Từ Thái Phượng dẫn mọi người rời khỏi khách điếm, đi đến vùng ngoại thành.
Mọi người vào Từ Châu phủ từ cửa bắc, mà Từ Thái Phượng thì dẫn bọn họ đi đến cửa đông, ra khỏi thành, chạy tới gần ngoại ô.
Từ Thái Phượng vừa một tay kéo Bàng Cát, vừa quay đầu lại nhìn mọi người.
Mọi người vẫn đều có chút xấu hổ.
Bao Chửng dù sao mặt đã đen sẵn rồi, hơn nữa niên kỷ cũng hơi lớn, không câu thúc như những thanh niên này, vả lại ông một lòng nghĩ về oan án, nên cùng đi phía trước.
Bàng Cát mất sạch mặt mũi, rất muốn giơ tay che mặt, đây là chuyện gì a, không còn thể diện để nhìn người nữa. Nếu việc này lan truyền ra, lão đường đường là Thái Sư của một quốc gia, lại bị một yêu nữ hái hoa… Ai nha, tác nghiệt mà, chết mất thôi.
Bao Chửng nhìn lão Bàng cảm thấy đồng tình, có điều lại thấy có hơi buồn cười, liều mạng nhịn xuống, tuy rằng mặt đen, nhưng hiện tại mà cười thì quá không phúc hậu.
Từ Thái Phượng liếc mắt nhìn một cái, đi sau lưng chính là Công Tôn và Triệu Phổ.
Trên mặt Triệu Phổ không có nhiều biểu tình, trong tay ôm một em bé bụ bẫm, là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, không biết đang thì thì thầm thầm nô đùa gì với hắn, trong lòng bé còn ôm một con trảo ly màu trắng sữa tròn vo mập mạp, đang liếm mao.
Từ Thái Phượng mỉm cười, lại nhìn Công Tôn, y đang dắt tay Tiêu Lương bên cạnh, vừa đi vừa nhắc nhở Tiêu Lương cẩn thận tảng đá dưới chân, Tiêu Lương hiếu kỳ nhìn xung quanh, tựa hồ đang nhớ đường… Một gia đình rất ấm áp.
Công Tôn ngẩng đầu, thấy Từ Thái Phượng đang nhìn mình, bèn hỏi, “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Y hỏi xong, Triệu Phổ nhướng mi một cái, nhìn Từ Thái Phượng.
Từ Thái Phượng chỉ mỉm cười lắc đầu, xoay mặt nhìn nơi khác.
Đi bên cạnh Công Tôn và Triệu Phổ chính là Âu Dương Thiếu Chinh, còn có các ảnh vệ, Từ Thái Phượng híp híp mắt, quay mặt lại.
Phía trước, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Từ Thái Phượng dán mắt nhìn hai người, mỉm cười, đường nhìn rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường.
Vừa nãy hắn chính là người đầu tiên vén màn lên xem, lúc đó thấy được biểu tình mục trừng khẩu ngốc của hắn, bây giờ nhớ tới Từ Thái Phượng thật sự rất buồn cười, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường…
Từ Thái Phượng sờ sờ cằm, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Này.” Từ Thái Phượng đột nhiên gọi hai người phía trước.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi phía trước đều quay đầu lại nhìn nàng.
Từ Thái Phượng suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Bạch Ngọc Đường, ngươi từng đi đến Bắc Hải* rồi phải không?”
*(thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu, “Ách… Năm năm trước từng đến.”
“Nga… Vậy đúng rồi.” Từ Thái Phượng cười nói, “Ta đã nói thảo nào cảm thấy trước đây đã từng gặp ngươi.”
“Tiền bối đã cư ngụ ở Bắc Hải từ lâu, tại sao đột nhiên lại đến phương nam?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai…” Từ Thái Phượng cười cười, bàn tay nhẹ nhàng túm vuốt mái tóc đen khô như cỏ, nói, “Gọi cái gì mà tiền bối a, gọi Từ nương là được rồi.”
Tất cả mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng —— Từ… nương…
(Từ nương, ngoại trừ là một cách gọi thân thiết với một phụ nữ lớn tuổi họ Từ, thì còn nghĩa là mẹ hiền -___-)
“Ha hả, ta đến vùng Giang Nam này là vì nghe nói nam tử Giang Nam đều tuấn tú hơn phương bắc, cho nên tò mò… Quả nhiên.” Từ Thái Phượng nói, vươn tay sờ sờ cằm Bàng Thái Sư, “Thật khả ái.”
Bàng Thái Sư thật muốn đi chết, thở dài nói với Từ Thái Phượng, “Nữ hiệp, ngươi tha cho lão phu được không?”
Hai hàng lông mày của Từ Thái Phượng dựng thẳng, “Ngươi nói cái gì? Nam nhân thối tha, ăn xong rồi
muốn chối bỏ à? Bao đại nhân đang ở đây kìa, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa hả?”
Bàng Thái Sư dở khóc dở cười, chỉ vào mình, “Rõ ràng là… ngươi, ngươi loạn ta…”
Mọi người bất đắc dĩ, Bàng Thái Sư vẫn đừng nên nói nữa, càng nói nghe càng kỳ cục.
“Ta loạn ngươi?” Từ Thái Phượng cười xấu xa ôm Bàng Thái Sư, hỏi, “Ta loạn ngươi thế nào vậy? Rõ ràng chính là lão bất tử nhà ngươi chiếm tiện nghi của lão thái bà ta đây.”
Bàng Thái Sư tay chân run rẩy, xong, lại bị bắt nạt…
“Nè, quay về thì nhớ kỹ, đại kiệu tám người nâng đến đón ta, ta muốn làm chính thất, chúng ta đầu bạc đến già!” Từ Thái Phượng chọt chọt bụng Bàng Thái Sư, “Tướng công…”
Một tiếng tướng công gọi đến Bàng Thái Sư mặt mày nhăn dúm, tất cả mọi người hết nói, Triệu Phổ và Công Tôn nghiêng đầu nhìn cảnh này, thấy có chút khó hiểu, tâm nói, thì đúng là nam tử Giang Nam tuấn tú, Từ Thái Phượng ngươi có thể trêu ghẹo Triển Chiêu chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường a, tại sao hết lần này tới lần khác cứ coi trọng Bàng Thái Sư, này… Nói thật, Bao đại nhân cũng tuấn tú hơn lão mà, chỉ tiếc là hơi đen chút.
Triển Chiêu đi suốt một đường, cảm thấy rất vui vẻ, đảo mắt, thấy Bạch Ngọc Đường giơ tay ấn huyệt thái dương tựa hồ hơi chóng mặt, bèn hỏi, “Này, làm sao vậy? Vừa nãy còn chưa nôn sạch à?”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn hắn, cảm thấy vẫn hơi buồn nôn.
Triển Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn, Bạch Ngọc Đường cái gì cũng không sợ, chỉ sợ những chuyện như vậy, đúng là người nào cũng có nhược điểm mà, thật thú vị.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhịn cười thì cảm thấy có chút vô lực, con mèo này, trước đây mình thật vất vả mới giành được một chút phần thắng, lại bị hắn kéo lại cho hòa, lần này xem ra lực lượng lại ngang nhau, còn phải chịu khổ dài dài.
Phía sau, Triệu Phổ và Công Tôn đi cạnh nhau, Triệu Phổ nháy nháy mắt với Công Tôn, ý bảo y nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kìa.
Công Tôn liếc nhìn, mỉm cười —— Cặp đôi này khá là vi diệu a.
Tiểu Tứ Tử tối hôm qua vẫn cứ lo nghĩ về chuyện Công Tôn, tuy rằng đã ngủ, cũng cố gắng nằm mơ, lúc thì mơ Công Tôn và Triệu Phổ hai người nấu cơm, cơm sôi rồi, còn có một miếng cháy dày dày. Một hồi lại mơ đến Công Tôn và Triệu Phổ nhập động phòng, sau đó thì bé ngồi đếm thật nhiều bạc, cưới Tiểu Lương Tử…
Nói chung đều là mộng rất đẹp, Tiểu Tứ Tử vui đến nỗi trong mộng còn ha hả cười khúc khích.
