Tiểu Tứ Tử sau khi trốn vào trong chăn, thì vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tốt nhất là có thể nghe được phụ thân và Cửu Cửu hôn nhẹ.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, chẳng nghe bên ngoài có động tĩnh gì cả.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, sau đó Thạch Đầu trong lòng lại giãy dụa như là muốn chui ra, đại khái là ở trong chăn cảm thấy ngộp thở.
Tiểu Tứ Tử không nén nổi hiếu kỳ, đùn đùn chăn lên vén mở ra một khe nhỏ, hí mắt nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện Triệu Phổ và Công Tôn đang giằng co chưa xong, hai người vẫn bảo trì tư thế như cũ, đối diện.
Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, Cửu Cửu chậm quá nha!
Triệu Phổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Công Tôn… Màu áo đỏ ánh lên khiến cho sắc mặt của y càng thêm hồng hào, thư ngốc này gần đây không biết có phải có chuyện phiền lòng hay không, thoạt nhìn, hình như hơi gầy chút. Triệu Phổ vô thức duỗi hai tay, sờ sờ thắt lưng của Công Tôn… Nghĩ, hình như so với trước đây hơi gầy chút, chậc chậc…
Công Tôn giơ tay gạt bàn tay không thành thật của Triệu Phổ ra, trừng mắt liếc hắn, thì thấy Triệu Phổ cười khúc khích với mình.
Công Tôn muốn giận hắn cũng giận không được.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, còn giận ta sao?”
Công Tôn nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ta đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Nụ cười trên mặt Triệu Phổ càng thêm tươi rói, giống như trêu chọc mà hỏi, “Ta như vậy có được không? Có tính là mỹ nhân không?”
Công Tôn nhìn chằm chằm khuôn mặt thoa phấn dày cộm của Triệu Phổ, nhịn không được bật cười, “Khó coi chết đi được, làm gì có mỹ nhân to cao như vậy?”
“Ngươi đẹp mắt.” Triệu Phổ vươn tay nựng nựng má Công Tôn, “Lúc thành thân với ta, phải càng đẹp mắt hơn bây giờ nữa kìa, nhớ kỹ chưa?”
Công Tôn trên mặt đỏ ửng, khinh bỉ liếc Triệu Phổ một cái.
Triệu Phổ nhẹ nhàng kéo y sát lại một chút, hai người tới gần… Công Tôn hơi chút do dự. Cũng không phải không muốn hôn, chính là, hình tượng hiện tại của Triệu Phổ có chút…
Tiểu Tứ Tử trong chăn mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay —— Cửu Cửu, nỗ lực!
Đúng lúc này, đột nhiên… Ngoài cửa truyền đến một mùi hương thức ăn thơm lừng, có lẽ là các ảnh vệ chuẩn bị món gì đó để ăn trước khi hành động, có tiếng Giả Ảnh hô to, “Đều tới ăn nào!”
Giả Ảnh vừa dứt lời, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử đã sớm chịu không nổi, lấy đà bật người nhảy ra.
Cái khéo nhất chính là, Thạch Đầu một cước giẫm lên lưng Công Tôn sau đó nhảy xuống đất, lao về phía cửa, quen thuộc dùng móng vuốt lay cửa phòng, chi chi kêu lên vui mừng muốn chạy ra ngoài.
Mà Công Tôn bị đạp, thì té nhào về phía Triệu Phổ… Hôn tân nương tử của y…
“Oa…” Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn thấy được, ngồi dậy, vẫn đội chăn trên đầu cười vỗ tay.
Công Tôn hôn một cái dính đầy vị son, ngồi xuống chùi miệng, “Các nàng thoa cho ngươi bao nhiêu son a.”
Triệu Phổ cười ha hả ngồi xuống, tiến tới, tiếp tục hôn… Tiểu Tứ Tử tự giác bịt mắt lại, không thể nhìn, nhìn sẽ bị hỏng mắt!
Tử Ảnh và Giả Ảnh vội giúp đóng cửa, hình ảnh quá quỷ dị!
.
Sắc trời sáng bừng, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Triệu Phổ tâm không cam tình không nguyện đội khăn đỏ ngồi vào kiệu do bốn ảnh vệ khiêng.
Phi Ảnh đóng giả làm bà mối, nhóm nữ ảnh vệ ở lại tửu lâu chăm sóc bọn nhỏ.
Công Tôn cưỡi ngựa đi phía trước, giả trang thành tân lang quân, mà những người khác giả làm đội ngũ tống giá. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường âm thầm đi theo.
Mọi người lặng lẽ chuồn ra khỏi thành, sau đó lại công khai từ phía Đông đi ngang qua.
Triệu Phổ ngồi trong kiệu cảm thấy bức bối khó chịu, thở hổn hển dùng tay áo quạt gió, đẩy màn cửa ra nhìn, thấy Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu đi ở phía trước.
Hắc Kiêu rất ngang tàng, trước đây ngoại trừ Triệu Phổ nó không để bất kỳ ai khác cưỡi, bây giờ, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng có thể cưỡi, nhất là lúc Tiểu Tứ Tử cưỡi, nó còn có thể đi đặc biệt chậm.
Công Tôn ngồi trên lưng ngựa, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ chống cằm nhìn y, có chút bất đắc dĩ… Lúc nào đó hắn với thư ngốc này hoán đổi vị trí thì tốt rồi, nếu như đem thư ngốc này khiêng vào phòng tân hôn, sau đó ở nơi đó ấy ấy ấy một phen… Chậc chậc!
Đang đờ ra, Âu Dương Thiếu Chinh tiến tới giễu cợt, “Chuyện gì vậy Vương gia? Đừng vén khăn đỏ lên a, điềm xấu.”
“Biến.” Triệu Phổ khinh khỉnh liếc hắn, tâm nói, có cơ hội sẽ đánh tiểu tử này một trận.
Đang đi tới phía trước, Giả Ảnh nhắc nhở, “Phía trước là Tam Xuyên cốc, đó chính là hiểm địa cuối cùng nơi hai ngọn núi giáp nhau, rời khỏi phạm vi đại quân bảo hộ.”
Triệu Phổ gật đầu, lui trở về bên trong kiệu, hạ màn xe xuống.
.
Vào Tam Xuyên cốc, quả nhiên địa thế hung hiểm, bất quá bọn họ ít người, đi sát vào núi, cũng không sợ bên trên có tên bắn lén hay bị ném đá xuống đầu.
Đi tới phía trước một hồi lâu, Triệu Phổ nhịn không nổi bèn hỏi, “Sao còn chưa tới?”
Âu Dương Thiếu Chinh nhíu nhíu mày nói, “Hay là đã đả thảo kinh xà, làm bọn sơn tặc này không dám hạ sơn?”
“Chậc…” Triệu Phổ có chút khó chịu, vươn tay sờ sờ đầu.
Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu lững thững bước chậm lại, đi tới bên cạnh chiếc kiệu, thấy Triệu Phổ vẻ mặt uể oải cộng thêm khó chịu liền nói, “Nương tử, cười một cái?”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi —— Công Tôn là đang trêu ghẹo Triệu Phổ phải không?!
Triệu Phổ cũng buồn cười nhìn Công Tôn, tâm nói… Giỏi lắm thư ngốc, ngươi chờ, chờ xong việc xem ta thu thập ngươi.
Giữa lúc tâm tình khẩn trương của mọi người nhờ một câu nói đùa của Công Tôn mà trầm tĩnh lại… Đột nhiên, chợt nghe trên núi truyền đến tiếng chiêng đồng, còn có tiếng la hét ầm ĩ.
“Tới!” Âu Dương Thiếu Chinh thốt lên một tiếng, lập tức… mọi người làm bộ khẩn trương.
Ngẩng đầu nhìn, thấy trên núi có một đám hắc y nhân đang đứng, cũng là mặc hắc y đeo đai đỏ, cầm đao kiếm trên tay.
Triệu Phổ trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng tới rồi!
“Ha ha ha…” Bọn sơn tặc đó cười lên ha ha, xoa xoa thắt lưng nói, “Lần này may thật may! Đại vương mừng sinh thần, tân nương đưa lên cửa!”
Đám lâu la một bên vỗ tay, “Đương gia, thơ hay!”
…
“Các ngươi là ai?” Âu Dương Thiếu Chinh giả trang thành một quản gia, đứng trước kiệu, “Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha ha, làm gì?” Sơn tặc kia xắn tay áo nói, “Các con, cướp kiệu!” Nói xong liền vọt xuống.
Bọn Giả Ảnh trước tiên đem Công Tôn bảo vệ ở phía sau, bọn họ cũng không thể thực sự phản kháng, đám sơn tặc này phỏng chừng không đỡ nổi nếu bọn họ thật sự đập cho bọn chúng một trận, cho nên đành phải vờ chống không lại, đám sơn tặc đẩy lùi ảnh vệ, tiến lên nâng kiệu.
