“Đương nhiên là có!”
Tề Lê dùng ánh mắt “Em thật quá ngây thơ” nhìn Lạc Tranh. “Em tưởng rằng sòng bạc ở Macau này dễ dàng có được hay sao? Ở cái địa bàn này, những nhân vật nổi tiếng muốn đầu tư vào không ít, sao có thể dễ dàng rơi vào tay tập đoàn WORLD - một tập đoàn đầu tư của nước ngoài chứ.
“Vậy bây giờ…?”
“Em còn nhớ rõ thời điểm bốn năm trước em tới Macau không?” Tề Lê liền hỏi.
Lạc Tranh gật đầu, nàng sao có thể quên được khoảng thời gian đó. Nàng đến nơi này chính vì muốn tìm kiếm một bằng chứng quan trọng để đưa lũ tội phạm ra trước công lý. Chuyện đó, nàng vĩnh viễn không thể nào quên được.
“Bốn năm trước, tập đoàn WORLD không hề có ý định nhúng tay vào lĩnh vực sòng bạc ở Macau, nhưng hai năm trở lại đây thì bắt đầu thúc đẩy mạnh hoạt động kinh doanh sòng bạc tại nơi này. Như vậy cũng có nghĩa là tập đoàn đã phải đắc tội với không ít thế lực hắc bang bản địa.
Em cũng biết, địa phận Macau vốn có mối liên hệ rất mật thiết với lãnh thổ đại lục, thậm chí có một vị lão đại còn nhận được sự giúp đỡ từ phía công an đại lục. Nhất là vùng đồng bằng sông Châu Giang, thế lực tại khu vực đó vô cùng lớn. Lúc trước, các tổ chức xã hội đen tại Macau luôn bảo kê các sòng bạc tại nơi này.
Nhưng từ khi có sự can thiệp của tập đoàn WORLD, bọn họ đã bị mất đi một nguồn thu đáng kể. Từ năm ngoái, thế lực của tập đoàn WORLD mới thực sự gây dựng chỗ đứng vững chắc tại Macau và chị cũng phụ trách pháp vụ từ thời điểm đó.
Nhưng những lần đàm phán với hắc bang không phải lúc nào cũng thuận lợi. Thậm chí, có một lần trong lúc đàm phán, thái độ của đối phương cứng rắn và ngang tàng tới mức chỉ thiếu nước đem đại diện của tập đoàn đập chết ngay tại chỗ mà thôi. Chứng kiến hoàn cảnh lúc đó mới thấy thật sự đáng sợ.”
Tề Lê nói tới đây nhún nhún vai, “Em cũng biết mấy người thuộc xã hội đen đó, có bộ dạng đáng ghét như thế nào, biến thái như thế nào rồi. Tuy tập đoàn WORLD cũng rất có thế lực và vô cùng hùng mạnh nhưng một khi mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát của pháp luật, thì chỉ có thể dùng luật rừng mà giải quyết thôi. Em cũng biết cuối năm ngoái cảnh sát tiến hành đợt càn quét các tổ chức xã hội đen vô cùng gắt gao chứ?”
“Lúc em tìm kiếm tài liệu cũng có xem qua. Đợt truy quét đó có quy mô vô cùng lớn nên giới truyền thông đều đua nhau đưa tin.” Lạc Tranh khẽ gật đầu nói.
“Đó cũng chỉ là làm qua loa để cảnh cáo mà thôi.” Vẻ mặt Tề Lê có chút kiêu ngạo lên tiếng.
Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc, cảnh sát và hắc bang cùng phe sao, thật sự không tưởng tượng nổi.
Những người ở trong hắc đạo luôn có những hành động mờ ám, cảnh sát thích sờ tới lúc nào cũng được. Xem ra năm đó các tổ chức xã hội đen cũng phải chịu không ít tổn thất. Nhưng mà, một tập đoàn nước ngoài có thể trụ vững được ở nơi đây quả thực rất có bản lĩnh. Nghĩ tới đây, Lạc Tranh không thể không ngưỡng mộ người đứng đằng sau tập đoàn này. Rốt cục đó là người thế nào mà không hề sợ hãi các thế lực nơi này? Thậm chí còn có thể đường đường xưng bá một phương như thế?
“Đã như vậy chị còn lo lắng cái gì nữa. Nếu em là người của tập đoàn, thì không việc gì phải lo lắng đến những vấn đề đó cả”. Nàng nhẹ nhàng an ủi Tề Lê.
“Nha đầu ngốc ạ, cái chị sợ là người ta sẽ không dễ dàng mà nghe lời em. Chẳng may bọn chúng nổi cơn hung ác lấy mạng em thì làm thế nào? Cho dù tập đoàn có thế lực lớn tới đâu, nâng đỡ em như thế nào, cũng không thể tránh hết những chuyện bất trắc được.” Tề Lê thấy dáng vẻ không chút lo lắng của Lạc Tranh liền lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Tranh cười nhẹ đáp lại, “Tề Lê, chắc chị ở nơi này tiếp xúc với những thành phần hắc đạo lâu quá nên khẩu khí cũng có vài phần hắc ám quá rồi. Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tề Lê khẽ thở dài. Cầu mong thượng đế phù hộ…
***
Địa điểm tiến hành đàm phán là sòng bạc trên thuyền. Đúng nửa giờ sau, Báo ca mang theo một đám đàn em nghênh ngang đi đến, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện.
