Triệu Phổ náo loạn lần này kết quả là…
Bao Chửng cùng Bàng Thái Sư với tổ hợp song nguyệt trên trán, trong lúc lâm triều ngày hôm sau khiến Triệu Trinh nằm bò trên long thư án (cái bàn trên Kim Loan điện) mà ôm bụng, cả triều văn võ bá quan cũng cười đến quặn cả ruột, đều cảm thấy thỏa dạ.
Bàng Thái Sư cùng Bao Chửng vô cùng nghẹn ngào, bất quá người nghẹn nhất chính là Triệu Phổ —— Bởi vì Công Tôn không để ý đến hắn.
Từ hôm đó sau khi Công Tôn dùng nghiên mực ném vào mặt Bàng Thái Sư, đã bắt đầu chọn lựa không thèm đếm xỉa tới Triệu Phổ, xem hắn như không khí, như vật trong suốt không tồn tại.
Triệu Phổ nói với Công Tôn, y không phản ứng, Triệu Phổ muốn mời y đi ăn, y không thèm nhìn, cuối cùng buổi tối Triệu Phổ mò đến bên giường Công Tôn muốn nằm kề bên nhau một chút, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nằm bên kia, trùm chăn kín đầu, để Triệu Phổ và Thạch Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Phổ rất phiền muộn.
.
“Ai…” Mắt thấy ba ngày đã trôi qua, Triệu Phổ nằm dài lên bàn đá mà than thở.
Giả Ảnh đi tới nói với hắn, “Vương gia, người mà lão Hạ phái đi đã sắp đến, là nhân mã Thiếu Chinh dẫn theo.”
“Thiếu Chinh cũng tới sao?” Triệu Phổ ủ rũ ủ xìu như cọng bún, nói, “Hạ Nhất Hàng là thành tâm làm cho ta ấm ức tới chết phải không, lúc này sao lại để tiểu tử Thiếu Chinh kia tới chứ?”
“Ba nghìn người này rút ra từ tiên phong doanh của Thiếu Chinh, đều là cao thủ.” Giả Ảnh nói, “Hơn nữa, tác chiến vùng núi thì Thiếu Chinh có kinh nghiệm a.”
“Ai…” Triệu Phổ than thở lần thứ một trăm, “Chịu không nổi, không phải chỉ là đánh sơn tặc thôi sao, cũng không phải đánh Liêu binh.”
“Thiếu Chinh?” Triển Chiêu ở một bên nghe được bèn hỏi, “Tiên phong quan của Triệu gia quân, Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh sao? Cửu ngưỡng đại danh a.”
“Hắc hắc.” Giả Ảnh gật đầu, nói, “Thiếu Chinh thích vô giúp vui, phỏng chừng ở biên quan nhàn rỗi không có chuyện làm, vừa nghe sẽ có trận đánh nên chạy tới.”
“Đó là chuyện tốt a.” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại rầu rĩ không vui chứ? Lương tướng như vậy.”
“A…” Nụ cười của Triệu Phổ hơi xấu hổ lại bất đắc dĩ.
Triển Chiêu thì có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn Giả Ảnh.
“Khụ khụ.” Giả Ảnh tiến tới bên tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Triệu gia quân chúng ta có tứ đại tướng, Hạ bà mụ, Âu Dương độc mồm, Kiều Quảng dông dài, Trâu Lương hũ nút.”
“Hạ là phó tướng Hạ Nhất Hàng, Âu Dương chính là tiên phong tướng quân Âu Dương Thiếu Chinh, Kiều Quảng là tả tướng quân Long Kiều Quảng, Trâu Lương, chính là hữu tướng quân Trâu Lương?” Triển Chiêu hỏi, “Đều là danh tướng trong triệu gia quân a.”
“Thì là mấy tên đó đó.” Tử Ảnh bĩu môi, nói, “Danh tướng cái gì chứ, chờ ngươi thấy người thật thì sẽ biết, còn cà tưng hơn cả Nguyên Soái của bọn ta. Hạ Nhất Hàng nhân xưng là Hạ bà mụ, là đồ gà mái a, giống như bà quản gia, bất quá cũng khó trách hắn, Nguyên Soái của chúng ta là tên bại gia, nếu không có hắn trông chặt, gia nghiệp đã sớm bại hết. Âu Dương Thiếu Chinh độc mồm tinh ranh… Vương gia sợ hắn nhất, ta phỏng chừng không kém bao nhiêu so với Công Tôn tiên sinh lúc nổi điên đâu, mở miệng ra là có thể chọc người tức chết. Kiều Quảng dông dài, một câu nói còn xào nấu đảo đảo lập lại ba bốn lần, nói đến lỗ tai ngươi mọc ra cái kén. Trâu Lương thì khỏi nói, đánh hắn ba gậy còn không thèm đánh rắm một cái, hai người bọn họ nói chuyện phiếm mới vui nha, một người thì liên tục nói nhảm, còn một người thì liên tục uống rượu.”
Triển Chiêu cảm thấy thú vị, tại sao những đại tướng quân danh chấn thiên hạ, nghe từ miệng Tử Ảnh đều biến thành quái thai.
“Nói tiếp, Thiếu Chinh còn chưa biết chuyện Vương gia muốn thành thân chứ?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “Nếu để hắn biết, vậy náo nhiệt rồi!”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ai nha ngươi không biết đâu.” Tử Ảnh nói, “Thiếu Chinh lòng dạ hẹp hòi, luận võ bại dưới tay Vương gia cho nên ghi hận trong lòng, lạc thú lớn nhất đời hắn chính là được nhìn Vương gia xấu mặt, Vương gia càng khó chịu hắn càng thống khoái!”
“Nói đến luận võ.” Giả Ảnh nhíu mày nói, “Triển đại nhân, nếu như Thiếu Chinh nói muốn luận võ với ngươi và Ngũ gia, nghìn vạn lần đừng để ý tới hắn, hắn phỏng chừng đánh không lại hai người, vạn nhất thua, thì sẽ lên cơn!”
“Hả?” Triển Chiêu có chút không thể tiếp thu, dùng cách nói này hình dung một đại tướng quân.
“Thật đó, nhìn người không thể xem tướng mạo, ta dám cam đoan Âu Dương Thiếu Chinh là nam nhân lòng dạ hẹp hòi nhất mà ngươi được gặp trên đời này!” Tử Ảnh nghiêm túc nói, “Hắn ngay cả người khác lớn lên suất hơn mình, cũng sẽ ghen ăn tức ở!”
“A?” Triển Chiêu cả kinh, nói, “Vậy một lát đừng để hắn thấy Bạch Ngọc Đường.”
“Ừ.” Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều gật đầu, đang nói, chợt nghe phía sau có người hỏi, “Ta làm sao?”
Triển Chiêu và hai ảnh vệ đều cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau bọn họ… Hơn nữa như vậy là vừa mới tới, cũng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng ba người phản ứng mạnh như vậy, khiến cho hắn có chút hồ đồ.
“Ha hả.” Ba người vội cười trừ.
Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Triệu Phổ còn nằm dài trên bàn than thở, liền hỏi, “Còn chưa làm hòa với Công Tôn sao?”
Ba người đều lắc đầu.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy chậm tới, ôm Thạch Đầu đang ngày càng lớn, Tiêu Lương theo sát bên cạnh.
“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ ngoắc bé.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu… Phụ thân không cho ta nói chuyện với ngươi, nói là thấy sẽ đánh đòn.”
Triệu Phổ nhìn trời, nói, “Phụ thân ngươi còn đang tức giận sao?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đem Thạch Đầu đặt lên bàn, sau đó tự mình bò lên ghế ngồi xuống, Thạch Đầu lại nhảy về lại đùi bé.
“Bất quá, Cửu Cửu, ngươi cũng quá đáng lắm nha, dám quấy rầy phụ thân xem bệnh.” Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ, nói, “Phụ thân ghét nhất là bị người khác phá rối lúc mình xem bệnh! Hơn nữa sau hôm đó, phụ thân nói số người đến hiệu thuốc xem bệnh rất ít, tất cả mọi người đều nói sợ Cửu Cửu.”
Tất cả mọi người nhịn không được liếc nhìn Triệu Phổ, ánh mắt như là —— Đúng vậy! Người này thật sự đáng đời, chưa thấy ai quá đáng như vậy!
“Cũng không cần giận lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ bĩu môi.
“Vương gia, ngươi xin lỗi chưa?” Tử Ảnh hỏi hắn.
Triệu Phổ chun mũi, nói, “Chưa…”
“Công Tôn vốn cũng không phải không phân rõ phải trái, ngươi đi xin lỗi y đi, việc này vốn là do ngươi sai.” Triển Chiêu nói, “Đừng làm mất cảm tình.”
“Không phải ta không chịu xin lỗi.” Triệu Phổ nói, “Y bây giờ xem ta như không tồn tại… Hơn nữa, ta sai chỗ nào chứ, y thân cận với người khác như vậy, ta thấy thì ta khó chịu, có gì sai? Ta…”
“Khụ khụ.” Lúc này Tử Ảnh ho khan một tiếng, mọi người liền thấy… Công Tôn từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo một hòm thuốc. Hôm nay bọn họ dự định khởi hành đi Dĩnh Xương phủ, Công Tôn liền chuẩn bị từ rất sớm, vào cửa, thì thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Phổ tự nhiên cũng nhìn mình.
Công Tôn đi tới bên bàn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt lên bàn, Triển Chiêu đi đến ôm lấy. Tiểu Tứ Tử cầm quả cam mà Triển Chiêu vừa lột vỏ cho mình, bóc ra một múi, đút vào miệng Công Tôn, nói, “Phụ thân đừng giận Cửu Cửu nữa.”
