Công Tôn và Triệu Phổ song song rơi xuống sườn dốc, chưa rơi bao lâu, cũng không rơi quá sâu, dưới chân đã xuất hiện một mảnh đất bằng phẳng.
Triệu Phổ vững vàng ôm Công Tôn đáp xuống đất.
Công Tôn bị dọa nhảy dựng, bất quá phát hiện đã đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ hiển nhiên đang nhìn y.
Hai người đối diện.
Triệu Phổ nói, “Thật không ngờ ngươi lại nhảy xuống theo ta.”
Công Tôn phi thường lạnh lùng nói, “Ta trượt chân.”
Triệu Phổ nheo mắt lại, “Xạo quá.”
“Không.” Công Tôn vẫn trấn định như cũ, “Là thật! Ta sẽ không nhảy xuống theo ngươi, ta vốn định vỗ tay khen hay, không ngờ lại gặp bất trắc.”
… Trầm mặc…
“A!” Công Tôn cả kinh kêu lên một tiếng, bị Triệu Phổ đè lại hôn.
“Ngươi muốn gì?!” Công Tôn ngăn trở đầu hắn.
“Xú thư ngốc, hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à?!” Triệu Phổ phát cáu, giở thủ đoạn, thư ngốc sẽ hận chết hắn, nhưng hắn lại không có cách trị y.
“A, đừng sờ bậy!”
“Càng muốn!” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh, “Ngươi đánh ta đi!”
.
Phía trên, Tử Ảnh và Giả Ảnh dỏng tai lên nghe.
Tử Ảnh: “U, động tác của Vương gia rất nhanh a!”
“Ừa!” Giả Ảnh gật đầu, “Vương gia, thuận thế xông lên*, bắt Công Tôn đi!”
*(nguyên văn: Nhất cổ tác khí là một hành ngữ điển tích, trong “Tả Truyện” Trang Công thập niên có viết: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này thành ngữ này dùng để ví một người khi đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
.
Mà bên trong khe núi, Công Tôn cũng mặc kệ Triệu Phổ bám dính người mình cọ tới cọ lui, y nhìn quanh bốn phía… Đột nhiên, nhìn thấy một bóng người, cả kinh nhảy giật, trong lòng thầm hỏi nơi hoang sơn dã lĩnh này sao lại có người, nhưng nhìn kỹ thì liền yên lòng.
“Ai, Triệu Phổ.” Công Tôn vội đẩy Triệu Phổ, “Ngươi xem ngươi xem, có người!”
“Không rảnh!” Triệu Phổ tiếp tục hôn cổ Công Tôn, Công Tôn liền cảm thấy giống như có một con chó xù thật lớn cọ tới cọ lui tại cổ mình, vươn tay bóp cổ Triệu Phổ, nói, “Ngươi nhìn qua kia!”
Triệu Phổ lúc này mới tâm không cam tình không nguyện theo hướng Công Tôn chỉ nhìn qua…
Ở phía trước, nơi cửa sơn động rộng lớn mà hắn vừa nhìn thấy, thực sự có một người đang đứng.
Nói chính xác hơn, đó là một người chết, một cái thây khô, bị cố định trên một cọc gỗ, tay cầm trường mâu, đứng ở miệng huyệt động, như là một người thủ hộ.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày.
Công Tôn đẩy hắn, “Nè, buông tay, để ta xuống.”
Triệu Phổ cúi đầu, phát hiện mình đang ôm Công Tôn, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn buông ra.
Công Tôn nhéo má hắn, “Ngươi buông không hả!”
Triệu Phổ thở dài, “Ta nói này thư ngốc, ngươi đời trước khẳng định là một con nhím.”
Công Tôn ngẩn người, có chút không rõ, ngước mắt nhìn Triệu Phổ.
“Nếu không phải thì tại sao không ai đụng tới ngươi ngươi lại đi đâm người, ngươi không thể ôn nhu một chút sao?” Triệu Phổ nói thầm, “Thân là một con mọt sách ngươi có biết tự giác hay không? Ngươi không thể giữ phép tắc bày ra dáng vẻ của một thư sinh mặc cho người đùa giỡn à? Mỗi ngày đều hung thần ác sát thì ra cái dạng gì chứ?!”
Công Tôn nhướng mi, “Ngươi con mẹ nó không phải thích khẩu vị như vậy sao?”
…
Triệu Phổ sửng sốt, Công Tôn nhướng mi một cái, dùng đầu ngón chân khều vai Triệu Phổ, “Buông ra không?”
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn y, một lát mới hỏi, “Thư ngốc, ngươi có phải không xem ta như nam nhân hay không?”
Công Tôn nheo mắt lại quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới, “Ta thấy ngươi trần trụi không chỉ mới một lần, phỏng chừng ngươi là nam.”
“A…” Triệu Phổ hút một ngụm khí lạnh, con mọt sách cư nhiên dám câu dẫn hắn! Quá kiêu ngạo!
Công Tôn bóp mũi Triệu Phổ, “Buông ra! Đi xem chuyện gì xảy ra với người chết kia!”
“Không được!” Triệu Phổ giữ Công Tôn lại, “Lão tử không cam lòng! Để ta hôn một hồi đã!”
Hai người ở bên dưới dây dưa, Công Tôn thật sự tức giận vô cùng, rống lên một tiếng, “Không buông ra thì không đếm xỉa tới ngươi nữa!”
Triệu Phổ rất khó chịu mà dừng lại, ngước mắt vẻ mặt ai oán nhìn Công Tôn.
Công Tôn thở dài một tiếng, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, nói, “Đừng náo loạn, chính sự quan trọng hơn.”
Triệu Phổ vẻ mặt không cam tâm, “Thư ngốc… Ngươi lại ỷ ta không có cách trị ngươi mà dằn vặt hành hạ ta, sớm muộn sẽ có một ngày, ta…”
“Ai nha, được rồi.” Công Tôn nhỏ giọng nói thầm một câu, “Chỉ nói mà không làm, đắc ý cái gì nha.”
Triệu Phổ há to miệng, con mắt sáng rỡ, hỏi, “Thư ngốc… Ý ngươi chẳng lẽ là muốn ta trực tiếp hành động?”
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, cười lạnh một tiếng, “Ngươi dám?”
Triệu Phổ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy… hắn không dám, con mọt sách này thật đáng giận mà, làm thế nào để tìm một biện pháp hung hăng trị y nhưng lúc đó y lại không thể tức giận đây?
Đang nghĩ, chợt nghe phía trên truyền đến một tiếng “Rầm”…
Triệu Phổ và Công Tôn xoay mặt ngẩng đầu, Tử Ảnh Giả Ảnh song song ngã xuống, thì ra hai người nghe lén quá tập trung, cứ từ từ nhích nhích tới, đất dưới chân khá xốp… Thoáng cái liền rơi xuống.
Hai người rơi xuống rồi ngước mắt nhìn, thấy được Công Tôn và Triệu Phổ đang ôm cùng một chỗ, chỉ là…
“Sao còn mặc y phục a?” Giả Ảnh nói với vẻ mặt bất mãn n.
“Đúng!” Tử Ảnh cũng có chút tiếc rèn sắt không thành thép, “Vương gia quá chậm chạp!”
Triệu Phổ hơi đen mặt, còn mặt Công Tôn càng đen hơn.
