CHƯƠNG 230: PHÁT TÁC
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Bệnh ôn dịch này phát tác cực nhanh, Ngụy Thời cảm thấy thân thể của mình như bị đặt trong hầm băng mà lại như bị đốt trong lò lửa, nước lửa hai bên, gần như làm cho Ngụy Thời sống không bằng chết, duy nhất một điều để Ngụy Thời biết mình còn sống là đầu óc bây giờ đã bị đốt đến hồ đồ, cảm giác thần kinh chậm chạp.
Bị Ngụy Hân ôm cũng không phải chuyện thoải mái.
Âm khí trên người cậu quá nặng, Ngụy Thời cảm thấy mình giống như đang trong nồi nước sôi, mà âm khí trên người Ngụy Hân lại là một bó củi khô được thêm vào, anh nhíu mày, khuôn mặt của Ngụy Thời bị đốt đến đỏ bừng, đôi môi khô nứt phát ra mấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Động tác dưới chân Ngụy Hân tựa hồ nhanh hơn một chút.
Thời gian rời khỏi thạch thất chỉ bằng một nửa thời gian lúc đi vào. Người dưỡng thi vốn nửa sống nửa chết té trên mặt đất lúc nãy giờ đã mạnh như rồng như hổ, khí thế mười phần chắn trước mặt người giữ mộ làm bà ta tức giận đến cái mặt già vặn vẹo không ra hình dáng, lại chẳng có cách nào với ông, cây dù vải dầu có uy hiếp cực lớn với Ngụy Thời đã bị ông phá một lỗ.
Bà lão nhìn thấy Ngụy Thời đi ra, sắc mặt đại biến, bà dùng giọng nói sắc nhọn như âm thanh của mấy trăm con vịt cùng một chỗ hét to, “Mã gia các người sẽ phải hối hận, oan hồn của Đổng gia nhất định sẽ làm cho các người sống không bằng chết.”
Trên mặt người dưỡng thi thoáng run rẩy, nhưng lão không lên tiếng.
Người thủ mộ nguyền rủa khiến cho ông ta chút hãi hùng khiếp vía, ông nhìn Ngụy Hân, cùng với Ngụy Thời đang được Ngụy Hân ôm trong lòng, gương mặt vốn đã không khác biệt với xác chết là mấy, thoáng cái miệng lệch mắt nghiêng, giống như bị một đả kích thật lớn.
Ngụy Thời miễn cưỡng ngẩng đầu, nói với người dưỡng thi, “Đồ vật, đã tới, tới tay.”
Một câu nói đứt quãng nói đến mấy lần mới xong, Ngụy Thời vừa nói xong thì trước mắt tối sầm như muốn ngất đi, nhưng mà anh vẫn kiên cường chống đỡ, nói trắng ra thì người dưỡng thi vốn không phải là người đáng tin cậy, trong mắt Ngụy Thời thì ông ta cùng với người giữ mộ không khác nhau là mấy, chỉ là hiện giờ hai bên tạm thời hợp tác, nhưng mà hoàn toàn không thể bày trừ khả năng nếu Ngụy Thời xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lão họ Mã đó sẽ không đổi ý mà biến Ngụy Thời thành những thi thể dưới tay lão.
Trước có sói, sau có hổ, cho dù bây giờ sắp chết, Ngụy Thời cũng phải gắng gượng.
Người dưỡng thi nghe Ngụy Thời nói, lập tức ra hiệu cho anh rời khỏi, đồng thời xoay người lại ngăn người thủ mộ muốn nhào về phía hai người Ngụy Thời, nhìn thấy hai người lại giằng co nhau, Ngụy Thời vỗ vỗ cánh tay Ngụy Hân, không chút khí lực chỉ lối ra, “Chúng ta đi.”
Ngụy Hân rất nghe lời.
Bước chân của cậu cứng nhắc nhưng vững vàng, hướng lối rẽ đi đến.
Toàn bộ thi thể trong lối rẽ đã đi vào trong động, duy chỉ còn lại chất lỏng nhớp nháp trên lối đi, không có gì nguy hiểm cả. Một đường không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì tiến vào lối đi “Bách sát trận”, nhưng kỳ quái chính là, lần này “Bách sát trận” dường như không khởi động, cũng không có chút phản ứng nào mà để cho bọn Ngụy Thời xuyên qua.
