Dụ Tình - Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 82: Vỡ vụn

/190


“Anh…” Lạc Tranh nghe thấy mấy lời nguỵ biện đầy mờ ám của hắn, còn không biết nên phản bác như thế nào đã cảm thấy bàn tay to không an phận của hắn lại đang chạy loạn trên người nàng, khơi lên cảm giác nóng bỏng quen thuộc.

“Sao anh có thể lưu manh như vậy? Đừng bắt nạt tôi nữa!” Giọng nói của nàng toát lên sự uỷ khuất, đáng lẽ hắn phải là người đàn ông mà nàng căm hận nhất mới đúng.

“Tôi bắt nạt em thế nào cơ?” Louis Thương Nghiêu ghì chặt lấy nàng, kề sát vành tai nhỏ bé khẽ thì thầm, giọng nói vô cùng dịu dàng mang theo bao nhiêu tình ý miên man. Liền sau đó, hắn khẽ há miệng, ngậm lấy vành tai nhạy cảm của nàng, “Tôi thương em còn không đủ, Tranh… chỉ trách em quá mê người mà thôi, nhìn thấy em, tôi sẽ không cầm lòng được, cho nên, em phải chịu trách nhiệm…”

Vừa nói, bàn tay to của hắn lại càng thêm khiêu khích, đè ép, thậm chí có chút đùa bỡn thân thể mềm mại của nàng. Ngón tay thon dài như rắn từ từ mở ra nút áo của nàng, một thân trang phục nhẹ nhàng cùng dáng vẻ mềm mại của nàng làm hắn càng thêm điên cuồng, men theo quần lót tinh xảo khẽ thăm dò vào nơi bí ẩn giữa hai chân nàng, khơi lên từng trận tê ngứa khắp thân thể nhạy cảm. Thân thể nàng lúc này đã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí, bắt đầu có chút ẩm ướt…

“Anh…nói bừa…” Thanh âm mê người từ đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở của nàng vang lên, hơi thở càng lúc càng nóng rực, phả sát vành tai Louis Thương Nghiêu như châm ngòi dục vọng của hắn.

Louis Thương Nghiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nổi lên sắc đỏ, trong lòng không khỏi càng thêm mê muội, bé cưng nhạy cảm như nàng, hắn yêu thương còn cảm thấy không đủ, sao chịu buông tay.

Phụ nữ nhạy cảm đối với đàn ông mà nói thực sự là ân huệ trời ban, mà phụ nữ xinh đẹp nhạy cảm lại càng là vưu vật, huống chi còn là vưu vật mà hắn mê luyến…

Mê luyến?

Louis Thương Nghiêu chưa bao giờ phủ nhận điểm này, hắn thực sự mê luyến nàng.

“Em cũng thích thế này, không phải sao….” Giọng nói đầy dụ hoặc của Louis Thương Nghiêu lại vang lên bên tai nàng mang theo sự đầu độc triệt để, thanh âm của hắn rất êm tai, dễ nghe như thể tiếng nói của nhà thôi miên, khiến cho người ta hoàn toàn bị đắm chìm trong đó.

Hô hấp của Lạc Tranh càng lúc càng thêm gấp gáp, một chút ý thức cuối cùng khiến nàng cố sức giãy dụa, ít nhất hiện giờ nàng biết mình không nên mềm lòng, không nên cùng người đàn ông này có bất kỳ sự tiếp xúc thân thể nào, nhưng mà…

Louis Thương Nghiêu cũng không cho Lạc Tranh bất kỳ cơ hội phản kháng, kéo nàng dậy, vây lấy nàng giữa bàn làm việc và thân thể hắn. Hắn đột ngột đứng dậy khiến Lạc Tranh không thể không lùi về phía sau, dựa vào cạnh bàn, chân phải bị hắn nhẹ nhàng nhấc lên vòng qua thắt lưng hắn…

“Ai nói tôi thích? Tôi ghê tởm hành vi lưu manh này của anh.” Dường như muốn chỉ trích hắn, nhưng mà toàn thân nàng lúc này đã mềm nhũn, thanh âm giống như một cô bé đang hờn dỗi làm nũng, khiến người nghe càng có cảm giác không muốn buông tay.

Câu nói của nàng lại biến thành cái cớ cho Louis Thương Nghiêu.

