CHƯƠNG 68, NGỌT
Ngụy Ninh tỉnh lại giữa rừng cây, vừa mở mắt ra đã thấy một mảnh rừng rậm rạp, bóng cây đung đưa, gió âm nổi lên bốn phía, cách đó không xa có tiếng nước róc rách. “Ngụy Tích” đâu? Đi đâu rồi? Trước lúc anh hôn mê rõ ràng có thấy “Ngụy Tích” xuất hiện. Cậu ta đưa mình đến vùng đất hoang vu này rồi lại mặc kệ?
Ngụy Ninh cố gắng đứng dậy, trán anh đặc biệt nóng, sốt nhẹ đã chuyển thành sốt cao, đầu óc mơ mơ màng màng, đi đường cứ như kẻ say, chân nhuyễn không đứng nổi, bước được hai bước đã ngã.
Cánh tay bị Trương Anh Phương cào đau nhức đến chết đi sống lại, Ngụy Ninh run rẩy kéo tay áo lên xem thì thấy phía trên hiện vài dấu tay màu đen, anh chỉ chạm nhẹ vào một cái đã kêu thảm thiết.
Trên cánh tay bị trương anh phương trảo thương địa phương đau đến chết đi sống lại, Ngụy Ninh run rẩy ngón tay kéo ống tay áo tử vừa thấy, mặt trên vài cái màu đen dấu tay, hắn vươn tay nhẹ nhàng huých một chút, “A ——” miệng lập tức phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết.
Cứ như là dùng tay không chạm vào than nóng ấy.
Ngụy Ninh liêu xiêu đi trong rừng, không có ánh trăng chỉ có chút tia sáng nhàn nhạt của mặt trời, tầm nhìn rất ngắn, Ngụy Ninh không phân biệt được phương hướng, mặt đất bốn phía đều là cỏ gai làm rách quần áo của anh, cắt qua da anh để lại từng vệt máu.
Máu này lưu lại phía sau cứ như vật dụ dỗ trong bóng đêm
Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, bao phủ cả rừng cây, vốn ánh mặt trời nhàn nhạt cũng bị đám sương mù này che khuất, Ngụy Ninh ngẩn người, đám sương mù này thật sự rất kì quái.
Anh chống vào một thân cây, dừng chân hốt hoảng nhìn phải nhìn trái, miệng vết thương ở cánh tay bắt đầu thấy ngứa, Ngụy Ninh nhịn không được gãi vài cái, sau đó anh đưa tay lên trước mũi, khoảng cách gần như vậy cũng chỉ có thể thấy được trên tay dính chút chất lỏng màu đen, mùi máu tươi trộn lẫn mùi hôi thối xộc vào mũi, Ngụy Ninh nhịn không được mà nôn khan.
Trong làn sương mù dày đặc có rất nhiều thứ bay về phía anh, Ngụy Ninh đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay là 13 tháng bảy, qua 12h là 14 tháng bảy, thế rốt cục bây giờ có phải là 14/7 không? Ngụy Ninh lấy di động trong túi ra muốn xem giờ nhưng bàn tay không ngừng run rẩy, di động cũng làm rơi xuống đất.
Ngụy Ninh sờ lung tung trên mặt đất, dù ngồi xổm rồi mà vẫn không nhìn rõ.
Sương mù quá đặc, hẳn là ở chỗ này thôi, di động nặng như vậy có thể bị thổi đi đâu được chứ? Nhưng dù Ngụy Ninh có sờ thế nào cũng không tìm được, chiếc di động đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngụy Ninh không bỏ cuộc vẫn tiếp tục tìm, đột nhiên tay anh chạm vào đồ vật gì đó, anh mừng rỡ cầm nó lên, vừa nhìn rõ đó là thứ gì Ngụy Ninh hét thảm một tiếng “Ahhh”, đó cư nhiên lại là đầu lâu của một đứa trẻ, có hai đám ma trơi phát ra ánh sáng xanh nhạt trong hốc mắt.
