Tối đó, cả mớ tâm tư suy nghĩ khiến tôi chẳng thể nào chợp mắt như mọi khi dù rằng cơ thể đã quá mỏi mệt cho cả một ngày dài hoạt động không ngừng nghỉ và đang biểu tình để được nghỉ ngơi...
Bảo Nhi của tôi đã trở về...
Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ bình thản khi gặp em vì suốt 4 năm qua, ngày nào tôi cũng không ngừng tự nhắc nhở mình rằng bản thân sẽ không bối rối khi gặp lại người xưa...
Ấy thế mà lời tự nhắc trong khoảng thời gian đó lại bay đi nhanh như gió thoảng chỉ trong phút chốc gặp em...
Có lẽ cả đời này chỉ có em là người có thể khiến tôi quên đi lời hứa của mình nhanh đến như thế...
Tâm trạng của tôi lúc đó thật sự chỉ muốn lao tới, ôm chầm lấy em để thỏa nỗi nhớ chất chứa đè nặng tâm trí hơn 1460 ngày vừa qua...
Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để làm điều đó...
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em và nói rằng tôi tưởng chừng như chẳng thể sống tiếp vì thiếu em...
Tôi không thể...
Đích thị tôi là một thằng hèn, đúng như những gì Hoài Phong đã từng nói...
Rồi tôi lại nghĩ đến những tháng ngày đen tối mà em phải chịu đựng, để bây giờ trở về đây, trước mắt tôi là một con người hoàn toàn khác...
Có lẽ nước mắt đã không thể rơi thêm vì quá cạn kiệt...
Và nỗi buồn không thể đeo bám dai dẳng nữa vì đã quá mệt mỏi...
Nên trong em, một vỏ bọc xa cách đã được hình thành, và chắc chắn tôi gần như không thể phá bỏ được...
Tôi... chỉ biết trông chờ ai đó thật sự có tình yêu đủ lớn để giúp em trở lại với những cảm xúc ngày xưa mà em đáng được nhận...
Và tôi đã nghĩ thông rồi...
Có lẽ tạo hóa đã nhầm lẫn mà trao nhầm tình yêu cho hai đứa tôi và đã đến lúc sai lầm ấy không thể tiếp diễn...
Quên anh đi nhé, Bảo Nhi!
~~~~
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong một bộ dạng không thể thê thảm hơn...
Hai mắt thì thâm quầng, lúc nào cũng lờ đờ như chỉ chực chờ tôi không tự chủ được là bọn nó tự phá lệ mà kéo nhau xuống để cách ly khỏi ánh sáng mặt trời...
Đầu thì nhức ong ong do thiếu ngủ, thiếu điều muốn quay tôi mấy chục vòng...
Đã vậy cái báo thức chết tiệt kia lại làm khổ tôi...
Chả là lúc sáng định bùng học một bữa nên khi chuông reo tôi vẫn cứ tỉnh bơ mà chìm vào giấc mộng sâu...
Nhưng trời lại sinh cho chiếc đồng hồ ấy rung mạnh đến nỗi rớt từ trên kệ giường xuống thẳng mặt tôi...
Vậy là đành ngậm ngùi chia tay chăn gối...
Thức dậy thì thường tôi sẽ hay ra ban công để tập một ít động tác thể dục và ôn luyện vài bài quyền để giữ gìn sức khỏe...
Nhưng hôm nay bước đi còn nặng trĩu thế này thì lấy sức đâu mà múa may quay cuồng, đấm đá túi bụi vào bao cát treo trước hiên cơ chứ...
Dù đã dậy, đã đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân đầy đủ nhưng tôi vẫn quyết định bùng học một bữa. Sở dĩ tôi quyết định nhanh chóng như vậy là vì lên Đại học ít ai quản chuyện sinh viên có đi học hay không, tôi thích thì tôi có thể thoải mái nghỉ thôi. Nhưng tôi vốn gương mẫu nên đến tận hôm nay mới nghỉ một ngày thì chắc không sao đâu nhỉ?
Tôi quyết định đi dạo một vòng quanh công viên như cái cách ngày xưa tôi vẫn thường làm, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm mà bây giờ khi tôi đã trưởng thành hiếm khi nào được dịp ôn lại...
Bác Công đã nghỉ làm từ một năm trước, thỉnh thoảng tôi vẫn gặp bác và cũng có lúc ngồi uống với nhau một vài chai gọi là tâm tình với nhau. Ở tuổi ngoài tứ tuần thì có lẽ niềm vui của bác cũng chỉ đơn giản là vậy...