“Tôi từ sau khi gặp em mới biến thành lưu manh như vậy.” Hắn biết rõ nàng có lòng muốn kháng cự, lại càng bá đạo giữ chặt lấy không cho nàng có chút cơ hội tránh né. Nàng là của hắn, bất luận thế nào, nàng chỉ có thể thuộc về hắn.

Nở nụ cười xấu xa, hắn đem đôi giày xinh xắn trên chân nàng tháo bỏ. Hôm nay nàng mặc đồ khá thoải mái, cũng không mang tất chân, cho nên đôi chân nhỏ lúc này hoàn toàn trần trụi, trắng mịn như bạch ngọc, đường nét tinh tế vô cùng đẹp mắt.

Louis Thương Nghiêu như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, nhẹ nhàng vuốt ve, lại nhịn không được cúi đầu xuống, dịu dàng hôn lên da thịt trắng nõn của nàng, dọc theo mắt cá chân tiến dần lên bắp chân trắng muốt, trơn mịn, càng lúc nụ hôn của hắn càng trở nên tham lam vô độ.

Thân thể Lạc Tranh hết thảy đều do hắn dạy dỗ mà thành, nàng giống như tờ giấy trắng do hắn một tay nhào nặn. Nàng đương nhiên không thể kháng cự lại kinh nghiệm tình trường phong phú của hắn. Đối với loại vuốt ve đặc thù này nàng thực sự bị kích thích không ít nhưng vẫn cố gắng duy trì chút lý trí còn sót lại.

Lạc Tranh thực có chút bối rối, không biết có phải đàn ông đều thích làm như vậy hay không. Lúc trước, nàng từng phụ trách một vụ kiện, bị cáo là một kẻ rất thích hôn chân của phụ nữ, giống như là lên cơn nghiện vậy, lúc đó nàng còn cảm thấy đây là một kiểu yêu thương rất biến thái.

Nhưng mà giờ khắc này, đối mặt với hành động đó của Louis Thương Nghiêu, nàng rất khó để đem suy nghĩ đó hình dung trên người hắn.

Không biết tại sao, một màn này trong mắt nàng lại trở nên đẹp như vậy…

Trên gương mặt cương nghị của hắn lộ ra sự mê luyến cao độ, cơ hồ khiến lòng nàng có chút ám ảnh. Cho dù hắn làm gì cũng đều có một cảm giác vô cùng tự nhiên, dường như có thể khống chế mọi thứ khiến cho nàng không nén nhịn được mà trầm luân vào đó.

Vầng trán mịn màng của nàng bắt đầu rịn lên một tầng mồ hôi mỏng, gò má dần đỏ ửng lên, đầu óc có chút mơ hồ. Phải dừng lại, không được tiếp tục thế này, tối qua không phải hành động của hắn rất có chừng mực sao? Có lẽ, hắn sẽ sớm dừng lại…

Đối với sự việc xảy ra tối qua, nàng có chút mơ hồ nhớ lại chút ít…

Louis Thương Nghiêu đương nhiên không định dừng lại, khẽ nở nụ cười tà, càng thêm lấn tới, cả người Lạc Tranh lúc này đã nằm trên bàn làm việc, đôi chân nhỏ không biết từ khi nào đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Một bàn chân bị hắn kéo rồi đặt lên vòm ngực rộng mở màu đồng ẩn hiện dưới cổ áo sơ mi, bàn chân còn lại bị hắn kéo xuống dưới, đặt giữa hạ bộ hắn, không ngừng nhẹ nhàng chà xát.

Da thịt mát lạnh từ bàn chân nhỏ mềm mịn khiến Louis Thương Nghiêu cảm thấy cực kỳ sảng khoái, bàn tay hắn không ngừng xoa nắn chân nàng, thỉnh thoảng còn dùng sức kìm bàn chân lại, khiến cho thân thể hắn càng dán sát vào lòng bàn chân nhỏ nhắn.

