Thoắt cái cũng đã được hơn gần hai tháng ở bên nhau…
Mà các bạn biết rồi đấy, Bảo Nhi rất ư là trẻ con…
Tôi chẳng tìm thấy được điểm nghiêm túc nào ở em như lúc trước, khi mà tôi vừa mới gặp, một cô gái chỉ biết học và… quan tâm tôi…
Tôi chẳng biết mình đang thay đổi em theo chiều hướng tiêu cực hay tích cực nữa…
Tích cực vì được thấy em vui, hồn nhiên và vô tư…
Tiêu cực là…
Tôi sợ em quá dựa dẫm vào tôi, đến một ngày nếu tôi không còn bên em nữa, thì sẽ thế nào?
Dù tôi biết em cũng chỉ là con gái, em cũng cần được làm nũng với người con trai của em…
Bảo Nhi tôi từng quen biết, có thể rất mạnh mẽ, tự lập nhưng tôi biết đó chỉ là vỏ bọc mà em buộc phải tự hình thành cho bản thân mình thôi!
Bản thân em, vẫn còn mong manh và yếu đuối lắm…
Nhiều lúc đi cạnh bên em, tôi thường chọn cách đi ở phía sau…
Vì ở đó, tôi luôn theo dõi được em…
Sẵn sàng bảo vệ em trong mọi hoàn cảnh…
Đối với tôi, em mãi là cô mèo nhỏ cần được chủ nhân săn sóc…
Mà nói nhỏ cho nghe nhé…
Dạo này tôi với em luôn đứng nhất nhì về khoản học tập trong lớp đấy nhé! Nói không phải là khoe đâu, kiểu như là động lực cho nhau ấy. Nhớ những lúc học chung với nhau, tôi nhẹ nhàng chỉ em chỗ sai trong lỗi ngữ pháp hay cả những chỗ diễn đạt không hay trong một bài văn (bây giờ tôi kiêm luôn cả môn Văn). Nhưng riêng tới em thì…
Cốc đầu tôi, dí dí cây viết lên trán tôi, đó là nhẹ nhất đấy! Nặng hơn là bị dọa, đơn cử như…
“giận một tiếng”, “giận một ngày” hay “giận một tuần”…
Đúng là hình phạt dành cho trẻ con thật, nhưng vẫn đủ khiến tôi chết khiếp chứ đùa. Bảo Nhi của tôi đã không giận thì thôi chứ giận là giận dai lắm, mà cũng nhờ vậy nên bao nhiêu kiến thức của các môn tự nhiên tôi đều nuốt trôi (mặc dù tôi có cảm giác tôi đang nuốt một chiếc bánh mì khô ơi là khô, kiểu như sắp nghẹn nhưng nhờ Bảo Nhi – một dòng suối mát chảy ngang, tôi cứ nhờ thế mà… múc nước dưới suối uống lấy uống để cho đỡ nghẹn)…
“Học vấn là chùm rễ đắng cay nhưng hoa quả lại ngọt ngào”
Giờ thì tôi đã được hưởng hoa quả rồi đấy!
Lại nhắc đến trường lớp, trong suốt hai tháng qua tôi và em đã phải sống dưới sự… kì thị của lũ bạn…
Đơn giản vì dân chúng bọn nó toàn là dân Ép Ây (F.A) nên cũng mang một sự GATO nhẹ…
“Sống sao cho vừa bây giờ? Thôi kệ riết rồi cũng quen”
Đó là suy nghĩ tự động viên bản thân trong những ngày đầu tập làm quen với những “cay nghiệt” của cuộc đời. Và cuối cùng tôi quen thật, âu cũng bởi cái gì nhiều quá cũng sinh lờn. Sau này có ai chọc, tôi chẳng cần ngại ngần nữa, nhe răng cười và cầm tay Bảo Nhi như khẳng định chủ quyền. Thế là “sóng gió” tự khắc trôi qua hết…
Tuy nhiên vẫn có một nốt trầm trong chuỗi ngày chỉ với những nốt bổng của tôi…
Đó là Diệu Linh, cô ấy càng ngày càng lạnh lùng, lạnh đến mức giữ khoảng cách với tôi…
Như hai người xa lạ…
Tôi chẳng biết mình đã làm gì sai. Thật sự tôi không muốn đánh mất đi tình bạn này…
Thời buổi này, kiếm được một mối quan hệ tốt rất khó, và tôi biết tôi đang có một mối quan hệ tốt, với một người tốt…
Còn nữa, tôi muốn giúp bạn mình và Diệu Linh xích lại gần nhau hơn. Bạn tôi F.A cũng lâu rồi các bạn ạ! Để kiếm một cô gái như Diệu Linh thật không dễ…
Và nhân đó, tôi cũng muốn tìm hiểu về gia cảnh của Diệu Linh – người mà tôi xem như là bạn đúng nghĩa duy nhất tôi chưa biết nhiều.
