Kim đồng hồ chạy qua mốc chín giờ tối.
“Tiêm Đầu, khi nào thì thằng nhóc đó trở về?” Tiêu Hòa đang ngồi trên ghế sa lon bày ra bộ dáng trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Sao tui biết được? Thử Thiểu ngồi xổm trên bàn trà, ôm một khúc nhìn như chân giò hun khói gì đó không ngừng gặm. Còn nữa, ai là Tiêm Đầu?
Hiển nhiên Tiêu Hòa đâu biết mình gặp một con chuột thần kỳ có thể nghe hiểu tiếng người, với hắn mà nói, chuột chính là chuột, không giết nó là tốt lắm rồi, cho nó ăn, còn để nó ngồi trên bàn, nên cảm tạ sự buồn chán của hắn đi.
Nhìn nhìn, đã thấy gần mười giờ. Mà Tiểu Viêm vẫn chưa quay lại.
Thằng nhóc này làm cái gì bên ngoài thế? Sao ngày nào cũng về trễ như vậy?
“Tiểu Viêm chết tiệt, nấu cơm có một lần rồi không nấu lần hai, trái lại còn bắt ông đây hầu hạ mày! Hừ hừ! Hôm nay tao bỏ ớt cho mày cay chết luôn!” Tiêu Hòa vừa lầm bầm vừa lê cái chân bị thương, khập khà khập khiễng đi về phía phòng bếp.
Tiểu Viêm thực sự chỉ nấu cơm có một lần sao?
Ngẫm lại xem, liệu có thể sao? Nếu quả thật như vậy, tên tiểu nhân nào đó sẽ chịu buông tha cho y chắc?
Ngược lại số lần nấu cơm của Tiêu lão đại đang lầm bầm kia, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hiện nay phương thức sống chung của bọn họ là như thế này: Tiểu Viêm đưa tiền cho Tiêu Hòa, Tiêu Hòa chịu trách nhiệm trông nom tiền bạc kiêm luôn quản gia, Tiểu Viêm cầm tờ giấy Tiêu Hòa viết cho y đi mua thức ăn với đồ dùng hàng ngày, sau khi mua về còn phải nấu cơm cho Tiêu Hòa ăn.
Bởi vậy Tiêu Hòa càng thêm chắc chắn Tiểu Viêm đã từng được giáo dục tử tế, ít nhất y cũng biết đi siêu thị mua thức ăn như thế nào, cũng có thể phân biệt phần lớn đồ vật hắn viết ra. Hơn nữa ngạc nhiên nhất chính là, các sản phẩm hiện đại cơ bản Tiểu Viêm đều biết cách dùng.
Lần trước, vì để không cho Tiểu Viêm biết Trương Thanh Bình tới nên Tiêu Hòa mới ở trong bếp khua xoong múa chảo một hồi làm ra được hai đĩa thức ăn, một bát canh với một nồi cơm. Mà sau khi Viêm Chuyên ăn xong, ngày hôm sau mua thức ăn trở về liền lôi Tiêu Hòa vào bếp, đáng tiếc Tiêu lão đại liều mạng kháng cự, chết cũng không chịu động tới xoong nồi, ngay cả khi Tiểu Viêm thái đồ ăn gọn gàng rồi cũng không được, lý do là như vậy sẽ khiến cho Tiểu Viêm nhiễm thói quen lười biếng.
Dùng ánh mắt uy hiếp hết lần này tới lần khác, nhưng mà người nào đó căn bản chả coi ánh mắt sắc bén của Tiểu Viêm ra gì, xoay người đi khỏi phòng bếp, vừa đi còn vừa nói: “Thấy tôi tốt không, cho cậu cơ hội luyện tập. E là cũng chỉ có người không soi mói bắt bẻ người khác như tôi mới ăn nổi thức ăn cậu làm thôi. Đi đi đi, còn không mau vào mà nấu ăn!”
Tiểu Viêm phát hỏa, trực tiếp tha cái tên tàn tật một nửa kia vào bếp, đặt lên bàn đá cẩm thạch sửa cho một trận.
Vậy mà kẻ nào đó còn không biết điều, vừa mắng vừa giãy dụa, đến cuối cùng bị Tiểu Viêm làm đến không ngừng kêu cứu mạng.
Buổi tối hôm đó, đương nhiên vẫn là Tiểu Viêm nấu cơm.
Về sau, Tiêu lão đại cố sống cố chết cương quyết không chịu làm kẻ nấu ăn, nhưng mà vừa nghĩ tới phương thức giao hoan của Tiểu Viêm kia căn bản chính là bạo lực, hơn nữa hôm nay Trương Thanh Bình đến có dùng qua bếp gas, để che đậy dấu vết cô bé đã tới, nên cái kẻ khôn ngoan kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, nấu nấu vài món ăn, dụ dỗ thằng nhóc dễ phát hỏa trong nhà.
Đêm nay… Khụ, mới chỉ cách một ngày so với lần vận động trên giường gần nhất của bọn họ, mà người nào đó mông vẫn còn rất đau, tuyệt đối không muốn cho con dã thú nhỏ kia bất cứ lý do nào để xằng bậy.
Phất phất con dao trong tay, đuổi cái tên Tiểu Viêm ức hiếp hắn ra khỏi đầu, dành chỗ để phân tích thông tin tối nay Thanh Bình nói cho hắn.
Hóa ra kẻ đã thuê người đụng cho Thanh Bình bị thương chính là Chu Tường, mà Chu Tấn biết rõ điều đó nhưng không nói cho Dư Gia gia, càng không đề cập với hắn.
Tại sao? Vì bảo vệ bạn gái mình chăng? Hay là không muốn cho Dư Gia Gia biết y và đối thủ của cô có quan hệ mật thiết?
Còn nữa, vì sao Chu Tường lại rời khỏi Đại Chúng Thanh Nhạc? Nhớ lại lúc đó cô ta phải bồi thường không ít cho việc phá vỡ hợp đồng.
Đáng tiếc Thanh Bình nghe được quá ít, căn bản không thể phán đoán được vì sao Chu Tường phải thuê người đụng xe làm cô bị thương.
Tiêu Hòa nhìn con dao trong tay, làm ra một suy đoán lớn mật. Hay là bởi vì Chu Tường ghen tỵ? Ghen tỵ với việc Chu Tấn một mực che chở cho Dư Gia Gia, ghen tỵ việc Chu Tấn đối xử tốt với Dư Gia Gia, ghen tỵ với việc Chu Tấn thích Dư Gia Gia… Nếu là như thế, vậy tất cả đều có thể giải thích, ít nhất cũng có thể lý giải nguyên nhân tại sao Chu Tường lại thuê người đụng cho Thanh Bình bị thương. Bởi vì Thanh Bình là người giúp việc của Dư Gia Gia, Chu Tường làm thế là để giết gà dọa khỉ.
Mà cũng có thể giải thích vì sao Chu Tấn lại để ý Dư Gia Gia như vậy, thậm chí không ngại vì cô mà thuê thám tử tư, hơn nữa còn ác mồm ác miệng với bạn gái Chu Tường của mình như thế.
Vậy liệu có phải Chu Tấn đã muốn chia tay với Chu Tường hay không, mà cái chính là nguyên nhân Chu Tường thà phải trả tiền bồi thường hợp đồng cũng muốn rời khỏi Đại Chúng Thanh Nhạc? Hay đó chính là do Chu Tấn tìm cách gạt Chu Tường ra ngoài?
Cuối cùng Chu Tường vì yêu nên sinh hận, chẳng những nghĩ biện pháp đoạt đi vai nữ chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 vốn là của Dư Gia Gia, còn muốn cho Gia Gia suốt ngày sống trong sợ hãi. Vì thế tai nạn, thư đe doạ mới liên tục xuất hiện…
Từ từ, nếu hung thủ phía sau màn là Chu Tường, như vậy Chu Tấn cần gì phải mời mình? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ chuyện giữa hắn và Chu Tường bị vạch trần toàn bộ sao?
Rốt cuộc Chu Tấn đối với Chu Tường là có tình hay vô tình?
Nếu như là có tình, vậy hắn tuyệt đối sẽ không nhờ người khác điều tra trong khi đã biết Chu Tường chính là hung thủ phía sau màn. Nếu vô tình, vậy thì căn bản chẳng phải điều tra nữa, hắn chỉ cần trực tiếp báo cảnh sát là xong, hoặc ngầm ra hiệu cho cô ta chẳng hạn.
A a a! Đau đầu quá!
“Phập!” Một đao chém xuống cái đầu con gà.
Cứ trực tiếp đến hỏi Chu Tấn vậy.
Ngay lúc Tiêu Hòa đang băm phầm phập cái thớt gỗ thì tầng dưới Dư Gia Gia mới từ phòng tắm đi ra, vừa ra khỏi đã nhìn thấy người giúp việc Trương Thanh Bình cầm điện thoại đi về phía cô.
“Cô Dư, cô Chu Tường gọi điện, nói có chuyện gấp cần tìm.”
Cánh tay Dư Gia Gia đang lau tóc ngừng lại một lát, hỏi: “Cô ấy có nói chuyện gì không?”
Thanh Bình lắc đầu, “Cô Chu bảo chỉ có thể nói chuyện với cô.”
Dư Gia Gia đưa tay tiếp nhận điện thoại, đi vào phòng ngủ.
“…ChuTường?”
“Là tôi đây.”
“Thật không ngờ là cậu vẫn còn gọi điện cho tôi cơ đấy.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ.
“Nếu không có việc gì, tôi muốn ngủ.” Dư Gia Gia đè xuống cảm giác không thoải mái, ráng sức bình tĩnh nói.
Chỉ có tiếng cười phát ra từ điện thoại, sau một lúc lâu, ngay khi Dư Gia Gia chuẩn bị cúp điện thoại thì đối phương rốt cục mở miệng.
“Dư Gia Gia, tình nhân trong mộng của bọn con trai, đối tượng đố kỵ của bọn con gái. Gia Gia, cậu biết không, tôi luôn rất hâm mộ cậu. Cậu đoạt đi rất nhiều cơ hội trong sự nghiệp của tôi cũng không sao, ở trong công ty khiến cho người ta xa lánh tôi, tôi còn chưa tính, tôi rộng lượng, đều có thể không để trong lòng, nhưng tại sao ngay cả anh ấy cậu cũng cướp của tôi…”
“Chu Tường, cậu muốn nói gì thì nói rõ ra, đừng có ném đá giấu tay như vậy.” Dư Gia Gia ngồi xuống trước bàn trang điểm, ấn ấn cái trán. Đoạt cơ hội sự nghiệp? Khiến cho người khác xa lánh? Sao chính cô cũng không biết? Còn nữa nàng cướp ai của cô ta? Chẳng hiểu ra sao cả!
“Cậu có thể thành công như hiện nay, là nhờ vào cái gì, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.”
Dư Gia Gia không trả lời.
“Cậu biết tối nay ai tới tìm tôi không?” Chu Tường đột nhiên thay đổi đề tài.
“…Ai?”
“Bạn trai cậu đó.” Tiếng cười lần thứ hai vang lên.
“Cậu nói cái gì?”
“Ý tôi là chắc cậu sẽ không quên bạn trai thân thiết của mình, siêu mẫu nam cực kỳ đẹp trai tiếng tăm lừng lẫy Phùng Siêu của chúng ta chứ? Chậc chậc, các người giấu diếm cũng kín thật, nếu không phải hôm nay Phùng Siêu tới tìm tôi, thì sao mà tôi lại biết được, không ngờ hai người từng học trung học với nhau, còn là một đôi tình nhân nữa. Ai nha, tin tức này nếu bán cho các tòa báo có thể bán được không biết bao nhiêu tiền, cậu nói có phải không?”
“Tôi chẳng biết cậu đang nói cái gì cả, Phùng Siêu là bạn trai tôi? Đúng là chuyện nực cười, cậu nói ra cũng chẳng có ai tin đâu.” Dư Gia Gia vuốt vuốt mái tóc, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, cô tự nói với mình, nhất định không thể bị đối phương đánh bại.
“Ha ha, cậu không thừa nhận cũng đúng, dù sao cũng là bạn trai trước kia thôi. Hơn nữa tin tức này so sánh với một chuyện khác anh ta nói cho tôi, quả thực chẳng đáng kể gì, căn bản là không đáng so sánh… Cậu có muốn biết anh ta nói gì với tôi hay không?” Trong giọng nói của Chu Tường tràn ngập sung sướng, đó là một loại cảm giác không gì tốt bằng khi nắm được người khác trong tay.
Tim đập nhanh hơn.
“Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi đang mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau được chứ?” Dư Gia Gia nhìn mình trong gương, cầm lấy cây lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc ướt đẫm. Không thể, tuyệt đối không thể để cho đối phương nghe ra cô có một tia dao động.