Phía bên kia bàn là Lạc Tranh cùng em kết nghĩa của Dennis - Hải Ni. Nhìn mặt đoán chừng hắn khoảng hai mươi tuổi, nhưng trông có vẻ khá ngu ngốc, xem ra đúng là có vấn đề về trí não.
Còn Báo ca, người cũng như tên, dáng người cao lớn thô kệch, thân thể vô cùng vạm vỡ nhưng xem ra có vẻ rất chú ý tới hình tượng. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen nhìn cũng khá ra dáng. Một đám đàn em phía sau cũng mặc toàn y phục đen hệt nhau. Điểm này quả có chút khác biệt so với các bang phái khác trong giới.
Báo ca ngồi đó, nhìn chằm chằm Hải Ni, ánh mắt rực lửa như thể muốn ăn tươi nuốt sống Hải Ni vậy. Trên đầu hắn vẫn quấn một đống băng gạc, chắc chắn là do Hải Ni gây ra.
Hải Ni có vẻ khá sợ hãi trước thái độ hùng hổ của đối phương nhưng biết Lạc Tranh ở nơi này là để giúp mình nên anh ta rất khúm núm nép phía sau nàng. Từ lúc đám người kia bước vào, Lạc Tranh vẫn không rời mắt khỏi bọn họ, thầm đánh giá từ đầu tới chân, trong lòng cũng có đôi chút hoảng loạn.
Thứ nhất, bọn họ khá chú ý tới hình ảnh cũng như hình tượng của mình ở nơi đông người, nếu không sẽ không ăn mặc chỉnh tề như vậy.
Thứ hai, đúng như lời Dennis nói, bọn họ rất muốn bước chân vào xã hội thượng lưu, cho nên luôn muốn người ngoài nhìn vào đều thấy họ là những con người tao nhã. Vì thế, trong đám người này, có một người ăn mặc không giống như những người đi cùng kia, vẻ mặt anh ta khá cao ngạo, nếu nàng đoán không nhầm thì anh ta chính là luật sư của bọn họ.
Mong sao hai nhận định này của nàng là đúng. Nếu không, chỉ sợ bọn họ là một đám lưu manh thô lỗ, thì ngay cả tới việc nói chuyện đạo lý cũng không thể được.
Nhưng xã hội đen dù sao cũng là xã hội đen, cho dù có luật sư ở đây, đôi khi cũng chỉ là một sự sắp đặt hình thức mà thôi. Luật sư cũng chỉ làm đúng công việc của mình là truyền đạt lại ý tứ của thân chủ một cách máy móc. Nếu ngay cả việc truyền đạt của họ cũng không giải quyết được vấn đề thì họ sẽ có biện pháp riêng để đạt được mục tiêu của mình.
“Xin chào, tôi họ Mục, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được Lạc luật sư nổi tiếng, danh bất hư truyền, thật vinh hạnh”. Luật sư của đối phương bước lên phía trước, hướng Lạc Tranh đưa tay ra.
“Mục luật sư quá khen!” Lạc Tranh cũng đưa tay ra, đón lấy cái bắt tay của anh ta, rồi ngồi xuống, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế “Vị này chắc hẳn là anh Báo, hân hạnh”.
Báo ca vốn là người nóng tính, sau khi chứng kiến một màn chào hỏi xã giao này, liền đập bàn một cái “Giảm bớt những thứ vô dụng này đi. Cô họ Lạc đúng không? Cô chính là luật sư đại diện cho tên đần độn kia đứng ra nói chuyện đúng không? Thế cô nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào?”
Bầu không khí đột ngột trở nên cực kỳ căng thẳng.
“Ngươi mới là đần độn ấy!”. Hải Ni vốn dĩ không thích người khác gọi mình như vậy, trong lúc tình thế cấp bách tự nhiên không tự chủ được mà thốt ra.
Báo ca làm sao cho phép người khác mắng hắn như thế, liền đưa tay đập bàn.
“Con thỏ đế chết tiệt kia, còn dám cãi lại, anh em đâu, bắt nó lại cho ta.”
Vừa dứt lời, đám người kia liền muốn xông lên.
“Dừng tay!” Lạc Tranh liền bước lên phía trước, chắn trước người Hải Ni, nhìn về phía đám người đang rục rịch tiến tới, âm thanh như sương lạnh tháng chạp, ánh mắt cũng giống như ngôi sao băng làm người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
“Các người dám động đến anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các người rời khỏi con thuyền này đâu.”
Một câu nói đầy khí thế vang lên làm đám người kia hết thảy đều cả kinh, tất cả bọn họ đều bày ra bộ dạng chưa từng gặp một người phụ nữ nào có khẩu khí mạnh bạo như thế. Họ quay ra nhìn nhau một lượt rồi đồng loạt nhìn về phía Báo ca.
Báo ca cũng đang còn sững sờ vì không ngờ người phụ nữ trước mặt lại có thái độ cương quyết như vậy. Hắn dời tầm mắt lên người Lạc Tranh, cẩn thận xem xét và đánh giá nàng, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi.
“Cô tên gì?”
Lạc Tranh mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi là Lạc Tranh, luật sư đại diện của Hải Ni.”
Hồi 5: Chìm đắm
Chương 13 - Phần 2: Người phụ nữ này quá to gan rồi!
Báo ca không ngờ rằng người phụ nữ này lại có thể trả lời một cách bình tĩnh đến thế, ngẩn ra một lúc mới lên tiếng, “Gan cô cũng lớn đấy!”