“Đừng náo loạn!” Bên trên, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo hai người dẫn đường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía, không ngờ dưới đây lại có một nơi như vậy.
Triệu Phổ đành đem Công Tôn thả xuống, trong lòng có chút khó chịu, trông cậy con mọt sách này tự sà vào lòng mình là không thể nào, phải nghĩ ra biện pháp nào đó để đem người ăn luôn đây? Âu Dương Thiếu Chinh bên kia nháy mắt với hắn, ý bảo Triệu Phổ đừng nóng vội, hắn có biện pháp!
Triệu Phổ nhướng mi một cái, Âu Dương Thiếu Chinh nhiều mưu ma chước quỷ, nói không chừng thật sự có biện pháp?
Công Tôn đứng trên mặt đất, trước tiên chạy đi xem cỗ thi thể kia, lại ngẩng mặt nhìn sơn động kia.
Chỉ thấy trên đỉnh có vài ký tự kỳ quái, nhìn như là ký tự cổ, nhưng hình như lại không phải, Công Tôn phát hiện mình không nhận ra. Có rất ít cổ tự mà y không nhận ra! Quả nhiên, Triệu Phổ đi tới, theo thói quen hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mấy cái này là chữ gì?”
Công Tôn lắc nhẹ đầu, nói, “Không biết.”
“Hả?” Tất cả mọi người giật mình mở to hai mắt nhìn y, như vậy là hỏi, “Cũng có chữ ngươi không nhận ra à?”
Công Tôn đen mặt, trừng lại bọn họ, “Loại văn tự kỳ quái này không nhận ra thì lạ lắm sao? Ta chỉ biết hơn mười loại, ai biết đây là cái gì chứ? Chỉ có thể nói phạm vi sử dụng của chúng quá nhỏ!”
Tất cả mọi người nhịn cười, không lên tiếng, Triệu Phổ vỗ vỗ y nói, “Thư ngốc, không phải nói gì ngươi, cái kia… Không nhận ra thì cũng bình thường.”
Công Tôn chịu đả kích lại có chút không cam lòng, y căm giận từ trong tay áo lấy ra giấy bút, cầm bút lông đã nhúng đầy mực hà hơi hai cái, chiếu theo hình dạng của những ký tự nọ, sao chép lại, chuẩn bị một hồi quay về nghiên cứu. Con mọt sách thường rất hay tự ái, Công Tôn âm thầm hạ quyết tâm quay về sẽ đọc thứ này mấy nghìn mấy vạn lần!
Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh thấy Công Tôn đằng đằng sát khí, vội đi qua xem người chết bên kia.
“Người này niên kỷ không lớn.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, hỏi hai người hái thuốc dẫn đường, “Các ngươi biết nơi này không?”
Hai người dẫn đường đều lắc đầu, nói mới thấy lần đầu.
“Vương gia, sau gáy hắn cắm một mũi tên.” Âu Dương Thiếu Chinh chỉ vào sau gáy tử thi cho Triệu Phổ nhìn, “Xem ra là bị bắn chết.”
“Mũi tên này sao lại cổ quái như vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Là tứ lăng tiễn.” Giả Ảnh dùng một mảnh vải bố, rút mũi tên ra, nói, “Trung Nguyên rất ít gặp người sử dụng loại tên này, lông vũ phía trên cũng lạ lắm.”
“Là loại tên của ngoại tộc.” Triệu Phổ nói.
“Di?” Đang nói, chợt nghe Công Tôn kêu lên một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy y đã chép lại toàn bộ chữ viết, sau đó, lật giấy qua mặt sau, nói, “Chỉ là cổ tự thông thường mà thôi, là bị viết ngược, cho nên đọc sơ thì không nhận ra.”
Triệu Phổ nhìn dáng vẻ thở dài một hơi của Công Tôn, mỉm cười nói, “Ừ, thư ngốc, quả nhiên không có chữ nào ngươi không nhận ra?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, có chút đắc ý cũng rất tự tin, tâm nói, đương nhiên, làm gì có loại chữ nào mà ta không nhận ra.
Triệu Phổ thấy dáng vẻ này của Công Tôn, cũng nhịn không được mà bật cười, hắn chính là thích thư ngốc như thế này, trong mắt tràn đầy hoan hỉ.
Giả Ảnh Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau —— Xong, Vương gia dĩ nhiên đi vỗ mông ngựa của Công Tôn… Quả nhiên năng lực của ái tình là vô hạn!
“Vậy mấy chữ này có nghĩa là gì?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Công Tôn.
“Hm… Ba đức lỗ.” Công Tôn nói.
“Ba đức lỗ?” Triệu Phổ khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Nghĩa là gì?”
“Đây là một loại chữ dùng để tế tự của tộc người vùng tây nam.” Công Tôn nói, “Rất nhiều dị tộc đều có, dùng để tế tự tổ tiên và trừ tà ma.”
“Dị tộc tây nam à.” Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu.
“Nghĩa vốn có của ba đức lỗ là chỉ một loại lông vũ.” Công Tôn tiếp tục nói, vừa tiếp nhận cây điêu linh tiễn Giả Ảnh đưa qua, nói, “Loại lông vũ này, gọi là ba đức lỗ, các ngươi xem đầu mũi tên màu trắng sắc nhọn này này, là từ răng nanh của lợn rừng mài thành.”
“Lần đầu tiên thấy thứ này.” Triệu Phổ cau mày nói, “Ta chỉ biết dị tộc tây bắc, không qua lại với dị tộc phía nam.”
“So với dị tộc tây bắc, nhân số của tộc đàn phía nam ít hơn, hơn nữa không bị cái gì xâm lược, cho nên có vẻ rất thần bí, không ai biết rõ. Chiến tranh của bọn họ, đại thể xuất phát từ phòng ngự.” Công Tôn nói, “Bọn họ sẽ không đi xâm phạm lãnh địa của người khác, nhưng một khi có người đi lầm vào lãnh địa của bọn họ, vậy sẽ bị bọn họ đối đãi rất tàn khốc.”
Triệu Phổ cầm mũi tên đó quan sát một lúc rồi hỏi Công Tôn, “Có thể xác định là tộc đàn nào không?”
Công Tôn khẽ lắc đầu, nói, “Những tộc đàn ở nam bộ mà chúng ta biết thì khá nhiều, thỉnh thoảng cũng qua lại với Đại Tống ta, bọn họ đều có văn tự và tập tính sinh hoạt riêng, loại văn tự dùng ngược với chữ Hán để sinh hoạt, thật đúng là mới thấy lần đầu.”
“Những văn tự này, chúng ta trước đây từng thấy qua.” Hai người dẫn đường nọ nói, “Yêu giáo này, khi xuống chân núi lấy tiền sẽ mang theo sổ sách, văn tự ghi bên trên đều là dạng này. Chúng ta lúc đó không nhận biết, không ngờ là cổ tự đảo ngược a, bất quá, dù bọn họ không viết ngược, thì cũng không có nhiều người đọc được loại cổ tự này.”
“Quả nhiên có liên quan tới yêu giáo sao?” Âu Dương Thiếu Chinh thở dài, nhìn vào trong động một lát, hỏi, “Trong động có cái gì?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Nếu là nơi tế tự, lại bí ẩn như vậy, phỏng chừng có thần linh hoặc tổ tiên của họ, hơn nữa còn có người gác cửa…”
Nói đến đây, Công Tôn nhìn chằm chằm vào tử thi nọ, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy thư ngốc?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi.