Nhưng khoảng cách mà cô ấy dày công vun đắp đã cản trở tôi thực hiện những mong muốn của mình…
Nhiều khi tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy lắm chứ, nhưng ngặt nỗi hễ cứ gặp tôi ở đâu là Diệu Linh lại lẩn tránh tới đó. Mà nếu tôi kiên quyết đuổi theo thì cũng chẳng là vấn đề gì to tát lắm, cơ bản là Diệu Linh cũng chẳng thể tránh mặt tôi hoài…
Chỉ là tôi sợ Bảo Nhi buồn khi biết tôi có một mối quan tâm khác to lớn hơn em, và lại là về một cô gái nữa…
Thế nên tôi vẫn “án binh bất động”, chờ đợi thời cơ…
Và đúng là ông trời có mắt, không phụ lòng người ở hiền như tôi.
Đúng lúc đang tuyệt vọng thì cơ hội lại rơi xuống, suýt vỡ cả đầu…
Đó là một ngày chủ nhật nắng đẹp, nhưng thật ra là chỉ có thiên nhiên đẹp còn tâm trạng tôi thì cứ âm u như sắp bão ấy…
Bình thường giờ này tôi đã cùng Bảo Nhi tung tăng khắp phố phường, tàn sát những bánh tráng nướng, bánh mì nướng muối ớt các kiểu rồi. Mà mách nhỏ nhé, tôi với Bảo Nhi cũng kiếm được nhiều quán ruột lắm, trải dài cả từ nhà tôi ra tới trung tâm thành phố cơ…
Tối qua đã sắp xếp bao nhiêu là địa điểm mới để thử ai dè sáng sớm đùng ra một cái…
“Nhi có việc phải về nội gấp rồi, xin lỗi Nam nhé!”
Đấy, phải công nhận là tuột mood ghê gớm luôn. Nhưng cũng phải thông cảm thôi, chắc Nhi cũng không muốn đâu…
Tôi thẫn thờ nhìn ra chậu sen đá trước khung cửa sổ. Đó là món quà em tặng cho tôi hồi tháng trước, nói cái gì mà kỉ niệm một tháng quen nhau. Tôi thì không đồng ý với chuyện đếm ngày tháng ở bên nhau cho lắm, tôi nghĩ rằng như vậy cứ như là đang cầm tù nhau, cứ mỗi ngày bóc một tờ lịch để chờ ngày ra tù vậy. Cũng chính vì suy nghĩ đó mà nhất quyết tôi không để em cài “Been Together” mặc dù tôi vẫn cho phép em nghịch điện thoại của tôi. Hễ mà tôi thấy “Been together”nằm trong danh sách cái phần mềm đang sử dụng là tôi “remove” không thương tiếc mặc cho Bảo Nhi đã dày công trang trí bên trong cái gì. Cũng vì lẽ đó mà tôi bị Bảo Nhi cằn nhằn cũng như giận dỗi suốt cả tuần lễ nhưng thấy tôi chẳng có vẻ gì nhún nhường, biết là tôi không thích nên em cũng đã xin lỗi cũng như chẳng bao giờ nhắc đến vấn đề đó nữa…
Từ đó đến giờ, tôi chưa từng biết đến sen đá, và tôi cũng chưa từng bao giờ nuôi nó nên khi nhận được món quà tôi thật sự rất bất ngờ. Dù không biết trồng nhưng vẫn rất nâng niu đến nỗi còn có ý định tưới cả chai nước vào, may là có Bảo Nhi ngăn cản kịp thời chứ không em nó có khi chết “đuối” rồi cũng nên. Cả ngày hôm đó kết thúc với một bài giảng dài về cách chăm sóc sen đá được diễn thuyết bởi Bảo Nhi, tôi nghe tiếng được tiếng mất, đầu gật gà gật gù. Cũng may là cơ bản tôi đã nắm được tí xíu nên cây không đến nỗi èo uột, vẫn còn tươi xanh lắm!
Càng ngắm, tôi càng nhìn ra hình bóng Bảo Nhi, cầm cây lên nâng niu, tôi càng nhớ em tợn. Bây giờ tôi đã hiểu không chỉ mình em cần tôi, tôi cũng cần em lắm. Thiếu em khiến tôi bứt rứt không yên, cảm giác như vừa đánh rơi một thứ gì đó không mang tên…
Từ khi nào mà tôi trở nên yếu đuối vậy chứ?
Đặt cây xuống chỗ cũ, nén tiếng thở dài, tôi quyết định ra ngoài mà dạo một vòng. Ra ngoài để hít thở một chút, ngồi trong nhà, tù túng lắm!
Tôi quyết định không đạp xe như mọi ngày nữa mà thả bộ đi dần về hướng công viên. Sáng sớm, người chạy bộ còn khá đông, mồ hôi cứ gọi là nhễ nhại. Nhắc đến việc rèn luyện thể thao tôi mới nhớ, từ hôm mà Bảo Nhi xúi tôi đi tập gym thì tôi cũng có thử. Ngày đầu tiên tập về, phải nói là tôi chỉ muốn lết cho sướng tấm thân, nhức mỏi lắm. Nhưng nghĩ đến Bảo Nhi, tôi cắn răng mà tập nên đến nay cũng có thể gọi là có chút cơ để so sánh với bàn dân thiên hạ…
Lại nghĩ về Bảo Nhi…
Lắc nhẹ đầu để trôi… hình ảnh Bảo Nhi chỉ trong một ngày, tôi tìm một chiếc ghế đá gần đó mà ngồi xuống…
Nghĩ về Sài Gòn, nơi tôi được sinh ra, mảnh đất đã nuôi dưỡng nên Trần Thiên Nam. Công viên này, lúc tôi sinh ra đã có rồi, nhưng không được đẹp như bây giờ. Cũng chẳng có nhiều cây xanh, càng không có những chiếc máy tập thể dục như hiện nay…
Nói chung, mọi vật đã thay đổi quá nhiều, và tôi cũng vậy!
