Ôn Húc Khiên nghe vậy, trong mắt bỗng hiện lên chút kinh ngạc cùng nghi ngờ. Hắn nhìn về phía người đàn ông đang ngồi đối diện, Louis Thương Nghiêu kể từ khi ngồi xuống đến giờ đều duy trì bộ dạng lười biếng đầy tà mị khiến trong lòng hắn không khỏi dâng lên cảm giác lo sợ đến cực độ.
Ôn Húc Khiên khẽ liếm môi, cố nặn ra một nụ cười thân thiện lại cảm thấy thực sự khó khăn, vì vậy liền hắng giọng một cái, cất giọng nói có chút mất tự nhiên, “Thương Nghiêu, anh làm như vậy không hay cho lắm, dù sao chúng ta cũng là bạn…”
“Sao anh lại nghĩ trên thương trường còn có bạn bè đây?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ một tiếng, nhìn hắn, “Húc Khiên, đừng quên, từ khi mới bắt đầu, quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là giao dịch mà thôi.”
Ôn Húc Khiên bất giác cứng họng, trong mắt thoáng hiện lên một tia giận dữ cùng xấu hổ nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi. Nhìn Louis Thương Nghiêu hồi lâu, hắn mới lên tiếng, “Thương Nghiêu, là lúc trước anh đã nhận lời sẽ giúp cho văn phòng luật của tôi ngày càng phát triển, mà hiện giờ anh lại định làm cái gì? Qua cầu rút ván sao? Lúc đó, anh cũng không nói sẽ thu mua văn phòng luật của tôi!”
“Không sai! Ban đầu tôi vốn không có hứng thú đối với văn phòng luật của anh, nhưng mà bây giờ…” Louis Thương Nghiêu khẽ nghiêng người về phía trước như muốn dò xét hắn, khoé môi cong lên nụ cười có chút hứng thú, từng cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, toát lên phong thái cao cao tại thượng, “…tôi đột nhiên thay đổi chủ ý.”
"Anh..." Bàn tay Ôn Húc Khiên đang đặt trên đầu gối khẽ siết chặt lại như muốn dùng cách này để âm thầm phát tiết nỗi tức giận trong lòng, lại nhìn chằm chằm về phía Louis Thương Nghiêu, “Thương Nghiêu, anh luôn tự nhận mình là người biết giữ chữ tín, vậy chuyện vừa rồi tính là gì đây?”
Hắn biết rõ, người đàn ông trước mặt càng cười một cách thoải mái thì lòng dạ hắn càng thâm trầm, nhất là ánh mắt hắn. Thương Nghiêu người này giống như một vùng đất bí ẩn cực khó khám phá, nếu không thể chiếm thế chủ động, chỉ có thế chấp nhận bị hắn tuỳ ý sắp đặt mà thôi, nếu không, sẽ không có con đường sống.
"Húc Khiên, anh nói vậy không đúng rồi. Tôi chưa từng thất tín với anh bao giờ.” Quả nhiên Louis Thương Nghiêu không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, thân hình ngang tàng nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, từng làn khói xì gà toả ra khiến gương mặt cương nghị của hắn lúc sáng lúc tối, càng khiến người ta không cách nào đoán biết suy nghĩ hay tâm tình của hắn.
“Từ khi bắt đầu tôi đã nói, tôi sẽ khiến cho văn phòng luật của anh một bước lên mây, nhưng mà tôi cũng không hề nói, tôi sẽ để cho anh một bước lên mây.” Tiếng nói nhàn nhạt của hắn vang lên, lộ ra vẻ sắc bén cố hữu của một thương nhân quỷ kế đa đoan.
Ôn Húc Khiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị người khác hung hăng bổ xuống một chuỳ, dường như cả người hắn bị đẩy xuống vực thẳm khốn cùng vậy. Bàn tay đặt trên bàn vô thức nắm chặt lại, môi hắn cũng mím lại, không khó để nhận ra trong lòng hắn đang phẫn hận tới cực điểm nhưng lại không có chỗ để phát tiết.
Louis Thương Nghiêu khẽ liếc hắn một cái, cầm lấy chai rượu, giống như bạn cũ lâu ngày mới gặp, chủ động rót cho Ôn Húc Khiên một ly, liền đó lên tiếng thay đổi chủ đề.
"Nhưng mà..." Hắn chỉ nói có hai từ này, rồi dừng lại, cố ý không nói tiếp nữa.
Ôn Húc Khiên đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Louis Thương Nghiêu, ánh mắt đang tức giận liền sáng ngời, thái độ cũng lập tức thay đổi, vội vã chủ động cầm lấy chai rượu trong tay Louis Thương Nghiêu, rót cho hắn một ly…
"Thương Nghiêu, tôi biết rõ anh sẽ không đẩy tôi vào chỗ chết mà, dù sao…” Hắn suy nghĩ một chút, lại cười một tiếng, thu hết dũng khí nói ra một câu đã để trong lòng từ lâu.
“Dù sao, tôi và anh đều cùng ngồi trên một chiếc thuyền. Nói theo cách của người Trung Quốc nghĩa là chúng ta giống như con châu chấu buộc chung cùng một sợi dây, cho nên chúng ta cần phải hỗ trợ lẫn nhau để hai bên cùng có lợi mới được.”