“Tôi chỉ sợ đợi tới ngày mai thì muộn mất rồi.”
Những giọt nước chưa kịp lau khô từ trên tóc rơi xuống sàn nhà.
“Tôi nghĩ cậu rất rõ Phùng Siêu nói gì với tôi, đúng không?”
“Tôi không rõ, cũng không muốn biết. Phùng Siêu có ở đó không? Để cho anh ta nghe điện thoại đi.”
“Phùng Siêu à, anh ta bảo không muốn nói chuyện với cái loại vì sự nghiệp mà vứt bỏ người yêu của mình như cậu. Ha ha.”
“Đủ rồi! Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Vai nữ chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 không phải đã thuộc về cậu rồi sao?”
“Tôi muốn cái gì ấy hả? Ha ha.” Chu Tường vẫn chỉ cười.
Tiếng cười thật êm ái, nhưng trong tai Dư Gia Gia lại trở nên chán ghét không nói nên lời.
“Tôi muốn cái gì, chẳng phải cậu biết rõ nhất sao?”
“… Cậu để tôi suy nghĩ một chút, đợi lát nữa tôi… tôi gọi lại cho cậu.” Gia Gia nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng sờ sờ mặt.
“Được. Đêm nay tôi chờ cậu, Gia Gia… Đừng có trách tôi. Thế giới này chính là vậy đấy.”
“…Phải, thế giới này chính là như vậy.”
Nhẹ nhàng cúp điện thoại, ngồi trong chốc lát, Dư Gia Gia lại cầm lấy ống nghe. “Chu Tấn à? Là em.”
Bên ngoài, Thanh Bình đang lau tới sàn trước cửa phòng.
Dư Gia Gia ngắm nhìn cô gái đang vùi đầu làm việc, dịu dàng nói: “Thanh Bình, làm phiền em, đóng cửa lại giùm chị.”
Cô bé ngẩng đầu luôn miệng đáp ứng, kéo cây lau nhà, thật cẩn thận đóng cửa phòng cô chủ lại.
“Em có việc muốn bàn bạc với anh, tối nay anh có thể tới đây một chuyến được không?”
Giọng nói mềm mại mang chút cầu khẩn bị cánh cửa gỗ mang phong cách Châu Âu ngăn cách.
Hơn nửa tiếng sau.
Mặc chiếc áo bông màu đen cao cổ hộ sĩ trong bệnh viện đưa cho, Tiểu Viêm mang theo hai cái túi nilon lớn đi vào đại sảnh khu nhà trọ. Hiện tại đã là mười một giờ đêm, đại sảnh trống không, trong phòng an ninh, bảo vệ nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, cửa thang máy cũng chỉ có một người đang đợi.
“Là cậu!” Người đang chờ thang máy nhìn thấy y, kêu lên kinh ngạc.
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi nhìn về phía đối phương.
“Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện. Tôi họ Chu, Chu Tấn, ở Đại Chúng Thanh Nhạc.”
Viêm Chuyên nghiêng người tránh hắn, đi tới một cửa thang máy khác.
Di? Thái độ kiểu gì thế này? Hiện tại tôi có thể coi là chủ thuê của cậu đó.
Chu Tấn không thoải mái, nhưng cũng đi theo.
Hắn từng gặp qua rất nhiều người có bề ngoài xuất sắc. Sau khi biết hắn là Chu Tấn của Đại Chúng Thanh Nhạc, phần lớn mọi người sẽ nịnh bợ hắn, hoặc ít ra cũng biểu hiện được hết sức tôn trọng hắn, đương nhiên trong đó cũng có vài người cố ý giả dạng lạnh lùng để thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng thiếu niên này không phải.
Bằng đôi mắt nhiều năm lăn lộn trong giới nghệ thuật của mình, Chu Tấn có thể khẳng định như vậy.
Trời sinh dã tính, trời sinh cuồng ngạo, cái loại coi thường không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.
Cái loại coi khinh này không phải là xem thường người khác, mà là một kiểu đoạn tuyệt, không thèm quan tâm… Chu Tấn cũng không hình dung được. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt này, có mị lực mãnh liệt mà bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.
Hơn nữa đây vẫn là chưa trải qua chút gọt giũa nào, nếu thiếu niên này… Không, không, thiếu niên này không cần bất cứ gọt giũa gì, chỉ cần để cho y dần dần trưởng thành, một cách tự nhiên, giới điện ảnh và truyền hình sẽ xuất hiện một vị hoàng đế có mị lực khôn cùng!
Chu Tấn có tự tin đó, sức hấp dẫn của thiếu viên này sẽ có tác dụng đối với cả thế giới. Hơn nữa thiếu niên này còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, rất tàn khốc!
Chu Tấn tưởng tượng đến say mê, đáng tiếc Tiểu Viêm từ đầu đã không nghĩ tới những thứ này.
“Đinh.” Thang máy tới. Viêm Chuyên đi vào thang máy, xoay người, ngay trước mặt Chu Tấn, đưa tay ấn nút đóng cửa.
Chu Tấn sửng sốt một chút, lúc cửa thang máy còn chưa đóng hết, thò tay ngăn lại cố gắng đẩy ra chui vào.
Ngôi sao điện ảnh giỏi, tuy ít, cũng không khó khai thác. Nhưng siêu cấp đế vương điện ảnh, đây chính là khả ngộ bất khả cầu (chỉ có thể tự nhiên gặp được chứ không thể cưỡng cầu). Nếu như có thể rơi vào tay hắn, đem người này khai quật ra…
Viêm Chuyên hơi nhíu mày. Y không thích mùi nước hoa trên người gã kia, nó khiến y khó chịu, so với cái này, y thậm chí cảm thấy mùi hôi khi Tiêu Hòa mười ngày không đánh răng còn dễ ngửi hơn. Vậy mà tên này không biết điều chút nào, còn cố tình nhích về phía y.
“Có siêu thị 24/24 đúng là tiện nhỉ.” Chu Tấn chú ý tới đồ dùng sinh hoạt và thức ăn trong tay y, bắt chuyện.
Viêm Chuyên nhìn xuống chân, nghĩ xem đêm nay phải dùng thủ đoạn gì mới khiến cho cái tên tiểu nhân đê tiện ích kỷ lười biếng kia chịu nấu cơm.
“Cậu ở chỗ này quen chưa?”
Có nên xử luôn thằng cha loài người này không đây? Vừa vặn hiện tại trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Chu Tấn kéo nhẹ cà- vạt, hình như trong thang máy hơi nóng thì phải.
“Đinh.”
May mắn là, vào thời điểm dã tính của Viêm Chuyên chiến thắng lý trí, đã tới tầng mười hai.
Chu Tấn đi theo Viêm Chuyên vào phòng 1201 mà bọn họ trú tạm. Vừa rồi trong điện thoại Dư Gia Gia không nói với hắn có chuyện gì, chỉ cần đêm nay tới, hắn nghĩ, chậm một chút cũng không thành vấn đề, dù sao cũng ở ngay tầng dưới.
Tiểu Viêm nhíu nhíu mày, sắc mặt trở nên tối hơn một chút.
Mùi gà xào ớt, còn có thịt kho tàu với cá chiên, canh là cái gì?
Chu Tấn cũng cảm giác được, đương nhiên không phải mùi đồ ăn, mà là cảm thấy hiện tại thiếu niên trước mặt này dường như nhu hòa hơn so với vừa rồi, vì về đến nhà sao?
Lấy chìa khóa, mở cửa chính ra, Viêm Chuyên bước vào xong liền đưa tay đóng cửa, hoàn toàn có ý không để cho những người khác vào.
“Này! Cậu!” Cho dù tính kiên nhẫn đặc biệt của người đại diện có mạnh thế nào chăng nữa, Chu Tấn lúc này cũng cảm thấy hơi tức giận cùng ba phần khó chịu.
“Thằng nhóc mày rốt cục cũng chịu về rồi à! Bên ngoài là ai thế?” Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Tiêu Hòa nhô đầu ra từ phòng bếp há mồm mắng, đúng lúc nhìn thấy một chút bóng dáng Chu Tấn.
Viêm Chuyên đương nhiên không trả lời, đá bay giầy, chân trần đi vào phòng khách.
“Sao mà nhìn trông quen quen nhỉ?” Tiêu Hòa lẩm bẩm, giơ xẻng chiên lên kêu: “Tiểu Viêm, người bên ngoài là ai vậy?”
“Ding dong.”
Bực thì bực, thân là người đại diện chủ chốt Chu Tấn há lại bởi vì điểm ấy mà không chịu đựng nổi phải bỏ cuộc.
Huống chi, hắn cũng muốn mượn cơ hội này hỏi Tiêu Hòa một chút về tình hình tiến triển trước mắt, tuy rằng Tiêu Hòa từng dặn qua, nếu không muốn Dư Gia Gia biết thì tốt nhất là không nên công khai liên lạc. Nhưng chỉ cần hắn không nói ta không nói, thỉnh thoảng tới một lần, Gia Gia căn bản không có khả năng biết được.
“Tiểu Viêm, mở cửa.”
Viêm Chuyên không đếm xỉa, cứ thế đem đồ gì đó trong túi nhựa lấy ra cất kỹ.
“Ding dong ding dong.”
“Tiểu Viêm!” Tiêu Hòa thò đầu ra mắng: “Người ngoài cửa rốt cuộc là ai? Nếu biết thì để người ta vào, không biết thì đuổi đi!”
Viêm Chuyên đi đến trước mặt hắn, đẩy đẩy hắn vào bếp, vừa cất đồ vừa quang minh chính đại ăn vụng. Tiêu Hòa muốn đạp y, thế nhưng cái chân bị thương khó đứng vững, muốn dùng xẻng chiên đập, lại sợ bị trả thù ─ hắn phát hiện Tiểu Viêm hình như cực kỳ thích động dục trong phòng bếp…
“Có phải mày ở bên ngoài sinh sự, khiến cho người ta tìm tới tận cửa không đấy?”
Viêm Chuyên lắc đầu, giở vung nồi canh lên nhìn nhìn, nhếch nhếch miệng.
Tiêu Hòa đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Tiểu Viêm, hôn chụt một cái lên mặt thằng bé.
Tiểu Viêm liếc mắt.
“Nhóc, cười lại một cái cho anh hai nhìn coi.” Người nào đó lợi dụng sàm sỡ thành công giơ xẻng chiên lên vui mừng.
Tiểu Viêm dễ dàng ôm chặt hông hắn, xoay người lại đè lên.
“Này này này! Định làm cái gì vậy!”
Bên này hai người ở trong phòng bếp ôm thành một đống chơi đùa, ngoài kia cơn tức của Chu Tấn thăng lên, càng không chịu dễ dàng rời đi.
“Ding dong.”
“Ding dong ding dong.”
“Ding…”
Tiêu Hòa chịu không nổi, “Ra mở cửa đi! Nhìn coi đứa nào không biết điều như vậy. Ồn chết người!” Đẩy đẩy đẩy.
Tiểu Viêm phớt lờ, tay miệng cùng tiến lên.
“Anh Tiêu? Có ở nhà không? Tôi là Chu Tấn.” Chu Tấn thính tai, nghe được tiếng mắng của Tiêu Hòa, cố nén bực mình, gõ cửa nói.
“Chu Tấn?” Tiêu Hòa ngây người.
Hắn chạy tới làm gì? Chẳng phải nói tốt hơn là đừng có tiếp xúc công khai sao?
Ngó ngó thằng nhóc đang nằm trên người xoa nắn cắn gặm hắn, đùa tới say mê, Tiêu Hòa dường như đã có thể thấy trước kết cục khi Tiểu Viêm biết hắn nhận công việc này, trọng điểm là sau khi biết hắn lừa y xong, chính mình đại khái không phải bị cắn chết tại chỗ thì cũng bị thao chết. Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là, Tiểu Viêm nổi điên đập hắn một trận, phất tay bỏ đi. Làm sao bây giờ?
Bất luận là kết cục nào, hắn đều chịu thiệt. Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra kế hoạch hiện tại chỉ có một chữ: giấu.
Đẩy mạnh kẻ đang quấn trên người mình ra, dùng xẻng chiên uy hiếp đối phương không cho phép tới gần, cái chân duy nhất nhảy a nhảy, nhảy tới mở cửa ra.
Tiểu Viêm mất hứng, nhưng mà không đuổi theo, quét mắt qua cửa một cái, xoay người bắt đầu càn quét thức ăn đặt ở trên bàn.
“Có chuyện gì không? ” Tiêu Hòa chắn ở cửa.