Tôi cứ tưởng phải còn rất lâu nữa tôi mới biết thế nào là yêu. Tôi của ngày xưa chỉ biết học và quậy phá, chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ phải vướng bận vì một đứa con gái. Tôi không nghĩ tôi lại biết yêu sớm như vậy…
Từ lúc đó tôi thay đổi hoàn toàn, cô gái đó không làm gì nhiều nhưng tôi vẫn tự nguyện mà “biến đổi” suy nghĩ của bản thân…
Mà lại theo chiều hướng tốt nữa cơ!
Được cái cô ấy lại chiếm được cảm tình của mẹ tôi nữa chứ, “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” đến thế là cùng…
Còn gì nữa mà không mau triển lên một tầm cao hơn?
À không không, hãy còn sớm lắm. Từ từ từng chút một chớ nên hấp tấp, nhất định tôi và em vẫn sẽ có ngày về chung một nhà…
Suy nghĩ mông lung, mắt lơ đãng nhìn ngắm mọi vật xung quanh, tự dưng tôi lại nghĩ đến Diệu Linh…
Cô gái này, tôi gặp trước cả khi tôi gặp Bảo Nhi. Cô gái này cũng là người rất bí ẩn, cảm xúc thay đổi cứ gọi là thay đổi liên tục. Hôm tôi vô tình “cứu nhầm” thì quát người ta sa sả, đến lúc tôi nhận lỗi thì lại bật cười ha hả chẳng một lời trách móc. Lúc thì lạnh như băng, lúc lại thân thiện đến lạ…
Nói chung quen biết nhau thoắt đã hơn ba tháng mà tôi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi con người của Diệu Linh…
Tôi là người ít tin vào tâm linh, nhất là chuyện ông trời hiểu thấu được nỗi lòng của con người lúc đau khổ…
Nhưng hôm nay trăng thanh gió mát, có vẻ ông trời thích bắt tôi tin thì phải…
Trong tốp người đang tản dần, tôi nhác thấy một bóng người quen thuộc…
Đúng rồi! Là anh của Diệu Linh, người mà tôi đã cho chụp ếch dạo trước cũng chính ngay tại công viên này đây…
Phải nói là hai anh em khá giống nhau, từ đôi chân mày rậm đến cả chiếc mũi cao duyên dáng. Trông ông anh của Diệu Linh phong độ phết đấy, cơ bắp cứ gọi là cuồn cuộn chứ chẳng gầy khẳng gầy kheo như tôi…
Ngẫm nghĩ một lát, tôi biết đây là thời cơ tốt nhất để mình có thể biết rõ hơn về cô bạn bí ẩn này…
- Anh ơi!
Lúc đầu, anh chàng còn tưởng tôi gọi lầm nên quanh quẩn nhìn về phía sau, nhưng khi nhác thấy tôi, anh nhận ra đó là cậu bé đã cho mình đo đất hôm nào, anh mỉm cười tiến lại…
- Sao đấy cậu nhóc? Định cho anh đo ván lần nữa hả?
- Dạ em đâu dám! Em xin lỗi nha, tại hôm bữa… - Tôi gãi đầu ngập ngừng.
- Tại hôm bữa, em chỉ vì xả thân cứu bạn gái thôi, phải không? – Anh nheo mắt cười ruồi, rồi chợt phẩy phẩy tay. – Thôi bỏ đi, chuyện có to tát gì đâu? Thế gọi anh vào có chuyện gì đấy?
- Dạ, em là… bạn của Diệu Linh, em muốn hỏi một chút về bạn ấy ạ…
- Em là bạn của Diệu Linh sao? – Anh nhất thời sửng sốt. – Anh chưa bao giờ nghe Diệu Linh có bạn đấy!
- Ơ thế… - Tôi ngạc nhiên nghệch mặt theo từng cảm xúc kì lạ của anh.