Tôi dạo quanh một vòng, vẫn không thay đổi là mấy so với cái lần cuối cùng tôi đến đây...
Đó là hôm tôi vừa xuất viện, tôi cứ ngu ngốc tìm đến những nơi đã từng in bóng của tôi và em...
Lúc đó, tôi ngồi ở bờ hồ, mắt chỉ nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng đằng kia mặc cho dòng đời vẫn đang lặng lẽ trôi xung quanh. Thỉnh thoảng tôi còn làm điều ngốc nghếch là quay sang nhìn trên bờ vai mình rồi nở nụ cười, tưởng như đang có em kề bên như ngày đầu, ngày chúng tôi mới yêu nhau...
Bây giờ tôi cũng đang ở chính xác nơi tôi đã từng đặt chân đến bốn năm trước...
Những tưởng sau ngần ấy thời gian tâm trạng tôi sẽ khá hơn...
Nhưng không, tôi vẫn nhớ em da diết, thậm chí là nhiều hơn cả ngày trước vì giờ tôi biết em đang ở đâu đó trong cái Sài Gòn nhỏ bé này...
Nhưng nhân ảnh ở đó mà tôi chẳng thể nào ôm lấy, chẳng thể nào thốt lên rằng: Anh nhớ em!
Đau lắm!
Một giọt nước mắt không hiểu từ đâu rơi xuống...
Có lẽ là do bản thân không tự chủ được hoặc... là do cảm xúc của tôi đang có dịp được bộc phát...
Tôi quyết định đứng dậy, thưởng thức không khí buổi sớm đúng như tiêu chí tôi đã đặt ra sáng hôm nay và sẽ không nghĩ ngợi thêm gì nữa...
Nhưng ông trời thật biết cách trêu ngươi tôi, định mệnh thật biết cách đùa giỡn với Trần Thiên Nam đáng thương này...
Trước mắt tôi, là Bảo Nhi...
Em đang nhìn tôi...
Là sự thật sao?
Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng sao nét tinh nghịch đã không còn mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nụ cười dường như đã biến mất trên bờ môi bé xinh, tôi tự hỏi đã bao lâu rồi từng hạt bắp non - theo cái cách tôi thường gọi về hàm răng đẹp không tì vết của em, không nhìn thấy ánh nắng mặt trời?
Tôi không biết em đã đứng đó bao giờ và đã nhìn tôi bao lâu nhưng vừa thấy ánh mắt tôi chạm đến, em đã lập tức quay đi như chưa từng quen biết...
Thật sự em ghét tôi đến như thế sao?
Ghét đến mức chỉ cần tôi nhìn em là toàn thân em đã cảm thấy khó chịu đến mức chỉ muốn kiếm đến một nơi nào đó mà tia nhìn tôi không thể rọi tới em mới cảm thấy vui?
Tôi chẳng hiểu lúc đó não bộ mình đang suy nghĩ gì mà tất cả chỉ hành động theo bản năng dưới sự chi phối của cảm xúc...
Tôi chạy theo em, kéo em lại...
Một cảm giác ngày xưa chợt bao trùm lấy tôi...
Đây là người con gái mà tôi hằng đêm mơ đến và không nghĩ rằng mình sẽ được gặp trong quãng đời còn lại...
Vậy mà giờ đây...
- Anh là ai?
Một câu nói như một lưỡi dao lam cứa thẳng vào thân xác vốn đã đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, nhưng tôi phải chấp nhận vì tôi biết tôi đáng bị như thế...
- Anh là Nam đây, là Thiên Nam đây! - Tôi cười, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo vì ánh mắt xem tôi như người dưng của em...
Rất xa lạ...
- Tôi không quen anh, tránh ra! - Em lạnh lùng nói rồi lách người khỏi tôi...
Nhưng em vừa đi được vài bước, tôi chẳng biết đào đâu ra một khối dũng cảm to bự mà dám kéo em lại lần nữa, và lần này là tôi ôm trọn em vào lòng, dù biết có thể tôi sẽ bị mắng, bị chửi và vô số những thứ tệ hơn nữa...
Nhưng một hồi lâu, tôi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì từ em nên tôi từ từ buông em ra...
- Thì ra văn hóa ở Việt Nam bây giờ là ôm ấp người lạ vậy ư?
Tôi cứng họng nhưng chưa kịp phân bua thì em đã bỏ lại một câu rồi đi mất...
- Anh không cần phải áy náy! Chuyện người lạ ôm ấp nhau ở Mỹ là bình thường thôi...
Vậy... trong mắt em, tôi thực sự là người lạ sao?
Người lạ ơi... Xin hãy cho tôi mượn bờ vai...