Sơn động này lúc tiến vào thì hung hãn vạn phần, nhưng lúc ra thì lại như vùng đất bằng phẳng.
Hoàn toàn trái ngược với sự chuẩn bị kỹ càng cho một trận ác chiến, hay thậm chí Ngụy Thời còn nghĩ đến khả năng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng lần này có chút không kịp phản ứng vì thế mãi cho đến khi rời khỏi sơn động thì chỉ có một loại cảm giác hoang đường: “Đây không phải là nằm mơ chứ.”
Sau khi rời khỏi sơn động thì không đi nữa.
Ngụy Thời cố mở đôi mắt đau nhức như thiêu như đốt, thấy được tên Đinh Mậu Thụ còn đi ra sớm hơn cả mình, nhìn hắn mặt mũi trắng bệch đang ngã trên tuyết, vận may của thằng nhãi này đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp, cái loại lẽ ra phải chết như hắn mà cũng trốn ra được tới đây.
Ngụy Thời đợi lão dưỡng thi.
Tuy đã trong tay anh có được đồ vật giải “ác hàng” nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi, thứ nhất là anh đang mang bệnh trong người, cho nên giờ có muốn trốn thoát khỏi lão dưỡng thi là điều không thể, thứ hai là anh không biết làm sao để dùng khúc xương này giải “ác hàng” trên người, còn thứ ba là điểm đáng sợ của bệnh ôn dịch này anh chỉ biết được một chút Lớp người già trong làng giấu những chuyện này rất kín, nếu như không phải Ngụy Thời hồi bé nghịch ngợm lén đến nhà Ngụy thất gia tìm thấy được một quyển sách thì có lẽ bây giờ đến bệnh ôn dịch đã tra tấn Ngụy gia mấy trăm năm nay là gì cũng không biết Nhưng Ngụy Thời biết bệnh này bệnh viện không thể chữa khỏi.
Có lẽ bây giờ đường sống duy nhất chính là bám theo người dưỡng thi.
Do pháp thuật tạo ra, tất nhiên cũng chỉ có pháp thuật mới có thể tháo gỡ.
Hiểu được điểm này, Ngụy Thời mới không cho Ngụy Hân đưa mình rời đi.
Chuyện Ngụy Hân làm trong gian phòng đá đó, có lẽ là nguyên nhân khiến Ngụy Thời nhiễm ôn dịch, nhưng mà, với Ngụy Hân, Ngụy Thời vẫn không thể nổi giận được gì, đối với một cái xác sống không biết còn sống hay đã chết, có lẽ bây giờ nói là xác sống cũng không đúng nữa, cho dù có tức giận thì cậu cũng chẳng có phản ứng gì.
Ngụy Thời cố gắng trừng lớn mắt, cố gắng tụ lại ánh mắt đang mông lung mơ hồ, có phải Ngụy Hân đã có ý thức rồi không? Hành vi lúc cậu ở trong sơn động hoàn toàn không giống với lúc trước, nếu như Ngụy Thời còn có khí lực thì cho dù có bò cũng phải cố đứng dậy bắt thằng quỷ con trong người Ngụy Hân ra, nhưng mà bây giờ ngay cả đến bò cũng bò không nổi.
Ngụy Thời cố gắng ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn xụi lơ té xuống.
Ây Ngụy Thời thở dài trong lòng.
Cũng may là bệnh này tuy phát tác rất nhanh nhưng mà trong nhất thời vẫn không làm chết người được.
Ngụy Thời nghĩ đến cái vui trong khổ sở.
Vào lúc này, lão dưỡng thi cuối cùng cũng chịu ra, nhìn bộ dáng của ông ta có chút chật vật, chắc là khi đối phó với bà già kia cũng không chiếm được thế thượng phong gì. Người dưỡng thi nhìn Đinh Mậu Thụ nằm trên mặt đất, đá hắn một cái, “Đứng dậy, nhanh lên, chúng ta đi, để bà điên kia đuổi theo thì lại phiền toái.”