“Con châu chấu cùng buộc chung một sợi dây?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, buồn cười lắc đầu. Húc Khiên à, ví dụ như vậy không được dễ nghe cho lắm.”
"Chỉ là ví dụ, chỉ là ví dụ thôi." Ôn Húc Khiên đương nhiên không muốn đắc tội với vị thần tài này, liền nở nụ cười làm lành. Hắn biết rõ, hiện giờ nói chuyện tình bạn với Louis Thương Nghiêu căn bản là không thích hợp. Chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là làm cho Lạc Tranh xem mà thôi. Hiện tại Lạc Tranh không có ở đây, hắn và Thương Nghiêu không cần phải giả bộ đóng kịch làm gì.
Nhìn Louis Thương Nghiêu vẫn luôn nở nụ cười hờ hững, Ôn Húc Khiên liền đặt chai rượu xuống, dè dặt hỏi, “Chuyện đó…Thương Nghiêu, anh vừa nói…điều đó có nghĩa là…”
"A, anh không nhắc thì tôi cũng quên mất.” Louis Thương Nghiêu làm ra vẻ bừng tỉnh, nhếch môi nói.
Ôn Húc Khiên nghe xong mấy lời này, ngoài mặt tuy ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng âm thầm chửi bới Louis Thương Nghiêu thậm tệ. Hắn biết rõ Louis Thương Nghiêu hoàn toàn cố ý biến mình thành người để bỡn cợt
Nếu như không phải vì nghĩ đến món tiền kia, hắn đã sớm tìm bằng chứng thật hùng hồn để đem Louis Thương Nghiêu kiện lên toà án cho bõ cơn hận, cho dù có phải nguỵ tạo chứng cứ đi chăng nữa.
Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, tuy thời gian ngắn ngủi chỉ tính bằng giây, nhưng ánh mắt quét cực nhanh trên gương mặt Ôn Húc Khiên đủ để trong lòng hắn có một cảm giác lạnh lẽo. Hắn luôn có cảm giác, từ trong ánh mắt người đàn ông này có thể cảm nhận một mối nguy hiểm luôn luôn thường trực khiến trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Tôi muốn nói là, anh vẫn còn có một con đường để đi, nhưng mà, con đường này cũng là con đường duy nhất của anh.” Louis Thương Nghiêu cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thuần khiết của nó, dường như rất hài lòng nở nụ cười, suốt quá trình cũng không buồn nhìn về phía Ôn Húc Khiên, từng lời nói ra mang theo sự kiên quyết cao độ.
Ôn Húc Khiên sững sờ, "Thương Nghiêu, lời này của anh... là có ý gì."
"Tôi sẽ cho anh một khoản tiền." Louis Thương Nghiêu nhẹ hớp một ngụm rượu đỏ, nhìn hắn lạnh nhạt nói tiếp.
“Một khoản tiền đủ cho anh đời này sống vô tư thoải mái. Đương nhiên, anh sẽ vẫn hoàn toàn yên tâm ngồi vững vị trí chủ tịch của mình.”
Tình hình bất lợi trong nháy mắt đảo chiều khiến Ôn Húc Khiên nghe xong cảm thấy hơi bị sốc, trong lúc nhất thời không có phản ứng, chỉ giật mình nhìn sững Louis Thương Nghiêu, ngỡ như mình vừa nghe nhầm.
Hắn vừa rồi không phải muốn thu mua văn phòng luật hay sao? Mặc dù Ôn Húc Khiên nghĩ mãi cũng không biết tại sao Thương Nghiêu vì cái gì mà nhất định đòi thu mua văn phòng luật của hắn!
“Anh không hề nghe nhầm! Chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn.” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cực kỳ sắc bén nhìn thấu tâm tư hắn.
"Điều kiện?" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên liền cảnh giác nhìn Louis Thương Nghiêu. Lần này hắn đã có chút kinh nghiệm, không muốn lại bất cẩn rơi vào thứ tưởng như ấm áp nhưng thực ra lại là đầm lầy sâu không thấy đáy.
"Phải, điều kiện!" Louis Thương Nghiêu nhìn hắn, nét cười trong mắt càng thêm rõ ràng, giống như ma quỷ dụ dỗ con người, tiếng cười lạnh lùng cũng theo từng lời của hắn vừa thốt ra.
“Điều kiện này chính là, tôi dùng số tiền kia mua Lạc Tranh. Nói cách khác, tôi muốn anh đem vợ mình hoàn toàn bán cho tôi.”
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 16 - Phần 2: Vụ giao dịch kinh người
"A?" Ôn Húc Khiên thực sự kinh ngạc.
“Thế nào? Không đành lòng?” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu mang theo ý mỉa mai rõ ràng, “Lạc Tranh đã ký đơn ly hôn rồi, tôi muốn có nốt chữ ký của anh.”