“Hm…” Công Tôn sờ sờ cằm, nói, “Thủ vệ này, thoạt nhìn không giống như thủ vệ.”
“Nhưng trên tay hắn cầm là trường mâu, những cửa ra vào trọng yếu như vậy, không phải đều là thủ vệ đứng gác sao?”
“Không nhất định.” Công Tôn đi một vòng quanh tử thi, nói, “Các ngươi xem có thủ vệ nào khi thủ vệ mà phải bỏ mạng, còn bị cắm vào cọc gỗ?”
“Vậy hắn là ai?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Các ngươi nhìn trang phục của hắn.” Công Tôn nói, “Đó là một người Hán, hơn nữa còn là trang phục thời Đường.”
“Giống!” Triệu Phổ gật đầu, quả thực là một nam tử Đường Triều.
“Nhưng thật ra rất giống một người thủ vệ, bị bắn chết, sau đó buộc ở chỗ này.” Âu Dương Thiếu Chinh nói.
“Phong thủy ở Loan Thúy Thập Tam Phong này khá tốt.” Công Tôn đột nhiên nói, “Rất thích hợp dùng để dựng mồ mả, mai táng hoàng đế hay công chúa, nhưng mai táng một vương công quý tộc, tuyệt đối không phải một nơi tốt.”
“Thư ngốc, ngươi ngay cả phong thủy cũng cũng biết sao?” Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ, hắn không thích Công Tôn quá tài năng như vậy, nói thật, vừa nãy khi Công Tôn nói không nhận ra cổ tự, Triệu Phổ kỳ thực rất hài lòng, bởi vì cảm thấy Công Tôn gần gũi với hắn hơn.
“Không bằng vào động nhìn xem đi?” Giả Ảnh móc ra mồi lửa, Tử Ảnh cũng gật đầu, “Đúng vậy, đứng ở chỗ này mãi cũng đoán không được gì.”
Tất cả mọi người gật đầu, Công Tôn kích động muốn chạy ào vào, bị Triệu Phổ kéo lại, trừng mắt.
.
Sau đó, Giả Ảnh mở đường, Âu Dương Thiếu Chinh đi sau, bên cạnh là hai người dẫn đường, tiếp đó là Triệu Phổ kéo Công Tôn nối gót, Tử Ảnh cũng cầm một mồi lửa, đưa lưng về phía cửa động, canh phía sau.
Mọi người cùng nhau chậm rãi đi vào sơn động thần bí được gọi là Ba Đức Lỗ.
Trong sơn động này, cũng không tối tăm như mọi người vẫn nghĩ, đi vài bước, Giả Ảnh và Tử Ảnh dập tắt mồi lửa.
Bởi vì trên đỉnh sơn động này, có rất nhiều lỗ thủng, từng tia sáng chiếu thẳng xuống, trong động tuy không quá sáng sủa, nhưng cũng quá thừa sáng để thấy rõ mọi thứ.
“Nơi này không thích hợp làm mộ phần.” Công Tôn đột nhiên ngẩng mặt nói, “Tuy phong thủy tốt, nhưng quá ẩm ướt, hơn nữa còn có đá vôi.”
“Trên đỉnh động này, phỏng chừng là nhiều năm bị nước xói mòn thì phải?” Triệu Phổ cũng ngẩng mặt nhìn, “Nếu như ở chỗ này đào một phần mộ, tiếp đó lại hạ mưa to, vậy quan tài của quý tộc gì đó sẽ bị trôi ra theo dòng nước.”
Công Tôn cười cười, gật đầu.
“Vậy vì sao thây khô bên ngoài không bị nước trôi đi?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi, “Mọi người nhìn xem hắn khô quắt như vậy, giống như thường bị phơi gió phơi nắng, hơn nữa nếu như bị mưa xối vào, chẳng phải rất sớm sẽ lạn thành xương cả sao?”
“Hm…” Công Tôn nghe xong khẽ nhíu mày, “Xem ra… Có gió thổi, động này thông với bên ngoài!”
“Thông?” Triệu Phổ thắc mắc, “Đầu khác còn có cửa ra?”
“Vật bị hong gió, kỳ thật cũng không sợ mưa xối vào.” Lúc này có một lang trung nói, “Dù là mưa xối, chỉ cần trời nóng, có gió thổi qua làm khô thi thể, thì tự nhiên sẽ hình thành dáng dấp như bây giờ, then chốt là có gió!”
“Hơn nữa nếu như không phải lúc nãy chúng ta bị sụp xuống, cũng sẽ không rơi xuống đây.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Phỏng chừng trước đây bị cây rừng dày đặc che chắn, cho nên nước mưa không rơi vào được nhiều.”
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
“Có lẽ… là dùng một loại dược vật nào đó.” Công Tôn cau mày, dường như có chút suy tư.
“Chuyện gì vậy thư ngốc?” Triệu Phổ hỏi.
“Ừm, không.” Công Tôn lắc đầu, ra hiệu bảo mọi người tiếp tục tiến tới.
Lại đi tiếp một lúc, Tử Ảnh hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, trên vách đá hai bên, hình như có tranh vẽ.”
“Ừ, bất quá không thấy rõ!” Giả Ảnh cũng tiến qua nhìn.
“Giống như thị nữ Đường Triều.” Triệu Phổ nói, “Cái loại nha đầu phì phì béo béo ấy.”
Công Tôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cười hỏi Triệu Phổ, “Nè, ngươi có từng nghe nói chưa? Nghe đồn cỗ kiệu của Đường Thái Tông, cần mười tám người nâng, ngươi đoán hắn có phải rất béo hay không?”
Triệu Phổ ngẩn người, cười nói, “Thư ngốc, vóc người như ngươi, nếu là ở Đường Triều thì chính là dân chạy nạn.”
Công Tôn chăm chú tự hỏi, “Đường Triều quốc lực cường thịnh quân đội cũng năng chinh quán chiến, ngươi nghĩ đi, nếu như các tướng sĩ đều nghĩ béo mới đẹp, ai ai cũng nặng ba bốn trăm cân, vậy làm sao chiến tranh? Chiến mã chẳng phải bị đè bẹp cả sao?”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc lâu, gật đầu, “Ừ… Phỏng chừng sau này chính vì vậy mà mất nước.”
Công Tôn liếc hắn, Triệu Phổ cười, hai người đối diện, Triệu Phổ lại ngứa tay, vươn tay muốn đi trêu chọc Công Tôn, Công Tôn giơ chân cảnh cáo, “Ngươi dám tới đây ta đá ngươi ngay!”
Bên kia Âu Dương Thiếu Chinh thấy gai mắt, lên tiếng, “Ê nè, hai người đúng là nơi nào và lúc nào cũng có thể ve vãn nhau a, cứ cù nhây như vậy thật đáng tiếc, lập tức thành thân đi!”
Công Tôn đỏ mặt, Triệu Phổ thì lại gật đầu —— Kế ấy rất hay.
