Viêm Chuyên quét Lý giáo sư vài lần từ trên xuống dưới, trong mắt tràn đầy khinh miệt. Người như thế ngay cả để cho y ra tay giáo huấn cũng không xứng. Nhưng cũng không thể cứ như vậy mà buông tha cho hắn.
Không ai có thể thương tổn thư phục giả của y xong mà còn có thể lành lặn trở về. Bất luận kẻ nào!
Tên gia khỏa đó mặc dù là tiểu nhân, nhưng hắn chưa từng chủ động làm hại người khác, cũng không chủ động trêu chọc các ngươi. Các ngươi dựa vào cái gì mà ức hiếp hắn?
Lý giáo sư lùi ra sau một bước.
Đây là sinh vật mà hắn chưa từng nhìn thấy. Rõ ràng sinh ra là để cho người khác ngưỡng vọng kính sợ, lại mị hoặc khó nói thành lời. Cái loại lạnh lùng ung dung, khinh thường hết thảy này, cùng với dã tính không thể thuần hoá, tựa như vua của muôn loài. Không, đây là loài còn cao hơn cả vạn thú.
Lý giáo sư dùng một loại ánh mắt vừa sợ hãi vừa mê luyến nhìn chằm chằm cự thú đang lại gần hắn.
Toàn thân đen tuyền phát ra ánh sáng xanh kia, mỹ lệ đến mức khiến cho người ta hận không thể thời thời khắc khắc có được nó, thân hình cường tráng, hoàn mỹ kia, căn bản tìm không ra một tì vết; còn có cặp mắt giống như dạ minh châu thiêu đốt kia…
Tại sao kẻ có được nó không phải là ta chứ? Nhất thời, sự ghen tỵ mãnh liệt trào lên trong lòng, Lý giáo sư làm ra một quyết định khiến cho hắn hối hận cả đời.
Tay hắn lần về phía khẩu súng gây mê cường hiệu đặt trên bàn, miệng cũng hét lớn: “Ngăn nó lại! Mau bắt nó lại!”
Viêm Chuyên cười lạnh. Đáng ra y vốn khinh thường động thủ với cái tên trung niên khoảng năm mươi tuổi kia, chỉ tính toán giáo huấn hắn một chút thôi.
Không ngờ đối phương lại lần thứ hai động chân động tay nhắm vào y.
Chẳng thèm giết ngươi, nhưng cũng không thể bỏ qua cho ngươi một cách đơn giản như thế được.
Động tác nhanh như chớp, căn bản không người nào có thể kịp phản ứng.
Viêm Chuyên đặc biệt phóng nhẹ lực, dùng cái đuôi quay người ta thành con quay. Sau khi quật cho gã hoa mắt váng đầu, răng rụng đầy miệng, trước khi đi giơ vuốt chặt đứt hai ngón trỏ của gã họ Lý, lại sợ hàm răng của mình cắn nát nó, không có bằng chứng chứng minh mình giúp Tiêu Hòa trút giận, lấy một cái ống nghiệm bỏ hai ngón tay vào, cuối cùng ngậm trong miệng quay đầu bỏ đi không chút lưu luyến… Từ từ.
Hình như kia là giầy Tiêu Hòa mua cho y? Tuy rằng giầy kia đã bị chia năm xẻ bảy, nhưng dựa vào thính giác của y cũng có thể phân biệt được kia từng là đồ vật y đã dùng qua.
Nhìn kỹ, phát hiện trên mặt bàn ngoại trừ đôi giày còn có chiếc đồng hồ điện tử Tiêu Hòa mua, bên cạnh đồng hồ là một túi quần áo rách nát được giữ gìn khá tốt, mà trên chiếc bàn nhỏ cạnh túi quần áo còn có mấy món đồ trong suốt lấp lánh.
“Lý giáo sư! Mau cứu Lý giáo sư!” Một đám nhân viên nghiên cứu rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nhưng mà hết thảy đều đã muộn.
Lý Trí Phong ôm chặt ngón tay không ngừng a a kêu đau.
“Cảnh vệ đâu? Có ai không! Cứu mạng!”
Mặc cho những người đó thét gọi, Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, nâng hai móng vuốt lên úp sấp trên mặt bàn, kéo cái túi to đựng quần áo tới, trút toàn bộ ra, sau đó mới gẩy chiếc đồng hồ trên bàn, cùng với mấy món đồ trong suốt lấp lánh vào túi từng viên từng viên một. Sau đó lại tìm một cái nút đậy miệng ống nghiệm lại, bỏ luôn vào, cuối cùng mới ngậm chiếc túi kia nghênh ngang rời đi giống như lúc đến.