Đến đây anh im lặng, một lúc sau, tôi thấy mắt anh hoe hoe đỏ, vẻ như khó khăn lắm anh mới kiềm lại được những giọt lệ đang chực tuôn rơi…
- Diệu Linh… Con bé nó không vui vẻ, hạnh phúc như người ta tưởng đâu em…
Rồi bằng chất giọng nghẹn ngào, anh kể lại, giọng thi thoảng ngắt quãng vì anh còn phải nuốt cảm xúc và điều chỉnh giọng nói sao là dễ nghe nhất để tôi hiểu về cuộc đời đầy đau khổ của một cô gái chỉ mới vừa bước qua tuổi 15…
Cay đắng ngọt bùi, Diệu Linh đều đã trải qua khi chỉ còn là một cô nhóc chưa hiểu sự đời. Tôi chẳng biết nếu trong hoàn cảnh của em, tôi có thể vượt qua được hay không…
Thật ra cuộc nói chuyện ngày hôm đó, tôi chẳng thể nhớ rõ vì vốn cảm xúc của tôi cũng đã chi phối não bộ, chẳng cho tôi nhét lấy một lời nói nào, tôi chỉ nhớ rằng ngày hôm đó tôi thật sự rất xúc động và khâm phục cô bạn…
Những gì tôi còn nhớ lại ngày hôm đó, tôi xin kể lại cho các bạn nghe…
Mới chín tuổi, vụ tai nạn oan nghiệt đã cướp đi sinh mạng cả cha lẫn mẹ Diệu Linh. Cú sốc quá lớn khiến cô thời gian dài bị trầm cảm, thậm chí là tự kỷ. Lúc đó Hải Minh (anh của Diệu Linh) cũng mới chỉ bằng tôi bây giờ nhưng sớm phải trở thành chỗ dựa tinh thần cho em gái. Ngày ngày anh phải vừa đi học, vừa đi làm thêm kiếm tiền trang trải vừa lo cho em gái. Gia tài ba mẹ để lại cũng chỉ còn căn nhà ba tầng trống trải, thiếu hẳn tiếng nói cười vui líu lo mọi ngày của Diệu Linh, thiếu hẳn đi sự ấm áp…
Trong suốt thời gian đó, với sự giúp đỡ của họ hàng hai bên, Diệu Linh được gặp bác sĩ tâm thần để chữa trị. Mãi đến hơn một năm, Diệu Linh mới cơ bản trở lại cuộc sống bình thường…
Nhưng kể từ lúc đó, Diệu Linh của chín năm trước đã chết, chỉ còn lại Diệu Linh lạnh lùng vô cảm, cứng đầu và ương bướng khiến Hải Minh rất khổ tâm…
- Hôm em gặp bọn anh, là anh đã cố gắng khuyên nó đi kiểm tra sức khỏe. Dạo gần đây anh cứ thấy nó có biểu hiện đau đầu, lại còn hay ngã nữa, anh lo lắm!
Thở dài như trút bầu tâm sự, ánh mắt của Hải Minh bỗng dưng sáng hơn được một chút, một chút tia sáng hiếm hoi…
- Nhưng dạo này không hiểu sao, Diệu Linh nó nói cười nhiều hơn. Lại còn thi thoảng hát vang yêu đời, mơ mộng nữa chứ. Thật là điều hiếm thấy! Dò hỏi mãi mới biết, có một anh chàng nào đó làm nó chết mê chết mệt!
- Anh chàng nào may mắn thế anh nhỉ? – Tôi buột miệng cảm thán.
- Anh cũng không biết nữa. Có hôm anh đọc trộm nhật ký của nó thì nó chỉ ghi vài dòng linh tinh nhưng vẫn luôn có dòng “Missing you, TTN!”
TTN? Anh chàng nào tốt số thế nhỉ?
Khoan đã!!? TTN? Chẳng phải tên của tôi cũng bắt đầu từ ba chữ cái đó sao?
TTN…
Trần Thiên Nam?
Oh my god, đừng nói là tôi nhé?
Hãy nói cho tôi biết đó là ai khác đi, rằng có một người nào đó cũng có tên họ đầy đủ bắt đầu từ những kí tự này đi…
Tôi rất khâm phục em, đó là thật. Tôi quý em, đó cũng là thật…
Nhưng để yêu em, thì không được, vạn lần không được…
- À anh chưa hỏi tên em nhỉ?
- Dạ em tên Nam, Thiên Nam ạ! – Tôi đáp theo phản xạ.
- Thiên Nam… A! Có chữ T với chữ N rồi, có khi nào là em không? – Anh Hải Minh hỏi dồn. – Em họ gì?
- Trần ạ! – Tôi xuôi xị đáp bừa.
- Vậy là đúng rồi…
- Nhưng chắc gì là em cơ chứ? – Tôi vẫn cố quanh co, với mục đích lớn nhất là đưa câu chuyện này càng xa càng tốt.
- Chắc chắn là em rồi. Diệu Linh nhà anh chẳng quen biết với ai ngoài em đâu!
Đến lúc này thì tôi biết chẳng thể quanh co được nữa. Thế là tôi thật thà khai tuốt tuồn tuột tất cả…
Nghe xong, anh Minh trầm tư đôi chút rồi mới gật đầu, vỗ nhẹ vai tôi:
- Ừm, dù anh rất tiếc nhưng phải công nhận chú là một đứa con trai tốt. Cố mà như thế chứ đừng lăng nhăng, không tốt đâu!
Tôi gật đầu cười nhẹ trước những lời chỉ bảo chân thành đó.
- Em hứa em sẽ làm những gì tốt nhất có thể cho Diệu Linh, một người bạn tốt chẳng hạn…
- Ừm, anh nhờ chú. Anh chỉ biết trông cậy vào chú thôi đấy!