Công Tôn ở trên ngựa xem náo nhiệt, Giả Ảnh nhẹ nhàng túm y một cái, ý bảo —— Tốt xấu gì cũng nói giùm hai ba câu đi chứ!
Công Tôn phản ứng được, vội lên tiếng, “Nương tử ơi…”
Triệu Phổ ở trong kiệu nghe thấy liền giật bắn lên, mà một tiếng nương tử này của Công Tôn, bị mấy tên sơn tặc nghe được… Bọn chúng quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái… Bọn sơn tặc đều ngẩn người, đây đó liếc mắt nhìn nhau.
Một tên trong bọn nói, “Ai, tân lang quân này thiệt đẹp!”
“Bằng không, chúng ta cướp tân lang quân luôn đi?”
“Hay đó, đại ca không phải nam nữ thông ăn sao?”
Đám sơn tặc xúm xít lại khe khẽ xì xầm, người khác không nghe được, nhưng Triệu Phổ nghe được.
Triệu Phổ thầm mắng, cái gì?! Mẹ nó dám chú ý tới Công Tôn nhà hắn, làm thịt các ngươi! Nghĩ xong, Triệu Phổ vén màn kiệu, rống lên một tiếng, “Các ngươi muốn chết hả?!”
…
Bởi vì Triệu Phổ vén màn xốc khăn đỏ hô to… Hiện trường trầm mặc.
Bọn sơn tặc choáng váng, ngơ ngác nhìn Triệu Phổ, vẻ mặt biến thành = 口 =.
Ảnh vệ và Công Tôn cũng muốn choáng váng, vẻ mặt cũng là = 口 = .
Mà trong chỗ tối, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mai phục sau một tòa núi đá, Bạch Ngọc Đường trong phút chốc cũng ngây ngẩn cả người, Triển Chiêu thì kéo tay áo của hắn che miệng che mũi, không cho mình cười ra tiếng.
…
Tất cả trầm mặc, một lúc sau, đầu lĩnh sơn tặc buông một câu, “Ai nha má ơi, cũng may là chưa đoạt!”
Tất cả mọi người cứng ngắc không nhúc nhích, muốn cười nhưng lại không thể cười, nín nhịn đến nỗi nghiến tê cả răng.
Đầu lĩnh nọ ra lệnh, “Đừng bắt tức phụ này! Quá xấu xí, cướp tân lang quân!”
Bọn sơn tặc đồng loạt xông lên, đi cướp Công Tôn.
“Nương!” Triệu Phổ đá tung màn cửa nhảy ra, tâm nói đám sơn tặc thối tha này dám động tay vào Công Tôn?!
Lúc này, đã có một sơn tặc đi tới trước Hắc Kiêu… Còn chưa kịp động thủ, Hắc Kiêu nhìn hắn không vừa mắt, giơ chân trước đá vào mặt hắn…
“Ai nha…” Sơn tặc nọ bị Hắc Kiêu đá cho lăn ra đất kêu thảm một tiếng.
Công Tôn xem xét tình huống một chút, lập tức nhảy xuống, chạy tới chỗ Triệu Phổ, “Nương tử.”
Triệu Phổ vốn định đánh người, bất quá bị Công Tôn kéo lại, vốn định bảo Công Tôn thối lui sang một bên, nhưng Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Triệu Phổ lúc này mới kịp phản ứng, hình như mình đã làm hỏng đại sự rồi.
Lúc này, có một tên sơn tặc bắt đầu túm mạnh Công Tôn đẩy vào trong kiệu, đám còn lại nâng kiệu chạy lên núi, Triệu Phổ bị Âu Dương Thiếu Chinh giữ lại, “Vương gia, đừng nóng vội…”
Triệu Phổ tức giận đến biến sắc, cuối cùng cũng là dùng Công Tôn làm mồi nhử!
.
Chờ đám sơn tặc kia chạy lên núi, Âu Dương Thiếu Chinh vội buông tay, “Đuổi theo đi, cẩn thận đả thảo kinh xà…” Nói chưa dứt lời, Triệu Phổ đã biến mất.
Đám sơn tặc nâng cỗ kiệu của Công Tôn chạy lên, Triệu Phổ thì chăm chú âm thầm đi theo, hắn tỉ mỉ quan sát, tên sơn tặc nào không có mắt dám động vào sợi lông chân của Công Tôn, trước hết cắt tiết!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở hai bên, cũng là âm thầm đi theo, thấy Triệu Phổ vẻ mặt khẩn trương, hai người cũng không dám cười, đôi tình nhân này đúng là lằng nhằng!
Các ảnh vệ đương nhiên cũng âm thầm đuổi theo, vừa chạy vừa lưu lại ký hiệu, Âu Dương Thiếu Chinh thì xoay người nhảy lên Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu hộc hộc hai tiếng, ngẩng đầu rất bất mãn nhìn hắn.
“Ai, đừng nhỏ nhen như vậy, mau trở về điều binh cứu tân lang quân của Vương gia nhà ngươi đi!” Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói, vừa vỗ lưng Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu cũng không có cách nào, tung bốn vó chạy đi, lúc này tạm thời để hắn cưỡi một chút cũng được.
Âu Dương Thiếu Chinh hoạt tốc chạy ra Tam Xuyên cốc, kêu gọi mấy nghìn Triệu gia quân thủ hộ ở phía trước, quay lại, dựa theo ký hiệu của các ảnh vệ lưu lại, lăng lẽ lên núi.
.
Công Tôn ở trong kiệu, n cảm thấy kiệu bị nâng chạy rất nhanh, lắc lư lắc lư khiến y có chút chóng mặt.
Công Tôn vịn tay vịn trên kiệu, suy nghĩ một chút, đem hỉ phục đỏ thẫm trên người cởi xuống, Triệu Phổ tựa hồ rất lưu ý không thích y mặc hồng y để người khác nhìn… Nghĩ tới đây, Công Tôn lại có chút không cam lòng… Mắc gì quan tâm tên lưu manh đó có thích hay không?!
Triệu Phổ vừa đuổi theo, vừa túm mấy thứ nặng trình trịch trên đầu kéo xuống, váy đỏ cũng xé rách, dùng để chùi mặt… Tâm nói, thư ngốc, chờ, lão tử tới cứu ngươi, con mẹ nó đứa nào dám động vào ngươi, lão tử cày nát mồ mã tổ tiên nhà hắn!
Triển Chiêu cùng theo ở phía sau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ê, có cảm nhận được không?”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Phía trước có một vị chua.” Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
.
Cuối cùng… Công Tôn cảm giác được cỗ kiệu dừng lại, y trước tiên ngồi trong kiệu lấy lại bình tĩnh, tâm nói, chuyến này ngồi kiệu mệt mỏi quá.
Sau đó, y nhẹ nhàng vén màn nhìn ra bên ngoài, thì thấy phía trước xuất hiện một tòa sơn trại. Sơn trại này quy mô không nhỏ, ngoài cửa đứng một vài tên lâu la canh gác.
“U, tam đương gia, đoạt được một kiệu hoa trở về a?”
“Đại vương có trong đó không?” Tam đương gia nọ hỏi.
“Ở bên trong.” Binh tướng cười ha hả trả lời, “Đây là dâng cho đại vương sao?”
“Ừ… Huynh đệ chúng ta hiếu kính một mỹ nhân cho đại vương!” Tam đương gia cười đắc ý, bảo người nâng kiệu vào trong.
.
Triệu Phổ trong rừng cây nghe được mà nghiến răng ken két, ông nội ngươi, dám động vào người của lão tử?!
Phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã tới, Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ, ý bảo hắn —— Bình tĩnh!
Triệu Phổ tức anh ách, nghĩ một hồi tìm được sơn đại vương rồi, trước tiến đập hắn một trận cho hả giận, sau đó tính tiếp!
.
Cỗ kiệu của Công Tôn bị nâng vào trong sơn trại, vòng vèo bảy tám lần, rốt cuộc ngừng lại trước một tòa nhà lớn. Công Tôn ngước mắt nhìn lên, có chút cảm khái, sơn trại này xây dựng thật không tồi, có thể thấy đã làm ác rất nhiều năm… Vừa nghĩ đến những thi thể trên sườn núi, Công Tôn nhíu mày, đây đều là dùng máu của người tốt dựng nên, sơn tặc chết tiệt!
“Đại vương!” Tam đương gia đứng ngoài cửa hét to, “Chúng ta đưa tới một mỹ nhân cho ngài!”
