thương lượng qua lại cấu kết tiêu diệt Đại Tống, chứng cứ đầy đủ!”
“Hả?” Giả Ảnh cả kinh, “Ta tiện tay cầm về lại là chứng cứ?”
“Ân, không giả chút nào!” Công Tôn gật đầu, “Trên đó viết, Hà Trạch Văn muốn hợp tác với Đường Bản, sau khi đoạt được Giang Nam thì sẽ lấn sang bên kia con sông, sau đó lần lượt công phá, chiếm cứ toàn bộ Trung Nguyên.”
“Ồ.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Tính toán rất không tồi a.”
“Trên đó còn có ấn trạc của Hà Trạch Văn nữa.” Công Tôn nghiêm túc nói, “Giao những phong thư này cho hoàng cung thì tội danh phản quốc theo địch của Hà Trạch Văn này chắc chắn sẽ bị phơi bày, đó là tội danh phải sao gia diệt tộc a.”
“Chỉ sợ đến khi đó hắn chó cùng rứt giậu.” Triệu Phổ cầm thư lên giao cho Giả Ảnh, nói, “Suốt đêm đưa vào hoàng cung, tự tay giao cho hoàng thượng, nghe hắn an bài.”
“Dạ!” Giả Ảnh ăn xong vài miếng cơm cuối cùng, cùng Tử Ảnh đi đến Khai Phong.
Trâu Lương lúc này còn đang híp mắt nhìn Công Tôn, thần tình đó có chút phức tạp.
Công Tôn bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, rụt đến bên cạnh Triệu Phổ né tránh, tâm nói phó tướng này của ngươi có bệnh a.
“Không được.” Tiểu Tứ Tử chắn ở phía trước Công Tôn, nghiêm túc nói, “Chúc Chúc không được nhìn phụ thân, phụ thân có Cửu Cửu rồi.”
Trâu Lương sửng sốt, sờ sờ cằm, nói, “Ân, có lợi!”
“Có lợi cái gì?” Công Tôn thắc mắc.
Trâu Lương thoáng tự nói một chút rồi hỏi Triệu Phổ, “Bao giờ thành hôn?”
Công Tôn và Triệu Phổ đều kinh ngạc, tâm nói, bốn chữ! Không ngờ lại nói ra bốn chữ a!
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm trả lời, “Mùng ba tháng sau.”
Trâu Lương nhướng mi một cái, “Quá chậm!”
Triệu Phổ mừng rơn, ân, những lời này hắn thích nghe!
“Đúng nga!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua, bịt miệng bé lại, không cho bé nói bậy.
Trâu Lương nhìn nhìn Công Tôn, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Nên cưới! Có trọng dụng!”
Triệu Phổ đổ mồ hôi đầy trán, chân mày Công Tôn nhướng thật cao, chữ cưới kia hơi bị chói tai, một lát mới ngập ngừng nói, “Nguyên soái nhà ngươi mới là bên xuất giá.”
Trâu Lương nghe xong nhướng mi một cái, trả lời, “Vô phương.”
Triệu Phổ thở dài, Công Tôn lại giật mình.
Trâu Lương uống trà, không nhẹ không nặng tới một câu, “Trên dưới lập biện!” (trên dưới đã phân rõ ràng, vì bảo tồn đặc sắc của Trâu Lương nên không ghi dài được^^)
Công Tôn nghe xong liền cảm giác ‘đằng’ một cái máu nóng xộc lên tới não, tâm nói Trâu Lương này không hổ là người Triệu Phổ dẫn theo, y như hắn, chẳng chút đàng hoàng!
Vươn tay đoạt lại Tiểu Tứ Tử, Công Tôn dắt Tiểu Tứ Tử xuống lầu, đi dạo phố.
Triệu Phổ cũng đứng dậy, vỗ vỗ vai Trâu Lương nói, “Ta theo họ đi dạo, ngươi về một mình đi.”
Trâu Lương đột nhiên nói, “Mạnh bạo lên!”