“Nếu gan không lớn thì làm sao có tư cách nói chuyện với anh Báo?” Lạc Tranh thấy hắn có vẻ nguôi giận, cười nói: “Anh Báo hôm nay đến đây chắc không phải là không muốn giải quyết vấn đề. Việc dẫn theo luật sư Mục đến nơi này đã cho thấy anh là người coi trọng lý lẽ, vậy sao phải vội vàng đánh đánh giết giết như vậy chứ?”
“Cô nên biết rằng, từ trước tới nay chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện với tôi như thế.” Báo ca nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh, gân xanh nổi lên, cơ mặt cũng hơi giật giật, “Cô chỉ là một luật sư quèn, tôi muốn động đến cô thì chỉ đơn giản như động đến con kiến mà thôi.”
“Anh Báo trên giang hồ là hảo hán bậc nhất, sao có thể làm khó dễ với một người phụ nữ nhỏ bé như tôi”. Lạc Tranh ung dung cất tiếng cười, ngay sau đó liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, “Mặc dù thế lực của anh Báo rất lớn, nhưng đây là Macau, là địa bàn của tập đoàn WORLD. Nếu anh Báo muốn phá vỡ cục diện này, nhất định lấy cứng chọi cứng thì chỉ làm khổ những người anh em anh dẫn tới mà thôi”.
“Cô đang uy hiếp tôi?” Giọng nói của Báo ca toát lên sự nguy hiểm.
“Không, tôi chỉ đang nói lý lẽ với anh mà thôi”. Lạc Tranh cười nhẹ.
“Tập đoàn WORLD tuy có chút tiếng tăm ở đây, nhưng ở Đài Loan ai mà không biết đến thế lực của anh Báo chứ? Tập đoàn WORLD luôn chủ trương giải quyết mọi việc một cách êm thấm, tôi nghĩ anh Báo cũng không muốn phóng đại sự việc lên làm gì.
Chỉ nói riêng đến sự can thiệp của giới truyền thông, cho dù thế lực của Trúc Liên bang lớn tới mức nào, cũng cần phải có lý do chính đáng mới có thể hành động được. Nhưng tập đoàn WORLD thì lại khác. Chúng tôi có thể nhờ truyền thông can thiệp vào bất kỳ lúc nào. Nếu vậy, anh Báo, anh cho rằng ai sẽ là người có lợi?”
Báo ca liếc nhìn nàng, ánh mắt hừng hực sự kiêu ngạo dường như cũng dần tan biến. Hắn chăm chú nhìn Lạc Tranh thêm một lúc lâu, thầm nghĩ, “Người phụ nữ này quả thực rất thông minh, một mặt giúp hắn có đường thoái lui, mặt khác lại đưa ra bức tường vững chắc làm hậu thuẫn cho bản thân mình.”
Đúng như nàng nói, nếu dùng bạo lực là cách thức cuối cùng để hắn đạt được mục đích thì hắn đã không dẫn luật sư đến để đàm phán trực tiếp làm gì.
Hắn suy nghĩ một chút, dùng ánh mắt ra lệnh cho bọn thuộc hạ lùi về phía sau. Hắn ngồi xuống hạ giọng. “Mục luật sư, hãy thương lượng với cô ta.”
Mục luật sư gật đầu, anh ta đã nghe danh tiếng của Lạc Tranh bấy lâu, hôm nay được diện kiến đúng là không phí chuyến đi lần này. Anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào dám to gan nói chuyện với người của Trúc Liên bang như thế. Cho dù là đàn ông cũng phải cân nhắc vài lần rồi mới dám đưa ra quyết định nữa là. Nhưng dáng vẻ bình tĩnh của người phụ nữ này thật khiến cho người ta khâm phục.
“Lạc luật sư, thân chủ của tôi muốn tố cáo anh Hải Ni đây tội cố ý đánh người gây thương tích. Vì liên quan đến vấn đề xuyên quốc gia nên tôi cần phải thông báo cho luật sư đại diện của anh Hải Ni”
“Không, tôi không muốn ngồi tù…” Hải Ni sợ hãi hét lớn.
“Trật tự một chút!” Lạc Tranh quát nhẹ, đợi cho hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng cười rồi nhìn về phía Báo ca.
“Anh Báo, về hành vi của Hải Ni, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng tôi muốn hỏi, liệu anh có chấp nhận cách thức giải quyết khác không?”
“Ý của thân chủ tôi đã rất rõ ràng đó là muốn Hải Ni chịu trách nhiệm hình sự nhất định.” Mục luật sư trả lời thay cho Báo ca.
Lạc Tranh cười nhẹ, lắc đầu, “Không thể nào. Đừng nói chưa kiện ra tòa, cho dù là có kiện đi chăng nữa, tôi cũng dám khẳng định phía các anh không có khả năng thắng kiện.”
Sắc mặt của Báo ca lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô tưởng luật sư của tôi ở đây là bù nhìn sao?”
“Luật sư của anh đương nhiên không phải là bù nhìn.” Lạc Tranh cười nhẹ, “Mà luật sư của anh có lẽ không biết rõ về tình hình thân chủ của tôi mà thôi.”
Mục luật sư ngạc nhiên, nhìn về phía Hải Ni.
“Thân chủ của tôi, anh Hải Ni, mười năm về trước từng bị trọng thương, đầu bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế ở mức độ nhất định anh ấy không có khả năng nhận thức như người bình thường nên tôi không hề lo lắng nếu các anh đem việc này kiện lên tòa. Chỉ cần tôi đưa ra giấy xác nhận của bác sỹ là có thể giành được cơ hội thắng kiện cho thân chủ của tôi.”