"Thương Nghiêu, anh làm như vậy….càng lúc càng không giống với thoả thuận ban đầu.” Ôn Húc Khiên cũng là đàn ông, hắn đương nhiên có thể nhìn ra sự mê luyến trong mắt Louis Thương Nghiêu. Hắn thực sự mê luyến Lạc Tranh, là sự đam mê nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Nghĩ tới đây, tận đáy lòng Ôn Húc Khiên không khỏi nổi lên một cảm giác ghen tuông cực độ, nhưng mà hắn lại không dám biểu hiện rõ ràng.
“Một câu thôi!” Lông mày Louis Thương Nghiêu hơi chau lại, vẻ mặt dường như không muốn chờ đợi thêm, ngón tay thon dài gõ nhịp xuống mặt bàn.
“Ký tên xong, anh có thể nhận được một khoản đầu tư lớn, với số tiền đó, anh muốn tìm bông hoa nào mà chẳng được. Chỉ có một điều kiện thôi, đó là từ nay về sau không cho phép đến tìm Lạc Tranh nữa. Nếu như anh không muốn ký tên…” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu đột ngột chuyển lạnh băng, toàn thân như toả ra hàn khí, ánh mắt sắc bén xoáy vào gương mặt Ôn Húc Khiên.
“Chẳng những anh không nhận được xu nào, mà thay vào đó, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đem văn phòng luật của anh nuốt trọn!”
Ôn Húc Khiên nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ đến biến sắc, đôi môi cũng khẽ run rẩy, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
“Tự mình cân nhắc cho kỹ, nhưng mà, tôi trước giờ vốn không có tính nhẫn nại, tôi chỉ cho anh ba phút đồng hồ để suy nghĩ. Sau thời gian đó, anh đừng trách tôi bất chấp cái gọi là tình bạn nhiều năm.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh, vẻ mặt liền khôi phục lại sự hờ hững thường ngày, nhưng mà, giọng nói của hắn lộ ra hàn khí kinh người…
Đây rõ ràng là một vụ giao dịch không bình đẳng. Thời gian suy nghĩ chỉ vỏn vẹn có ba phút đồng hồ mà thôi.
Ôn Húc Khiên vẫn luôn hiểu rõ đạo lý tiền đè chết người, cũng biết rõ trên thương trường không có tình bạn. Thương trường như chiến trường, người với người luôn vì mưu cầu lợi ích mà không ngừng tranh đoạt, chỉ cần có lợi họ sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.
Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào ghế ngồi, khoé môi vẫn lấp lánh nụ cười tà mị cùng tự tin, tự tin đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thời gian, từng tích tắc trôi đi, mỗi lần kim giây nhảy lên một vạch đều khiến Ôn Húc Khiên có một cảm giác kinh tâm động phách. Hắn không phải là không bỏ được Lạc Tranh, chỉ là hắn thật sự rất lo lắng, cho dù hắn đã đáp ứng điều kiện của Louis Thương Nghiêu thì chuyện này có thể thật sự được giải quyết hay sao? Hay là, Thương Nghiêu chẳng qua muốn đặt một cái bẫy lớn hơn chờ hắn sụp xuống mà thôi?
Trước giờ, Ôn Húc Khiên luôn luôn cảnh giác với những người xung quanh, càng không dễ dàng tin tưởng người nào. Nói một cách nghiêm túc thì đây chính là bản tính cố hữu của những người kinh doanh cần phải có.
Nhưng hôm nay, hắn thực sự không biết có nên tin tưởng Thương Nghiêu hay không?
“Sao rồi? Húc Khiên, ba phút sắp qua rồi…” Chẳng được bao lâu, Louis Thương Nghiêu lại cất tiếng, giọng điệu âm u như thể vang lên từ dưới địa ngục, càng giống như câu hồn sứ giả, lạnh lùng tuyên cáo thời gian tử vong của đối phương.
"Thương Nghiêu, tôi không hiểu!" Ôn Húc Khiên đột ngột nói ra câu này.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy chợt khẽ nhíu mày, tựa như đang chờ hắn nói tiếp.
"Tại sao lại là Lạc Tranh?" Ôn Húc Khiên dứt khoát hỏi thẳng.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại nói một câu khiến Ôn Húc Khiên vĩnh viễn không cách nào biết được đáp án thực sự.
“Tôi không cần thiết phải giải thích nguyên nhân với anh!” Đôi mắt lạnh băng của hắn lại quét qua Ôn Húc Khiên, “Tôi chỉ muốn anh biết rõ một điều, kể từ hôm nay, tôi cùng Lạc Tranh có phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Ôn Húc Khiên anh.”
Ôn Húc Khiên bất giác nghiến chặt hàm răng.
“Hiện giờ thì sao? Có thể nói cho tôi câu trả lời của anh rồi chứ?” Louis Thương Nghiêu khẽ vuốt ve ly rượu, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên.
"Thương Nghiêu, anh có thể... cho tôi thêm thời gian một ngày nữa?" Thần sắc Ôn Húc Khiên đột nhiên trở nên rất uể oải, cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu, “Thực ra, nói tôi không có chút tình cảm nào với Lạc Tranh cũng không đúng, nhiều năm như vậy, ít nhiều tôi cũng có cảm giác với cô ấy, anh cho tôi thêm một ngày để suy nghĩ, tôi thật sự….không muốn cứ như vậy lập tức quyết định. Dù sao đối với tôi mà nói, Lạc Tranh dù không phải là người yêu, cũng là một người hợp tác tuyệt vời trong công việc.”
Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt lại, cũng không nói gì, chỉ là lặng lẽ nhìn Ôn Húc Khiên, dường như đang muốn biết hắn thực sự muốn bày ra trò gì.
“Thương Nghiêu, xin anh tin tưởng tôi, cho tôi thời gian một ngày nữa. Chẳng lẽ, một ngày anh cũng không thể chờ sao?” Giọng của Ôn Húc Khiên lúc này nghe rất rầu rĩ, bộ dạng trông cũng cực kỳ thống khổ.
Louis Thương Nghiêu cũng không lập tức cự tuyệt mà chỉ nhìn hắn hồi lâu, rốt cục, khoé môi hơi nhếch lên như thể đã sắp đặt xong mọi chuyện. Hắn nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng vào cái ly của Ôn Húc Khiên, lên tiếng, “Được, vậy tôi chờ thêm một ngày, hy vọng, anh sẽ không khiến tôi thất vọng.” Nói xong, nụ cười trong đáy mắt hắn càng trở nên nồng đậm hơn.
Ôn Húc Khiên vội vàng cầm lấy cái ly, vẻ mặt đầy sự cẩn thận như thể đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng đáy lòng lại ngầm toan tính một kế hoạch lớn hơn…
***
Một thanh chip có thể chứa được bao nhiêu dữ liệu? Câu trả lời là vô cùng lớn nếu chúng ta muốn như vậy. Lạc Tranh cuối cùng cũng được lĩnh giáo điều này khi xem xét phần dữ liệu lưu trữ trong đó.
Nếu muốn trong khoảng thời gian hai, ba ngày ngắn ngủi có thể xem xong toàn bộ tài liệu trong đó thực là chuyện không thể được. Nhưng thật may mắn, thân là một luật sư danh tiếng, Lạc Tranh có được bản lãnh lớn nhất chính là có thể vận dụng tối đa khả năng phân tích cùng trí nhớ siêu việt để nắm bắt nó. Nàng đem chỗ tài liệu kia chia thành từng loại, những sản nghiệp có liên hệ với nhau được tập hợp và phân tích rồi ghi nhớ trong đầu. Có thể nói, cách này khiến nàng đã giải quyết được không ít công việc, tuy nói không thể lập tức nhớ hết những tài liệu này, nhưng việc có liên quan đến nguyên tắc vận hành cùng tình huống phát sinh của tập đoàn WORLD, nàng đã nắm được khá rõ.
Đối với một luật sư, Lạc Tranh luôn cho rằng trí nhớ là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vậy, từ trước khi trở thành một luật sư nổi tiếng, Lạc Tranh vẫn luôn không ngừng bồi dưỡng để nâng cao trí nhớ của mình.
Bởi vì, nàng tự nhận bản thân mình không phải là người có trí nhớ thiên tài gì, nhưng trí nhớ có thể dùng các phương pháp khoa học để tăng cường. Từ khi còn học trong trường, nàng luôn không ngừng rèn luyện để tối ưu hoá trí nhớ của mình. Kết quả thực sự như nàng mong muốn, phương thức này đã khiến khi nàng trở thành luật sư càng lúc càng phát huy vai trò quan trọng.
Đem những tài liệu cần phải tìm hiểu trước nắm bắt cho rõ ràng, đem những tin tức tối quan trọng ghi nhớ trong đầu, những tài liệu có thể tạm thời chưa cần quá quan tâm đặt qua một bên, cứ như vậy, Lạc Tranh vừa xem xét vừa chỉnh đốn lại thông tin một cách cặn kẽ. Dần dần, từ chỗ không nắm được chút gì về tập đoàn WORLD, Lạc Tranh đã có thể nhanh chóng nắm rõ quy trình vận hành của nó cũng như vai trò của những người đang tham gia điều hành nó.
Lạc Tranh xem tài liệu đến mê mẩn cả người, dường như chỉ có cách này mới khiến nàng quên đi hết thảy sự việc đau lòng phát sinh ngày hôm qua.
Nàng không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích, vì một người đàn ông như vậy mà lãng phí thời gian đối với nàng mà nói chẳng khác nào đâm đầu tự sát. Trên má vẫn còn chút cảm giác đau đớn sót lại, cái tát này, đã đem toàn bộ ân tình trong quá khứ hoàn toàn xoá sạch.
Lạc Tranh xem tài liệu đến xuất thần, ngay cả Louis Thương Nghiêu bước vào lúc nào nàng cũng không biết. Khi nàng ý thức được trong không khí có gì đó khác thường, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ánh mắt lấp lánh ý cười của Louis Thương Nghiêu đang nhìn chăm chú vào mình…
Ôn Húc Khiên khẽ liếm môi, cố nặn ra một nụ cười thân thiện lại cảm thấy thực sự khó khăn, vì vậy liền hắng giọng một cái, cất giọng nói có chút mất tự nhiên, “Thương Nghiêu, anh làm như vậy không hay cho lắm, dù sao chúng ta cũng là bạn…”
“Sao anh lại nghĩ trên thương trường còn có bạn bè đây?” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ một tiếng, nhìn hắn, “Húc Khiên, đừng quên, từ khi mới bắt đầu, quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ là giao dịch mà thôi.”