Triệu Phổ cả kinh, tâm nói, thủ hạ của hắn sao dám trực tiếp như vậy, bản thân Công Tôn đã không tự nhiên đến điên người, chẳng lẽ đã đến nông nỗi ngoại trừ dùng sức mạnh cũng không còn cách nào khác rồi sao? Trên mặt có chút khó xử, đang muốn đi lại nghe Trâu Lương nói, “Không nhanh chút, coi chừng bị đoạt.”
Triệu Phổ lườm hắn một cái, “Đêm nay ngươi nói nhiều quá.”
Trâu Lương khẽ cười cười, chỉ chỉ Công Tôn dưới lầu, lại chỉ chỉ Triệu Phổ, “Rất xứng đôi.” Nói xong, xoay người đi.
Triệu Phổ nghe xong trong lòng thấy rất hưởng thụ, thản nhiên cười, nhảy xuống lầu, đuổi theo Công Tôn.
.
Chợ đêm Tùng Giang phủ rất náo nhiệt, nhưng là ca vũ thanh bình, không hợp với tiểu hài tử như Tiểu Tứ Tử, trên đường đều là rạp hát, trà lâu tiệm cơm, nếu không thì cũng là xướng quán kỹ viện trước cửa đứng đầy kỹ nữ chèo kéo.
Tiểu Tứ Tử ngáp một cái nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất nhàm chán.
Lúc này, chợt thấy phía trước có một tràng lâu (tòa nhà cao), các cô nương đang thét to, “U, đại gia a, vào trong này uống chén rượu hoa đi, chúng ta ở đây là trăm hoa đua nở, muôn hoa khoe sắc nha!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, giơ một ngón tay chỉ một tửu lâu, tấm biển trên đó ghi “Bách Hoa Lâu”, nói, “Cửu Cửu, vào trong đó!”
Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh, nói, “Tiểu Tứ Tử, ở đó có gì hay ho đâu, bé ngoan không thể đến!”
Tiểu Tứ Tử thắc mắc, “Tại sao? Nơi đó không phải nói trăm hoa đua nở sao, ở đây không vui, chúng ta đi ngắm hoa đi!”
Triệu Phổ vừa khuyên Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thần sắc của Công Tôn, tâm nói, thư ngốc này không chừng lại xù lông nhím. Nhưng kỳ quái chính là, Công Tôn nhìn chằm chằm Bách Hoa Lâu phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Phổ vừa nhìn, nguy, thư ngốc đang chuẩn bị, nói không chừng lập tức bạo phát, vội dỗ dành Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, không được a, chúng ta không thể đi chỗ đó!”
“Vì sao a?” Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, “Cửu Cửu ngươi vừa nãy rõ ràng nói Tiểu Tứ Tử muốn đi đâu thì đi đó mà!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, đã định bảo Công Tôn cản lại, bây giờ hắn phát hiện có lẽ do mình quá cưng chiều Tiểu Tứ Tử nên vật nhỏ hay làm nũng với mình, Công Tôn nói vài câu nó sẽ nghe ngay.
Nhưng ngoài dự liệu của Triệu Phổ, Công Tôn không hề ngăn cản, ngược lại, nói, “Ân… có thể đi một chuyến.”
Triệu Phổ sửng sốt, tâm nói, cái gì? Ngươi muốn đi kỹ viện? Lập tức, Triệu Phổ lang tính nổi lên, tâm nói ngươi dám liếc nhìn kỹ nữ ta trực tiếp khiêng ngươi về làm ngươi!
Nhưng Công Tôn khoát khoát tay với hắn, giơ một ngón tay chỉ phía trước, ý bảo Triệu Phổ nhìn!
Triệu Phổ quay đầu nhìn qua, thấy có một đội nhân mã đứng trước Bách Hoa Lâu, có vài người bước xuống.
Người dẫn đầu chính là Hà Đức Quảng, còn có vài người… tuy rằng mặc trang phục của người Trung Nguyên, nhưng kiểu tóc quái dị, nhìn một cái —— Là người Phù Tang!
“Nga!” Triệu Phổ nhướng mi một cái, tâm nói đây thật đúng là cơ hội ngàn năm nhất định phải đi thám thính một chút. Có điều… hắn lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo vào kỹ viện có được không? Hơn nữa bọn họ muốn âm thầm thám thính, để Tiểu Tứ Tử ở đâu bây giờ? Nếu như bảo bé về cùng các ảnh vệ, vật nhỏ chắc chắn không chịu, lại nói mọi người lạnh nhạt với bé.