“Vương gia.” Lúc này, Giả Ảnh đi phía trước quay đầu lại nói với mọi người, “Có rất nhiều người chết a!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều chạy tới, chỉ thấy tại một mảnh đất trống, có một thứ có hình dạng trông như một ngọn núi nhỏ, đều từ thi cốt chất lên mà thành, những thi cốt này đều là thây khô, hơn nữa đều mặc trang phục Đường Triều, có vẻ là một vài người thợ, bởi vì gần những thi thể này, bày đầy những cái đục cây búa, còn có xẻng dùng để đào hang…
“Hình như là các người thợ đào sơn động.” Giả Ảnh tiến tới quan sát một lúc, “Bất quá không biết vì sao lại bị hợp thành hình dạng này.”
“Phía trước có cọc đưa hồn!” Công Tôn tinh mắt, giơ tay chỉ vào một pho tượng gỗ điêu khắc phía sau thi thể không xa, “Xem kìa!”
Bọn họ nhìn kỹ, chỉ thấy phía sau đống thi thể chồng chất, có một bức điêu khắc hình người, pho tượng này không lớn, đại khái cao bằng người thường, nhưng chỉ có nửa trên, phần dưới bằng phẳng, đặt trên mặt đất, đầu của tượng gỗ có một tấm biển gỗ cao cao, bên trên có khắc ký hiệu cổ quái, bốn mặt có treo tơ lụa đủ màu. Trên thân người gỗ đều là hoa văn hình tam giác màu đỏ và đen.
“Thư ngốc, cọc đưa hồn là cái gì?” Triệu Phổ thấy sắc mặt Công Tôn có vẻ không tốt, liền hỏi.
“Trường mâu, cọc đưa hồn, ba đức lỗ, nguy rồi…” Công Tôn cau mày, nói, “Là Ô Vu tộc!”
“Cái gì Ô Ô* tộc a?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Công Tôn.
*(Ô Vu [wū wū]: “ô” ở đây là màu đen, “vu” là thầy mo, ô vu là những thầy mo xấu xa, còn Ô Ô [wū wū]: “ô” này là tiếng khóc, đọc rất giống -_-)
“Ô Vu tộc là một tộc đàn tương tryền đã biến mất từ rất lâu.” Công Tôn thở dài, nói, “Vu Sư chia làm Hắc Vu – cũng chính là Ô Vu, và Bạch Vu. Hai loại Vu Sư đều bắt nguồn từ thổ lang trung của dị tộc. Nơi dị tộc xa xôi, có một vài phương thuốc lưu truyền từ xưa tới nay, dùng một ít thảo dược để chữa bệnh. Cho nên tại dị tộc, kẻ có thể trị bệnh cứu người, chẳng khác nào có yêu pháp thần thuật, rất được tộc nhân tôn trọng. Lâu dài, từng bộ tộc đều có Vu Sư riêng của mình. Có vài Vu Sư kéo dài truyền thống, đi chữa bệnh, khu trừ tai họa, loại này là Bạch Vu Sư, tương đương với Dược Sư Trung Nguyên. Mà một loại khác, là Hắc Vu Sư si mê độc dược và tà vật, cũng chính là Ô Vu! Loại Vu Sư này trước kia giúp thôn dân nguyền rủa, hạ cổ… Sau đó dã tâm càng lúc càng lớn, lại bởi vì họ cường đại, rất nhiều người đều sợ, mà họ bắt đầu biến thành Vu Sư cao cao tại thượng, được quý tộc của dị tộc dùng để thống trị bách tính.”
“Loại này thì bình thường cũng hay thấy.” Triệu Phổ nói, “Một vài bộ tộc nhỏ ở Tây Bắc cũng vậy, mỗi bộ lạc có một Vu Sư, cả ngày giả thần giả quỷ, mà đám tộc dân cứ khăng khăng tin tưởng.”
“Ô Vu tộc chính là một tộc đàn như vậy.” Công Tôn nói, “Tương truyền bọn họ giống như dây leo ký sinh trên cây, chưa bao giờ tự mình làm việc, hầu như toàn bộ người trong tộc đều biết vu thuật và nguyền rủa, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành Hắc Vu Sư. Bọn họ thường di dời nơi ở, mỗi lần đến một chỗ khác, sẽ khống chế bộ tộc nơi đó, tiến hành vơ vét tài sản và nô dịch. Nếu dân bản xứ phản kháng, bọn họ sẽ dùng vu thuật giết chết một nhóm người, ý đồ khống chế tất cả. Bộ tộc nào bị Ô Vu tộc khống chế, vậy tức là chết tới nơi rồi!”
“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Đó là chân chính ăn chùa ở chùa à? Vơ vét tài sản của người ta đến táng gia bại sản, bọn họ lại đổi sang nhà khác.”
“Đúng vậy, Ô Vu tộc này quả thực xú danh lan xa.” Công Tôn nói, “Ngươi xem cọc đưa hồn kia, đó là dùng để tế tự.”
“Tế tự cái gì?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Bọn họ giết sạch những người bị khống chế và vơ vét tài sản, sau đó chất chồng bọn họ lên thành hình tam giác khối, dùng dược vật đặc thù biến người thành thây khô, nghe nói như vậy có thể đem hồn phách bên trong thi thể xua đuổi ra, sau đó đi qua cọc đưa hồn, đưa hồn phách đến chỗ tổ tiên họ, như vậy có thể cung cấp cho tổ tiên nô dịch để điều khiển sai sử, cũng có thể đợi lúc bọn họ chết đi, tiếp tục sử dụng.”
“A…” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Ghê gớm thật a, lúc sống dùng không đủ, còn muốn lôi kéo hồn phách của người bị hại, đợi lúc chết dùng tiếp.”
“Tộc người này sau này bị tiêu diệt à?” Triệu Phổ hỏi.
“Ừ, sau đó bị mấy bộ tộc liên hợp tiêu diệt, bất quá nghe nói bọn họ chưa bị tuyệt diệt, trốn tới được một nơi nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị một thời gian sau trở lại hại người, nhưng bởi vì đã lâu vẫn không xuất hiện, cho nên cũng dần bị người quên lãng.”
“Phía trước có cửa ra!”
Lúc này, Giả Ảnh chạy tới phía trước, ngoắc gọi bọn Triệu Phổ.
Mọi người đi tới, chỉ thấy trước mắt là một tầm nhìn trống trải, phía dưới là khe núi.
“Là nơi đó! Yêu quốc!” Hai người dẫn đường chỉ vào phía dưới.
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn xuống phía xa xa, đều nhíu mày, trong khe núi có một khu kiến trúc, mơ hồ có thể thấy người tới lui… Kiến trúc này phong cách cổ quái đến cực điểm, tuyệt đối không phải phong cách người Trung Nguyên.
“Bày ra một Chiêu Hồn trận.” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Xem ra lần này sẽ đối phó, đúng là Ô Vu tộc xú danh lan xa kia rồi, không thể khinh địch, phải thận trọng!”
Triệu Phổ gật đầu.
Triệu Phổ vững vàng ôm Công Tôn đáp xuống đất.
Công Tôn bị dọa nhảy dựng, bất quá phát hiện đã đứng vững mới thở phào nhẹ nhõm, xoay mặt nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ hiển nhiên đang nhìn y.
Hai người đối diện.
Triệu Phổ nói, “Thật không ngờ ngươi lại nhảy xuống theo ta.”
Công Tôn phi thường lạnh lùng nói, “Ta trượt chân.”