Ôn Húc Khiên bất giác cứng họng, trong mắt thoáng hiện lên một tia giận dữ cùng xấu hổ nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi. Nhìn Louis Thương Nghiêu hồi lâu, hắn mới lên tiếng, “Thương Nghiêu, là lúc trước anh đã nhận lời sẽ giúp cho văn phòng luật của tôi ngày càng phát triển, mà hiện giờ anh lại định làm cái gì? Qua cầu rút ván sao? Lúc đó, anh cũng không nói sẽ thu mua văn phòng luật của tôi!”
“Không sai! Ban đầu tôi vốn không có hứng thú đối với văn phòng luật của anh, nhưng mà bây giờ…” Louis Thương Nghiêu khẽ nghiêng người về phía trước như muốn dò xét hắn, khoé môi cong lên nụ cười có chút hứng thú, từng cử chỉ đều vô cùng nhẹ nhàng tao nhã, toát lên phong thái cao cao tại thượng, “…tôi đột nhiên thay đổi chủ ý.”
"Anh..." Bàn tay Ôn Húc Khiên đang đặt trên đầu gối khẽ siết chặt lại như muốn dùng cách này để âm thầm phát tiết nỗi tức giận trong lòng, lại nhìn chằm chằm về phía Louis Thương Nghiêu, “Thương Nghiêu, anh luôn tự nhận mình là người biết giữ chữ tín, vậy chuyện vừa rồi tính là gì đây?”
Hắn biết rõ, người đàn ông trước mặt càng cười một cách thoải mái thì lòng dạ hắn càng thâm trầm, nhất là ánh mắt hắn. Thương Nghiêu người này giống như một vùng đất bí ẩn cực khó khám phá, nếu không thể chiếm thế chủ động, chỉ có thế chấp nhận bị hắn tuỳ ý sắp đặt mà thôi, nếu không, sẽ không có con đường sống.
"Húc Khiên, anh nói vậy không đúng rồi. Tôi chưa từng thất tín với anh bao giờ.” Quả nhiên Louis Thương Nghiêu không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, thân hình ngang tàng nhẹ nhàng dựa vào lưng ghế, từng làn khói xì gà toả ra khiến gương mặt cương nghị của hắn lúc sáng lúc tối, càng khiến người ta không cách nào đoán biết suy nghĩ hay tâm tình của hắn.
“Từ khi bắt đầu tôi đã nói, tôi sẽ khiến cho văn phòng luật của anh một bước lên mây, nhưng mà tôi cũng không hề nói, tôi sẽ để cho anh một bước lên mây.” Tiếng nói nhàn nhạt của hắn vang lên, lộ ra vẻ sắc bén cố hữu của một thương nhân quỷ kế đa đoan.
Ôn Húc Khiên chỉ cảm thấy đỉnh đầu như bị người khác hung hăng bổ xuống một chuỳ, dường như cả người hắn bị đẩy xuống vực thẳm khốn cùng vậy. Bàn tay đặt trên bàn vô thức nắm chặt lại, môi hắn cũng mím lại, không khó để nhận ra trong lòng hắn đang phẫn hận tới cực điểm nhưng lại không có chỗ để phát tiết.
Louis Thương Nghiêu khẽ liếc hắn một cái, cầm lấy chai rượu, giống như bạn cũ lâu ngày mới gặp, chủ động rót cho Ôn Húc Khiên một ly, liền đó lên tiếng thay đổi chủ đề.
"Nhưng mà..." Hắn chỉ nói có hai từ này, rồi dừng lại, cố ý không nói tiếp nữa.
Ôn Húc Khiên đương nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của Louis Thương Nghiêu, ánh mắt đang tức giận liền sáng ngời, thái độ cũng lập tức thay đổi, vội vã chủ động cầm lấy chai rượu trong tay Louis Thương Nghiêu, rót cho hắn một ly…
"Thương Nghiêu, tôi biết rõ anh sẽ không đẩy tôi vào chỗ chết mà, dù sao…” Hắn suy nghĩ một chút, lại cười một tiếng, thu hết dũng khí nói ra một câu đã để trong lòng từ lâu.
“Dù sao, tôi và anh đều cùng ngồi trên một chiếc thuyền. Nói theo cách của người Trung Quốc nghĩa là chúng ta giống như con châu chấu buộc chung cùng một sợi dây, cho nên chúng ta cần phải hỗ trợ lẫn nhau để hai bên cùng có lợi mới được.”
“Con châu chấu cùng buộc chung một sợi dây?” Louis Thương Nghiêu nghe vậy, buồn cười lắc đầu. Húc Khiên à, ví dụ như vậy không được dễ nghe cho lắm.”