Công Tôn nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, bắt đầu lên tinh thần, nói, “Hảo nha, trò gì?”
“Chúng ta nhắm mắt lại, trong lúc này mặc kệ người khác nói gì cũng không được mở, ai nhắm lâu hơn thì người đó thắng, thế nào?”
Tiểu Tứ Tử phồng má, “Trò này có gì vui đâu nha.
Công Tôn cười, “Nếu ngươi thắng, hôn sự sẽ diễn ra trước mùng ba một ngày.”
“Thật sao?” Đôi mắt Tiểu Tứ Tử trợn tròn xoe, “Vậy là sửa thành mùng hai sao?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu đáp ứng.
“Hảo nha!” Tiểu Tứ Tử vội nói, “Chúng ta bắt đầu chưa?”
“Ân, bắt đầu!” Công Tôn vừa nói xong, Tiểu Tứ Tử đã lập tức ôm Thạch Đầu, nhắm mắt không nói lời nào.
Công Tôn cười, lén gọi Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đến, bảo Bạch Ảnh bế Tiểu Tứ Tử vào lòng, lặng lẽ trở về Hãm Không đảo, với những hiểu biết của y về Tiểu Tứ Tử, không bao lâu Tiểu Tứ Tử sẽ ngủ.
Bạch Ảnh nhẹ nhàng nhận lấy Tiểu Tứ Tử, cùng Hắc Ảnh đi về Hãm Không đảo.
Quả nhiên, không bao lâu Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, ngực còn sung sướng nghĩ, nhất định thắng phụ thân, ta chỉ cần sáng mai mới mở mắt, như vậy bọn họ có thể thành thân vào mùng hai!
Chờ Tiểu Tứ Tử được đưa đi, Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, cười, “Thư ngốc, ngươi thật giỏi a!”
Công Tôn nhíu mày, hỏi hắn, “Sao hả vương gia, chúng ta công khai đi vào hay âm thầm nghe trộm?”
“Ai.” Triệu Phổ cười, “Muốn biết chuyện bí mật thì đi nghe trộm… đương nhiên là âm thầm.” Nói xong, dắt Công Tôn chạy đến ngõ nhỏ bên cạnh Bách Hoa Lâu, nhảy vào hậu viện, lặng lẽ… tìm Hà Đức Quảng và những người Phù Tang kia.
Triệu Phổ và Công Tôn lúc này cũng đang suy nghĩ đến ý này, chủ yếu nhất chính là chứng cứ.
Công Tôn trước tiên trị bệnh cho Hà Trạch Văn, chậm rãi làm cho hắn sản sinh lòng tin như vậy sẽ dễ hành sự.
Quả nhiên, cái bụng của Hà Trạch Văn càng lúc càng lớn, Triệu Phổ và Trâu Lương nhìn đến tròn mắt tấm tắc khen lạ, người sáng suốt vừa nhìn thì biết là có chửa! Chiêu này cũng quá độc ác.
Công Tôn cũng nhịn cười, tâm nói thuốc này hữu dụng thật a, bèn giả vờ bắt mạch cho Hà Trạch Văn, kỳ thực chỉ là dạ dày trướng khí kèm theo trướng bụng thông thường mà thôi, trong bụng Hà Trạch Văn không phải tiểu hài nhi, đều là khí, thuốc của Công Tôn khiến cho Hà Trạch Văn chật vật không chịu nổi.
Công Tôn chẩn mạch xong, lại khai một phương thuốc cho hắn, thuốc này có thể giúp hắn trì hoãn một chút, đã cho hắn một bạt tai thì cũng nên thưởng chút ngon ngọt chứ, như vậy mới có thể tin tưởng mình.
“Thần y, chuyện này nên làm thế nào cho phải a?” Hà Trạch Văn nhịn không được mà hỏi Công Tôn, “Còn mấy tháng nữa… mới, mới xong?”
Công Tôn nói, “Mang thai mười tháng, hiện tại vừa mới sáu tháng, còn hơn ba tháng nữa là có thể sinh được rồi.”
