Lạc Tranh chỉ bật đèn sàn, ánh đèn dịu nhẹ khiến cho tâm trạng nàng thoải mái hơn rất nhiều, những chuyện mệt mỏi ban ngày vào lúc này dường như đã tan đi như mây khói.
Bất ngờ, điện thoại di động của nàng khẽ rung lên khiến cho trái tim nhỏ bé vốn đang tĩnh lặng bỗng chốc lại nhói lên.
Từ khi trở thành luật sư chuyên phụ trách các vụ kiện thương mại, Lạc Tranh đã hình thành thói quen này. Việc đáng sợ nhất chính là buổi tối nhận được điện thoại. Chỉ cần chuông điện thoại vang lên, khẳng định là có chuyện cần phải xử lý. Lạc Tranh nhìn thoáng qua số điện thoại hiện thị trên màn hình, là trợ lý Khả Khả gọi tới.
“Khả Khả, xảy ra chuyện gì rồi?” Nhận điện thoại, Lạc Tranh vô lực cất tiếng hỏi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Khả Khả, mới chỉ nghe một câu, sắc mặt Lạc Tranh bất giác tái đi, một lời cũng không nói thêm, vội vàng vơ lấy túi xách chạy ra khỏi cửa…
Bệnh viện tư, phòng chăm sóc đặc biệt…
Lúc Lạc Tranh vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy không chỉ có Khả Khả đứng ở hành lang mà còn có cả Diêu Vũ. Cô ta cũng ở nơi này, sắc mặt lại có vẻ rất lo lắng.
“Lạc luật sư, chị tới rồi. Vừa rồi tôi sợ gần chết.”
Khả Khả từ đầu tới giờ một lời cũng không hề nói với Diêu Vũ, nhìn thấy Lạc Tranh chạy tới, liền tiến lên đón nàng, giọng đầy lo lắng.
Ánh mắt Lạc Tranh nhìn lướt qua Diêu Vũ đang đứng gần đó, hơi chau mày, nhìn về phía Khả Khả, “Ôn luật sư sao rồi?”
“Bác sỹ nói đã không sao, nhưng phải lưu lại viện hai ngày để theo dõi thêm.” Khả Khả nhanh chóng thông báo.
Lúc này lông mày Lạc Tranh mới dãn ra một chút. Khi nàng nhận được điện thoại, Khả Khả cuống cuồng nói cho nàng biết Húc Khiên xảy ra chuyện. Việc này quả thực đã doạ cho Lạc Tranh sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Húc Khiên vốn không phải mẫu người có thể tự sát, chả lẽ lại vì chuyện lần này?
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Khả Khả, là cô phát hiện ra Ôn luật sư?” Lạc Tranh cất tiếng hỏi.
Khả Khả còn chưa kịp trả lời, Diêu Vũ đã tiến lên phía trước, bình thản nói, “Là tôi phát hiện ra.”
"Cô?" Lạc Tranh đưa mắt nhìn Diêu Vũ, "Làm sao cô lại phát hiện ra?"
"Hôm nay tôi tới văn phòng, vốn là muốn thỉnh cầu Ôn luật sư cho tôi trở lại làm việc. Tôi chọn lúc tan sở mới tới vì như vậy các đồng nghiệp đã về gần hết. Không ngờ lúc bước vào phòng làm việc của Ôn luật sư thấy anh ấy ngã trên sàn, trong tay còn cầm một lọ thuốc ngủ đã rỗng. Đúng lúc Khả Khả đi ngang qua, chúng tôi liền gọi xe cứu thương.” Diêu Vũ cắn cắn môi cất tiếng, giọng nói không mấy thân thiện, rõ ràng đối với chuyện bị Lạc Tranh sa thải vẫn để trong lòng.
Lạc Tranh nghe vậy, nhìn về phía Khả Khả, thấy cô gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Hai người về trước đi, Ôn luật sư đã có tôi chăm sóc, về phần Diêu Vũ, cô…” Nàng lại một lần nữa nhìn về phía Diêu Vũ, “…trở về chờ thông báo đi.”