"Chỉ là ví dụ, chỉ là ví dụ thôi." Ôn Húc Khiên đương nhiên không muốn đắc tội với vị thần tài này, liền nở nụ cười làm lành. Hắn biết rõ, hiện giờ nói chuyện tình bạn với Louis Thương Nghiêu căn bản là không thích hợp. Chuyện đó chẳng qua cũng chỉ là làm cho Lạc Tranh xem mà thôi. Hiện tại Lạc Tranh không có ở đây, hắn và Thương Nghiêu không cần phải giả bộ đóng kịch làm gì.
Nhìn Louis Thương Nghiêu vẫn luôn nở nụ cười hờ hững, Ôn Húc Khiên liền đặt chai rượu xuống, dè dặt hỏi, “Chuyện đó…Thương Nghiêu, anh vừa nói…điều đó có nghĩa là…”
"A, anh không nhắc thì tôi cũng quên mất.” Louis Thương Nghiêu làm ra vẻ bừng tỉnh, nhếch môi nói.
Ôn Húc Khiên nghe xong mấy lời này, ngoài mặt tuy ra vẻ tươi cười, nhưng trong lòng âm thầm chửi bới Louis Thương Nghiêu thậm tệ. Hắn biết rõ Louis Thương Nghiêu hoàn toàn cố ý biến mình thành người để bỡn cợt
Nếu như không phải vì nghĩ đến món tiền kia, hắn đã sớm tìm bằng chứng thật hùng hồn để đem Louis Thương Nghiêu kiện lên toà án cho bõ cơn hận, cho dù có phải nguỵ tạo chứng cứ đi chăng nữa.
Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, tuy thời gian ngắn ngủi chỉ tính bằng giây, nhưng ánh mắt quét cực nhanh trên gương mặt Ôn Húc Khiên đủ để trong lòng hắn có một cảm giác lạnh lẽo. Hắn luôn có cảm giác, từ trong ánh mắt người đàn ông này có thể cảm nhận một mối nguy hiểm luôn luôn thường trực khiến trong lòng không khỏi cảm thấy kinh hãi.
“Tôi muốn nói là, anh vẫn còn có một con đường để đi, nhưng mà, con đường này cũng là con đường duy nhất của anh.” Louis Thương Nghiêu cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thuần khiết của nó, dường như rất hài lòng nở nụ cười, suốt quá trình cũng không buồn nhìn về phía Ôn Húc Khiên, từng lời nói ra mang theo sự kiên quyết cao độ.
Ôn Húc Khiên sững sờ, "Thương Nghiêu, lời này của anh... là có ý gì."
"Tôi sẽ cho anh một khoản tiền." Louis Thương Nghiêu nhẹ hớp một ngụm rượu đỏ, nhìn hắn lạnh nhạt nói tiếp.
“Một khoản tiền đủ cho anh đời này sống vô tư thoải mái. Đương nhiên, anh sẽ vẫn hoàn toàn yên tâm ngồi vững vị trí chủ tịch của mình.”
Tình hình bất lợi trong nháy mắt đảo chiều khiến Ôn Húc Khiên nghe xong cảm thấy hơi bị sốc, trong lúc nhất thời không có phản ứng, chỉ giật mình nhìn sững Louis Thương Nghiêu, ngỡ như mình vừa nghe nhầm.
Hắn vừa rồi không phải muốn thu mua văn phòng luật hay sao? Mặc dù Ôn Húc Khiên nghĩ mãi cũng không biết tại sao Thương Nghiêu vì cái gì mà nhất định đòi thu mua văn phòng luật của hắn!
“Anh không hề nghe nhầm! Chỉ cần anh đáp ứng điều kiện của tôi, tôi sẽ cho anh thứ anh muốn.” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu cực kỳ sắc bén nhìn thấu tâm tư hắn.
"Điều kiện?" Vẻ mặt Ôn Húc Khiên liền cảnh giác nhìn Louis Thương Nghiêu. Lần này hắn đã có chút kinh nghiệm, không muốn lại bất cẩn rơi vào thứ tưởng như ấm áp nhưng thực ra lại là đầm lầy sâu không thấy đáy.
"Phải, điều kiện!" Louis Thương Nghiêu nhìn hắn, nét cười trong mắt càng thêm rõ ràng, giống như ma quỷ dụ dỗ con người, tiếng cười lạnh lùng cũng theo từng lời của hắn vừa thốt ra.
“Điều kiện này chính là, tôi dùng số tiền kia mua Lạc Tranh. Nói cách khác, tôi muốn anh đem vợ mình hoàn toàn bán cho tôi.”
Hồi 6: Sập bẫy
Chương 16 - Phần 2: Vụ giao dịch kinh người
"A?" Ôn Húc Khiên thực sự kinh ngạc.
“Thế nào? Không đành lòng?” Nụ cười của Louis Thương Nghiêu mang theo ý mỉa mai rõ ràng, “Lạc Tranh đã ký đơn ly hôn rồi, tôi muốn có nốt chữ ký của anh.”
"Thương Nghiêu, anh làm như vậy….càng lúc càng không giống với thoả thuận ban đầu.” Ôn Húc Khiên cũng là đàn ông, hắn đương nhiên có thể nhìn ra sự mê luyến trong mắt Louis Thương Nghiêu. Hắn thực sự mê luyến Lạc Tranh, là sự đam mê nguyên thuỷ nhất của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Nghĩ tới đây, tận đáy lòng Ôn Húc Khiên không khỏi nổi lên một cảm giác ghen tuông cực độ, nhưng mà hắn lại không dám biểu hiện rõ ràng.