Triệu Phổ nheo mắt lại, “Xạo quá.”
“Không.” Công Tôn vẫn trấn định như cũ, “Là thật! Ta sẽ không nhảy xuống theo ngươi, ta vốn định vỗ tay khen hay, không ngờ lại gặp bất trắc.”
… Trầm mặc…
“A!” Công Tôn cả kinh kêu lên một tiếng, bị Triệu Phổ đè lại hôn.
“Ngươi muốn gì?!” Công Tôn ngăn trở đầu hắn.
“Xú thư ngốc, hổ không phát uy ngươi cho ta là mèo bệnh à?!” Triệu Phổ phát cáu, giở thủ đoạn, thư ngốc sẽ hận chết hắn, nhưng hắn lại không có cách trị y.
“A, đừng sờ bậy!”
“Càng muốn!” Triệu Phổ đùa giỡn lưu manh, “Ngươi đánh ta đi!”
.
Phía trên, Tử Ảnh và Giả Ảnh dỏng tai lên nghe.
Tử Ảnh: “U, động tác của Vương gia rất nhanh a!”
“Ừa!” Giả Ảnh gật đầu, “Vương gia, thuận thế xông lên*, bắt Công Tôn đi!”
*(nguyên văn: Nhất cổ tác khí là một hành ngữ điển tích, trong “Tả Truyện” Trang Công thập niên có viết: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’: Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này thành ngữ này dùng để ví một người khi đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
.
Mà bên trong khe núi, Công Tôn cũng mặc kệ Triệu Phổ bám dính người mình cọ tới cọ lui, y nhìn quanh bốn phía… Đột nhiên, nhìn thấy một bóng người, cả kinh nhảy giật, trong lòng thầm hỏi nơi hoang sơn dã lĩnh này sao lại có người, nhưng nhìn kỹ thì liền yên lòng.
“Ai, Triệu Phổ.” Công Tôn vội đẩy Triệu Phổ, “Ngươi xem ngươi xem, có người!”
“Không rảnh!” Triệu Phổ tiếp tục hôn cổ Công Tôn, Công Tôn liền cảm thấy giống như có một con chó xù thật lớn cọ tới cọ lui tại cổ mình, vươn tay bóp cổ Triệu Phổ, nói, “Ngươi nhìn qua kia!”
Triệu Phổ lúc này mới tâm không cam tình không nguyện theo hướng Công Tôn chỉ nhìn qua…
Ở phía trước, nơi cửa sơn động rộng lớn mà hắn vừa nhìn thấy, thực sự có một người đang đứng.
Nói chính xác hơn, đó là một người chết, một cái thây khô, bị cố định trên một cọc gỗ, tay cầm trường mâu, đứng ở miệng huyệt động, như là một người thủ hộ.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày.
Công Tôn đẩy hắn, “Nè, buông tay, để ta xuống.”
Triệu Phổ cúi đầu, phát hiện mình đang ôm Công Tôn, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không muốn buông ra.
Công Tôn nhéo má hắn, “Ngươi buông không hả!”
Triệu Phổ thở dài, “Ta nói này thư ngốc, ngươi đời trước khẳng định là một con nhím.”
Công Tôn ngẩn người, có chút không rõ, ngước mắt nhìn Triệu Phổ.
“Nếu không phải thì tại sao không ai đụng tới ngươi ngươi lại đi đâm người, ngươi không thể ôn nhu một chút sao?” Triệu Phổ nói thầm, “Thân là một con mọt sách ngươi có biết tự giác hay không? Ngươi không thể giữ phép tắc bày ra dáng vẻ của một thư sinh mặc cho người đùa giỡn à? Mỗi ngày đều hung thần ác sát thì ra cái dạng gì chứ?!”
Công Tôn nhướng mi, “Ngươi con mẹ nó không phải thích khẩu vị như vậy sao?”
…
Triệu Phổ sửng sốt, Công Tôn nhướng mi một cái, dùng đầu ngón chân khều vai Triệu Phổ, “Buông ra không?”
Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn y, một lát mới hỏi, “Thư ngốc, ngươi có phải không xem ta như nam nhân hay không?”
Công Tôn nheo mắt lại quan sát Triệu Phổ từ trên xuống dưới, “Ta thấy ngươi trần trụi không chỉ mới một lần, phỏng chừng ngươi là nam.”
“A…” Triệu Phổ hút một ngụm khí lạnh, con mọt sách cư nhiên dám câu dẫn hắn! Quá kiêu ngạo!
Công Tôn bóp mũi Triệu Phổ, “Buông ra! Đi xem chuyện gì xảy ra với người chết kia!”
“Không được!” Triệu Phổ giữ Công Tôn lại, “Lão tử không cam lòng! Để ta hôn một hồi đã!”
Hai người ở bên dưới dây dưa, Công Tôn thật sự tức giận vô cùng, rống lên một tiếng, “Không buông ra thì không đếm xỉa tới ngươi nữa!”
Triệu Phổ rất khó chịu mà dừng lại, ngước mắt vẻ mặt ai oán nhìn Công Tôn.
Công Tôn thở dài một tiếng, vươn tay vỗ vỗ mặt hắn, nói, “Đừng náo loạn, chính sự quan trọng hơn.”
Triệu Phổ vẻ mặt không cam tâm, “Thư ngốc… Ngươi lại ỷ ta không có cách trị ngươi mà dằn vặt hành hạ ta, sớm muộn sẽ có một ngày, ta…”
“Ai nha, được rồi.” Công Tôn nhỏ giọng nói thầm một câu, “Chỉ nói mà không làm, đắc ý cái gì nha.”
Triệu Phổ há to miệng, con mắt sáng rỡ, hỏi, “Thư ngốc… Ý ngươi chẳng lẽ là muốn ta trực tiếp hành động?”
Công Tôn khinh bỉ liếc hắn, cười lạnh một tiếng, “Ngươi dám?”
Triệu Phổ ngượng ngùng cúi đầu, đúng vậy… hắn không dám, con mọt sách này thật đáng giận mà, làm thế nào để tìm một biện pháp hung hăng trị y nhưng lúc đó y lại không thể tức giận đây?
Đang nghĩ, chợt nghe phía trên truyền đến một tiếng “Rầm”…
Triệu Phổ và Công Tôn xoay mặt ngẩng đầu, Tử Ảnh Giả Ảnh song song ngã xuống, thì ra hai người nghe lén quá tập trung, cứ từ từ nhích nhích tới, đất dưới chân khá xốp… Thoáng cái liền rơi xuống.
Hai người rơi xuống rồi ngước mắt nhìn, thấy được Công Tôn và Triệu Phổ đang ôm cùng một chỗ, chỉ là…
“Sao còn mặc y phục a?” Giả Ảnh nói với vẻ mặt bất mãn n.
“Đúng!” Tử Ảnh cũng có chút tiếc rèn sắt không thành thép, “Vương gia quá chậm chạp!”
Triệu Phổ hơi đen mặt, còn mặt Công Tôn càng đen hơn.
“Đừng náo loạn!” Bên trên, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo hai người dẫn đường nhảy xuống, nhìn quanh bốn phía, không ngờ dưới đây lại có một nơi như vậy.
