Du Long Tùy Nguyệt

Chương 8: Thực là lưu manh

/145


Triệu Phổ bế Công Tôn nghênh ngang ra khỏi tửu lâu, băng qua đường, đi đến khách điếm. Bên cạnh là Tiểu Tứ Tử đang nắm góc áo hắn, chạy chầm chậm theo sau.

Triệu Phổ tuy rằng đã cố gắng đi rất chậm, nhưng Tiểu Tứ Tử chân ngắn, phải chạy theo mới đuổi kịp hắn, bé vừa chạy vừa ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ… Ngực cảm thán, Cửu Cửu hảo cao hảo uy vũ nga, đi đường bước chân cũng dài hơn phụ thân.

Lúc này vừa qua khỏi giờ ăn cơm, trên đường có không ít người, nhìn thấy cảnh này thì đều nhịn không được mà đưa mắt nhìn nhìn, có vài người còn châu đầu ghé tai bàn tán.

Công Tôn vốn cảm thấy bị Triệu Phổ ôm thật mất mặt, lúc này càng cực kỳ xấu hổ, cái lỗ tai nóng bừng, giả chết.

Triệu Phổ thì nhìn thấy đỉnh đầu của Công Tôn trong lòng mình, còn có chiếc mũi cao thẳng thanh tú… Mí mắt liền nháy liên tục, trong lòng chửi má nó —— Thư sinh đúng là thư sinh, có bao nhiêu trọng lượng a?!

Ba người đi đến khách điếm, Triệu Phổ nói với chưởng quỹ, muốn thuê một gian phòng, tốt nhất không phải ở trên lầu.

Chưởng quỹ nói ở phía sau có tiểu viện, bất quá đó là một dãy phòng trong viện, khá đắt. Triệu Phổ gật đầu, bảo Tiểu Tứ Tử lấy túi tiền bên hông ra.

Công Tôn thấy được, vội nói, “Không cần, Tiểu Tứ Tử, lấy từ trong hành lý ra.”

Triệu Phổ lườm y một cái, “Hành lý trên lưng ta này, sao ngươi để ý nhiều như vậy?” Vừa nói, vừa hối thúc Tiểu Tứ Tử nhanh một chút. Tiểu Tứ Tử kiễng chân cũng chỉ có thể với đến túi tiền ở bên hông Triệu Phổ, mở ra, thấy bên trong có một xấp ngân phiếu dày, móc ra, đưa số bạc mà chưởng quỹ yêu cầu.

Chưởng quỹ thu tiền, tự mình dẫn ba người đi vào trong viện.

Chuẩn bị xong xuôi Triệu Phổ mới nhẹ nhàng dịu dàng mà đặt Công Tôn xuống giường, gọi tiểu nhị mang nước nóng đến.

Tiểu Tứ Tử bò lên giường, nhìn chân của Công Tôn, đau lòng hỏi, “Phụ thân có đau không?”

“Không đau, giúp phụ thân lấy hòm thuốc mang tới đây.” Công Tôn sờ sờ đầu bé.

Tiểu Tứ Tử bò xuống giường, mang hòm thuốc đến cho Công Tôn, tỉ mỉ nhìn, “Phụ thân, có vụn gỗ ở trên vết thương.”

“Giúp phụ thân lấy ra.” Công Tôn không thể tự mình với tới, nhờ Tiểu Tứ Tử giúp y lấy vụn gỗ đang nằm trong vết thương ra, sau đó băng bó lại.

Tiểu Tứ Tử đang muốn động thủ, Triệu Phổ sấn tới nói, “Sao ngươi lại để tiểu hài tử làm việc này a… Để cho ta.”

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử song song ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Chuyện khác ta không biết, nhưng loại trật khớp ngoại thương này, ta rất sở trường.”

Vừa nói vừa ngồi xuống kế bên Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, qua bên kia giữ chặt phụ thân ngươi, ta làm.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, liền nhích ra sau, Triệu Phổ ngồi xuống bên chân Công Tôn.