Chu Tấn nhìn thấy hắn, tâm tình vốn cực kỳ tức giận bỗng chốc trở nên bình tĩnh rất nhiều. Hắn làm sao vậy, tự dưng lại đột nhiên để ý tới thái độ thiếu niên kia như thế? Kỳ thật đáy lòng Chu Tấn hiểu được tại sao mình lại cố chấp đến vậy, bởi vì hắn chưa từng bị người khác khinh thường, cự tuyệt thế này.
Nhìn thấy Tiêu Hòa xuất hiện, đầu óc Chu Tấn cuối cùng cũng có thể phân tích được thiệt hơn. Đêm khuya, tốt nhất là vẫn nên nhỏ giọng.
“Chúng ta vào trong nói chuyện được không?”
“Chẳng phải nói tốt hơn là đừng liên hệ công khai sao?” Tiêu Hòa hạ giọng.
“Tôi muốn biết các anh hiện tại điều tra được tới đâu rồi.”
Tiêu Hòa quay đầu lại liếc mắt một cái, xác định Tiểu Viêm không chú ý tới bên này, liền xoay đầu lại, càng thêm thấp giọng nói: “Tình hình chi tiết tôi sẽ gọi điện kể lại cho anh sau.”
“Tại sao không thể vào trong nói chuyện? Còn nữa, tôi là chủ thuê của các anh, cho dù tính hợp tác của em trai anh có kém đi chăng nữa, cũng không thể dùng loại thái độ này đối đãi với người trả tiền cho các anh chứ.”
“Ha ha.” Tiêu Hòa mắng thầm trong lòng, con mẹ nó đúng là phiền phức, nhưng mà nếu không để cho hắn đi vào, chẳng những Chu Tấn sẽ hoài nghi bọn họ đang làm trò quái gì, mà Tiểu Viêm cũng sẽ ngờ vực.
“Mời vào, chỉ là có chuyện cần nói trước cho anh rõ ràng. Tuy rằng bọn tôi làm thuê cho anh, nhưng chúng tôi có quy tắc riêng của mình, nếu anh không thể cân nhắc chuyện ấy thì tôi cũng không ngại hủy bỏ uỷ thác đâu.”
Chu Tấn hừ lạnh một tiếng, “Quy tắc gì?”
Nếu không phải nhìn trúng tư chất của thiếu niên kia, muốn thử xem xem có thể dẫn dắt y tiến vào giới nghệ thuật hay không, hắn cũng chẳng đi uỷ thác cho hai kẻ lai lịch bất minh tới điều tra người đứng trong bóng tối làm hại Dư Gia Gia.
“Quy tắc rất đơn giản, tôi là người liên hệ duy nhất, em tôi không thích tiếp xúc với người khác, nếu anh có chuyện gì thì phải liên hệ với tôi. Đừng trách tôi không có việc gì mà cảnh cáo anh, em tôi tại sao lại rời khỏi bộ đội đặc chủng, cũng là bởi vì sát tính quá nặng, tinh thần hợp tác kém, nếu anh không cẩn thận mà chọc vào nó, có hậu quả gì thì tự mình gánh lấy.” Nói xong, Tiêu Hòa tránh ra nhường lối.
Chu Tấn không có biểu hiện gì, nhưng ở trong lòng đã chấp nhận điều kiện này. Hai người tuy rằng cổ quái, nhưng kẻ nào cùng loại với lính đánh thuê lại chẳng kỳ lạ? Lời nói của Tiêu Hòa cũng vừa mới giải thích thái độ quá mức lãnh khốc, quá mức không coi ai ra gì của thiếu niên kia.
Mời Chu Tấn vào phòng sách, thấy Tiểu Viêm ở trong bếp dường như không quá để ý tới bọn hắn, Tiêu Hòa lúc này mới hơi yên tâm, lặng lẽ đóng cửa phòng.
Anh muốn biết tiến độ điều tra có phải không? Vừa vặn, tôi cũng có việc muốn hỏi anh.
Bước qua cửa, không đợi Chu Tấn mở lời, Tiêu Hòa há miệng liền nói: “Chu Tường là gì của anh?”
Chu Tấn ngây người.
Chẳng qua, hắn không hổ là kẻ lăn lộn trong giới nghệ thuật lâu năm, tốc độ phản ứng cũng thuộc vào hạng nhất, không đến ba giây đã khôi phục lại như thường, dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh nói : “Xem ra các người cũng bỏ ra không ít thời gian, công ty đầu tiên Chu Tường ký hợp đồng chính là Đại Chúng, trong lúc cô ấy còn ở đó thì tôi là người đại diện của cô ấy. Cái này cũng không được coi là bí mật, rất nhiều người biết.”
“Bí mật nếu mọi người đều biết thì đã chẳng gọi là bí mật.” Tiêu Hòa cười.
“Anh Chu, nếu anh muốn chúng tôi giúp anh tìm ra kẻ nào đứng trong bóng tối hãm hại Dư Gia Gia, như vậy trước hết anh phải giúp chúng tôi loại trừ một số người đã. Đầu tiên chính là Chu Tường. Theo điều tra của tôi, quan hệ của anh với vị nữ minh tinh gợi cảm này chỉ sợ không phải bình thường giống như lời anh nói chứ? Đương nhiên, tôi cũng chẳng có hứng thú gì đối với quan hệ của anh và Chu Tường, tôi chỉ muốn biết, anh có cho rằng Chu Tường có khả năng là kẻ đứng sau màn hay không?”
Chu Tấn trừng mắt nhìn Tiêu Hòa.
Ngắn ngủn vài ngày, hắn điều tra ra như thế nào? Chuyện y và Chu Tường hẹn hò, trừ bọn họ ra, hầu như không ai biết.
“Chu Tường…”
Giai điệu thanh nhã đột nhiên vang lên, Chu Tấn lôi điện thoại di động từ trong túi ra xem.
“Thực xin lỗi, tôi có chút việc phải đi lập tức, quan hệ của Chu Tường và tôi, tôi chỉ có thể nói là không trả lời được. Về phần Chu Tường có phải là kẻ đứng sau màn hay không, đó là chuyện cần anh phải điều tra. Nếu tôi mà biết thì cần gì mời anh?”
Nói xong, Chu Tấn ấn nút nghe, cực kỳ qua loa nói một câu: “Anh tới ngay lập tức.” Liền ngắt điện thoại.
“Anh Tiêu, có phải anh muốn mấy lá thư đe dọa Gia Gia nhận được không? Ngày mai tôi sẽ gửi tới hòm thư của anh. Đổi lại, ba ngày sau tôi muốn biết Chu Tường có liên quan gì với những thứ đó không.”
Tiêu Hòa mỉm cười, “Được, không thành vấn đề.” Tiếp cận Chu Tường như thế nào, hắn đã nắm chắc trong lòng.
“Ngoài ra,” Lúc Chu Tấn đang đi ra ngoài, quay đầu lại nói: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho các anh công việc trong studio, anh nói đúng, nếu muốn bảo vệ, điều tra ai ở trong bóng tối hại cô ấy thì chờ ở bên người cô ấy càng thấy rõ hơn.”
Hừ! Lúc đầu chẳng phải không đồng ý sao? Nhìn thấy chút thành quả điều tra của mình, rốt cục bắt đầu tin tưởng bọn họ sao?
Hay là nói…
Mở cửa ra, trong phòng khách Tiểu Viêm đang sắp xếp bàn ăn.
Tốt, may là nó không ăn hết toàn bộ đồ ăn.
Chú ý tới ánh mắt Chu Tấn nhìn Tiểu Viêm, Tiêu Hòa cười lạnh ở trong lòng. Nhìn trúng Tiểu Viêm nhà ta phải không, muốn mượn cơ hội này lừa hắn tiến vào giới nghệ thuật chứ gì?
Hừ hừ, còn khuya! Ai cho mày toại nguyện!
Đi vào phòng khách, Tiêu Hòa kêu lên: “Ai nha, anh xem, tiếp chuyện với anh, vừa lúc Tiểu Viêm cũng thu dọn bàn ăn xong, anh Chu, ở lại ăn cơm chứ?”
Chu Tấn nghĩ thầm biết rõ tôi phải rời đi ngay lập tức, còn nói mấy lời khách khí này, chẳng phải cũng quá đạo đức giả sao?
“Cám ơn nhiều, anh Tiêu, đợi lát nữa tôi…”
“Rầm!”
Chu Tấn đỏ mặt tía tai đứng ở ngoài cửa.
Lần đầu tiên, hắn làm khách ở nhà người ta mà ngay cả chén nước cũng chưa được uống; lần đầu tiên, hắn bị người ta coi như đồ bỏ đi mà ném ra ngoài cửa.
Đúng là ném! Hắn thậm chí còn chưa chú ý tới đối phương đến bên cạnh hắn từ bao giờ, túm lấy cổ áo hắn từ khi nào, chờ hắn kịp phản ứng, người đã ở ngoài, mà cửa cũng đã đóng chặt.
Thật là quá đáng!
Cho dù bộ dạng có rất tốt đi chăng nữa, làm như vậy cũng thật quá đáng!
Chu đại diện, thân là người đứng đầu, luôn luôn được người khác tôn kính nịnh nọt, phút chốc lòng tự trọng nhận lấy thương tổn trước giờ chưa từng chịu qua.
Cho dù là Dư Gia Gia, khi đó thậm chí cô đã có chút tiếng tăm, nhưng mà nhìn thấy hắn còn phải tỏ ra lễ độ và tôn kính, hiện giờ lại càng hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Một thằng nhóc không tên không tuổi như thế là cái thá gì mà lại dám đối xử với hắn như vậy?
Có điều là thân thủ kia thật sự… rất là giỏi! Không hổ là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Càng nghĩ tâm tình càng phức tạp, đối với thiếu niên kêu Tiểu Viêm kia, hắn quả thực là vừa thích vừa ghét. Thích khí chất bên ngoài độc nhất vô nhị cùng thân thủ tuyệt vời, ghét y chẳng thèm ngó ngàng tới cơ hội mà người khác chạy theo như vịt.
Giận thì giận, chuyện nên làm vẫn phải làm, giậm chân một cái, Chu Tấn xoay người đi về phía thang máy.
“Tiểu Viêm, cái này hình như có chút quá đáng.” Thân ở trong hang cọp còn vuốt vuốt mông hổ, Tiêu Hòa giả mù sa mưa than thở nói. Xoa xoa bóp bóp, cảm giác thật tốt. Viêm Chuyên hừ mũi một tiếng, bộp một phát gạt cái tay háo sắc kia ra, bước nhanh về phía phòng bếp.
Y đói bụng. Bây giờ mà trêu chọc y, chỉ có nước chịu đòn.
“Ê, mời người ta ăn bữa cơm thì đã sao? Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ.” Đây chính là nguồn sống của chúng ta đó nha.
Tiểu Viêm không để ý đến hắn, đem món canh múc ra cuối cùng, đặt xuống giữa bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa, dùng ngón trỏ dính chút nước miếng, thành thành thật thật nghiêm túc vẽ một vòng tròn quanh bàn ăn.
Có ý gì? Tiêu Hòa há to mồm.
Đều là của ta.
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn thiếu niên cao hơn hắn phân nửa cái đầu, nhất thời im lặng.
Thử Thiểu lẻn lên ghế sa lon, nhìn đồ ăn trên mặt bàn nước miếng chảy ròng ròng.
Đây là lý do nó ném Chu Tấn ra khỏi cửa? Vì… Ăn mảnh?
Tiêu Hòa cúi đầu sám hối, ta đây rốt cuộc là ở chung một chỗ với loại người gì thế này!
***
Ngày hai mươi tám tháng một, rạng sáng 2:17.
Cảnh sát tuần tra đã phát hiện một chiếc xe phạm luật tùy ý đậu ở ven đường.
Khi tuần cảnh từ ngoài cửa sổ nhìn vào phía trong quan sát thì hắn nhìn thấy một đống gì đó rất kỳ quái.
Kỳ quái. Đây là ý nghĩ đầu tiên của tuần cảnh ngay lúc đó, cho dù cái đống kia có hình người, mặc quần áo của người, mà khi hắn bật đèn pin lên, soi lướt qua cửa kính xe, nhìn thấy một cái đầu với mái tóc đen dài thì hắn nghĩ, đây là một người con gái.
“Này, cô ơi?” Tuần cảnh gõ cửa sổ.
Đối phương không bất kỳ phản ứng nào.
Dựa vào trực giác của cảnh sát, tuần cảnh càng thêm ra sức gõ cửa kính xe, đồng thời vòng qua một bên cửa khác.
Sau đó dưới ánh đèn pin chiếu rọi xuống, hắn thấy được nửa bên mặt kia chưa bị tóc dài che khuất.
Một con mắt không có mí, lồi ra khỏi thớ thịt đen hồng, nhìn hắn.
“Cậu Trương!”