Công Tôn nhai nhai múi cam ngọt như mật đường, chớp chớp mắt hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cửu Cửu là ai?”
…
Triệu Phổ bị tổn thương, Tử Ảnh và Giả Ảnh đều nhịn cười, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu giả vờ không phát hiện, dù sao quan thanh liêm cũng khó xen vào việc tư, chuyện này không có cách nào để quản.
Đang khi nói, thì Vương Triều Mã Hán từ bên ngoài chạy vào, “Cửu Vương gia, người đến rồi.”
“Ở đâu?” Triệu Phổ hỏi.
“Trong cánh rừng ngoài cổng thành.” Vương Triều nói, “Người thông tri đang ở bên ngoài.”
“Bảo hắn vào đây.” Triệu Phổ khi xử lý quân vụ, thì rất có uy phong nha.
Không bao lâu, có một tham báo chạy vào, hành lễ với Triệu Phổ, “Nguyên Soái, tiên phong quan an bài nhân mã tại thập lý đình* trong cánh rừng ở đông ngoại ô Khai Phong, chúng ta buổi tối một đường chạy tới đây, ban ngày nghỉ ngơi, vẫn chưa khiến quan phủ chú ý.”
*(thập lý đình là đình nghỉ mát, để người đi đường tránh gió mưa, hóng mát, chống rét và tạm dừng chân)
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Ngươi bảo hắn chợp mắt trước đi, chờ chúng ta khởi hành, buổi tối hắn dẫn người chạy tới phụ cận Dĩnh Xương phủ chờ, có hành động gì ta sẽ thông tri cho hắn.”
“Ách…” Tham báo ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu.
“Tiên phong quan nói, hắn cũng muốn đi theo.” Tham báo trả lời.
Triệu Phổ nhíu mày, “Hắn đi thì nhân mã làm sao bây giờ?”
“Tiên phong quan nói…” Tham báo có chút do dự.
“Ngươi là ở chỗ Hạ Nhất Hàng hay chỗ Thiếu Chinh? Một câu nói mà cũng cù nhây như vậy sao?” Triệu Phổ không nhịn được.
“Tiên phong quan nói, Vương gia chắc chắn không chịu, cho nên hắn tới trước… đang ở ngoài cửa.” Tham báo đơn giản nói ra.
“Hắn phản rồi.” Triệu Phổ trừng mắt.
Tham báo vội nói, “Tiên phong quan nói đã an bài xong hành động của nhân mã. Còn nói… Vương gia không cần lo lắng, không phản.”
Tất cả mọi người nhịn cười, Âu Dương Thiếu Chinh này xem ra thật thú vị.
“Ngươi đừng để hắn vào, bảo hắn về đi!” Triệu Phổ đứng lên nói với mọi người, “Đi, chúng ta lập tức đi Dĩnh Xương phủ, từ cửa sau.”
Mọi người đứng dậy, Triển Chiêu đi chào tạm biệt Bao Chửng, hỏi một ít về những chuyện cần chú ý trong chuyến đi này. Các ảnh vệ cũng đều tự chuẩn bị. Tiêu Lương vác một bao hành ý nhỏ, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, nắm tay Tiêu Lương cùng đi ra ngoài.
Công Tôn xuất môn, Triệu Phổ cũng đứng lên đi ra ngoài, hai người sánh vai, Triệu Phổ liếc nhìn Công Tôn, Công Tôn không thèm nhìn hắn.
Triệu Phổ có chút nóng nảy, chen chen sang bên cạnh, ngăn trở lối đi của Công Tôn, Công Tôn không mắng chửi cũng không đánh người, trực tiếp không nhìn, cứ thế này giống như lấy mạng Triệu Phổ vậy, so với mắng chửi đánh người thì càng khiến hắn chịu không nổi a.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ đi tới bên cạnh Công Tôn gọi một tiếng, Công Tôn liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Triệu Phổ chớp chớp mắt —— U, còn chịu liếc ta một cái, xem ra không tức giận như hôm qua a.
.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nắm tay đi đến gần xe ngựa, Thạch Đầu được Tiểu Tứ Tử ôm, chi chi gọi, giãy dụa đòi xuống.
“Thạch Đầu không ngoan.” Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt xuống, cùng nó bò lên trên xe, vén màn xe lên… Nhưng thấy trong xe ngựa, có một người đang ngồi.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều sửng sốt một chút, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu…
Người trong xe ngựa thoạt nhìn tương đương trẻ tuổi, trông cũng thập phần anh tuấn, mặc một thân võ y màu nâu nhạt, buộc một cái đai lưng bằng da màu nâu ngang thắt lưng, trên đai lưng đeo một tranh trường đao. Da rất trắng, tóc rất ngắn, mà còn là màu đỏ, mày rậm mắt to, khóe miệng mang cười, đang quan sát Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương.
Tiểu Tứ Tử thấy một người xa lạ ngồi xếp bằng trong xe ngựa, khuỷu tay chống đầu gối, tay nâng cằm, đang dò xét mình, liền vô thức trốn phía sau Tiêu Lương, Thạch Đầu nhỏ bé trốn phía sau Tiểu Tứ Tử.
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ, cau mày hỏi người trong xe ngựa, “Ngươi là ai?”
Thanh niên nọ nhướng nhướng mi, cười hỏi, “Nga… Ai là tiểu Vương gia tương lai a?”
Công Tôn và Triệu Phổ lúc này cũng đã đi ra, liền thấy khó hiểu, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương không vào xe ngựa, đứng ngoài thùng xe làm cái gì?
“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn đi qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Phụ thân, có người.” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào nói.
Công Tôn nhìn thoáng qua bên trong xe, mà người ngồi bên trong xe ngựa cũng vừa lúc nhìn ra bên ngoài, cùng Công Tôn đối mặt.
Công Tôn cũng có chút khó hiểu, tại sao vô duyên vô cớ trong xe dư ra một người a.
Người nọ cũng tỉ mỉ quan sát Công Tôn từ trên xuống dưới, cuối cùng, “Phốc xuy” cười một tiếng, hắn nằm bò trên xe, liên tục đấm lên sàn ha ha cười phá lên, trong miệng lầm bầm, “Là một thư sinh, thực sự là một thư sinh, ai nha, buồn cười chết ta rồi!”
Mặt Công Tôn hơi đen lại, tâm nói tên này là ai a? Có bệnh à?
Triệu Phổ vừa nghe được tiếng nói của người nọ, sắc mặt trở nên so với Công Tôn còn khó nhìn hơn, xông vào trong xe nhìn một cái, mắng, “Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Người nọ giương mắt nhìn Triệu Phổ, hành lễ với hắn, “Vương gia.”
“Thiếu Chinh!” Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng thấy người, Công Tôn hơi giật mình, đây là tiên phong quan, nhân xưng Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh? Nghe nói người này không những năng chinh quán chiến dũng mãnh không gì sánh được, hơn nữa còn thông thạo địa lý, từng dẫn theo mấy vạn nhân mã trong vòng ba ngày bộ hành qua sa mạc, cho nên là một tiên phong dẫn đầu mặt trận của Triệu gia quân. Bất quá hắn cũng như Triệu Phổ, so với trong lời đồn thì còn trẻ hơn nhiều.
Bất quá vừa nghĩ đến Triệu Phổ, Công Tôn lại suy đoán, đại khái có tiếng mà không có miếng là bệnh chung của Triệu gia quân! Tiên phong quan này thoạt nhìn cũng không đàng hoàng cho lắm.
Âu Dương Thiếu Chinh cười xong, nói, “Sao ta có thể không đi chứ, địa thế của vùng núi đông nam mặc dù không thể so sánh với vùng khỉ ho cò gáy bên tây bắc, nhưng vùng núi phía nam là rắc rối nhất, một chút quy luật cũng không có, cho nên ta muốn kiểm tra địa hình trước sau đó mới phái binh, nếu không ba nghìn binh sĩ sẽ lạc đường, mà đó đều là ái tướng của ta, một cái mạng ít nhất có giá vài vạn lạng vàng, thiếu một người ngươi phải bồi thường cho ta!”
Triệu Phổ mặc dù tức tối nhưng cũng không thể nói gì, dù sao thì sự thật đúng là vậy, mấy đại tướng dưới tay hắn đều là loại thích lấp liếm điểm yếu tự bênh vực mình, sợ nhất bị tổn thất.
“Được rồi, vậy ngươi cưỡi ngựa, đừng ngồi trong xe.”
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đã bắt đầu chơi đùa với bạn Thạch Đầu vì hiếu kỳ đã tiến tới ngắm trai, hắn dùng ngón tay gãi gãi vùng dưới cằm của Thạch Đầu, nói, “Ngồi xe vui.”
“Ngươi là một võ tướng ngồi trong xe làm cái gì?” Triệu Phổ trừng mắt.
“Chỗ trĩ của ta sẽ bị đụng đau.” Âu Dương Thiếu Chinh mặt không đỏ tim không đập trắng trợn nói, “Sao hả?”
Triệu Phổ hít một hơi sâu, túm lấy Công Tôn nói, “Đi, thư ngốc, chúng ta cưỡi ngựa.”
Nhưng Triệu Phổ lại quên Công Tôn đang đấu khí với hắn.
Công Tôn khinh khỉnh liếc hắn một cái.
Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử tiến lên xe ngựa ngồi, nói, “Tiểu Tứ Tử, sao không chào người ta?”