Đinh Mậu Thụ bị lão đá một cái lăn mấy vòng trên đất, trong ánh mắt hiện lên đau đớn, phẫn nộ và oán độc, chỉ là hắn rất nhanh đã áp chế những cảm xúc ấy xuống, cúi đầu đi theo người dưỡng thi.
Lão liếc nhìn Ngụy Thời, ánh mắt thâm sâu, nhưng mà ngoài ý muốn là lão không nói gì thêm mà trực tiếp rung chuông, ngay lập tức từ trong rừng cây xuất hiện mười mấy thi thể, trong đó có một cái đã bị đứt một chân, cũng chính là thi thể mà Ngụy Thời đã từng gặp trong động.
Thi thể kia bò trên mặt đất, đè lên đám cỏ bị tuyết đọng để lại một dấu vết rõ ràng, người dưỡng thi nhíu mày, lại rung chuông vài cái, trong miệng niệm vài tiếng, thi thể kia lập tức ngừng ngay tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Xem ra thi thể này đã bị tổn thương quá nhiều, bị người dưỡng thi vứt đi rồi.
Đám người chưa trở lại thôn nhỏ kia, lúc này Ngụy Thời đã hiểu rõ người trong thôn này đều có quan hệ với người thủ mộ, cũng có lẽ không chỉ bà lão kia mà cả cái thôn này đều là người thủ mộ, hoặc đều là con cháu của người thủ mộ, mà người thủ mộ cũng là tuyển từ bọn họ ra.
Nhìn xem cái thôn này thưa thớt tiêu điều, đoán chừng cũng không kéo dài được bao lâu.
Thời gian là vô tình nhất, có thể gột rửa hết thảy mọi thứ dơ bẩn và u ám.
Người dưỡng thi dẫn mấy người họ lên núi, tuy lão đã có tuổi nhưng có lẽ càng già càng dẻo dai, đường núi trơn ướt mà vẫn có thể đi như bay, may mắn là Ngụy Hân vốn không phải là người nên không cảm giác được mết mỏi, nhưng Đinh Mậu Thụ thì đã đi đến xanh cả mặt, ngay cả thở cũng thở không nổi.
Đi thẳng đến hang động đá vôi mà bọn họ đã từng dừng lại kia.
Sau khi tiến vào hang động, bộ dáng vội vã trên đường đi của lão dưỡng thi cũng hoãn đi đôi chút, Ngụy Thời đoán đã đến nơi an toàn nên lão mới thả lỏng như vậy.
Trong hang động xếp mười mấy thi thể, trên trán dán một lá bùa vàng, lão dưỡng thi kiểm tra cả đám lại một lần, xem ra đối với việc đưa thi thì lão cũng là dân chuyên nghiệp.
Có điều Ngụy Thời nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của lão, cảm thấy là lão ta đang làm cho mình xem, ông già này rõ ràng đã thấy tình hình hiện tại của mình không đúng lắm mà lại làm như không thấy, Ngụy Thời biết rõ là lão cố ý, đợi đến khi anh chủ động cầu xin lão, sau đó là nắm thời cơ tốt để bàn điều kiện.
Ngụy Thời đoán được điểm này, nhưng thật sự không còn cánh nào khác, chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
Mặc dù anh đã khống chế được Ngụy Hân, nhưng nếu cứ như vậy mà chết đi, để lại một mình Ngụy Hân, nếu lão dưỡng thi muốn đem anh thu về dưới trướng lão thì cần tốn chút công sức, nhưng không phải là không được, sở dĩ lưu lại Ngụy Thời và giằng co với anh là để bớt chút chuyện thu phục Ngụy Hân mà thôi.
Dọc đường đi, Ngụy Thời đã suy nghĩ tới những hành vi trước và sau của lão dưỡng thi, cuối cùng đưa ra một kết luận, chính là ưu thế thì anh cũng chiếm được, nhưng không lớn, ít nhất không thể trực tiếp uy hiếp được lão già này.
Cho nên người dưỡng thi mới không sợ hãi.
Ông ta biết rõ Ngụy Thời nhất định sẽ thỏa hiệp.
Cuối cùng, Ngụy Thời thật sự làm theo tính toán của lão, mở miệng nói chuyện, “Nếu ông có cách chữa được bệnh trên người tôi, có yêu cầu gì cứ nói.”
