Vưu Khả Ý nhìn bộ dạng anh cau mày, hỏi một câu: "Thế nào? Trà uống không ngon?"
Anh lắc đầu một cái, "Uống ngon, chỉ có điều chát quá."
Vưu Khả Ý lại đứng dậy, "Có thể là mấy năm nay khẩu vị của anh thay đổi, không sao, thời gian dài, dù sao con người đều sẽ có chút thay đổi, em đi rót cho anh ly trà sữa."
Cô bưng ly trà của anh lên, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta bắt được.
Cô dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn anh, lại ngã vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy, sôi trào mãnh liệt kia.
"Vưu Khả Ý, anh không thay đổi."
Giờ khắc này, thời gian tĩnh lặng, Vưu Khả Ý nhìn gương mặt gần như biến thiên của anh, nhưng chỉ yên lặng nhìn, rốt cuộc bình tĩnh và không sợ hãi một phút trước biến mất.
Cô hỏi từng câu từng chữ: "Khi ở hành lang triển lãm tranh, tại sao anh làm ra vẻ không biết em?"
"Bởi vì anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi đang quen nhau, do ghen tỵ, chỉ muốn làm chuyện quyết liệt chút để nhìn phản ứng của em."
"Vậy khi em lao ra cửa, tại sao anh không đuổi theo?"
"Anh đuổi theo, kết quả. . . . . ." Cổ họng anh nghẹn, khó khăn nói, "Kết quả nhìn thấy em tựa vào trên bả vai của anh ta."
Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào anh, khí thế bức người nói: "Anh cũng chỉ có một chút lòng tin đối với em như vậy sao? Trở lại sau nhiều năm như vậy, kết quả mới lần đầu tiên gặp lại, cũng bởi vì nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho anh ghen tỵ, anh có thể không nói tiếng nào mà ném em lần nữa rồi hả?"
Nghiêm Khuynh nhắm mắt lại, khi mở mắt thì nhỏ giọng nói: "Không phải lần đầu tiên."
Vưu Khả Ý không lên tiếng, chân mày hơi nhíu lại.
Anh cười khổ giải thích: "Lần đầu tiên gặp mặt là ở trong nhà hàng Tây, em và Chương Nhuận Chi chuyện trò vui vẻ ăn bữa cơm, anh nhìn từ xa, nhưng không có chỗ trống nhúng tay vào."
Nét mặt của cô bỗng hơi ngừng trệ, sau đó khó tin nhìn anh.
Lại là ngày đó?
Anh đã nhìn thấy cô vào ngày đó?
Dừng chốc lát, cô lại hỏi: "Nếu anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi quen nhau, thì tại sao anh trở lại tìm em?"
"Anh cho rằng em đã tìm được người có thể dựa vào, liền quyết định rời khỏi nơi này —— vốn cũng chỉ vì em mới trở về, nhưng em đã không cần anh, anh cũng không cần thiết ở lại, nhưng lúc gần đi anh nghe được một tiết mục radio ở trên xe taxi . . . . ." Anh nhìn vào ánh mắt của cô, giống như cũng nhìn vào linh hồn của cô.
Vưu Khả Ý lại vẫn hỏi tiếp: "Nếu như anh không nghe được tiết mục đó thì sao?"
Nếu như không nghe được, có phải anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này hay không, bởi vì một hiểu lầm mà bỏ lỡ suốt đời sao?
Nghĩ như vậy, trái tim của cô co rút nhanh một hồi, hơi sức toàn thân đều bị người ta rút sạch, tay chân rét run.
Nghiêm Khuynh lại lắc đầu một cái, cười khổ mà nói: "Anh quá tự ti, tự ti đến mức không chính miệng hỏi em một câu, liền cho rằng vị trí của chính mình đã bị người khác thay thế.
Anh lắc đầu một cái, "Uống ngon, chỉ có điều chát quá."
Vưu Khả Ý lại đứng dậy, "Có thể là mấy năm nay khẩu vị của anh thay đổi, không sao, thời gian dài, dù sao con người đều sẽ có chút thay đổi, em đi rót cho anh ly trà sữa."
Cô bưng ly trà của anh lên, cổ tay mảnh khảnh lại bị người ta bắt được.
Cô dừng động tác lại, quay đầu lại nhìn anh, lại ngã vào trong đôi mắt sâu không thấy đáy, sôi trào mãnh liệt kia.
"Vưu Khả Ý, anh không thay đổi."
Giờ khắc này, thời gian tĩnh lặng, Vưu Khả Ý nhìn gương mặt gần như biến thiên của anh, nhưng chỉ yên lặng nhìn, rốt cuộc bình tĩnh và không sợ hãi một phút trước biến mất.
Cô hỏi từng câu từng chữ: "Khi ở hành lang triển lãm tranh, tại sao anh làm ra vẻ không biết em?"
"Bởi vì anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi đang quen nhau, do ghen tỵ, chỉ muốn làm chuyện quyết liệt chút để nhìn phản ứng của em."
"Vậy khi em lao ra cửa, tại sao anh không đuổi theo?"
"Anh đuổi theo, kết quả. . . . . ." Cổ họng anh nghẹn, khó khăn nói, "Kết quả nhìn thấy em tựa vào trên bả vai của anh ta."
Vưu Khả Ý nhìn thẳng vào anh, khí thế bức người nói: "Anh cũng chỉ có một chút lòng tin đối với em như vậy sao? Trở lại sau nhiều năm như vậy, kết quả mới lần đầu tiên gặp lại, cũng bởi vì nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho anh ghen tỵ, anh có thể không nói tiếng nào mà ném em lần nữa rồi hả?"
Nghiêm Khuynh nhắm mắt lại, khi mở mắt thì nhỏ giọng nói: "Không phải lần đầu tiên."
Vưu Khả Ý không lên tiếng, chân mày hơi nhíu lại.
Anh cười khổ giải thích: "Lần đầu tiên gặp mặt là ở trong nhà hàng Tây, em và Chương Nhuận Chi chuyện trò vui vẻ ăn bữa cơm, anh nhìn từ xa, nhưng không có chỗ trống nhúng tay vào."
Nét mặt của cô bỗng hơi ngừng trệ, sau đó khó tin nhìn anh.
Lại là ngày đó?
Anh đã nhìn thấy cô vào ngày đó?
Dừng chốc lát, cô lại hỏi: "Nếu anh cho rằng em và Chương Nhuận Chi quen nhau, thì tại sao anh trở lại tìm em?"
"Anh cho rằng em đã tìm được người có thể dựa vào, liền quyết định rời khỏi nơi này —— vốn cũng chỉ vì em mới trở về, nhưng em đã không cần anh, anh cũng không cần thiết ở lại, nhưng lúc gần đi anh nghe được một tiết mục radio ở trên xe taxi . . . . ." Anh nhìn vào ánh mắt của cô, giống như cũng nhìn vào linh hồn của cô.
Vưu Khả Ý lại vẫn hỏi tiếp: "Nếu như anh không nghe được tiết mục đó thì sao?"
Nếu như không nghe được, có phải anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi này hay không, bởi vì một hiểu lầm mà bỏ lỡ suốt đời sao?
Nghĩ như vậy, trái tim của cô co rút nhanh một hồi, hơi sức toàn thân đều bị người ta rút sạch, tay chân rét run.
Nghiêm Khuynh lại lắc đầu một cái, cười khổ mà nói: "Anh quá tự ti, tự ti đến mức không chính miệng hỏi em một câu, liền cho rằng vị trí của chính mình đã bị người khác thay thế.
/77
|