Nghiên cứu viên chú ý tới một màn này chọc chọc người bên cạnh, khó tin nói: “Nó, nó…”
Nghiên cứu viên kia đang bận bịu chiếu cố Lý giáo sư, kinh ngạc quay đầu lại: “Làm sao?”
“Cậu thấy không?”
“Thấy cái gì?”
“Con quái thú kia, nó, nó…”
“Ngón tay của tôi ── ! Ngăn nó lại! Đừng để cho nó rời khỏi!”
Cái miệng thiếu răng không ngừng trào máu, lại thêm tiếng gió lùa, căn bản không ai nghe hiểu được Lý giáo sư đang kêu cái gì. Hơn nữa cho dù có người nghe hiểu, ai dám ngăn cản con quái thú khổng lồ kia?
Khỏi phải nói, cao ốc CED hoàn toàn hỗn loạn, Lý giáo sư bị đánh tới mặt mũi bầm dập cầm lấy hai tay kêu thảm thiết ── đây đối với người có học như hắn mà nói, quả thật là rất kích động.
Lại nói bên này Viêm Chuyên vừa ra khỏi cao ốc CED liền nhìn thấy một bóng đen quen thuộc nhào tới từ ven đường.
“Đại nhân, ngài quả nhiên ở trong này, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài! Nguy rồi, lão Đại, lão Đại…”
Viêm Chuyên ngừng chân, cúi đầu nhìn về phía Tiêm Đầu.
Hắn xảy ra chuyện gì?
Tiêm Đầu càng gấp càng nói không ra lời, “Lão Đại, anh ta thất khiếu chảy máu…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, thân hình khổng lồ trước mặt đã biến mất.
Tiêm Đầu sửng sốt, lập tức vung bốn vuốt nhỏ liều mạng chạy về.
Viêm Chuyên không trở về hoa viên Kim Bảo mà trực tiếp lần theo mùi Tiêu Hòa đuổi thẳng tới chỗ hiện tại của hắn.
Trong phòng giải phẫu đang chuẩn bị phẫu thuật mở sọ, bác sĩ phẫu thuật đã rửa tay thay quần áo bố trí ổn thoả.
“Chuẩn bị thuốc gây tê.” Bác sĩ phẫu thuật gật đầu ra hiệu với người gây mê.
Ngón tay bác sĩ gây mê hướng về phía cái nút.
“Rầm!” Tay run lên, cái nút phóng thuốc gây tê bị ấn xuống.
Toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ đồng loạt giật mình nhìn về phía cửa chính bị mở toang.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ vọt vào phòng giải phẫu.
Phía sau gã đàn ông, Từ Nham Phi và Trần Cảnh cũng theo vào.
Được rồi, mặc kệ dáng người của gã đàn ông này hoàn mỹ thế nào, gương mặt anh tuấn ra sao, cũng vô pháp che giấu sự thật rằng – hiện tại người đó thân không mảnh vải cả người trần như nhộng!
Thanh niên xích lõa anh tuấn lao vào phòng giải phẫu, không hề do dự, nháy mắt đã vọt tới trước bàn mổ.
Nhìn Tiêu Hòa nằm trên bàn mổ hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt, Viêm Chuyên nắm chặt tay.
Trong nháy mắt, trái tim đập điên cuồng đã khôi phục vững vàng, một loại cảm giác an tâm khó tả nổi lên trong lòng.
Người này còn sống.
Biết rõ người này sống không lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, rời khỏi chính mình, nhưng mà tại sao khi y nghe được tin người này bệnh tình nguy kịch thì lại mâu thuẫn khó có thể tiếp thụ như vậy?
Đây đã là lần thứ mấy cái tên ngu ngốc nhà ngươi nhập viện rồi? Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao? Ta vừa mới quay đi thì ngươi đã xảy ra chuyện?
Bình tĩnh xong nhìn kỹ lại phát hiện tình trạng của người này dường như không ổn cho lắm, vẻ mặt tràn đầy tử khí. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bàn tay Viêm Chuyên sờ lên khuôn mặt gã đàn ông, lạnh lẽo, không có sức sống. Nhịn không được ra sức nhéo nhéo, cuối cùng cũng nặn ra một ít huyết sắc.