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ lại có chút lo sợ nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, mở miệng, “Chân Chân*…”
*(Chữ Chinh [zhēng] trong Thiếu Chinh đọc na ná như chân [zhēn] trong chân thật)
“Ha ha.” Âu Dương Thiếu Chinh bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, nói, “Tiểu Vương gia a, gọi Âu Dương [ōu yáng] là được rồi, Chân Chân là tên của bé gái mà.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong cảm thấy thú vị, bèn mở miệng gọi, “Nga Nha [ò yā].”
“Cẩn Nhi, là Âu Dương.” Tiêu Lương cũng đi vào.
“Nga… Nha.” Đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử không thể uốn cong, không nói rõ được hai chữ Âu Dương.
Chọc cho Âu Dương Thiếu Chinh nằm sấp mà nện lên sàn, Triệu Phổ kề sát Công Tôn ngồi xuống, Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt ở giữa, tách khỏi Triệu Phổ. Thạch Đầu ngây thơ, không biết Triệu Phổ lúc này đang rất là thụ thương, cọ tới, tựa trên người của hắn, thư thư phục phục ngửa cái bụng lên trời bắt đầu liếm mao.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cưỡi ngựa tới, thấy được trong xe ngựa có người ngồi.
Triệu Phổ lần lượt giới thiệu mọi người một chút, Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mỉm cười, nhướng mi với Triệu Phổ một cái —— Nhân trung long phượng a!
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, tâm nói, đúng vậy, đều là long phượng, ngươi lại có người để làm khó dễ một trận rồi.
Sau đó, Giả Ảnh kêu một tiếng, “Khởi hành!”
Xe ngựa bắt đầu tiến lên phía trước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giơ roi thúc ngựa, dẫn đầu đi phía trước.
Triệu Phổ đang suy nghĩ một hồi làm thế nào để giảng hòa với Công Tôn, đừng tiếp tục đấu khí nữa, lại nghe được bên ngoài xe ngựa có tiếng ngựa hí.
Vén màn xe lên nhìn, chỉ thấy Hắc Kiêu ở ngoài xe ngựa xõa tung tông mao kêu la thảm thiết, tư thế đó như muốn nói —— Triệu Phổ, ngươi đi ra!
Triệu Phổ nhìn trời, quên mất con ngựa điên này.
Hắc Kiêu đã nhiều ngày không được chạy, bị nhốt trong chuồng khó chịu vô cùng, mấy thanh gỗ ngăn với chuồng bên cạnh đều bị nó đá gãy, hôm nay thật vất vả được thả ra, vừa thấy hình như được đi xa, Hắc Kiêu sung sướng… Nhưng mắt thấy Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm đều chạy mà Triệu Phổ dĩ nhiên lại chui rúc trong xe ngựa không để ý tới nó, lẽ nào muốn để nó chạy một mình? Trọng sắc khinh mã!
Vì vậy… Ngựa điên nay lại càng điên, cắn lấy màn xe không buông, tư thế đó, Triệu Phổ không ra thì nó sẽ phá xe.
“Kiêu Kiêu hình như mất hứng nha.” Tiểu Tứ Tử nằm trên đùi Tiêu Lương, giúp Thạch Đầu chải lông mao, hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn nhìn Hắc Kiêu, lại nhìn Công Tôn một bên, ngước mắt, thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh hiếu kỳ đánh giá cả hai, tựa hồ đã phát hiện giữa hai người hình như có vấn đề.
Triệu Phổ trong lòng rất khó chịu, đột nhiên túm lấy cánh tay của Công Tôn.
Công Tôn có chút giật mình ngước mắt nhìn hắn, còn chưa kịp minh bạch chuyện gì xảy ra, Triệu Phổ đã kéo y nhảy ra, phóng lên lưng Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu vừa cảm thấy Triệu Phổ ngồi lên lưng nó, kêu lên một tiếng vui vẻ, Triệu Phổ một tay ôm Công Tôn đặt ngồi đằng trước, một tay túm dây cương, vung mạnh… Hắc Kiêu tung bốn vó băng băng lao về phía trước, nhanh như gió… Giống như lên cơn điên mà đuổi theo Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa, đây là tính tình của ngựa đầu đàn, làm sao có thể chạy sau con ngựa khác được chứ.
“Ngươi muốn gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ đang trưng ra bản mặt thống khoái.
Triệu Phổ nhướng mi, “Sao, chịu nói chuyện với ta rồi hả?”
Công Tôn có chút bất mãn đối diện với hắn, Triệu Phổ nhếch miệng cười, đúng là da mặt dày, như vậy, vừa lúc hợp với một câu —— Lợn chết không sợ nước sôi!
Công Tôn tức giậní cũng không nơi nào trút, chợt nghe Triệu Phổ nói, “Được rồi, ngươi muốn ta nhận sai như thế nào, chỉ cần đừng bắt ta tự cung (cắt cái “ấy ấy” =]]), thì làm gì cũng được, ngươi nói đi!”
Vùng lông mày của Công Tôn nhíu chặt nhìn Triệu Phổ phía sau, một lát mới nghẹn mà thốt ra một câu, “Lưu manh!”
Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, nói, “Muốn ta đùa giỡn lưu manh? Cái này dễ!” Nói xong, cúi đầu hôn Công Tôn một cái.
Công Tôn mở to hai mắt, song song, Hắc Kiêu như một cơn hắc phong chạy lên trước nhất, mà gia hỏa này còn phi thường kiêu ngạo, cố ý từ giữa Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm chạy vụt qua.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tâm nói… Hòa hảo rồi sao?
Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, thấy Hắc Kiêu kiêu ngạo như vậy, bèn đuổi theo, lần này thì thật thú vị, ba con chiến mã thi nhau chạy lên phía trước.
“Thú vị a!” Âu Dương Thiếu Chinh ra khỏi xe ngựa, lộn người nhảy lên đỉnh xe, hỏi Giả Ảnh đang đánh xe, “Vương gia ở Trung Nguyên có vẻ rất vui. Hèn gì ta thấy hắn không muốn trở về.”
Tử Ảnh nhìn hắn, “Ngươi có phải chọc lão Hạ nổi điên đến hết cách trị, nên hắn mới đuổi ngươi tới đây không?”
Âu Dương Thiếu Chinh cười cười, hướng phía sau huýt sáo một tiếng… Chỉ thấy ở phía sau đàn ngựa của các ảnh vệ cưỡi, có một con ngựa màu vàng cao to chạy vọt lên, phi tới phía hắn.
“Gần đây người Liêu dời binh lực đi rồi.” Âu Dương Thiếu Chinh nói với Giả Ảnh, “Hình như muốn nội chiến.”
“Bắt đầu tranh ngôi hoàng đế sao?” Tử Ảnh có chút giật mình, “Nhanh như vậy?”
Âu Dương Thiếu Chinh nhún nhún vai, nói, “Lão Hạ sợ ta ở đó ngứa tay ngứa chân chạy đi làm loạn, cho nên phái ta tới đây bắt sơn tặc.” Âu Dương Thiếu Chinh phi thân nhảy lên lưng con ngựa lông vàng đốm trắng, đá mông nó một cái, cười nói với bọn Tử Ảnh, “Bất quá ở đây hình như cũng rất vui!” Nói xong, dứt khoát chạy đi, đuổi theo ba con ngựa đằng trước.
“Thật kiêu ngạo!” Tử Ảnh chun mũi đá Giả Ảnh bên cạnh, “Ngươi nhanh lên một chút, bọn họ rõ ràng khinh thường ngựa của chúng ta!”
Giả Ảnh bất đắc dĩ nhìn hắn, “Kéo xe ngựa không phải là ngựa thường sao?”
“Nói chung là nhanh lên a!” Tử Ảnh lắc lắc hắn, Giả Ảnh đành phải ra roi thật mạnh.
Kéo xe ngựa tuy là giống ngựa thường, nhưng dù sao cũng là chiến mã được mang ra từ quân doanh, lập tức băng băng lao đi.
Tiểu Tứ Tử ngồi trong xe ngựa, thì cảm giác như đang bay, ngồi dậy nhìn bóng cây di động hai bên đường, nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, thật nhanh nga.”
“Ngựa trong chiến tranh đều chạy rất nhanh.” Tiêu Lương nói, “Nếu như xuất chinh, phía sau còn có mấy vạn chiến mã đuổi theo nhanh như vậy, còn có hơn mười vạn đại quân.”
“A.” Tử Ảnh vén màn xe nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi từng thấy rồi à?”
“Hm.” Tiêu Lương gật đầu, “Ta trèo lên cây nhìn thấy Tây Bắc quân truy đuổi Liêu binh, giống như sói đuổi theo đàn cừu, đám Liêu binh chạy trốn đến quăng mũ cởi giáp.”
“Nói rất đúng a!” Tử Ảnh vui vẻ nói, “Tiểu tử ngươi mau lớn đi, hãy chờ xem… Đợi cho Liêu quốc bọn chúng ngừng nội chiến, tân Liêu Vương khẳng định còn có chủ ý đụng đến chúng ta, đến lúc đó, chúng ta trực tiếp đánh tới thượng kinh, chúc mừng tân Liêu Vương một trận.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử không biết có hiểu gì không, ôm Thạch Đầu cười hắc hắc, nắm cái đuôi Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, ngươi phải mau lớn a, đến lúc đó, ta sẽ cưỡi ngươi đi, ngươi phải chạy nhanh hơn Kiêu Kiêu chúng nó nga!”
Thạch Đầu bất cần đời dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, như vậy là muốn nói —— Đương nhiên rồi!
…
Triệu Phổ bọn họ một đường chạy như điên, đêm đó, đến trước cổng thành Dĩnh Xương phủ.