Diêu Vũ có vẻ buồn buồn gật đầu, cùng Khả Khả rời đi.
Bước vào phòng bệnh, ánh đèn ôn nhu trong phòng chiếu lên gương mặt của Ôn Húc Khiên, trái tim Lạc Tranh bất giác dâng lên một hồi đau đớn. Lúc này, trông vẻ mặt Ôn Húc Khiên rất yếu ớt, không có chút huyết sắc. Hơn nữa, không khó nhận ra cả thân hình hắn cũng đã tiều tuỵ đi vài phần.
Tiếng động ở cửa phòng khiến Ôn Húc Khiên chậm rãi mở mắt ra, thấy bóng dáng của Lạc Tranh, ánh mắt hắn có chút kích động.
"Húc Khiên..." Lạc Tranh tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường hắn, nhìn gương mặt gày gò kia, đau lòng hỏi, “Anh cảm thấy khá hơn chút nào không? Trên người còn chỗ nào thấy khó chịu?”
Ôn Húc Khiên không nói gì, ngón tay vô lực giơ lên chỉ vào lồng ngực mình…
Toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên, “Húc Khiên…”
"Tranh Tranh, trái tim anh... rất đau.” Ôn Húc Khiên mở miệng, thanh âm khàn khàn yếu ớt, từ ánh mắt của hắn không khó nhìn ra nỗi đau đớn tràn ngập trong lòng.
"Tại sao phải làm như vậy?" Giọng của Lạc Tranh cũng run rẩy theo.
"Tranh Tranh... Anh không thể không có em, khi em nói muốn huỷ bỏ lễ cưới…em có biết…anh thấy tuyệt vọng tới cỡ nào không?” Ôn Húc Khiên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt toát lên sự đau đớn cùng bất lực.
Lạc Tranh bất giác giật thót người, "Cho nên anh đã làm thế này? Húc Khiên, anh có biết mình đang làm gì không? Anh là một luật sư danh tiếng như vậy, sao có thể tự sát?”
“Tranh Tranh…” Nụ cười của Ôn Húc Khiên lúc này cũng thật yếu ớt, “Không phải anh tự sát, chỉ là anh không ngủ được, chỉ muốn uống một ít thuốc cho dễ ngủ mà thôi…”
“Húc Khiên…” Trái tim Lạc Tranh như thắt lại, khẽ nắm lấy bàn tay hắn, “Sao anh lại ngốc như vậy? Em không đáng để anh làm thế!”
"Không, em xứng đáng..." Ôn Húc Khiên nhìn nàng, "Nếu như mất em, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì? Tranh Tranh, em biết, anh yêu em, anh yêu em nhiều cỡ nào, anh không thể không có em.”
"Là em không xứng với anh..."
"Không cho phép em nói như vậy!" Ôn Húc Khiên cố hết sức đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Anh không quan tâm những gì em đã nói, anh không quan tâm chuyện em nhất thời lạc lối, anh chỉ quan tâm rốt cuộc em có còn yêu anh hay không mà thôi. Tranh Tranh, trái tim em đối với anh mới là quan trọng nhất. Không có tình yêu của em cũng đồng nghĩa với việc mất đi dưỡng khí, anh thực không có cách nào để tiếp tục sống cả.”
"Húc Khiên..." Lạc Tranh thực cảm thấy mình đã gây ra tội lỗi lớn, nhìn bộ dạng hắn lúc này, nàng càng thêm căm ghét bản thân mình.
"Tranh Tranh, đừng rời khỏi anh, cũng đừng huỷ bỏ hôn lễ, có được không? Ôn Húc Khiên như người chết đuối vớ được cọc, nắm lấy tay Lạc Tranh, “Anh chỉ muốn em có thể tiếp tục yêu anh, như vậy…là được rồi.”
“Húc Khiên…” Lạc Tranh cầm lòng không nổi cúi người dựa vào lồng ngực hắn, nắm chặt tay hắn, “Xin lỗi, xin lỗi anh, đều là lỗi của em, đã hại anh thành ra thế này.”