“Để Tiểu Tứ Tử làm đi.” Công Tôn thấy hắn liền hoảng, muốn rút chân về, Triệu Phổ xua tay, “Ai nha, sao ngươi cứ luôn mồm chít chít vậy?” Vừa nói, vừa nắm cái chân bị thương của Công Tôn, đặt gác lên đùi mình, vươn tay cởi hài miệt (giày vớ) của Công Tôn ra.

“Chờ chút!” Công Tôn muốn ngăn Triệu Phổ lại, nhưng Triệu Phổ chân tay nhanh nhẹn, cả cởi hài miệt ra, nói thầm trong miệng, “Chờ cái gì nha?”

Triệu Phổ nói đến bên mép thì không nói nữa, hắn trên chiến trường cũng không phải chưa từng thấy qua binh tướng xử lí thương thế, chỉ là, hắn nhìn qua vố số tay chân, nhưng chưa thấy qua ai như Công Tôn vậy.

Dù sao trên chiến trường đều là mãng hán, trên tay chân toàn là vết chai vết thương, vừa cứng vừa thô lại vừa bẩn… Dù có mang hài hay không mang cũng không khác bao nhiêu. Bất quá Công Tôn này là một thư sinh, bình thường sống an nhàn sung sướng không đụng việc nặng, y còn rất chú trọng tới việc dưỡng thân, huyệt vị trọng yếu đều tại lòng bàn chân, mỗi ngày ngâm chân bằng cam thảo, còn tự mình xoa bóp.

Một bàn chân nhỏ bé trắng trắng mềm mềm, Triệu Phổ vừa liếc một cái, không biết nghĩ gì đã vô thức nhìn lên tay của Công Tôn. Mặc khác, Công Tôn vóc người vốn không lớn, tay chân khá tinh xảo, thoạt nhìn đẹp vô cùng. Triệu Phổ thoáng cái cảm thấy có chút choáng váng, cái chân nho nhỏ trắng trắng của Công Tôn lộ ngoài ống quần, phía trên có một vết thương đo đỏ, nhìn… Cực kỳ diễm lệ.

Triệu Phổ đã nhìn qua không ít ngoại thương, chảy máu đứt tay đứt chân… nhưng lần đầu thấy có thương tích mà còn đẹp như vậy.

Nghĩ nghĩ, Triệu Phổ há mồm chửi má nó, tâm nói ngươi có ma chướng phải không, một nam nhân dù đẹp muốn chết thì ‘cấu tạo cơ thể’ cũng y như ngươi thôi!

Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đầu tiên là thấy biểu tình trên mặt Triệu Phổ biến hóa liên tục, sau đó đột nhiên bắt đầu mắng người, đều cảm thấy quỷ dị.

Công Tôn nhịn không được hỏi, “Uy, ngươi có khỏe không?”

Triệu Phổ lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn chân Công Tôn, nói, “Ai nha, chỉ là bị thương một chút, trật khớp xoay hai cái là được.” Vừa nói, vừa vươn tay, nắm chân Công Tôn làm bộ xoay.

“Ai!” Công Tôn hô to, “Không thể làm bừa!”

Triệu Phổ trước đây sống trong quân, những người đó đều là chân thô, xoay hai cái rắc một tiếng là xong, cho nên nghĩ lúc này đại khái cũng có thể chữa theo cách đó.

Mặt khác, bàn chân của Công Tôn chạm vào lòng bàn tay hắn, Triệu Phổ cảm thấy lòng bàn tay đột nhiên ngứa ngứa, bàn chân mà cũng mềm được như vậy sao? Bàn chân của y cũng chỉ bằng bàn tay của mình?

Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn đã nắm chân Công Tôn xoay một cái… Đang nghĩ sẽ nghe “rắc” một tiếng, nhưng tiếng “rắc” còn chưa phát ra đã nghe Công Tôn “Ai nha” đau đớn gọi.

Triệu Phổ cả kinh, quay đầu lại thì thấy Công Tôn đau đến mặt mũi trắng bệch.

“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử sợ hãi, đi tới đỡ Công Tôn, Công Tôn thở hổn hển mấy cái, cắn răng cầm lấy gối đầu bên cạnh hung hăng ném vào Triệu Phổ, “Ngươi con mẹ nó không biết thì đừng làm, đau chết lão tử!”