“Anh ta sắp làm phẫu thuật, cậu không thể đụng vào.” Bác sĩ trợ thủ biết rõ phòng giải phẫu đã bị ô nhiễm, nhưng vẫn nhịn không được kêu lên.
Viêm Chuyên như không nghe thấy, lật mí mắt Tiêu Hòa lên nhìn nhìn, vừa thấy đã hoảng sợ, hai tròng mắt kia sung huyết lợi hại. Lập tức cúi đầu đặt trán mình lên trán Tiêu Hòa, mở Thiên Nhãn ra xem xét tình trạng trong thân thể hắn.
“Đây là phòng giải phẫu, xin mời rời khỏi người bệnh!” Hai người Từ Nham Phi và Trần Cảnh áp sát hai bên, uy hiếp nói.
Viêm Chuyên không thèm để ý, tìm được nơi xảy ra vấn đề, phát hiện y có thể giải quyết, cũng không quản có người đang ở đó hay không, trực tiếp dán vào trán Tiêu Hòa chữa từng nơi xuất huyết một trong đầu hắn.
Từ Nham Phi và đám người bác sĩ Lưu quả thật không nhìn ra Viêm Chuyên đang làm cái gì, bọn họ chỉ cảm thấy hành vi của người này quỷ dị khó lường đến cực điểm. Trần truồng xông vào phòng giải phẫu còn chưa nói, vừa tiến đến liền ôm chặt người bệnh, đặt trán lên trán người bệnh không buông, gọi kiểu gì cũng vô dụng.
Từ Nham Phi ra hiệu với Trần Cảnh, muốn tiến lên kéo người này ra.
Ngay khi hai người Trần, Từ dần dần áp sát Viêm Chuyên, Viêm Chuyên ngẩng đầu lên, tiếp theo dùng tốc độ cực nhanh nhưng động tác cẩn thận nhổ tất cả ống dẫn lớn nhỏ trên người Tiêu Hòa xuống, lập tức ôm lấy người bước đi.
Động tác này quá nhanh, đến mức không ai có mặt ở đó kịp phản ứng, thẳng đến khi người cũng bị ôm lấy, lúc này Từ Nham Phi mới giật mình.
“Đứng lại! Buông người bệnh ra!” Từ Nham Phi giữ khẩu súng ngăn lại đường đi của người đàn ông.
Trần Cảnh lập tức cầm cảnh côn trong tay lùi tới bên cạnh canh giữ cửa phòng giải phẫu.
Không khí cực kỳ căng thẳng, nhưng mà cho dù như vậy cũng không ngăn được ánh mắt của các vị bác sĩ hộ sĩ ở bên trong bao gồm cả bác sĩ Lưu.
Dù sao đàn ông trần truồng cũng đâu phải dễ gặp như vậy, nhất là một người bề ngoài tuấn mỹ dị thường, dáng người lại càng đẹp miễn chê. Huống chi hắn còn ôm một người giằng co với cảnh sát. Nếu ai có thể nhịn được không nhìn hắn, đại khái cũng chỉ có người đui. May mắn đây là phòng giải phẫu của bệnh viện, nếu ở trên đường lớn bên ngoài, lúc này có lẽ đã sớm tạo thành tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng.
Có vài nữ hộ sĩ can đảm đưa mắt nhìn về phía nửa dưới của người đàn ông.
“Oa!” Đây là tiếng thán phục của một nữ hộ sĩ.
Trên mặt đám nam y sinh lộ ra cảm xúc phức tạp. Này tính là cái gì? Cho dù vóc dáng đẹp thế nào cũng đừng có khoe khoang như vậy chứ! Hay là muốn ngày mai lên bìa báo đây?
Thậm chí có người đã nghĩ tới tít báo ngày mai: Một người đàn ông trần như nhộng ban đêm xông vào phòng giải phẫu bắt cóc con tin, giằng co với cảnh sát.
Tâm lý của Từ Nham Phi và Trần Cảnh đang giằng co với Viêm Chuyên lại càng phức tạp. Một loạt sự tình phát sinh này quả thực khiến cho bọn họ ù ù cạc cạc tới cực điểm, lúc ấy hai người bọn họ đang lim dim ngủ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai, vừa mở to mắt đã thấy một người đàn ông trần truồng lao tới phòng giải phẫu bằng tốc độ cực nhanh.