Dần dần thả chậm tốc độ, Triệu Phổ quay đầu nhìn nhân mã đã đuổi theo phía sau, Âu Dương Thiếu Chinh từ trong lòng lấy ra một tấm địa đồ, mở ra nhìn nhìn, chỉ vào dãy núi nhấp nhô ở mặt Nam phía trước, nói, “Hình như ở đó.”
Triệu Phổ tiếp nhận địa đồ mà xem, Công Tôn cũng đi tới nhìn, Triệu Phổ cảm thấy mặt của y kề rất gần mình, liền hướng y cười cười.
Công Tôn cũng lười đấu với hắn, người này da mặt rất dày, còn có thể làm gì bây giờ? Nhìn thoáng qua, Công Tôn chỉ chỉ bản vẽ, nói, “Phía trước hẳn là Loan Thúy Thập Tam Phong, địa hình tương đương hiểm trở, có rất nhiều tử lâm.”
Âu Dương Thiếu Chinh có chút giật mình nhìn Công Tôn, hỏi, “Tiên sinh là người địa phương?”
Công Tôn lắc đầu nói, “Ta từng xem qua địa phương chí (tạp chí địa phương) giới thiệu về vùng Dĩnh Xương, Loan Thúy Thập Tam Phong là tử lâm có tiếng.”
“Tử lâm là gì?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi.
“Là loại rừng cây rất rậm rạp trong núi, cây cao lớn rất nhanh, che khuất ánh mặt trời, mảng rừng dưới tàng cây không có ánh sáng, rất nhanh đều chết sạch, gỗ khô cây mục lâu ngày lâu năm, sẽ có chướng khí, còn có thể sinh ra độc vật, lại khó nhận được phương hướng, tiến vào cơ bản chỉ có đường chết.” Triển Chiêu nói, “Cho nên gọi là tử lâm.”
“Nga.” Tử Ảnh gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nơi này không ai có thể ở lại phải không? Đám sơn tặc kia dù cho chiếm cánh rừng này, cũng hơn phân nửa là tự tìm khổ phải không?”
“Cái này không nhất định.” Bạch Ngọc Đường nói, “Giữa Loan Thúy Thập Tam Phong và dãy núi phía tây có một con đường, là đường tắt nối thông với vùng đông nam, có rất nhiều thương nhân, đặc biệt là những thương đội có võ sư tiêu sư đi theo, đều vì muốn tiết kiệm thời gian nên đi tắt theo đường này… Vạn nhất gặp phải đám sơn tặc, quả thực rất phiền phức.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy người, nhướng mi một cái, vươn tay sờ cằm, cười với Triệu Phổ —— Đều là người tài a.
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn —— Ngươi đừng có soi mói! Dám soi mói lão tử không tha cho ngươi.
“Trời cũng đã tối.” Công Tôn nói, “Tìm một chỗ đặt chân trước đã, sau đó thương lượng tiếp.”
Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, nghe lời ngươi.”
Công Tôn híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Phổ, Triệu Phổ vẻ mặt vô tội —— Lại gì nữa đây?
“Phụ thân.” Giữa lúc Công Tôn bị Triệu Phổ chọc tức đến bế tắc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử gọi mình, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn bé, Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào bầu trời phía trên ngọn núi xa xa, nói, “Thật nhiều điểu điểu!”
Mọi người hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy ở khoảng không trên sườn núi, có một đàn đại chim đen đúa đông nghìn nghịt vờn quanh.
“Quạ đen và kền kền.” Triển Chiêu nhíu mày.
Âu Dương Thiếu Chinh cười nhạt một tiếng, “Ta còn tưởng rời xa chiến trường tây bắc, thì sẽ không nhìn thấy lũ súc sinh này chứ!”
“Vào thành tìm một khách điếm dừng chân trước đã, dàn xếp bọn nhỏ ổn định.” Triệu Phổ phân phó Giả Ảnh, “Chúng ta đi xem lập tức quay về.”
“Dạ!” Bọn Giả Ảnh mang theo nhân mã đi.
Nhóm Triệu Phổ giục ngựa hướng sườn núi bên kia chạy đi.
.
Cách thật xa, đã nghe được một mùi vị cổ quái, Công Tôn khẽ nhíu mày, “Mùi của người chết.”
“Nhưng lại là chết bất đắc kỳ tử.” Triệu Phổ lạnh lùng nói.
Đang khi nói, đã chạy tới lưng chừng núi, lúc này, trời đã tối hẳn. Trên nửa mảnh sườn núi, chất đống một đám lớn thi thể, có nam có nữ, còn có đang đầm đìa chảy máu, cũng có đã hư thối, thậm chí chỉ còn lại bạch cốt, một đám kền kền, quạ đen còn có dã cẩu đang tranh nhau ăn thi thể, tràng diện thoạt nhìn cực kỳ tàn nhẫn khiến kẻ khác thấy mà buồn nôn ghê tởm.
“Thật không ngờ.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Ta còn tưởng chúng ta ở biên quan mới thấy được cảnh này, còn ở Trung Nguyên là quốc thái dân an, cả núi non đều là hoa cỏ chứ, không ngờ… Ở đây cũng có ‘thắng cảnh’ như vậy.”
“Quan phủ địa phương tại sao lại không báo cáo?” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Cách Khai Phong gần như vậy, nếu như xử lý không được, vì sao không báo cho Khai Phong và triều đình phái binh trấn áp?”
“A.” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười, nói, “Ta thấy ở đây như là một pháp trường, đám sơn tặc này chuyên dùng để chất đống thi thể, quan phủ địa phương đều đui mù, nhìn mà không thấy, mắt nhắm mắt mở.”
“Kiêu ngạo như vậy… Đám sơn tặc này địa vị không đơn giản.” Công Tôn cũng gật đầu.
Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, vụ án này thoạt nhìn cũng không phải sơn phỉ hay yêu giáo quấy phá thông thường, mà rất có thể liên quan chuyện lớn.
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Bắt người lại hỏi một chút đi!”
Công Tôn sửng sốt, đã thấy Triển Chiêu đột nhiên bay ra, trực tiếp nhảy vào trong rừng rậm… Sau đó, một người bị ném ra.
Người nọ trực tiếp bị ném tới trước mặt Hắc Kiêu, muốn bò dậy… nhưng Hắc Kiêu tung một cước đá hắn lăn quay.
Công Tôn mở to hai mắt, Hắc Kiêu không chỉ biết cắn đứt đuôi con ngựa khác, mà còn biết đá người a.
Triệu Phổ cúi đầu, chỉ thấy đó là một người trung niên mặc y phục màu đen cổ quái, mặt để râu quai nón, sau đó, lại thêm một người bị ném ra… Triển Chiêu cũng vọt trở về, nói, “Hai tên này vứt thi thể.”
Triệu Phổ cười cười, nhìn nhìn nam tử vừa bị Hắc Kiêu đá không dậy nổi kia, hỏi, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Hai người trung niên vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Hảo hán tha mạng, chúng ta bất quá chỉ là người địa phương phụ trách xử lý thi thể, chúng ta chưa làm một chuyện xấu nào cả a!”
“Trên người ngươi có vết máu!” Công Tôn nhíu mày nói, “Mà lại là vết máu bị phun tung tóe lên, rõ ràng là từ người sống bắn ra, ngươi còn dám nói ngươi không làm chuyện xấu? Chỉ nhìn vết máu trên người ngươi, ta dám nói ngươi không chỉ giết một hai người!”
Tất cả mọi người nhíu mày.
Hai hắc y nhân kia vừa thấy việc lớn không tốt, vội muốn chạy, Triển Chiêu đứng trên sườn núi, một cước đá lăn cả hai.
Hai tên lăn sang một bên, vội móc ra một cây trúc tiếu, thổi mạnh.
Không bao lâu, cây trong rừng lay động… Rất nhanh, có một nhóm đại khái hơn mười người cầm dao sắc trong tay, mặc một thân hắc y giống như hai tên kia chạy ra, bao vây bọn họ.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xem nhân số… Trong núi này thực sự có sơn tặc gây họa rồi!
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười, hỏi, “Thư ngốc, muốn bắt sống hay giết?”
Công Tôn nhìn quanh một vòng, nhíu mày, nói, “Trên người bọn hắn dính thật nhiều máu.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mày, lạnh lùng nói, “Lão tử đời này hận nhất lũ đê tiện sát hại đồng bào! Mẹ nó còn cặn bã hơn cả người Liêu nữa!”
Công Tôn âm thầm thở dài, quả nhiên Triệu gia quân nói chuyện đều cùng một kiểu.
Triệu Phổ nhìn sang Triển Chiêu đang đứng ở sườn núi trên cao, “Triển đại nhân, có thể giết người không?”
Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài, nói, “Bao đại nhân có nói, sơn phỉ gây họa, yêu giáo hại người, giết không tha!”
Bao Chửng cùng Bàng Thái Sư với tổ hợp song nguyệt trên trán, trong lúc lâm triều ngày hôm sau khiến Triệu Trinh nằm bò trên long thư án (cái bàn trên Kim Loan điện) mà ôm bụng, cả triều văn võ bá quan cũng cười đến quặn cả ruột, đều cảm thấy thỏa dạ.
Bàng Thái Sư cùng Bao Chửng vô cùng nghẹn ngào, bất quá người nghẹn nhất chính là Triệu Phổ —— Bởi vì Công Tôn không để ý đến hắn.
Từ hôm đó sau khi Công Tôn dùng nghiên mực ném vào mặt Bàng Thái Sư, đã bắt đầu chọn lựa không thèm đếm xỉa tới Triệu Phổ, xem hắn như không khí, như vật trong suốt không tồn tại.