“Cáp a~” Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, Công Tôn nhìn bé, “Không ngủ ngon sao?”
Tiểu Tứ Tử vươn tay rướn người qua đòi Công Tôn, Công Tôn đón lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn hỏi, “Phụ thân, phụ thân và Cửu Cửu, khi nào mới làm hỉ sự?”
Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ ho khan một tiếng, nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn, hình như rất sợ Công Tôn sẽ cự tuyệt.
Công Tôn hơi nhíu mày, nói, “Ách… Chuyện này.”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Phụ thân, phụ thân đã ăn cơm của Cửu Cửu, còn không đáp ứng sao?”
Tất cả mọi người nhịn cười, mặt Công Tôn đỏ bừng, giơ tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Nói bậy bạ gì đó hả? Cơm cái gì.”
Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, tại sao đã đến nước này, còn không chịu thành thân chứ? Lại liếc nhìn Công Tôn.
Công Tôn sửng sốt, thấy vật nhỏ vành mắt hồng hồng thì hơi khó hiểu, “Tiểu Tứ Tử… Con… sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, như vậy là muốn khóc nhè.
“Ai…” Công Tôn sốt ruột, nhéo mặt bé, “Sao vậy nha?”
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu bất mãn nói, “Phụ thân vẫn không chịu cưới Cửu Cửu sao, phụ thân hư lắm.”
“Không…” Công Tôn sốt ruột, bèn lắc đầu.
“Nga?” Triệu Phổ vội sấn tới, “Vậy chừng nào?”
“Ách…” Công Tôn trừng Triệu Phổ, ý như muốn nói —— Ngươi a dua làm cái gì, ta dỗ Tiểu Tứ Tử mà.
“Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, chăm chú hỏi, “Chừng nào? Ngày mai sao? Hay là ngày mốt?”
“Sao lại gấp như vậy…” Công Tôn tự nhủ vật nhỏ khó lường quá, cư nhiên lại bức hôn!
“Không bằng để tháng sau đi.” Lúc này, Từ Thái Phượng phía trước đột nhiên nói, “Mùng ba tháng sau là ngày hoàng đạo, là ngày thích hợp làm hỉ sự nhất trong năm, vừa lúc, ta cùng với tướng công cũng thành thân ngay hôm đó!”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đều nhìn Bàng Thái Sư, Bàng Thái Sư vội vã xua tay muốn ngăn cản, đã thấy Từ Thái Phượng rất hung hãn liếc xéo mình, lời nói của Bàng Thái Sư đã bật ra tới bên mép cũng phải nuốt trở lại.
Ngay khi lão khóc không ra nước mắt, Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai lão, cười nói, “Lão Bàng, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một bao lì xì to.”
Bàng Thái Sư tức giận đến giậm chân, tâm nói, ngươi cho ta một bao lì xì, ta cho ngươi lấy ả này về nhà ngươi chịu không?! Xong, về nhà thì làm sao ăn nói đây! Trong nhà còn có vài phòng di thái (vợ bé) nữa đó. Lại nghĩ đến nhi nữ của mình đã lớn như vậy, then chốt con rể còn là hoàng đế, u… Đòi mạng lão phu rồi
Tất cả mọi người vì chuyện của Bàng Thái Sư mà dở khóc dở cười, còn Tiểu Tứ Tử thì lại quan tâm chuyện hôn nhân của Công Tôn và Triệu Phổ, bé vươn tay ôm cổ Công Tôn, mắt sũng nước hỏi y, “Thật sao? Phụ thân thật sự mùng ba tháng sau sẽ cưới Cửu Cửu sao?”
Công Tôn há mồm nửa ngày cũng không thể nói ra, trong mắt Tiểu Tứ Tử ngập nước, giống như y nói không chịu, nước mắt sẽ lăn xuống, lần này mà khóc thì phỏng chừng lại phải dỗ thật lâu.
Mặt khác, Công Tôn cũng không biết vì sao, chỉ là không thể thốt ra một chữ không, vô thức nhìn Triệu Phổ, tựa hồ đang cầu cứu.
Khi mọi người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai chờ Công Tôn gật đầu đáp ứng, thì Triệu Phổ đột nhiên giơ tay bế Tiểu Tứ Tử lên, nói, “Tiểu Tứ Tử, loại chuyện này, sao lại hỏi phụ thân ngươi trước mặt nhiều ngươi như vậy chứ?”
Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt, Triệu Phổ tiến đến bên tai bé, nói, “Phải len lén hỏi đó, phụ thân ngươi sẽ xấu hổ, da mặt y mỏng mà, cũng đâu phải ngươi không biết.”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, là vậy a?
Triệu Phổ híp mắt cười cười với bé, thừa dịp không ai chú ý, dùng thanh âm rất nhẹ ghé vào tai Tiểu Tứ Tử nói, “Đừng nóng vội, mùng ba tháng sau, phụ thân ngươi không chịu thú, ngươi hãy trói y mang tới.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ đối bé cười xấu xa, “Đến lúc đó chúng ta áp y vào động phòng.”
“Ngô!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gật đầu, cùng Triệu Phổ ngoéo tay! Nói dù sao thì cũng muốn ghép phụ thân và Cửu Cửu thành một đôi mới được.
Công Tôn ở một bên nhìn, chợt nghe một lớn một nhỏ huyên thuyên không biết đang nói cái gì, vội tiến qua hỏi, “Hai ngươi thương lượng cái gì đó?”
Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, dẩu mỏ híp mắt nhìn Công Tôn.
Công Tôn trừng mắt, hải nha, hảo cho ngươi vật nhỏ a, theo người bán ta a.
Những người khác, ngoại trừ Bao Chửng và Bàng Cát, đều là nội lực thâm hậu, cho nên nghe rõ ràng những điều Triệu Phổ nói, đều cười thầm, phỏng chừng mùng ba tháng sau có trò hay để xem rồi.
Từ Thái Phượng cười cười, nhìn nhìn Công Tôn và Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lẩm bẩm một câu, “Ân… Thật không sai a, tuổi còn trẻ vẫn thật là tốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách nàng gần nhất, nghe được rõ ràng, bèn xoay mặt nhìn nàng, chỉ thấy thần tình trên mặt Từ Thái Phượng rất quái dị, thản nhiên, còn có chút thương cảm, trên gương mặt âm trầm đó, có vẻ không quá cân đối.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Thế này là thế nào? Từ Thái Phượng tựa hồ có tâm sự gì đó. Nhưng mà cũng phải thôi, người này vốn là một nhân vật thường được giang hồ tranh luận, nguyên vốn tưởng rằng nàng ẩn cư Bắc Hải sẽ không tái xuât, không ngờ lại lần nữa xuất hiện tại Trung Nguyên, hơn nữa… Làm hái hoa ngược? Chuyện này cũng thật đáng ngạc nhiên.
.
Mọi người lại đi một hồi, liền ly khai quan đao, đi vào sâu trong rừng.
“Đang đi đâu vậy?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi Từ Thái Phượng.
Từ Thái Phượng nhìn nhìn hắn, mỉm cười, “Loại vật này, không đặt ở một nơi bí mật, phỏng chừng rất nhanh sẽ gây ra khủng hoảng.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Bao Chửng nhíu mày, hỏi, “Là thứ gì rất dọa người sao?”
Từ Thái Phượng thờ ơ nhún vai, nói, “Ta thì nghĩ không có gì, còn người khác thấy ghê tởm hay đáng sợ, ta đây cũng không thể biết.”
Đang khi nói, mọi người đã tới một sườn núi nhỏ, phía trước không có đường đi, phía trên không có cây cối, xem ra bên dưới hẳn là một sườn dốc.
Từ Thái Phượng quay đầu lại, nói, “Tiểu hài tử không nên đi thì tốt hơn, thấy được thì không tốt.”
Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, hình như nói… Muốn đi.
Tiêu Lương nhìn nhìn Công Tôn, ý như nói —— Ta không sợ gì cả.
Mọi người do dự một chút, Triệu Phổ đặt Tiểu Tứ Tử vào lòng Công Tôn, Giả Ảnh đưa qua một miếng vải mềm, bịt kín mắt Tiểu Tứ Tử, vậy là có thể cùng đi.
Tiểu Tứ Tử dẩu mở, bé cũng muốn xem mà, liền hỏi, “Tiểu Lương Tử cũng bịt mắt sao?”
“Khụ khụ.” Công Tôn gật đầu, nói, “Bịt luôn.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử nghĩ như vậy thì mới công bằng, lại hỏi, “Vậy… Thạch Đầu nhìn thấy cũng không sao chứ?”
Từ Thái Phượng quay đầu lại nhìn bé một chút, nói, “Dưỡng một tiểu gia hỏa như vậy bên người, thực sự thú vị.”
Tiểu Tứ Tử ôm ôm Công Tôn, chui vào lòng y, bé bịt mắt nên nhìn không thấy, chỉ là ngữ điệu của Từ Thái Phượng này nghe rất âm trầm, cảm giác hảo dọa người nga.
Mọi người cũng cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của Từ Thái Phượng có chút ước ao tựa hồ lại có chút đố kị, cảm giác rất quỷ dị.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái, ánh mắt Từ Thái Phượng chạm ánh mắt hắn, kinh hãi, Triệu Phổ này, khí phách thật mạnh. Nàng lập tức lắc đầu, quả nhiên là hôi mắt Tu La, vừa nhìn thấy có người khi dễ người nhà của hắn thì đã lộ ra lang tính, ôn hòa dịu dàng chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
.
Vòng qua sườn núi, phía sau núi là một con đường dốc, thoạt nhìn rất trống trải, nhìn không ra điều gì không ổn, mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sau khi đi đến sẽ thấy một tràng cảnh dọa người nào đó chứ.
“Tới rồi.” Mọi người ở đây còn đang chuẩn bị đi tiếp, thì Từ Thái Phượng đột nhiên ngừng bước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Bao Chửng có chút khó hiểu mà nhìn nàng, hỏi, “Oan tình ở đâu?”
“Đừng vội, dù sao cũng không thể để ngoài sáng được.” Từ Thái Phượng ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt hai cái trên mặt đất, nạy lên một cái vòng hình tròn, cố sức kéo lên…
“Ầm ầm” một tiếng, một phiến đá lớn trên mặt đất bị kéo lên.
Triển Chiêu tính toán sơ sơ một chút, phiến đá này thật lớn, hơn nữa bên trên còn bị bùn đất và đá vụn lấp lên che giấu, nói ít thì cũng một hai trăm cân, Từ Thái Phượng quả nhiên nội lực thâm hậu.
Dưới phiến đá là một miệng giếng.
“Tảng đá này che một miệng giếng?” Bao Chửng có chút hiếu kỳ.
“Bao đại nhân.” Từ Thái Phượng cười cười, chỉ chỉ đáy giếng, nói, “Ngươi không ngại thì nhìn vào trong giếng một cái.”
Bao Chửng hơi sửng sốt, đi qua, đứng bên giếng nhìn vào trong, nhất thời cũng ngốc lăng.
Triển Chiêu bọn họ cũng hiếu kỳ chạy tới, vừa nhìn vào trong thì tất cả đều mục trừng khẩu ngốc.
Tiểu Tứ Tử cảm thụ được mọi người tâm tình biến hóa, đã định len lén vén khăn bịt mắt lên nhìn, lại bị Công Tôn ngăn cản, “Buông tay, đặt ra sau lưng.”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, ngoan ngoãn buông tay, chắp ra phía sau, chán nản tựa lên vai Công Tôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem thường tiểu hài tử.
Công Tôn sở dĩ không cho Tiểu Tứ Tử nhìn là có nguyên nhân, bởi vì cảnh tượng dưới giếng thật sự quá thảm liệt.
Miệng giếng là hình xuông, sâu hun hút, cũng không biết chỗ nào mới là đáy, nhưng có thể thấy được, hang này cũng không phải là thiên nhiên hình thành, càng không thể chỉ là giếng nước, chung quy vẫn chưa nghe qua vùng Từ Châu phủ có phong tục đào giếng vuông để lấy nước bao giờ.
Có thể thấy được, giếng này là có người đào để sử dụng cho một chuyện đặc biệt nào đó, mà sử dụng cho chuyện gì thì vừa nhìn là hiểu ngay.
Chỉ thấy dưới đáy giếng, trong cát bùn bụi đất, có rất nhiều thi thể, thi thể đen đúa khô quắt, diện mục dữ tợn, cực kỳ đáng sợ.
Mọi người chỉ có thể nhìn đến mặt trên của thi thể, không thể thấy được đến tột cùng còn có bao nhiêu, những thi thể này giơ tay, ngẩng mặt há mồm vịn lấy vách tường, như vậy tựa hồ như liều mạng muốn bò lên trên, nhưng điều này hiển nhiên không thể, vách tường dựng đứng lại trơn nhẵn, ngoại trừ từng vết cào xước thì không có bất luận thứ gì có thể leo lên.
“Những người này…” Một lúc lâu sau Bao Chửng mới mở miệng, “Là bị chôn sống sao?”
Từ Thái Phượng cười cười, nói, “Không sai, phỏng chừng là thế.”
“Ngươi không biết tình tình cụ thể sao?” Triệu Phổ xoay mặt nhìn nàng, tựa hồ có chút không tín nhiệm.
Từ Thái Phượng nhún nhún vai, nói, “Ta chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua đây mới phát hiện thứ này.”
“Ngẫu nhiên phát hiện?” Triển Chiêu có chút hoài nghi, sẽ có người ngẫu nhiên phát hiện thứ bí mật như vậy sao?
“Nói ra thì vô cùng trùng hợp.” Từ Thái Phượng cười cười, nói, “Ngày đó, ta đang theo đuổi một chàng rất khả ái.”
Mọi người nghe đến đó thì liền run một cái, Từ Thái Phượng vội vỗ vỗ Bàng Thái Sư, nói, “Tướng công không nên ghen, hiện tại ta yêu nhất là ngươi.”
Bàng Thái Sư cả trán tích đầy mồ hôi.
“Hắn ngay chỗ này bị vòng sắt kia làm vấp ngã, sau đó chân bị vòng sắt móc lấy, ta đương nhiên phải anh hùng cứu mỹ nhân.” Từ Thái Phượng nói khẽ.
Tất cả mọi người nỗ lực ức chế sức tưởng tượng của bản thân, kiên quyết không suy nghĩ đến cảnh tượng kia, để tránh buổi tối lại gặp ác mộng.
“Sau đó ta đã phát hiện vòng sắt là dính liền với mặt đất.” Từ Thái Phượng nói, “Ta cố sức kéo nó lên trên… Thì thấy tình cảnh bên dưới.”
“Cái kia… người kia thì sao?” Bao Chửng muốn tìm người đã cùng chứng kiến, đối chứng một chút xem Từ Thái Phượng nói có phải thật hay không.
“Nga… hắn bị dọa chết giấc rồi.” Từ Thái Phượng lắc đầu, có chút thương tiếc nói, “Thật đáng thương a, lúc đó ta không nên để hắn thấy cảnh tượng kinh khủng này.”
Mọi người đều hết nói chỉ đành thở dài.
“Oan án mà ngươi nói, chính là thứ này sao?” Công Tôn hỏi nàng.