Hai người một trước một sau nhảy lên, Từ Nham Phi phản ứng nhanh nhất, nhưng vẫn không bằng được tốc độ của người đàn ông xích lõa kia, chớp mắt đã để cho đối phương xông vào cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt.
“Mau thả bệnh nhân ra! Tình hình hiện tại của anh ta rất nguy hiểm, nhất định phải làm phẫu thuật. Cậu muốn hại chết anh ta sao?” Từ Nham Phi lớn tiếng trách mắng, đồng thời cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông.
Viêm Chuyên muốn trực tiếp đạp bay kẻ đang chặn đường, nhưng nhìn đồng phục trên người bọn họ, nghĩ tới lời dặn dò trước kia của Tiêu Hòa, lại chán ghét bị người quấn lấy, đành phải mở miệng nói:
“Ta chữa khỏi cho hắn rồi.”
“Cậu nói sao? Chữa khỏi cho anh ta rồi? Chữa cái gì? Cậu có biết người bệnh không?” Từ Nham Phi phấn khởi, chỉ sợ người bắt cóc không mở miệng, chỉ cần mở miệng là có khả năng đột phá.
Viêm Chuyên nhíu mày, khẽ quát: “Tránh ra.”
“Trước tiên cậu thả người bệnh ra đã. Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng sau, cậu cũng không hy vọng đối phương xảy ra chuyện đúng không? Buông anh ta ra, để cho bác sĩ xem xét kỹ một chút, tình hình hiện tại của anh ta thực sự rất tồi tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.” Từ Nham Phi giơ một tay lên, tỏ vẻ chính mình không có ác ý, đồng thời chậm rãi buông tay phải đặt trên bao đựng súng ra.
Phản ứng của bác sĩ Lưu cũng không chậm, lập tức tiếp lời nói: “Đúng vậy, tình trạng của bệnh nhân bây giờ rất nguy cấp, chúng tôi nhất định phải mổ cho anh ta.”
Viêm Chuyên không kiên nhẫn nói: “Hắn đã khỏe rồi, không cần phẫu thuật.”
“Cái này…” Không ai tin tưởng lời Viêm Chuyên nói là thật.
“Tránh ra!”
“Anh bạn, xin hãy bình tĩnh một chút, hiện tại cậu không thể mang bệnh nhân ra khỏi bệnh viện.” Từ Nham Phi vẫn đang khuyên bảo, còn chưa hết câu chợt nghe người đàn ông trần như nhộng kia nói:
“Bệnh viện rất đắt. Nếu người này tỉnh lại biết mình không việc gì mà lại ở trong bệnh viện, hắn sẽ mắng chửi người.”
Từ Nham Phi nuốt ngụm nước miếng, nhìn vẻ mặt người đang nói thực sự nghiêm túc đến khó tả, dường như còn có chút phiền não?
Đúng vậy, người này chín mươi chín phần trăm là thần kinh có vấn đề. Nếu không thì người bình thường nào lại không mặc quần áo đêm khuya xông vào bệnh viện cướp bệnh nhân đang chuẩn bị phẫu thuật? Ai, hắn không sợ bọn cướp bình thường, bởi vì còn có thể thương lượng. Nhưng nếu như đầu óc đối phương có vấn đề thì tính sao đây?
Nhìn thoáng qua người trong lòng tên cướp, Từ Nham Phi muốn tiếp tục thuyết phục thêm một lần nữa, nếu thật sự không được thì đành phải cứng rắn đoạt lấy.
Lập tức Từ Nham Phi hít sâu một hơi, ra hiệu cho Trần Cảnh an tâm một chút đừng nóng nảy, lúc này mới dùng giọng điệu trấn an nói với người đàn ông: “Cậu quen biết bệnh nhân?”
Viêm Chuyên nhẫn nhịn thuận miệng ừ một tiếng. Y nghĩ nếu y mạnh mẽ rời khỏi, như vậy chỉ sợ bọn họ lại phải đổi chỗ ở.
“Cậu là gì của anh ta?”
Hùng tính của hắn. Ngẫm nghĩ lại cách nói này có lẽ nhân loại chưa chắc đã biết, vì thế Viêm Chuyên đổi lại thành một cách nói thông tục dễ hiểu: “Ta là người có quan hệ về tính dục với hắn.”
Không ai có thể thương tổn thư phục giả của y xong mà còn có thể lành lặn trở về. Bất luận kẻ nào!