Bảo Nhi của tôi đã trở về...
Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ bình thản khi gặp em vì suốt 4 năm qua, ngày nào tôi cũng không ngừng tự nhắc nhở mình rằng bản thân sẽ không bối rối khi gặp lại người xưa...
Ấy thế mà lời tự nhắc trong khoảng thời gian đó lại bay đi nhanh như gió thoảng chỉ trong phút chốc gặp em...
Có lẽ cả đời này chỉ có em là người có thể khiến tôi quên đi lời hứa của mình nhanh đến như thế...
Tâm trạng của tôi lúc đó thật sự chỉ muốn lao tới, ôm chầm lấy em để thỏa nỗi nhớ chất chứa đè nặng tâm trí hơn 1460 ngày vừa qua...
Nhưng tôi lại không đủ dũng cảm để làm điều đó...
Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt em và nói rằng tôi tưởng chừng như chẳng thể sống tiếp vì thiếu em...
Tôi không thể...
Đích thị tôi là một thằng hèn, đúng như những gì Hoài Phong đã từng nói...
Rồi tôi lại nghĩ đến những tháng ngày đen tối mà em phải chịu đựng, để bây giờ trở về đây, trước mắt tôi là một con người hoàn toàn khác...
Có lẽ nước mắt đã không thể rơi thêm vì quá cạn kiệt...
Và nỗi buồn không thể đeo bám dai dẳng nữa vì đã quá mệt mỏi...
Nên trong em, một vỏ bọc xa cách đã được hình thành, và chắc chắn tôi gần như không thể phá bỏ được...
Tôi... chỉ biết trông chờ ai đó thật sự có tình yêu đủ lớn để giúp em trở lại với những cảm xúc ngày xưa mà em đáng được nhận...
Và tôi đã nghĩ thông rồi...
Có lẽ tạo hóa đã nhầm lẫn mà trao nhầm tình yêu cho hai đứa tôi và đã đến lúc sai lầm ấy không thể tiếp diễn...
Quên anh đi nhé, Bảo Nhi!
~~~~
Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong một bộ dạng không thể thê thảm hơn...
Hai mắt thì thâm quầng, lúc nào cũng lờ đờ như chỉ chực chờ tôi không tự chủ được là bọn nó tự phá lệ mà kéo nhau xuống để cách ly khỏi ánh sáng mặt trời...
Đầu thì nhức ong ong do thiếu ngủ, thiếu điều muốn quay tôi mấy chục vòng...
Đã vậy cái báo thức chết tiệt kia lại làm khổ tôi...
Chả là lúc sáng định bùng học một bữa nên khi chuông reo tôi vẫn cứ tỉnh bơ mà chìm vào giấc mộng sâu...
Nhưng trời lại sinh cho chiếc đồng hồ ấy rung mạnh đến nỗi rớt từ trên kệ giường xuống thẳng mặt tôi...
Vậy là đành ngậm ngùi chia tay chăn gối...
Thức dậy thì thường tôi sẽ hay ra ban công để tập một ít động tác thể dục và ôn luyện vài bài quyền để giữ gìn sức khỏe...
Nhưng hôm nay bước đi còn nặng trĩu thế này thì lấy sức đâu mà múa may quay cuồng, đấm đá túi bụi vào bao cát treo trước hiên cơ chứ...
Dù đã dậy, đã đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân đầy đủ nhưng tôi vẫn quyết định bùng học một bữa. Sở dĩ tôi quyết định nhanh chóng như vậy là vì lên Đại học ít ai quản chuyện sinh viên có đi học hay không, tôi thích thì tôi có thể thoải mái nghỉ thôi. Nhưng tôi vốn gương mẫu nên đến tận hôm nay mới nghỉ một ngày thì chắc không sao đâu nhỉ?
Tôi quyết định đi dạo một vòng quanh công viên như cái cách ngày xưa tôi vẫn thường làm, nơi chứa đựng nhiều kỷ niệm mà bây giờ khi tôi đã trưởng thành hiếm khi nào được dịp ôn lại...
Bác Công đã nghỉ làm từ một năm trước, thỉnh thoảng tôi vẫn gặp bác và cũng có lúc ngồi uống với nhau một vài chai gọi là tâm tình với nhau. Ở tuổi ngoài tứ tuần thì có lẽ niềm vui của bác cũng chỉ đơn giản là vậy...
Tôi dạo quanh một vòng, vẫn không thay đổi là mấy so với cái lần cuối cùng tôi đến đây...
Đó là hôm tôi vừa xuất viện, tôi cứ ngu ngốc tìm đến những nơi đã từng in bóng của tôi và em...