"Sắc lang..." Lạc Tranh thực không dám tưởng tượng hắn có thể quá đáng như vậy, động tác càng lúc càng lớn mật không hề che đậy. Vừa muốn rút bàn chân về, nàng lại cảm nhận được rõ ràng vật cứng rắn giữa hai chân hắn đã thức tỉnh. Lại nghĩ tới bên ngoài phòng làm việc là hàng loạt nhân viên đang bận rộn tới lui, nàng thật sự vừa xấu hổ vừa cuống lên. Nhưng mà thân thể nhạy cảm của nàng lại không chịu nghe lời, dường như đang thông đồng với hắn để bắt nạt nàng. Khi bàn tay có chút thô ráp cùng chiếc lưỡi ấm nóng của hắn không ngừng xâm lấn, kích khởi từng hồi tê dại trên người nàng, một luồng điện lan khắp thân thể đã thôn tính nốt chút ý chí cuối cùng.

Trong phòng vang lên tiếng thở dồn dập của hai người họ, Louis Thương Nghiêu không hề che dấu dục vọng nóng bỏng của mình, mà ánh mắt nỏng bỏng của hắn như một thanh sắt rực lửa. Nương theo đôi chân nhỏ của nàng dịu dàng đến mức khiến Lạc Tranh còn không kịp cảm nhận ra, hắn nhẹ nhàng kéo quần jean của nàng xuống, động tác vô cùng tự nhiên, ngón tay thon dài nặng nề áp lên hoa viên ấm áp đã ẩm ướt.

Lạc Tranh cắn chặt môi, ngón tay nóng rực của hắn cơ hồ dâng lên một luồng nhiệt đánh thẳng tới trái tim nàng, không cho nàng có cơ hội tránh né, đột nhiên bàn tay hắn nhanh chóng luồn vào, thành thục đi vào nơi tư mật của nàng, hung hăng chà đạp.

Cuối cùng, Lạc Tranh cũng không thể kìm nén được nữa, đôi môi đỏ mọng khẽ cong ên, kéo theo từng chuỗi hơi thở gấp rút cực kỳ êm tai, “A….đừng như vậy….”

Sự kích thích kịch liệt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cho nàng có cảm giác như leo lên một đỉnh dốc cao ngất, cảm giác đó nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể…Khi hắn nở nụ cười tà rút tay ra, nơi tư mật của nàng mới đầu chỉ có chút ẩm ướt giờ đã chuyển thành ướt đẫm…

Hồi 6: Sập bẫy

Chương 5 - Phần 5: Vỡ vụn

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, như thể đó là chuyện không liên quan gì đến hắn, nhưng nếu tinh ý sẽ phát hiện trong nụ cười của hắn mang theo ý mỉa mai kín đáo.

“Húc Khiên à…” Điều chỉnh lại tư thế ngồi, hắn lười biếng cất tiếng, “Không phải là tôi đang trách anh, đàn ông đương nhiên có thể chơi bời chút ít, nhưng mà cũng phải biết chừng mực mới được. Sau khi kết hôn, anh phải chịu trách nhiệm với cuộc hôn nhân của mình. Nếu không thể kham nổi trách nhiệm đó, sao còn kết hôn làm gì?”

Ôn Húc Khiên nghe vậy, khẽ hừ lạnh một tiếng, “Thương Nghiêu, anh đừng trêu tôi, anh biết rõ mẫu phụ nữ mà tôi thích là thế nào. Cưới Lạc Tranh về, không phải để yêu đương, mà để tận dụng mà thôi…”

Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, đáy mắt xẹt qua một tia thâm trầm đầy hàm ý, “Húc Khiên, những lời không hay như vậy, không nên nói ra thì hơn.”

“Lạc Tranh là một nhân tài, một nhân tài trong luật giới, tôi không cưới cô ấy, chẳng lẽ chờ đối thủ cạnh tranh cướp đi sao?” Ôn Húc Khiên hít một hơi xì gà, giọng nói lộ rõ vẻ khinh thường.

Louis Thương Nghiêu đem xì gà đặt xuống, khoé môi vẫn khẽ nhếch lên như trước, từ trên gương mặt bình tĩnh của hắn thật không nhận ra được chút thay đổi cảm xúc nào. Dường như hắn đang nhìn điếu xì gà từ từ tắt đi, hoặc là chờ cho người phụ nữ trong phòng nghỉ kia có thời gian thích ứng với câu chuyện vừa rồi. Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh nhạt nói, “Đối với phụ nữ có năng lực, ly hôn, cũng không có vấn đề gì lớn.”