Một lát sau, đại môn mở ra, một người chưa tới ba mươi tuổi đi ra, Công Tôn lén nhìn hắn. Nam tử này bề ngoài cũng không tệ, chỉ là có chút hung hãn, nhưng y đã quen nhìn Triệu Phổ bá đạo, bây giờ nhìn những kẻ khác đều không tìm ra chút bá đạo nào, đương nhiên, người này so với Triệu Phổ kém rất xa. Công Tôn đột nhiên ý thức được mình đã bắt đầu không tự giác đem tất cả mọi người so sánh với Triệu Phổ, nghĩ bản thân có phải bị hồ đồ rồi không, vội vã lắc đầu, đem bản mặt dày cui của Triệu Phổ trong óc mình vẩy ra.
.
Lúc này, Triệu Phổ đã đáp xuống mái nhà gần đó, quan sát tình huống trong viện, cũng thấy được sơn đại vương kia, Phàn Đồng [fán tóng], Triệu Phổ lại một lần nữa cảm khái —— Phạn Dũng ([fàn tǒng] = thùng cơm)! Tên rất hay!
Phàn Đồng đi ra nhìn nhìn tam đương gia, nhíu mày nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng xuống núi làm việc, cẩn thận bị quan binh theo dõi!”
“Yên tâm đi đại vương, chỉ là một đội tống giá.” Tam đương gia cười nịnh nọt, “Ta bắt về cho ngài một tiểu mỹ nhân!”
“Nga?” Phàn Đồng tựa hồ lại bắt đầu hứng thú, hỏi, “Bắt tân nương tử về?”
“Không phải, là tân lang quân.” Tam đương gia nói xong bị Phàn Đồng đá một cước bò lăn, “Đánh chết ngươi, tân nương tử không cướp đi cướp một tân lang quân tới làm gì?!”
“Không phải, không phải, đại vương, tân nưởng tử đó quá dọa người!” Tam đương gia vội hô lên.
Triệu Phổ trong bóng tối co rút khóe miệng, tâm nói… Lão tử dọa người như vậy sao?!
“Nhưng tân lang quân này đẹp lắm! Tân lang quân đẹp!” Tam đương gia chỉ vào cỗ kiệu nói, “Ngài nhìn xem.”
Phàn Đồng nửa tin nửa ngờ, vươn tay, vén lên màn kiệu nhìn vào trong…
Công Tôn im lặng ngồi bên trong.
Phàn Đồng nhìn vào… Ngây ngẩn cả người.
Thần tình đó, khiến Triệu Phổ tức điên người, làm sao còn nhịn nổi, thoáng cái liền bật dậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không muốn đi ngăn cản hắn, nếu không đi ra phỏng chừng lát nữa Triệu Phổ càng điên.
Mà thực tế, Phần Đồng kia vén màn kiệu lên rồi ngốc ở đó, không phải bởi vì Công Tôn đẹp nên khiến hắn mê mẩn, Công Tôn quả thực là đẹp, nhưng y thuộc về loại nhã nhặn tuấn tú, nhìn thoải mái, không dễ dàng khiến cho người ta nổi lên tà niệm… Làm cho Phàn Đồng giật mình chính là, thư sinh này thoạt nhìn khí độ bất phàm, không giống như người thường. Hiện nay tình huống đặc thù, hắn biết phụ cận đều là phục binh, ánh mắt đầu tiên khi thấy Công Tôn, trong óc Phàn Đồng lóe lên một ý —— Xong! Có phải người của quan phủ không đây?
Hắn còn chưa nghĩ xong, chợt nghe giữa không trung có người rống lên một tiếng, “Nhìn con mẹ ngươi! Người của lão tử ngươi dám nhìn hả?”
Phàn Đồng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen lao tới, nhấc chân tung một cước.
Phàn Đồng không chú ý, lấy tay cản lại, nhưng Triệu Phổ nội lực thâm hậu, một cước này, đá cho Phàn Đồng ngửa mặt lên trời bay ra, đụng ngã cả đám lâu la phía sau.
Cùng lúc đó, chợt nghe vài tiếng vang “vút vút”… Có ánh lửa bắn lên trời, lập tức nổ tung trên không trung, đây là tên lệnh các ảnh vệ phóng để ra hiệu cho Âu Dương Thiếu Chinh.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng đã mang ba nghìn quân xông lên, vừa nhìn thấy tên lệnh, hắn rút đao, hô to với ba nghìn Triệu gia quân, “Giết cho ta!”
Ba nghìn quân giáo đều biết công phu, không phải những tiểu binh bình thường xung phong liều chết… Bọn họ hầu hết đều biết khinh công, lâu la sơn tặc này muốn bắn lén nhưng đều không trúng, trong nhất thời, sơn trại đại loạn.
Phàn Đồng từ trên mặt đất bò dậy, hạ lệnh, “Giết bọn chúng!”
Nhưng lúc này, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng đều xuống tới, đánh ngã toàn bộ lũ lâu la đang túm tụm với nhau.
Triệu Phổ muốn kéo Công Tôn từ trong kiệu ra hộ ở phía sau, nhìn lại… hơi giật mình, thư ngốc này đã cởi hồng y, chỉ còn lại một bộ y sam trắng, vốn đã mặc sẵn ở bên trong? Triệu Phổ sửng sốt một lúc lâu, lập tức cười toe toét, cảm thấy rất vui vẻ, thật không uổng phí một mảnh tâm tư của mình, thư ngốc rất hiểu ta!
Công Tôn thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm mà đờ ra, vội nói, “Kìa, phía sau!”
Triệu Phổ quay đầu lại, thấy tam đương gia nọ cầm đao xông tới, Tử Ảnh đáp xuống trước mặt đạp hắn một cái lăn quay, cởi nút thắt trên lưng, Tân Đình Hầu rơi xuống đất, Triệu Phổ tiếp được, Giả Ảnh hạ xuống bên cạnh nói, “Phàn Đồng, nhanh nhanh đầu hàng, nếu không giết không tha!”
Phàn Đồng đương nhiên biết hôm nay bản thân đã chạy trời không khỏi nắng, hắn quan sát Triệu Phổ, lại nhìn cự đao trong tay hắn một lát mới hỏi, “Ngươi là ai?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Giả Ảnh đang đứng một bên, hỏi, “Một chuỗi dài như vậy đọc thế nào?”
Giả Ảnh thở dài, lần nào Triệu Phổ cũng không nhớ được, bèn nói thay, “Đại Tống triều Binh Mã Đại Nguyên Soái Ngự Tứ Vĩnh Xương Hầu An Nam Bình Tây Chính Lộc tam quân Đại Đô Thống nhất đẳng trung dũng công Cửu Vương gia Triệu Phổ.”
Triệu Phổ hít sâu một hơi, lần nào nghe cũng thấy chới với.
Công Tôn ở phía sau nghe xong, thầm nghĩ trong lòng, chức vị này của Triệu Phổ, khắp thiên hạ ngoại trừ Triệu Trinh thực sự không ai to hơn.
Giả Ảnh nói xong, sắc mặt bọn sơn tặc kia bỗng dưng thay đổi, bọn chúng đi làm sơn tặc, thiêu sát cướp giật đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị quan phủ thanh trừ, nhưng trăm triệu không ngờ tới, lần này dẫn binh thanh trừ lại là Binh Mã Đại Nguyên Soái Triệu Phổ! Đây không phải dùng dao mổ trâu giết gà sao?
“Ha ha ha…” Phàn Đồng đột nhiên phá lên cười, “Phàn Đồng ta có tài đức gì, dĩ nhiên lại phiền đến Cửu Vương gia Triệu Phổ đại giá đến tiêu diệt một sơn tặc như ta, chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc!”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nói, “Con mẹ nó đừng cao hứng, yêu giáo ở đâu hả?”
Phàn Đồng khẽ nhíu mày nói, “Ta không biết.”
“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, lúc này, mấy tên lâu la bên ngoài đã bị Âu Dương Thiếu Chinh tiêu diệt toàn bộ, sau đó binh lính nhanh chóng bao vây sơn trại.
Triển Chiêu dẫn một nghìn quan binh tới sau núi, cứu ra những người qua đường bị bắt tới, cùng với những bách tính bị trói dưới chân núi.
“Ta thật sự không biết.” Phàn Đồng nói với Triệu Phổ, “Ta ở chỗ này chiếm núi xưng vương vốn đã tưởng không duy trì được, đột nhiên một ngày nọ yêu vương tới tìm ta, nói có thể giúp ta biến nguy thành an, hoàn thành đại sự, làm Hạng Vũ*!”
*(Hạng Vũ (232 TCN-202 TCN), tên húy là Tịch, còn gọi là Tây Sở Bá Vương. Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.)
“Phi.” Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên phỉ nhổ, “Đừng đem bản thân nâng lên quá cao, Sở Bá Vương năm đó phản chính bởi vì Đại Tần chính sách tàn bạo, ngươi mẹ nó giết là bình dân bách tính!”