Ngày hôm đó, ở công viên, có hai người đàn ông cách nhau những 6 tuổi ngồi với nhau…
Họ cùng theo đuổi những suy nghĩ khác nhau…
Nhưng tất cả đều cũng chỉ vì một cái tên…
Phạm Diệu Linh
Mà các bạn biết rồi đấy, Bảo Nhi rất ư là trẻ con…
Tôi chẳng tìm thấy được điểm nghiêm túc nào ở em như lúc trước, khi mà tôi vừa mới gặp, một cô gái chỉ biết học và… quan tâm tôi…
Tôi chẳng biết mình đang thay đổi em theo chiều hướng tiêu cực hay tích cực nữa…
Tích cực vì được thấy em vui, hồn nhiên và vô tư…
Tiêu cực là…
Tôi sợ em quá dựa dẫm vào tôi, đến một ngày nếu tôi không còn bên em nữa, thì sẽ thế nào?
Dù tôi biết em cũng chỉ là con gái, em cũng cần được làm nũng với người con trai của em…
Bảo Nhi tôi từng quen biết, có thể rất mạnh mẽ, tự lập nhưng tôi biết đó chỉ là vỏ bọc mà em buộc phải tự hình thành cho bản thân mình thôi!
Bản thân em, vẫn còn mong manh và yếu đuối lắm…
Nhiều lúc đi cạnh bên em, tôi thường chọn cách đi ở phía sau…
Vì ở đó, tôi luôn theo dõi được em…
Sẵn sàng bảo vệ em trong mọi hoàn cảnh…
Đối với tôi, em mãi là cô mèo nhỏ cần được chủ nhân săn sóc…
Mà nói nhỏ cho nghe nhé…
Dạo này tôi với em luôn đứng nhất nhì về khoản học tập trong lớp đấy nhé! Nói không phải là khoe đâu, kiểu như là động lực cho nhau ấy. Nhớ những lúc học chung với nhau, tôi nhẹ nhàng chỉ em chỗ sai trong lỗi ngữ pháp hay cả những chỗ diễn đạt không hay trong một bài văn (bây giờ tôi kiêm luôn cả môn Văn). Nhưng riêng tới em thì…
Cốc đầu tôi, dí dí cây viết lên trán tôi, đó là nhẹ nhất đấy! Nặng hơn là bị dọa, đơn cử như…
“giận một tiếng”, “giận một ngày” hay “giận một tuần”…
Đúng là hình phạt dành cho trẻ con thật, nhưng vẫn đủ khiến tôi chết khiếp chứ đùa. Bảo Nhi của tôi đã không giận thì thôi chứ giận là giận dai lắm, mà cũng nhờ vậy nên bao nhiêu kiến thức của các môn tự nhiên tôi đều nuốt trôi (mặc dù tôi có cảm giác tôi đang nuốt một chiếc bánh mì khô ơi là khô, kiểu như sắp nghẹn nhưng nhờ Bảo Nhi – một dòng suối mát chảy ngang, tôi cứ nhờ thế mà… múc nước dưới suối uống lấy uống để cho đỡ nghẹn)…
“Học vấn là chùm rễ đắng cay nhưng hoa quả lại ngọt ngào”
Giờ thì tôi đã được hưởng hoa quả rồi đấy!
Lại nhắc đến trường lớp, trong suốt hai tháng qua tôi và em đã phải sống dưới sự… kì thị của lũ bạn…
Đơn giản vì dân chúng bọn nó toàn là dân Ép Ây (F.A) nên cũng mang một sự GATO nhẹ…
“Sống sao cho vừa bây giờ? Thôi kệ riết rồi cũng quen”
Đó là suy nghĩ tự động viên bản thân trong những ngày đầu tập làm quen với những “cay nghiệt” của cuộc đời. Và cuối cùng tôi quen thật, âu cũng bởi cái gì nhiều quá cũng sinh lờn. Sau này có ai chọc, tôi chẳng cần ngại ngần nữa, nhe răng cười và cầm tay Bảo Nhi như khẳng định chủ quyền. Thế là “sóng gió” tự khắc trôi qua hết…
Tuy nhiên vẫn có một nốt trầm trong chuỗi ngày chỉ với những nốt bổng của tôi…
Đó là Diệu Linh, cô ấy càng ngày càng lạnh lùng, lạnh đến mức giữ khoảng cách với tôi…
Như hai người xa lạ…
Tôi chẳng biết mình đã làm gì sai. Thật sự tôi không muốn đánh mất đi tình bạn này…
Thời buổi này, kiếm được một mối quan hệ tốt rất khó, và tôi biết tôi đang có một mối quan hệ tốt, với một người tốt…
Còn nữa, tôi muốn giúp bạn mình và Diệu Linh xích lại gần nhau hơn. Bạn tôi F.A cũng lâu rồi các bạn ạ! Để kiếm một cô gái như Diệu Linh thật không dễ…
Và nhân đó, tôi cũng muốn tìm hiểu về gia cảnh của Diệu Linh – người mà tôi xem như là bạn đúng nghĩa duy nhất tôi chưa biết nhiều.