"Ly hôn? Thương Nghiêu, tuy Lạc Tranh không phải người phụ nữ tôi yêu, nhưng tôi cũng biết rõ cô ấy là một bảo vật, anh nghĩ tôi sẽ ngu ngốc buông cô ấy ra sao?” Ôn Húc Khiên bắt chéo hai chân, so với bộ dạng ôn nhu thường xuất hiện trước mặt Lạc Tranh thực hoàn toàn tương phản. Hắn khẽ nhịp tay gõ xuống bàn, giọng nói dường như tăng thêm vài phần ngạo khí.

“Nhiều năm qua, tôi vì bồi dưỡng cô ấy đã bỏ ra không ít tiền, lực. Nếu không có sự giúp đỡ của tôi, không chừng giờ này cô ấy vẫn còn làm ở hộp đêm, sao có thể mặc áo luật sư đầy uy phong đứng trên pháp đình chứ? Mỗi một kỹ năng hiện giờ của cô ấy đều là tôi bỏ tiền ra cho cô ấy học về. Cái đó gọi là “nuôi bình nghìn ngày, dùng binh một giờ”. Vào lúc này, nếu cô ấy bỏ đi, văn phòng luật của tôi phải làm sao đây? Những khách hàng kia sẽ ra sao đây? Lạc Tranh là một phụ nữ thông minh, nếu ra đi, cô ấy thực sự có khả năng làm được mọi việc.”

“Tôi hiểu tâm trạng của anh, đáng tiếc, anh đã hành động quá bất cẩn. Tôi nghĩ, theo tính cách của cô ấy, lần này cục diện rất khó vãn hồi.” Louis Thương Nghiêu bình tĩnh nói.

"Thương Nghiêu à, anh có từng nghe câu “Thân thể mềm mại của phụ nữ chính là mồ chôn của đàn ông chưa?” Tuy rằng trợ lý của tôi mới tốt nghiệp chưa được bao lâu, nhưng ở trên giường biểu hiện không tồi đâu. Tôi cũng là đàn ông, Lạc Tranh xinh đẹp là chuyện không giả, nhưng mà cô ấy quá mạnh mẽ, mà dáng vẻ người trợ lý của tôi, phải nói là, cho dù xét về bất kỳ mặt nào, công việc hay trên giường đều khiến tôi có cảm giác rất thành tựu.” Ôn Húc Khiên cười đầy đắc ý.

Nói đến đây, dường như nhớ ra điều gì, hắn lại tiếp tục, “Thương Nghiêu, anh đừng quên đã đồng ý với tôi, không phải anh nói chỉ cần…”

"Húc Khiên..." Ôn Húc Khiên vừa nói đến đây liền bị Louis Thương Nghiêu mở miệng cắt ngang. Bộ dạng hắn vẫn vui vẻ như trước, nhìn về phía Ôn Húc Khiên, “Dù sao đây cũng là chuyện của Lạc Tranh và anh, tôi nghĩ tôi không giúp được gì cả. Lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, đối với chuyện của vợ chồng hai người, tôi không tiện nhúng tay vào. Như vậy đi, nếu Lạc Tranh thực sự tới tìm tôi, tôi sẽ thay anh khuyên cô ấy.”

"Thương Nghiêu?" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên lộ ra nét nghi hoặc, nhưng cũng không biết nên tiếp tục chủ đề của mình thế nào. Lại thấy hắn có ý trục khách, vội vàng nói, “Thương Nghiêu, anh không thể nói vậy, lúc trước anh không thế này…”

“Húc Khiên, thật ngại quá, tôi còn cuộc họp phải chủ trì.” Louis Thương Nghiêu cơ bản không buồn nghe hắn nói tiếp, liền đứng dậy, ấn tay xuống nút liên lạc nội bộ trên điện thoại bàn, “Tiễn Ôn tiên sinh giúp tôi.”

"Thương Nghiêu..."

"Húc Khiên, anh đã tới Paris này, vậy hôm nào để tôi mở tiệc khoản đãi anh. Về phần Lạc Tranh, tôi sẽ phái người thay anh đi tìm, nhưng có thể vãn hồi cục diện hay không phải xem chính bản thân anh.” Thương Nghiêu cắt ngang lời hắn, giọng nói đầy kiên quyết tỏ rõ ý không cho phép sự kháng nghị.

Rất nhanh, Isabel liền gõ cửa bước vào, nhìn Ôn Húc Khiên mỉm cười, “Ôn tiên sinh, xin mời!”