Tên gia khỏa đó mặc dù là tiểu nhân, nhưng hắn chưa từng chủ động làm hại người khác, cũng không chủ động trêu chọc các ngươi. Các ngươi dựa vào cái gì mà ức hiếp hắn?
Lý giáo sư lùi ra sau một bước.
Đây là sinh vật mà hắn chưa từng nhìn thấy. Rõ ràng sinh ra là để cho người khác ngưỡng vọng kính sợ, lại mị hoặc khó nói thành lời. Cái loại lạnh lùng ung dung, khinh thường hết thảy này, cùng với dã tính không thể thuần hoá, tựa như vua của muôn loài. Không, đây là loài còn cao hơn cả vạn thú.
Lý giáo sư dùng một loại ánh mắt vừa sợ hãi vừa mê luyến nhìn chằm chằm cự thú đang lại gần hắn.
Toàn thân đen tuyền phát ra ánh sáng xanh kia, mỹ lệ đến mức khiến cho người ta hận không thể thời thời khắc khắc có được nó, thân hình cường tráng, hoàn mỹ kia, căn bản tìm không ra một tì vết; còn có cặp mắt giống như dạ minh châu thiêu đốt kia…
Tại sao kẻ có được nó không phải là ta chứ? Nhất thời, sự ghen tỵ mãnh liệt trào lên trong lòng, Lý giáo sư làm ra một quyết định khiến cho hắn hối hận cả đời.
Tay hắn lần về phía khẩu súng gây mê cường hiệu đặt trên bàn, miệng cũng hét lớn: “Ngăn nó lại! Mau bắt nó lại!”
Viêm Chuyên cười lạnh. Đáng ra y vốn khinh thường động thủ với cái tên trung niên khoảng năm mươi tuổi kia, chỉ tính toán giáo huấn hắn một chút thôi.
Không ngờ đối phương lại lần thứ hai động chân động tay nhắm vào y.
Chẳng thèm giết ngươi, nhưng cũng không thể bỏ qua cho ngươi một cách đơn giản như thế được.
Động tác nhanh như chớp, căn bản không người nào có thể kịp phản ứng.
Viêm Chuyên đặc biệt phóng nhẹ lực, dùng cái đuôi quay người ta thành con quay. Sau khi quật cho gã hoa mắt váng đầu, răng rụng đầy miệng, trước khi đi giơ vuốt chặt đứt hai ngón trỏ của gã họ Lý, lại sợ hàm răng của mình cắn nát nó, không có bằng chứng chứng minh mình giúp Tiêu Hòa trút giận, lấy một cái ống nghiệm bỏ hai ngón tay vào, cuối cùng ngậm trong miệng quay đầu bỏ đi không chút lưu luyến… Từ từ.
Hình như kia là giầy Tiêu Hòa mua cho y? Tuy rằng giầy kia đã bị chia năm xẻ bảy, nhưng dựa vào thính giác của y cũng có thể phân biệt được kia từng là đồ vật y đã dùng qua.
Nhìn kỹ, phát hiện trên mặt bàn ngoại trừ đôi giày còn có chiếc đồng hồ điện tử Tiêu Hòa mua, bên cạnh đồng hồ là một túi quần áo rách nát được giữ gìn khá tốt, mà trên chiếc bàn nhỏ cạnh túi quần áo còn có mấy món đồ trong suốt lấp lánh.
“Lý giáo sư! Mau cứu Lý giáo sư!” Một đám nhân viên nghiên cứu rốt cuộc cũng kịp phản ứng, nhưng mà hết thảy đều đã muộn.
Lý Trí Phong ôm chặt ngón tay không ngừng a a kêu đau.
“Cảnh vệ đâu? Có ai không! Cứu mạng!”
Mặc cho những người đó thét gọi, Viêm Chuyên nghĩ nghĩ, nâng hai móng vuốt lên úp sấp trên mặt bàn, kéo cái túi to đựng quần áo tới, trút toàn bộ ra, sau đó mới gẩy chiếc đồng hồ trên bàn, cùng với mấy món đồ trong suốt lấp lánh vào túi từng viên từng viên một. Sau đó lại tìm một cái nút đậy miệng ống nghiệm lại, bỏ luôn vào, cuối cùng mới ngậm chiếc túi kia nghênh ngang rời đi giống như lúc đến.
Nghiên cứu viên chú ý tới một màn này chọc chọc người bên cạnh, khó tin nói: “Nó, nó…”
Nghiên cứu viên kia đang bận bịu chiếu cố Lý giáo sư, kinh ngạc quay đầu lại: “Làm sao?”