Nhưng khoảng cách mà cô ấy dày công vun đắp đã cản trở tôi thực hiện những mong muốn của mình…
Nhiều khi tôi muốn nói chuyện trực tiếp với cô ấy lắm chứ, nhưng ngặt nỗi hễ cứ gặp tôi ở đâu là Diệu Linh lại lẩn tránh tới đó. Mà nếu tôi kiên quyết đuổi theo thì cũng chẳng là vấn đề gì to tát lắm, cơ bản là Diệu Linh cũng chẳng thể tránh mặt tôi hoài…
Chỉ là tôi sợ Bảo Nhi buồn khi biết tôi có một mối quan tâm khác to lớn hơn em, và lại là về một cô gái nữa…
Thế nên tôi vẫn “án binh bất động”, chờ đợi thời cơ…
Và đúng là ông trời có mắt, không phụ lòng người ở hiền như tôi.
Đúng lúc đang tuyệt vọng thì cơ hội lại rơi xuống, suýt vỡ cả đầu…
Đó là một ngày chủ nhật nắng đẹp, nhưng thật ra là chỉ có thiên nhiên đẹp còn tâm trạng tôi thì cứ âm u như sắp bão ấy…
Bình thường giờ này tôi đã cùng Bảo Nhi tung tăng khắp phố phường, tàn sát những bánh tráng nướng, bánh mì nướng muối ớt các kiểu rồi. Mà mách nhỏ nhé, tôi với Bảo Nhi cũng kiếm được nhiều quán ruột lắm, trải dài cả từ nhà tôi ra tới trung tâm thành phố cơ…
Tối qua đã sắp xếp bao nhiêu là địa điểm mới để thử ai dè sáng sớm đùng ra một cái…
“Nhi có việc phải về nội gấp rồi, xin lỗi Nam nhé!”
Đấy, phải công nhận là tuột mood ghê gớm luôn. Nhưng cũng phải thông cảm thôi, chắc Nhi cũng không muốn đâu…
Tôi thẫn thờ nhìn ra chậu sen đá trước khung cửa sổ. Đó là món quà em tặng cho tôi hồi tháng trước, nói cái gì mà kỉ niệm một tháng quen nhau. Tôi thì không đồng ý với chuyện đếm ngày tháng ở bên nhau cho lắm, tôi nghĩ rằng như vậy cứ như là đang cầm tù nhau, cứ mỗi ngày bóc một tờ lịch để chờ ngày ra tù vậy. Cũng chính vì suy nghĩ đó mà nhất quyết tôi không để em cài “Been Together” mặc dù tôi vẫn cho phép em nghịch điện thoại của tôi. Hễ mà tôi thấy “Been together”nằm trong danh sách cái phần mềm đang sử dụng là tôi “remove” không thương tiếc mặc cho Bảo Nhi đã dày công trang trí bên trong cái gì. Cũng vì lẽ đó mà tôi bị Bảo Nhi cằn nhằn cũng như giận dỗi suốt cả tuần lễ nhưng thấy tôi chẳng có vẻ gì nhún nhường, biết là tôi không thích nên em cũng đã xin lỗi cũng như chẳng bao giờ nhắc đến vấn đề đó nữa…
Từ đó đến giờ, tôi chưa từng biết đến sen đá, và tôi cũng chưa từng bao giờ nuôi nó nên khi nhận được món quà tôi thật sự rất bất ngờ. Dù không biết trồng nhưng vẫn rất nâng niu đến nỗi còn có ý định tưới cả chai nước vào, may là có Bảo Nhi ngăn cản kịp thời chứ không em nó có khi chết “đuối” rồi cũng nên. Cả ngày hôm đó kết thúc với một bài giảng dài về cách chăm sóc sen đá được diễn thuyết bởi Bảo Nhi, tôi nghe tiếng được tiếng mất, đầu gật gà gật gù. Cũng may là cơ bản tôi đã nắm được tí xíu nên cây không đến nỗi èo uột, vẫn còn tươi xanh lắm!
Càng ngắm, tôi càng nhìn ra hình bóng Bảo Nhi, cầm cây lên nâng niu, tôi càng nhớ em tợn. Bây giờ tôi đã hiểu không chỉ mình em cần tôi, tôi cũng cần em lắm. Thiếu em khiến tôi bứt rứt không yên, cảm giác như vừa đánh rơi một thứ gì đó không mang tên…
Từ khi nào mà tôi trở nên yếu đuối vậy chứ?
Đặt cây xuống chỗ cũ, nén tiếng thở dài, tôi quyết định ra ngoài mà dạo một vòng. Ra ngoài để hít thở một chút, ngồi trong nhà, tù túng lắm!
Tôi quyết định không đạp xe như mọi ngày nữa mà thả bộ đi dần về hướng công viên. Sáng sớm, người chạy bộ còn khá đông, mồ hôi cứ gọi là nhễ nhại. Nhắc đến việc rèn luyện thể thao tôi mới nhớ, từ hôm mà Bảo Nhi xúi tôi đi tập gym thì tôi cũng có thử. Ngày đầu tiên tập về, phải nói là tôi chỉ muốn lết cho sướng tấm thân, nhức mỏi lắm. Nhưng nghĩ đến Bảo Nhi, tôi cắn răng mà tập nên đến nay cũng có thể gọi là có chút cơ để so sánh với bàn dân thiên hạ…
Lại nghĩ về Bảo Nhi…
Lắc nhẹ đầu để trôi… hình ảnh Bảo Nhi chỉ trong một ngày, tôi tìm một chiếc ghế đá gần đó mà ngồi xuống…
Nghĩ về Sài Gòn, nơi tôi được sinh ra, mảnh đất đã nuôi dưỡng nên Trần Thiên Nam. Công viên này, lúc tôi sinh ra đã có rồi, nhưng không được đẹp như bây giờ. Cũng chẳng có nhiều cây xanh, càng không có những chiếc máy tập thể dục như hiện nay…
Nói chung, mọi vật đã thay đổi quá nhiều, và tôi cũng vậy!