Triệu Phổ vô thức nhíu nhíu khóe miệng. Hắn nhìn dáng vẻ của Công Tôn thấy có chút đầu váng mắt hoa nhiệt huyết sôi trào, chỉ bất quá, một người cực kỳ thanh tú há mồm một câu “Mẹ nó”, ngậm mồm lại một câu “Lão tử”, nghe thực hào hứng.

Đang lúc cười khúc khích, chợt nghe Tiểu Tứ Tử đột nhiên nói, “Ai nha, bắt đầu sưng rồi.”

Triệu Phổ sửng sốt cúi đầu nhìn, trên đầu mồ hôi lạnh cũng thi nhau mà đổ ra. Công Tôn nguyên bản chỉ là bị ngoại thương nhẹ ở mắt cá chân, đột nhiên sưng phù lên… Hồng hồng.

Triệu Phổ nhanh chóng buông chân Công Tôn ra, nói, “Ai nha, thật tà môn, tại sao chân người khác xoay một cái có tiếng “rắc” là xong rồi, ngươi lại không được a?”

“Ngươi…” Công Tôn tức đến mặt phát xanh, mắng to, “Ngươi còn không phải cố ý? Rắc là tiếng trật khớp xương, xoay chỗ bị trật mới nghe cái rắc! Lão tử liều mạng với ngươi…” Vừa nói, vừa cầm lấy những thứ trên giường ném ra ngoài. Triệu Phổ nhanh chân né tránh, tránh trái tránh phải, cuối cùng trong tay Công Tôn ngoại trừ Tiểu Tứ Tử thì cái gì cũng không còn.

Tiểu Tứ Tử đáng thương nhìn Công Tôn, điệu bộ như đang nói —— Phụ thân, đừng ném ta.

Công Tôn nản chí, nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi giúp ta rửa vết thương, đắp thuốc, sau đó bảo chưởng quỹ chuẩn bị chút băng toàn bộ bỏ vào túi chườm nước đá.”

“Ách… Để ta đi cho.” Triệu Phổ biết mình gặp rắc rối, bỏ chạy nhanh như chớp. Đóng cửa lại, trong ngực còn rầm rì… Thư sinh đúng là thư sinh a, cấu tạo của thân thể không giống người tham gia quân ngũ!

Vừa tới cửa, chợt nghe bên ngoài ầm ĩ, đang khó hiểu, Tử Ảnh đáp xuống, “Vương gia, tri phủ mang theo một đám nha dịch tới, nói muốn bắt hung thủ đả thương con của hắn.”

“A.” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, nói với Tử Ảnh, “Đi chuẩn bị một túi chườm nước đá cho ta.”

“Túi chườm nước đá?” Tử Ảnh chớp chớp mắt.

Triệu Phổ giơ ngón tay gãi gãi má, “Nga, con mọt sách bên trong bị sưng mắt cá chân.”

Tử Ảnh tiếp tục chớp mắt, “Nga! Thì ra vừa rồi hắn phát ra âm thanh tiêu hồn như vậy là bởi vì mắt cá chân bị xoay a, chúng ta còn tưởng rằng ngài thú tính đại phát…”

“Thú tính cái đầu ngươi a!” Triệu Phổ liếc nhìn khinh bỉ, “Mẹ ngươi nhìn không ra hắn là nam sao?”

Tử Ảnh hắc hắc cười quái dị, “Vương gia, kia nếu là nữ vậy ngươi có thú tính hay không thú tính a?”

“Ân?” Triệu Phổ tựa hồ nghiêm túc cân nhắc một chút, sờ sờ cằm, nói, “Chuyện đó… Thoạt nhìn còn rất tốt để thú tính.”

“Vương gia, kỳ thực nam nhân cũng có thể a.” Tử Ảnh từ trước đến nay cùng Triệu Phổ cũng không biết trên biết dưới, dụ dỗ, “Nghe đồn nam so với nữ còn tiêu hồn hơn đó, ngày đó Giả Ảnh không biết từ chỗ nào lấy ra một đống tranh vẽ. Lúc đầu hắn cũng không xem rõ, tưởng nam nữ song tu, đang muốn chia sẻ cho các huynh đệ thưởng thức, không ngờ cả hai đều là nam…”

“Ta là loại người này sao?” Triệu Phổ hất hàm, lời lẽ chính nghĩa quát lớn Tử Ảnh, “Tiểu tử ngươi còn chưa tới mười tám đâu, ít học theo bọn lưu manh.”