Sợ tới mức lùi lại hai ba bước liên tiếp, tuần cảnh thét to gọi đồng nghiệp của mình.
Cùng lúc đó, trở lại chỗ của Dư Gia Gia, Chu Tấn nhìn tháy người mở cửa là Trương Thanh Bình, trực tiếp hỏi: “Gia Gia đâu?”
“Cô ấy đang nghỉ ngơi.”
Nói còn chưa dứt lời, cô gái đã bị Chu Tấn đẩy sang một bên, tiếp theo giầy cũng không thèm cởi lao vào trong phòng.
“Gia Gia, mở cửa!” Chu Tấn gõ cửa phòng ngủ của Dư Gia Gia gọi to.
“Ngài Chu…” Thanh Bình bị dọa, đóng chặt cửa, chui vào trong phòng khách cũng không dám ngăn cản.
“Rầm rầm rầm!” Gõ cửa biến thành phá cửa.
Nhưng mà Dư Gia Gia bên trong tựa hồ ngủ say như chết, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Gia Gia, Gia Gia! Em có ở nhà hay không?” Chu Tấn gào lớn, kêu xong vì tiếng quay đầu gầm lên với Trương Thanh Bình: “Cô còn đứng ngốc ở đó làm gì! Gia Gia đâu? Cô ấy ở nơi nào?”
“Tôi, tôi không biết!” Thanh Bình sợ tới mức lắc đầu quầy quậy, “Trước khi tôi đi ngủ cô ấy còn ở trong phòng. Tôi không nghe thấy tiếng cô ấy đi ra ngoài.”
Chu Tấn bắt đầu xô cửa.
Thanh Bình ôm ngực trốn ở trong phòng khách, không dám tới gần cũng không dám rời đi.
Cửa phòng quá rắn chắc, tông vài lần cũng không phá được. Chu Tấn nôn nóng, đang quay đầu bốn phía tìm thứ gì thuận tay, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, bắt đầu lật khắp các túi của mình.
“Chìa khóa đâu rồi? Chìa khóa của mình đâu mất rồi?”
Liên tiếp lục lọi mấy cái túi, tiền lẻ, di động bên trong rơi xuống đất cũng không thèm nhặt lên.
Thanh Bình nhìn thấy Chu Tấn như vậy, cảm thấy vừa xa lạ vừa đáng sợ.
Cái người trẻ tuổi anh tuấn tài năng luôn cẩn thận tỉ mỉ lãnh lãnh đạm đạm, không đem người khác để vào mắt, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Anh ta làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Lúc mới tới còn rất bình thường, sao mà vừa đi đã quay về? Hơn nữa cũng đã trễ thế này.
Thanh Bình trộm đánh giá người đàn ông đang vội vàng lục lọi khắp các túi của chính mình, đầu tóc rối loạn, sắc mặt ửng hồng, âu phục phẳng phiu cũng có thêm nhiều nếp nhăn, nhất là chỗ cổ áo.
Từ từ, đó là cái gì?
Thanh Bình cảm giác dường như mình nhìn thấy vết máu.
Rầm một tiếng, bên này Chu Tấn rốt cuộc tìm được cái chìa khóa. Mở cửa phòng, Chu Tấn vọt vào trong.
Trên giường, Dư Gia Gia đang đắp chăn bông, ngủ phi thường bình thản.
Một hơi thở ra.
“Gia Gia, Gia Gia?” Chu Tấn vốn là cẩn thận lay lay, về sau lực càng lúc càng lớn. “Gia Gia!”
“Ưm… Làm sao vậy…?” Thanh âm mơ hồ vang lên, mỹ nữ lười nhác dùng giọng nói cực kỳ buồn ngủ mơ màng hỏi.
Chu Tấn đặt mông ngồi vào trên giường. “Anh cứ tưởng em…!”
Dư Gia Gia mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó, dường như là chính mình mấy ngày nay không ngủ được, tối nay trước khi ngủ liền uống thuốc vân vân, tuy nhiên chờ tới lúc nghe cẩn thận, cô đã lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Bình đứng ở cửa rụt vai lại, dè dặt dò hỏi.
“Không phải chuyện của cô! Đi ra ngoài!”
Cô gái sợ tới mức run rẩy, đôi mắt đỏ lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Nửa đêm, cô nghe được tiếng người kia rời đi.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định đứng dậy đi tới phòng cô chủ nhìn xem, bởi vì trước kia Chu Tấn chưa từng lưu lại vào ban đêm, đừng nói chi là chờ ở trong phòng của cô chủ lâu như vậy.
Lặng lẽ vặn mở khóa cửa, Thanh Bình ló đầu dò xét đi vào.
Trên giường, Dư Gia Gia mặc áo ngủ tơ tằm ngồi bất động. Cô bé hoảng sợ, xoay người muốn đóng cửa.
“Thanh Bình?”
“Vâng… Là em.”
Cô gái xinh đẹp cúi đầu nhìn vào bàn tay thon thon ngọc ngà của mình đặt ở trên chăn.
Chẳng biết tại sao, Thanh Bình đột nhiên cảm giác được cô chủ của mình lúc này thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt. Không tự chủ được đi vào, khom người nhẹ nhàng hỏi han: “Cô Dư, cô có muốn uống nước hay không?”
Dư Gia Gia ngẩng đầu.
Thanh Bình lúc này mới phát hiện cô chủ của mình dường như vừa mới khóc, khóe mắt đỏ bừng, trên mặt cũng có chút ươn ướt.
“Cô Dư?”
Dư Gia Gia đang run rẩy, càng ngày càng rõ ràng.
“Cô Dư…”
“Chị sợ, chị sợ lắm… Đừng rời khỏi chị, đừng bỏ lại chị một mình, ô ô…” Run rẩy cầu xin ngược lại biến thành tiếng khóc yếu ớt.
Dư Gia Gia đang khóc, người con gái này cho dù ở trên TV rơi một giọt lệ cũng khiến cho trái tim người xem quặn đau, hiện giờ lại một mình trốn ở trong phòng khóc thút thít, làm bạn với cô chỉ có cô bé giúp việc nhỏ tuổi.
Thanh Bình nhìn thấy cô chủ run rẩy khóc, do dự trong chốc lát, dang tay ra ôm lấy.
Tiếng khóc bỗng chốc vỡ òa, Dư Gia Gia dựa vào ***g ngực mềm mại của cô bé, tựa như tìm được cảng tránh gió, chặt chẽ bám vào.
Cô ấy đang sợ cái gì? Thanh Bình ôm Dư Gia Gia nhịn không được thầm nghĩ.
“Lách cách.”
Ai?
Thanh Bình ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Là Chu Tấn đi rồi quay lại sao?
Viêm Chuyên đột nhiên mở hai mắt.
Trong đêm đen, đôi mắt thiếu niên phát ra ánh sáng kỳ dị.
Tiêu tiểu nhân trong lòng đang đưa lưng về phía y ngủ say sưa.
Bên trong gian phòng im ắng, không hổ là khu nhà trọ cao cấp, tiền nào của nấy, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Chẳng qua đây là đối với người bình thường mà thôi.
Dưới lầu truyền đến tiếng động bất thường, vì sao lại nói bất thường, đương nhiên là không giống với âm thanh y vẫn hay nghe được.
“Chu Tấn đâu? Chu Tấn ở nơi nào!”
Giọng đàn ông vang lên, sau đó y nghe thấy tiếng phụ nữ thét một cách sợ hãi, còn có tiếng vặn đánh.
Nhưng y cũng chỉ lẳng lặng nghe.
Âm thanh nhỏ dần, sau một tiếng “Rầm”, lại xen lẫn giọng con gái hốt hoảng kêu: “Anh muốn làm gì! Đừng…”
Keng một tiếng, có cái gì rớt xuống. Âm thanh này cực kỳ vang, nhất là ở trong đêm đen yên tĩnh.
Kẻ nằm trong ngực y xoay người lại, chui a chui, miệng mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó.
Hình như là, Tiểu Viêm chết tiệt, vặn nhỏ TV xuống linh tinh.
Viêm Chuyên khó chịu nghiêng đầu nhìn người trong lòng, đâu có liên quan gì tới ta.
Phòng rất tối, nhưng ở trong mắt Viêm Chuyên, tất cả mọi thứ đều rõ như ban ngày. Tới mức ngay cả đường vân nhàn nhạt trên khóe mắt của Tiêu Hòa cũng có thể thấy rõ ràng.
Tim, đột nhiên có chút xúc động. Thật giống như có thứ gì đó trong tim nhẹ nhàng cào a cào.
Đột nhiên rất muốn làm hắn. Rất rất muốn!
Cánh tay siết chặt một chút, ngay khoảnh khắc Viêm Chuyên định xoay người mà lên.
“Đồ yêu quái! Có phải mày khiến cho Chu Tấn giết cô ấy hay không hả! Có phải hay không? Chu Tấn đâu? Chu Tấn ở nơi nào? Có phải Tiểu Tĩnh cũng là mày giết hay không!”
Giọng nói này… Y đã từng nghe thấy.
Bức màn nhẹ nhàng tung bay, ngay khi làn gió đêm lạnh như băng chuẩn bị thổi vào, cửa sổ sát đất ngoài ban công lặng lẽ khép lại.
Nhìn lại chiếc giường lớn trong phòng ngủ, dưới chăn dường như chỉ còn lại một thân hình.
Yên ắng, phía bên ngoài, trên bầu trời phát ra sắc đỏ quỷ dị , từng bông tuyết khe khẽ bay.
Phùng Siêu nhìn thấy người từ ban công đập vỡ cửa sổ sát đất đi vào, hoảng sợ tới trợn mắt há mồm, sức lực trong tay tự nhiên cũng nới lỏng vài phần.
Dư Gia Gia đã ngất đi.
Người vừa tới cũng không lập tức xông vào bên trong, ngược lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, hướng vào phía trong cẩn thận quét mắt một vòng.
Ở cửa phòng ngủ, người giúp việc Trương Thanh Bình nằm sấp trên mặt đất, dường như đã bất tỉnh.
Bên trong, Phùng Siêu cưỡi trên người Dư Gia Gia, hai tay bóp chặt lấy cổ họng của cô.
Cảnh giác nhìn đối phương, Phùng Siêu bò lên từ trên người Dư Gia Gia. Trước ngực của hắn hiện lên một vệt máu.
Trong khi Phùng Siêu hoảng hốt lo sợ, ý nghĩ cũng càng ngày càng cực đoan. Đêm nay vốn hẳn là một đêm hắn bước trên con đường thành công, hiện tại lại hoàn toàn trở thành một cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại. Bán đứng bí mật của bạn gái cũ, hắn ở trong phòng khách của Chu Tường chờ đợi trả lời, lại tự nhiên bị đánh bất ngờ mà ngất đi. Tới khi hắn tỉnh dậy lại nhìn thấy Chu Tường đang nằm trên ngực mình.
Không rõ lý do, vì thế hắn đẩy đẩy Chu Tường, cô ta trượt xuống. Hắn nhìn thấy… Hắn bị dọa điên rồi!
Ngay lúc hắn điên cuồng gào thét, Chu Tấn đến đây, tiến vào từ phía cánh cửa không khóa. Hắn gọi Chu Tấn, Chu Tấn chạy tới. Khi Chu Tấn thấy rõ Chu Tường té trên mặt đất, lại xoay người bỏ chạy.
Hắn xông lên phía trước, muốn nắm lấy y, muốn giải thích với y, hắn không biết gì cả, lại càng muốn ép hỏi y tại sao lại tới đúng lúc như thế.
Nhưng mà Chu Tấn giãy giụa.
Hắn một mạch phi như bay đuổi theo, lại phát hiện Chu Tấn đi vào khu nhà trọ của Dư Gia Gia. Vì thế hắn hiểu ra mọi thứ!
Thiếu niên trẻ tuổi cao lớn không trả lời, nhìn một vòng lại xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Phùng Siêu quát khẽ, xách cây gậy golf hắn đập bất tỉnh người giúp việc xong thuận tay đặt ở bên giường lên, đuổi theo.
Hắn không thể cứ như vậy để y rời đi, mặc kệ y là ai, trước khi hắn biết rõ sự thật, không ai được phép rời khỏi gian phòng này.
“Tiêm Đầu, khi nào thì thằng nhóc đó trở về?” Tiêu Hòa đang ngồi trên ghế sa lon bày ra bộ dáng trầm tư, đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
Sao tui biết được? Thử Thiểu ngồi xổm trên bàn trà, ôm một khúc nhìn như chân giò hun khói gì đó không ngừng gặm. Còn nữa, ai là Tiêm Đầu?
Hiển nhiên Tiêu Hòa đâu biết mình gặp một con chuột thần kỳ có thể nghe hiểu tiếng người, với hắn mà nói, chuột chính là chuột, không giết nó là tốt lắm rồi, cho nó ăn, còn để nó ngồi trên bàn, nên cảm tạ sự buồn chán của hắn đi.