Người dưỡng thi nở một nụ cười kỳ quái, “Nhóc con, ta có biện pháp cứu cậu, nhưng mà cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, vì mạng của cậu thì phải trả giá lớn.”
Ngụy Thời cắn răng, “Lão muốn nói gì thì nói đi.”
Người dưỡng thi lúc này chiếm hết ưu thế, một người thâm sâu như ông ta cũng không khỏi có chút đắc ý, “Trước tiên cậu phải đem phương pháp khống chế âm thi giao ra đây.”
Âm thi? Ngụy Thời nhíu mày, đột nhiên nhìn thấy Ngụy Hân mới hiểu ra âm thi mà lão nói chính là chỉ Ngụy Hân, “Được.” Ngụy Thời gọn gàng đáp ứng yêu cầu của lão dưỡng thi, đồng thời nói, “Tôi làm sao biết được ông sẽ không qua cầu rút ván chứ?”
Lão dưỡng thi nở nụ cười, “Nhãi con, bây giờ cậu có quyền lựa chọn à?”
Ngụy Thời im lặng.
Tình hình của anh bây giờ càng lúc càng xấu, xác định là không còn đường lui rồi, ngoại trừ gửi hy vọng vào lão dưỡng thi này sẽ không nói dối thì không còn con đường nào khác để đi.
Ngụy Thời mở miệng định nói chuyện.
Ngay lúc đó Ngụy Hân đang đứng bên cạnh đột ngột vươn tay, kéo Ngụy Thời một phát, vốn Ngụy Thời chỉ miễn cưỡng dựa tường mà đứng, bị kéo một cái làm anh lảo đảo, sau đó đụng phải lòng ngực cứng rắn, Ngụy Hân ngẩng đầu lên không chút do dự liền hé miệng, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn bắt đầu cắn xé miệng Ngụy Thời.
Miệng của Ngụy Thời đau nhức đến tê rần. Đăng bởi: admin
Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Bệnh ôn dịch này phát tác cực nhanh, Ngụy Thời cảm thấy thân thể của mình như bị đặt trong hầm băng mà lại như bị đốt trong lò lửa, nước lửa hai bên, gần như làm cho Ngụy Thời sống không bằng chết, duy nhất một điều để Ngụy Thời biết mình còn sống là đầu óc bây giờ đã bị đốt đến hồ đồ, cảm giác thần kinh chậm chạp.
Bị Ngụy Hân ôm cũng không phải chuyện thoải mái.
Âm khí trên người cậu quá nặng, Ngụy Thời cảm thấy mình giống như đang trong nồi nước sôi, mà âm khí trên người Ngụy Hân lại là một bó củi khô được thêm vào, anh nhíu mày, khuôn mặt của Ngụy Thời bị đốt đến đỏ bừng, đôi môi khô nứt phát ra mấy tiếng rên rỉ yếu ớt.
Động tác dưới chân Ngụy Hân tựa hồ nhanh hơn một chút.
Thời gian rời khỏi thạch thất chỉ bằng một nửa thời gian lúc đi vào. Người dưỡng thi vốn nửa sống nửa chết té trên mặt đất lúc nãy giờ đã mạnh như rồng như hổ, khí thế mười phần chắn trước mặt người giữ mộ làm bà ta tức giận đến cái mặt già vặn vẹo không ra hình dáng, lại chẳng có cách nào với ông, cây dù vải dầu có uy hiếp cực lớn với Ngụy Thời đã bị ông phá một lỗ.
Bà lão nhìn thấy Ngụy Thời đi ra, sắc mặt đại biến, bà dùng giọng nói sắc nhọn như âm thanh của mấy trăm con vịt cùng một chỗ hét to, “Mã gia các người sẽ phải hối hận, oan hồn của Đổng gia nhất định sẽ làm cho các người sống không bằng chết.”
Trên mặt người dưỡng thi thoáng run rẩy, nhưng lão không lên tiếng.
Người thủ mộ nguyền rủa khiến cho ông ta chút hãi hùng khiếp vía, ông nhìn Ngụy Hân, cùng với Ngụy Thời đang được Ngụy Hân ôm trong lòng, gương mặt vốn đã không khác biệt với xác chết là mấy, thoáng cái miệng lệch mắt nghiêng, giống như bị một đả kích thật lớn.