Mục luật sư há miệng, không nói gì trong một lúc lâu.
Báo ca không hiểu rõ về pháp luật, thấy luật sư của mình không nói gì, sắc mặt không vui hỏi: “Sao thế? Sao không nói tiếp đi? Không có khả năng nhận thức nghĩa là gì? Nếu không có khả năng nhận thức thì làm sao có thể biết rõ mà đến đánh tôi?”
“Anh Báo, hành vi của thân chủ tôi trên phương diện tâm lý học được gọi là tâm lý phòng vệ, chính là phòng vệ chính đáng mà người ta thường hay nhắc tới. Nếu như anh Báo kiên quyết tố cáo, tôi có thể nói với anh một cách chắc chắn rằng, tôi hoàn toàn có thể lấy lý do phòng vệ chính đáng để minh oan cho thân chủ của tôi. Phòng vệ chính đáng nghĩa là không thể bị ngồi tù, chỉ cần bảo lãnh là được.”
“Những gì cô ta nói có đúng sự thật không?” Báo ca quay đầu nhìn Mục luật sư.
Mục luật sư có chút ngại ngùng gật đầu.
“Mẹ kiếp, tao biết ngay là pháp luật không đáng tin mà!” Báo ca tức giận, đứng phắt dậy lần nữa, hướng về phía Lạc Tranh quát. “Ông mày hôm nay không cần nói chuyện luật pháp gì với mày nữa, đúng là một lũ chó má! Nếu không muốn thằng đần này ngồi tù. Được, thế thì giao nó ra đây!”
“Anh Báo, tôi có thể đại diện cho thân chủ của tôi đưa ra mức bồi thường cho anh. Nhưng nếu bắt tôi giao người thì không thể được.” Lạc Tranh biết rằng, một khi luân thường đạo lý đột nhiên sụp đổ, pháp luật chả có nghĩa lý gì trước mặt bọn chúng, chỉ có thể làm căng với chúng mà thôi.
“Bồi thường?” Báo ca cười nhạt. “Được, một trăm triệu đô, một đồng cũng không được thiếu!”
Lạc Tranh sau khi nghe xong, nhìn thẳng vào mắt hắn “Anh Báo, sư tử há miệng cũng không lớn đến mức như thái độ của anh lúc này. Ai cũng biết, anh Báo từ trước tới nay luôn chiếu cố tới đám đàn em. Anh cũng biết tình hình của thân chủ tôi, chỉ là bị một đứa trẻ đánh cho một cái mà đòi những một trăm triệu đô. Hình như anh Báo không có thành ý lắm thì phải.”
Nàng biết con người này chỉ muốn đòi lại thể diện cho bản thân, không ngờ hắn mở miệng đòi nhiều thế.
“Tôi không cần biết. Một là giao tiền, hai là giao người! Đừng có lãng phí thời gian!” Thái độ của Báo ca rất cương quyết, trả lời một cách dứt khoát.
Lạc Tranh không mảy may tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Anh Báo, anh hà tất phải làm khó một đứa trẻ như vậy?” Nàng vỗ tay, một người phục vụ đẩy cửa, đem hai chai Whisky hảo hạng đặt lên bàn.
“Đây là ý gì? Lạc luật sư, cô không quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể dùng hai chai rượu này để đuổi khéo tôi đấy chứ?” Báo ca thấy rất nực cười.
“Anh Báo hiểu lầm rồi.” Lạc Tranh không vội mở nắp chai mà vô cùng ung dung lên tiếng, “Thực ra đây chỉ là rượu chúc mừng tôi với anh Báo đạt được thỏa thuận chung mà thôi.” Thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, Lạc Tranh lại nói tiếp.
“Anh Báo, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, thực lòng mà nói, chúng ta cũng chỉ vì kiếm miếng cơm manh áo mà thôi. Mọi người ra vào đều trông thấy nhau, nếu như làm mất đi hòa khí cũng như thể diện thì không hay cho lắm.
Tập đoàn WORLD đã quản lý đa số các sòng bạc ở Macau, đương nhiên sẽ có dự định tiến quân vào Đài Loan. Anh Báo, bên anh cùng với sòng bạc ở Đài Loan trước giờ là kiểu hợp tác hai bên cùng có lợi. Nếu như tập đoàn World xâm nhập vào Đài Loan thì chẳng phải bên anh sẽ thu được nhiều lợi ích hơn so với hiện tại hay sao?
Đường Khẩu của anh Báo nằm đúng khu đô thị xa hoa, sầm uất bậc nhất. Tập đoàn WORLD muốn có vị trí vững chắc ở Đài Loan đương nhiên không thể không nghĩ tới việc giữ lễ với Đường Khẩu của anh Báo. Sự đời không ngừng thay đổi, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, cho nên giúp người khác cũng là giúp chính bản thân mình. Không biết tôi nói như vậy, anh Báo có hiểu rõ hay không?”
Tề Lê dùng ánh mắt “Em thật quá ngây thơ” nhìn Lạc Tranh. “Em tưởng rằng sòng bạc ở Macau này dễ dàng có được hay sao? Ở cái địa bàn này, những nhân vật nổi tiếng muốn đầu tư vào không ít, sao có thể dễ dàng rơi vào tay tập đoàn WORLD - một tập đoàn đầu tư của nước ngoài chứ.