Nhìn nhìn, đã thấy gần mười giờ. Mà Tiểu Viêm vẫn chưa quay lại.
Thằng nhóc này làm cái gì bên ngoài thế? Sao ngày nào cũng về trễ như vậy?
“Tiểu Viêm chết tiệt, nấu cơm có một lần rồi không nấu lần hai, trái lại còn bắt ông đây hầu hạ mày! Hừ hừ! Hôm nay tao bỏ ớt cho mày cay chết luôn!” Tiêu Hòa vừa lầm bầm vừa lê cái chân bị thương, khập khà khập khiễng đi về phía phòng bếp.
Tiểu Viêm thực sự chỉ nấu cơm có một lần sao?
Ngẫm lại xem, liệu có thể sao? Nếu quả thật như vậy, tên tiểu nhân nào đó sẽ chịu buông tha cho y chắc?
Ngược lại số lần nấu cơm của Tiêu lão đại đang lầm bầm kia, có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hiện nay phương thức sống chung của bọn họ là như thế này: Tiểu Viêm đưa tiền cho Tiêu Hòa, Tiêu Hòa chịu trách nhiệm trông nom tiền bạc kiêm luôn quản gia, Tiểu Viêm cầm tờ giấy Tiêu Hòa viết cho y đi mua thức ăn với đồ dùng hàng ngày, sau khi mua về còn phải nấu cơm cho Tiêu Hòa ăn.
Bởi vậy Tiêu Hòa càng thêm chắc chắn Tiểu Viêm đã từng được giáo dục tử tế, ít nhất y cũng biết đi siêu thị mua thức ăn như thế nào, cũng có thể phân biệt phần lớn đồ vật hắn viết ra. Hơn nữa ngạc nhiên nhất chính là, các sản phẩm hiện đại cơ bản Tiểu Viêm đều biết cách dùng.
Lần trước, vì để không cho Tiểu Viêm biết Trương Thanh Bình tới nên Tiêu Hòa mới ở trong bếp khua xoong múa chảo một hồi làm ra được hai đĩa thức ăn, một bát canh với một nồi cơm. Mà sau khi Viêm Chuyên ăn xong, ngày hôm sau mua thức ăn trở về liền lôi Tiêu Hòa vào bếp, đáng tiếc Tiêu lão đại liều mạng kháng cự, chết cũng không chịu động tới xoong nồi, ngay cả khi Tiểu Viêm thái đồ ăn gọn gàng rồi cũng không được, lý do là như vậy sẽ khiến cho Tiểu Viêm nhiễm thói quen lười biếng.
Dùng ánh mắt uy hiếp hết lần này tới lần khác, nhưng mà người nào đó căn bản chả coi ánh mắt sắc bén của Tiểu Viêm ra gì, xoay người đi khỏi phòng bếp, vừa đi còn vừa nói: “Thấy tôi tốt không, cho cậu cơ hội luyện tập. E là cũng chỉ có người không soi mói bắt bẻ người khác như tôi mới ăn nổi thức ăn cậu làm thôi. Đi đi đi, còn không mau vào mà nấu ăn!”
Tiểu Viêm phát hỏa, trực tiếp tha cái tên tàn tật một nửa kia vào bếp, đặt lên bàn đá cẩm thạch sửa cho một trận.
Vậy mà kẻ nào đó còn không biết điều, vừa mắng vừa giãy dụa, đến cuối cùng bị Tiểu Viêm làm đến không ngừng kêu cứu mạng.
Buổi tối hôm đó, đương nhiên vẫn là Tiểu Viêm nấu cơm.
Về sau, Tiêu lão đại cố sống cố chết cương quyết không chịu làm kẻ nấu ăn, nhưng mà vừa nghĩ tới phương thức giao hoan của Tiểu Viêm kia căn bản chính là bạo lực, hơn nữa hôm nay Trương Thanh Bình đến có dùng qua bếp gas, để che đậy dấu vết cô bé đã tới, nên cái kẻ khôn ngoan kia cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, nấu nấu vài món ăn, dụ dỗ thằng nhóc dễ phát hỏa trong nhà.
Đêm nay… Khụ, mới chỉ cách một ngày so với lần vận động trên giường gần nhất của bọn họ, mà người nào đó mông vẫn còn rất đau, tuyệt đối không muốn cho con dã thú nhỏ kia bất cứ lý do nào để xằng bậy.
Phất phất con dao trong tay, đuổi cái tên Tiểu Viêm ức hiếp hắn ra khỏi đầu, dành chỗ để phân tích thông tin tối nay Thanh Bình nói cho hắn.
Hóa ra kẻ đã thuê người đụng cho Thanh Bình bị thương chính là Chu Tường, mà Chu Tấn biết rõ điều đó nhưng không nói cho Dư Gia gia, càng không đề cập với hắn.
Tại sao? Vì bảo vệ bạn gái mình chăng? Hay là không muốn cho Dư Gia Gia biết y và đối thủ của cô có quan hệ mật thiết?
Còn nữa, vì sao Chu Tường lại rời khỏi Đại Chúng Thanh Nhạc? Nhớ lại lúc đó cô ta phải bồi thường không ít cho việc phá vỡ hợp đồng.
Đáng tiếc Thanh Bình nghe được quá ít, căn bản không thể phán đoán được vì sao Chu Tường phải thuê người đụng xe làm cô bị thương.
Tiêu Hòa nhìn con dao trong tay, làm ra một suy đoán lớn mật. Hay là bởi vì Chu Tường ghen tỵ? Ghen tỵ với việc Chu Tấn một mực che chở cho Dư Gia Gia, ghen tỵ việc Chu Tấn đối xử tốt với Dư Gia Gia, ghen tỵ với việc Chu Tấn thích Dư Gia Gia… Nếu là như thế, vậy tất cả đều có thể giải thích, ít nhất cũng có thể lý giải nguyên nhân tại sao Chu Tường lại thuê người đụng cho Thanh Bình bị thương. Bởi vì Thanh Bình là người giúp việc của Dư Gia Gia, Chu Tường làm thế là để giết gà dọa khỉ.
Mà cũng có thể giải thích vì sao Chu Tấn lại để ý Dư Gia Gia như vậy, thậm chí không ngại vì cô mà thuê thám tử tư, hơn nữa còn ác mồm ác miệng với bạn gái Chu Tường của mình như thế.
Vậy liệu có phải Chu Tấn đã muốn chia tay với Chu Tường hay không, mà cái chính là nguyên nhân Chu Tường thà phải trả tiền bồi thường hợp đồng cũng muốn rời khỏi Đại Chúng Thanh Nhạc? Hay đó chính là do Chu Tấn tìm cách gạt Chu Tường ra ngoài?
Cuối cùng Chu Tường vì yêu nên sinh hận, chẳng những nghĩ biện pháp đoạt đi vai nữ chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 vốn là của Dư Gia Gia, còn muốn cho Gia Gia suốt ngày sống trong sợ hãi. Vì thế tai nạn, thư đe doạ mới liên tục xuất hiện…
Từ từ, nếu hung thủ phía sau màn là Chu Tường, như vậy Chu Tấn cần gì phải mời mình? Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ chuyện giữa hắn và Chu Tường bị vạch trần toàn bộ sao?
Rốt cuộc Chu Tấn đối với Chu Tường là có tình hay vô tình?
Nếu như là có tình, vậy hắn tuyệt đối sẽ không nhờ người khác điều tra trong khi đã biết Chu Tường chính là hung thủ phía sau màn. Nếu vô tình, vậy thì căn bản chẳng phải điều tra nữa, hắn chỉ cần trực tiếp báo cảnh sát là xong, hoặc ngầm ra hiệu cho cô ta chẳng hạn.
A a a! Đau đầu quá!
“Phập!” Một đao chém xuống cái đầu con gà.
Cứ trực tiếp đến hỏi Chu Tấn vậy.
Ngay lúc Tiêu Hòa đang băm phầm phập cái thớt gỗ thì tầng dưới Dư Gia Gia mới từ phòng tắm đi ra, vừa ra khỏi đã nhìn thấy người giúp việc Trương Thanh Bình cầm điện thoại đi về phía cô.
“Cô Dư, cô Chu Tường gọi điện, nói có chuyện gấp cần tìm.”
Cánh tay Dư Gia Gia đang lau tóc ngừng lại một lát, hỏi: “Cô ấy có nói chuyện gì không?”
Thanh Bình lắc đầu, “Cô Chu bảo chỉ có thể nói chuyện với cô.”
Dư Gia Gia đưa tay tiếp nhận điện thoại, đi vào phòng ngủ.
“…ChuTường?”
“Là tôi đây.”
“Thật không ngờ là cậu vẫn còn gọi điện cho tôi cơ đấy.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khe khẽ.
“Nếu không có việc gì, tôi muốn ngủ.” Dư Gia Gia đè xuống cảm giác không thoải mái, ráng sức bình tĩnh nói.
Chỉ có tiếng cười phát ra từ điện thoại, sau một lúc lâu, ngay khi Dư Gia Gia chuẩn bị cúp điện thoại thì đối phương rốt cục mở miệng.
“Dư Gia Gia, tình nhân trong mộng của bọn con trai, đối tượng đố kỵ của bọn con gái. Gia Gia, cậu biết không, tôi luôn rất hâm mộ cậu. Cậu đoạt đi rất nhiều cơ hội trong sự nghiệp của tôi cũng không sao, ở trong công ty khiến cho người ta xa lánh tôi, tôi còn chưa tính, tôi rộng lượng, đều có thể không để trong lòng, nhưng tại sao ngay cả anh ấy cậu cũng cướp của tôi…”
“Chu Tường, cậu muốn nói gì thì nói rõ ra, đừng có ném đá giấu tay như vậy.” Dư Gia Gia ngồi xuống trước bàn trang điểm, ấn ấn cái trán. Đoạt cơ hội sự nghiệp? Khiến cho người khác xa lánh? Sao chính cô cũng không biết? Còn nữa nàng cướp ai của cô ta? Chẳng hiểu ra sao cả!
“Cậu có thể thành công như hiện nay, là nhờ vào cái gì, trong lòng chúng ta đều rõ ràng.”
Dư Gia Gia không trả lời.
“Cậu biết tối nay ai tới tìm tôi không?” Chu Tường đột nhiên thay đổi đề tài.
“…Ai?”
“Bạn trai cậu đó.” Tiếng cười lần thứ hai vang lên.
“Cậu nói cái gì?”
“Ý tôi là chắc cậu sẽ không quên bạn trai thân thiết của mình, siêu mẫu nam cực kỳ đẹp trai tiếng tăm lừng lẫy Phùng Siêu của chúng ta chứ? Chậc chậc, các người giấu diếm cũng kín thật, nếu không phải hôm nay Phùng Siêu tới tìm tôi, thì sao mà tôi lại biết được, không ngờ hai người từng học trung học với nhau, còn là một đôi tình nhân nữa. Ai nha, tin tức này nếu bán cho các tòa báo có thể bán được không biết bao nhiêu tiền, cậu nói có phải không?”
“Tôi chẳng biết cậu đang nói cái gì cả, Phùng Siêu là bạn trai tôi? Đúng là chuyện nực cười, cậu nói ra cũng chẳng có ai tin đâu.” Dư Gia Gia vuốt vuốt mái tóc, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, cô tự nói với mình, nhất định không thể bị đối phương đánh bại.
“Ha ha, cậu không thừa nhận cũng đúng, dù sao cũng là bạn trai trước kia thôi. Hơn nữa tin tức này so sánh với một chuyện khác anh ta nói cho tôi, quả thực chẳng đáng kể gì, căn bản là không đáng so sánh… Cậu có muốn biết anh ta nói gì với tôi hay không?” Trong giọng nói của Chu Tường tràn ngập sung sướng, đó là một loại cảm giác không gì tốt bằng khi nắm được người khác trong tay.
Tim đập nhanh hơn.
“Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng tôi đang mệt, có chuyện gì ngày mai nói sau được chứ?” Dư Gia Gia nhìn mình trong gương, cầm lấy cây lược gỗ nhẹ nhàng chải mái tóc ướt đẫm. Không thể, tuyệt đối không thể để cho đối phương nghe ra cô có một tia dao động.
“Tôi chỉ sợ đợi tới ngày mai thì muộn mất rồi.”
Những giọt nước chưa kịp lau khô từ trên tóc rơi xuống sàn nhà.
“Tôi nghĩ cậu rất rõ Phùng Siêu nói gì với tôi, đúng không?”
“Tôi không rõ, cũng không muốn biết. Phùng Siêu có ở đó không? Để cho anh ta nghe điện thoại đi.”