Ngụy Ninh sợ đến mức vứt thẳng cái đầu lâu đó vào trong rừng cây.
“Ngụy Tích… Ngụy Tích… cậu ra đây cho tôi… cậu mau ra đây cho tôi…” Ngụy Ninh khản giọng gào trong sương mù, rốt cục cậu ta mang anh đến nơi này để làm gì? Không ai trả lời anh, âm thanh tan rã trong sương mù, xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Ngụy Ninh không dám dùng tay chạm vào chỗ bị thương nữa, chỉ có thể chống vào thân cây chậm rãi đi về phía trước, lần này anh đi về phía tiếng nước chảy, tìm được nguồn nước thì dù không thấy rõ đường cũng có thể men theo nguồn nước mà ra khỏi cánh rừng này.
Đầu Ngụy Ninh ngày càng nóng, sốt cao khiến mắt anh đỏ quạnh, anh cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rực, có thể chỉ là ảo giác thôi nhưng ảo giác này khiến anh phải há miệng thở dốc.
Đúng lúc này phía trước có vài người, Ngụy Ninh định mở miệng kêu cứu nhưng chưa kịp nói đã phải nuốt những gì định nói vào miệng, anh trốn trong rừng cây nhìn mấy người kia đi tới đi lui không có mục đích, cứ như là cây trong rừng không hề cản trở bọn họ.
Một người trong đó đi ở chỗ cách Ngụy Ninh không xa lắm, Ngụy Ninh nhìn chăm chú vào nó, đây là một bộ xương khô trắng, căn bản không phải người. Bộ xương khô đó còn dính vài mảnh quần áo rách rưới trên người, cứ đi đi lại lại trong rừng cây khiến mấy mảnh vải đó bị mắc vào cành cây, cuối cùng trên người bộ xương khô chẳng còn gì.
Ngụy Ninh không dám cử động, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, anh không biết vì sao mình không nhìn rõ mọi vật xung quanh lại có thể thấy rõ được bộ xương khô kia, anh thà rằng chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Cái gì cũng không biết thì sẽ không sợ hãi.
Ngụy Ninh bám vào một cành cây, cành cây hơi lay động khiến đám sương mù cũng động theo, lập tức khiến những bộ xương khô kia chú ý, chúng từ từ đi về phía Ngụy Ninh. Ngụy Ninh ở trong rừng cây không biết đã bao lâu, sớm đã cạn kiệt sức lực, nhưng mà đứng trước sự sống cái chết vẫn bộc phát ra tiềm lực, anh chống đỡ cơ thể sớm vô lực quay lưng lại hướng nước mà chạy về phía rừng sâu.
Đột nhiên chân Ngụy Ninh bị cái gì trên mặt đất ngáng làm anh ngã xuống đất.
Anh tuyệt vọng nhìn những bộ xương khô đó đến gần, hết cách rồi, không kịp nữa, phải chết ở đây rồi. Những suy nghĩ đó tràn vào đầu anh.
Đúng lúc này trong làn sương mù dày đặc bị chọc một lỗ thủng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Ngụy Ninh hoảng hốt nhìn cảnh này, chẳng lẽ đây là ảo ảnh trước lúc chết? Nhưng ngay sau đó người kia xuất hiện khiến Ngụy Ninh hiểu rằng đây không phải ảo tưởng mà là hiện thực, vì “Ngụy Tích” đã xuất hiện trước mặt anh.
“Ngụy Tích” ôm cổ anh vung tay một cái, những bộ xương khô kia sụp xuống ngay lập tức, thân thể cậu khẽ động một cái nháy mắt đã đứng trước bờ sông.
Mặt nước gợn sóng lấp lánh, nước không ngừng chảy mang theo những điểm sáng mà chảy về phía trước.