“Vậy bây giờ…?”
“Em còn nhớ rõ thời điểm bốn năm trước em tới Macau không?” Tề Lê liền hỏi.
Lạc Tranh gật đầu, nàng sao có thể quên được khoảng thời gian đó. Nàng đến nơi này chính vì muốn tìm kiếm một bằng chứng quan trọng để đưa lũ tội phạm ra trước công lý. Chuyện đó, nàng vĩnh viễn không thể nào quên được.
“Bốn năm trước, tập đoàn WORLD không hề có ý định nhúng tay vào lĩnh vực sòng bạc ở Macau, nhưng hai năm trở lại đây thì bắt đầu thúc đẩy mạnh hoạt động kinh doanh sòng bạc tại nơi này. Như vậy cũng có nghĩa là tập đoàn đã phải đắc tội với không ít thế lực hắc bang bản địa.
Em cũng biết, địa phận Macau vốn có mối liên hệ rất mật thiết với lãnh thổ đại lục, thậm chí có một vị lão đại còn nhận được sự giúp đỡ từ phía công an đại lục. Nhất là vùng đồng bằng sông Châu Giang, thế lực tại khu vực đó vô cùng lớn. Lúc trước, các tổ chức xã hội đen tại Macau luôn bảo kê các sòng bạc tại nơi này.
Nhưng từ khi có sự can thiệp của tập đoàn WORLD, bọn họ đã bị mất đi một nguồn thu đáng kể. Từ năm ngoái, thế lực của tập đoàn WORLD mới thực sự gây dựng chỗ đứng vững chắc tại Macau và chị cũng phụ trách pháp vụ từ thời điểm đó.
Nhưng những lần đàm phán với hắc bang không phải lúc nào cũng thuận lợi. Thậm chí, có một lần trong lúc đàm phán, thái độ của đối phương cứng rắn và ngang tàng tới mức chỉ thiếu nước đem đại diện của tập đoàn đập chết ngay tại chỗ mà thôi. Chứng kiến hoàn cảnh lúc đó mới thấy thật sự đáng sợ.”
Tề Lê nói tới đây nhún nhún vai, “Em cũng biết mấy người thuộc xã hội đen đó, có bộ dạng đáng ghét như thế nào, biến thái như thế nào rồi. Tuy tập đoàn WORLD cũng rất có thế lực và vô cùng hùng mạnh nhưng một khi mọi thứ đã vượt qua tầm kiểm soát của pháp luật, thì chỉ có thể dùng luật rừng mà giải quyết thôi. Em cũng biết cuối năm ngoái cảnh sát tiến hành đợt càn quét các tổ chức xã hội đen vô cùng gắt gao chứ?”
“Lúc em tìm kiếm tài liệu cũng có xem qua. Đợt truy quét đó có quy mô vô cùng lớn nên giới truyền thông đều đua nhau đưa tin.” Lạc Tranh khẽ gật đầu nói.
“Đó cũng chỉ là làm qua loa để cảnh cáo mà thôi.” Vẻ mặt Tề Lê có chút kiêu ngạo lên tiếng.
Lạc Tranh thực sự bị kinh ngạc, cảnh sát và hắc bang cùng phe sao, thật sự không tưởng tượng nổi.
Những người ở trong hắc đạo luôn có những hành động mờ ám, cảnh sát thích sờ tới lúc nào cũng được. Xem ra năm đó các tổ chức xã hội đen cũng phải chịu không ít tổn thất. Nhưng mà, một tập đoàn nước ngoài có thể trụ vững được ở nơi đây quả thực rất có bản lĩnh. Nghĩ tới đây, Lạc Tranh không thể không ngưỡng mộ người đứng đằng sau tập đoàn này. Rốt cục đó là người thế nào mà không hề sợ hãi các thế lực nơi này? Thậm chí còn có thể đường đường xưng bá một phương như thế?
“Đã như vậy chị còn lo lắng cái gì nữa. Nếu em là người của tập đoàn, thì không việc gì phải lo lắng đến những vấn đề đó cả”. Nàng nhẹ nhàng an ủi Tề Lê.
“Nha đầu ngốc ạ, cái chị sợ là người ta sẽ không dễ dàng mà nghe lời em. Chẳng may bọn chúng nổi cơn hung ác lấy mạng em thì làm thế nào? Cho dù tập đoàn có thế lực lớn tới đâu, nâng đỡ em như thế nào, cũng không thể tránh hết những chuyện bất trắc được.” Tề Lê thấy dáng vẻ không chút lo lắng của Lạc Tranh liền lên tiếng nhắc nhở.
Lạc Tranh cười nhẹ đáp lại, “Tề Lê, chắc chị ở nơi này tiếp xúc với những thành phần hắc đạo lâu quá nên khẩu khí cũng có vài phần hắc ám quá rồi. Chị yên tâm đi, em nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tề Lê khẽ thở dài. Cầu mong thượng đế phù hộ…
***
Địa điểm tiến hành đàm phán là sòng bạc trên thuyền. Đúng nửa giờ sau, Báo ca mang theo một đám đàn em nghênh ngang đi đến, ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện.
Phía bên kia bàn là Lạc Tranh cùng em kết nghĩa của Dennis - Hải Ni. Nhìn mặt đoán chừng hắn khoảng hai mươi tuổi, nhưng trông có vẻ khá ngu ngốc, xem ra đúng là có vấn đề về trí não.
