Dụ Quân Hoan

Chương 92 - Chương 87

/99


Màn đêm dày đặc, bên ngoài gió Bắc gào thét, trong phòng ấm áp tựa mùa xuân, không khí sôi nổi.

Ngu Quân Diệp khoan khoái dễ chịu thở ra một hơi, hắn đã mơ một giấc đẹp, trong mơ, bản thân ôm Diệp Tố Huân không phải muội muội mình, cuồng dã thực hiện một chuyện chưa từng dám làm.

Hơi thở ấm áp lướt qua tai, trong lòng còn ôm một cơ thể mềm mại, cảnh tượng trong mơ chân thật tới thế, khiến y không muốn tỉnh lại.

Bên tai có tiếng lẩm bẩm: Thoải mái quá, lại tới một lần nữa đi.

Cái tay mềm mại không xương vuốt ve mặt y, lại nhẹ nhàng xoa xoa gáy y, trong không gian tràn ngập mùi thơm cơ thể say lòng người.

Ngu Quân Diệp nhắm mắt lại, nhu tình và dục vọng mãnh liệt trào dâng.

Chạy nước rút, thẳng lưng, động tác tuy lạ lẫm nhưng đã diễn tập trong mơ mấy lần, dần dần trở nên thuần thục, người dưới thân khàn giọng rên rỉ, giọng tuy không còn thanh thúy như trong mơ, cơ thể mềm mại kiều diễm nhũn ra, giống như hoa lê đầu cành muốn gãy trong mưa.

Tiếng nước phạch phạch và tiếng va đập lớn dần, trước mắt trăm hoa đua nở, ráng mây rực rỡ, Ngu Quân Diệp đã dục tiên dục tử mấy lần.

Giây phút cao trào, người dưới thân thét một tiếng cuồng nhiệt, tiếng thét chói tai này đánh y rơi từ miền cực lạc xuống dưới mặt đất.

Người dưới thân kêu: Ngu Quân Duệ, huynh thật lợi hại!

Gọi y là Ngu Quân Duệ cũng không sao, Diệp Tố Huân vốn thích Ngu Quân Duệ, nhưng, điều khiến Ngu Quân Diệp hồn phi phách tán là: dù giọng nói này khàn khàn khó biết là của ai, nhưng y rõ ràng, đó là giọng của Diêu Ý Chân.

Mò mẫm tìm cửa sổ, gió lạnh và ánh trăng chen nhau xông vào phòng, Ngu Quân Diệp sững sờ ngơ ngác nhìn nữ nhân trên đất, đúng là Diêu Ý Chân.

Tại sao lại là huynh? Diêu Ý Chân cũng ngây người, người ôm cô nàng ra sức ra vào trong mơ rõ ràng là Ngu Quân Duệ cơ mà!

Gió rít từng cơn, lạnh quá!

Ngu Quân Diệp, đóng cửa sổ vào. Diêu Ý Chân hồi thần trước Ngu Quân Diệp.

Đóng cửa, châm nến, Ngu Quân Diệp không biết làm gì cho phải, Diêu Ý Chân định lấy xiêm y mặc, nhưng trên đất chỉ toàn nhúm vải rách lẻ tẻ, cô nàng căm tức đá mấy cước, hô: Ngu Quân Diệp, sao lại thế này, huynh không biết nhẹ nhàng một chút à?

Sao không nhẹ nhàng hơn? Ngu Quân Duệ nào nhớ được, nhìn cơ thể trải rộng vết đỏ của Diêu Ý Chân, chỉ nhớ được trong lúc mơ màng, buồn chán, cơ thể hơi nóng lên, phát nhiệt, vật mềm nhũn có xu thế ngẩng đầu... Ngu Quân Diệp xấu hổ, nóng nảy, ngồi xổm xuống, vừa che dấu hạ thể, tiện thể giúp Diêu Ý Chân tìm một xiêm y có thể mặc tạm, đột nhiên ngây dại, một trong đống váy áo không sạch sẽ trên đất, rõ ràng có một vũng máu tươi.

Ngu Quân Diệp cầm cái xiêm y kia lên, không kìm được hỏi: Diêu Ý Chân, cô vẫn là cô nương?

Ta còn chưa thành gia lập thất, dĩ nhiên là cô nương. Diêu Ý Chân tức giận mắng. Giờ mới cảm giác được, hạ thân đau đớn như bị đá tảng đè lên.

A, đau quá. Diêu Ý Chân hiếm khi khóc lóc.

Đau ở đâu? Ngu Quân Diệp lấy làm lạ, hoảng sợ.

Ở đây. Cơ thể cũng đã cho người ta, Diêu Ý Chân cũng không thẹn thùng nữa, giang chân chỉ khe hở dính đầy chất lỏng trắng đỏ của mình.

Ngu Quân Diệp đỏ mặt, sợ hãi không dám sờ lên.

Diêu Ý Chân trừng mắt lạnh lùng nhìn: Đầu gỗ, huynh mau xoa giúp ta đi chứ!

Ngu Quân Diệp xấu hổ sờ soạng, ngây ngốc vuốt ve.

Nhẹ một chút. Mắt hạnh trừng trừng.

Ngu Quân Diệp thả nhẹ tay, Diêu Ý




/99

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status