Lúc đó, tôi ngồi ở bờ hồ, mắt chỉ nhìn xuống mặt nước tĩnh lặng đằng kia mặc cho dòng đời vẫn đang lặng lẽ trôi xung quanh. Thỉnh thoảng tôi còn làm điều ngốc nghếch là quay sang nhìn trên bờ vai mình rồi nở nụ cười, tưởng như đang có em kề bên như ngày đầu, ngày chúng tôi mới yêu nhau...
Bây giờ tôi cũng đang ở chính xác nơi tôi đã từng đặt chân đến bốn năm trước...
Những tưởng sau ngần ấy thời gian tâm trạng tôi sẽ khá hơn...
Nhưng không, tôi vẫn nhớ em da diết, thậm chí là nhiều hơn cả ngày trước vì giờ tôi biết em đang ở đâu đó trong cái Sài Gòn nhỏ bé này...
Nhưng nhân ảnh ở đó mà tôi chẳng thể nào ôm lấy, chẳng thể nào thốt lên rằng: Anh nhớ em!
Đau lắm!
Một giọt nước mắt không hiểu từ đâu rơi xuống...
Có lẽ là do bản thân không tự chủ được hoặc... là do cảm xúc của tôi đang có dịp được bộc phát...
Tôi quyết định đứng dậy, thưởng thức không khí buổi sớm đúng như tiêu chí tôi đã đặt ra sáng hôm nay và sẽ không nghĩ ngợi thêm gì nữa...
Nhưng ông trời thật biết cách trêu ngươi tôi, định mệnh thật biết cách đùa giỡn với Trần Thiên Nam đáng thương này...
Trước mắt tôi, là Bảo Nhi...
Em đang nhìn tôi...
Là sự thật sao?
Vẫn khuôn mặt ấy, nhưng sao nét tinh nghịch đã không còn mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn. Nụ cười dường như đã biến mất trên bờ môi bé xinh, tôi tự hỏi đã bao lâu rồi từng hạt bắp non - theo cái cách tôi thường gọi về hàm răng đẹp không tì vết của em, không nhìn thấy ánh nắng mặt trời?
Tôi không biết em đã đứng đó bao giờ và đã nhìn tôi bao lâu nhưng vừa thấy ánh mắt tôi chạm đến, em đã lập tức quay đi như chưa từng quen biết...
Thật sự em ghét tôi đến như thế sao?
Ghét đến mức chỉ cần tôi nhìn em là toàn thân em đã cảm thấy khó chịu đến mức chỉ muốn kiếm đến một nơi nào đó mà tia nhìn tôi không thể rọi tới em mới cảm thấy vui?
Tôi chẳng hiểu lúc đó não bộ mình đang suy nghĩ gì mà tất cả chỉ hành động theo bản năng dưới sự chi phối của cảm xúc...
Tôi chạy theo em, kéo em lại...
Một cảm giác ngày xưa chợt bao trùm lấy tôi...
Đây là người con gái mà tôi hằng đêm mơ đến và không nghĩ rằng mình sẽ được gặp trong quãng đời còn lại...
Vậy mà giờ đây...
- Anh là ai?
Một câu nói như một lưỡi dao lam cứa thẳng vào thân xác vốn đã đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, nhưng tôi phải chấp nhận vì tôi biết tôi đáng bị như thế...
- Anh là Nam đây, là Thiên Nam đây! - Tôi cười, nhưng nụ cười lại có phần gượng gạo vì ánh mắt xem tôi như người dưng của em...
Rất xa lạ...
- Tôi không quen anh, tránh ra! - Em lạnh lùng nói rồi lách người khỏi tôi...
Nhưng em vừa đi được vài bước, tôi chẳng biết đào đâu ra một khối dũng cảm to bự mà dám kéo em lại lần nữa, và lần này là tôi ôm trọn em vào lòng, dù biết có thể tôi sẽ bị mắng, bị chửi và vô số những thứ tệ hơn nữa...
Nhưng một hồi lâu, tôi vẫn chẳng thấy động tĩnh gì từ em nên tôi từ từ buông em ra...
- Thì ra văn hóa ở Việt Nam bây giờ là ôm ấp người lạ vậy ư?
Tôi cứng họng nhưng chưa kịp phân bua thì em đã bỏ lại một câu rồi đi mất...
- Anh không cần phải áy náy! Chuyện người lạ ôm ấp nhau ở Mỹ là bình thường thôi...
Vậy... trong mắt em, tôi thực sự là người lạ sao?
Người lạ ơi... Xin hãy cho tôi mượn bờ vai...
/60
|