Ngụy Thời miễn cưỡng ngẩng đầu, nói với người dưỡng thi, “Đồ vật, đã tới, tới tay.”
Một câu nói đứt quãng nói đến mấy lần mới xong, Ngụy Thời vừa nói xong thì trước mắt tối sầm như muốn ngất đi, nhưng mà anh vẫn kiên cường chống đỡ, nói trắng ra thì người dưỡng thi vốn không phải là người đáng tin cậy, trong mắt Ngụy Thời thì ông ta cùng với người giữ mộ không khác nhau là mấy, chỉ là hiện giờ hai bên tạm thời hợp tác, nhưng mà hoàn toàn không thể bày trừ khả năng nếu Ngụy Thời xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lão họ Mã đó sẽ không đổi ý mà biến Ngụy Thời thành những thi thể dưới tay lão.
Trước có sói, sau có hổ, cho dù bây giờ sắp chết, Ngụy Thời cũng phải gắng gượng.
Người dưỡng thi nghe Ngụy Thời nói, lập tức ra hiệu cho anh rời khỏi, đồng thời xoay người lại ngăn người thủ mộ muốn nhào về phía hai người Ngụy Thời, nhìn thấy hai người lại giằng co nhau, Ngụy Thời vỗ vỗ cánh tay Ngụy Hân, không chút khí lực chỉ lối ra, “Chúng ta đi.”
Ngụy Hân rất nghe lời.
Bước chân của cậu cứng nhắc nhưng vững vàng, hướng lối rẽ đi đến.
Toàn bộ thi thể trong lối rẽ đã đi vào trong động, duy chỉ còn lại chất lỏng nhớp nháp trên lối đi, không có gì nguy hiểm cả. Một đường không gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì tiến vào lối đi “Bách sát trận”, nhưng kỳ quái chính là, lần này “Bách sát trận” dường như không khởi động, cũng không có chút phản ứng nào mà để cho bọn Ngụy Thời xuyên qua.
Sơn động này lúc tiến vào thì hung hãn vạn phần, nhưng lúc ra thì lại như vùng đất bằng phẳng.
Hoàn toàn trái ngược với sự chuẩn bị kỹ càng cho một trận ác chiến, hay thậm chí Ngụy Thời còn nghĩ đến khả năng sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, nhưng lần này có chút không kịp phản ứng vì thế mãi cho đến khi rời khỏi sơn động thì chỉ có một loại cảm giác hoang đường: “Đây không phải là nằm mơ chứ.”
Sau khi rời khỏi sơn động thì không đi nữa.
Ngụy Thời cố mở đôi mắt đau nhức như thiêu như đốt, thấy được tên Đinh Mậu Thụ còn đi ra sớm hơn cả mình, nhìn hắn mặt mũi trắng bệch đang ngã trên tuyết, vận may của thằng nhãi này đúng là không phải chỉ để trưng cho đẹp, cái loại lẽ ra phải chết như hắn mà cũng trốn ra được tới đây.
Ngụy Thời đợi lão dưỡng thi.
Tuy đã trong tay anh có được đồ vật giải “ác hàng” nhưng tình hình bây giờ lại thay đổi, thứ nhất là anh đang mang bệnh trong người, cho nên giờ có muốn trốn thoát khỏi lão dưỡng thi là điều không thể, thứ hai là anh không biết làm sao để dùng khúc xương này giải “ác hàng” trên người, còn thứ ba là điểm đáng sợ của bệnh ôn dịch này anh chỉ biết được một chút Lớp người già trong làng giấu những chuyện này rất kín, nếu như không phải Ngụy Thời hồi bé nghịch ngợm lén đến nhà Ngụy thất gia tìm thấy được một quyển sách thì có lẽ bây giờ đến bệnh ôn dịch đã tra tấn Ngụy gia mấy trăm năm nay là gì cũng không biết Nhưng Ngụy Thời biết bệnh này bệnh viện không thể chữa khỏi.
Có lẽ bây giờ đường sống duy nhất chính là bám theo người dưỡng thi.