Triệu Phổ đành đem Công Tôn thả xuống, trong lòng có chút khó chịu, trông cậy con mọt sách này tự sà vào lòng mình là không thể nào, phải nghĩ ra biện pháp nào đó để đem người ăn luôn đây? Âu Dương Thiếu Chinh bên kia nháy mắt với hắn, ý bảo Triệu Phổ đừng nóng vội, hắn có biện pháp!
Triệu Phổ nhướng mi một cái, Âu Dương Thiếu Chinh nhiều mưu ma chước quỷ, nói không chừng thật sự có biện pháp?
Công Tôn đứng trên mặt đất, trước tiên chạy đi xem cỗ thi thể kia, lại ngẩng mặt nhìn sơn động kia.
Chỉ thấy trên đỉnh có vài ký tự kỳ quái, nhìn như là ký tự cổ, nhưng hình như lại không phải, Công Tôn phát hiện mình không nhận ra. Có rất ít cổ tự mà y không nhận ra! Quả nhiên, Triệu Phổ đi tới, theo thói quen hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mấy cái này là chữ gì?”
Công Tôn lắc nhẹ đầu, nói, “Không biết.”
“Hả?” Tất cả mọi người giật mình mở to hai mắt nhìn y, như vậy là hỏi, “Cũng có chữ ngươi không nhận ra à?”
Công Tôn đen mặt, trừng lại bọn họ, “Loại văn tự kỳ quái này không nhận ra thì lạ lắm sao? Ta chỉ biết hơn mười loại, ai biết đây là cái gì chứ? Chỉ có thể nói phạm vi sử dụng của chúng quá nhỏ!”
Tất cả mọi người nhịn cười, không lên tiếng, Triệu Phổ vỗ vỗ y nói, “Thư ngốc, không phải nói gì ngươi, cái kia… Không nhận ra thì cũng bình thường.”
Công Tôn chịu đả kích lại có chút không cam lòng, y căm giận từ trong tay áo lấy ra giấy bút, cầm bút lông đã nhúng đầy mực hà hơi hai cái, chiếu theo hình dạng của những ký tự nọ, sao chép lại, chuẩn bị một hồi quay về nghiên cứu. Con mọt sách thường rất hay tự ái, Công Tôn âm thầm hạ quyết tâm quay về sẽ đọc thứ này mấy nghìn mấy vạn lần!
Triệu Phổ và Âu Dương Thiếu Chinh thấy Công Tôn đằng đằng sát khí, vội đi qua xem người chết bên kia.
“Người này niên kỷ không lớn.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, hỏi hai người hái thuốc dẫn đường, “Các ngươi biết nơi này không?”
Hai người dẫn đường đều lắc đầu, nói mới thấy lần đầu.
“Vương gia, sau gáy hắn cắm một mũi tên.” Âu Dương Thiếu Chinh chỉ vào sau gáy tử thi cho Triệu Phổ nhìn, “Xem ra là bị bắn chết.”
“Mũi tên này sao lại cổ quái như vậy?” Triệu Phổ nhíu mày.
“Là tứ lăng tiễn.” Giả Ảnh dùng một mảnh vải bố, rút mũi tên ra, nói, “Trung Nguyên rất ít gặp người sử dụng loại tên này, lông vũ phía trên cũng lạ lắm.”
“Là loại tên của ngoại tộc.” Triệu Phổ nói.
“Di?” Đang nói, chợt nghe Công Tôn kêu lên một tiếng.
Tất cả mọi người nhìn sang, chỉ thấy y đã chép lại toàn bộ chữ viết, sau đó, lật giấy qua mặt sau, nói, “Chỉ là cổ tự thông thường mà thôi, là bị viết ngược, cho nên đọc sơ thì không nhận ra.”
Triệu Phổ nhìn dáng vẻ thở dài một hơi của Công Tôn, mỉm cười nói, “Ừ, thư ngốc, quả nhiên không có chữ nào ngươi không nhận ra?”
Công Tôn nhìn nhìn hắn, có chút đắc ý cũng rất tự tin, tâm nói, đương nhiên, làm gì có loại chữ nào mà ta không nhận ra.
Triệu Phổ thấy dáng vẻ này của Công Tôn, cũng nhịn không được mà bật cười, hắn chính là thích thư ngốc như thế này, trong mắt tràn đầy hoan hỉ.
Giả Ảnh Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau —— Xong, Vương gia dĩ nhiên đi vỗ mông ngựa của Công Tôn… Quả nhiên năng lực của ái tình là vô hạn!
“Vậy mấy chữ này có nghĩa là gì?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi Công Tôn.
“Hm… Ba đức lỗ.” Công Tôn nói.
“Ba đức lỗ?” Triệu Phổ khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi, “Nghĩa là gì?”
“Đây là một loại chữ dùng để tế tự của tộc người vùng tây nam.” Công Tôn nói, “Rất nhiều dị tộc đều có, dùng để tế tự tổ tiên và trừ tà ma.”
“Dị tộc tây nam à.” Âu Dương Thiếu Chinh gật đầu.
“Nghĩa vốn có của ba đức lỗ là chỉ một loại lông vũ.” Công Tôn tiếp tục nói, vừa tiếp nhận cây điêu linh tiễn Giả Ảnh đưa qua, nói, “Loại lông vũ này, gọi là ba đức lỗ, các ngươi xem đầu mũi tên màu trắng sắc nhọn này này, là từ răng nanh của lợn rừng mài thành.”
“Lần đầu tiên thấy thứ này.” Triệu Phổ cau mày nói, “Ta chỉ biết dị tộc tây bắc, không qua lại với dị tộc phía nam.”
“So với dị tộc tây bắc, nhân số của tộc đàn phía nam ít hơn, hơn nữa không bị cái gì xâm lược, cho nên có vẻ rất thần bí, không ai biết rõ. Chiến tranh của bọn họ, đại thể xuất phát từ phòng ngự.” Công Tôn nói, “Bọn họ sẽ không đi xâm phạm lãnh địa của người khác, nhưng một khi có người đi lầm vào lãnh địa của bọn họ, vậy sẽ bị bọn họ đối đãi rất tàn khốc.”
Triệu Phổ cầm mũi tên đó quan sát một lúc rồi hỏi Công Tôn, “Có thể xác định là tộc đàn nào không?”
Công Tôn khẽ lắc đầu, nói, “Những tộc đàn ở nam bộ mà chúng ta biết thì khá nhiều, thỉnh thoảng cũng qua lại với Đại Tống ta, bọn họ đều có văn tự và tập tính sinh hoạt riêng, loại văn tự dùng ngược với chữ Hán để sinh hoạt, thật đúng là mới thấy lần đầu.”
“Những văn tự này, chúng ta trước đây từng thấy qua.” Hai người dẫn đường nọ nói, “Yêu giáo này, khi xuống chân núi lấy tiền sẽ mang theo sổ sách, văn tự ghi bên trên đều là dạng này. Chúng ta lúc đó không nhận biết, không ngờ là cổ tự đảo ngược a, bất quá, dù bọn họ không viết ngược, thì cũng không có nhiều người đọc được loại cổ tự này.”
“Quả nhiên có liên quan tới yêu giáo sao?” Âu Dương Thiếu Chinh thở dài, nhìn vào trong động một lát, hỏi, “Trong động có cái gì?”