“Một câu thôi!” Lông mày Louis Thương Nghiêu hơi chau lại, vẻ mặt dường như không muốn chờ đợi thêm, ngón tay thon dài gõ nhịp xuống mặt bàn.
“Ký tên xong, anh có thể nhận được một khoản đầu tư lớn, với số tiền đó, anh muốn tìm bông hoa nào mà chẳng được. Chỉ có một điều kiện thôi, đó là từ nay về sau không cho phép đến tìm Lạc Tranh nữa. Nếu như anh không muốn ký tên…” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu đột ngột chuyển lạnh băng, toàn thân như toả ra hàn khí, ánh mắt sắc bén xoáy vào gương mặt Ôn Húc Khiên.
“Chẳng những anh không nhận được xu nào, mà thay vào đó, tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất đem văn phòng luật của anh nuốt trọn!”
Ôn Húc Khiên nghe vậy, vẻ mặt hoảng sợ đến biến sắc, đôi môi cũng khẽ run rẩy, hồi lâu cũng không biết nên nói gì.
“Tự mình cân nhắc cho kỹ, nhưng mà, tôi trước giờ vốn không có tính nhẫn nại, tôi chỉ cho anh ba phút đồng hồ để suy nghĩ. Sau thời gian đó, anh đừng trách tôi bất chấp cái gọi là tình bạn nhiều năm.” Louis Thương Nghiêu cười lạnh, vẻ mặt liền khôi phục lại sự hờ hững thường ngày, nhưng mà, giọng nói của hắn lộ ra hàn khí kinh người…
Đây rõ ràng là một vụ giao dịch không bình đẳng. Thời gian suy nghĩ chỉ vỏn vẹn có ba phút đồng hồ mà thôi.
Ôn Húc Khiên vẫn luôn hiểu rõ đạo lý tiền đè chết người, cũng biết rõ trên thương trường không có tình bạn. Thương trường như chiến trường, người với người luôn vì mưu cầu lợi ích mà không ngừng tranh đoạt, chỉ cần có lợi họ sẵn sàng trả bất kỳ giá nào.
Louis Thương Nghiêu dựa lưng vào ghế ngồi, khoé môi vẫn lấp lánh nụ cười tà mị cùng tự tin, tự tin đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Thời gian, từng tích tắc trôi đi, mỗi lần kim giây nhảy lên một vạch đều khiến Ôn Húc Khiên có một cảm giác kinh tâm động phách. Hắn không phải là không bỏ được Lạc Tranh, chỉ là hắn thật sự rất lo lắng, cho dù hắn đã đáp ứng điều kiện của Louis Thương Nghiêu thì chuyện này có thể thật sự được giải quyết hay sao? Hay là, Thương Nghiêu chẳng qua muốn đặt một cái bẫy lớn hơn chờ hắn sụp xuống mà thôi?
Trước giờ, Ôn Húc Khiên luôn luôn cảnh giác với những người xung quanh, càng không dễ dàng tin tưởng người nào. Nói một cách nghiêm túc thì đây chính là bản tính cố hữu của những người kinh doanh cần phải có.
Nhưng hôm nay, hắn thực sự không biết có nên tin tưởng Thương Nghiêu hay không?
“Sao rồi? Húc Khiên, ba phút sắp qua rồi…” Chẳng được bao lâu, Louis Thương Nghiêu lại cất tiếng, giọng điệu âm u như thể vang lên từ dưới địa ngục, càng giống như câu hồn sứ giả, lạnh lùng tuyên cáo thời gian tử vong của đối phương.
"Thương Nghiêu, tôi không hiểu!" Ôn Húc Khiên đột ngột nói ra câu này.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy chợt khẽ nhíu mày, tựa như đang chờ hắn nói tiếp.
"Tại sao lại là Lạc Tranh?" Ôn Húc Khiên dứt khoát hỏi thẳng.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy hừ lạnh một tiếng, lại nói một câu khiến Ôn Húc Khiên vĩnh viễn không cách nào biết được đáp án thực sự.
“Tôi không cần thiết phải giải thích nguyên nhân với anh!” Đôi mắt lạnh băng của hắn lại quét qua Ôn Húc Khiên, “Tôi chỉ muốn anh biết rõ một điều, kể từ hôm nay, tôi cùng Lạc Tranh có phát sinh bất cứ chuyện gì cũng không liên quan đến Ôn Húc Khiên anh.”
Ôn Húc Khiên bất giác nghiến chặt hàm răng.
“Hiện giờ thì sao? Có thể nói cho tôi câu trả lời của anh rồi chứ?” Louis Thương Nghiêu khẽ vuốt ve ly rượu, đôi mắt sắc bén như chim ưng không ngừng nhìn chằm chằm Ôn Húc Khiên.