“Ngụy Tích” bay vào trong nước, để Ngụy Ninh ngâm mình trong đó, sau đó cậu cầm tay anh vẽ loạn trên miệng vết thương rồi lại ấn tay anh vào nước.
Vừa tiếp xúc với nước đó Ngụy Ninh liền phát ra tiếng kêu thảm thiết “Ahhhhhhhhhh, đau quá!!!!!”. Tiếng kêu đau đớn đến liệt tâm liệt phế khiến người nghe không chịu đựng nổi, Ngụy Ninh đau đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Anh liều mạng giãy dụa, “Ngụy Tích” giữ chặt anh, ghìm tay anh xuống nước, mãi đến khi Ngụy Ninh đau đến chết lặng.
Trong lúc mê man Ngụy Ninh cảm giác tay “Ngụy Tích” vẫn vuốt ve mình, giống như đang trấn an anh, tuy không thể giảm bớt cơn đau của anh nhưng không hiểu sao lại khiến anh dễ chịu hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, đại khái “Ngụy Tích” cảm thấy ngâm nước đã đủ rồi thì mới mang Ngụy Ninh lên bờ, cơ thể Ngụy Ninh vẫn nặng nề như cũ, “Ngụy Tích” xé chiếc áo sơ mi vốn đã rách nát của anh làm lộ ra cơ thể trần trụi.
Có lẽ biện pháp này thật sự có tác dụng, Ngụy Ninh cảm thấy vết thương ở cánh tay không còn gây đau đớn như cũ nữa, ngược lại lại thấy mát mát, anh nhấc cánh tay suy yếu của mình lên, dùng tay còn lại chạm vào vết thương thì thấy không còn cảm giác gì nữa.
Lúc này Ngụy Ninh cũng không muốn chất vấn xem vì sao “Ngụy Tích” lại vứt anh lại rừng cây.
“Ngụy Tích” vẫn ôm anh không buông, Ngụy Ninh thấy hơi lạnh, khí lạnh trên người “Ngụy Tích” khiến anh hắt hơi nhưng dù như vậy “Ngụy Tích” vẫn cứ ôm anh không rời giống như đang muốn bù lại thứ gì đó. Ngụy Ninh cảm giác nếu còn ôm nữa chính mình lại bị sốt thế nên lúc cơ thể vừa có chút sức lực anh đã giãy ra.
“Ngụy Tích” lập tức ôm chặt, đem anh trở lại ***g ngực mình.
“Này…” Ngụy Ninh không nguyện ý, anh không muốn lại bị bệnh nên đành khản giọng nói: “Buông ra… A Tích…”. Ngụy Ninh hắt xì một cái, khí lạnh xung quanh xộc vào phổi nhất là từ cái người cứ bám dính lấy anh này.
“Ngụy Tích” vẫn cố chấp như cũ, còn cọ cọ cằm vào tóc anh: “Không buông không buông, anh là của em, em nghĩ thông rồi, mặc kệ em có thích hợp với anh hay không, có thể chăm sóc cho hay hay không anh đều là của em, là của em.”
“Ngụy Tích” bướng bỉnh lặp đi lặp lại hai chữ “của em” kia.
Ngụy Ninh nghe mà đỏ mặt, ý của “Ngụy Tích” quá trắng trợn không mang chút ẩn ý nào.
Mà Ngụy Ninh cũng không có sức lực để tiếp tục từ chối, dù sao “Ngụy Tích” không chịu buông tay anh cũng không có cách nào, hắt xì một cái nữa, rụt vai lại, quyết định thản nhiên chấp nhận số phận chuẩn bị lại bị sốt tiếp. Đúng lúc này “Ngụy Tích” đột nhiên giơ tay lên, rất nhiều rất nhiều cành cây bay tới bên cạnh chỗ họ, sau đó Ngụy Ninh trợn mắt nhìn “Ngụy Tích” biến ra một đống lửa.