Tử Ảnh bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm, “Thì tùy tiện nói một chút có sao đâu nào.”

“Đi lấy túi chườm nước đá đến đây.” Triệu Phổ xua tay đuổi Tử Ảnh.

“Nga.” Tử Ảnh xoay người muốn đi.

“Chờ một chút.” Triệu Phổ xoay mặt nhìn trời, rất nghiêm túc nói, “Kia là tranh gì a, mang ra cho ta coi.”



Tử Ảnh há mồm một lát, nhụt chí, “Ở chỗ của Giả Ảnh, hắn đang ở phía trước đuổi tri phủ đi, lát nữa bảo hắn đưa cho ngài.”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, “Thôi, ngươi chuẩn bị túi chườm đi, ta ra phía trước đòi hắn.” Nói xong, xoay người tiến đến tiền viện, mặt cũng không đỏ lên chút nào.

.

Đại đường bên trong tiền viện vốn vô cùng hỗn loạn, tiểu nhị và chưởng quỹ đều sợ hãi, tiểu nhị đối diện của Thiên Thượng Cư bị tri phủ bắt được, mang đến đây, còn có mấy tên thủ hạ của Vương Phát Đạt cũng chạy tới xác nhận.

Vương tri phủ ruột gan đau thắt, tuy rằng biết con mình ngang ngược như thế sớm muộn gì cũng có một ngày gặp chuyện không may, nhưng Vương gia tam đại đơn truyền có được một mụn con, liền bị người đạp gãy chân như vậy, vừa rồi lang trung nói trị không được, trị cũng chỉ đi được khập khiễng.

Vương tri phủ một mặt phân phó người đi khắp thành tìm vị thần y lúc sáng cùng Triển Chiêu đến, mong có thể nhờ y trị hảo nhi tử, một mặt mang theo nha dịch tới bắt hung thủ, lão nghĩ không đem tên hỗn đản này chặt hết tay chân để nhi tử hết giận không được.

Đi tới khách điếm, Vương tri phủ ngông nghênh hướng bênh cạnh bàn ngồi xuống, nha dịch cáo mượn oai hùm quát lớn chưởng quỹ, nhượng hắn mang nghi phạm giao ra đây.

Chưỡng quỹ vừa nghe miêu tả, chỉ biết là Triệu Phổ bọn họ, đang lúc do dự, Giả Ảnh liền đi ra, ngăn cản bọn nha dịch đang muốn xông vào trong.

Vương tri phủ đang nổi nóng, vừa nhìn đã cho rằng người nọ là đồng bọn của hung thủ, ra lệnh cho nha dịch đem hắn bắt lại, Giả Ảnh nhấc chân hai ba cái đã đem hết thảy nha dịch đá bay, đối Vương tri phủ giơ ra yêu bài, “Vương tri phủ, ngươi tìm ai?”

Vương tri phủ nọ lúc đầu còn không thèm để ý, nghĩ thầm cái quái gì yêu bài a, Triển Chiêu đã đi ta còn sợ ngươi? Không nghĩ tới vừa đưa mặt sát vào nhìn… Chỉ thấy đó là một khối kim sắc yêu bài, phía trên có chín con tường long (rồng cát tường) uốn lượn đan vào nhau, trông vô cùng sống động, vô cùng khí phách. Trung gian chín con rồng có một chữ Triệu thật to, bên cạnh còn có một ấn trạc màu nâu vàng, ở giữa ấn trạc có một chữ “Ảnh” được chạm trổ.

Vương tri phủ liền cảm thấy đầu có chút vựng, ai dám dùng kim long lệnh bài có chữ “Triệu”? còn có chín con rồng, mụ ơi, Cửu Vương Gia Triệu Phổ!

Chữ “Ảnh” bên phải, là tượng trưng cho thân phận ảnh vệ của Triệu Phổ, cái gọi là tể tướng phía trước còn thất phẩm quan, ảnh vệ của Triệu Phổ ngay tại trong quân đều có chức vị trọng yếu, một tri phủ như lão chỉ mới thất phẩm, Vương tri phủ sợ đến hồn vía đều phiêu phiêu bay ra hơn phân nửa.