"Thương Nghiêu, anh có thể... cho tôi thêm thời gian một ngày nữa?" Thần sắc Ôn Húc Khiên đột nhiên trở nên rất uể oải, cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu, “Thực ra, nói tôi không có chút tình cảm nào với Lạc Tranh cũng không đúng, nhiều năm như vậy, ít nhiều tôi cũng có cảm giác với cô ấy, anh cho tôi thêm một ngày để suy nghĩ, tôi thật sự….không muốn cứ như vậy lập tức quyết định. Dù sao đối với tôi mà nói, Lạc Tranh dù không phải là người yêu, cũng là một người hợp tác tuyệt vời trong công việc.”
Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt lại, cũng không nói gì, chỉ là lặng lẽ nhìn Ôn Húc Khiên, dường như đang muốn biết hắn thực sự muốn bày ra trò gì.
“Thương Nghiêu, xin anh tin tưởng tôi, cho tôi thời gian một ngày nữa. Chẳng lẽ, một ngày anh cũng không thể chờ sao?” Giọng của Ôn Húc Khiên lúc này nghe rất rầu rĩ, bộ dạng trông cũng cực kỳ thống khổ.
Louis Thương Nghiêu cũng không lập tức cự tuyệt mà chỉ nhìn hắn hồi lâu, rốt cục, khoé môi hơi nhếch lên như thể đã sắp đặt xong mọi chuyện. Hắn nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng vào cái ly của Ôn Húc Khiên, lên tiếng, “Được, vậy tôi chờ thêm một ngày, hy vọng, anh sẽ không khiến tôi thất vọng.” Nói xong, nụ cười trong đáy mắt hắn càng trở nên nồng đậm hơn.
Ôn Húc Khiên vội vàng cầm lấy cái ly, vẻ mặt đầy sự cẩn thận như thể đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, nhưng đáy lòng lại ngầm toan tính một kế hoạch lớn hơn…
***
Một thanh chip có thể chứa được bao nhiêu dữ liệu? Câu trả lời là vô cùng lớn nếu chúng ta muốn như vậy. Lạc Tranh cuối cùng cũng được lĩnh giáo điều này khi xem xét phần dữ liệu lưu trữ trong đó.
Nếu muốn trong khoảng thời gian hai, ba ngày ngắn ngủi có thể xem xong toàn bộ tài liệu trong đó thực là chuyện không thể được. Nhưng thật may mắn, thân là một luật sư danh tiếng, Lạc Tranh có được bản lãnh lớn nhất chính là có thể vận dụng tối đa khả năng phân tích cùng trí nhớ siêu việt để nắm bắt nó. Nàng đem chỗ tài liệu kia chia thành từng loại, những sản nghiệp có liên hệ với nhau được tập hợp và phân tích rồi ghi nhớ trong đầu. Có thể nói, cách này khiến nàng đã giải quyết được không ít công việc, tuy nói không thể lập tức nhớ hết những tài liệu này, nhưng việc có liên quan đến nguyên tắc vận hành cùng tình huống phát sinh của tập đoàn WORLD, nàng đã nắm được khá rõ.
Đối với một luật sư, Lạc Tranh luôn cho rằng trí nhớ là điều cực kỳ quan trọng. Bởi vậy, từ trước khi trở thành một luật sư nổi tiếng, Lạc Tranh vẫn luôn không ngừng bồi dưỡng để nâng cao trí nhớ của mình.
Bởi vì, nàng tự nhận bản thân mình không phải là người có trí nhớ thiên tài gì, nhưng trí nhớ có thể dùng các phương pháp khoa học để tăng cường. Từ khi còn học trong trường, nàng luôn không ngừng rèn luyện để tối ưu hoá trí nhớ của mình. Kết quả thực sự như nàng mong muốn, phương thức này đã khiến khi nàng trở thành luật sư càng lúc càng phát huy vai trò quan trọng.
Đem những tài liệu cần phải tìm hiểu trước nắm bắt cho rõ ràng, đem những tin tức tối quan trọng ghi nhớ trong đầu, những tài liệu có thể tạm thời chưa cần quá quan tâm đặt qua một bên, cứ như vậy, Lạc Tranh vừa xem xét vừa chỉnh đốn lại thông tin một cách cặn kẽ. Dần dần, từ chỗ không nắm được chút gì về tập đoàn WORLD, Lạc Tranh đã có thể nhanh chóng nắm rõ quy trình vận hành của nó cũng như vai trò của những người đang tham gia điều hành nó.
Lạc Tranh xem tài liệu đến mê mẩn cả người, dường như chỉ có cách này mới khiến nàng quên đi hết thảy sự việc đau lòng phát sinh ngày hôm qua.
Nàng không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích, vì một người đàn ông như vậy mà lãng phí thời gian đối với nàng mà nói chẳng khác nào đâm đầu tự sát. Trên má vẫn còn chút cảm giác đau đớn sót lại, cái tát này, đã đem toàn bộ ân tình trong quá khứ hoàn toàn xoá sạch.
Lạc Tranh xem tài liệu đến xuất thần, ngay cả Louis Thương Nghiêu bước vào lúc nào nàng cũng không biết. Khi nàng ý thức được trong không khí có gì đó khác thường, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy ánh mắt lấp lánh ý cười của Louis Thương Nghiêu đang nhìn chăm chú vào mình…
/190
|