Mà lúc này ở trong thôn Ngụy Thời thấy người biến mất thì lập tức tóm lấy tên tiểu quỷ cứ bám lấy quần của hắn nhấc lên không trung, tiểu quỷ chân ngắn lúc ẩn lúc hiện, hắn nhìn nó nói nhanh: “Con quỷ kia mang anh Ninh đi rồi, mau đuổi theo đi.”
Tiểu quỷ không vừa ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi coi như không nghe. Nó trộm liếc Ngụy Thời, thấy Ngụy Thời nhìn nó thì nhìn sang chỗ khác. Gân xanh trên trán Ngụy Thời nổi lên, cuối cùng vẫn phải tự dập tắt lửa giận của mình, giờ sự an toàn của Ngụy Ninh là quan trọng nhất, Ngụy Thời cúi đầu chạm nhẹ một cái có lệ vào trán tiểu quỷ.
Chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi luôn nhưng miệng vẫn như bị một khối băng ma xát.
Tiểu quỷ bất mãn giơ tay vuốt chỗ Ngụy Thời đụng tới, trề môi bất mãn lầm bầm: “Thân thiết một chút cũng không nghiêm túc, lần nào A Thời cũng vậy cả! Lần nào cũng vậy!” Nói xong câu cuối mắt đã long lanh nước, thoạt nhìn tội nghiệp vô cùng.
Ngụy Thời nhấc nó lên ném một cái, tiểu quỷ kia quay hai vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Có đi không?” Ngụy Thời lấy ra một lá bùa, nhìn tiểu quỷ rồi chậm rãi nói.
Tiểu quỷ hét lên: “A Thời lại bắt nạt người ta, đi thì đi.” Bàn chân ngắn ngủn của nó vừa bước một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu, trong lòng Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, lần nào cũng phải vừa dỗ dành vừa dọa nó như vậy, tiểu quỷ tuy khó chiều nhưng tốt xấu gì thì cũng vẫn đối phó được, nếu đại quỷ mà đi ra thì…
Mặt Ngụy Thời bỗng trắng bệch.
Hắn lấy lại tinh thần ngay lập tức, cứu thôn trưởng và vợ của ông ta tỉnh lại thì hỏi xem trong nhà bọn họ có chuẩn bị tiền giấy và nến hương cho ngày rằm tháng bảy không, bảo họ đốt cho Trương Anh Phương nhiều một chút. Vợ thôn trưởng gật đầu nói có, sau đó vào nhà lấy đồ ra, lại vào phòng bếp mang ra một cái chậu sắt, đặt cạnh thi thể Trương Anh Phương, cả hai người quỳ ở đó đốt vàng mã.
Ngụy Thời nhìn bọn họ một lát rồi xoay người đi ra ngoài, mẹ của Trương Anh Phương vẫn nằm đó không ai quan tâm, hắn không thể mặc kệ một bà lão. Lại nói, hắn vẫn còn vài điều không rõ muốn hỏi bà ta mấy câu.
Thôn trưởng và vợ nhìn Ngụy Thời muốn rời đi thì sợ đến xanh cả mặt, quỳ trên đất mà dập đầu về phía Ngụy Thời, ông ta nơm nớp lo sợ chỉ vào cơ thể Trương Anh Phương, thi thể kia vẫn còn đang tản ra nước đen tanh tưởi khiến người ngửi thấy muốn xỉu: “Tiểu thiên sư, cậu xem cậu xem, cái này, cái này, nếu cái xác này mà vùng dậy thì sao đây?”
Ngụy Thời bỏ lại một câu: “Hồn Trương Anh Phương đã bị tôi bắt, không có gì đáng ngại, ông bà cứ quỳ đốt thêm chút tiền, cô ta đi rồi sẽ không làm ra chuyện gì nữa.”