Từ Thái Phượng suy nghĩ một chút, nói, “Ta đây cũng thích lo chuyện của người khác, lúc nhìn kỹ, ta phát hiện những thi thể ở đây có nam có nữ, hơn nữa quan phủ tuyệt đối sẽ không dùng loại biện pháp này để xử quyết… Cho nên có thể có một bí mật ẩn giấu bên trong.” Nói, nàng giơ tay chỉ vào đáy giếng, vách đá ngay sát một cỗ thi thể, “Nhìn chỗ đó, có người để lại chữ bằng máu.”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy chữ bằng máu đã sớm đổi thành màu đen, có điều người nọ tựa hồ rất căm hận mà cào vách đá, còn có một vài vết tích để lại.
Bao Chửng quen thuộc với chữ này nhất, đó là một chữ OAN thật to…
“Hô…” Âu Dương Thiếu Chinh thở dài một tiếng, “Quả nhiên oan khuất thật lớn.”
“Thư ngốc.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Những người này đã chết bao lâu rồi? Ngươi có thể giám định sao?”
“Cũng không biến thành bạch cốt, chắc là chưa lâu lắm nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, y đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh. Phi Ảnh bế Tiểu Tứ Tử ra xa một tí miễn cho bé không cẩn thận nhìn thấy, Tiêu Lương cũng cảm thấy ghê tởm, chạy đi bồi Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ, tựa tại nơi mà bé thích nhất – bộ ngực mềm mại của Phi Ảnh mà ngủ.
Công Tôn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên vách giếng nhẹ nhàng khảy ra một ít đá đen nhỏ vụn, nói, “Những thứ này không phải đá vụn.”
Triệu Phổ tiếp nhận cầm trong tay, bóp bóp. giơ cho mọi người thấy, “Là than đá.”
“Than đá?” Mọi người đều có chút ngoài ý muốn, tâm nói, than đá thì sao?”
“Bên dưới hẳn là còn có khá nhiều than đá.” Công Tôn nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, nói, “Than đá kỳ thực có thể sản sinh một loại khí độc, ngửi thấy rất dễ bị trúng độc, những người này sở dĩ chết, ngoại trừ một phần là bị đè chết, phỏng chừng đại đa số đều bị ngộp chết hoặc trúng độc mà chết.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều ngồi xổm nghe Công Tôn kể, Triển Chiêu đi vòng vòng, nói, “Thảo nào đều là núi hoang, đất nơi này đều là than vụn, cây cối rất khó sinh trưởng, chỉ có vài gốc cây khô cỏ úa cũng gần như chết hết.”
“Thi thể chôn trong than đá, lâu ngày nước trong thi thể sẽ bị hong khô, hình thành một loại thây khô thiên nhiên, thi thể sẽ biến thành trạng thái khô quắt xám đen, nhưng… Phía dưới có thể có nước.”
“Nga?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi, “Phía dưới có nước?”
“Vùng Giang Nam thường hay có mưa, than đá thì không thấm nước, một phần nước mưa sẽ trực tiếp thấm vào trong đất, một phần trữ dưới than, sau đó mới chậm rãi thẩm thấu vào trong bùn đất. Nhưng những thi thể phía dưới bị ngâm trong nước, lại bị thi thể và bụi phía trên ngăn trở, rất có thể sẽ hình thành một loại thây ẩm.” Công Tôn thở dài lắc đầu nói, “Thây ẩm thì xương cốt khá mềm, bên ngoài thi thể sinh ra một lớp màng dính trơn nhầy, so với thây khô còn khó nhìn hơn.”
Tất cả mọi người nhịn không được mà nhíu mày, họ đã gây ra sai lầm gì, mà lại gặp kết cuộc thê thảm như vậy?
.
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu đột nhiên chú ý tới, Từ Thái Phượng yên lặng đứng ở nơi đó, biểu tình thản nhiên nhìn chằm chằm thi thể dưới đáy giếng, trong mắt hiện lên một tia dị dạng, hắn không thể nhận ra loại biểu tình này, đến tột cùng thuộc về loại tâm tình nào.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, chỉ thấy hắn còn đang chuyên chú nghe Công Tôn nói, hai mắt nhìn thi thể dưới giếng, tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến khác biệt của Từ Thái Phượng.
Bạch Ngọc Đường muốn bảo Triển Chiêu liếc nhìn một cái, nhưng động tác lại không thể lộ liễu, hai người vừa lúc đứng bên cạnh nhau, hắn liền giơ tay, nhẹ nhàng khều ngón tay Triển Chiêu một cái…
Triển Chiêu tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn thoáng qua Từ Thái Phượng, chỉ thấy nàng quá mức nhập tâm, vẫn như cũ vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể trong giếng.
Bạch Ngọc Đường đang nhíu mày, nghĩ làm sao để tên Triển Chiêu phản ứng chậm này liếc qua một cái, nhưng cảm giác trên tay nóng lên, Triển Chiêu bắt được ngón tay của hắn.
Bạch Ngọc Đường cả kinh ngước mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy con mèo này nhìn hắn cười xấu xa, Bạch Ngọc Đường nhất thời ngây ngẩn, con mèo này làm gì?
Triển Chiêu cười tủm tỉm tiến đến hỏi, “Bạch huynh, sao vậy a…”
Bạch Ngọc Đường trên mặt xấu hổ, con mèo này đang nghĩ gì vậy.
Đồng thời, cử động của hai người cũng đưa tới sự chú ý của Từ Thái Phượng phía trước, Bạch Ngọc Đường tinh tường thấy nàng thu hồi thần tình cổ quái đó, giống như không hề có chuyện gì xảy ra mà đi đến trêu ghẹo Bàng Cát.
Bạch Ngọc Đường thở dài, rút tay về liếc mắt nhìn Triển Chiêu, lại nghe Triển Chiêu cúi đầu thấp thấp giọng mà cười, “Này, biểu tình như vậy, gọi là cảm xúc ngổn ngang.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, con mèo này thấy sao? Mèo giảo hoạt!
Triển Chiêu cười xấu xa, rốt cuộc, mấy ngày nay vẫn luôn thất thế, hôm nay đã phản kích thành công rồi!
Đang lúc một người đắc ý một người bất đắc dĩ, Triệu Phổ đến vỗ vỗ vai hai kẻ đang không coi ai ra gì mà công khai “ve vãn” nhau kia, hỏi, “Hai ngươi, mùng ba tháng sau có muốn cùng một chỗ luôn không?”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ho khan một tiếng, xấu hổ bước sang hai bên.
Triệu Phổ cười cười, quay đầu lại, thì thấy Công Tôn đang đờ ra nhìn chằm chằm đáy giếng, nhịn không được nhíu mày. Bước nhanh đến, Triệu Phổ giơ tay kéo Công Tôn đứng lên, nói, “Không phải ngươi nói than có khí độc sao? Đừng nhìn nữa, còn nữa a, thứ này vô cùng dọa người, nhìn chằm chằm như vậy làm cái gì?”
Mà biểu tình trên mặt Công Tôn cũng rất kỳ quái, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ hỏi y.
“Ách…” Công Tôn nhíu mày, một lát mới lắc đầu, nói, “Những thi thể này… không ổn a!”
Mọi người vào Từ Châu phủ từ cửa bắc, mà Từ Thái Phượng thì dẫn bọn họ đi đến cửa đông, ra khỏi thành, chạy tới gần ngoại ô.
Từ Thái Phượng vừa một tay kéo Bàng Cát, vừa quay đầu lại nhìn mọi người.
Mọi người vẫn đều có chút xấu hổ.
Bao Chửng dù sao mặt đã đen sẵn rồi, hơn nữa niên kỷ cũng hơi lớn, không câu thúc như những thanh niên này, vả lại ông một lòng nghĩ về oan án, nên cùng đi phía trước.
Bàng Cát mất sạch mặt mũi, rất muốn giơ tay che mặt, đây là chuyện gì a, không còn thể diện để nhìn người nữa. Nếu việc này lan truyền ra, lão đường đường là Thái Sư của một quốc gia, lại bị một yêu nữ hái hoa… Ai nha, tác nghiệt mà, chết mất thôi.
Bao Chửng nhìn lão Bàng cảm thấy đồng tình, có điều lại thấy có hơi buồn cười, liều mạng nhịn xuống, tuy rằng mặt đen, nhưng hiện tại mà cười thì quá không phúc hậu.