Ôn Húc Khiên cũng vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên vành tai nhỏ bé, “Tranh Tranh, hứa với anh, đừng rời xa anh, được không?”
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nàng sao thế này? Sao có thể xấu xa như vậy, làm tổn thương một người đàn ông tới mức này.
Hết thảy đều là lỗi của nàng, nàng phải thực lòng xin lỗi hắn mới đúng, thế mà giờ này người nằm trên giường bệnh lại là hắn chứ?
"Húc Khiên, em nên cầu xin sự tha thứ của anh mới đúng, là em không tốt, em thực lòng xin lỗi…”
"Tranh Tranh... anh chỉ yêu mình em, trong lòng anh, em là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không đáng kể.” Ôn Húc Khiên nhìn nàng, dịu dàng nói, “Cho nên, đừng rời xa anh, gả cho anh, được không?”
Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ run lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Húc Khiên, anh…vẫn bằng lòng muốn lấy em sao?”
“Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng…” Ôn Húc Khiên yếu ớt nâng tay lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Trong lòng anh đã sớm coi em là vợ từ lâu rồi, bất luận ai cũng không thể thay thế vị trí của em...Cho nên Tranh Tranh, chúng ta lại như trước đây, có được không?”
Lạc Tranh cũng không kìm lòng được nữa, nằm sát trên ngực hắn, khẽ gật đầu.
Người đàn ông này, nàng không cách nào tổn thương, cũng không thể làm tổn thương. Nhưng mà nàng lại làm hắn bị tổn thương sâu sắc như vậy, cho nên, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho hắn thật tốt.
Ôn Húc Khiên thấy nàng gật đầu, rốt cục cũng nở nụ cười, ôm nàng càng chặt hơn...
Ánh đèn, chiếu sáng hết thảy mọi thứ, hết thảy mọi thứ trông qua dường như có vẻ rất…hạnh phúc.
Nhưng mà…
Bất ngờ, điện thoại di động của nàng khẽ rung lên khiến cho trái tim nhỏ bé vốn đang tĩnh lặng bỗng chốc lại nhói lên.
Từ khi trở thành luật sư chuyên phụ trách các vụ kiện thương mại, Lạc Tranh đã hình thành thói quen này. Việc đáng sợ nhất chính là buổi tối nhận được điện thoại. Chỉ cần chuông điện thoại vang lên, khẳng định là có chuyện cần phải xử lý. Lạc Tranh nhìn thoáng qua số điện thoại hiện thị trên màn hình, là trợ lý Khả Khả gọi tới.
“Khả Khả, xảy ra chuyện gì rồi?” Nhận điện thoại, Lạc Tranh vô lực cất tiếng hỏi.
Đầu bên kia vang lên giọng nói gấp gáp của Khả Khả, mới chỉ nghe một câu, sắc mặt Lạc Tranh bất giác tái đi, một lời cũng không nói thêm, vội vàng vơ lấy túi xách chạy ra khỏi cửa…
Bệnh viện tư, phòng chăm sóc đặc biệt…
Lúc Lạc Tranh vội vàng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy không chỉ có Khả Khả đứng ở hành lang mà còn có cả Diêu Vũ. Cô ta cũng ở nơi này, sắc mặt lại có vẻ rất lo lắng.
“Lạc luật sư, chị tới rồi. Vừa rồi tôi sợ gần chết.”
Khả Khả từ đầu tới giờ một lời cũng không hề nói với Diêu Vũ, nhìn thấy Lạc Tranh chạy tới, liền tiến lên đón nàng, giọng đầy lo lắng.
Ánh mắt Lạc Tranh nhìn lướt qua Diêu Vũ đang đứng gần đó, hơi chau mày, nhìn về phía Khả Khả, “Ôn luật sư sao rồi?”
“Bác sỹ nói đã không sao, nhưng phải lưu lại viện hai ngày để theo dõi thêm.” Khả Khả nhanh chóng thông báo.