“Phùng Siêu à, anh ta bảo không muốn nói chuyện với cái loại vì sự nghiệp mà vứt bỏ người yêu của mình như cậu. Ha ha.”
“Đủ rồi! Rốt cuộc cậu muốn cái gì? Vai nữ chính trong 《 hồn đoạn Tử Cấm Thành 》 không phải đã thuộc về cậu rồi sao?”
“Tôi muốn cái gì ấy hả? Ha ha.” Chu Tường vẫn chỉ cười.
Tiếng cười thật êm ái, nhưng trong tai Dư Gia Gia lại trở nên chán ghét không nói nên lời.
“Tôi muốn cái gì, chẳng phải cậu biết rõ nhất sao?”
“… Cậu để tôi suy nghĩ một chút, đợi lát nữa tôi… tôi gọi lại cho cậu.” Gia Gia nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng sờ sờ mặt.
“Được. Đêm nay tôi chờ cậu, Gia Gia… Đừng có trách tôi. Thế giới này chính là vậy đấy.”
“…Phải, thế giới này chính là như vậy.”
Nhẹ nhàng cúp điện thoại, ngồi trong chốc lát, Dư Gia Gia lại cầm lấy ống nghe. “Chu Tấn à? Là em.”
Bên ngoài, Thanh Bình đang lau tới sàn trước cửa phòng.
Dư Gia Gia ngắm nhìn cô gái đang vùi đầu làm việc, dịu dàng nói: “Thanh Bình, làm phiền em, đóng cửa lại giùm chị.”
Cô bé ngẩng đầu luôn miệng đáp ứng, kéo cây lau nhà, thật cẩn thận đóng cửa phòng cô chủ lại.
“Em có việc muốn bàn bạc với anh, tối nay anh có thể tới đây một chuyến được không?”
Giọng nói mềm mại mang chút cầu khẩn bị cánh cửa gỗ mang phong cách Châu Âu ngăn cách.
Hơn nửa tiếng sau.
Mặc chiếc áo bông màu đen cao cổ hộ sĩ trong bệnh viện đưa cho, Tiểu Viêm mang theo hai cái túi nilon lớn đi vào đại sảnh khu nhà trọ. Hiện tại đã là mười một giờ đêm, đại sảnh trống không, trong phòng an ninh, bảo vệ nghiêng đầu ngủ gà ngủ gật, cửa thang máy cũng chỉ có một người đang đợi.
“Là cậu!” Người đang chờ thang máy nhìn thấy y, kêu lên kinh ngạc.
Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi nhìn về phía đối phương.
“Cậu còn nhớ tôi không? Chúng ta đã gặp nhau ở bệnh viện. Tôi họ Chu, Chu Tấn, ở Đại Chúng Thanh Nhạc.”
Viêm Chuyên nghiêng người tránh hắn, đi tới một cửa thang máy khác.
Di? Thái độ kiểu gì thế này? Hiện tại tôi có thể coi là chủ thuê của cậu đó.
Chu Tấn không thoải mái, nhưng cũng đi theo.
Hắn từng gặp qua rất nhiều người có bề ngoài xuất sắc. Sau khi biết hắn là Chu Tấn của Đại Chúng Thanh Nhạc, phần lớn mọi người sẽ nịnh bợ hắn, hoặc ít ra cũng biểu hiện được hết sức tôn trọng hắn, đương nhiên trong đó cũng có vài người cố ý giả dạng lạnh lùng để thu hút sự chú ý của hắn.
Nhưng thiếu niên này không phải.
Bằng đôi mắt nhiều năm lăn lộn trong giới nghệ thuật của mình, Chu Tấn có thể khẳng định như vậy.
Trời sinh dã tính, trời sinh cuồng ngạo, cái loại coi thường không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt.
Cái loại coi khinh này không phải là xem thường người khác, mà là một kiểu đoạn tuyệt, không thèm quan tâm… Chu Tấn cũng không hình dung được. Hắn chỉ cảm thấy thiếu niên trước mặt này, có mị lực mãnh liệt mà bất luận kẻ nào cũng không thể xem nhẹ.
Hơn nữa đây vẫn là chưa trải qua chút gọt giũa nào, nếu thiếu niên này… Không, không, thiếu niên này không cần bất cứ gọt giũa gì, chỉ cần để cho y dần dần trưởng thành, một cách tự nhiên, giới điện ảnh và truyền hình sẽ xuất hiện một vị hoàng đế có mị lực khôn cùng!
Chu Tấn có tự tin đó, sức hấp dẫn của thiếu viên này sẽ có tác dụng đối với cả thế giới. Hơn nữa thiếu niên này còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, rất tàn khốc!
Chu Tấn tưởng tượng đến say mê, đáng tiếc Tiểu Viêm từ đầu đã không nghĩ tới những thứ này.
“Đinh.” Thang máy tới. Viêm Chuyên đi vào thang máy, xoay người, ngay trước mặt Chu Tấn, đưa tay ấn nút đóng cửa.
Chu Tấn sửng sốt một chút, lúc cửa thang máy còn chưa đóng hết, thò tay ngăn lại cố gắng đẩy ra chui vào.
Ngôi sao điện ảnh giỏi, tuy ít, cũng không khó khai thác. Nhưng siêu cấp đế vương điện ảnh, đây chính là khả ngộ bất khả cầu (chỉ có thể tự nhiên gặp được chứ không thể cưỡng cầu). Nếu như có thể rơi vào tay hắn, đem người này khai quật ra…
Viêm Chuyên hơi nhíu mày. Y không thích mùi nước hoa trên người gã kia, nó khiến y khó chịu, so với cái này, y thậm chí cảm thấy mùi hôi khi Tiêu Hòa mười ngày không đánh răng còn dễ ngửi hơn. Vậy mà tên này không biết điều chút nào, còn cố tình nhích về phía y.
“Có siêu thị 24/24 đúng là tiện nhỉ.” Chu Tấn chú ý tới đồ dùng sinh hoạt và thức ăn trong tay y, bắt chuyện.
Viêm Chuyên nhìn xuống chân, nghĩ xem đêm nay phải dùng thủ đoạn gì mới khiến cho cái tên tiểu nhân đê tiện ích kỷ lười biếng kia chịu nấu cơm.
“Cậu ở chỗ này quen chưa?”
Có nên xử luôn thằng cha loài người này không đây? Vừa vặn hiện tại trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Chu Tấn kéo nhẹ cà- vạt, hình như trong thang máy hơi nóng thì phải.
“Đinh.”
May mắn là, vào thời điểm dã tính của Viêm Chuyên chiến thắng lý trí, đã tới tầng mười hai.
Chu Tấn đi theo Viêm Chuyên vào phòng 1201 mà bọn họ trú tạm. Vừa rồi trong điện thoại Dư Gia Gia không nói với hắn có chuyện gì, chỉ cần đêm nay tới, hắn nghĩ, chậm một chút cũng không thành vấn đề, dù sao cũng ở ngay tầng dưới.
Tiểu Viêm nhíu nhíu mày, sắc mặt trở nên tối hơn một chút.
Mùi gà xào ớt, còn có thịt kho tàu với cá chiên, canh là cái gì?
Chu Tấn cũng cảm giác được, đương nhiên không phải mùi đồ ăn, mà là cảm thấy hiện tại thiếu niên trước mặt này dường như nhu hòa hơn so với vừa rồi, vì về đến nhà sao?
Lấy chìa khóa, mở cửa chính ra, Viêm Chuyên bước vào xong liền đưa tay đóng cửa, hoàn toàn có ý không để cho những người khác vào.
“Này! Cậu!” Cho dù tính kiên nhẫn đặc biệt của người đại diện có mạnh thế nào chăng nữa, Chu Tấn lúc này cũng cảm thấy hơi tức giận cùng ba phần khó chịu.
“Thằng nhóc mày rốt cục cũng chịu về rồi à! Bên ngoài là ai thế?” Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Tiêu Hòa nhô đầu ra từ phòng bếp há mồm mắng, đúng lúc nhìn thấy một chút bóng dáng Chu Tấn.
Viêm Chuyên đương nhiên không trả lời, đá bay giầy, chân trần đi vào phòng khách.
“Sao mà nhìn trông quen quen nhỉ?” Tiêu Hòa lẩm bẩm, giơ xẻng chiên lên kêu: “Tiểu Viêm, người bên ngoài là ai vậy?”
“Ding dong.”
Bực thì bực, thân là người đại diện chủ chốt Chu Tấn há lại bởi vì điểm ấy mà không chịu đựng nổi phải bỏ cuộc.
Huống chi, hắn cũng muốn mượn cơ hội này hỏi Tiêu Hòa một chút về tình hình tiến triển trước mắt, tuy rằng Tiêu Hòa từng dặn qua, nếu không muốn Dư Gia Gia biết thì tốt nhất là không nên công khai liên lạc. Nhưng chỉ cần hắn không nói ta không nói, thỉnh thoảng tới một lần, Gia Gia căn bản không có khả năng biết được.
“Tiểu Viêm, mở cửa.”
Viêm Chuyên không đếm xỉa, cứ thế đem đồ gì đó trong túi nhựa lấy ra cất kỹ.
“Ding dong ding dong.”
“Tiểu Viêm!” Tiêu Hòa thò đầu ra mắng: “Người ngoài cửa rốt cuộc là ai? Nếu biết thì để người ta vào, không biết thì đuổi đi!”
Viêm Chuyên đi đến trước mặt hắn, đẩy đẩy hắn vào bếp, vừa cất đồ vừa quang minh chính đại ăn vụng. Tiêu Hòa muốn đạp y, thế nhưng cái chân bị thương khó đứng vững, muốn dùng xẻng chiên đập, lại sợ bị trả thù ─ hắn phát hiện Tiểu Viêm hình như cực kỳ thích động dục trong phòng bếp…
“Có phải mày ở bên ngoài sinh sự, khiến cho người ta tìm tới tận cửa không đấy?”
Viêm Chuyên lắc đầu, giở vung nồi canh lên nhìn nhìn, nhếch nhếch miệng.
Tiêu Hòa đột nhiên đưa tay ôm lấy eo Tiểu Viêm, hôn chụt một cái lên mặt thằng bé.
Tiểu Viêm liếc mắt.
“Nhóc, cười lại một cái cho anh hai nhìn coi.” Người nào đó lợi dụng sàm sỡ thành công giơ xẻng chiên lên vui mừng.
Tiểu Viêm dễ dàng ôm chặt hông hắn, xoay người lại đè lên.
“Này này này! Định làm cái gì vậy!”
Bên này hai người ở trong phòng bếp ôm thành một đống chơi đùa, ngoài kia cơn tức của Chu Tấn thăng lên, càng không chịu dễ dàng rời đi.
“Ding dong.”
“Ding dong ding dong.”
“Ding…”
Tiêu Hòa chịu không nổi, “Ra mở cửa đi! Nhìn coi đứa nào không biết điều như vậy. Ồn chết người!” Đẩy đẩy đẩy.
Tiểu Viêm phớt lờ, tay miệng cùng tiến lên.
“Anh Tiêu? Có ở nhà không? Tôi là Chu Tấn.” Chu Tấn thính tai, nghe được tiếng mắng của Tiêu Hòa, cố nén bực mình, gõ cửa nói.
“Chu Tấn?” Tiêu Hòa ngây người.
Hắn chạy tới làm gì? Chẳng phải nói tốt hơn là đừng có tiếp xúc công khai sao?
Ngó ngó thằng nhóc đang nằm trên người xoa nắn cắn gặm hắn, đùa tới say mê, Tiêu Hòa dường như đã có thể thấy trước kết cục khi Tiểu Viêm biết hắn nhận công việc này, trọng điểm là sau khi biết hắn lừa y xong, chính mình đại khái không phải bị cắn chết tại chỗ thì cũng bị thao chết. Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là, Tiểu Viêm nổi điên đập hắn một trận, phất tay bỏ đi. Làm sao bây giờ?
Bất luận là kết cục nào, hắn đều chịu thiệt. Nghĩ đi nghĩ lại, xem ra kế hoạch hiện tại chỉ có một chữ: giấu.
Đẩy mạnh kẻ đang quấn trên người mình ra, dùng xẻng chiên uy hiếp đối phương không cho phép tới gần, cái chân duy nhất nhảy a nhảy, nhảy tới mở cửa ra.
Tiểu Viêm mất hứng, nhưng mà không đuổi theo, quét mắt qua cửa một cái, xoay người bắt đầu càn quét thức ăn đặt ở trên bàn.
“Có chuyện gì không? ” Tiêu Hòa chắn ở cửa.