Tôi cứ tưởng phải còn rất lâu nữa tôi mới biết thế nào là yêu. Tôi của ngày xưa chỉ biết học và quậy phá, chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ phải vướng bận vì một đứa con gái. Tôi không nghĩ tôi lại biết yêu sớm như vậy…
Từ lúc đó tôi thay đổi hoàn toàn, cô gái đó không làm gì nhiều nhưng tôi vẫn tự nguyện mà “biến đổi” suy nghĩ của bản thân…
Mà lại theo chiều hướng tốt nữa cơ!
Được cái cô ấy lại chiếm được cảm tình của mẹ tôi nữa chứ, “thiên thời, địa lợi, nhân hòa” đến thế là cùng…
Còn gì nữa mà không mau triển lên một tầm cao hơn?
À không không, hãy còn sớm lắm. Từ từ từng chút một chớ nên hấp tấp, nhất định tôi và em vẫn sẽ có ngày về chung một nhà…
Suy nghĩ mông lung, mắt lơ đãng nhìn ngắm mọi vật xung quanh, tự dưng tôi lại nghĩ đến Diệu Linh…
Cô gái này, tôi gặp trước cả khi tôi gặp Bảo Nhi. Cô gái này cũng là người rất bí ẩn, cảm xúc thay đổi cứ gọi là thay đổi liên tục. Hôm tôi vô tình “cứu nhầm” thì quát người ta sa sả, đến lúc tôi nhận lỗi thì lại bật cười ha hả chẳng một lời trách móc. Lúc thì lạnh như băng, lúc lại thân thiện đến lạ…
Nói chung quen biết nhau thoắt đã hơn ba tháng mà tôi vẫn chẳng tài nào hiểu nổi con người của Diệu Linh…
Tôi là người ít tin vào tâm linh, nhất là chuyện ông trời hiểu thấu được nỗi lòng của con người lúc đau khổ…
Nhưng hôm nay trăng thanh gió mát, có vẻ ông trời thích bắt tôi tin thì phải…
Trong tốp người đang tản dần, tôi nhác thấy một bóng người quen thuộc…
Đúng rồi! Là anh của Diệu Linh, người mà tôi đã cho chụp ếch dạo trước cũng chính ngay tại công viên này đây…
Phải nói là hai anh em khá giống nhau, từ đôi chân mày rậm đến cả chiếc mũi cao duyên dáng. Trông ông anh của Diệu Linh phong độ phết đấy, cơ bắp cứ gọi là cuồn cuộn chứ chẳng gầy khẳng gầy kheo như tôi…
Ngẫm nghĩ một lát, tôi biết đây là thời cơ tốt nhất để mình có thể biết rõ hơn về cô bạn bí ẩn này…
- Anh ơi!
Lúc đầu, anh chàng còn tưởng tôi gọi lầm nên quanh quẩn nhìn về phía sau, nhưng khi nhác thấy tôi, anh nhận ra đó là cậu bé đã cho mình đo đất hôm nào, anh mỉm cười tiến lại…
- Sao đấy cậu nhóc? Định cho anh đo ván lần nữa hả?
- Dạ em đâu dám! Em xin lỗi nha, tại hôm bữa… - Tôi gãi đầu ngập ngừng.
- Tại hôm bữa, em chỉ vì xả thân cứu bạn gái thôi, phải không? – Anh nheo mắt cười ruồi, rồi chợt phẩy phẩy tay. – Thôi bỏ đi, chuyện có to tát gì đâu? Thế gọi anh vào có chuyện gì đấy?
- Dạ, em là… bạn của Diệu Linh, em muốn hỏi một chút về bạn ấy ạ…
- Em là bạn của Diệu Linh sao? – Anh nhất thời sửng sốt. – Anh chưa bao giờ nghe Diệu Linh có bạn đấy!
- Ơ thế… - Tôi ngạc nhiên nghệch mặt theo từng cảm xúc kì lạ của anh.