Từ Thái Phượng liếc mắt nhìn một cái, đi sau lưng chính là Công Tôn và Triệu Phổ.
Trên mặt Triệu Phổ không có nhiều biểu tình, trong tay ôm một em bé bụ bẫm, là Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Triệu Phổ, không biết đang thì thì thầm thầm nô đùa gì với hắn, trong lòng bé còn ôm một con trảo ly màu trắng sữa tròn vo mập mạp, đang liếm mao.
Từ Thái Phượng mỉm cười, lại nhìn Công Tôn, y đang dắt tay Tiêu Lương bên cạnh, vừa đi vừa nhắc nhở Tiêu Lương cẩn thận tảng đá dưới chân, Tiêu Lương hiếu kỳ nhìn xung quanh, tựa hồ đang nhớ đường… Một gia đình rất ấm áp.
Công Tôn ngẩng đầu, thấy Từ Thái Phượng đang nhìn mình, bèn hỏi, “Tiền bối có gì chỉ giáo?”
Y hỏi xong, Triệu Phổ nhướng mi một cái, nhìn Từ Thái Phượng.
Từ Thái Phượng chỉ mỉm cười lắc đầu, xoay mặt nhìn nơi khác.
Đi bên cạnh Công Tôn và Triệu Phổ chính là Âu Dương Thiếu Chinh, còn có các ảnh vệ, Từ Thái Phượng híp híp mắt, quay mặt lại.
Phía trước, là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Từ Thái Phượng dán mắt nhìn hai người, mỉm cười, đường nhìn rơi xuống trên người Bạch Ngọc Đường.
Vừa nãy hắn chính là người đầu tiên vén màn lên xem, lúc đó thấy được biểu tình mục trừng khẩu ngốc của hắn, bây giờ nhớ tới Từ Thái Phượng thật sự rất buồn cười, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường…
Từ Thái Phượng sờ sờ cằm, dường như đã gặp qua ở đâu rồi.
“Này.” Từ Thái Phượng đột nhiên gọi hai người phía trước.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi phía trước đều quay đầu lại nhìn nàng.
Từ Thái Phượng suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Bạch Ngọc Đường, ngươi từng đi đến Bắc Hải* rồi phải không?”
*(thành phố cảng quan trọng của khu tự trị dân tộc Choang, Quảng Tây, Trung Quốc)
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu, “Ách… Năm năm trước từng đến.”
“Nga… Vậy đúng rồi.” Từ Thái Phượng cười nói, “Ta đã nói thảo nào cảm thấy trước đây đã từng gặp ngươi.”
“Tiền bối đã cư ngụ ở Bắc Hải từ lâu, tại sao đột nhiên lại đến phương nam?” Triển Chiêu hỏi.
“Ai…” Từ Thái Phượng cười cười, bàn tay nhẹ nhàng túm vuốt mái tóc đen khô như cỏ, nói, “Gọi cái gì mà tiền bối a, gọi Từ nương là được rồi.”
Tất cả mọi người nhịn không được giật giật khóe miệng —— Từ… nương…
(Từ nương, ngoại trừ là một cách gọi thân thiết với một phụ nữ lớn tuổi họ Từ, thì còn nghĩa là mẹ hiền -___-)
“Ha hả, ta đến vùng Giang Nam này là vì nghe nói nam tử Giang Nam đều tuấn tú hơn phương bắc, cho nên tò mò… Quả nhiên.” Từ Thái Phượng nói, vươn tay sờ sờ cằm Bàng Thái Sư, “Thật khả ái.”
Bàng Thái Sư thật muốn đi chết, thở dài nói với Từ Thái Phượng, “Nữ hiệp, ngươi tha cho lão phu được không?”
Hai hàng lông mày của Từ Thái Phượng dựng thẳng, “Ngươi nói cái gì? Nam nhân thối tha, ăn xong rồi
muốn chối bỏ à? Bao đại nhân đang ở đây kìa, ngươi muốn bội tình bạc nghĩa hả?”
Bàng Thái Sư dở khóc dở cười, chỉ vào mình, “Rõ ràng là… ngươi, ngươi loạn ta…”
Mọi người bất đắc dĩ, Bàng Thái Sư vẫn đừng nên nói nữa, càng nói nghe càng kỳ cục.
“Ta loạn ngươi?” Từ Thái Phượng cười xấu xa ôm Bàng Thái Sư, hỏi, “Ta loạn ngươi thế nào vậy? Rõ ràng chính là lão bất tử nhà ngươi chiếm tiện nghi của lão thái bà ta đây.”
Bàng Thái Sư tay chân run rẩy, xong, lại bị bắt nạt…
“Nè, quay về thì nhớ kỹ, đại kiệu tám người nâng đến đón ta, ta muốn làm chính thất, chúng ta đầu bạc đến già!” Từ Thái Phượng chọt chọt bụng Bàng Thái Sư, “Tướng công…”
Một tiếng tướng công gọi đến Bàng Thái Sư mặt mày nhăn dúm, tất cả mọi người hết nói, Triệu Phổ và Công Tôn nghiêng đầu nhìn cảnh này, thấy có chút khó hiểu, tâm nói, thì đúng là nam tử Giang Nam tuấn tú, Từ Thái Phượng ngươi có thể trêu ghẹo Triển Chiêu chọc ghẹo Bạch Ngọc Đường a, tại sao hết lần này tới lần khác cứ coi trọng Bàng Thái Sư, này… Nói thật, Bao đại nhân cũng tuấn tú hơn lão mà, chỉ tiếc là hơi đen chút.
Triển Chiêu đi suốt một đường, cảm thấy rất vui vẻ, đảo mắt, thấy Bạch Ngọc Đường giơ tay ấn huyệt thái dương tựa hồ hơi chóng mặt, bèn hỏi, “Này, làm sao vậy? Vừa nãy còn chưa nôn sạch à?”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn hắn, cảm thấy vẫn hơi buồn nôn.
Triển Chiêu cũng có chút ngoài ý muốn, Bạch Ngọc Đường cái gì cũng không sợ, chỉ sợ những chuyện như vậy, đúng là người nào cũng có nhược điểm mà, thật thú vị.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu nhịn cười thì cảm thấy có chút vô lực, con mèo này, trước đây mình thật vất vả mới giành được một chút phần thắng, lại bị hắn kéo lại cho hòa, lần này xem ra lực lượng lại ngang nhau, còn phải chịu khổ dài dài.
Phía sau, Triệu Phổ và Công Tôn đi cạnh nhau, Triệu Phổ nháy nháy mắt với Công Tôn, ý bảo y nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kìa.
Công Tôn liếc nhìn, mỉm cười —— Cặp đôi này khá là vi diệu a.
Tiểu Tứ Tử tối hôm qua vẫn cứ lo nghĩ về chuyện Công Tôn, tuy rằng đã ngủ, cũng cố gắng nằm mơ, lúc thì mơ Công Tôn và Triệu Phổ hai người nấu cơm, cơm sôi rồi, còn có một miếng cháy dày dày. Một hồi lại mơ đến Công Tôn và Triệu Phổ nhập động phòng, sau đó thì bé ngồi đếm thật nhiều bạc, cưới Tiểu Lương Tử…
Nói chung đều là mộng rất đẹp, Tiểu Tứ Tử vui đến nỗi trong mộng còn ha hả cười khúc khích.
“Cáp a~” Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, Công Tôn nhìn bé, “Không ngủ ngon sao?”
Tiểu Tứ Tử vươn tay rướn người qua đòi Công Tôn, Công Tôn đón lấy Tiểu Tứ Tử từ trong tay Triệu Phổ, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn hỏi, “Phụ thân, phụ thân và Cửu Cửu, khi nào mới làm hỉ sự?”
Công Tôn sửng sốt, Triệu Phổ ho khan một tiếng, nhìn phía trước, nhìn không chớp mắt.