“Ai u.” Hà Trạch Văn mặt như đưa đám, nói, “Vậy làm sao sinh a, đòi mạng rồi!”
Công Tôn nhịn cười, “Tướng quân yên tâm, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi đỡ đẻ.”
“Phốc…” Hà Trạch Văn muốn khóc thét, nhưng đành gật đầu, đang định hỏi tiếp vài câu thì có một tham báo chạy đến, nói vài tiếng bên tai Hà Đức Quảng.
Hà Đức Quảng sửng sốt, gật đầu, dùng mắt ra hiệu cho Hà Trạch Văn, Hà Trạch Văn nhìn thấy, lời muốn nói cũng không bật ra khỏi miệng được, chỉ đành quay sang cảm tạ Công Tôn.
Hà Đức Quảng hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, lần sau khi nào dùng thuốc a? Ta phái người đi đón ngươi.”
Công Tôn nói, “Mỗi ba ngày bắt mạch một lần, có gì khó chịu lập tức tìm ta.”
“Được được!” Hà Đức Quảng vội vã gật đầu, gọi hạ nhân tiễn Công Tôn ra ngoài, bạc thì đến trướng phòng (phòng thu ngân) mà lấy, đưa nhiều chút.
Công Tôn trao đổi bằng ánh mắt với Triệu Phổ bọn họ, trong lòng khẽ động, cảm giác thủy trại này tựa hồ xảy ra chuyện gì đó, Hà gia phụ tử rõ ràng rất khẩn trương.
Vừa đi ra cửa phòng, Triệu Phổ chợt nghe được Hà Đức Quảng đi tới bên giường, nói với Hà Trạch Văn một tiếng, “Cha… Tới!”
…
Triệu Phổ nhịn không được mà nhíu mày, trong lòng nghi hoặc —— Tới? Cái gì tới?
Nhưng cũng không thể hỏi nhiều, những hạ nhân này theo dõi gắt gao cho đến khi tiễn bọn họ ra ngoài.
Ra bên ngoài thủy trại, Trâu Lương và Triệu Phổ quan sát khắp nơi, chỉ thấy phía sau thủy trại tựa hồ có vài đoàn thuyền chèo tới.
Mọi người bước nhanh ra đại trại, Triệu Phổ nhảy lên một gốc cây cao, nhìn ra xa, sau khi nhảy xuống thì nhịn không được mà nhíu mày, “Là đoàn thuyền của người Phù Tang!”
“Người Phù Tang?” Công Tôn trong lòng khẽ động, “Đoàn thuyền hình như rất lớn, vô duyên vô cớ đến quân doanh thủy trại này làm chi? Chắc chắn có âm mưu!”
“Quay lại?” Trâu Lương hỏi.
“Chờ chút.” Triệu Phổ khoát khoát tay, nói, “Đừng đả thảo kinh xà!”
“Bây giờ chúng ta làm gì?” Công Tôn hỏi hắn, “Đây là thời cơ tốt nhất để lấy chứng cứ.”
Triệu Phổ gật đầu nói với Trâu Lương, “Nếu đến thủy trại, không bằng lên thuyền Phù Tang!”
Trâu Lương nghe xong hơi sửng sốt, gật đầu, “Có lý.”
Triệu Phổ kéo Công Tôn đi cùng với Trâu Lương tới góc đường, chọn một hướng để lên thuyền, nhưng thuyền Phù Tang neo trong thủy trại, không dễ tới gần, tốt nhất là từ trong nước đi đến.
Trâu Lương bơi rất giỏi, Triệu Phổ không thạo lắm, Công Tôn cũng không rành.
Giả Ảnh thì biết bơi, bèn theo Trâu Lương cùng nhảy vào trong nước, chậm rãi tới gần thuyền Phù Tang, thám thính tin tức.
“Thư ngốc, yên tâm đi.” Triệu Phổ kéo Công Tôn, nói, “Trâu Lương và Giả Ảnh bơi rất giỏi hơn nữa còn rất thông minh, có vấn đề gì chỉ cần nhảy vào nước là có thể thoát thân, chúng ta ở đây chỉ là khiến người ta hoài nghi, về hiệu thuốc trước chờ bọn họ thôi!”