Vợ chồng thôn trưởng hai mặt nhìn nhau lại tiếp tục run rẩy đốt tiền giấy. Đăng bởi: admin
Ngụy Ninh tỉnh lại giữa rừng cây, vừa mở mắt ra đã thấy một mảnh rừng rậm rạp, bóng cây đung đưa, gió âm nổi lên bốn phía, cách đó không xa có tiếng nước róc rách. “Ngụy Tích” đâu? Đi đâu rồi? Trước lúc anh hôn mê rõ ràng có thấy “Ngụy Tích” xuất hiện. Cậu ta đưa mình đến vùng đất hoang vu này rồi lại mặc kệ?
Ngụy Ninh cố gắng đứng dậy, trán anh đặc biệt nóng, sốt nhẹ đã chuyển thành sốt cao, đầu óc mơ mơ màng màng, đi đường cứ như kẻ say, chân nhuyễn không đứng nổi, bước được hai bước đã ngã.
Cánh tay bị Trương Anh Phương cào đau nhức đến chết đi sống lại, Ngụy Ninh run rẩy kéo tay áo lên xem thì thấy phía trên hiện vài dấu tay màu đen, anh chỉ chạm nhẹ vào một cái đã kêu thảm thiết.
Trên cánh tay bị trương anh phương trảo thương địa phương đau đến chết đi sống lại, Ngụy Ninh run rẩy ngón tay kéo ống tay áo tử vừa thấy, mặt trên vài cái màu đen dấu tay, hắn vươn tay nhẹ nhàng huých một chút, “A ——” miệng lập tức phát ra một tiếng thê lương kêu thảm thiết.
Cứ như là dùng tay không chạm vào than nóng ấy.
Ngụy Ninh liêu xiêu đi trong rừng, không có ánh trăng chỉ có chút tia sáng nhàn nhạt của mặt trời, tầm nhìn rất ngắn, Ngụy Ninh không phân biệt được phương hướng, mặt đất bốn phía đều là cỏ gai làm rách quần áo của anh, cắt qua da anh để lại từng vệt máu.
Máu này lưu lại phía sau cứ như vật dụ dỗ trong bóng đêm
Trong rừng cây đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, bao phủ cả rừng cây, vốn ánh mặt trời nhàn nhạt cũng bị đám sương mù này che khuất, Ngụy Ninh ngẩn người, đám sương mù này thật sự rất kì quái.
Anh chống vào một thân cây, dừng chân hốt hoảng nhìn phải nhìn trái, miệng vết thương ở cánh tay bắt đầu thấy ngứa, Ngụy Ninh nhịn không được gãi vài cái, sau đó anh đưa tay lên trước mũi, khoảng cách gần như vậy cũng chỉ có thể thấy được trên tay dính chút chất lỏng màu đen, mùi máu tươi trộn lẫn mùi hôi thối xộc vào mũi, Ngụy Ninh nhịn không được mà nôn khan.
Trong làn sương mù dày đặc có rất nhiều thứ bay về phía anh, Ngụy Ninh đột nhiên nhớ ra hình như hôm nay là 13 tháng bảy, qua 12h là 14 tháng bảy, thế rốt cục bây giờ có phải là 14/7 không? Ngụy Ninh lấy di động trong túi ra muốn xem giờ nhưng bàn tay không ngừng run rẩy, di động cũng làm rơi xuống đất.
Ngụy Ninh sờ lung tung trên mặt đất, dù ngồi xổm rồi mà vẫn không nhìn rõ.
Sương mù quá đặc, hẳn là ở chỗ này thôi, di động nặng như vậy có thể bị thổi đi đâu được chứ? Nhưng dù Ngụy Ninh có sờ thế nào cũng không tìm được, chiếc di động đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ngụy Ninh không bỏ cuộc vẫn tiếp tục tìm, đột nhiên tay anh chạm vào đồ vật gì đó, anh mừng rỡ cầm nó lên, vừa nhìn rõ đó là thứ gì Ngụy Ninh hét thảm một tiếng “Ahhh”, đó cư nhiên lại là đầu lâu của một đứa trẻ, có hai đám ma trơi phát ra ánh sáng xanh nhạt trong hốc mắt.
