-Nhanh đi,Sun sắp tới rồi
-Vâng thưa cô chủ, nhưng nhỡ cậu ta tới kịp?
-Chẳng lẽ 100 đứa không đối phó nổi một đứa à?Cần thiết cứ xử lí cô ta,Sun sẽ chẳng quan tâm tới cô ta đâu
-Dạ rõ
-Được rồi lui đi…À mà này…nhẹ một chút…lần đầu tiên đấy…đau lắm…hahaha_Cô ta cười,nụ cười mang đầy dã tâm và độc ác.
Đoạn đối thoại kết thúc ngắn ngủi,hai người đi về hai phía,người đàn ông bước vào khu nhà cũ đổ nát,còn cô ta thì bước tới phi cơ riêng để rời khỏi chỗ đó,để lại đằng sau một âm mưu toan tính.
……………………….
“Rầm”
Cánh cửa vốn đã mục nát nay chịu cú đạp từ hắn không trụ nổi mà ngã xuống.Bên trong đó nó đang nằm trên chiếc giường tồi tàn,khuôn mặt lúc ngủ trông thản nhiên như một thiên thần,khác hẳn lúc tỉnh.Xung quanh có khoảng mười tên đang mân mê khuôn mặt nó,tên nào trên mặt cũng hiện hữu một nụ cười khả ố ghê tởm.Không biết tại sao hắn lại thấy tức giận,giọng nói băng giá nghìn năm có một khiến những tên đó sợ hãi:
-CÚT!
Bọn chúng ngừng lại nhìn hắn,một tên tiến tới đưa tay chỉ vào mặt hắn:
-Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của tao,muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à,biến đi cho…
“Rắc…rắc…aaaaaaaa”
Chưa kịp nói xong thì cánh tay tên đó đã bị bẻ gãy,nằm rên rỉ dưới đất.Thấy đàn em mình bị như vậy,một tên có vẻ như là đại ca trong số đó hoảng hốt ra lệnh:
-Lên hết đi!
Từ đâu ùa ra hơn 100 tên tay cầm vũ khí lăm le nhìn hắn,mặt hắn đanh lại,ánh mắt hung ác khác hẳn mọi khi,hắn nhanh chóng lao vào trận chiến.Thân hình thoắt ẩn thoắt hiện của hắn đi tới đâu là xác những tên đó lăn lóc dưới đất.3 phút trôi qua,hơn ¾ người của bọn chúng đã bị hắn xử lí,tên đại ca tái xanh mặt rút súng nhắm vào đầu nó:
-Dừng lại,nếu không tao bắn con nhỏ này
Một hồi ổn định tinh thần sau cơn giận giữ vừa rồi,hắn lại dùng ánh mắt thờ ơ nhìn súng đang chĩa vào đầu nó,khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc..Mấy tên đàn em còn sót lại vui mừng khi được giải thoát,chỉ còn khoảng 7-8 tên lui lại phía đại ca chúng.
-Một là mày để bọn chúng chơi một lát_hất mặt về phía bọn đàn em-Hai là cút khỏi nơi này_Tên đại ca cất giọng đe dọa.
Hắn im lặng,ánh mắt thờ ơ nhìn nó nằm đó,hắn không hiểu tại sao lại quan tâm tới nó trong khi người hắn yêu chỉ có mình Rain,là hắn có lỗi với Rain nên cả đời này hắn không phụ Rain được.Nghĩ vậy hắn quay mặt bước ra ngoài không chút chần chừ nhưng trong lòng lại vô cùng rối bời,có lẽ là do khi nhìn nó hắn lại nhớ tới Rain.Bỏ mặc nó,bỏ mặc sự tin tưởng của mọi người,hắn chạy xe về nhà,đeo tai phone ngồi trên lan can nhìn sang khu nhà đối diện.Đập vào mắt hắn là những bông hoa hồng máu đỏ tươi,cánh hoa phát ra ánh sáng mờ ảo tạo nên một khoảng ánh sáng kỳ lạ.Lắc đầu cố quên đi hình ảnh của nó,hắn nhìn lên trời,ngắm nhìn ngôi sao đang tỏa sáng,nhớ về khoảng thời gian khi ở cùng Rain
-Vâng thưa cô chủ, nhưng nhỡ cậu ta tới kịp?