Lúc này lông mày Lạc Tranh mới dãn ra một chút. Khi nàng nhận được điện thoại, Khả Khả cuống cuồng nói cho nàng biết Húc Khiên xảy ra chuyện. Việc này quả thực đã doạ cho Lạc Tranh sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Húc Khiên vốn không phải mẫu người có thể tự sát, chả lẽ lại vì chuyện lần này?
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Khả Khả, là cô phát hiện ra Ôn luật sư?” Lạc Tranh cất tiếng hỏi.
Khả Khả còn chưa kịp trả lời, Diêu Vũ đã tiến lên phía trước, bình thản nói, “Là tôi phát hiện ra.”
"Cô?" Lạc Tranh đưa mắt nhìn Diêu Vũ, "Làm sao cô lại phát hiện ra?"
"Hôm nay tôi tới văn phòng, vốn là muốn thỉnh cầu Ôn luật sư cho tôi trở lại làm việc. Tôi chọn lúc tan sở mới tới vì như vậy các đồng nghiệp đã về gần hết. Không ngờ lúc bước vào phòng làm việc của Ôn luật sư thấy anh ấy ngã trên sàn, trong tay còn cầm một lọ thuốc ngủ đã rỗng. Đúng lúc Khả Khả đi ngang qua, chúng tôi liền gọi xe cứu thương.” Diêu Vũ cắn cắn môi cất tiếng, giọng nói không mấy thân thiện, rõ ràng đối với chuyện bị Lạc Tranh sa thải vẫn để trong lòng.
Lạc Tranh nghe vậy, nhìn về phía Khả Khả, thấy cô gật đầu, nhẹ nhàng nói, “Hai người về trước đi, Ôn luật sư đã có tôi chăm sóc, về phần Diêu Vũ, cô…” Nàng lại một lần nữa nhìn về phía Diêu Vũ, “…trở về chờ thông báo đi.”
Diêu Vũ có vẻ buồn buồn gật đầu, cùng Khả Khả rời đi.
Bước vào phòng bệnh, ánh đèn ôn nhu trong phòng chiếu lên gương mặt của Ôn Húc Khiên, trái tim Lạc Tranh bất giác dâng lên một hồi đau đớn. Lúc này, trông vẻ mặt Ôn Húc Khiên rất yếu ớt, không có chút huyết sắc. Hơn nữa, không khó nhận ra cả thân hình hắn cũng đã tiều tuỵ đi vài phần.
Tiếng động ở cửa phòng khiến Ôn Húc Khiên chậm rãi mở mắt ra, thấy bóng dáng của Lạc Tranh, ánh mắt hắn có chút kích động.
"Húc Khiên..." Lạc Tranh tiến lên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường hắn, nhìn gương mặt gày gò kia, đau lòng hỏi, “Anh cảm thấy khá hơn chút nào không? Trên người còn chỗ nào thấy khó chịu?”
Ôn Húc Khiên không nói gì, ngón tay vô lực giơ lên chỉ vào lồng ngực mình…
Toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên, “Húc Khiên…”
"Tranh Tranh, trái tim anh... rất đau.” Ôn Húc Khiên mở miệng, thanh âm khàn khàn yếu ớt, từ ánh mắt của hắn không khó nhìn ra nỗi đau đớn tràn ngập trong lòng.
"Tại sao phải làm như vậy?" Giọng của Lạc Tranh cũng run rẩy theo.
"Tranh Tranh... Anh không thể không có em, khi em nói muốn huỷ bỏ lễ cưới…em có biết…anh thấy tuyệt vọng tới cỡ nào không?” Ôn Húc Khiên chăm chú nhìn nàng, ánh mắt toát lên sự đau đớn cùng bất lực.
Lạc Tranh bất giác giật thót người, "Cho nên anh đã làm thế này? Húc Khiên, anh có biết mình đang làm gì không? Anh là một luật sư danh tiếng như vậy, sao có thể tự sát?”
“Tranh Tranh…” Nụ cười của Ôn Húc Khiên lúc này cũng thật yếu ớt, “Không phải anh tự sát, chỉ là anh không ngủ được, chỉ muốn uống một ít thuốc cho dễ ngủ mà thôi…”
“Húc Khiên…” Trái tim Lạc Tranh như thắt lại, khẽ nắm lấy bàn tay hắn, “Sao anh lại ngốc như vậy? Em không đáng để anh làm thế!”