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt nhìn Công Tôn, hình như rất sợ Công Tôn sẽ cự tuyệt.
Công Tôn hơi nhíu mày, nói, “Ách… Chuyện này.”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, “Phụ thân, phụ thân đã ăn cơm của Cửu Cửu, còn không đáp ứng sao?”
Tất cả mọi người nhịn cười, mặt Công Tôn đỏ bừng, giơ tay nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Nói bậy bạ gì đó hả? Cơm cái gì.”
Tiểu Tứ Tử có chút mất hứng, tại sao đã đến nước này, còn không chịu thành thân chứ? Lại liếc nhìn Công Tôn.
Công Tôn sửng sốt, thấy vật nhỏ vành mắt hồng hồng thì hơi khó hiểu, “Tiểu Tứ Tử… Con… sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử mếu máo, như vậy là muốn khóc nhè.
“Ai…” Công Tôn sốt ruột, nhéo mặt bé, “Sao vậy nha?”
Tiểu Tứ Tử ôm Thạch Đầu bất mãn nói, “Phụ thân vẫn không chịu cưới Cửu Cửu sao, phụ thân hư lắm.”
“Không…” Công Tôn sốt ruột, bèn lắc đầu.
“Nga?” Triệu Phổ vội sấn tới, “Vậy chừng nào?”
“Ách…” Công Tôn trừng Triệu Phổ, ý như muốn nói —— Ngươi a dua làm cái gì, ta dỗ Tiểu Tứ Tử mà.
“Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn, chăm chú hỏi, “Chừng nào? Ngày mai sao? Hay là ngày mốt?”
“Sao lại gấp như vậy…” Công Tôn tự nhủ vật nhỏ khó lường quá, cư nhiên lại bức hôn!
“Không bằng để tháng sau đi.” Lúc này, Từ Thái Phượng phía trước đột nhiên nói, “Mùng ba tháng sau là ngày hoàng đạo, là ngày thích hợp làm hỉ sự nhất trong năm, vừa lúc, ta cùng với tướng công cũng thành thân ngay hôm đó!”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, đều nhìn Bàng Thái Sư, Bàng Thái Sư vội vã xua tay muốn ngăn cản, đã thấy Từ Thái Phượng rất hung hãn liếc xéo mình, lời nói của Bàng Thái Sư đã bật ra tới bên mép cũng phải nuốt trở lại.
Ngay khi lão khóc không ra nước mắt, Bao Chửng vươn tay vỗ vỗ vai lão, cười nói, “Lão Bàng, ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một bao lì xì to.”
Bàng Thái Sư tức giận đến giậm chân, tâm nói, ngươi cho ta một bao lì xì, ta cho ngươi lấy ả này về nhà ngươi chịu không?! Xong, về nhà thì làm sao ăn nói đây! Trong nhà còn có vài phòng di thái (vợ bé) nữa đó. Lại nghĩ đến nhi nữ của mình đã lớn như vậy, then chốt con rể còn là hoàng đế, u… Đòi mạng lão phu rồi
Tất cả mọi người vì chuyện của Bàng Thái Sư mà dở khóc dở cười, còn Tiểu Tứ Tử thì lại quan tâm chuyện hôn nhân của Công Tôn và Triệu Phổ, bé vươn tay ôm cổ Công Tôn, mắt sũng nước hỏi y, “Thật sao? Phụ thân thật sự mùng ba tháng sau sẽ cưới Cửu Cửu sao?”
Công Tôn há mồm nửa ngày cũng không thể nói ra, trong mắt Tiểu Tứ Tử ngập nước, giống như y nói không chịu, nước mắt sẽ lăn xuống, lần này mà khóc thì phỏng chừng lại phải dỗ thật lâu.
Mặt khác, Công Tôn cũng không biết vì sao, chỉ là không thể thốt ra một chữ không, vô thức nhìn Triệu Phổ, tựa hồ đang cầu cứu.
Khi mọi người ở đây đều dựng thẳng lỗ tai chờ Công Tôn gật đầu đáp ứng, thì Triệu Phổ đột nhiên giơ tay bế Tiểu Tứ Tử lên, nói, “Tiểu Tứ Tử, loại chuyện này, sao lại hỏi phụ thân ngươi trước mặt nhiều ngươi như vậy chứ?”
Tiểu Tứ Tử hơi sửng sốt, Triệu Phổ tiến đến bên tai bé, nói, “Phải len lén hỏi đó, phụ thân ngươi sẽ xấu hổ, da mặt y mỏng mà, cũng đâu phải ngươi không biết.”
“Ngô…” Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt, là vậy a?
Triệu Phổ híp mắt cười cười với bé, thừa dịp không ai chú ý, dùng thanh âm rất nhẹ ghé vào tai Tiểu Tứ Tử nói, “Đừng nóng vội, mùng ba tháng sau, phụ thân ngươi không chịu thú, ngươi hãy trói y mang tới.”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ đối bé cười xấu xa, “Đến lúc đó chúng ta áp y vào động phòng.”
“Ngô!” Tiểu Tứ Tử nhanh chóng gật đầu, cùng Triệu Phổ ngoéo tay! Nói dù sao thì cũng muốn ghép phụ thân và Cửu Cửu thành một đôi mới được.
Công Tôn ở một bên nhìn, chợt nghe một lớn một nhỏ huyên thuyên không biết đang nói cái gì, vội tiến qua hỏi, “Hai ngươi thương lượng cái gì đó?”
Triệu Phổ và Tiểu Tứ Tử liếc mắt nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, dẩu mỏ híp mắt nhìn Công Tôn.
Công Tôn trừng mắt, hải nha, hảo cho ngươi vật nhỏ a, theo người bán ta a.
Những người khác, ngoại trừ Bao Chửng và Bàng Cát, đều là nội lực thâm hậu, cho nên nghe rõ ràng những điều Triệu Phổ nói, đều cười thầm, phỏng chừng mùng ba tháng sau có trò hay để xem rồi.
Từ Thái Phượng cười cười, nhìn nhìn Công Tôn và Triệu Phổ, lại nhìn nhìn Tiểu Tứ Tử, lẩm bẩm một câu, “Ân… Thật không sai a, tuổi còn trẻ vẫn thật là tốt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cách nàng gần nhất, nghe được rõ ràng, bèn xoay mặt nhìn nàng, chỉ thấy thần tình trên mặt Từ Thái Phượng rất quái dị, thản nhiên, còn có chút thương cảm, trên gương mặt âm trầm đó, có vẻ không quá cân đối.
Hai người liếc mắt nhìn nhau —— Thế này là thế nào? Từ Thái Phượng tựa hồ có tâm sự gì đó. Nhưng mà cũng phải thôi, người này vốn là một nhân vật thường được giang hồ tranh luận, nguyên vốn tưởng rằng nàng ẩn cư Bắc Hải sẽ không tái xuât, không ngờ lại lần nữa xuất hiện tại Trung Nguyên, hơn nữa… Làm hái hoa ngược? Chuyện này cũng thật đáng ngạc nhiên.
.
Mọi người lại đi một hồi, liền ly khai quan đao, đi vào sâu trong rừng.
“Đang đi đâu vậy?” Triển Chiêu nhịn không được hỏi Từ Thái Phượng.
Từ Thái Phượng nhìn nhìn hắn, mỉm cười, “Loại vật này, không đặt ở một nơi bí mật, phỏng chừng rất nhanh sẽ gây ra khủng hoảng.”
Tất cả mọi người sửng sốt, Bao Chửng nhíu mày, hỏi, “Là thứ gì rất dọa người sao?”
Từ Thái Phượng thờ ơ nhún vai, nói, “Ta thì nghĩ không có gì, còn người khác thấy ghê tởm hay đáng sợ, ta đây cũng không thể biết.”
Đang khi nói, mọi người đã tới một sườn núi nhỏ, phía trước không có đường đi, phía trên không có cây cối, xem ra bên dưới hẳn là một sườn dốc.