Công Tôn nghĩ nghĩ, nói, “Nếu là nơi tế tự, lại bí ẩn như vậy, phỏng chừng có thần linh hoặc tổ tiên của họ, hơn nữa còn có người gác cửa…”
Nói đến đây, Công Tôn nhìn chằm chằm vào tử thi nọ, khẽ nhíu mày.
“Sao vậy thư ngốc?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi.
“Hm…” Công Tôn sờ sờ cằm, nói, “Thủ vệ này, thoạt nhìn không giống như thủ vệ.”
“Nhưng trên tay hắn cầm là trường mâu, những cửa ra vào trọng yếu như vậy, không phải đều là thủ vệ đứng gác sao?”
“Không nhất định.” Công Tôn đi một vòng quanh tử thi, nói, “Các ngươi xem có thủ vệ nào khi thủ vệ mà phải bỏ mạng, còn bị cắm vào cọc gỗ?”
“Vậy hắn là ai?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Các ngươi nhìn trang phục của hắn.” Công Tôn nói, “Đó là một người Hán, hơn nữa còn là trang phục thời Đường.”
“Giống!” Triệu Phổ gật đầu, quả thực là một nam tử Đường Triều.
“Nhưng thật ra rất giống một người thủ vệ, bị bắn chết, sau đó buộc ở chỗ này.” Âu Dương Thiếu Chinh nói.
“Phong thủy ở Loan Thúy Thập Tam Phong này khá tốt.” Công Tôn đột nhiên nói, “Rất thích hợp dùng để dựng mồ mả, mai táng hoàng đế hay công chúa, nhưng mai táng một vương công quý tộc, tuyệt đối không phải một nơi tốt.”
“Thư ngốc, ngươi ngay cả phong thủy cũng cũng biết sao?” Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ, hắn không thích Công Tôn quá tài năng như vậy, nói thật, vừa nãy khi Công Tôn nói không nhận ra cổ tự, Triệu Phổ kỳ thực rất hài lòng, bởi vì cảm thấy Công Tôn gần gũi với hắn hơn.
“Không bằng vào động nhìn xem đi?” Giả Ảnh móc ra mồi lửa, Tử Ảnh cũng gật đầu, “Đúng vậy, đứng ở chỗ này mãi cũng đoán không được gì.”
Tất cả mọi người gật đầu, Công Tôn kích động muốn chạy ào vào, bị Triệu Phổ kéo lại, trừng mắt.
.
Sau đó, Giả Ảnh mở đường, Âu Dương Thiếu Chinh đi sau, bên cạnh là hai người dẫn đường, tiếp đó là Triệu Phổ kéo Công Tôn nối gót, Tử Ảnh cũng cầm một mồi lửa, đưa lưng về phía cửa động, canh phía sau.
Mọi người cùng nhau chậm rãi đi vào sơn động thần bí được gọi là Ba Đức Lỗ.
Trong sơn động này, cũng không tối tăm như mọi người vẫn nghĩ, đi vài bước, Giả Ảnh và Tử Ảnh dập tắt mồi lửa.
Bởi vì trên đỉnh sơn động này, có rất nhiều lỗ thủng, từng tia sáng chiếu thẳng xuống, trong động tuy không quá sáng sủa, nhưng cũng quá thừa sáng để thấy rõ mọi thứ.
“Nơi này không thích hợp làm mộ phần.” Công Tôn đột nhiên ngẩng mặt nói, “Tuy phong thủy tốt, nhưng quá ẩm ướt, hơn nữa còn có đá vôi.”
“Trên đỉnh động này, phỏng chừng là nhiều năm bị nước xói mòn thì phải?” Triệu Phổ cũng ngẩng mặt nhìn, “Nếu như ở chỗ này đào một phần mộ, tiếp đó lại hạ mưa to, vậy quan tài của quý tộc gì đó sẽ bị trôi ra theo dòng nước.”
Công Tôn cười cười, gật đầu.
“Vậy vì sao thây khô bên ngoài không bị nước trôi đi?” Tử Ảnh đột nhiên hỏi, “Mọi người nhìn xem hắn khô quắt như vậy, giống như thường bị phơi gió phơi nắng, hơn nữa nếu như bị mưa xối vào, chẳng phải rất sớm sẽ lạn thành xương cả sao?”
“Hm…” Công Tôn nghe xong khẽ nhíu mày, “Xem ra… Có gió thổi, động này thông với bên ngoài!”
“Thông?” Triệu Phổ thắc mắc, “Đầu khác còn có cửa ra?”
“Vật bị hong gió, kỳ thật cũng không sợ mưa xối vào.” Lúc này có một lang trung nói, “Dù là mưa xối, chỉ cần trời nóng, có gió thổi qua làm khô thi thể, thì tự nhiên sẽ hình thành dáng dấp như bây giờ, then chốt là có gió!”
“Hơn nữa nếu như không phải lúc nãy chúng ta bị sụp xuống, cũng sẽ không rơi xuống đây.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “Phỏng chừng trước đây bị cây rừng dày đặc che chắn, cho nên nước mưa không rơi vào được nhiều.”
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
“Có lẽ… là dùng một loại dược vật nào đó.” Công Tôn cau mày, dường như có chút suy tư.
“Chuyện gì vậy thư ngốc?” Triệu Phổ hỏi.
“Ừm, không.” Công Tôn lắc đầu, ra hiệu bảo mọi người tiếp tục tiến tới.
Lại đi tiếp một lúc, Tử Ảnh hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, trên vách đá hai bên, hình như có tranh vẽ.”
“Ừ, bất quá không thấy rõ!” Giả Ảnh cũng tiến qua nhìn.
“Giống như thị nữ Đường Triều.” Triệu Phổ nói, “Cái loại nha đầu phì phì béo béo ấy.”
Công Tôn đột nhiên nghĩ tới gì đó, cười hỏi Triệu Phổ, “Nè, ngươi có từng nghe nói chưa? Nghe đồn cỗ kiệu của Đường Thái Tông, cần mười tám người nâng, ngươi đoán hắn có phải rất béo hay không?”
Triệu Phổ ngẩn người, cười nói, “Thư ngốc, vóc người như ngươi, nếu là ở Đường Triều thì chính là dân chạy nạn.”
Công Tôn chăm chú tự hỏi, “Đường Triều quốc lực cường thịnh quân đội cũng năng chinh quán chiến, ngươi nghĩ đi, nếu như các tướng sĩ đều nghĩ béo mới đẹp, ai ai cũng nặng ba bốn trăm cân, vậy làm sao chiến tranh? Chiến mã chẳng phải bị đè bẹp cả sao?”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc lâu, gật đầu, “Ừ… Phỏng chừng sau này chính vì vậy mà mất nước.”
Công Tôn liếc hắn, Triệu Phổ cười, hai người đối diện, Triệu Phổ lại ngứa tay, vươn tay muốn đi trêu chọc Công Tôn, Công Tôn giơ chân cảnh cáo, “Ngươi dám tới đây ta đá ngươi ngay!”
Bên kia Âu Dương Thiếu Chinh thấy gai mắt, lên tiếng, “Ê nè, hai người đúng là nơi nào và lúc nào cũng có thể ve vãn nhau a, cứ cù nhây như vậy thật đáng tiếc, lập tức thành thân đi!”
Công Tôn đỏ mặt, Triệu Phổ thì lại gật đầu —— Kế ấy rất hay.