Công Tôn gật đầu, cũng chỉ đành vậy.
.
Hai người về tới hiệu thuốc, Tiểu Tứ Tử còn đang ngồi trên quầy hàng đùa với Thạch Đầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng tới.
“Hai ngươi tới làm gì?” Triệu Phổ thắc mắc.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy hai người đã trở về cũng thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chúng ta phát hiện có thuyền Phù Tang tới, sợ các ngươi gặp phải sẽ rước lấy phiền phức.”
Triệu Phổ gật đầu, nói Trâu Lương và Giả Ảnh đã đi thám thính tình huống.
Thấy sắc trời đã sắp đen, bọn họ lưu lại chờ Trâu Lương Giả Ảnh, chuẩn bị đến tửu lâu Tùng Giang phủ để dùng bữa, vì không muốn khiến người khác hoài nghi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngồi một bên, Triệu Phổ và Công Tôn ngồi một bên, hai bên giả vờ không quen.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử ăn trứng tráng mà Công Tôn vừa đút cho, nhỏ giọng gọi thầm một câu.
“Ân?” Công Tôn phát hiện mấy ngày nay Tiểu Tứ Tử tựa hồ luôn rầu rĩ không vui, bèn hỏi, “Tiểu Lương Tử đâu? Sao mấy hôm nay không thấy nó đi chung với ngươi?”
Tiểu Tứ Tử đô đô miệng, nói, “Tiểu Lương Tử học bơi với Tưởng Tưởng, không rảnh theo Tiểu Tứ Tử.”
“Nga…” Triệu Phổ gật đầu, “Thảo nào mấy ngày nay không thấy, thì ra đang học bơi à, cơ hội này ngàn năm khó gặp, kỹ năng bơi của Tưởng Bình giỏi nhất nhì thiên hạ.”
“Phụ thân ta cũng muốn học.” Tiểu Tứ Tử nhìn Công Tôn.
Công Tôn bật cười, “Ngươi trước tiên học trong dục bồn đã, học xong thì xuống sông, bằng không phải chờ đến khi mười tuổi!”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, đếm ngón tay, vì sao mùng ba tháng sau còn chưa đến, gần đây chả có chút hứng thú nào! “Phụ thân, các ngươi dạo gần đây đều bận rộn, không có thời gian rảnh.”
Công Tôn cũng biết, sau khi tới Tùng Giang phủ thì rất bận bịu, không có thời gian chơi với Tiểu Tứ Tử, khiến Tiểu Tứ Tử bị hiu quạnh.
Triệu Phổ cười nói, “Tiểu Tứ Tử, đêm nay đi dạo chợ đêm với ngươi, sao hả? Gì cũng nghe ngươi, ngươi muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó.”
“Thật không?” Tiểu Tứ Tử vui vẻ.
“Ân.” Triệu Phổ nhướng mi, vỗ vỗ chân bảo Tiểu Tứ Tử đi đến ngồi, Tiểu Tứ Tử chạy tới bên Triệu Phổ, Triệu Phổ bế bé lên đút cơm.
Công Tôn vừa nhìn vừa ăn canh, tâm nói, Triệu Phổ rất biết cách nịnh nọt Tiểu Tứ Tử a.
.
Vừa dùng bữa xong, bọn Trâu Lương cũng đã trở về, vừa đặt mông ngồi xuống đã chửi má nó.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ thắc mắc, “Thám thính được gì không?”
“Nghe thì có nghe!” Giả Ảnh trả lời, “Nhưng nghe cả nửa ngày mà không hiểu cái quái gì cả, đám Phù Tang này a i u ê ô, không biết đang nói gì cả.”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, có chút chán ngán nhìn hắn, “Hai ngươi đúng là đần.”
“Chịu thôi cũng đâu có cách nào khác.” Giả Ảnh liếc nhìn Trâu Lương, “Nga?”
Trâu Lương gật đầu, ăn, trả lời, “Ân!”