Tuy là Isabel đang nở nụ cười, nhưng có thể cảm nhận rõ trong lòng cô đang phiền muộn. Hôm nay không hiểu có chuyện gì đây? Đầu tiên là Lạc Tranh, rồi đến chồng cô ấy xuất hiện, nhưng mà, Lạc Tranh đã đi đâu mất rồi? Isabel có thể chắc chắn mình không thấy Lạc Tranh rời khỏi phòng giám đốc, chẳng lẽ…

Isable thực không dám nghĩ nhiều, chuyện riêng của giám đốc cô đương nhiên không dám hỏi tới.

Ôn Húc Khiên thấy vậy, cũng không còn cách nào nói thêm gì nữa, đành miễn cưỡng gật đầu, rời đi.

Phòng làm việc lại khôi phục vẻ bình lặng ban đầu, nụ cười trên môi Louis Thương Nghiêu bất giác cứng lại, dần dần cong lên chuyển thành sự mỉa mai nồng đậm. Hắn quay đầu, nhìn về phía cửa phòng nghỉ vẫn đang đóng chặt, đáy mắt, ánh lên tia thâm trầm…

Trong phòng nghỉ lại là một khung cảnh hoàn toàn khác biệt..

Ánh mặt trời ngày thu chiếu qua rèm cửa, gieo rắc chút ấm áp trong phòng, nhưng thân thể Lạc Tranh lúc này thực như mới rơi vào hồ nước lạnh băng, không nhìn thấy một chút ấm áp nào le lói.

Trên tấm thân trần của nàng chỉ đắp một cái chăn mỏng, toàn thân bủn rủn dựa vào đầu giường, cảm giác tê dại dưới hạ thân cùng sự đau nhức giữa hai đùi vẫn không ngừng nhói lên như muốn nhắc nhở nàng, thức tỉnh nàng. Trải qua mấy lần kích tình điên cuồng lên đến đỉnh cao dục vọng, nàng cảm thấy cả đời mình chắc hẳn sẽ không quên nổi. Nhưng mà, tình yêu không thể giải quyết được hết thảy mọi chuyện. Mặc dù mất đi khí lực, nhưng bàn tay nhỏ trắng nõn vẫn nắm chặt thành nắm đấm. Nàng rất tức giận, rất phẫn hận. Louis Thương Nghiêu vì dục vọng bản thân, không chút tôn trọng nàng, thậm chí cưỡng bách nàng. Không đúng, vừa rồi hắn gần như muốn huỷ diệt nàng vậy. Khi Louis Thương Nghiêu ôm nàng đem vào phòng nghỉ, nàng thực sự rất thống hận hắn, trong nội tâm cũng không ngừng nguyền rủa hắn.

Nhưng mà…

Khi nàng nghe được giọng của Ôn Húc Khiên, hết thảy mệt mỏi, lúng túng, không biết tại sao đều hoá thành phẫn nộ, khiếp sợ.

Mọi sự việc phát sinh bên ngoài, thông qua màn hình LCD trên tường, nàng đều thấy rất rõ ràng, thậm chí từng câu từng chữ của Ôn Húc Khiên giống như lưỡi dao sắc đâm nát trái tim nàng.

Thì ra hết thảy đều đúng như lời của Diêu Vũ. Nàng, chẳng qua là quân cờ giúp cho sự nghiệp của Ôn Húc Khiên được thành tựu mà thôi. Vai trò của nàng, không phải là giúp chồng dạy dỗ con cái mà là dốc sức vì hắn xây dựng tiền đồ rộng mở.

Hắn…hết thảy mọi thứ đã làm đều là giả dối!

Nụ cười dịu dàng khi còn học đại học là giả, sự dũng cảm ra mặt bảo vệ nàng tại hộp đêm là giả, những lời yêu đương đầy tình ý kia cũng là giả, tâm nguyện muốn cùng nàng nắm tay đi hết cuộc đời này cũng giả nốt….

Ôn Húc Khiên, chỉ có một thứ chân thật, đó là lợi dụng năng lực của nàng.

Lạc Tranh thực sự cảm thấy khiếp sợ. Một người, sao có thể nguỵ trang thành bộ dạng như vậy? Có thể hoàn toàn lừa gạt nàng suốt bốn năm dài? Mà nàng đây? Một chút cũng không nhìn ra?

/190

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status