“Cậu thấy không?”
“Thấy cái gì?”
“Con quái thú kia, nó, nó…”
“Ngón tay của tôi ── ! Ngăn nó lại! Đừng để cho nó rời khỏi!”
Cái miệng thiếu răng không ngừng trào máu, lại thêm tiếng gió lùa, căn bản không ai nghe hiểu được Lý giáo sư đang kêu cái gì. Hơn nữa cho dù có người nghe hiểu, ai dám ngăn cản con quái thú khổng lồ kia?
Khỏi phải nói, cao ốc CED hoàn toàn hỗn loạn, Lý giáo sư bị đánh tới mặt mũi bầm dập cầm lấy hai tay kêu thảm thiết ── đây đối với người có học như hắn mà nói, quả thật là rất kích động.
Lại nói bên này Viêm Chuyên vừa ra khỏi cao ốc CED liền nhìn thấy một bóng đen quen thuộc nhào tới từ ven đường.
“Đại nhân, ngài quả nhiên ở trong này, cuối cùng tôi cũng tìm được ngài! Nguy rồi, lão Đại, lão Đại…”
Viêm Chuyên ngừng chân, cúi đầu nhìn về phía Tiêm Đầu.
Hắn xảy ra chuyện gì?
Tiêm Đầu càng gấp càng nói không ra lời, “Lão Đại, anh ta thất khiếu chảy máu…”
Nửa câu sau còn chưa nói xong, thân hình khổng lồ trước mặt đã biến mất.
Tiêm Đầu sửng sốt, lập tức vung bốn vuốt nhỏ liều mạng chạy về.
Viêm Chuyên không trở về hoa viên Kim Bảo mà trực tiếp lần theo mùi Tiêu Hòa đuổi thẳng tới chỗ hiện tại của hắn.
Trong phòng giải phẫu đang chuẩn bị phẫu thuật mở sọ, bác sĩ phẫu thuật đã rửa tay thay quần áo bố trí ổn thoả.
“Chuẩn bị thuốc gây tê.” Bác sĩ phẫu thuật gật đầu ra hiệu với người gây mê.
Ngón tay bác sĩ gây mê hướng về phía cái nút.
“Rầm!” Tay run lên, cái nút phóng thuốc gây tê bị ấn xuống.
Toàn bộ bác sĩ và hộ sĩ đồng loạt giật mình nhìn về phía cửa chính bị mở toang.
Một người đàn ông thân hình cao lớn, có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ vọt vào phòng giải phẫu.
Phía sau gã đàn ông, Từ Nham Phi và Trần Cảnh cũng theo vào.
Được rồi, mặc kệ dáng người của gã đàn ông này hoàn mỹ thế nào, gương mặt anh tuấn ra sao, cũng vô pháp che giấu sự thật rằng – hiện tại người đó thân không mảnh vải cả người trần như nhộng!
Thanh niên xích lõa anh tuấn lao vào phòng giải phẫu, không hề do dự, nháy mắt đã vọt tới trước bàn mổ.
Nhìn Tiêu Hòa nằm trên bàn mổ hai mắt nhắm nghiền sắc mặt tái nhợt, Viêm Chuyên nắm chặt tay.
Trong nháy mắt, trái tim đập điên cuồng đã khôi phục vững vàng, một loại cảm giác an tâm khó tả nổi lên trong lòng.
Người này còn sống.
Biết rõ người này sống không lâu, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này, rời khỏi chính mình, nhưng mà tại sao khi y nghe được tin người này bệnh tình nguy kịch thì lại mâu thuẫn khó có thể tiếp thụ như vậy?
Đây đã là lần thứ mấy cái tên ngu ngốc nhà ngươi nhập viện rồi? Ngươi không thể ngoan ngoãn một chút sao? Ta vừa mới quay đi thì ngươi đã xảy ra chuyện?
Bình tĩnh xong nhìn kỹ lại phát hiện tình trạng của người này dường như không ổn cho lắm, vẻ mặt tràn đầy tử khí. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bàn tay Viêm Chuyên sờ lên khuôn mặt gã đàn ông, lạnh lẽo, không có sức sống. Nhịn không được ra sức nhéo nhéo, cuối cùng cũng nặn ra một ít huyết sắc.