Triệu Phổ nói với Công Tôn, y không phản ứng, Triệu Phổ muốn mời y đi ăn, y không thèm nhìn, cuối cùng buổi tối Triệu Phổ mò đến bên giường Công Tôn muốn nằm kề bên nhau một chút, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử nằm bên kia, trùm chăn kín đầu, để Triệu Phổ và Thạch Đầu mắt to trừng mắt nhỏ.
Triệu Phổ rất phiền muộn.
.
“Ai…” Mắt thấy ba ngày đã trôi qua, Triệu Phổ nằm dài lên bàn đá mà than thở.
Giả Ảnh đi tới nói với hắn, “Vương gia, người mà lão Hạ phái đi đã sắp đến, là nhân mã Thiếu Chinh dẫn theo.”
“Thiếu Chinh cũng tới sao?” Triệu Phổ ủ rũ ủ xìu như cọng bún, nói, “Hạ Nhất Hàng là thành tâm làm cho ta ấm ức tới chết phải không, lúc này sao lại để tiểu tử Thiếu Chinh kia tới chứ?”
“Ba nghìn người này rút ra từ tiên phong doanh của Thiếu Chinh, đều là cao thủ.” Giả Ảnh nói, “Hơn nữa, tác chiến vùng núi thì Thiếu Chinh có kinh nghiệm a.”
“Ai…” Triệu Phổ than thở lần thứ một trăm, “Chịu không nổi, không phải chỉ là đánh sơn tặc thôi sao, cũng không phải đánh Liêu binh.”
“Thiếu Chinh?” Triển Chiêu ở một bên nghe được bèn hỏi, “Tiên phong quan của Triệu gia quân, Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh sao? Cửu ngưỡng đại danh a.”
“Hắc hắc.” Giả Ảnh gật đầu, nói, “Thiếu Chinh thích vô giúp vui, phỏng chừng ở biên quan nhàn rỗi không có chuyện làm, vừa nghe sẽ có trận đánh nên chạy tới.”
“Đó là chuyện tốt a.” Triển Chiêu hỏi Triệu Phổ, “Tại sao lại rầu rĩ không vui chứ? Lương tướng như vậy.”
“A…” Nụ cười của Triệu Phổ hơi xấu hổ lại bất đắc dĩ.
Triển Chiêu thì có chút khó hiểu, ngước mắt nhìn Giả Ảnh.
“Khụ khụ.” Giả Ảnh tiến tới bên tai Triển Chiêu nhỏ giọng nói, “Triệu gia quân chúng ta có tứ đại tướng, Hạ bà mụ, Âu Dương độc mồm, Kiều Quảng dông dài, Trâu Lương hũ nút.”
“Hạ là phó tướng Hạ Nhất Hàng, Âu Dương chính là tiên phong tướng quân Âu Dương Thiếu Chinh, Kiều Quảng là tả tướng quân Long Kiều Quảng, Trâu Lương, chính là hữu tướng quân Trâu Lương?” Triển Chiêu hỏi, “Đều là danh tướng trong triệu gia quân a.”
“Thì là mấy tên đó đó.” Tử Ảnh bĩu môi, nói, “Danh tướng cái gì chứ, chờ ngươi thấy người thật thì sẽ biết, còn cà tưng hơn cả Nguyên Soái của bọn ta. Hạ Nhất Hàng nhân xưng là Hạ bà mụ, là đồ gà mái a, giống như bà quản gia, bất quá cũng khó trách hắn, Nguyên Soái của chúng ta là tên bại gia, nếu không có hắn trông chặt, gia nghiệp đã sớm bại hết. Âu Dương Thiếu Chinh độc mồm tinh ranh… Vương gia sợ hắn nhất, ta phỏng chừng không kém bao nhiêu so với Công Tôn tiên sinh lúc nổi điên đâu, mở miệng ra là có thể chọc người tức chết. Kiều Quảng dông dài, một câu nói còn xào nấu đảo đảo lập lại ba bốn lần, nói đến lỗ tai ngươi mọc ra cái kén. Trâu Lương thì khỏi nói, đánh hắn ba gậy còn không thèm đánh rắm một cái, hai người bọn họ nói chuyện phiếm mới vui nha, một người thì liên tục nói nhảm, còn một người thì liên tục uống rượu.”
Triển Chiêu cảm thấy thú vị, tại sao những đại tướng quân danh chấn thiên hạ, nghe từ miệng Tử Ảnh đều biến thành quái thai.
“Nói tiếp, Thiếu Chinh còn chưa biết chuyện Vương gia muốn thành thân chứ?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi Giả Ảnh, “Nếu để hắn biết, vậy náo nhiệt rồi!”
“Vì sao?” Triển Chiêu khó hiểu.
“Ai nha ngươi không biết đâu.” Tử Ảnh nói, “Thiếu Chinh lòng dạ hẹp hòi, luận võ bại dưới tay Vương gia cho nên ghi hận trong lòng, lạc thú lớn nhất đời hắn chính là được nhìn Vương gia xấu mặt, Vương gia càng khó chịu hắn càng thống khoái!”
“Nói đến luận võ.” Giả Ảnh nhíu mày nói, “Triển đại nhân, nếu như Thiếu Chinh nói muốn luận võ với ngươi và Ngũ gia, nghìn vạn lần đừng để ý tới hắn, hắn phỏng chừng đánh không lại hai người, vạn nhất thua, thì sẽ lên cơn!”
“Hả?” Triển Chiêu có chút không thể tiếp thu, dùng cách nói này hình dung một đại tướng quân.
“Thật đó, nhìn người không thể xem tướng mạo, ta dám cam đoan Âu Dương Thiếu Chinh là nam nhân lòng dạ hẹp hòi nhất mà ngươi được gặp trên đời này!” Tử Ảnh nghiêm túc nói, “Hắn ngay cả người khác lớn lên suất hơn mình, cũng sẽ ghen ăn tức ở!”
“A?” Triển Chiêu cả kinh, nói, “Vậy một lát đừng để hắn thấy Bạch Ngọc Đường.”
“Ừ.” Giả Ảnh cùng Tử Ảnh đều gật đầu, đang nói, chợt nghe phía sau có người hỏi, “Ta làm sao?”
Triển Chiêu và hai ảnh vệ đều cả kinh nhảy dựng, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đứng ngay sau bọn họ… Hơn nữa như vậy là vừa mới tới, cũng không nghe được bọn họ nói cái gì, nhưng ba người phản ứng mạnh như vậy, khiến cho hắn có chút hồ đồ.
“Ha hả.” Ba người vội cười trừ.
Bạch Ngọc Đường cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy Triệu Phổ còn nằm dài trên bàn than thở, liền hỏi, “Còn chưa làm hòa với Công Tôn sao?”
Ba người đều lắc đầu.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chạy chậm tới, ôm Thạch Đầu đang ngày càng lớn, Tiêu Lương theo sát bên cạnh.
“Tiểu Tứ Tử.” Triệu Phổ ngoắc bé.
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh Triệu Phổ, nói, “Cửu Cửu… Phụ thân không cho ta nói chuyện với ngươi, nói là thấy sẽ đánh đòn.”
Triệu Phổ nhìn trời, nói, “Phụ thân ngươi còn đang tức giận sao?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đem Thạch Đầu đặt lên bàn, sau đó tự mình bò lên ghế ngồi xuống, Thạch Đầu lại nhảy về lại đùi bé.
“Bất quá, Cửu Cửu, ngươi cũng quá đáng lắm nha, dám quấy rầy phụ thân xem bệnh.” Tiểu Tứ Tử có chút bất mãn nhìn Triệu Phổ, nói, “Phụ thân ghét nhất là bị người khác phá rối lúc mình xem bệnh! Hơn nữa sau hôm đó, phụ thân nói số người đến hiệu thuốc xem bệnh rất ít, tất cả mọi người đều nói sợ Cửu Cửu.”
Tất cả mọi người nhịn không được liếc nhìn Triệu Phổ, ánh mắt như là —— Đúng vậy! Người này thật sự đáng đời, chưa thấy ai quá đáng như vậy!
“Cũng không cần giận lâu như vậy chứ?” Triệu Phổ bĩu môi.
“Vương gia, ngươi xin lỗi chưa?” Tử Ảnh hỏi hắn.
Triệu Phổ chun mũi, nói, “Chưa…”
“Công Tôn vốn cũng không phải không phân rõ phải trái, ngươi đi xin lỗi y đi, việc này vốn là do ngươi sai.” Triển Chiêu nói, “Đừng làm mất cảm tình.”
“Không phải ta không chịu xin lỗi.” Triệu Phổ nói, “Y bây giờ xem ta như không tồn tại… Hơn nữa, ta sai chỗ nào chứ, y thân cận với người khác như vậy, ta thấy thì ta khó chịu, có gì sai? Ta…”
“Khụ khụ.” Lúc này Tử Ảnh ho khan một tiếng, mọi người liền thấy… Công Tôn từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo một hòm thuốc. Hôm nay bọn họ dự định khởi hành đi Dĩnh Xương phủ, Công Tôn liền chuẩn bị từ rất sớm, vào cửa, thì thấy mọi người đều nhìn mình, Triệu Phổ tự nhiên cũng nhìn mình.
Công Tôn đi tới bên bàn, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt lên bàn, Triển Chiêu đi đến ôm lấy. Tiểu Tứ Tử cầm quả cam mà Triển Chiêu vừa lột vỏ cho mình, bóc ra một múi, đút vào miệng Công Tôn, nói, “Phụ thân đừng giận Cửu Cửu nữa.”
Công Tôn nhai nhai múi cam ngọt như mật đường, chớp chớp mắt hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cửu Cửu là ai?”