Do pháp thuật tạo ra, tất nhiên cũng chỉ có pháp thuật mới có thể tháo gỡ.
Hiểu được điểm này, Ngụy Thời mới không cho Ngụy Hân đưa mình rời đi.
Chuyện Ngụy Hân làm trong gian phòng đá đó, có lẽ là nguyên nhân khiến Ngụy Thời nhiễm ôn dịch, nhưng mà, với Ngụy Hân, Ngụy Thời vẫn không thể nổi giận được gì, đối với một cái xác sống không biết còn sống hay đã chết, có lẽ bây giờ nói là xác sống cũng không đúng nữa, cho dù có tức giận thì cậu cũng chẳng có phản ứng gì.
Ngụy Thời cố gắng trừng lớn mắt, cố gắng tụ lại ánh mắt đang mông lung mơ hồ, có phải Ngụy Hân đã có ý thức rồi không? Hành vi lúc cậu ở trong sơn động hoàn toàn không giống với lúc trước, nếu như Ngụy Thời còn có khí lực thì cho dù có bò cũng phải cố đứng dậy bắt thằng quỷ con trong người Ngụy Hân ra, nhưng mà bây giờ ngay cả đến bò cũng bò không nổi.
Ngụy Thời cố gắng ngồi dậy, nhưng cuối cùng vẫn xụi lơ té xuống.
Ây Ngụy Thời thở dài trong lòng.
Cũng may là bệnh này tuy phát tác rất nhanh nhưng mà trong nhất thời vẫn không làm chết người được.
Ngụy Thời nghĩ đến cái vui trong khổ sở.
Vào lúc này, lão dưỡng thi cuối cùng cũng chịu ra, nhìn bộ dáng của ông ta có chút chật vật, chắc là khi đối phó với bà già kia cũng không chiếm được thế thượng phong gì. Người dưỡng thi nhìn Đinh Mậu Thụ nằm trên mặt đất, đá hắn một cái, “Đứng dậy, nhanh lên, chúng ta đi, để bà điên kia đuổi theo thì lại phiền toái.”
Đinh Mậu Thụ bị lão đá một cái lăn mấy vòng trên đất, trong ánh mắt hiện lên đau đớn, phẫn nộ và oán độc, chỉ là hắn rất nhanh đã áp chế những cảm xúc ấy xuống, cúi đầu đi theo người dưỡng thi.
Lão liếc nhìn Ngụy Thời, ánh mắt thâm sâu, nhưng mà ngoài ý muốn là lão không nói gì thêm mà trực tiếp rung chuông, ngay lập tức từ trong rừng cây xuất hiện mười mấy thi thể, trong đó có một cái đã bị đứt một chân, cũng chính là thi thể mà Ngụy Thời đã từng gặp trong động.
Thi thể kia bò trên mặt đất, đè lên đám cỏ bị tuyết đọng để lại một dấu vết rõ ràng, người dưỡng thi nhíu mày, lại rung chuông vài cái, trong miệng niệm vài tiếng, thi thể kia lập tức ngừng ngay tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Xem ra thi thể này đã bị tổn thương quá nhiều, bị người dưỡng thi vứt đi rồi.
Đám người chưa trở lại thôn nhỏ kia, lúc này Ngụy Thời đã hiểu rõ người trong thôn này đều có quan hệ với người thủ mộ, cũng có lẽ không chỉ bà lão kia mà cả cái thôn này đều là người thủ mộ, hoặc đều là con cháu của người thủ mộ, mà người thủ mộ cũng là tuyển từ bọn họ ra.
Nhìn xem cái thôn này thưa thớt tiêu điều, đoán chừng cũng không kéo dài được bao lâu.
Thời gian là vô tình nhất, có thể gột rửa hết thảy mọi thứ dơ bẩn và u ám.
Người dưỡng thi dẫn mấy người họ lên núi, tuy lão đã có tuổi nhưng có lẽ càng già càng dẻo dai, đường núi trơn ướt mà vẫn có thể đi như bay, may mắn là Ngụy Hân vốn không phải là người nên không cảm giác được mết mỏi, nhưng Đinh Mậu Thụ thì đã đi đến xanh cả mặt, ngay cả thở cũng thở không nổi.