Công Tôn khẽ nhíu mày nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, tâm nói, mọi người trong Triệu gia quân, tại sao nói chuyện con mẹ nó lại quá thô tục như vậy? Quả nhiên tướng sao binh vậy, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, nghĩ vậy, liền trừng mắt liếc Triệu Phổ.
Triệu Phổ ù ù cạc cạc, tâm nói, thư ngốc này sao lại trừng mình nữa?
Chính lúc này, chỉ thấy tam đương gia kia quỳ rạp xuống đất ôm chân Phàn Đồng khóc lóc kể lể, “Đại vương, là ta đui mù tự rước lấy họa, ta không chịu suy nghĩ, trên đời này làm gì có tân lang quân dễ nhìn như vậy… Đại vương, chỉ trách ta để hồ ly tinh làm mờ mắt!”
Công Tôn vừa nghe, nộ khí xung thiên, tóc đều suýt nữa xõa tung, trợn tròn mắt mắng tam đương gia nọ, “Ngươi con mẹ nó nói ai là hồ ly tinh, lão tử độc cho ngươi câm!”
…
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, Công Tôn tức giận, tiếp tục trừng Triệu Phổ.
Triệu Phổ vẻ mặt ủy khuất nhìn y —— Cái này cũng trách ta được sao?
Công Tôn không lên tiếng.
Lúc này, Triển Chiêu đi tới nói, “Tổng cộng hơn ba trăm bách tính, còn có nhiều nữ quyến bị trói ở phía sau, đều đã cứu ra.”
“Ngươi còn dám tự so mình với Sở Bá Vương, nói! Yêu giáo ở đâu?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Phàn Đồng.
“Ta thật sự không biết, nơi ở của yêu giáo rất bí mật, yêu vương tài cán hơn người, ta phái người theo dõi hắn, cuối cùng đều bị mất tích… Căn bản không biết yêu giáo bọn chúng ở nơi nào, có chuyện gì cũng không phải chúng ta đi tìm bọn chúng mà là bọn chúng tới tìm chúng ta.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mi một cái, “A, không đánh không chịu nói có phải không?”
Triệu Phổ vươn tay nhẹ nhàng cản hắn lại, nói, “Chờ chút, hắn thật sự không biết.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn Triệu Phổ, Phàn Đồng cũng có chút giật mình, Triệu Phổ lạnh lùng cười, “Hắn là kẻ liều mạng, kẻ liều mạng sẽ không nói tình nghĩa, nếu như hắn biết yêu giáo ở đâu, đã sớm lấy ra làm lợi thế, muốn dùng thông tin đó đổi mạng cho mình.”
Phàn Đồng ha ha cười, gật đầu, “Không hổ là Cửu Vương gia, quả nhiên rất hiểu những kẻ cùng đường liều mạng như chúng ta.”
“Nói hiểu thì không dám nhận, chỉ là từng thấy qua mà thôi.” Triệu Phổ mò vào tay áo tìm tìm kiếm kiếm, mò từ tay áo trái đến tay áo phải, miệng nói thầm, “Ây cha? Ở đâu rồi?”
Giả Ảnh tiến tới hỏi, “Vương gia, tìm cái gì?”
“Binh phù của ta ở đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi, “Hôm trước lấy ra chặn đơn thuốc, sau đó không biết để đâu rồi.”
…
Tất cả mọi người hết nói, binh phù… Chặn đơn thuốc…
Công Tôn vội lấy ra từ trong túi tiền, đưa qua hỏi, “Có phải cái này không?”
Mọi người chỉ thấy đó là một hổ phù tinh xảo bằng hắc ngọc.
“Đúng.” Triệu Phổ tiếp nhận, Công Tôn thở dài, ngày đó y viết đơn thuốc, gió lớn, đơn thuốc đều bị thổi bay loạn, Triệu Phổ dùng hổ phù này chặn lên cho y, y ban đầu còn tưởng chỉ là một khối ngọc bội phổ thông… Sau đó Triệu Phổ cũng quên mất, Công Tôn liền cất đi, may mà ngày đó không đánh mất, thì ra là binh phù, Triệu Phổ cũng quá bừa bãi!
Bạch Ngọc Đường nhịn không được nói với Triển Chiêu bên cạnh, “Đột nhiên cảm thấy, biên quan đặt trong tay hắn có chút nguy hiểm.”
Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.
Âu Dương Thiếu Chinh đỡ trán… Triệu Phổ còn dùng hổ phù ném chim trên trời, dùng tên lệnh bắn thỏ nữa kìa… Nguyên Soái này, thực sự là mất mặt!
“Khụ khụ…” Triệu Phổ cảm giác được ánh mắt vô cùng kinh ngạc và hoài nghi của mọi người, ho khan một tiếng, ngênh mặt, giơ cao binh phù nói, “Âu Dương Thiếu Chinh.”
“Có.” Âu Dương Thiếu Chinh nhanh chóng nghe lệnh.
“Cầm binh phù, đi Chính Lộc triệu tập ba mươi vạn quân tới đây, bao vây Loan Thúy Thập Tam Phong này cho ta, yêu giáo này, không ra thì ta thiêu sơn!”
“Dạ!” Âu Dương Thiếu Chinh tiếp nhận binh phù, liền dẫn theo Truyền Lệnh quan và mấy tướng tá rời đi.
Triệu Phổ đắc ý liếc mắt nhìn Công Tôn —— Rất suất có phải không?
Công Tôn có chút vô lực.
Sau đó, Triệu Phổ hạ lệnh, đem tất cả sơn tặc hết thảy đều trói chặt, áp giải về Khai Phong, Triệu gia quân đóng quân dưới chân núi, bọn nhỏ đã được các ảnh vệ hộ giá đưa đến đại doanh của Triệu Phổ ở lại.
Toàn bộ Dĩnh Xương phủ đều bùng nổ, tất cả mọi người biết Cửu Vương gia Triệu Phổ dẫn đại quân bao vây tiễu trừ sơn tặc, trong nhất thời vui mừng khôn xiết.
.
Vào ban đêm, Chính Lộc quân do Âu Dương Thiếu Chinh đái lĩnh chạy tới bên ngoài hơn mười dặm, các tướng sĩ dùng lưới đồng, bẫy rập vây khốn bốn phía Loan Thúy Thập Tam Phong, phân chia nhau trấn thủ tại các thông đạo chính.
Triệu Phổ đang uống nước trong đại doanh, trên mặt tỏ ra vô cùng chán nản, vừa mới tẩy xong lớp yên chi thủy phấn trên mặt, đã dùng vài thùng nước mà vẫn còn vương chút hương vị không tan.
Công Tôn cầm địa hình đồ từ bên ngoài đi vào, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng tới, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng ôm Thạch Đầu vào giúp vui.
“Thực sự phải thiêu sơn?” Công Tôn có chút lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Có thể sẽ có bình dân bách tính ở bên trong.”
Triệu Phổ phổ khoát khoát tay, cười nói, “Đừng lo, thiêu sơn làm gì dễ như vậy, chỉ bất quá là hù dọa mà thôi, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” Nói xong, nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi có cách nào không? Đánh loại đìa hình núi thế này không phải ngươi sở trường nhất sao?”
“Ừ.” Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, nói, “Nhưng vẫn cần người dẫn đường! Tìm ra tuyến đường, nếu không thì rất khó.”
“Ngoại trừ bọn sơn tặc này, còn ai biết đường?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bọn sơn tặc này không đáng tin lắm.”
Mọi người cũng đều nhíu mày.
Công Tôn nhìn trái nhìn phải, nói, “Nhắc đến dẫn đường… Ta có một ý tưởng.”
Triệu Phổ nhìn y một lúc, đột nhiên kéo qua hôn chụt một cái, “Quả nhiên là người của ta, thời điểm mấu chốt liền có ý tưởng.”
Công Tôn thẹn quá hóa giận, bổ nhào tới bóp cổ hắn đòi đồng quy vu tận.
Triệu Phổ toét miệng cười đến vô lại.
Nhưng đợi hơn nửa ngày, chẳng nghe bên ngoài có động tĩnh gì cả.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ, sau đó Thạch Đầu trong lòng lại giãy dụa như là muốn chui ra, đại khái là ở trong chăn cảm thấy ngộp thở.
Tiểu Tứ Tử không nén nổi hiếu kỳ, đùn đùn chăn lên vén mở ra một khe nhỏ, hí mắt nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện Triệu Phổ và Công Tôn đang giằng co chưa xong, hai người vẫn bảo trì tư thế như cũ, đối diện.
Tiểu Tứ Tử có chút sốt ruột, Cửu Cửu chậm quá nha!