-Chẳng lẽ 100 đứa không đối phó nổi một đứa à?Cần thiết cứ xử lí cô ta,Sun sẽ chẳng quan tâm tới cô ta đâu
-Dạ rõ
-Được rồi lui đi…À mà này…nhẹ một chút…lần đầu tiên đấy…đau lắm…hahaha_Cô ta cười,nụ cười mang đầy dã tâm và độc ác.
Đoạn đối thoại kết thúc ngắn ngủi,hai người đi về hai phía,người đàn ông bước vào khu nhà cũ đổ nát,còn cô ta thì bước tới phi cơ riêng để rời khỏi chỗ đó,để lại đằng sau một âm mưu toan tính.
……………………….
“Rầm”
Cánh cửa vốn đã mục nát nay chịu cú đạp từ hắn không trụ nổi mà ngã xuống.Bên trong đó nó đang nằm trên chiếc giường tồi tàn,khuôn mặt lúc ngủ trông thản nhiên như một thiên thần,khác hẳn lúc tỉnh.Xung quanh có khoảng mười tên đang mân mê khuôn mặt nó,tên nào trên mặt cũng hiện hữu một nụ cười khả ố ghê tởm.Không biết tại sao hắn lại thấy tức giận,giọng nói băng giá nghìn năm có một khiến những tên đó sợ hãi:
-CÚT!
Bọn chúng ngừng lại nhìn hắn,một tên tiến tới đưa tay chỉ vào mặt hắn:
-Mày là thằng nào mà xen vào chuyện của tao,muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à,biến đi cho…
“Rắc…rắc…aaaaaaaa”
Chưa kịp nói xong thì cánh tay tên đó đã bị bẻ gãy,nằm rên rỉ dưới đất.Thấy đàn em mình bị như vậy,một tên có vẻ như là đại ca trong số đó hoảng hốt ra lệnh:
-Lên hết đi!
Từ đâu ùa ra hơn 100 tên tay cầm vũ khí lăm le nhìn hắn,mặt hắn đanh lại,ánh mắt hung ác khác hẳn mọi khi,hắn nhanh chóng lao vào trận chiến.Thân hình thoắt ẩn thoắt hiện của hắn đi tới đâu là xác những tên đó lăn lóc dưới đất.3 phút trôi qua,hơn ¾ người của bọn chúng đã bị hắn xử lí,tên đại ca tái xanh mặt rút súng nhắm vào đầu nó:
-Dừng lại,nếu không tao bắn con nhỏ này
Một hồi ổn định tinh thần sau cơn giận giữ vừa rồi,hắn lại dùng ánh mắt thờ ơ nhìn súng đang chĩa vào đầu nó,khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc..Mấy tên đàn em còn sót lại vui mừng khi được giải thoát,chỉ còn khoảng 7-8 tên lui lại phía đại ca chúng.
-Một là mày để bọn chúng chơi một lát_hất mặt về phía bọn đàn em-Hai là cút khỏi nơi này_Tên đại ca cất giọng đe dọa.
Hắn im lặng,ánh mắt thờ ơ nhìn nó nằm đó,hắn không hiểu tại sao lại quan tâm tới nó trong khi người hắn yêu chỉ có mình Rain,là hắn có lỗi với Rain nên cả đời này hắn không phụ Rain được.Nghĩ vậy hắn quay mặt bước ra ngoài không chút chần chừ nhưng trong lòng lại vô cùng rối bời,có lẽ là do khi nhìn nó hắn lại nhớ tới Rain.Bỏ mặc nó,bỏ mặc sự tin tưởng của mọi người,hắn chạy xe về nhà,đeo tai phone ngồi trên lan can nhìn sang khu nhà đối diện.Đập vào mắt hắn là những bông hoa hồng máu đỏ tươi,cánh hoa phát ra ánh sáng mờ ảo tạo nên một khoảng ánh sáng kỳ lạ.Lắc đầu cố quên đi hình ảnh của nó,hắn nhìn lên trời,ngắm nhìn ngôi sao đang tỏa sáng,nhớ về khoảng thời gian khi ở cùng Rain
/26
|