“Đúng rồi.” Giả Ảnh từ trong lòng lấy ra vài phong thư, nói, “Ta cũng không nghe hiểu được gì, thấy trên bàn có thư bèn tiện tay rút ra vài tờ, không biết có dùng được hay không, nhưng mà viết cũng toàn là ký hiệu lộn xộn, nhìn không rõ.”
Công Tôn đưa tay cầm lấy mở ra, Triệu Phổ hỏi, “Tìm người hiểu loại văn tự này ở đâu đây?”
Vừa mới hỏi, chợt nghe từ miệng Tiểu Tứ Tử đang ngậm cổ gà trong lòng mình bật ra hai chữ, “Bổn bổn.”
“Ân?” Triệu Phổ cúi đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy vật nhỏ phồng phồng má, nói, “Ưm ưm~ không phải có phụ thân biết sao?!”
Mọi người đều giật mình nhìn Công Tôn, chỉ thấy Công Tôn đang tập trung đọc thư, Trâu Lương nheo mắt lại hỏi, “Biết thật?”
Giả Ảnh cũng tò mò.
Công Tôn đọc xong, đặt thư sang một bên, nói, “Đây là thư thủy trại viết cho tướng quân Phù Tang Đường Bản, thương lượng qua lại cấu kết tiêu diệt Đại Tống, chứng cứ đầy đủ!”
“Hả?” Giả Ảnh cả kinh, “Ta tiện tay cầm về lại là chứng cứ?”
“Ân, không giả chút nào!” Công Tôn gật đầu, “Trên đó viết, Hà Trạch Văn muốn hợp tác với Đường Bản, sau khi đoạt được Giang Nam thì sẽ lấn sang bên kia con sông, sau đó lần lượt công phá, chiếm cứ toàn bộ Trung Nguyên.”
“Ồ.” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Tính toán rất không tồi a.”
“Trên đó còn có ấn trạc của Hà Trạch Văn nữa.” Công Tôn nghiêm túc nói, “Giao những phong thư này cho hoàng cung thì tội danh phản quốc theo địch của Hà Trạch Văn này chắc chắn sẽ bị phơi bày, đó là tội danh phải sao gia diệt tộc a.”
“Chỉ sợ đến khi đó hắn chó cùng rứt giậu.” Triệu Phổ cầm thư lên giao cho Giả Ảnh, nói, “Suốt đêm đưa vào hoàng cung, tự tay giao cho hoàng thượng, nghe hắn an bài.”
“Dạ!” Giả Ảnh ăn xong vài miếng cơm cuối cùng, cùng Tử Ảnh đi đến Khai Phong.
Trâu Lương lúc này còn đang híp mắt nhìn Công Tôn, thần tình đó có chút phức tạp.
Công Tôn bị hắn nhìn đến sởn tóc gáy, rụt đến bên cạnh Triệu Phổ né tránh, tâm nói phó tướng này của ngươi có bệnh a.
“Không được.” Tiểu Tứ Tử chắn ở phía trước Công Tôn, nghiêm túc nói, “Chúc Chúc không được nhìn phụ thân, phụ thân có Cửu Cửu rồi.”
Trâu Lương sửng sốt, sờ sờ cằm, nói, “Ân, có lợi!”
“Có lợi cái gì?” Công Tôn thắc mắc.
Trâu Lương thoáng tự nói một chút rồi hỏi Triệu Phổ, “Bao giờ thành hôn?”
Công Tôn và Triệu Phổ đều kinh ngạc, tâm nói, bốn chữ! Không ngờ lại nói ra bốn chữ a!
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm trả lời, “Mùng ba tháng sau.”
Trâu Lương nhướng mi một cái, “Quá chậm!”
Triệu Phổ mừng rơn, ân, những lời này hắn thích nghe!
“Đúng nga!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua, bịt miệng bé lại, không cho bé nói bậy.
Trâu Lương nhìn nhìn Công Tôn, lại nhìn nhìn Triệu Phổ, nói, “Nên cưới! Có trọng dụng!”
Triệu Phổ đổ mồ hôi đầy trán, chân mày Công Tôn nhướng thật cao, chữ cưới kia hơi bị chói tai, một lát mới ngập ngừng nói, “Nguyên soái nhà ngươi mới là bên xuất giá.”