“Anh ta sắp làm phẫu thuật, cậu không thể đụng vào.” Bác sĩ trợ thủ biết rõ phòng giải phẫu đã bị ô nhiễm, nhưng vẫn nhịn không được kêu lên.
Viêm Chuyên như không nghe thấy, lật mí mắt Tiêu Hòa lên nhìn nhìn, vừa thấy đã hoảng sợ, hai tròng mắt kia sung huyết lợi hại. Lập tức cúi đầu đặt trán mình lên trán Tiêu Hòa, mở Thiên Nhãn ra xem xét tình trạng trong thân thể hắn.
“Đây là phòng giải phẫu, xin mời rời khỏi người bệnh!” Hai người Từ Nham Phi và Trần Cảnh áp sát hai bên, uy hiếp nói.
Viêm Chuyên không thèm để ý, tìm được nơi xảy ra vấn đề, phát hiện y có thể giải quyết, cũng không quản có người đang ở đó hay không, trực tiếp dán vào trán Tiêu Hòa chữa từng nơi xuất huyết một trong đầu hắn.
Từ Nham Phi và đám người bác sĩ Lưu quả thật không nhìn ra Viêm Chuyên đang làm cái gì, bọn họ chỉ cảm thấy hành vi của người này quỷ dị khó lường đến cực điểm. Trần truồng xông vào phòng giải phẫu còn chưa nói, vừa tiến đến liền ôm chặt người bệnh, đặt trán lên trán người bệnh không buông, gọi kiểu gì cũng vô dụng.
Từ Nham Phi ra hiệu với Trần Cảnh, muốn tiến lên kéo người này ra.
Ngay khi hai người Trần, Từ dần dần áp sát Viêm Chuyên, Viêm Chuyên ngẩng đầu lên, tiếp theo dùng tốc độ cực nhanh nhưng động tác cẩn thận nhổ tất cả ống dẫn lớn nhỏ trên người Tiêu Hòa xuống, lập tức ôm lấy người bước đi.
Động tác này quá nhanh, đến mức không ai có mặt ở đó kịp phản ứng, thẳng đến khi người cũng bị ôm lấy, lúc này Từ Nham Phi mới giật mình.
“Đứng lại! Buông người bệnh ra!” Từ Nham Phi giữ khẩu súng ngăn lại đường đi của người đàn ông.
Trần Cảnh lập tức cầm cảnh côn trong tay lùi tới bên cạnh canh giữ cửa phòng giải phẫu.
Không khí cực kỳ căng thẳng, nhưng mà cho dù như vậy cũng không ngăn được ánh mắt của các vị bác sĩ hộ sĩ ở bên trong bao gồm cả bác sĩ Lưu.
Dù sao đàn ông trần truồng cũng đâu phải dễ gặp như vậy, nhất là một người bề ngoài tuấn mỹ dị thường, dáng người lại càng đẹp miễn chê. Huống chi hắn còn ôm một người giằng co với cảnh sát. Nếu ai có thể nhịn được không nhìn hắn, đại khái cũng chỉ có người đui. May mắn đây là phòng giải phẫu của bệnh viện, nếu ở trên đường lớn bên ngoài, lúc này có lẽ đã sớm tạo thành tắc nghẽn giao thông nghiêm trọng.
Có vài nữ hộ sĩ can đảm đưa mắt nhìn về phía nửa dưới của người đàn ông.
“Oa!” Đây là tiếng thán phục của một nữ hộ sĩ.
Trên mặt đám nam y sinh lộ ra cảm xúc phức tạp. Này tính là cái gì? Cho dù vóc dáng đẹp thế nào cũng đừng có khoe khoang như vậy chứ! Hay là muốn ngày mai lên bìa báo đây?
Thậm chí có người đã nghĩ tới tít báo ngày mai: Một người đàn ông trần như nhộng ban đêm xông vào phòng giải phẫu bắt cóc con tin, giằng co với cảnh sát.
Tâm lý của Từ Nham Phi và Trần Cảnh đang giằng co với Viêm Chuyên lại càng phức tạp. Một loạt sự tình phát sinh này quả thực khiến cho bọn họ ù ù cạc cạc tới cực điểm, lúc ấy hai người bọn họ đang lim dim ngủ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng phụ nữ thét chói tai, vừa mở to mắt đã thấy một người đàn ông trần truồng lao tới phòng giải phẫu bằng tốc độ cực nhanh.