Đang khi nói chuyện, chỉ thấy phía sau có một hắc y nhân đi ra. Người này thân hình cao lớn, chắp tay sau lưng, quần áo tuy rằng tùy tiện, nhưng nhãn thần lãnh liệt, tư thế đó, mang theo vài phần uy phong cùng bá đạo không nói nên lời.

Mấy tên thủ hạ theo tới liếc mắt liền nhận ra, đối huyện thái gia nói, “Lão gia, chính là hắn.”

Vương tri phủ tự nhiên nhận được Triệu Phổ a, vừa nãy trong nha môn tri phủ thấy qua hắn. Lão vừa rồi đã nghĩ đến Triển Chiêu tại sao lại mang một người xa lạ tiến vào, lại còn vô cùng cung kính với hắn, hảo… Thì ra đây là Cửu Vương Gia đại danh đỉnh đỉnh.

Vừa nghĩ như vậy, tri phủ tỉ mỉ quan sát Triệu Phổ, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, tâm nhủ, không sai —— hôi mắt Tu La, mắt trái đúng là hôi sắc!

Đám nha dịch cũng không biết làm sao, nhưng thấy tri phủ quỷ bọn chúng cũng lũ lượt kéo nhau quỷ bái, tâm tư bối rối, người này rốt cuộc là ai a?

Triệu Phổ nhìn Vương tri phủ nọ môt cái, “Vương tri phủ phải không?”

“Vâng…Thuộc, thuộc hạ bái kiến Vương Gia thiên tuế.” Vương tri phủ kêu khổ không ngừng, tâm nói, con a, ngươi là muốn đem một nhà già trẻ chúng ta đều kéo vào a, chân của ngươi bị gãy, phỏng chừng ô sa của lão tử cũng không giữ được, nói không chừng tính mệnh toàn gia cũng đi tong!

Triệu Phổ nhíu mày nhìn lão dáng vẻ đầy kinh hãi, mắng một tiếng, “Nương, vẻ mặt uất ức như vậy, ngay cả nhi tử cũng không dạy được còn muốn quản bách tính cái nỗi gì? Ngày mai đem ô sa lấy xuống, cùng nhi tử của ngươi tiến vào cũi gỗ dạo một vòng quanh thành tạ tội với bách tính. Sau khi trở về viết rõ việc xấu của mình gửi cho triều đình, toàn bộ tài sản sung công, về quê chăn vịt cho lão tử.”

“Ách… Vương gia tha mạng a, hạ quan nhất định cải chính.” Vương tri phủ hối hả cầu xin tha thứ.

Triệu Phổ nhướng mi một cái, “Cải chính? Cải chính như thế nào a?”

“Ách… Hạ quan, hạ quan đem tất cả tài sản của mình đều phân phát cho người nghèo, sau đó nhất định hảo hảo làm quan, thành thành thật thật vì bách tính làm việc, khuyển tử ta cũng nhất định nghiêm khắc quản giáo, nếu hắn còn dám gây sự, ta… Ta đánh gãy cái chân còn lại!” Vương tri phủ dập đầu van xin.

Triệu Phổ nghe xong, suy nghĩ một chút, “Cút đi, tha cho ngươi lần này, bất quá, ngươi nói được thì phải làm được, sau này nếu ta nghe được ai nói một câu không tốt về ngươi, ngươi chờ bay đầu đi.”

“Vâng, vâng!” Vương tri phủ cúi lạy Triệu Phổ, xoay người mang theo bọn nha dịch chạy như bay.

Triệu Phổ xoay người quay về hậu viện, Giả Ảnh theo sau hắn, trước khi xuất môn, đối mấy người chưởng quỹ cùng tiểu nhị làm một động tác, “Tất cả đầu không được lộ ra, bằng không…”

“Không dám, không dám…” Mọi người vội vàng xua tay, chỉ thiên mà thề nhật định giữ miệng kín như bưng, Giả Ảnh cười tủm tỉm xoay người đi.

.