Ngụy Ninh sợ đến mức vứt thẳng cái đầu lâu đó vào trong rừng cây.
“Ngụy Tích… Ngụy Tích… cậu ra đây cho tôi… cậu mau ra đây cho tôi…” Ngụy Ninh khản giọng gào trong sương mù, rốt cục cậu ta mang anh đến nơi này để làm gì? Không ai trả lời anh, âm thanh tan rã trong sương mù, xung quanh yên tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy.
Ngụy Ninh không dám dùng tay chạm vào chỗ bị thương nữa, chỉ có thể chống vào thân cây chậm rãi đi về phía trước, lần này anh đi về phía tiếng nước chảy, tìm được nguồn nước thì dù không thấy rõ đường cũng có thể men theo nguồn nước mà ra khỏi cánh rừng này.
Đầu Ngụy Ninh ngày càng nóng, sốt cao khiến mắt anh đỏ quạnh, anh cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rực, có thể chỉ là ảo giác thôi nhưng ảo giác này khiến anh phải há miệng thở dốc.
Đúng lúc này phía trước có vài người, Ngụy Ninh định mở miệng kêu cứu nhưng chưa kịp nói đã phải nuốt những gì định nói vào miệng, anh trốn trong rừng cây nhìn mấy người kia đi tới đi lui không có mục đích, cứ như là cây trong rừng không hề cản trở bọn họ.
Một người trong đó đi ở chỗ cách Ngụy Ninh không xa lắm, Ngụy Ninh nhìn chăm chú vào nó, đây là một bộ xương khô trắng, căn bản không phải người. Bộ xương khô đó còn dính vài mảnh quần áo rách rưới trên người, cứ đi đi lại lại trong rừng cây khiến mấy mảnh vải đó bị mắc vào cành cây, cuối cùng trên người bộ xương khô chẳng còn gì.
Ngụy Ninh không dám cử động, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, anh không biết vì sao mình không nhìn rõ mọi vật xung quanh lại có thể thấy rõ được bộ xương khô kia, anh thà rằng chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Cái gì cũng không biết thì sẽ không sợ hãi.
Ngụy Ninh bám vào một cành cây, cành cây hơi lay động khiến đám sương mù cũng động theo, lập tức khiến những bộ xương khô kia chú ý, chúng từ từ đi về phía Ngụy Ninh. Ngụy Ninh ở trong rừng cây không biết đã bao lâu, sớm đã cạn kiệt sức lực, nhưng mà đứng trước sự sống cái chết vẫn bộc phát ra tiềm lực, anh chống đỡ cơ thể sớm vô lực quay lưng lại hướng nước mà chạy về phía rừng sâu.
Đột nhiên chân Ngụy Ninh bị cái gì trên mặt đất ngáng làm anh ngã xuống đất.
Anh tuyệt vọng nhìn những bộ xương khô đó đến gần, hết cách rồi, không kịp nữa, phải chết ở đây rồi. Những suy nghĩ đó tràn vào đầu anh.
Đúng lúc này trong làn sương mù dày đặc bị chọc một lỗ thủng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào.
Ngụy Ninh hoảng hốt nhìn cảnh này, chẳng lẽ đây là ảo ảnh trước lúc chết? Nhưng ngay sau đó người kia xuất hiện khiến Ngụy Ninh hiểu rằng đây không phải ảo tưởng mà là hiện thực, vì “Ngụy Tích” đã xuất hiện trước mặt anh.
“Ngụy Tích” ôm cổ anh vung tay một cái, những bộ xương khô kia sụp xuống ngay lập tức, thân thể cậu khẽ động một cái nháy mắt đã đứng trước bờ sông.
Mặt nước gợn sóng lấp lánh, nước không ngừng chảy mang theo những điểm sáng mà chảy về phía trước.
“Ngụy Tích” bay vào trong nước, để Ngụy Ninh ngâm mình trong đó, sau đó cậu cầm tay anh vẽ loạn trên miệng vết thương rồi lại ấn tay anh vào nước.