Còn Báo ca, người cũng như tên, dáng người cao lớn thô kệch, thân thể vô cùng vạm vỡ nhưng xem ra có vẻ rất chú ý tới hình tượng. Hắn mặc một bộ âu phục màu đen nhìn cũng khá ra dáng. Một đám đàn em phía sau cũng mặc toàn y phục đen hệt nhau. Điểm này quả có chút khác biệt so với các bang phái khác trong giới.
Báo ca ngồi đó, nhìn chằm chằm Hải Ni, ánh mắt rực lửa như thể muốn ăn tươi nuốt sống Hải Ni vậy. Trên đầu hắn vẫn quấn một đống băng gạc, chắc chắn là do Hải Ni gây ra.
Hải Ni có vẻ khá sợ hãi trước thái độ hùng hổ của đối phương nhưng biết Lạc Tranh ở nơi này là để giúp mình nên anh ta rất khúm núm nép phía sau nàng. Từ lúc đám người kia bước vào, Lạc Tranh vẫn không rời mắt khỏi bọn họ, thầm đánh giá từ đầu tới chân, trong lòng cũng có đôi chút hoảng loạn.
Thứ nhất, bọn họ khá chú ý tới hình ảnh cũng như hình tượng của mình ở nơi đông người, nếu không sẽ không ăn mặc chỉnh tề như vậy.
Thứ hai, đúng như lời Dennis nói, bọn họ rất muốn bước chân vào xã hội thượng lưu, cho nên luôn muốn người ngoài nhìn vào đều thấy họ là những con người tao nhã. Vì thế, trong đám người này, có một người ăn mặc không giống như những người đi cùng kia, vẻ mặt anh ta khá cao ngạo, nếu nàng đoán không nhầm thì anh ta chính là luật sư của bọn họ.
Mong sao hai nhận định này của nàng là đúng. Nếu không, chỉ sợ bọn họ là một đám lưu manh thô lỗ, thì ngay cả tới việc nói chuyện đạo lý cũng không thể được.
Nhưng xã hội đen dù sao cũng là xã hội đen, cho dù có luật sư ở đây, đôi khi cũng chỉ là một sự sắp đặt hình thức mà thôi. Luật sư cũng chỉ làm đúng công việc của mình là truyền đạt lại ý tứ của thân chủ một cách máy móc. Nếu ngay cả việc truyền đạt của họ cũng không giải quyết được vấn đề thì họ sẽ có biện pháp riêng để đạt được mục tiêu của mình.
“Xin chào, tôi họ Mục, không nghĩ tới hôm nay có thể gặp được Lạc luật sư nổi tiếng, danh bất hư truyền, thật vinh hạnh”. Luật sư của đối phương bước lên phía trước, hướng Lạc Tranh đưa tay ra.
“Mục luật sư quá khen!” Lạc Tranh cũng đưa tay ra, đón lấy cái bắt tay của anh ta, rồi ngồi xuống, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi dựa vào ghế “Vị này chắc hẳn là anh Báo, hân hạnh”.
Báo ca vốn là người nóng tính, sau khi chứng kiến một màn chào hỏi xã giao này, liền đập bàn một cái “Giảm bớt những thứ vô dụng này đi. Cô họ Lạc đúng không? Cô chính là luật sư đại diện cho tên đần độn kia đứng ra nói chuyện đúng không? Thế cô nói xem, chuyện này phải xử lý thế nào?”
Bầu không khí đột ngột trở nên cực kỳ căng thẳng.
“Ngươi mới là đần độn ấy!”. Hải Ni vốn dĩ không thích người khác gọi mình như vậy, trong lúc tình thế cấp bách tự nhiên không tự chủ được mà thốt ra.
Báo ca làm sao cho phép người khác mắng hắn như thế, liền đưa tay đập bàn.
“Con thỏ đế chết tiệt kia, còn dám cãi lại, anh em đâu, bắt nó lại cho ta.”
Vừa dứt lời, đám người kia liền muốn xông lên.
“Dừng tay!” Lạc Tranh liền bước lên phía trước, chắn trước người Hải Ni, nhìn về phía đám người đang rục rịch tiến tới, âm thanh như sương lạnh tháng chạp, ánh mắt cũng giống như ngôi sao băng làm người ta có cảm giác lạnh thấu xương.
“Các người dám động đến anh ta, tôi tuyệt đối sẽ không để cho các người rời khỏi con thuyền này đâu.”
Một câu nói đầy khí thế vang lên làm đám người kia hết thảy đều cả kinh, tất cả bọn họ đều bày ra bộ dạng chưa từng gặp một người phụ nữ nào có khẩu khí mạnh bạo như thế. Họ quay ra nhìn nhau một lượt rồi đồng loạt nhìn về phía Báo ca.
Báo ca cũng đang còn sững sờ vì không ngờ người phụ nữ trước mặt lại có thái độ cương quyết như vậy. Hắn dời tầm mắt lên người Lạc Tranh, cẩn thận xem xét và đánh giá nàng, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi.
“Cô tên gì?”
Lạc Tranh mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: “Tôi là Lạc Tranh, luật sư đại diện của Hải Ni.”
Hồi 5: Chìm đắm
Chương 13 - Phần 2: Người phụ nữ này quá to gan rồi!
Báo ca không ngờ rằng người phụ nữ này lại có thể trả lời một cách bình tĩnh đến thế, ngẩn ra một lúc mới lên tiếng, “Gan cô cũng lớn đấy!”