Về tới hậu viện, Giả Ảnh vốn định trở về đỉnh phòng, hôm nay đến phiên hắn cùng Tử Ảnh gác đêm, đã thấy Triệu Phổ đứng ở trong sân ngoắc hắn.

Giả Ảnh chân sáo chạy tới, “Vương gia?”

“Ân.” Triệu Phổ vươn tay qua, tư thế kia, như là muốn Giả Ảnh đưa vật gì đó.

Giả Ảnh có chút khó hiểu, nhìn lòng bàn tay hướng lên trên của Triệu Phổ, thò tay vào trong áo —— cầm ra!

Giả Ảnh lấy đao tùy thân phóng tới, Triệu Phổ lườm hắn một cái —— ai muốn cái này? !

Giả Ảnh thở dài, đem túi tiền của mình ra, tiếp tục bị Triệu Phổ liếc nửa con mắt.

Ngọc bội.

Khinh khỉnh.

Lệnh bài.

Khinh khỉnh.

Chủy thủ.

Khinh khỉnh.



Đang lúc Giả Ảnh đưa ra thuốc pháo, Triệu Phổ nổi giận, “Mẹ ngươi trên người mang cái thứ gì gì đó?”

Giả Ảnh vui vẻ, phe phẩy đầu từ phía sau lấy ra một xấp tranh nhỏ, đặt vào trong tay Triệu Phổ.

Triệu Phổ mở ra liếc sơ qua, nhét vào trong tay áo, xoay người đi.

“Ai, Vương Gia, ngươi xem xong nhớ trả lại cho ta a!”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, tâm nói —— chữ “Xong” viết như thế nào? Lão tử không biết!

Tới trước cửa phòng, thì thấy Tử Ảnh từ trên đỉnh nhảy xuống, giao cho Triệu Phổ hai cái túi chườm đá.

Triệu Phổ tiếp nhận, đầy cửa đi vào phòng.

Vừa bước qua cửa, chỉ thấy Tiểu Tứ tử đã băng bó xong vết thương của Công Tôn, tiểu hài nhi tuổi không lớn nhưng thực có bản lĩnh, băng bó rất tỉ mỉ, sạch sẽ gọn gàng.

Triệu Phổ đi qua, Công Tôn liếc trắng một cái, như vẫn còn mang thù vết thương trên chân lúc nãy.

Triệu Phổ vô thức nhìn chân Công Tôn một chút… Xong rồi, đã sưng vù lên rồi, Triệu Phổ có chút ngượng ngùng gãi gãi quai hàm, xấu hổ quá.

“Cửu Cửu, túi chườm đá.” Tiểu Tứ tử vươn tay, muốn lấy túi chườm từ Triệu Phổ.

Triệu Phổ đi qua, cầm túi chườm nhìn bàn tay non mềm của Tiểu Tứ tử, nói, “Ta làm cho, ngươi cẩn thận bị lanh.”

Đang khi nói, đã đem túi chườm ấn lên mắt cá chân Công Tôn.

Công Tôn còn chưa kịp kêu một tiếng “Chờ”, liền bị đau đến thét lên.

Triệu Phổ cả kinh nhanh tay thu lại túi chườm, tâm nói… Không phải chứ? Như vậy cũng đau? Thư ngốc này làm từ đậu hũ chắc?

Tiểu Tứ tử vội vàng nhu nhu chân Công Tôn, gấp đến mức trừng Triệu Phổ, “Cửu Cửu, ngươi bổn(ngốc) muốn chết nha, là đặt lên bên cạnh, ai lại trực tiếp ấn lên nơi thụ thương a!”

“Thật không?” Triệu Phổ bối rối, mọi người đều không phải sưng chỗ nào ngâm nước lạnh chỗ đó sao? Mụ nội nó, con mọt sách đúng là tinh quý!

Triệu phổ bất đắc dĩ đem túi chườm nước đá giao cho Tiểu Tứ tử, Tiểu Tứ tử giúp Công Tôn chườm lên vết thương, Triệu Phổ nhìn Công Tôn nằm ngửa, bèn muốn vươn tay kéo y ngồi dậy.