Vừa tiếp xúc với nước đó Ngụy Ninh liền phát ra tiếng kêu thảm thiết “Ahhhhhhhhhh, đau quá!!!!!”. Tiếng kêu đau đớn đến liệt tâm liệt phế khiến người nghe không chịu đựng nổi, Ngụy Ninh đau đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Anh liều mạng giãy dụa, “Ngụy Tích” giữ chặt anh, ghìm tay anh xuống nước, mãi đến khi Ngụy Ninh đau đến chết lặng.
Trong lúc mê man Ngụy Ninh cảm giác tay “Ngụy Tích” vẫn vuốt ve mình, giống như đang trấn an anh, tuy không thể giảm bớt cơn đau của anh nhưng không hiểu sao lại khiến anh dễ chịu hơn một chút.
Không biết qua bao lâu, đại khái “Ngụy Tích” cảm thấy ngâm nước đã đủ rồi thì mới mang Ngụy Ninh lên bờ, cơ thể Ngụy Ninh vẫn nặng nề như cũ, “Ngụy Tích” xé chiếc áo sơ mi vốn đã rách nát của anh làm lộ ra cơ thể trần trụi.
Có lẽ biện pháp này thật sự có tác dụng, Ngụy Ninh cảm thấy vết thương ở cánh tay không còn gây đau đớn như cũ nữa, ngược lại lại thấy mát mát, anh nhấc cánh tay suy yếu của mình lên, dùng tay còn lại chạm vào vết thương thì thấy không còn cảm giác gì nữa.
Lúc này Ngụy Ninh cũng không muốn chất vấn xem vì sao “Ngụy Tích” lại vứt anh lại rừng cây.
“Ngụy Tích” vẫn ôm anh không buông, Ngụy Ninh thấy hơi lạnh, khí lạnh trên người “Ngụy Tích” khiến anh hắt hơi nhưng dù như vậy “Ngụy Tích” vẫn cứ ôm anh không rời giống như đang muốn bù lại thứ gì đó. Ngụy Ninh cảm giác nếu còn ôm nữa chính mình lại bị sốt thế nên lúc cơ thể vừa có chút sức lực anh đã giãy ra.
“Ngụy Tích” lập tức ôm chặt, đem anh trở lại ***g ngực mình.
“Này…” Ngụy Ninh không nguyện ý, anh không muốn lại bị bệnh nên đành khản giọng nói: “Buông ra… A Tích…”. Ngụy Ninh hắt xì một cái, khí lạnh xung quanh xộc vào phổi nhất là từ cái người cứ bám dính lấy anh này.
“Ngụy Tích” vẫn cố chấp như cũ, còn cọ cọ cằm vào tóc anh: “Không buông không buông, anh là của em, em nghĩ thông rồi, mặc kệ em có thích hợp với anh hay không, có thể chăm sóc cho hay hay không anh đều là của em, là của em.”
“Ngụy Tích” bướng bỉnh lặp đi lặp lại hai chữ “của em” kia.
Ngụy Ninh nghe mà đỏ mặt, ý của “Ngụy Tích” quá trắng trợn không mang chút ẩn ý nào.
Mà Ngụy Ninh cũng không có sức lực để tiếp tục từ chối, dù sao “Ngụy Tích” không chịu buông tay anh cũng không có cách nào, hắt xì một cái nữa, rụt vai lại, quyết định thản nhiên chấp nhận số phận chuẩn bị lại bị sốt tiếp. Đúng lúc này “Ngụy Tích” đột nhiên giơ tay lên, rất nhiều rất nhiều cành cây bay tới bên cạnh chỗ họ, sau đó Ngụy Ninh trợn mắt nhìn “Ngụy Tích” biến ra một đống lửa.