…
Triệu Phổ bị tổn thương, Tử Ảnh và Giả Ảnh đều nhịn cười, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc đầu giả vờ không phát hiện, dù sao quan thanh liêm cũng khó xen vào việc tư, chuyện này không có cách nào để quản.
Đang khi nói, thì Vương Triều Mã Hán từ bên ngoài chạy vào, “Cửu Vương gia, người đến rồi.”
“Ở đâu?” Triệu Phổ hỏi.
“Trong cánh rừng ngoài cổng thành.” Vương Triều nói, “Người thông tri đang ở bên ngoài.”
“Bảo hắn vào đây.” Triệu Phổ khi xử lý quân vụ, thì rất có uy phong nha.
Không bao lâu, có một tham báo chạy vào, hành lễ với Triệu Phổ, “Nguyên Soái, tiên phong quan an bài nhân mã tại thập lý đình* trong cánh rừng ở đông ngoại ô Khai Phong, chúng ta buổi tối một đường chạy tới đây, ban ngày nghỉ ngơi, vẫn chưa khiến quan phủ chú ý.”
*(thập lý đình là đình nghỉ mát, để người đi đường tránh gió mưa, hóng mát, chống rét và tạm dừng chân)
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu nói, “Ngươi bảo hắn chợp mắt trước đi, chờ chúng ta khởi hành, buổi tối hắn dẫn người chạy tới phụ cận Dĩnh Xương phủ chờ, có hành động gì ta sẽ thông tri cho hắn.”
“Ách…” Tham báo ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ khó hiểu.
“Tiên phong quan nói, hắn cũng muốn đi theo.” Tham báo trả lời.
Triệu Phổ nhíu mày, “Hắn đi thì nhân mã làm sao bây giờ?”
“Tiên phong quan nói…” Tham báo có chút do dự.
“Ngươi là ở chỗ Hạ Nhất Hàng hay chỗ Thiếu Chinh? Một câu nói mà cũng cù nhây như vậy sao?” Triệu Phổ không nhịn được.
“Tiên phong quan nói, Vương gia chắc chắn không chịu, cho nên hắn tới trước… đang ở ngoài cửa.” Tham báo đơn giản nói ra.
“Hắn phản rồi.” Triệu Phổ trừng mắt.
Tham báo vội nói, “Tiên phong quan nói đã an bài xong hành động của nhân mã. Còn nói… Vương gia không cần lo lắng, không phản.”
Tất cả mọi người nhịn cười, Âu Dương Thiếu Chinh này xem ra thật thú vị.
“Ngươi đừng để hắn vào, bảo hắn về đi!” Triệu Phổ đứng lên nói với mọi người, “Đi, chúng ta lập tức đi Dĩnh Xương phủ, từ cửa sau.”
Mọi người đứng dậy, Triển Chiêu đi chào tạm biệt Bao Chửng, hỏi một ít về những chuyện cần chú ý trong chuyến đi này. Các ảnh vệ cũng đều tự chuẩn bị. Tiêu Lương vác một bao hành ý nhỏ, Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu, nắm tay Tiêu Lương cùng đi ra ngoài.
Công Tôn xuất môn, Triệu Phổ cũng đứng lên đi ra ngoài, hai người sánh vai, Triệu Phổ liếc nhìn Công Tôn, Công Tôn không thèm nhìn hắn.
Triệu Phổ có chút nóng nảy, chen chen sang bên cạnh, ngăn trở lối đi của Công Tôn, Công Tôn không mắng chửi cũng không đánh người, trực tiếp không nhìn, cứ thế này giống như lấy mạng Triệu Phổ vậy, so với mắng chửi đánh người thì càng khiến hắn chịu không nổi a.
“Thư ngốc.” Triệu Phổ đi tới bên cạnh Công Tôn gọi một tiếng, Công Tôn liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục đi ra ngoài.
Triệu Phổ chớp chớp mắt —— U, còn chịu liếc ta một cái, xem ra không tức giận như hôm qua a.
.
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương nắm tay đi đến gần xe ngựa, Thạch Đầu được Tiểu Tứ Tử ôm, chi chi gọi, giãy dụa đòi xuống.
“Thạch Đầu không ngoan.” Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu đặt xuống, cùng nó bò lên trên xe, vén màn xe lên… Nhưng thấy trong xe ngựa, có một người đang ngồi.
Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương đều sửng sốt một chút, Thạch Đầu cũng nghiêng đầu…
Người trong xe ngựa thoạt nhìn tương đương trẻ tuổi, trông cũng thập phần anh tuấn, mặc một thân võ y màu nâu nhạt, buộc một cái đai lưng bằng da màu nâu ngang thắt lưng, trên đai lưng đeo một tranh trường đao. Da rất trắng, tóc rất ngắn, mà còn là màu đỏ, mày rậm mắt to, khóe miệng mang cười, đang quan sát Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương.
Tiểu Tứ Tử thấy một người xa lạ ngồi xếp bằng trong xe ngựa, khuỷu tay chống đầu gối, tay nâng cằm, đang dò xét mình, liền vô thức trốn phía sau Tiêu Lương, Thạch Đầu nhỏ bé trốn phía sau Tiểu Tứ Tử.
Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ, cau mày hỏi người trong xe ngựa, “Ngươi là ai?”
Thanh niên nọ nhướng nhướng mi, cười hỏi, “Nga… Ai là tiểu Vương gia tương lai a?”
Công Tôn và Triệu Phổ lúc này cũng đã đi ra, liền thấy khó hiểu, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương không vào xe ngựa, đứng ngoài thùng xe làm cái gì?
“Tiểu Tứ Tử?” Công Tôn đi qua hỏi, “Chuyện gì vậy?”
“Phụ thân, có người.” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào nói.
Công Tôn nhìn thoáng qua bên trong xe, mà người ngồi bên trong xe ngựa cũng vừa lúc nhìn ra bên ngoài, cùng Công Tôn đối mặt.
Công Tôn cũng có chút khó hiểu, tại sao vô duyên vô cớ trong xe dư ra một người a.
Người nọ cũng tỉ mỉ quan sát Công Tôn từ trên xuống dưới, cuối cùng, “Phốc xuy” cười một tiếng, hắn nằm bò trên xe, liên tục đấm lên sàn ha ha cười phá lên, trong miệng lầm bầm, “Là một thư sinh, thực sự là một thư sinh, ai nha, buồn cười chết ta rồi!”
Mặt Công Tôn hơi đen lại, tâm nói tên này là ai a? Có bệnh à?
Triệu Phổ vừa nghe được tiếng nói của người nọ, sắc mặt trở nên so với Công Tôn còn khó nhìn hơn, xông vào trong xe nhìn một cái, mắng, “Tiểu tử ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
Người nọ giương mắt nhìn Triệu Phổ, hành lễ với hắn, “Vương gia.”
“Thiếu Chinh!” Tử Ảnh và Giả Ảnh cũng thấy người, Công Tôn hơi giật mình, đây là tiên phong quan, nhân xưng Xích Kỳ Lân Âu Dương Thiếu Chinh? Nghe nói người này không những năng chinh quán chiến dũng mãnh không gì sánh được, hơn nữa còn thông thạo địa lý, từng dẫn theo mấy vạn nhân mã trong vòng ba ngày bộ hành qua sa mạc, cho nên là một tiên phong dẫn đầu mặt trận của Triệu gia quân. Bất quá hắn cũng như Triệu Phổ, so với trong lời đồn thì còn trẻ hơn nhiều.
Bất quá vừa nghĩ đến Triệu Phổ, Công Tôn lại suy đoán, đại khái có tiếng mà không có miếng là bệnh chung của Triệu gia quân! Tiên phong quan này thoạt nhìn cũng không đàng hoàng cho lắm.
Âu Dương Thiếu Chinh cười xong, nói, “Sao ta có thể không đi chứ, địa thế của vùng núi đông nam mặc dù không thể so sánh với vùng khỉ ho cò gáy bên tây bắc, nhưng vùng núi phía nam là rắc rối nhất, một chút quy luật cũng không có, cho nên ta muốn kiểm tra địa hình trước sau đó mới phái binh, nếu không ba nghìn binh sĩ sẽ lạc đường, mà đó đều là ái tướng của ta, một cái mạng ít nhất có giá vài vạn lạng vàng, thiếu một người ngươi phải bồi thường cho ta!”
Triệu Phổ mặc dù tức tối nhưng cũng không thể nói gì, dù sao thì sự thật đúng là vậy, mấy đại tướng dưới tay hắn đều là loại thích lấp liếm điểm yếu tự bênh vực mình, sợ nhất bị tổn thất.
“Được rồi, vậy ngươi cưỡi ngựa, đừng ngồi trong xe.”
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đã bắt đầu chơi đùa với bạn Thạch Đầu vì hiếu kỳ đã tiến tới ngắm trai, hắn dùng ngón tay gãi gãi vùng dưới cằm của Thạch Đầu, nói, “Ngồi xe vui.”
“Ngươi là một võ tướng ngồi trong xe làm cái gì?” Triệu Phổ trừng mắt.
“Chỗ trĩ của ta sẽ bị đụng đau.” Âu Dương Thiếu Chinh mặt không đỏ tim không đập trắng trợn nói, “Sao hả?”
Triệu Phổ hít một hơi sâu, túm lấy Công Tôn nói, “Đi, thư ngốc, chúng ta cưỡi ngựa.”
Nhưng Triệu Phổ lại quên Công Tôn đang đấu khí với hắn.
Công Tôn khinh khỉnh liếc hắn một cái.
Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử tiến lên xe ngựa ngồi, nói, “Tiểu Tứ Tử, sao không chào người ta?”