Hai người một trước một sau nhảy lên, Từ Nham Phi phản ứng nhanh nhất, nhưng vẫn không bằng được tốc độ của người đàn ông xích lõa kia, chớp mắt đã để cho đối phương xông vào cửa phòng giải phẫu đang đóng chặt.
“Mau thả bệnh nhân ra! Tình hình hiện tại của anh ta rất nguy hiểm, nhất định phải làm phẫu thuật. Cậu muốn hại chết anh ta sao?” Từ Nham Phi lớn tiếng trách mắng, đồng thời cẩn thận quan sát vẻ mặt của người đàn ông.
Viêm Chuyên muốn trực tiếp đạp bay kẻ đang chặn đường, nhưng nhìn đồng phục trên người bọn họ, nghĩ tới lời dặn dò trước kia của Tiêu Hòa, lại chán ghét bị người quấn lấy, đành phải mở miệng nói:
“Ta chữa khỏi cho hắn rồi.”
“Cậu nói sao? Chữa khỏi cho anh ta rồi? Chữa cái gì? Cậu có biết người bệnh không?” Từ Nham Phi phấn khởi, chỉ sợ người bắt cóc không mở miệng, chỉ cần mở miệng là có khả năng đột phá.
Viêm Chuyên nhíu mày, khẽ quát: “Tránh ra.”
“Trước tiên cậu thả người bệnh ra đã. Có chuyện gì chúng ta có thể từ từ thương lượng sau, cậu cũng không hy vọng đối phương xảy ra chuyện đúng không? Buông anh ta ra, để cho bác sĩ xem xét kỹ một chút, tình hình hiện tại của anh ta thực sự rất tồi tệ, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng.” Từ Nham Phi giơ một tay lên, tỏ vẻ chính mình không có ác ý, đồng thời chậm rãi buông tay phải đặt trên bao đựng súng ra.
Phản ứng của bác sĩ Lưu cũng không chậm, lập tức tiếp lời nói: “Đúng vậy, tình trạng của bệnh nhân bây giờ rất nguy cấp, chúng tôi nhất định phải mổ cho anh ta.”
Viêm Chuyên không kiên nhẫn nói: “Hắn đã khỏe rồi, không cần phẫu thuật.”
“Cái này…” Không ai tin tưởng lời Viêm Chuyên nói là thật.
“Tránh ra!”
“Anh bạn, xin hãy bình tĩnh một chút, hiện tại cậu không thể mang bệnh nhân ra khỏi bệnh viện.” Từ Nham Phi vẫn đang khuyên bảo, còn chưa hết câu chợt nghe người đàn ông trần như nhộng kia nói:
“Bệnh viện rất đắt. Nếu người này tỉnh lại biết mình không việc gì mà lại ở trong bệnh viện, hắn sẽ mắng chửi người.”
Từ Nham Phi nuốt ngụm nước miếng, nhìn vẻ mặt người đang nói thực sự nghiêm túc đến khó tả, dường như còn có chút phiền não?
Đúng vậy, người này chín mươi chín phần trăm là thần kinh có vấn đề. Nếu không thì người bình thường nào lại không mặc quần áo đêm khuya xông vào bệnh viện cướp bệnh nhân đang chuẩn bị phẫu thuật? Ai, hắn không sợ bọn cướp bình thường, bởi vì còn có thể thương lượng. Nhưng nếu như đầu óc đối phương có vấn đề thì tính sao đây?
Nhìn thoáng qua người trong lòng tên cướp, Từ Nham Phi muốn tiếp tục thuyết phục thêm một lần nữa, nếu thật sự không được thì đành phải cứng rắn đoạt lấy.
Lập tức Từ Nham Phi hít sâu một hơi, ra hiệu cho Trần Cảnh an tâm một chút đừng nóng nảy, lúc này mới dùng giọng điệu trấn an nói với người đàn ông: “Cậu quen biết bệnh nhân?”
Viêm Chuyên nhẫn nhịn thuận miệng ừ một tiếng. Y nghĩ nếu y mạnh mẽ rời khỏi, như vậy chỉ sợ bọn họ lại phải đổi chỗ ở.
“Cậu là gì của anh ta?”
Hùng tính của hắn. Ngẫm nghĩ lại cách nói này có lẽ nhân loại chưa chắc đã biết, vì thế Viêm Chuyên đổi lại thành một cách nói thông tục dễ hiểu: “Ta là người có quan hệ về tính dục với hắn.”
/110
|