"Không, em xứng đáng..." Ôn Húc Khiên nhìn nàng, "Nếu như mất em, cuộc sống của anh còn có ý nghĩa gì? Tranh Tranh, em biết, anh yêu em, anh yêu em nhiều cỡ nào, anh không thể không có em.”
"Là em không xứng với anh..."
"Không cho phép em nói như vậy!" Ôn Húc Khiên cố hết sức đưa tay lên, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Anh không quan tâm những gì em đã nói, anh không quan tâm chuyện em nhất thời lạc lối, anh chỉ quan tâm rốt cuộc em có còn yêu anh hay không mà thôi. Tranh Tranh, trái tim em đối với anh mới là quan trọng nhất. Không có tình yêu của em cũng đồng nghĩa với việc mất đi dưỡng khí, anh thực không có cách nào để tiếp tục sống cả.”
"Húc Khiên..." Lạc Tranh thực cảm thấy mình đã gây ra tội lỗi lớn, nhìn bộ dạng hắn lúc này, nàng càng thêm căm ghét bản thân mình.
"Tranh Tranh, đừng rời khỏi anh, cũng đừng huỷ bỏ hôn lễ, có được không? Ôn Húc Khiên như người chết đuối vớ được cọc, nắm lấy tay Lạc Tranh, “Anh chỉ muốn em có thể tiếp tục yêu anh, như vậy…là được rồi.”
“Húc Khiên…” Lạc Tranh cầm lòng không nổi cúi người dựa vào lồng ngực hắn, nắm chặt tay hắn, “Xin lỗi, xin lỗi anh, đều là lỗi của em, đã hại anh thành ra thế này.”
Ôn Húc Khiên cũng vòng tay ôm lấy nàng, nhẹ nhàng thì thầm bên vành tai nhỏ bé, “Tranh Tranh, hứa với anh, đừng rời xa anh, được không?”
Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn lệ. Nàng sao thế này? Sao có thể xấu xa như vậy, làm tổn thương một người đàn ông tới mức này.
Hết thảy đều là lỗi của nàng, nàng phải thực lòng xin lỗi hắn mới đúng, thế mà giờ này người nằm trên giường bệnh lại là hắn chứ?
"Húc Khiên, em nên cầu xin sự tha thứ của anh mới đúng, là em không tốt, em thực lòng xin lỗi…”
"Tranh Tranh... anh chỉ yêu mình em, trong lòng anh, em là quan trọng nhất, những chuyện khác đều không đáng kể.” Ôn Húc Khiên nhìn nàng, dịu dàng nói, “Cho nên, đừng rời xa anh, gả cho anh, được không?”
Đôi môi anh đào của Lạc Tranh khẽ run lên, nước mắt thi nhau rơi xuống, “Húc Khiên, anh…vẫn bằng lòng muốn lấy em sao?”
“Bằng lòng, đương nhiên bằng lòng…” Ôn Húc Khiên yếu ớt nâng tay lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Trong lòng anh đã sớm coi em là vợ từ lâu rồi, bất luận ai cũng không thể thay thế vị trí của em...Cho nên Tranh Tranh, chúng ta lại như trước đây, có được không?”
Lạc Tranh cũng không kìm lòng được nữa, nằm sát trên ngực hắn, khẽ gật đầu.
Người đàn ông này, nàng không cách nào tổn thương, cũng không thể làm tổn thương. Nhưng mà nàng lại làm hắn bị tổn thương sâu sắc như vậy, cho nên, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho hắn thật tốt.
Ôn Húc Khiên thấy nàng gật đầu, rốt cục cũng nở nụ cười, ôm nàng càng chặt hơn...
Ánh đèn, chiếu sáng hết thảy mọi thứ, hết thảy mọi thứ trông qua dường như có vẻ rất…hạnh phúc.
Nhưng mà…
/190
|