Triệu Phổ cúi đầu nhìn chằm chằm vào Công Tôn… Màu áo đỏ ánh lên khiến cho sắc mặt của y càng thêm hồng hào, thư ngốc này gần đây không biết có phải có chuyện phiền lòng hay không, thoạt nhìn, hình như hơi gầy chút. Triệu Phổ vô thức duỗi hai tay, sờ sờ thắt lưng của Công Tôn… Nghĩ, hình như so với trước đây hơi gầy chút, chậc chậc…
Công Tôn giơ tay gạt bàn tay không thành thật của Triệu Phổ ra, trừng mắt liếc hắn, thì thấy Triệu Phổ cười khúc khích với mình.
Công Tôn muốn giận hắn cũng giận không được.
Triệu Phổ nhìn Công Tôn, “Thư ngốc, còn giận ta sao?”
Công Tôn nhìn nơi khác, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Ta đâu có nhỏ nhen như vậy.”
Nụ cười trên mặt Triệu Phổ càng thêm tươi rói, giống như trêu chọc mà hỏi, “Ta như vậy có được không? Có tính là mỹ nhân không?”
Công Tôn nhìn chằm chằm khuôn mặt thoa phấn dày cộm của Triệu Phổ, nhịn không được bật cười, “Khó coi chết đi được, làm gì có mỹ nhân to cao như vậy?”
“Ngươi đẹp mắt.” Triệu Phổ vươn tay nựng nựng má Công Tôn, “Lúc thành thân với ta, phải càng đẹp mắt hơn bây giờ nữa kìa, nhớ kỹ chưa?”
Công Tôn trên mặt đỏ ửng, khinh bỉ liếc Triệu Phổ một cái.
Triệu Phổ nhẹ nhàng kéo y sát lại một chút, hai người tới gần… Công Tôn hơi chút do dự. Cũng không phải không muốn hôn, chính là, hình tượng hiện tại của Triệu Phổ có chút…
Tiểu Tứ Tử trong chăn mở to hai mắt, nắm chặt nắm tay —— Cửu Cửu, nỗ lực!
Đúng lúc này, đột nhiên… Ngoài cửa truyền đến một mùi hương thức ăn thơm lừng, có lẽ là các ảnh vệ chuẩn bị món gì đó để ăn trước khi hành động, có tiếng Giả Ảnh hô to, “Đều tới ăn nào!”
Giả Ảnh vừa dứt lời, Thạch Đầu trong lòng Tiểu Tứ Tử đã sớm chịu không nổi, lấy đà bật người nhảy ra.
Cái khéo nhất chính là, Thạch Đầu một cước giẫm lên lưng Công Tôn sau đó nhảy xuống đất, lao về phía cửa, quen thuộc dùng móng vuốt lay cửa phòng, chi chi kêu lên vui mừng muốn chạy ra ngoài.
Mà Công Tôn bị đạp, thì té nhào về phía Triệu Phổ… Hôn tân nương tử của y…
“Oa…” Tiểu Tứ Tử trốn trong chăn thấy được, ngồi dậy, vẫn đội chăn trên đầu cười vỗ tay.
Công Tôn hôn một cái dính đầy vị son, ngồi xuống chùi miệng, “Các nàng thoa cho ngươi bao nhiêu son a.”
Triệu Phổ cười ha hả ngồi xuống, tiến tới, tiếp tục hôn… Tiểu Tứ Tử tự giác bịt mắt lại, không thể nhìn, nhìn sẽ bị hỏng mắt!
Tử Ảnh và Giả Ảnh vội giúp đóng cửa, hình ảnh quá quỷ dị!
.
Sắc trời sáng bừng, mọi người chuẩn bị xuất phát.
Triệu Phổ tâm không cam tình không nguyện đội khăn đỏ ngồi vào kiệu do bốn ảnh vệ khiêng.
Phi Ảnh đóng giả làm bà mối, nhóm nữ ảnh vệ ở lại tửu lâu chăm sóc bọn nhỏ.
Công Tôn cưỡi ngựa đi phía trước, giả trang thành tân lang quân, mà những người khác giả làm đội ngũ tống giá. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường âm thầm đi theo.
Mọi người lặng lẽ chuồn ra khỏi thành, sau đó lại công khai từ phía Đông đi ngang qua.
Triệu Phổ ngồi trong kiệu cảm thấy bức bối khó chịu, thở hổn hển dùng tay áo quạt gió, đẩy màn cửa ra nhìn, thấy Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu đi ở phía trước.
Hắc Kiêu rất ngang tàng, trước đây ngoại trừ Triệu Phổ nó không để bất kỳ ai khác cưỡi, bây giờ, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử cũng có thể cưỡi, nhất là lúc Tiểu Tứ Tử cưỡi, nó còn có thể đi đặc biệt chậm.
Công Tôn ngồi trên lưng ngựa, nhìn trái nhìn phải, Triệu Phổ chống cằm nhìn y, có chút bất đắc dĩ… Lúc nào đó hắn với thư ngốc này hoán đổi vị trí thì tốt rồi, nếu như đem thư ngốc này khiêng vào phòng tân hôn, sau đó ở nơi đó ấy ấy ấy một phen… Chậc chậc!
Đang đờ ra, Âu Dương Thiếu Chinh tiến tới giễu cợt, “Chuyện gì vậy Vương gia? Đừng vén khăn đỏ lên a, điềm xấu.”
“Biến.” Triệu Phổ khinh khỉnh liếc hắn, tâm nói, có cơ hội sẽ đánh tiểu tử này một trận.
Đang đi tới phía trước, Giả Ảnh nhắc nhở, “Phía trước là Tam Xuyên cốc, đó chính là hiểm địa cuối cùng nơi hai ngọn núi giáp nhau, rời khỏi phạm vi đại quân bảo hộ.”
Triệu Phổ gật đầu, lui trở về bên trong kiệu, hạ màn xe xuống.
.
Vào Tam Xuyên cốc, quả nhiên địa thế hung hiểm, bất quá bọn họ ít người, đi sát vào núi, cũng không sợ bên trên có tên bắn lén hay bị ném đá xuống đầu.
Đi tới phía trước một hồi lâu, Triệu Phổ nhịn không nổi bèn hỏi, “Sao còn chưa tới?”
Âu Dương Thiếu Chinh nhíu nhíu mày nói, “Hay là đã đả thảo kinh xà, làm bọn sơn tặc này không dám hạ sơn?”
“Chậc…” Triệu Phổ có chút khó chịu, vươn tay sờ sờ đầu.
Công Tôn cưỡi Hắc Kiêu lững thững bước chậm lại, đi tới bên cạnh chiếc kiệu, thấy Triệu Phổ vẻ mặt uể oải cộng thêm khó chịu liền nói, “Nương tử, cười một cái?”
Tất cả mọi người hít sâu một hơi —— Công Tôn là đang trêu ghẹo Triệu Phổ phải không?!
Triệu Phổ cũng buồn cười nhìn Công Tôn, tâm nói… Giỏi lắm thư ngốc, ngươi chờ, chờ xong việc xem ta thu thập ngươi.
Giữa lúc tâm tình khẩn trương của mọi người nhờ một câu nói đùa của Công Tôn mà trầm tĩnh lại… Đột nhiên, chợt nghe trên núi truyền đến tiếng chiêng đồng, còn có tiếng la hét ầm ĩ.
“Tới!” Âu Dương Thiếu Chinh thốt lên một tiếng, lập tức… mọi người làm bộ khẩn trương.
Ngẩng đầu nhìn, thấy trên núi có một đám hắc y nhân đang đứng, cũng là mặc hắc y đeo đai đỏ, cầm đao kiếm trên tay.
Triệu Phổ trong lòng vui vẻ, cuối cùng cũng tới rồi!
“Ha ha ha…” Bọn sơn tặc đó cười lên ha ha, xoa xoa thắt lưng nói, “Lần này may thật may! Đại vương mừng sinh thần, tân nương đưa lên cửa!”
Đám lâu la một bên vỗ tay, “Đương gia, thơ hay!”
…
“Các ngươi là ai?” Âu Dương Thiếu Chinh giả trang thành một quản gia, đứng trước kiệu, “Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi muốn làm gì?”
“Ha ha ha, làm gì?” Sơn tặc kia xắn tay áo nói, “Các con, cướp kiệu!” Nói xong liền vọt xuống.
Bọn Giả Ảnh trước tiên đem Công Tôn bảo vệ ở phía sau, bọn họ cũng không thể thực sự phản kháng, đám sơn tặc này phỏng chừng không đỡ nổi nếu bọn họ thật sự đập cho bọn chúng một trận, cho nên đành phải vờ chống không lại, đám sơn tặc đẩy lùi ảnh vệ, tiến lên nâng kiệu.