Chu Tấn nhìn thấy hắn, tâm tình vốn cực kỳ tức giận bỗng chốc trở nên bình tĩnh rất nhiều. Hắn làm sao vậy, tự dưng lại đột nhiên để ý tới thái độ thiếu niên kia như thế? Kỳ thật đáy lòng Chu Tấn hiểu được tại sao mình lại cố chấp đến vậy, bởi vì hắn chưa từng bị người khác khinh thường, cự tuyệt thế này.
Nhìn thấy Tiêu Hòa xuất hiện, đầu óc Chu Tấn cuối cùng cũng có thể phân tích được thiệt hơn. Đêm khuya, tốt nhất là vẫn nên nhỏ giọng.
“Chúng ta vào trong nói chuyện được không?”
“Chẳng phải nói tốt hơn là đừng liên hệ công khai sao?” Tiêu Hòa hạ giọng.
“Tôi muốn biết các anh hiện tại điều tra được tới đâu rồi.”
Tiêu Hòa quay đầu lại liếc mắt một cái, xác định Tiểu Viêm không chú ý tới bên này, liền xoay đầu lại, càng thêm thấp giọng nói: “Tình hình chi tiết tôi sẽ gọi điện kể lại cho anh sau.”
“Tại sao không thể vào trong nói chuyện? Còn nữa, tôi là chủ thuê của các anh, cho dù tính hợp tác của em trai anh có kém đi chăng nữa, cũng không thể dùng loại thái độ này đối đãi với người trả tiền cho các anh chứ.”
“Ha ha.” Tiêu Hòa mắng thầm trong lòng, con mẹ nó đúng là phiền phức, nhưng mà nếu không để cho hắn đi vào, chẳng những Chu Tấn sẽ hoài nghi bọn họ đang làm trò quái gì, mà Tiểu Viêm cũng sẽ ngờ vực.
“Mời vào, chỉ là có chuyện cần nói trước cho anh rõ ràng. Tuy rằng bọn tôi làm thuê cho anh, nhưng chúng tôi có quy tắc riêng của mình, nếu anh không thể cân nhắc chuyện ấy thì tôi cũng không ngại hủy bỏ uỷ thác đâu.”
Chu Tấn hừ lạnh một tiếng, “Quy tắc gì?”
Nếu không phải nhìn trúng tư chất của thiếu niên kia, muốn thử xem xem có thể dẫn dắt y tiến vào giới nghệ thuật hay không, hắn cũng chẳng đi uỷ thác cho hai kẻ lai lịch bất minh tới điều tra người đứng trong bóng tối làm hại Dư Gia Gia.
“Quy tắc rất đơn giản, tôi là người liên hệ duy nhất, em tôi không thích tiếp xúc với người khác, nếu anh có chuyện gì thì phải liên hệ với tôi. Đừng trách tôi không có việc gì mà cảnh cáo anh, em tôi tại sao lại rời khỏi bộ đội đặc chủng, cũng là bởi vì sát tính quá nặng, tinh thần hợp tác kém, nếu anh không cẩn thận mà chọc vào nó, có hậu quả gì thì tự mình gánh lấy.” Nói xong, Tiêu Hòa tránh ra nhường lối.
Chu Tấn không có biểu hiện gì, nhưng ở trong lòng đã chấp nhận điều kiện này. Hai người tuy rằng cổ quái, nhưng kẻ nào cùng loại với lính đánh thuê lại chẳng kỳ lạ? Lời nói của Tiêu Hòa cũng vừa mới giải thích thái độ quá mức lãnh khốc, quá mức không coi ai ra gì của thiếu niên kia.
Mời Chu Tấn vào phòng sách, thấy Tiểu Viêm ở trong bếp dường như không quá để ý tới bọn hắn, Tiêu Hòa lúc này mới hơi yên tâm, lặng lẽ đóng cửa phòng.
Anh muốn biết tiến độ điều tra có phải không? Vừa vặn, tôi cũng có việc muốn hỏi anh.
Bước qua cửa, không đợi Chu Tấn mở lời, Tiêu Hòa há miệng liền nói: “Chu Tường là gì của anh?”
Chu Tấn ngây người.
Chẳng qua, hắn không hổ là kẻ lăn lộn trong giới nghệ thuật lâu năm, tốc độ phản ứng cũng thuộc vào hạng nhất, không đến ba giây đã khôi phục lại như thường, dùng ngữ điệu cực kỳ bình tĩnh nói : “Xem ra các người cũng bỏ ra không ít thời gian, công ty đầu tiên Chu Tường ký hợp đồng chính là Đại Chúng, trong lúc cô ấy còn ở đó thì tôi là người đại diện của cô ấy. Cái này cũng không được coi là bí mật, rất nhiều người biết.”
“Bí mật nếu mọi người đều biết thì đã chẳng gọi là bí mật.” Tiêu Hòa cười.
“Anh Chu, nếu anh muốn chúng tôi giúp anh tìm ra kẻ nào đứng trong bóng tối hãm hại Dư Gia Gia, như vậy trước hết anh phải giúp chúng tôi loại trừ một số người đã. Đầu tiên chính là Chu Tường. Theo điều tra của tôi, quan hệ của anh với vị nữ minh tinh gợi cảm này chỉ sợ không phải bình thường giống như lời anh nói chứ? Đương nhiên, tôi cũng chẳng có hứng thú gì đối với quan hệ của anh và Chu Tường, tôi chỉ muốn biết, anh có cho rằng Chu Tường có khả năng là kẻ đứng sau màn hay không?”
Chu Tấn trừng mắt nhìn Tiêu Hòa.
Ngắn ngủn vài ngày, hắn điều tra ra như thế nào? Chuyện y và Chu Tường hẹn hò, trừ bọn họ ra, hầu như không ai biết.
“Chu Tường…”
Giai điệu thanh nhã đột nhiên vang lên, Chu Tấn lôi điện thoại di động từ trong túi ra xem.
“Thực xin lỗi, tôi có chút việc phải đi lập tức, quan hệ của Chu Tường và tôi, tôi chỉ có thể nói là không trả lời được. Về phần Chu Tường có phải là kẻ đứng sau màn hay không, đó là chuyện cần anh phải điều tra. Nếu tôi mà biết thì cần gì mời anh?”
Nói xong, Chu Tấn ấn nút nghe, cực kỳ qua loa nói một câu: “Anh tới ngay lập tức.” Liền ngắt điện thoại.
“Anh Tiêu, có phải anh muốn mấy lá thư đe dọa Gia Gia nhận được không? Ngày mai tôi sẽ gửi tới hòm thư của anh. Đổi lại, ba ngày sau tôi muốn biết Chu Tường có liên quan gì với những thứ đó không.”
Tiêu Hòa mỉm cười, “Được, không thành vấn đề.” Tiếp cận Chu Tường như thế nào, hắn đã nắm chắc trong lòng.
“Ngoài ra,” Lúc Chu Tấn đang đi ra ngoài, quay đầu lại nói: “Tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp cho các anh công việc trong studio, anh nói đúng, nếu muốn bảo vệ, điều tra ai ở trong bóng tối hại cô ấy thì chờ ở bên người cô ấy càng thấy rõ hơn.”
Hừ! Lúc đầu chẳng phải không đồng ý sao? Nhìn thấy chút thành quả điều tra của mình, rốt cục bắt đầu tin tưởng bọn họ sao?
Hay là nói…
Mở cửa ra, trong phòng khách Tiểu Viêm đang sắp xếp bàn ăn.
Tốt, may là nó không ăn hết toàn bộ đồ ăn.
Chú ý tới ánh mắt Chu Tấn nhìn Tiểu Viêm, Tiêu Hòa cười lạnh ở trong lòng. Nhìn trúng Tiểu Viêm nhà ta phải không, muốn mượn cơ hội này lừa hắn tiến vào giới nghệ thuật chứ gì?
Hừ hừ, còn khuya! Ai cho mày toại nguyện!
Đi vào phòng khách, Tiêu Hòa kêu lên: “Ai nha, anh xem, tiếp chuyện với anh, vừa lúc Tiểu Viêm cũng thu dọn bàn ăn xong, anh Chu, ở lại ăn cơm chứ?”
Chu Tấn nghĩ thầm biết rõ tôi phải rời đi ngay lập tức, còn nói mấy lời khách khí này, chẳng phải cũng quá đạo đức giả sao?
“Cám ơn nhiều, anh Tiêu, đợi lát nữa tôi…”
“Rầm!”
Chu Tấn đỏ mặt tía tai đứng ở ngoài cửa.
Lần đầu tiên, hắn làm khách ở nhà người ta mà ngay cả chén nước cũng chưa được uống; lần đầu tiên, hắn bị người ta coi như đồ bỏ đi mà ném ra ngoài cửa.
Đúng là ném! Hắn thậm chí còn chưa chú ý tới đối phương đến bên cạnh hắn từ bao giờ, túm lấy cổ áo hắn từ khi nào, chờ hắn kịp phản ứng, người đã ở ngoài, mà cửa cũng đã đóng chặt.
Thật là quá đáng!
Cho dù bộ dạng có rất tốt đi chăng nữa, làm như vậy cũng thật quá đáng!
Chu đại diện, thân là người đứng đầu, luôn luôn được người khác tôn kính nịnh nọt, phút chốc lòng tự trọng nhận lấy thương tổn trước giờ chưa từng chịu qua.
Cho dù là Dư Gia Gia, khi đó thậm chí cô đã có chút tiếng tăm, nhưng mà nhìn thấy hắn còn phải tỏ ra lễ độ và tôn kính, hiện giờ lại càng hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Một thằng nhóc không tên không tuổi như thế là cái thá gì mà lại dám đối xử với hắn như vậy?
Có điều là thân thủ kia thật sự… rất là giỏi! Không hổ là người xuất thân từ bộ đội đặc chủng.
Càng nghĩ tâm tình càng phức tạp, đối với thiếu niên kêu Tiểu Viêm kia, hắn quả thực là vừa thích vừa ghét. Thích khí chất bên ngoài độc nhất vô nhị cùng thân thủ tuyệt vời, ghét y chẳng thèm ngó ngàng tới cơ hội mà người khác chạy theo như vịt.
Giận thì giận, chuyện nên làm vẫn phải làm, giậm chân một cái, Chu Tấn xoay người đi về phía thang máy.
“Tiểu Viêm, cái này hình như có chút quá đáng.” Thân ở trong hang cọp còn vuốt vuốt mông hổ, Tiêu Hòa giả mù sa mưa than thở nói. Xoa xoa bóp bóp, cảm giác thật tốt. Viêm Chuyên hừ mũi một tiếng, bộp một phát gạt cái tay háo sắc kia ra, bước nhanh về phía phòng bếp.
Y đói bụng. Bây giờ mà trêu chọc y, chỉ có nước chịu đòn.
“Ê, mời người ta ăn bữa cơm thì đã sao? Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ.” Đây chính là nguồn sống của chúng ta đó nha.
Tiểu Viêm không để ý đến hắn, đem món canh múc ra cuối cùng, đặt xuống giữa bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Tiêu Hòa, dùng ngón trỏ dính chút nước miếng, thành thành thật thật nghiêm túc vẽ một vòng tròn quanh bàn ăn.
Có ý gì? Tiêu Hòa há to mồm.
Đều là của ta.
Tiêu Hòa ngơ ngác nhìn thiếu niên cao hơn hắn phân nửa cái đầu, nhất thời im lặng.
Thử Thiểu lẻn lên ghế sa lon, nhìn đồ ăn trên mặt bàn nước miếng chảy ròng ròng.
Đây là lý do nó ném Chu Tấn ra khỏi cửa? Vì… Ăn mảnh?
Tiêu Hòa cúi đầu sám hối, ta đây rốt cuộc là ở chung một chỗ với loại người gì thế này!
***
Ngày hai mươi tám tháng một, rạng sáng 2:17.
Cảnh sát tuần tra đã phát hiện một chiếc xe phạm luật tùy ý đậu ở ven đường.
Khi tuần cảnh từ ngoài cửa sổ nhìn vào phía trong quan sát thì hắn nhìn thấy một đống gì đó rất kỳ quái.
Kỳ quái. Đây là ý nghĩ đầu tiên của tuần cảnh ngay lúc đó, cho dù cái đống kia có hình người, mặc quần áo của người, mà khi hắn bật đèn pin lên, soi lướt qua cửa kính xe, nhìn thấy một cái đầu với mái tóc đen dài thì hắn nghĩ, đây là một người con gái.
“Này, cô ơi?” Tuần cảnh gõ cửa sổ.
Đối phương không bất kỳ phản ứng nào.
Dựa vào trực giác của cảnh sát, tuần cảnh càng thêm ra sức gõ cửa kính xe, đồng thời vòng qua một bên cửa khác.
Sau đó dưới ánh đèn pin chiếu rọi xuống, hắn thấy được nửa bên mặt kia chưa bị tóc dài che khuất.