“Vương gia.” Lúc này, Giả Ảnh đi phía trước quay đầu lại nói với mọi người, “Có rất nhiều người chết a!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều chạy tới, chỉ thấy tại một mảnh đất trống, có một thứ có hình dạng trông như một ngọn núi nhỏ, đều từ thi cốt chất lên mà thành, những thi cốt này đều là thây khô, hơn nữa đều mặc trang phục Đường Triều, có vẻ là một vài người thợ, bởi vì gần những thi thể này, bày đầy những cái đục cây búa, còn có xẻng dùng để đào hang…
“Hình như là các người thợ đào sơn động.” Giả Ảnh tiến tới quan sát một lúc, “Bất quá không biết vì sao lại bị hợp thành hình dạng này.”
“Phía trước có cọc đưa hồn!” Công Tôn tinh mắt, giơ tay chỉ vào một pho tượng gỗ điêu khắc phía sau thi thể không xa, “Xem kìa!”
Bọn họ nhìn kỹ, chỉ thấy phía sau đống thi thể chồng chất, có một bức điêu khắc hình người, pho tượng này không lớn, đại khái cao bằng người thường, nhưng chỉ có nửa trên, phần dưới bằng phẳng, đặt trên mặt đất, đầu của tượng gỗ có một tấm biển gỗ cao cao, bên trên có khắc ký hiệu cổ quái, bốn mặt có treo tơ lụa đủ màu. Trên thân người gỗ đều là hoa văn hình tam giác màu đỏ và đen.
“Thư ngốc, cọc đưa hồn là cái gì?” Triệu Phổ thấy sắc mặt Công Tôn có vẻ không tốt, liền hỏi.
“Trường mâu, cọc đưa hồn, ba đức lỗ, nguy rồi…” Công Tôn cau mày, nói, “Là Ô Vu tộc!”
“Cái gì Ô Ô* tộc a?” Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Công Tôn.
*(Ô Vu [wū wū]: “ô” ở đây là màu đen, “vu” là thầy mo, ô vu là những thầy mo xấu xa, còn Ô Ô [wū wū]: “ô” này là tiếng khóc, đọc rất giống -_-)
“Ô Vu tộc là một tộc đàn tương tryền đã biến mất từ rất lâu.” Công Tôn thở dài, nói, “Vu Sư chia làm Hắc Vu – cũng chính là Ô Vu, và Bạch Vu. Hai loại Vu Sư đều bắt nguồn từ thổ lang trung của dị tộc. Nơi dị tộc xa xôi, có một vài phương thuốc lưu truyền từ xưa tới nay, dùng một ít thảo dược để chữa bệnh. Cho nên tại dị tộc, kẻ có thể trị bệnh cứu người, chẳng khác nào có yêu pháp thần thuật, rất được tộc nhân tôn trọng. Lâu dài, từng bộ tộc đều có Vu Sư riêng của mình. Có vài Vu Sư kéo dài truyền thống, đi chữa bệnh, khu trừ tai họa, loại này là Bạch Vu Sư, tương đương với Dược Sư Trung Nguyên. Mà một loại khác, là Hắc Vu Sư si mê độc dược và tà vật, cũng chính là Ô Vu! Loại Vu Sư này trước kia giúp thôn dân nguyền rủa, hạ cổ… Sau đó dã tâm càng lúc càng lớn, lại bởi vì họ cường đại, rất nhiều người đều sợ, mà họ bắt đầu biến thành Vu Sư cao cao tại thượng, được quý tộc của dị tộc dùng để thống trị bách tính.”
“Loại này thì bình thường cũng hay thấy.” Triệu Phổ nói, “Một vài bộ tộc nhỏ ở Tây Bắc cũng vậy, mỗi bộ lạc có một Vu Sư, cả ngày giả thần giả quỷ, mà đám tộc dân cứ khăng khăng tin tưởng.”
“Ô Vu tộc chính là một tộc đàn như vậy.” Công Tôn nói, “Tương truyền bọn họ giống như dây leo ký sinh trên cây, chưa bao giờ tự mình làm việc, hầu như toàn bộ người trong tộc đều biết vu thuật và nguyền rủa, từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành Hắc Vu Sư. Bọn họ thường di dời nơi ở, mỗi lần đến một chỗ khác, sẽ khống chế bộ tộc nơi đó, tiến hành vơ vét tài sản và nô dịch. Nếu dân bản xứ phản kháng, bọn họ sẽ dùng vu thuật giết chết một nhóm người, ý đồ khống chế tất cả. Bộ tộc nào bị Ô Vu tộc khống chế, vậy tức là chết tới nơi rồi!”
“A…” Triệu Phổ cười nhạt một tiếng, “Đó là chân chính ăn chùa ở chùa à? Vơ vét tài sản của người ta đến táng gia bại sản, bọn họ lại đổi sang nhà khác.”
“Đúng vậy, Ô Vu tộc này quả thực xú danh lan xa.” Công Tôn nói, “Ngươi xem cọc đưa hồn kia, đó là dùng để tế tự.”
“Tế tự cái gì?” Triệu Phổ thắc mắc.
“Bọn họ giết sạch những người bị khống chế và vơ vét tài sản, sau đó chất chồng bọn họ lên thành hình tam giác khối, dùng dược vật đặc thù biến người thành thây khô, nghe nói như vậy có thể đem hồn phách bên trong thi thể xua đuổi ra, sau đó đi qua cọc đưa hồn, đưa hồn phách đến chỗ tổ tiên họ, như vậy có thể cung cấp cho tổ tiên nô dịch để điều khiển sai sử, cũng có thể đợi lúc bọn họ chết đi, tiếp tục sử dụng.”
“A…” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Ghê gớm thật a, lúc sống dùng không đủ, còn muốn lôi kéo hồn phách của người bị hại, đợi lúc chết dùng tiếp.”
“Tộc người này sau này bị tiêu diệt à?” Triệu Phổ hỏi.
“Ừ, sau đó bị mấy bộ tộc liên hợp tiêu diệt, bất quá nghe nói bọn họ chưa bị tuyệt diệt, trốn tới được một nơi nghỉ ngơi lấy sức, chuẩn bị một thời gian sau trở lại hại người, nhưng bởi vì đã lâu vẫn không xuất hiện, cho nên cũng dần bị người quên lãng.”
“Phía trước có cửa ra!”
Lúc này, Giả Ảnh chạy tới phía trước, ngoắc gọi bọn Triệu Phổ.
Mọi người đi tới, chỉ thấy trước mắt là một tầm nhìn trống trải, phía dưới là khe núi.
“Là nơi đó! Yêu quốc!” Hai người dẫn đường chỉ vào phía dưới.
Công Tôn cùng Triệu Phổ nhìn xuống phía xa xa, đều nhíu mày, trong khe núi có một khu kiến trúc, mơ hồ có thể thấy người tới lui… Kiến trúc này phong cách cổ quái đến cực điểm, tuyệt đối không phải phong cách người Trung Nguyên.
“Bày ra một Chiêu Hồn trận.” Công Tôn nhìn Triệu Phổ, “Xem ra lần này sẽ đối phó, đúng là Ô Vu tộc xú danh lan xa kia rồi, không thể khinh địch, phải thận trọng!”
Triệu Phổ gật đầu.
/145
|