Từ Thái Phượng quay đầu lại, nói, “Tiểu hài tử không nên đi thì tốt hơn, thấy được thì không tốt.”
Tiểu Tứ Tử ôm Triệu Phổ, hình như nói… Muốn đi.
Tiêu Lương nhìn nhìn Công Tôn, ý như nói —— Ta không sợ gì cả.
Mọi người do dự một chút, Triệu Phổ đặt Tiểu Tứ Tử vào lòng Công Tôn, Giả Ảnh đưa qua một miếng vải mềm, bịt kín mắt Tiểu Tứ Tử, vậy là có thể cùng đi.
Tiểu Tứ Tử dẩu mở, bé cũng muốn xem mà, liền hỏi, “Tiểu Lương Tử cũng bịt mắt sao?”
“Khụ khụ.” Công Tôn gật đầu, nói, “Bịt luôn.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử nghĩ như vậy thì mới công bằng, lại hỏi, “Vậy… Thạch Đầu nhìn thấy cũng không sao chứ?”
Từ Thái Phượng quay đầu lại nhìn bé một chút, nói, “Dưỡng một tiểu gia hỏa như vậy bên người, thực sự thú vị.”
Tiểu Tứ Tử ôm ôm Công Tôn, chui vào lòng y, bé bịt mắt nên nhìn không thấy, chỉ là ngữ điệu của Từ Thái Phượng này nghe rất âm trầm, cảm giác hảo dọa người nga.
Mọi người cũng cảm thấy dáng vẻ vừa nãy của Từ Thái Phượng có chút ước ao tựa hồ lại có chút đố kị, cảm giác rất quỷ dị.
Triệu Phổ khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái, ánh mắt Từ Thái Phượng chạm ánh mắt hắn, kinh hãi, Triệu Phổ này, khí phách thật mạnh. Nàng lập tức lắc đầu, quả nhiên là hôi mắt Tu La, vừa nhìn thấy có người khi dễ người nhà của hắn thì đã lộ ra lang tính, ôn hòa dịu dàng chỉ là biểu hiện ngoài mặt mà thôi.
.
Vòng qua sườn núi, phía sau núi là một con đường dốc, thoạt nhìn rất trống trải, nhìn không ra điều gì không ổn, mọi người thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng sau khi đi đến sẽ thấy một tràng cảnh dọa người nào đó chứ.
“Tới rồi.” Mọi người ở đây còn đang chuẩn bị đi tiếp, thì Từ Thái Phượng đột nhiên ngừng bước.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Bao Chửng có chút khó hiểu mà nhìn nàng, hỏi, “Oan tình ở đâu?”
“Đừng vội, dù sao cũng không thể để ngoài sáng được.” Từ Thái Phượng ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt hai cái trên mặt đất, nạy lên một cái vòng hình tròn, cố sức kéo lên…
“Ầm ầm” một tiếng, một phiến đá lớn trên mặt đất bị kéo lên.
Triển Chiêu tính toán sơ sơ một chút, phiến đá này thật lớn, hơn nữa bên trên còn bị bùn đất và đá vụn lấp lên che giấu, nói ít thì cũng một hai trăm cân, Từ Thái Phượng quả nhiên nội lực thâm hậu.
Dưới phiến đá là một miệng giếng.
“Tảng đá này che một miệng giếng?” Bao Chửng có chút hiếu kỳ.
“Bao đại nhân.” Từ Thái Phượng cười cười, chỉ chỉ đáy giếng, nói, “Ngươi không ngại thì nhìn vào trong giếng một cái.”
Bao Chửng hơi sửng sốt, đi qua, đứng bên giếng nhìn vào trong, nhất thời cũng ngốc lăng.
Triển Chiêu bọn họ cũng hiếu kỳ chạy tới, vừa nhìn vào trong thì tất cả đều mục trừng khẩu ngốc.
Tiểu Tứ Tử cảm thụ được mọi người tâm tình biến hóa, đã định len lén vén khăn bịt mắt lên nhìn, lại bị Công Tôn ngăn cản, “Buông tay, đặt ra sau lưng.”
Tiểu Tứ Tử hơi dẩu mỏ, ngoan ngoãn buông tay, chắp ra phía sau, chán nản tựa lên vai Công Tôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, xem thường tiểu hài tử.
Công Tôn sở dĩ không cho Tiểu Tứ Tử nhìn là có nguyên nhân, bởi vì cảnh tượng dưới giếng thật sự quá thảm liệt.
Miệng giếng là hình xuông, sâu hun hút, cũng không biết chỗ nào mới là đáy, nhưng có thể thấy được, hang này cũng không phải là thiên nhiên hình thành, càng không thể chỉ là giếng nước, chung quy vẫn chưa nghe qua vùng Từ Châu phủ có phong tục đào giếng vuông để lấy nước bao giờ.
Có thể thấy được, giếng này là có người đào để sử dụng cho một chuyện đặc biệt nào đó, mà sử dụng cho chuyện gì thì vừa nhìn là hiểu ngay.
Chỉ thấy dưới đáy giếng, trong cát bùn bụi đất, có rất nhiều thi thể, thi thể đen đúa khô quắt, diện mục dữ tợn, cực kỳ đáng sợ.
Mọi người chỉ có thể nhìn đến mặt trên của thi thể, không thể thấy được đến tột cùng còn có bao nhiêu, những thi thể này giơ tay, ngẩng mặt há mồm vịn lấy vách tường, như vậy tựa hồ như liều mạng muốn bò lên trên, nhưng điều này hiển nhiên không thể, vách tường dựng đứng lại trơn nhẵn, ngoại trừ từng vết cào xước thì không có bất luận thứ gì có thể leo lên.
“Những người này…” Một lúc lâu sau Bao Chửng mới mở miệng, “Là bị chôn sống sao?”
Từ Thái Phượng cười cười, nói, “Không sai, phỏng chừng là thế.”
“Ngươi không biết tình tình cụ thể sao?” Triệu Phổ xoay mặt nhìn nàng, tựa hồ có chút không tín nhiệm.
Từ Thái Phượng nhún nhún vai, nói, “Ta chỉ là thỉnh thoảng đi ngang qua đây mới phát hiện thứ này.”
“Ngẫu nhiên phát hiện?” Triển Chiêu có chút hoài nghi, sẽ có người ngẫu nhiên phát hiện thứ bí mật như vậy sao?
“Nói ra thì vô cùng trùng hợp.” Từ Thái Phượng cười cười, nói, “Ngày đó, ta đang theo đuổi một chàng rất khả ái.”
Mọi người nghe đến đó thì liền run một cái, Từ Thái Phượng vội vỗ vỗ Bàng Thái Sư, nói, “Tướng công không nên ghen, hiện tại ta yêu nhất là ngươi.”
Bàng Thái Sư cả trán tích đầy mồ hôi.
“Hắn ngay chỗ này bị vòng sắt kia làm vấp ngã, sau đó chân bị vòng sắt móc lấy, ta đương nhiên phải anh hùng cứu mỹ nhân.” Từ Thái Phượng nói khẽ.
Tất cả mọi người nỗ lực ức chế sức tưởng tượng của bản thân, kiên quyết không suy nghĩ đến cảnh tượng kia, để tránh buổi tối lại gặp ác mộng.
“Sau đó ta đã phát hiện vòng sắt là dính liền với mặt đất.” Từ Thái Phượng nói, “Ta cố sức kéo nó lên trên… Thì thấy tình cảnh bên dưới.”
“Cái kia… người kia thì sao?” Bao Chửng muốn tìm người đã cùng chứng kiến, đối chứng một chút xem Từ Thái Phượng nói có phải thật hay không.
“Nga… hắn bị dọa chết giấc rồi.” Từ Thái Phượng lắc đầu, có chút thương tiếc nói, “Thật đáng thương a, lúc đó ta không nên để hắn thấy cảnh tượng kinh khủng này.”
Mọi người đều hết nói chỉ đành thở dài.
“Oan án mà ngươi nói, chính là thứ này sao?” Công Tôn hỏi nàng.