Một con mắt không có mí, lồi ra khỏi thớ thịt đen hồng, nhìn hắn.
“Cậu Trương!”
Sợ tới mức lùi lại hai ba bước liên tiếp, tuần cảnh thét to gọi đồng nghiệp của mình.
Cùng lúc đó, trở lại chỗ của Dư Gia Gia, Chu Tấn nhìn tháy người mở cửa là Trương Thanh Bình, trực tiếp hỏi: “Gia Gia đâu?”
“Cô ấy đang nghỉ ngơi.”
Nói còn chưa dứt lời, cô gái đã bị Chu Tấn đẩy sang một bên, tiếp theo giầy cũng không thèm cởi lao vào trong phòng.
“Gia Gia, mở cửa!” Chu Tấn gõ cửa phòng ngủ của Dư Gia Gia gọi to.
“Ngài Chu…” Thanh Bình bị dọa, đóng chặt cửa, chui vào trong phòng khách cũng không dám ngăn cản.
“Rầm rầm rầm!” Gõ cửa biến thành phá cửa.
Nhưng mà Dư Gia Gia bên trong tựa hồ ngủ say như chết, không có bất kỳ phản ứng nào.
“Gia Gia, Gia Gia! Em có ở nhà hay không?” Chu Tấn gào lớn, kêu xong vì tiếng quay đầu gầm lên với Trương Thanh Bình: “Cô còn đứng ngốc ở đó làm gì! Gia Gia đâu? Cô ấy ở nơi nào?”
“Tôi, tôi không biết!” Thanh Bình sợ tới mức lắc đầu quầy quậy, “Trước khi tôi đi ngủ cô ấy còn ở trong phòng. Tôi không nghe thấy tiếng cô ấy đi ra ngoài.”
Chu Tấn bắt đầu xô cửa.
Thanh Bình ôm ngực trốn ở trong phòng khách, không dám tới gần cũng không dám rời đi.
Cửa phòng quá rắn chắc, tông vài lần cũng không phá được. Chu Tấn nôn nóng, đang quay đầu bốn phía tìm thứ gì thuận tay, đột nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, bắt đầu lật khắp các túi của mình.
“Chìa khóa đâu rồi? Chìa khóa của mình đâu mất rồi?”
Liên tiếp lục lọi mấy cái túi, tiền lẻ, di động bên trong rơi xuống đất cũng không thèm nhặt lên.
Thanh Bình nhìn thấy Chu Tấn như vậy, cảm thấy vừa xa lạ vừa đáng sợ.
Cái người trẻ tuổi anh tuấn tài năng luôn cẩn thận tỉ mỉ lãnh lãnh đạm đạm, không đem người khác để vào mắt, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác. Anh ta làm sao vậy? Chuyện gì xảy ra? Lúc mới tới còn rất bình thường, sao mà vừa đi đã quay về? Hơn nữa cũng đã trễ thế này.
Thanh Bình trộm đánh giá người đàn ông đang vội vàng lục lọi khắp các túi của chính mình, đầu tóc rối loạn, sắc mặt ửng hồng, âu phục phẳng phiu cũng có thêm nhiều nếp nhăn, nhất là chỗ cổ áo.
Từ từ, đó là cái gì?
Thanh Bình cảm giác dường như mình nhìn thấy vết máu.
Rầm một tiếng, bên này Chu Tấn rốt cuộc tìm được cái chìa khóa. Mở cửa phòng, Chu Tấn vọt vào trong.
Trên giường, Dư Gia Gia đang đắp chăn bông, ngủ phi thường bình thản.
Một hơi thở ra.
“Gia Gia, Gia Gia?” Chu Tấn vốn là cẩn thận lay lay, về sau lực càng lúc càng lớn. “Gia Gia!”
“Ưm… Làm sao vậy…?” Thanh âm mơ hồ vang lên, mỹ nữ lười nhác dùng giọng nói cực kỳ buồn ngủ mơ màng hỏi.
Chu Tấn đặt mông ngồi vào trên giường. “Anh cứ tưởng em…!”
Dư Gia Gia mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó, dường như là chính mình mấy ngày nay không ngủ được, tối nay trước khi ngủ liền uống thuốc vân vân, tuy nhiên chờ tới lúc nghe cẩn thận, cô đã lại chìm sâu vào trong giấc ngủ.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Bình đứng ở cửa rụt vai lại, dè dặt dò hỏi.
“Không phải chuyện của cô! Đi ra ngoài!”
Cô gái sợ tới mức run rẩy, đôi mắt đỏ lên, vội vàng xoay người chạy ra ngoài.
Nửa đêm, cô nghe được tiếng người kia rời đi.
Suy nghĩ một chút, cô quyết định đứng dậy đi tới phòng cô chủ nhìn xem, bởi vì trước kia Chu Tấn chưa từng lưu lại vào ban đêm, đừng nói chi là chờ ở trong phòng của cô chủ lâu như vậy.
Lặng lẽ vặn mở khóa cửa, Thanh Bình ló đầu dò xét đi vào.
Trên giường, Dư Gia Gia mặc áo ngủ tơ tằm ngồi bất động. Cô bé hoảng sợ, xoay người muốn đóng cửa.
“Thanh Bình?”
“Vâng… Là em.”
Cô gái xinh đẹp cúi đầu nhìn vào bàn tay thon thon ngọc ngà của mình đặt ở trên chăn.
Chẳng biết tại sao, Thanh Bình đột nhiên cảm giác được cô chủ của mình lúc này thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt. Không tự chủ được đi vào, khom người nhẹ nhàng hỏi han: “Cô Dư, cô có muốn uống nước hay không?”
Dư Gia Gia ngẩng đầu.
Thanh Bình lúc này mới phát hiện cô chủ của mình dường như vừa mới khóc, khóe mắt đỏ bừng, trên mặt cũng có chút ươn ướt.
“Cô Dư?”
Dư Gia Gia đang run rẩy, càng ngày càng rõ ràng.
“Cô Dư…”
“Chị sợ, chị sợ lắm… Đừng rời khỏi chị, đừng bỏ lại chị một mình, ô ô…” Run rẩy cầu xin ngược lại biến thành tiếng khóc yếu ớt.
Dư Gia Gia đang khóc, người con gái này cho dù ở trên TV rơi một giọt lệ cũng khiến cho trái tim người xem quặn đau, hiện giờ lại một mình trốn ở trong phòng khóc thút thít, làm bạn với cô chỉ có cô bé giúp việc nhỏ tuổi.
Thanh Bình nhìn thấy cô chủ run rẩy khóc, do dự trong chốc lát, dang tay ra ôm lấy.
Tiếng khóc bỗng chốc vỡ òa, Dư Gia Gia dựa vào ***g ngực mềm mại của cô bé, tựa như tìm được cảng tránh gió, chặt chẽ bám vào.
Cô ấy đang sợ cái gì? Thanh Bình ôm Dư Gia Gia nhịn không được thầm nghĩ.
“Lách cách.”
Ai?
Thanh Bình ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Là Chu Tấn đi rồi quay lại sao?
Viêm Chuyên đột nhiên mở hai mắt.
Trong đêm đen, đôi mắt thiếu niên phát ra ánh sáng kỳ dị.
Tiêu tiểu nhân trong lòng đang đưa lưng về phía y ngủ say sưa.
Bên trong gian phòng im ắng, không hổ là khu nhà trọ cao cấp, tiền nào của nấy, hiệu quả cách âm vô cùng tốt. Chẳng qua đây là đối với người bình thường mà thôi.
Dưới lầu truyền đến tiếng động bất thường, vì sao lại nói bất thường, đương nhiên là không giống với âm thanh y vẫn hay nghe được.
“Chu Tấn đâu? Chu Tấn ở nơi nào!”
Giọng đàn ông vang lên, sau đó y nghe thấy tiếng phụ nữ thét một cách sợ hãi, còn có tiếng vặn đánh.
Nhưng y cũng chỉ lẳng lặng nghe.
Âm thanh nhỏ dần, sau một tiếng “Rầm”, lại xen lẫn giọng con gái hốt hoảng kêu: “Anh muốn làm gì! Đừng…”
Keng một tiếng, có cái gì rớt xuống. Âm thanh này cực kỳ vang, nhất là ở trong đêm đen yên tĩnh.
Kẻ nằm trong ngực y xoay người lại, chui a chui, miệng mơ mơ hồ hồ nói cái gì đó.
Hình như là, Tiểu Viêm chết tiệt, vặn nhỏ TV xuống linh tinh.
Viêm Chuyên khó chịu nghiêng đầu nhìn người trong lòng, đâu có liên quan gì tới ta.
Phòng rất tối, nhưng ở trong mắt Viêm Chuyên, tất cả mọi thứ đều rõ như ban ngày. Tới mức ngay cả đường vân nhàn nhạt trên khóe mắt của Tiêu Hòa cũng có thể thấy rõ ràng.
Tim, đột nhiên có chút xúc động. Thật giống như có thứ gì đó trong tim nhẹ nhàng cào a cào.
Đột nhiên rất muốn làm hắn. Rất rất muốn!
Cánh tay siết chặt một chút, ngay khoảnh khắc Viêm Chuyên định xoay người mà lên.
“Đồ yêu quái! Có phải mày khiến cho Chu Tấn giết cô ấy hay không hả! Có phải hay không? Chu Tấn đâu? Chu Tấn ở nơi nào? Có phải Tiểu Tĩnh cũng là mày giết hay không!”
Giọng nói này… Y đã từng nghe thấy.
Bức màn nhẹ nhàng tung bay, ngay khi làn gió đêm lạnh như băng chuẩn bị thổi vào, cửa sổ sát đất ngoài ban công lặng lẽ khép lại.
Nhìn lại chiếc giường lớn trong phòng ngủ, dưới chăn dường như chỉ còn lại một thân hình.
Yên ắng, phía bên ngoài, trên bầu trời phát ra sắc đỏ quỷ dị , từng bông tuyết khe khẽ bay.
Phùng Siêu nhìn thấy người từ ban công đập vỡ cửa sổ sát đất đi vào, hoảng sợ tới trợn mắt há mồm, sức lực trong tay tự nhiên cũng nới lỏng vài phần.
Dư Gia Gia đã ngất đi.
Người vừa tới cũng không lập tức xông vào bên trong, ngược lại đứng ở trước cửa sổ sát đất, hướng vào phía trong cẩn thận quét mắt một vòng.
Ở cửa phòng ngủ, người giúp việc Trương Thanh Bình nằm sấp trên mặt đất, dường như đã bất tỉnh.
Bên trong, Phùng Siêu cưỡi trên người Dư Gia Gia, hai tay bóp chặt lấy cổ họng của cô.
Cảnh giác nhìn đối phương, Phùng Siêu bò lên từ trên người Dư Gia Gia. Trước ngực của hắn hiện lên một vệt máu.
Trong khi Phùng Siêu hoảng hốt lo sợ, ý nghĩ cũng càng ngày càng cực đoan. Đêm nay vốn hẳn là một đêm hắn bước trên con đường thành công, hiện tại lại hoàn toàn trở thành một cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại. Bán đứng bí mật của bạn gái cũ, hắn ở trong phòng khách của Chu Tường chờ đợi trả lời, lại tự nhiên bị đánh bất ngờ mà ngất đi. Tới khi hắn tỉnh dậy lại nhìn thấy Chu Tường đang nằm trên ngực mình.
Không rõ lý do, vì thế hắn đẩy đẩy Chu Tường, cô ta trượt xuống. Hắn nhìn thấy… Hắn bị dọa điên rồi!
Ngay lúc hắn điên cuồng gào thét, Chu Tấn đến đây, tiến vào từ phía cánh cửa không khóa. Hắn gọi Chu Tấn, Chu Tấn chạy tới. Khi Chu Tấn thấy rõ Chu Tường té trên mặt đất, lại xoay người bỏ chạy.
Hắn xông lên phía trước, muốn nắm lấy y, muốn giải thích với y, hắn không biết gì cả, lại càng muốn ép hỏi y tại sao lại tới đúng lúc như thế.
Nhưng mà Chu Tấn giãy giụa.
Hắn một mạch phi như bay đuổi theo, lại phát hiện Chu Tấn đi vào khu nhà trọ của Dư Gia Gia. Vì thế hắn hiểu ra mọi thứ!
Thiếu niên trẻ tuổi cao lớn không trả lời, nhìn một vòng lại xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Phùng Siêu quát khẽ, xách cây gậy golf hắn đập bất tỉnh người giúp việc xong thuận tay đặt ở bên giường lên, đuổi theo.
Hắn không thể cứ như vậy để y rời đi, mặc kệ y là ai, trước khi hắn biết rõ sự thật, không ai được phép rời khỏi gian phòng này.
/110
|