Công Tôn ở trên ngựa xem náo nhiệt, Giả Ảnh nhẹ nhàng túm y một cái, ý bảo —— Tốt xấu gì cũng nói giùm hai ba câu đi chứ!
Công Tôn phản ứng được, vội lên tiếng, “Nương tử ơi…”
Triệu Phổ ở trong kiệu nghe thấy liền giật bắn lên, mà một tiếng nương tử này của Công Tôn, bị mấy tên sơn tặc nghe được… Bọn chúng quay đầu lại nhìn thoáng qua, liếc mắt một cái… Bọn sơn tặc đều ngẩn người, đây đó liếc mắt nhìn nhau.
Một tên trong bọn nói, “Ai, tân lang quân này thiệt đẹp!”
“Bằng không, chúng ta cướp tân lang quân luôn đi?”
“Hay đó, đại ca không phải nam nữ thông ăn sao?”
Đám sơn tặc xúm xít lại khe khẽ xì xầm, người khác không nghe được, nhưng Triệu Phổ nghe được.
Triệu Phổ thầm mắng, cái gì?! Mẹ nó dám chú ý tới Công Tôn nhà hắn, làm thịt các ngươi! Nghĩ xong, Triệu Phổ vén màn kiệu, rống lên một tiếng, “Các ngươi muốn chết hả?!”
…
Bởi vì Triệu Phổ vén màn xốc khăn đỏ hô to… Hiện trường trầm mặc.
Bọn sơn tặc choáng váng, ngơ ngác nhìn Triệu Phổ, vẻ mặt biến thành = 口 =.
Ảnh vệ và Công Tôn cũng muốn choáng váng, vẻ mặt cũng là = 口 = .
Mà trong chỗ tối, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu mai phục sau một tòa núi đá, Bạch Ngọc Đường trong phút chốc cũng ngây ngẩn cả người, Triển Chiêu thì kéo tay áo của hắn che miệng che mũi, không cho mình cười ra tiếng.
…
Tất cả trầm mặc, một lúc sau, đầu lĩnh sơn tặc buông một câu, “Ai nha má ơi, cũng may là chưa đoạt!”
Tất cả mọi người cứng ngắc không nhúc nhích, muốn cười nhưng lại không thể cười, nín nhịn đến nỗi nghiến tê cả răng.
Đầu lĩnh nọ ra lệnh, “Đừng bắt tức phụ này! Quá xấu xí, cướp tân lang quân!”
Bọn sơn tặc đồng loạt xông lên, đi cướp Công Tôn.
“Nương!” Triệu Phổ đá tung màn cửa nhảy ra, tâm nói đám sơn tặc thối tha này dám động tay vào Công Tôn?!
Lúc này, đã có một sơn tặc đi tới trước Hắc Kiêu… Còn chưa kịp động thủ, Hắc Kiêu nhìn hắn không vừa mắt, giơ chân trước đá vào mặt hắn…
“Ai nha…” Sơn tặc nọ bị Hắc Kiêu đá cho lăn ra đất kêu thảm một tiếng.
Công Tôn xem xét tình huống một chút, lập tức nhảy xuống, chạy tới chỗ Triệu Phổ, “Nương tử.”
Triệu Phổ vốn định đánh người, bất quá bị Công Tôn kéo lại, vốn định bảo Công Tôn thối lui sang một bên, nhưng Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc hắn.
Triệu Phổ lúc này mới kịp phản ứng, hình như mình đã làm hỏng đại sự rồi.
Lúc này, có một tên sơn tặc bắt đầu túm mạnh Công Tôn đẩy vào trong kiệu, đám còn lại nâng kiệu chạy lên núi, Triệu Phổ bị Âu Dương Thiếu Chinh giữ lại, “Vương gia, đừng nóng vội…”
Triệu Phổ tức giận đến biến sắc, cuối cùng cũng là dùng Công Tôn làm mồi nhử!
.
Chờ đám sơn tặc kia chạy lên núi, Âu Dương Thiếu Chinh vội buông tay, “Đuổi theo đi, cẩn thận đả thảo kinh xà…” Nói chưa dứt lời, Triệu Phổ đã biến mất.
Đám sơn tặc nâng cỗ kiệu của Công Tôn chạy lên, Triệu Phổ thì chăm chú âm thầm đi theo, hắn tỉ mỉ quan sát, tên sơn tặc nào không có mắt dám động vào sợi lông chân của Công Tôn, trước hết cắt tiết!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở hai bên, cũng là âm thầm đi theo, thấy Triệu Phổ vẻ mặt khẩn trương, hai người cũng không dám cười, đôi tình nhân này đúng là lằng nhằng!
Các ảnh vệ đương nhiên cũng âm thầm đuổi theo, vừa chạy vừa lưu lại ký hiệu, Âu Dương Thiếu Chinh thì xoay người nhảy lên Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu hộc hộc hai tiếng, ngẩng đầu rất bất mãn nhìn hắn.
“Ai, đừng nhỏ nhen như vậy, mau trở về điều binh cứu tân lang quân của Vương gia nhà ngươi đi!” Âu Dương Thiếu Chinh vừa nói, vừa vỗ lưng Hắc Kiêu.
Hắc Kiêu cũng không có cách nào, tung bốn vó chạy đi, lúc này tạm thời để hắn cưỡi một chút cũng được.
Âu Dương Thiếu Chinh hoạt tốc chạy ra Tam Xuyên cốc, kêu gọi mấy nghìn Triệu gia quân thủ hộ ở phía trước, quay lại, dựa theo ký hiệu của các ảnh vệ lưu lại, lăng lẽ lên núi.
.
Công Tôn ở trong kiệu, n cảm thấy kiệu bị nâng chạy rất nhanh, lắc lư lắc lư khiến y có chút chóng mặt.
Công Tôn vịn tay vịn trên kiệu, suy nghĩ một chút, đem hỉ phục đỏ thẫm trên người cởi xuống, Triệu Phổ tựa hồ rất lưu ý không thích y mặc hồng y để người khác nhìn… Nghĩ tới đây, Công Tôn lại có chút không cam lòng… Mắc gì quan tâm tên lưu manh đó có thích hay không?!
Triệu Phổ vừa đuổi theo, vừa túm mấy thứ nặng trình trịch trên đầu kéo xuống, váy đỏ cũng xé rách, dùng để chùi mặt… Tâm nói, thư ngốc, chờ, lão tử tới cứu ngươi, con mẹ nó đứa nào dám động vào ngươi, lão tử cày nát mồ mã tổ tiên nhà hắn!
Triển Chiêu cùng theo ở phía sau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ê, có cảm nhận được không?”
“Cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu.
“Phía trước có một vị chua.” Triển Chiêu cười tủm tỉm hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, bất đắc dĩ cười lắc đầu.
.
Cuối cùng… Công Tôn cảm giác được cỗ kiệu dừng lại, y trước tiên ngồi trong kiệu lấy lại bình tĩnh, tâm nói, chuyến này ngồi kiệu mệt mỏi quá.
Sau đó, y nhẹ nhàng vén màn nhìn ra bên ngoài, thì thấy phía trước xuất hiện một tòa sơn trại. Sơn trại này quy mô không nhỏ, ngoài cửa đứng một vài tên lâu la canh gác.
“U, tam đương gia, đoạt được một kiệu hoa trở về a?”
“Đại vương có trong đó không?” Tam đương gia nọ hỏi.
“Ở bên trong.” Binh tướng cười ha hả trả lời, “Đây là dâng cho đại vương sao?”
“Ừ… Huynh đệ chúng ta hiếu kính một mỹ nhân cho đại vương!” Tam đương gia cười đắc ý, bảo người nâng kiệu vào trong.
.
Triệu Phổ trong rừng cây nghe được mà nghiến răng ken két, ông nội ngươi, dám động vào người của lão tử?!
Phía sau Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đã tới, Triển Chiêu nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Triệu Phổ, ý bảo hắn —— Bình tĩnh!
Triệu Phổ tức anh ách, nghĩ một hồi tìm được sơn đại vương rồi, trước tiến đập hắn một trận cho hả giận, sau đó tính tiếp!
.
Cỗ kiệu của Công Tôn bị nâng vào trong sơn trại, vòng vèo bảy tám lần, rốt cuộc ngừng lại trước một tòa nhà lớn. Công Tôn ngước mắt nhìn lên, có chút cảm khái, sơn trại này xây dựng thật không tồi, có thể thấy đã làm ác rất nhiều năm… Vừa nghĩ đến những thi thể trên sườn núi, Công Tôn nhíu mày, đây đều là dùng máu của người tốt dựng nên, sơn tặc chết tiệt!
“Đại vương!” Tam đương gia đứng ngoài cửa hét to, “Chúng ta đưa tới một mỹ nhân cho ngài!”