Đi thẳng đến hang động đá vôi mà bọn họ đã từng dừng lại kia.
Sau khi tiến vào hang động, bộ dáng vội vã trên đường đi của lão dưỡng thi cũng hoãn đi đôi chút, Ngụy Thời đoán đã đến nơi an toàn nên lão mới thả lỏng như vậy.
Trong hang động xếp mười mấy thi thể, trên trán dán một lá bùa vàng, lão dưỡng thi kiểm tra cả đám lại một lần, xem ra đối với việc đưa thi thì lão cũng là dân chuyên nghiệp.
Có điều Ngụy Thời nhìn bộ dáng không nhanh không chậm của lão, cảm thấy là lão ta đang làm cho mình xem, ông già này rõ ràng đã thấy tình hình hiện tại của mình không đúng lắm mà lại làm như không thấy, Ngụy Thời biết rõ là lão cố ý, đợi đến khi anh chủ động cầu xin lão, sau đó là nắm thời cơ tốt để bàn điều kiện.
Ngụy Thời đoán được điểm này, nhưng thật sự không còn cánh nào khác, chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
Mặc dù anh đã khống chế được Ngụy Hân, nhưng nếu cứ như vậy mà chết đi, để lại một mình Ngụy Hân, nếu lão dưỡng thi muốn đem anh thu về dưới trướng lão thì cần tốn chút công sức, nhưng không phải là không được, sở dĩ lưu lại Ngụy Thời và giằng co với anh là để bớt chút chuyện thu phục Ngụy Hân mà thôi.
Dọc đường đi, Ngụy Thời đã suy nghĩ tới những hành vi trước và sau của lão dưỡng thi, cuối cùng đưa ra một kết luận, chính là ưu thế thì anh cũng chiếm được, nhưng không lớn, ít nhất không thể trực tiếp uy hiếp được lão già này.
Cho nên người dưỡng thi mới không sợ hãi.
Ông ta biết rõ Ngụy Thời nhất định sẽ thỏa hiệp.
Cuối cùng, Ngụy Thời thật sự làm theo tính toán của lão, mở miệng nói chuyện, “Nếu ông có cách chữa được bệnh trên người tôi, có yêu cầu gì cứ nói.”
Người dưỡng thi nở một nụ cười kỳ quái, “Nhóc con, ta có biện pháp cứu cậu, nhưng mà cậu cũng phải nghĩ cho kỹ, vì mạng của cậu thì phải trả giá lớn.”
Ngụy Thời cắn răng, “Lão muốn nói gì thì nói đi.”
Người dưỡng thi lúc này chiếm hết ưu thế, một người thâm sâu như ông ta cũng không khỏi có chút đắc ý, “Trước tiên cậu phải đem phương pháp khống chế âm thi giao ra đây.”
Âm thi? Ngụy Thời nhíu mày, đột nhiên nhìn thấy Ngụy Hân mới hiểu ra âm thi mà lão nói chính là chỉ Ngụy Hân, “Được.” Ngụy Thời gọn gàng đáp ứng yêu cầu của lão dưỡng thi, đồng thời nói, “Tôi làm sao biết được ông sẽ không qua cầu rút ván chứ?”
Lão dưỡng thi nở nụ cười, “Nhãi con, bây giờ cậu có quyền lựa chọn à?”
Ngụy Thời im lặng.
Tình hình của anh bây giờ càng lúc càng xấu, xác định là không còn đường lui rồi, ngoại trừ gửi hy vọng vào lão dưỡng thi này sẽ không nói dối thì không còn con đường nào khác để đi.
Ngụy Thời mở miệng định nói chuyện.
Ngay lúc đó Ngụy Hân đang đứng bên cạnh đột ngột vươn tay, kéo Ngụy Thời một phát, vốn Ngụy Thời chỉ miễn cưỡng dựa tường mà đứng, bị kéo một cái làm anh lảo đảo, sau đó đụng phải lòng ngực cứng rắn, Ngụy Hân ngẩng đầu lên không chút do dự liền hé miệng, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn bắt đầu cắn xé miệng Ngụy Thời.
Miệng của Ngụy Thời đau nhức đến tê rần. Đăng bởi: admin
/290
|