Từ Thái Phượng suy nghĩ một chút, nói, “Ta đây cũng thích lo chuyện của người khác, lúc nhìn kỹ, ta phát hiện những thi thể ở đây có nam có nữ, hơn nữa quan phủ tuyệt đối sẽ không dùng loại biện pháp này để xử quyết… Cho nên có thể có một bí mật ẩn giấu bên trong.” Nói, nàng giơ tay chỉ vào đáy giếng, vách đá ngay sát một cỗ thi thể, “Nhìn chỗ đó, có người để lại chữ bằng máu.”
Mọi người nhìn sang, chỉ thấy chữ bằng máu đã sớm đổi thành màu đen, có điều người nọ tựa hồ rất căm hận mà cào vách đá, còn có một vài vết tích để lại.
Bao Chửng quen thuộc với chữ này nhất, đó là một chữ OAN thật to…
“Hô…” Âu Dương Thiếu Chinh thở dài một tiếng, “Quả nhiên oan khuất thật lớn.”
“Thư ngốc.” Triệu Phổ hỏi Công Tôn, “Những người này đã chết bao lâu rồi? Ngươi có thể giám định sao?”
“Cũng không biến thành bạch cốt, chắc là chưa lâu lắm nhỉ?” Triển Chiêu hỏi.
Công Tôn cũng khẽ nhíu mày, y đem Tiểu Tứ Tử giao cho Phi Ảnh. Phi Ảnh bế Tiểu Tứ Tử ra xa một tí miễn cho bé không cẩn thận nhìn thấy, Tiêu Lương cũng cảm thấy ghê tởm, chạy đi bồi Tiểu Tứ Tử, bất quá lúc này Tiểu Tứ Tử đã buồn ngủ, tựa tại nơi mà bé thích nhất – bộ ngực mềm mại của Phi Ảnh mà ngủ.
Công Tôn ngồi xổm xuống, giơ tay sờ lên vách giếng nhẹ nhàng khảy ra một ít đá đen nhỏ vụn, nói, “Những thứ này không phải đá vụn.”
Triệu Phổ tiếp nhận cầm trong tay, bóp bóp. giơ cho mọi người thấy, “Là than đá.”
“Than đá?” Mọi người đều có chút ngoài ý muốn, tâm nói, than đá thì sao?”
“Bên dưới hẳn là còn có khá nhiều than đá.” Công Tôn nghĩ nghĩ, thở dài một hơi, nói, “Than đá kỳ thực có thể sản sinh một loại khí độc, ngửi thấy rất dễ bị trúng độc, những người này sở dĩ chết, ngoại trừ một phần là bị đè chết, phỏng chừng đại đa số đều bị ngộp chết hoặc trúng độc mà chết.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều ngồi xổm nghe Công Tôn kể, Triển Chiêu đi vòng vòng, nói, “Thảo nào đều là núi hoang, đất nơi này đều là than vụn, cây cối rất khó sinh trưởng, chỉ có vài gốc cây khô cỏ úa cũng gần như chết hết.”
“Thi thể chôn trong than đá, lâu ngày nước trong thi thể sẽ bị hong khô, hình thành một loại thây khô thiên nhiên, thi thể sẽ biến thành trạng thái khô quắt xám đen, nhưng… Phía dưới có thể có nước.”
“Nga?” Triệu Phổ khó hiểu hỏi, “Phía dưới có nước?”
“Vùng Giang Nam thường hay có mưa, than đá thì không thấm nước, một phần nước mưa sẽ trực tiếp thấm vào trong đất, một phần trữ dưới than, sau đó mới chậm rãi thẩm thấu vào trong bùn đất. Nhưng những thi thể phía dưới bị ngâm trong nước, lại bị thi thể và bụi phía trên ngăn trở, rất có thể sẽ hình thành một loại thây ẩm.” Công Tôn thở dài lắc đầu nói, “Thây ẩm thì xương cốt khá mềm, bên ngoài thi thể sinh ra một lớp màng dính trơn nhầy, so với thây khô còn khó nhìn hơn.”
Tất cả mọi người nhịn không được mà nhíu mày, họ đã gây ra sai lầm gì, mà lại gặp kết cuộc thê thảm như vậy?
.
Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu đột nhiên chú ý tới, Từ Thái Phượng yên lặng đứng ở nơi đó, biểu tình thản nhiên nhìn chằm chằm thi thể dưới đáy giếng, trong mắt hiện lên một tia dị dạng, hắn không thể nhận ra loại biểu tình này, đến tột cùng thuộc về loại tâm tình nào.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Triển Chiêu bên cạnh, chỉ thấy hắn còn đang chuyên chú nghe Công Tôn nói, hai mắt nhìn thi thể dưới giếng, tựa hồ hoàn toàn không chú ý đến khác biệt của Từ Thái Phượng.
Bạch Ngọc Đường muốn bảo Triển Chiêu liếc nhìn một cái, nhưng động tác lại không thể lộ liễu, hai người vừa lúc đứng bên cạnh nhau, hắn liền giơ tay, nhẹ nhàng khều ngón tay Triển Chiêu một cái…
Triển Chiêu tựa hồ vẫn chưa hoàn hồn, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhìn thoáng qua Từ Thái Phượng, chỉ thấy nàng quá mức nhập tâm, vẫn như cũ vẻ mặt phức tạp nhìn thi thể trong giếng.
Bạch Ngọc Đường đang nhíu mày, nghĩ làm sao để tên Triển Chiêu phản ứng chậm này liếc qua một cái, nhưng cảm giác trên tay nóng lên, Triển Chiêu bắt được ngón tay của hắn.
Bạch Ngọc Đường cả kinh ngước mắt nhìn Triển Chiêu, chỉ thấy con mèo này nhìn hắn cười xấu xa, Bạch Ngọc Đường nhất thời ngây ngẩn, con mèo này làm gì?
Triển Chiêu cười tủm tỉm tiến đến hỏi, “Bạch huynh, sao vậy a…”
Bạch Ngọc Đường trên mặt xấu hổ, con mèo này đang nghĩ gì vậy.
Đồng thời, cử động của hai người cũng đưa tới sự chú ý của Từ Thái Phượng phía trước, Bạch Ngọc Đường tinh tường thấy nàng thu hồi thần tình cổ quái đó, giống như không hề có chuyện gì xảy ra mà đi đến trêu ghẹo Bàng Cát.
Bạch Ngọc Đường thở dài, rút tay về liếc mắt nhìn Triển Chiêu, lại nghe Triển Chiêu cúi đầu thấp thấp giọng mà cười, “Này, biểu tình như vậy, gọi là cảm xúc ngổn ngang.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, con mèo này thấy sao? Mèo giảo hoạt!
Triển Chiêu cười xấu xa, rốt cuộc, mấy ngày nay vẫn luôn thất thế, hôm nay đã phản kích thành công rồi!
Đang lúc một người đắc ý một người bất đắc dĩ, Triệu Phổ đến vỗ vỗ vai hai kẻ đang không coi ai ra gì mà công khai “ve vãn” nhau kia, hỏi, “Hai ngươi, mùng ba tháng sau có muốn cùng một chỗ luôn không?”
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ho khan một tiếng, xấu hổ bước sang hai bên.
Triệu Phổ cười cười, quay đầu lại, thì thấy Công Tôn đang đờ ra nhìn chằm chằm đáy giếng, nhịn không được nhíu mày. Bước nhanh đến, Triệu Phổ giơ tay kéo Công Tôn đứng lên, nói, “Không phải ngươi nói than có khí độc sao? Đừng nhìn nữa, còn nữa a, thứ này vô cùng dọa người, nhìn chằm chằm như vậy làm cái gì?”
Mà biểu tình trên mặt Công Tôn cũng rất kỳ quái, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy?” Triệu Phổ hỏi y.
“Ách…” Công Tôn nhíu mày, một lát mới lắc đầu, nói, “Những thi thể này… không ổn a!”
/145
|