Một lát sau, đại môn mở ra, một người chưa tới ba mươi tuổi đi ra, Công Tôn lén nhìn hắn. Nam tử này bề ngoài cũng không tệ, chỉ là có chút hung hãn, nhưng y đã quen nhìn Triệu Phổ bá đạo, bây giờ nhìn những kẻ khác đều không tìm ra chút bá đạo nào, đương nhiên, người này so với Triệu Phổ kém rất xa. Công Tôn đột nhiên ý thức được mình đã bắt đầu không tự giác đem tất cả mọi người so sánh với Triệu Phổ, nghĩ bản thân có phải bị hồ đồ rồi không, vội vã lắc đầu, đem bản mặt dày cui của Triệu Phổ trong óc mình vẩy ra.
.
Lúc này, Triệu Phổ đã đáp xuống mái nhà gần đó, quan sát tình huống trong viện, cũng thấy được sơn đại vương kia, Phàn Đồng [fán tóng], Triệu Phổ lại một lần nữa cảm khái —— Phạn Dũng ([fàn tǒng] = thùng cơm)! Tên rất hay!
Phàn Đồng đi ra nhìn nhìn tam đương gia, nhíu mày nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, mấy ngày nay đừng xuống núi làm việc, cẩn thận bị quan binh theo dõi!”
“Yên tâm đi đại vương, chỉ là một đội tống giá.” Tam đương gia cười nịnh nọt, “Ta bắt về cho ngài một tiểu mỹ nhân!”
“Nga?” Phàn Đồng tựa hồ lại bắt đầu hứng thú, hỏi, “Bắt tân nương tử về?”
“Không phải, là tân lang quân.” Tam đương gia nói xong bị Phàn Đồng đá một cước bò lăn, “Đánh chết ngươi, tân nương tử không cướp đi cướp một tân lang quân tới làm gì?!”
“Không phải, không phải, đại vương, tân nưởng tử đó quá dọa người!” Tam đương gia vội hô lên.
Triệu Phổ trong bóng tối co rút khóe miệng, tâm nói… Lão tử dọa người như vậy sao?!
“Nhưng tân lang quân này đẹp lắm! Tân lang quân đẹp!” Tam đương gia chỉ vào cỗ kiệu nói, “Ngài nhìn xem.”
Phàn Đồng nửa tin nửa ngờ, vươn tay, vén lên màn kiệu nhìn vào trong…
Công Tôn im lặng ngồi bên trong.
Phàn Đồng nhìn vào… Ngây ngẩn cả người.
Thần tình đó, khiến Triệu Phổ tức điên người, làm sao còn nhịn nổi, thoáng cái liền bật dậy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không muốn đi ngăn cản hắn, nếu không đi ra phỏng chừng lát nữa Triệu Phổ càng điên.
Mà thực tế, Phần Đồng kia vén màn kiệu lên rồi ngốc ở đó, không phải bởi vì Công Tôn đẹp nên khiến hắn mê mẩn, Công Tôn quả thực là đẹp, nhưng y thuộc về loại nhã nhặn tuấn tú, nhìn thoải mái, không dễ dàng khiến cho người ta nổi lên tà niệm… Làm cho Phàn Đồng giật mình chính là, thư sinh này thoạt nhìn khí độ bất phàm, không giống như người thường. Hiện nay tình huống đặc thù, hắn biết phụ cận đều là phục binh, ánh mắt đầu tiên khi thấy Công Tôn, trong óc Phàn Đồng lóe lên một ý —— Xong! Có phải người của quan phủ không đây?
Hắn còn chưa nghĩ xong, chợt nghe giữa không trung có người rống lên một tiếng, “Nhìn con mẹ ngươi! Người của lão tử ngươi dám nhìn hả?”
Phàn Đồng vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một bóng đen lao tới, nhấc chân tung một cước.
Phàn Đồng không chú ý, lấy tay cản lại, nhưng Triệu Phổ nội lực thâm hậu, một cước này, đá cho Phàn Đồng ngửa mặt lên trời bay ra, đụng ngã cả đám lâu la phía sau.
Cùng lúc đó, chợt nghe vài tiếng vang “vút vút”… Có ánh lửa bắn lên trời, lập tức nổ tung trên không trung, đây là tên lệnh các ảnh vệ phóng để ra hiệu cho Âu Dương Thiếu Chinh.
Âu Dương Thiếu Chinh cũng đã mang ba nghìn quân xông lên, vừa nhìn thấy tên lệnh, hắn rút đao, hô to với ba nghìn Triệu gia quân, “Giết cho ta!”
Ba nghìn quân giáo đều biết công phu, không phải những tiểu binh bình thường xung phong liều chết… Bọn họ hầu hết đều biết khinh công, lâu la sơn tặc này muốn bắn lén nhưng đều không trúng, trong nhất thời, sơn trại đại loạn.
Phàn Đồng từ trên mặt đất bò dậy, hạ lệnh, “Giết bọn chúng!”
Nhưng lúc này, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng đều xuống tới, đánh ngã toàn bộ lũ lâu la đang túm tụm với nhau.
Triệu Phổ muốn kéo Công Tôn từ trong kiệu ra hộ ở phía sau, nhìn lại… hơi giật mình, thư ngốc này đã cởi hồng y, chỉ còn lại một bộ y sam trắng, vốn đã mặc sẵn ở bên trong? Triệu Phổ sửng sốt một lúc lâu, lập tức cười toe toét, cảm thấy rất vui vẻ, thật không uổng phí một mảnh tâm tư của mình, thư ngốc rất hiểu ta!
Công Tôn thấy hắn còn nhìn mình chằm chằm mà đờ ra, vội nói, “Kìa, phía sau!”
Triệu Phổ quay đầu lại, thấy tam đương gia nọ cầm đao xông tới, Tử Ảnh đáp xuống trước mặt đạp hắn một cái lăn quay, cởi nút thắt trên lưng, Tân Đình Hầu rơi xuống đất, Triệu Phổ tiếp được, Giả Ảnh hạ xuống bên cạnh nói, “Phàn Đồng, nhanh nhanh đầu hàng, nếu không giết không tha!”
Phàn Đồng đương nhiên biết hôm nay bản thân đã chạy trời không khỏi nắng, hắn quan sát Triệu Phổ, lại nhìn cự đao trong tay hắn một lát mới hỏi, “Ngươi là ai?”
Triệu Phổ suy nghĩ một chút rồi nhìn sang Giả Ảnh đang đứng một bên, hỏi, “Một chuỗi dài như vậy đọc thế nào?”
Giả Ảnh thở dài, lần nào Triệu Phổ cũng không nhớ được, bèn nói thay, “Đại Tống triều Binh Mã Đại Nguyên Soái Ngự Tứ Vĩnh Xương Hầu An Nam Bình Tây Chính Lộc tam quân Đại Đô Thống nhất đẳng trung dũng công Cửu Vương gia Triệu Phổ.”
Triệu Phổ hít sâu một hơi, lần nào nghe cũng thấy chới với.
Công Tôn ở phía sau nghe xong, thầm nghĩ trong lòng, chức vị này của Triệu Phổ, khắp thiên hạ ngoại trừ Triệu Trinh thực sự không ai to hơn.
Giả Ảnh nói xong, sắc mặt bọn sơn tặc kia bỗng dưng thay đổi, bọn chúng đi làm sơn tặc, thiêu sát cướp giật đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị quan phủ thanh trừ, nhưng trăm triệu không ngờ tới, lần này dẫn binh thanh trừ lại là Binh Mã Đại Nguyên Soái Triệu Phổ! Đây không phải dùng dao mổ trâu giết gà sao?
“Ha ha ha…” Phàn Đồng đột nhiên phá lên cười, “Phàn Đồng ta có tài đức gì, dĩ nhiên lại phiền đến Cửu Vương gia Triệu Phổ đại giá đến tiêu diệt một sơn tặc như ta, chết cũng không tiếc, chết cũng không tiếc!”
Triệu Phổ nhướng mi một cái, nói, “Con mẹ nó đừng cao hứng, yêu giáo ở đâu hả?”
Phàn Đồng khẽ nhíu mày nói, “Ta không biết.”
“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, lúc này, mấy tên lâu la bên ngoài đã bị Âu Dương Thiếu Chinh tiêu diệt toàn bộ, sau đó binh lính nhanh chóng bao vây sơn trại.
Triển Chiêu dẫn một nghìn quan binh tới sau núi, cứu ra những người qua đường bị bắt tới, cùng với những bách tính bị trói dưới chân núi.
“Ta thật sự không biết.” Phàn Đồng nói với Triệu Phổ, “Ta ở chỗ này chiếm núi xưng vương vốn đã tưởng không duy trì được, đột nhiên một ngày nọ yêu vương tới tìm ta, nói có thể giúp ta biến nguy thành an, hoàn thành đại sự, làm Hạng Vũ*!”