Bất quá hắn nghĩ, thư ngốc này da kiều thịt quý, đừng chạm vào y, nếu không một lát lại hô đau, hắn nắm tay áo của Công Tôn túm kéo lên trên. Chỉ là Triệu Phổ tương đối thô lỗ, xuống tay cũng nặng, khí lực không điều khiển tốt, “Xoẹt” một tiếng…

Mảnh lớn tay áo của Công Tôn bị Triệu Phổ xé rách, lộ ra cánh tay, kia thật là trắng a…

“Ngươi!” Công Tôn bị chọc tức, Triệu Phổ này từ đầu đến đuôi đều chỉ biết cản trở chứ chẳng được tích sự gì, sai! Hắn là cố ý!

“Ách… Ta không có cố ý đâu.” Triệu Phổ muốn nối tay áo Công Tôn lại, Công Tôn làm sao dám để hắn tới gần a, cứ thế này thì cả cánh tay của y không chừng cũng bị tháo xuống mất thôi, vội vã vươn tay đẩy hắn ra.

Lúc này không khéo, vừa lúc đẩy trúng ống tay áo của Triệu Phổ, trong đó hắn còn cất giấu một đống đồ, rầm một tiếng… Toàn bộ đều bị vẩy ra, số tranh vẽ này đều vẽ tại giấy Tuyên Thành, mỏng manh nhẹ nhàng, thoáng cái liền phất phơ dìu dặt bay lả tả đầy giường.

Công Tôn ban đầu còn khó hiểu, tâm hỏi trong tay áo Triệu Phổ nhét cái gì, sao lại cả đống thế kia, nhặt lên vừa nhìn…

.

Thoáng chốc, Công Tôn liền cảm thấy máu nóng dâng lên, lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Triệu Phổ còn đang mải mê thu dọn, vừa thu dọn vừa nhìn, nói thầm trong miệng, “Ân, vẽ thật chính xác a!”

Lại nhìn Công Tôn, chỉ thấy y mặt mũi đỏ bừng đem toàn bộ những bản vẽ trên giường đoạt lấy xé rách.

“Uy, ngươi làm gì vậy?” Triệu Phổ nóng nảy, tâm nói ta còn chưa kịp thấy mà.

“Ngươi… Ngươi là đồ lưu manh! Công Tôn cầm lấy đống giấy rách bị vo viên ném vào Triệu Phổ, “Bại hoại, vô sỉ… Đại hỗn đản!”

Triệu Phổ khiến Công Tôn mắng xối xả, Công Tôn còn đem chăn gối vừa rồi Tiểu Tứ tử nhặt trở về đập hắn một trận, Triệu Phổ cả kinh vội vã tông cửa xông ra, tâm nói con mọt sách này bị ghế đập trúng chân chứ có đập trúng đầu đâu.

Công Tôn tức giận đến nỗi ngồi trong phòng thở hổn hển, Tiểu Tứ tử nhặt lên tranh vẽ mở ra nhìn một chút, hỏi, “Phụ thân, bọn họ đang làm cái gì?”

“Không được phép nhìn!” Công Tôn đoạt đi, “Nhìn sẽ bị hỏng mắt.”

Tiểu Tứ tử kinh hãi nấc một cái rồi khóc òa lên, đáng thương nói, “Phụ thân làm sao bây giờ Tiểu Tứ tử nhìn thấy rồi, mắt sắp bị hỏng rồi.”

Công Tôn cũng cố nén giận, kéo bé vào lòng vỗ về, “Được rồi đừng khóc, lần đầu tiên xem sẽ không bị hỏng mắt, lần sau đừng xem là được.”

“Thực sự nha?”

“Ân.”

“Nga.”

.

Triệu Phổ chạy tới được trong viên, tức giận đi lòng vòng, tâm nói ta trêu ai chọc ai, con mọt sách này bảo đảm là con nhím đầu thai! Vừa mạ, vừa cảm thấy mí mắt phải nháy dồn dập.

Giả Ảnh nằm sấp trên đầu tường lắc đầu thở dài, Tử Ảnh từ phía sau bò lên nóc nhà, cầm hai cái bánh bao nóng, chia cho hắn một cái, “Có chuyện gì vậy?”

Giả Ảnh nhún nhún vai, “Phỏng chừng Vương Gia lưu manh là thật đó.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái… Thở dài.

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status