Đến đây anh im lặng, một lúc sau, tôi thấy mắt anh hoe hoe đỏ, vẻ như khó khăn lắm anh mới kiềm lại được những giọt lệ đang chực tuôn rơi…
- Diệu Linh… Con bé nó không vui vẻ, hạnh phúc như người ta tưởng đâu em…
Rồi bằng chất giọng nghẹn ngào, anh kể lại, giọng thi thoảng ngắt quãng vì anh còn phải nuốt cảm xúc và điều chỉnh giọng nói sao là dễ nghe nhất để tôi hiểu về cuộc đời đầy đau khổ của một cô gái chỉ mới vừa bước qua tuổi 15…
Cay đắng ngọt bùi, Diệu Linh đều đã trải qua khi chỉ còn là một cô nhóc chưa hiểu sự đời. Tôi chẳng biết nếu trong hoàn cảnh của em, tôi có thể vượt qua được hay không…
Thật ra cuộc nói chuyện ngày hôm đó, tôi chẳng thể nhớ rõ vì vốn cảm xúc của tôi cũng đã chi phối não bộ, chẳng cho tôi nhét lấy một lời nói nào, tôi chỉ nhớ rằng ngày hôm đó tôi thật sự rất xúc động và khâm phục cô bạn…
Những gì tôi còn nhớ lại ngày hôm đó, tôi xin kể lại cho các bạn nghe…
Mới chín tuổi, vụ tai nạn oan nghiệt đã cướp đi sinh mạng cả cha lẫn mẹ Diệu Linh. Cú sốc quá lớn khiến cô thời gian dài bị trầm cảm, thậm chí là tự kỷ. Lúc đó Hải Minh (anh của Diệu Linh) cũng mới chỉ bằng tôi bây giờ nhưng sớm phải trở thành chỗ dựa tinh thần cho em gái. Ngày ngày anh phải vừa đi học, vừa đi làm thêm kiếm tiền trang trải vừa lo cho em gái. Gia tài ba mẹ để lại cũng chỉ còn căn nhà ba tầng trống trải, thiếu hẳn tiếng nói cười vui líu lo mọi ngày của Diệu Linh, thiếu hẳn đi sự ấm áp…
Trong suốt thời gian đó, với sự giúp đỡ của họ hàng hai bên, Diệu Linh được gặp bác sĩ tâm thần để chữa trị. Mãi đến hơn một năm, Diệu Linh mới cơ bản trở lại cuộc sống bình thường…
Nhưng kể từ lúc đó, Diệu Linh của chín năm trước đã chết, chỉ còn lại Diệu Linh lạnh lùng vô cảm, cứng đầu và ương bướng khiến Hải Minh rất khổ tâm…
- Hôm em gặp bọn anh, là anh đã cố gắng khuyên nó đi kiểm tra sức khỏe. Dạo gần đây anh cứ thấy nó có biểu hiện đau đầu, lại còn hay ngã nữa, anh lo lắm!
Thở dài như trút bầu tâm sự, ánh mắt của Hải Minh bỗng dưng sáng hơn được một chút, một chút tia sáng hiếm hoi…
- Nhưng dạo này không hiểu sao, Diệu Linh nó nói cười nhiều hơn. Lại còn thi thoảng hát vang yêu đời, mơ mộng nữa chứ. Thật là điều hiếm thấy! Dò hỏi mãi mới biết, có một anh chàng nào đó làm nó chết mê chết mệt!
- Anh chàng nào may mắn thế anh nhỉ? – Tôi buột miệng cảm thán.
- Anh cũng không biết nữa. Có hôm anh đọc trộm nhật ký của nó thì nó chỉ ghi vài dòng linh tinh nhưng vẫn luôn có dòng “Missing you, TTN!”
TTN? Anh chàng nào tốt số thế nhỉ?
Khoan đã!!? TTN? Chẳng phải tên của tôi cũng bắt đầu từ ba chữ cái đó sao?
TTN…
Trần Thiên Nam?
Oh my god, đừng nói là tôi nhé?
Hãy nói cho tôi biết đó là ai khác đi, rằng có một người nào đó cũng có tên họ đầy đủ bắt đầu từ những kí tự này đi…
Tôi rất khâm phục em, đó là thật. Tôi quý em, đó cũng là thật…
Nhưng để yêu em, thì không được, vạn lần không được…
- À anh chưa hỏi tên em nhỉ?
- Dạ em tên Nam, Thiên Nam ạ! – Tôi đáp theo phản xạ.
- Thiên Nam… A! Có chữ T với chữ N rồi, có khi nào là em không? – Anh Hải Minh hỏi dồn. – Em họ gì?
- Trần ạ! – Tôi xuôi xị đáp bừa.
- Vậy là đúng rồi…
- Nhưng chắc gì là em cơ chứ? – Tôi vẫn cố quanh co, với mục đích lớn nhất là đưa câu chuyện này càng xa càng tốt.
- Chắc chắn là em rồi. Diệu Linh nhà anh chẳng quen biết với ai ngoài em đâu!
Đến lúc này thì tôi biết chẳng thể quanh co được nữa. Thế là tôi thật thà khai tuốt tuồn tuột tất cả…
Nghe xong, anh Minh trầm tư đôi chút rồi mới gật đầu, vỗ nhẹ vai tôi:
- Ừm, dù anh rất tiếc nhưng phải công nhận chú là một đứa con trai tốt. Cố mà như thế chứ đừng lăng nhăng, không tốt đâu!
Tôi gật đầu cười nhẹ trước những lời chỉ bảo chân thành đó.
- Em hứa em sẽ làm những gì tốt nhất có thể cho Diệu Linh, một người bạn tốt chẳng hạn…
- Ừm, anh nhờ chú. Anh chỉ biết trông cậy vào chú thôi đấy!
Ngày hôm đó, ở công viên, có hai người đàn ông cách nhau những 6 tuổi ngồi với nhau…
Họ cùng theo đuổi những suy nghĩ khác nhau…
Nhưng tất cả đều cũng chỉ vì một cái tên…
Phạm Diệu Linh
/60
|