*(Hạng Vũ (232 TCN-202 TCN), tên húy là Tịch, còn gọi là Tây Sở Bá Vương. Ông là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ (Lưu Bang) đầu thời nhà Hán.)
“Phi.” Âu Dương Thiếu Chinh ở một bên phỉ nhổ, “Đừng đem bản thân nâng lên quá cao, Sở Bá Vương năm đó phản chính bởi vì Đại Tần chính sách tàn bạo, ngươi mẹ nó giết là bình dân bách tính!”
Công Tôn khẽ nhíu mày nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, tâm nói, mọi người trong Triệu gia quân, tại sao nói chuyện con mẹ nó lại quá thô tục như vậy? Quả nhiên tướng sao binh vậy, không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, nghĩ vậy, liền trừng mắt liếc Triệu Phổ.
Triệu Phổ ù ù cạc cạc, tâm nói, thư ngốc này sao lại trừng mình nữa?
Chính lúc này, chỉ thấy tam đương gia kia quỳ rạp xuống đất ôm chân Phàn Đồng khóc lóc kể lể, “Đại vương, là ta đui mù tự rước lấy họa, ta không chịu suy nghĩ, trên đời này làm gì có tân lang quân dễ nhìn như vậy… Đại vương, chỉ trách ta để hồ ly tinh làm mờ mắt!”
Công Tôn vừa nghe, nộ khí xung thiên, tóc đều suýt nữa xõa tung, trợn tròn mắt mắng tam đương gia nọ, “Ngươi con mẹ nó nói ai là hồ ly tinh, lão tử độc cho ngươi câm!”
…
Tất cả mọi người nhìn Công Tôn, Công Tôn tức giận, tiếp tục trừng Triệu Phổ.
Triệu Phổ vẻ mặt ủy khuất nhìn y —— Cái này cũng trách ta được sao?
Công Tôn không lên tiếng.
Lúc này, Triển Chiêu đi tới nói, “Tổng cộng hơn ba trăm bách tính, còn có nhiều nữ quyến bị trói ở phía sau, đều đã cứu ra.”
“Ngươi còn dám tự so mình với Sở Bá Vương, nói! Yêu giáo ở đâu?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Phàn Đồng.
“Ta thật sự không biết, nơi ở của yêu giáo rất bí mật, yêu vương tài cán hơn người, ta phái người theo dõi hắn, cuối cùng đều bị mất tích… Căn bản không biết yêu giáo bọn chúng ở nơi nào, có chuyện gì cũng không phải chúng ta đi tìm bọn chúng mà là bọn chúng tới tìm chúng ta.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhướng mi một cái, “A, không đánh không chịu nói có phải không?”
Triệu Phổ vươn tay nhẹ nhàng cản hắn lại, nói, “Chờ chút, hắn thật sự không biết.”
Âu Dương Thiếu Chinh nhìn Triệu Phổ, Phàn Đồng cũng có chút giật mình, Triệu Phổ lạnh lùng cười, “Hắn là kẻ liều mạng, kẻ liều mạng sẽ không nói tình nghĩa, nếu như hắn biết yêu giáo ở đâu, đã sớm lấy ra làm lợi thế, muốn dùng thông tin đó đổi mạng cho mình.”
Phàn Đồng ha ha cười, gật đầu, “Không hổ là Cửu Vương gia, quả nhiên rất hiểu những kẻ cùng đường liều mạng như chúng ta.”
“Nói hiểu thì không dám nhận, chỉ là từng thấy qua mà thôi.” Triệu Phổ mò vào tay áo tìm tìm kiếm kiếm, mò từ tay áo trái đến tay áo phải, miệng nói thầm, “Ây cha? Ở đâu rồi?”
Giả Ảnh tiến tới hỏi, “Vương gia, tìm cái gì?”
“Binh phù của ta ở đâu rồi?” Triệu Phổ hỏi, “Hôm trước lấy ra chặn đơn thuốc, sau đó không biết để đâu rồi.”
…
Tất cả mọi người hết nói, binh phù… Chặn đơn thuốc…
Công Tôn vội lấy ra từ trong túi tiền, đưa qua hỏi, “Có phải cái này không?”
Mọi người chỉ thấy đó là một hổ phù tinh xảo bằng hắc ngọc.
“Đúng.” Triệu Phổ tiếp nhận, Công Tôn thở dài, ngày đó y viết đơn thuốc, gió lớn, đơn thuốc đều bị thổi bay loạn, Triệu Phổ dùng hổ phù này chặn lên cho y, y ban đầu còn tưởng chỉ là một khối ngọc bội phổ thông… Sau đó Triệu Phổ cũng quên mất, Công Tôn liền cất đi, may mà ngày đó không đánh mất, thì ra là binh phù, Triệu Phổ cũng quá bừa bãi!
Bạch Ngọc Đường nhịn không được nói với Triển Chiêu bên cạnh, “Đột nhiên cảm thấy, biên quan đặt trong tay hắn có chút nguy hiểm.”
Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu.
Âu Dương Thiếu Chinh đỡ trán… Triệu Phổ còn dùng hổ phù ném chim trên trời, dùng tên lệnh bắn thỏ nữa kìa… Nguyên Soái này, thực sự là mất mặt!
“Khụ khụ…” Triệu Phổ cảm giác được ánh mắt vô cùng kinh ngạc và hoài nghi của mọi người, ho khan một tiếng, ngênh mặt, giơ cao binh phù nói, “Âu Dương Thiếu Chinh.”
“Có.” Âu Dương Thiếu Chinh nhanh chóng nghe lệnh.
“Cầm binh phù, đi Chính Lộc triệu tập ba mươi vạn quân tới đây, bao vây Loan Thúy Thập Tam Phong này cho ta, yêu giáo này, không ra thì ta thiêu sơn!”
“Dạ!” Âu Dương Thiếu Chinh tiếp nhận binh phù, liền dẫn theo Truyền Lệnh quan và mấy tướng tá rời đi.
Triệu Phổ đắc ý liếc mắt nhìn Công Tôn —— Rất suất có phải không?
Công Tôn có chút vô lực.
Sau đó, Triệu Phổ hạ lệnh, đem tất cả sơn tặc hết thảy đều trói chặt, áp giải về Khai Phong, Triệu gia quân đóng quân dưới chân núi, bọn nhỏ đã được các ảnh vệ hộ giá đưa đến đại doanh của Triệu Phổ ở lại.
Toàn bộ Dĩnh Xương phủ đều bùng nổ, tất cả mọi người biết Cửu Vương gia Triệu Phổ dẫn đại quân bao vây tiễu trừ sơn tặc, trong nhất thời vui mừng khôn xiết.
.
Vào ban đêm, Chính Lộc quân do Âu Dương Thiếu Chinh đái lĩnh chạy tới bên ngoài hơn mười dặm, các tướng sĩ dùng lưới đồng, bẫy rập vây khốn bốn phía Loan Thúy Thập Tam Phong, phân chia nhau trấn thủ tại các thông đạo chính.
Triệu Phổ đang uống nước trong đại doanh, trên mặt tỏ ra vô cùng chán nản, vừa mới tẩy xong lớp yên chi thủy phấn trên mặt, đã dùng vài thùng nước mà vẫn còn vương chút hương vị không tan.
Công Tôn cầm địa hình đồ từ bên ngoài đi vào, Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cũng tới, Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cũng ôm Thạch Đầu vào giúp vui.
“Thực sự phải thiêu sơn?” Công Tôn có chút lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Có thể sẽ có bình dân bách tính ở bên trong.”
Triệu Phổ phổ khoát khoát tay, cười nói, “Đừng lo, thiêu sơn làm gì dễ như vậy, chỉ bất quá là hù dọa mà thôi, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.” Nói xong, nhìn Âu Dương Thiếu Chinh, “Ngươi có cách nào không? Đánh loại đìa hình núi thế này không phải ngươi sở trường nhất sao?”
“Ừ.” Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, nói, “Nhưng vẫn cần người dẫn đường! Tìm ra tuyến đường, nếu không thì rất khó.”
“Ngoại trừ bọn sơn tặc này, còn ai biết đường?” Triệu Phổ nhíu mày, “Bọn sơn tặc này không đáng tin lắm.”
Mọi người cũng đều nhíu mày.
Công Tôn nhìn trái nhìn phải, nói, “Nhắc đến dẫn đường… Ta có một ý tưởng.”
Triệu Phổ nhìn y một lúc, đột nhiên kéo qua hôn chụt một cái, “Quả nhiên là người của ta, thời điểm mấu chốt liền có ý tưởng.”
Công Tôn thẹn quá hóa giận, bổ nhào tới bóp cổ hắn đòi đồng quy vu tận.
Triệu Phổ toét miệng cười đến vô lại.
/145
|