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ lại có chút lo sợ nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, mở miệng, “Chân Chân*…”
*(Chữ Chinh [zhēng] trong Thiếu Chinh đọc na ná như chân [zhēn] trong chân thật)
“Ha ha.” Âu Dương Thiếu Chinh bị Tiểu Tứ Tử chọc cười, nói, “Tiểu Vương gia a, gọi Âu Dương [ōu yáng] là được rồi, Chân Chân là tên của bé gái mà.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong cảm thấy thú vị, bèn mở miệng gọi, “Nga Nha [ò yā].”
“Cẩn Nhi, là Âu Dương.” Tiêu Lương cũng đi vào.
“Nga… Nha.” Đầu lưỡi Tiểu Tứ Tử không thể uốn cong, không nói rõ được hai chữ Âu Dương.
Chọc cho Âu Dương Thiếu Chinh nằm sấp mà nện lên sàn, Triệu Phổ kề sát Công Tôn ngồi xuống, Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử đặt ở giữa, tách khỏi Triệu Phổ. Thạch Đầu ngây thơ, không biết Triệu Phổ lúc này đang rất là thụ thương, cọ tới, tựa trên người của hắn, thư thư phục phục ngửa cái bụng lên trời bắt đầu liếm mao.
Lúc này, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cưỡi ngựa tới, thấy được trong xe ngựa có người ngồi.
Triệu Phổ lần lượt giới thiệu mọi người một chút, Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, mỉm cười, nhướng mi với Triệu Phổ một cái —— Nhân trung long phượng a!
Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, tâm nói, đúng vậy, đều là long phượng, ngươi lại có người để làm khó dễ một trận rồi.
Sau đó, Giả Ảnh kêu một tiếng, “Khởi hành!”
Xe ngựa bắt đầu tiến lên phía trước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giơ roi thúc ngựa, dẫn đầu đi phía trước.
Triệu Phổ đang suy nghĩ một hồi làm thế nào để giảng hòa với Công Tôn, đừng tiếp tục đấu khí nữa, lại nghe được bên ngoài xe ngựa có tiếng ngựa hí.
Vén màn xe lên nhìn, chỉ thấy Hắc Kiêu ở ngoài xe ngựa xõa tung tông mao kêu la thảm thiết, tư thế đó như muốn nói —— Triệu Phổ, ngươi đi ra!
Triệu Phổ nhìn trời, quên mất con ngựa điên này.
Hắc Kiêu đã nhiều ngày không được chạy, bị nhốt trong chuồng khó chịu vô cùng, mấy thanh gỗ ngăn với chuồng bên cạnh đều bị nó đá gãy, hôm nay thật vất vả được thả ra, vừa thấy hình như được đi xa, Hắc Kiêu sung sướng… Nhưng mắt thấy Tảo Đa Đa cùng Bạch Vân Phàm đều chạy mà Triệu Phổ dĩ nhiên lại chui rúc trong xe ngựa không để ý tới nó, lẽ nào muốn để nó chạy một mình? Trọng sắc khinh mã!
Vì vậy… Ngựa điên nay lại càng điên, cắn lấy màn xe không buông, tư thế đó, Triệu Phổ không ra thì nó sẽ phá xe.
“Kiêu Kiêu hình như mất hứng nha.” Tiểu Tứ Tử nằm trên đùi Tiêu Lương, giúp Thạch Đầu chải lông mao, hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn nhìn Hắc Kiêu, lại nhìn Công Tôn một bên, ngước mắt, thì thấy Âu Dương Thiếu Chinh hiếu kỳ đánh giá cả hai, tựa hồ đã phát hiện giữa hai người hình như có vấn đề.
Triệu Phổ trong lòng rất khó chịu, đột nhiên túm lấy cánh tay của Công Tôn.
Công Tôn có chút giật mình ngước mắt nhìn hắn, còn chưa kịp minh bạch chuyện gì xảy ra, Triệu Phổ đã kéo y nhảy ra, phóng lên lưng Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu vừa cảm thấy Triệu Phổ ngồi lên lưng nó, kêu lên một tiếng vui vẻ, Triệu Phổ một tay ôm Công Tôn đặt ngồi đằng trước, một tay túm dây cương, vung mạnh… Hắc Kiêu tung bốn vó băng băng lao về phía trước, nhanh như gió… Giống như lên cơn điên mà đuổi theo Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa, đây là tính tình của ngựa đầu đàn, làm sao có thể chạy sau con ngựa khác được chứ.
“Ngươi muốn gì?” Công Tôn quay đầu lại nhìn Triệu Phổ đang trưng ra bản mặt thống khoái.
Triệu Phổ nhướng mi, “Sao, chịu nói chuyện với ta rồi hả?”
Công Tôn có chút bất mãn đối diện với hắn, Triệu Phổ nhếch miệng cười, đúng là da mặt dày, như vậy, vừa lúc hợp với một câu —— Lợn chết không sợ nước sôi!
Công Tôn tức giậní cũng không nơi nào trút, chợt nghe Triệu Phổ nói, “Được rồi, ngươi muốn ta nhận sai như thế nào, chỉ cần đừng bắt ta tự cung (cắt cái “ấy ấy” =]]), thì làm gì cũng được, ngươi nói đi!”
Vùng lông mày của Công Tôn nhíu chặt nhìn Triệu Phổ phía sau, một lát mới nghẹn mà thốt ra một câu, “Lưu manh!”
Triệu Phổ vừa nghe liền vui vẻ, nói, “Muốn ta đùa giỡn lưu manh? Cái này dễ!” Nói xong, cúi đầu hôn Công Tôn một cái.
Công Tôn mở to hai mắt, song song, Hắc Kiêu như một cơn hắc phong chạy lên trước nhất, mà gia hỏa này còn phi thường kiêu ngạo, cố ý từ giữa Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm chạy vụt qua.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, tâm nói… Hòa hảo rồi sao?
Tảo Đa Đa và Bạch Vân Phàm cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, thấy Hắc Kiêu kiêu ngạo như vậy, bèn đuổi theo, lần này thì thật thú vị, ba con chiến mã thi nhau chạy lên phía trước.
“Thú vị a!” Âu Dương Thiếu Chinh ra khỏi xe ngựa, lộn người nhảy lên đỉnh xe, hỏi Giả Ảnh đang đánh xe, “Vương gia ở Trung Nguyên có vẻ rất vui. Hèn gì ta thấy hắn không muốn trở về.”
Tử Ảnh nhìn hắn, “Ngươi có phải chọc lão Hạ nổi điên đến hết cách trị, nên hắn mới đuổi ngươi tới đây không?”
Âu Dương Thiếu Chinh cười cười, hướng phía sau huýt sáo một tiếng… Chỉ thấy ở phía sau đàn ngựa của các ảnh vệ cưỡi, có một con ngựa màu vàng cao to chạy vọt lên, phi tới phía hắn.
“Gần đây người Liêu dời binh lực đi rồi.” Âu Dương Thiếu Chinh nói với Giả Ảnh, “Hình như muốn nội chiến.”
“Bắt đầu tranh ngôi hoàng đế sao?” Tử Ảnh có chút giật mình, “Nhanh như vậy?”
Âu Dương Thiếu Chinh nhún nhún vai, nói, “Lão Hạ sợ ta ở đó ngứa tay ngứa chân chạy đi làm loạn, cho nên phái ta tới đây bắt sơn tặc.” Âu Dương Thiếu Chinh phi thân nhảy lên lưng con ngựa lông vàng đốm trắng, đá mông nó một cái, cười nói với bọn Tử Ảnh, “Bất quá ở đây hình như cũng rất vui!” Nói xong, dứt khoát chạy đi, đuổi theo ba con ngựa đằng trước.
“Thật kiêu ngạo!” Tử Ảnh chun mũi đá Giả Ảnh bên cạnh, “Ngươi nhanh lên một chút, bọn họ rõ ràng khinh thường ngựa của chúng ta!”
Giả Ảnh bất đắc dĩ nhìn hắn, “Kéo xe ngựa không phải là ngựa thường sao?”
“Nói chung là nhanh lên a!” Tử Ảnh lắc lắc hắn, Giả Ảnh đành phải ra roi thật mạnh.
Kéo xe ngựa tuy là giống ngựa thường, nhưng dù sao cũng là chiến mã được mang ra từ quân doanh, lập tức băng băng lao đi.
Tiểu Tứ Tử ngồi trong xe ngựa, thì cảm giác như đang bay, ngồi dậy nhìn bóng cây di động hai bên đường, nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, thật nhanh nga.”
“Ngựa trong chiến tranh đều chạy rất nhanh.” Tiêu Lương nói, “Nếu như xuất chinh, phía sau còn có mấy vạn chiến mã đuổi theo nhanh như vậy, còn có hơn mười vạn đại quân.”
“A.” Tử Ảnh vén màn xe nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, ngươi từng thấy rồi à?”
“Hm.” Tiêu Lương gật đầu, “Ta trèo lên cây nhìn thấy Tây Bắc quân truy đuổi Liêu binh, giống như sói đuổi theo đàn cừu, đám Liêu binh chạy trốn đến quăng mũ cởi giáp.”
“Nói rất đúng a!” Tử Ảnh vui vẻ nói, “Tiểu tử ngươi mau lớn đi, hãy chờ xem… Đợi cho Liêu quốc bọn chúng ngừng nội chiến, tân Liêu Vương khẳng định còn có chủ ý đụng đến chúng ta, đến lúc đó, chúng ta trực tiếp đánh tới thượng kinh, chúc mừng tân Liêu Vương một trận.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử không biết có hiểu gì không, ôm Thạch Đầu cười hắc hắc, nắm cái đuôi Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu, ngươi phải mau lớn a, đến lúc đó, ta sẽ cưỡi ngươi đi, ngươi phải chạy nhanh hơn Kiêu Kiêu chúng nó nga!”