Mà lúc này ở trong thôn Ngụy Thời thấy người biến mất thì lập tức tóm lấy tên tiểu quỷ cứ bám lấy quần của hắn nhấc lên không trung, tiểu quỷ chân ngắn lúc ẩn lúc hiện, hắn nhìn nó nói nhanh: “Con quỷ kia mang anh Ninh đi rồi, mau đuổi theo đi.”
Tiểu quỷ không vừa ý hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi coi như không nghe. Nó trộm liếc Ngụy Thời, thấy Ngụy Thời nhìn nó thì nhìn sang chỗ khác. Gân xanh trên trán Ngụy Thời nổi lên, cuối cùng vẫn phải tự dập tắt lửa giận của mình, giờ sự an toàn của Ngụy Ninh là quan trọng nhất, Ngụy Thời cúi đầu chạm nhẹ một cái có lệ vào trán tiểu quỷ.
Chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi luôn nhưng miệng vẫn như bị một khối băng ma xát.
Tiểu quỷ bất mãn giơ tay vuốt chỗ Ngụy Thời đụng tới, trề môi bất mãn lầm bầm: “Thân thiết một chút cũng không nghiêm túc, lần nào A Thời cũng vậy cả! Lần nào cũng vậy!” Nói xong câu cuối mắt đã long lanh nước, thoạt nhìn tội nghiệp vô cùng.
Ngụy Thời nhấc nó lên ném một cái, tiểu quỷ kia quay hai vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
“Có đi không?” Ngụy Thời lấy ra một lá bùa, nhìn tiểu quỷ rồi chậm rãi nói.
Tiểu quỷ hét lên: “A Thời lại bắt nạt người ta, đi thì đi.” Bàn chân ngắn ngủn của nó vừa bước một cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu, trong lòng Ngụy Thời nhẹ nhàng thở ra, lần nào cũng phải vừa dỗ dành vừa dọa nó như vậy, tiểu quỷ tuy khó chiều nhưng tốt xấu gì thì cũng vẫn đối phó được, nếu đại quỷ mà đi ra thì…
Mặt Ngụy Thời bỗng trắng bệch.
Hắn lấy lại tinh thần ngay lập tức, cứu thôn trưởng và vợ của ông ta tỉnh lại thì hỏi xem trong nhà bọn họ có chuẩn bị tiền giấy và nến hương cho ngày rằm tháng bảy không, bảo họ đốt cho Trương Anh Phương nhiều một chút. Vợ thôn trưởng gật đầu nói có, sau đó vào nhà lấy đồ ra, lại vào phòng bếp mang ra một cái chậu sắt, đặt cạnh thi thể Trương Anh Phương, cả hai người quỳ ở đó đốt vàng mã.
Ngụy Thời nhìn bọn họ một lát rồi xoay người đi ra ngoài, mẹ của Trương Anh Phương vẫn nằm đó không ai quan tâm, hắn không thể mặc kệ một bà lão. Lại nói, hắn vẫn còn vài điều không rõ muốn hỏi bà ta mấy câu.
Thôn trưởng và vợ nhìn Ngụy Thời muốn rời đi thì sợ đến xanh cả mặt, quỳ trên đất mà dập đầu về phía Ngụy Thời, ông ta nơm nớp lo sợ chỉ vào cơ thể Trương Anh Phương, thi thể kia vẫn còn đang tản ra nước đen tanh tưởi khiến người ngửi thấy muốn xỉu: “Tiểu thiên sư, cậu xem cậu xem, cái này, cái này, nếu cái xác này mà vùng dậy thì sao đây?”
Ngụy Thời bỏ lại một câu: “Hồn Trương Anh Phương đã bị tôi bắt, không có gì đáng ngại, ông bà cứ quỳ đốt thêm chút tiền, cô ta đi rồi sẽ không làm ra chuyện gì nữa.”
Vợ chồng thôn trưởng hai mặt nhìn nhau lại tiếp tục run rẩy đốt tiền giấy. Đăng bởi: admin
/290
|