Trâu Lương nghe xong nhướng mi một cái, trả lời, “Vô phương.”
Triệu Phổ thở dài, Công Tôn lại giật mình.
Trâu Lương uống trà, không nhẹ không nặng tới một câu, “Trên dưới lập biện!” (trên dưới đã phân rõ ràng, vì bảo tồn đặc sắc của Trâu Lương nên không ghi dài được^^)
Công Tôn nghe xong liền cảm giác ‘đằng’ một cái máu nóng xộc lên tới não, tâm nói Trâu Lương này không hổ là người Triệu Phổ dẫn theo, y như hắn, chẳng chút đàng hoàng!
Vươn tay đoạt lại Tiểu Tứ Tử, Công Tôn dắt Tiểu Tứ Tử xuống lầu, đi dạo phố.
Triệu Phổ cũng đứng dậy, vỗ vỗ vai Trâu Lương nói, “Ta theo họ đi dạo, ngươi về một mình đi.”
Trâu Lương đột nhiên nói, “Mạnh bạo lên!”
Triệu Phổ cả kinh, tâm nói, thủ hạ của hắn sao dám trực tiếp như vậy, bản thân Công Tôn đã không tự nhiên đến điên người, chẳng lẽ đã đến nông nỗi ngoại trừ dùng sức mạnh cũng không còn cách nào khác rồi sao? Trên mặt có chút khó xử, đang muốn đi lại nghe Trâu Lương nói, “Không nhanh chút, coi chừng bị đoạt.”
Triệu Phổ lườm hắn một cái, “Đêm nay ngươi nói nhiều quá.”
Trâu Lương khẽ cười cười, chỉ chỉ Công Tôn dưới lầu, lại chỉ chỉ Triệu Phổ, “Rất xứng đôi.” Nói xong, xoay người đi.
Triệu Phổ nghe xong trong lòng thấy rất hưởng thụ, thản nhiên cười, nhảy xuống lầu, đuổi theo Công Tôn.
.
Chợ đêm Tùng Giang phủ rất náo nhiệt, nhưng là ca vũ thanh bình, không hợp với tiểu hài tử như Tiểu Tứ Tử, trên đường đều là rạp hát, trà lâu tiệm cơm, nếu không thì cũng là xướng quán kỹ viện trước cửa đứng đầy kỹ nữ chèo kéo.
Tiểu Tứ Tử ngáp một cái nhìn trái nhìn phải, cảm thấy rất nhàm chán.
Lúc này, chợt thấy phía trước có một tràng lâu (tòa nhà cao), các cô nương đang thét to, “U, đại gia a, vào trong này uống chén rượu hoa đi, chúng ta ở đây là trăm hoa đua nở, muôn hoa khoe sắc nha!”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, giơ một ngón tay chỉ một tửu lâu, tấm biển trên đó ghi “Bách Hoa Lâu”, nói, “Cửu Cửu, vào trong đó!”
Triệu Phổ hít một ngụm khí lạnh, nói, “Tiểu Tứ Tử, ở đó có gì hay ho đâu, bé ngoan không thể đến!”
Tiểu Tứ Tử thắc mắc, “Tại sao? Nơi đó không phải nói trăm hoa đua nở sao, ở đây không vui, chúng ta đi ngắm hoa đi!”
Triệu Phổ vừa khuyên Tiểu Tứ Tử vừa nhìn thần sắc của Công Tôn, tâm nói, thư ngốc này không chừng lại xù lông nhím. Nhưng kỳ quái chính là, Công Tôn nhìn chằm chằm Bách Hoa Lâu phía trước, trên mặt không có biểu tình gì, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Triệu Phổ vừa nhìn, nguy, thư ngốc đang chuẩn bị, nói không chừng lập tức bạo phát, vội dỗ dành Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, không được a, chúng ta không thể đi chỗ đó!”
“Vì sao a?” Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, “Cửu Cửu ngươi vừa nãy rõ ràng nói Tiểu Tứ Tử muốn đi đâu thì đi đó mà!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, đã định bảo Công Tôn cản lại, bây giờ hắn phát hiện có lẽ do mình quá cưng chiều Tiểu Tứ Tử nên vật nhỏ hay làm nũng với mình, Công Tôn nói vài câu nó sẽ nghe ngay.