“Nếu gan không lớn thì làm sao có tư cách nói chuyện với anh Báo?” Lạc Tranh thấy hắn có vẻ nguôi giận, cười nói: “Anh Báo hôm nay đến đây chắc không phải là không muốn giải quyết vấn đề. Việc dẫn theo luật sư Mục đến nơi này đã cho thấy anh là người coi trọng lý lẽ, vậy sao phải vội vàng đánh đánh giết giết như vậy chứ?”
“Cô nên biết rằng, từ trước tới nay chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện với tôi như thế.” Báo ca nhìn chằm chằm vào Lạc Tranh, gân xanh nổi lên, cơ mặt cũng hơi giật giật, “Cô chỉ là một luật sư quèn, tôi muốn động đến cô thì chỉ đơn giản như động đến con kiến mà thôi.”
“Anh Báo trên giang hồ là hảo hán bậc nhất, sao có thể làm khó dễ với một người phụ nữ nhỏ bé như tôi”. Lạc Tranh ung dung cất tiếng cười, ngay sau đó liền chuyển chủ đề cuộc nói chuyện, “Mặc dù thế lực của anh Báo rất lớn, nhưng đây là Macau, là địa bàn của tập đoàn WORLD. Nếu anh Báo muốn phá vỡ cục diện này, nhất định lấy cứng chọi cứng thì chỉ làm khổ những người anh em anh dẫn tới mà thôi”.
“Cô đang uy hiếp tôi?” Giọng nói của Báo ca toát lên sự nguy hiểm.
“Không, tôi chỉ đang nói lý lẽ với anh mà thôi”. Lạc Tranh cười nhẹ.
“Tập đoàn WORLD tuy có chút tiếng tăm ở đây, nhưng ở Đài Loan ai mà không biết đến thế lực của anh Báo chứ? Tập đoàn WORLD luôn chủ trương giải quyết mọi việc một cách êm thấm, tôi nghĩ anh Báo cũng không muốn phóng đại sự việc lên làm gì.
Chỉ nói riêng đến sự can thiệp của giới truyền thông, cho dù thế lực của Trúc Liên bang lớn tới mức nào, cũng cần phải có lý do chính đáng mới có thể hành động được. Nhưng tập đoàn WORLD thì lại khác. Chúng tôi có thể nhờ truyền thông can thiệp vào bất kỳ lúc nào. Nếu vậy, anh Báo, anh cho rằng ai sẽ là người có lợi?”
Báo ca liếc nhìn nàng, ánh mắt hừng hực sự kiêu ngạo dường như cũng dần tan biến. Hắn chăm chú nhìn Lạc Tranh thêm một lúc lâu, thầm nghĩ, “Người phụ nữ này quả thực rất thông minh, một mặt giúp hắn có đường thoái lui, mặt khác lại đưa ra bức tường vững chắc làm hậu thuẫn cho bản thân mình.”
Đúng như nàng nói, nếu dùng bạo lực là cách thức cuối cùng để hắn đạt được mục đích thì hắn đã không dẫn luật sư đến để đàm phán trực tiếp làm gì.
Hắn suy nghĩ một chút, dùng ánh mắt ra lệnh cho bọn thuộc hạ lùi về phía sau. Hắn ngồi xuống hạ giọng. “Mục luật sư, hãy thương lượng với cô ta.”
Mục luật sư gật đầu, anh ta đã nghe danh tiếng của Lạc Tranh bấy lâu, hôm nay được diện kiến đúng là không phí chuyến đi lần này. Anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào dám to gan nói chuyện với người của Trúc Liên bang như thế. Cho dù là đàn ông cũng phải cân nhắc vài lần rồi mới dám đưa ra quyết định nữa là. Nhưng dáng vẻ bình tĩnh của người phụ nữ này thật khiến cho người ta khâm phục.
“Lạc luật sư, thân chủ của tôi muốn tố cáo anh Hải Ni đây tội cố ý đánh người gây thương tích. Vì liên quan đến vấn đề xuyên quốc gia nên tôi cần phải thông báo cho luật sư đại diện của anh Hải Ni”
“Không, tôi không muốn ngồi tù…” Hải Ni sợ hãi hét lớn.
“Trật tự một chút!” Lạc Tranh quát nhẹ, đợi cho hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng cười rồi nhìn về phía Báo ca.
“Anh Báo, về hành vi của Hải Ni, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng tôi muốn hỏi, liệu anh có chấp nhận cách thức giải quyết khác không?”
“Ý của thân chủ tôi đã rất rõ ràng đó là muốn Hải Ni chịu trách nhiệm hình sự nhất định.” Mục luật sư trả lời thay cho Báo ca.
Lạc Tranh cười nhẹ, lắc đầu, “Không thể nào. Đừng nói chưa kiện ra tòa, cho dù là có kiện đi chăng nữa, tôi cũng dám khẳng định phía các anh không có khả năng thắng kiện.”
Sắc mặt của Báo ca lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng hừ một tiếng, “Cô tưởng luật sư của tôi ở đây là bù nhìn sao?”
“Luật sư của anh đương nhiên không phải là bù nhìn.” Lạc Tranh cười nhẹ, “Mà luật sư của anh có lẽ không biết rõ về tình hình thân chủ của tôi mà thôi.”
Mục luật sư ngạc nhiên, nhìn về phía Hải Ni.