Thạch Đầu bất cần đời dùng chân sau gãi gãi lỗ tai, như vậy là muốn nói —— Đương nhiên rồi!
…
Triệu Phổ bọn họ một đường chạy như điên, đêm đó, đến trước cổng thành Dĩnh Xương phủ.
Dần dần thả chậm tốc độ, Triệu Phổ quay đầu nhìn nhân mã đã đuổi theo phía sau, Âu Dương Thiếu Chinh từ trong lòng lấy ra một tấm địa đồ, mở ra nhìn nhìn, chỉ vào dãy núi nhấp nhô ở mặt Nam phía trước, nói, “Hình như ở đó.”
Triệu Phổ tiếp nhận địa đồ mà xem, Công Tôn cũng đi tới nhìn, Triệu Phổ cảm thấy mặt của y kề rất gần mình, liền hướng y cười cười.
Công Tôn cũng lười đấu với hắn, người này da mặt rất dày, còn có thể làm gì bây giờ? Nhìn thoáng qua, Công Tôn chỉ chỉ bản vẽ, nói, “Phía trước hẳn là Loan Thúy Thập Tam Phong, địa hình tương đương hiểm trở, có rất nhiều tử lâm.”
Âu Dương Thiếu Chinh có chút giật mình nhìn Công Tôn, hỏi, “Tiên sinh là người địa phương?”
Công Tôn lắc đầu nói, “Ta từng xem qua địa phương chí (tạp chí địa phương) giới thiệu về vùng Dĩnh Xương, Loan Thúy Thập Tam Phong là tử lâm có tiếng.”
“Tử lâm là gì?” Tử Ảnh khó hiểu hỏi.
“Là loại rừng cây rất rậm rạp trong núi, cây cao lớn rất nhanh, che khuất ánh mặt trời, mảng rừng dưới tàng cây không có ánh sáng, rất nhanh đều chết sạch, gỗ khô cây mục lâu ngày lâu năm, sẽ có chướng khí, còn có thể sinh ra độc vật, lại khó nhận được phương hướng, tiến vào cơ bản chỉ có đường chết.” Triển Chiêu nói, “Cho nên gọi là tử lâm.”
“Nga.” Tử Ảnh gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nơi này không ai có thể ở lại phải không? Đám sơn tặc kia dù cho chiếm cánh rừng này, cũng hơn phân nửa là tự tìm khổ phải không?”
“Cái này không nhất định.” Bạch Ngọc Đường nói, “Giữa Loan Thúy Thập Tam Phong và dãy núi phía tây có một con đường, là đường tắt nối thông với vùng đông nam, có rất nhiều thương nhân, đặc biệt là những thương đội có võ sư tiêu sư đi theo, đều vì muốn tiết kiệm thời gian nên đi tắt theo đường này… Vạn nhất gặp phải đám sơn tặc, quả thực rất phiền phức.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhìn mấy người, nhướng mi một cái, vươn tay sờ cằm, cười với Triệu Phổ —— Đều là người tài a.
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn hắn —— Ngươi đừng có soi mói! Dám soi mói lão tử không tha cho ngươi.
“Trời cũng đã tối.” Công Tôn nói, “Tìm một chỗ đặt chân trước đã, sau đó thương lượng tiếp.”
Tất cả mọi người gật đầu, Triệu Phổ gật đầu, “Ừ, nghe lời ngươi.”
Công Tôn híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Phổ, Triệu Phổ vẻ mặt vô tội —— Lại gì nữa đây?
“Phụ thân.” Giữa lúc Công Tôn bị Triệu Phổ chọc tức đến bế tắc, chợt nghe Tiểu Tứ Tử gọi mình, tất cả mọi người quay đầu lại nhìn bé, Tiểu Tứ Tử giơ tay chỉ vào bầu trời phía trên ngọn núi xa xa, nói, “Thật nhiều điểu điểu!”
Mọi người hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn qua, chỉ thấy ở khoảng không trên sườn núi, có một đàn đại chim đen đúa đông nghìn nghịt vờn quanh.
“Quạ đen và kền kền.” Triển Chiêu nhíu mày.
Âu Dương Thiếu Chinh cười nhạt một tiếng, “Ta còn tưởng rời xa chiến trường tây bắc, thì sẽ không nhìn thấy lũ súc sinh này chứ!”
“Vào thành tìm một khách điếm dừng chân trước đã, dàn xếp bọn nhỏ ổn định.” Triệu Phổ phân phó Giả Ảnh, “Chúng ta đi xem lập tức quay về.”
“Dạ!” Bọn Giả Ảnh mang theo nhân mã đi.
Nhóm Triệu Phổ giục ngựa hướng sườn núi bên kia chạy đi.
.
Cách thật xa, đã nghe được một mùi vị cổ quái, Công Tôn khẽ nhíu mày, “Mùi của người chết.”
“Nhưng lại là chết bất đắc kỳ tử.” Triệu Phổ lạnh lùng nói.
Đang khi nói, đã chạy tới lưng chừng núi, lúc này, trời đã tối hẳn. Trên nửa mảnh sườn núi, chất đống một đám lớn thi thể, có nam có nữ, còn có đang đầm đìa chảy máu, cũng có đã hư thối, thậm chí chỉ còn lại bạch cốt, một đám kền kền, quạ đen còn có dã cẩu đang tranh nhau ăn thi thể, tràng diện thoạt nhìn cực kỳ tàn nhẫn khiến kẻ khác thấy mà buồn nôn ghê tởm.
“Thật không ngờ.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Ta còn tưởng chúng ta ở biên quan mới thấy được cảnh này, còn ở Trung Nguyên là quốc thái dân an, cả núi non đều là hoa cỏ chứ, không ngờ… Ở đây cũng có ‘thắng cảnh’ như vậy.”
“Quan phủ địa phương tại sao lại không báo cáo?” Triển Chiêu nhíu mày nói, “Cách Khai Phong gần như vậy, nếu như xử lý không được, vì sao không báo cho Khai Phong và triều đình phái binh trấn áp?”
“A.” Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười, nói, “Ta thấy ở đây như là một pháp trường, đám sơn tặc này chuyên dùng để chất đống thi thể, quan phủ địa phương đều đui mù, nhìn mà không thấy, mắt nhắm mắt mở.”
“Kiêu ngạo như vậy… Đám sơn tặc này địa vị không đơn giản.” Công Tôn cũng gật đầu.
Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, vụ án này thoạt nhìn cũng không phải sơn phỉ hay yêu giáo quấy phá thông thường, mà rất có thể liên quan chuyện lớn.
Triệu Phổ gật đầu, nói, “Bắt người lại hỏi một chút đi!”
Công Tôn sửng sốt, đã thấy Triển Chiêu đột nhiên bay ra, trực tiếp nhảy vào trong rừng rậm… Sau đó, một người bị ném ra.
Người nọ trực tiếp bị ném tới trước mặt Hắc Kiêu, muốn bò dậy… nhưng Hắc Kiêu tung một cước đá hắn lăn quay.
Công Tôn mở to hai mắt, Hắc Kiêu không chỉ biết cắn đứt đuôi con ngựa khác, mà còn biết đá người a.
Triệu Phổ cúi đầu, chỉ thấy đó là một người trung niên mặc y phục màu đen cổ quái, mặt để râu quai nón, sau đó, lại thêm một người bị ném ra… Triển Chiêu cũng vọt trở về, nói, “Hai tên này vứt thi thể.”
Triệu Phổ cười cười, nhìn nhìn nam tử vừa bị Hắc Kiêu đá không dậy nổi kia, hỏi, “Đây là chuyện gì xảy ra?”
Hai người trung niên vội quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Hảo hán tha mạng, chúng ta bất quá chỉ là người địa phương phụ trách xử lý thi thể, chúng ta chưa làm một chuyện xấu nào cả a!”
“Trên người ngươi có vết máu!” Công Tôn nhíu mày nói, “Mà lại là vết máu bị phun tung tóe lên, rõ ràng là từ người sống bắn ra, ngươi còn dám nói ngươi không làm chuyện xấu? Chỉ nhìn vết máu trên người ngươi, ta dám nói ngươi không chỉ giết một hai người!”
Tất cả mọi người nhíu mày.
Hai hắc y nhân kia vừa thấy việc lớn không tốt, vội muốn chạy, Triển Chiêu đứng trên sườn núi, một cước đá lăn cả hai.
Hai tên lăn sang một bên, vội móc ra một cây trúc tiếu, thổi mạnh.
Không bao lâu, cây trong rừng lay động… Rất nhanh, có một nhóm đại khái hơn mười người cầm dao sắc trong tay, mặc một thân hắc y giống như hai tên kia chạy ra, bao vây bọn họ.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, xem nhân số… Trong núi này thực sự có sơn tặc gây họa rồi!
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ cười, hỏi, “Thư ngốc, muốn bắt sống hay giết?”
Công Tôn nhìn quanh một vòng, nhíu mày, nói, “Trên người bọn hắn dính thật nhiều máu.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mày, lạnh lùng nói, “Lão tử đời này hận nhất lũ đê tiện sát hại đồng bào! Mẹ nó còn cặn bã hơn cả người Liêu nữa!”
Công Tôn âm thầm thở dài, quả nhiên Triệu gia quân nói chuyện đều cùng một kiểu.
Triệu Phổ nhìn sang Triển Chiêu đang đứng ở sườn núi trên cao, “Triển đại nhân, có thể giết người không?”
Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài, nói, “Bao đại nhân có nói, sơn phỉ gây họa, yêu giáo hại người, giết không tha!”
/145
|