Nhưng ngoài dự liệu của Triệu Phổ, Công Tôn không hề ngăn cản, ngược lại, nói, “Ân… có thể đi một chuyến.”
Triệu Phổ sửng sốt, tâm nói, cái gì? Ngươi muốn đi kỹ viện? Lập tức, Triệu Phổ lang tính nổi lên, tâm nói ngươi dám liếc nhìn kỹ nữ ta trực tiếp khiêng ngươi về làm ngươi!
Nhưng Công Tôn khoát khoát tay với hắn, giơ một ngón tay chỉ phía trước, ý bảo Triệu Phổ nhìn!
Triệu Phổ quay đầu nhìn qua, thấy có một đội nhân mã đứng trước Bách Hoa Lâu, có vài người bước xuống.
Người dẫn đầu chính là Hà Đức Quảng, còn có vài người… tuy rằng mặc trang phục của người Trung Nguyên, nhưng kiểu tóc quái dị, nhìn một cái —— Là người Phù Tang!
“Nga!” Triệu Phổ nhướng mi một cái, tâm nói đây thật đúng là cơ hội ngàn năm nhất định phải đi thám thính một chút. Có điều… hắn lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử theo vào kỹ viện có được không? Hơn nữa bọn họ muốn âm thầm thám thính, để Tiểu Tứ Tử ở đâu bây giờ? Nếu như bảo bé về cùng các ảnh vệ, vật nhỏ chắc chắn không chịu, lại nói mọi người lạnh nhạt với bé.
Công Tôn nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, thấp giọng nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta chơi một trò chơi được không?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, bắt đầu lên tinh thần, nói, “Hảo nha, trò gì?”
“Chúng ta nhắm mắt lại, trong lúc này mặc kệ người khác nói gì cũng không được mở, ai nhắm lâu hơn thì người đó thắng, thế nào?”
Tiểu Tứ Tử phồng má, “Trò này có gì vui đâu nha.
Công Tôn cười, “Nếu ngươi thắng, hôn sự sẽ diễn ra trước mùng ba một ngày.”
“Thật sao?” Đôi mắt Tiểu Tứ Tử trợn tròn xoe, “Vậy là sửa thành mùng hai sao?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu đáp ứng.
“Hảo nha!” Tiểu Tứ Tử vội nói, “Chúng ta bắt đầu chưa?”
“Ân, bắt đầu!” Công Tôn vừa nói xong, Tiểu Tứ Tử đã lập tức ôm Thạch Đầu, nhắm mắt không nói lời nào.
Công Tôn cười, lén gọi Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đến, bảo Bạch Ảnh bế Tiểu Tứ Tử vào lòng, lặng lẽ trở về Hãm Không đảo, với những hiểu biết của y về Tiểu Tứ Tử, không bao lâu Tiểu Tứ Tử sẽ ngủ.
Bạch Ảnh nhẹ nhàng nhận lấy Tiểu Tứ Tử, cùng Hắc Ảnh đi về Hãm Không đảo.
Quả nhiên, không bao lâu Tiểu Tứ Tử đã ngủ say, ngực còn sung sướng nghĩ, nhất định thắng phụ thân, ta chỉ cần sáng mai mới mở mắt, như vậy bọn họ có thể thành thân vào mùng hai!
Chờ Tiểu Tứ Tử được đưa đi, Triệu Phổ nhìn nhìn Công Tôn, cười, “Thư ngốc, ngươi thật giỏi a!”
Công Tôn nhíu mày, hỏi hắn, “Sao hả vương gia, chúng ta công khai đi vào hay âm thầm nghe trộm?”
“Ai.” Triệu Phổ cười, “Muốn biết chuyện bí mật thì đi nghe trộm… đương nhiên là âm thầm.” Nói xong, dắt Công Tôn chạy đến ngõ nhỏ bên cạnh Bách Hoa Lâu, nhảy vào hậu viện, lặng lẽ… tìm Hà Đức Quảng và những người Phù Tang kia.
/145
|