“Thân chủ của tôi, anh Hải Ni, mười năm về trước từng bị trọng thương, đầu bị tổn thương nghiêm trọng. Vì thế ở mức độ nhất định anh ấy không có khả năng nhận thức như người bình thường nên tôi không hề lo lắng nếu các anh đem việc này kiện lên tòa. Chỉ cần tôi đưa ra giấy xác nhận của bác sỹ là có thể giành được cơ hội thắng kiện cho thân chủ của tôi.”
Mục luật sư há miệng, không nói gì trong một lúc lâu.
Báo ca không hiểu rõ về pháp luật, thấy luật sư của mình không nói gì, sắc mặt không vui hỏi: “Sao thế? Sao không nói tiếp đi? Không có khả năng nhận thức nghĩa là gì? Nếu không có khả năng nhận thức thì làm sao có thể biết rõ mà đến đánh tôi?”
“Anh Báo, hành vi của thân chủ tôi trên phương diện tâm lý học được gọi là tâm lý phòng vệ, chính là phòng vệ chính đáng mà người ta thường hay nhắc tới. Nếu như anh Báo kiên quyết tố cáo, tôi có thể nói với anh một cách chắc chắn rằng, tôi hoàn toàn có thể lấy lý do phòng vệ chính đáng để minh oan cho thân chủ của tôi. Phòng vệ chính đáng nghĩa là không thể bị ngồi tù, chỉ cần bảo lãnh là được.”
“Những gì cô ta nói có đúng sự thật không?” Báo ca quay đầu nhìn Mục luật sư.
Mục luật sư có chút ngại ngùng gật đầu.
“Mẹ kiếp, tao biết ngay là pháp luật không đáng tin mà!” Báo ca tức giận, đứng phắt dậy lần nữa, hướng về phía Lạc Tranh quát. “Ông mày hôm nay không cần nói chuyện luật pháp gì với mày nữa, đúng là một lũ chó má! Nếu không muốn thằng đần này ngồi tù. Được, thế thì giao nó ra đây!”
“Anh Báo, tôi có thể đại diện cho thân chủ của tôi đưa ra mức bồi thường cho anh. Nhưng nếu bắt tôi giao người thì không thể được.” Lạc Tranh biết rằng, một khi luân thường đạo lý đột nhiên sụp đổ, pháp luật chả có nghĩa lý gì trước mặt bọn chúng, chỉ có thể làm căng với chúng mà thôi.
“Bồi thường?” Báo ca cười nhạt. “Được, một trăm triệu đô, một đồng cũng không được thiếu!”
Lạc Tranh sau khi nghe xong, nhìn thẳng vào mắt hắn “Anh Báo, sư tử há miệng cũng không lớn đến mức như thái độ của anh lúc này. Ai cũng biết, anh Báo từ trước tới nay luôn chiếu cố tới đám đàn em. Anh cũng biết tình hình của thân chủ tôi, chỉ là bị một đứa trẻ đánh cho một cái mà đòi những một trăm triệu đô. Hình như anh Báo không có thành ý lắm thì phải.”
Nàng biết con người này chỉ muốn đòi lại thể diện cho bản thân, không ngờ hắn mở miệng đòi nhiều thế.
“Tôi không cần biết. Một là giao tiền, hai là giao người! Đừng có lãng phí thời gian!” Thái độ của Báo ca rất cương quyết, trả lời một cách dứt khoát.
Lạc Tranh không mảy may tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Anh Báo, anh hà tất phải làm khó một đứa trẻ như vậy?” Nàng vỗ tay, một người phục vụ đẩy cửa, đem hai chai Whisky hảo hạng đặt lên bàn.
“Đây là ý gì? Lạc luật sư, cô không quá ngây thơ khi nghĩ rằng có thể dùng hai chai rượu này để đuổi khéo tôi đấy chứ?” Báo ca thấy rất nực cười.
“Anh Báo hiểu lầm rồi.” Lạc Tranh không vội mở nắp chai mà vô cùng ung dung lên tiếng, “Thực ra đây chỉ là rượu chúc mừng tôi với anh Báo đạt được thỏa thuận chung mà thôi.” Thấy sắc mặt hắn có chút thay đổi, Lạc Tranh lại nói tiếp.
“Anh Báo, cho dù là hắc đạo hay bạch đạo, thực lòng mà nói, chúng ta cũng chỉ vì kiếm miếng cơm manh áo mà thôi. Mọi người ra vào đều trông thấy nhau, nếu như làm mất đi hòa khí cũng như thể diện thì không hay cho lắm.
Tập đoàn WORLD đã quản lý đa số các sòng bạc ở Macau, đương nhiên sẽ có dự định tiến quân vào Đài Loan. Anh Báo, bên anh cùng với sòng bạc ở Đài Loan trước giờ là kiểu hợp tác hai bên cùng có lợi. Nếu như tập đoàn World xâm nhập vào Đài Loan thì chẳng phải bên anh sẽ thu được nhiều lợi ích hơn so với hiện tại hay sao?
Đường Khẩu của anh Báo nằm đúng khu đô thị xa hoa, sầm uất bậc nhất. Tập đoàn WORLD muốn có vị trí vững chắc ở Đài Loan đương nhiên không thể không nghĩ tới việc giữ lễ với Đường Khẩu của anh Báo. Sự đời không ngừng thay đổi, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, cho nên giúp người khác cũng là giúp chính bản thân mình. Không biết tôi nói như vậy, anh Báo có hiểu rõ hay không?”
/190
|