Chương 33: Hãy nhớ cô đang ở đâu, vị trí nào?
Hoắc Vĩnh Hào đưa Bạch An Nhiên về đến tận biệt thự của anh, Bạch An Nhiên vốn không muốn làm phiền nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn thì lại không lỡ từ chối. Đành để hắn đưa về.
Dư Mộ Phàm mặc dù là về nhà nhưng lại không ngừng mong chờ bóng dáng của cô, còn có ý muốn đi tìm thì rốt cuộc cô cũng xuất hiện. Bên cạnh còn là một người đàn ông giàu có. Bạch An Nhiên, nhanh như vậy đã tìm được người thay thế anh!
Đi đâu về?
Bạch An Nhiên hơi sựng người, khuya như vậy, anh vẫn còn chờ cô sao?
Tôi có chút việc!
Việc gì? Ở khách sạn...hay nhà riêng? _Dư Mộ Phàm tàn nhẫn nói.
Lời nói ra ngay cả chính anh cũng thấy kinh hãi, anh như thế nào lại quan tâm đến cô, từ khi nào anh lại quan tâm đến cả những thứ nhỏ nhặt như vậy. Kế hoạch đã định lời nói ra rút lại không được:
Anh nói vậy là có ý gì? Chủ tịch Dư phiền anh chú ý đến cách ăn nói một chút!
Chủ tịch Dư! Cô Bạch, tôi chính là như vậy, như thế nào, thấy thất vọng? _Anh hỏi.
Phải, tôi không ngờ trong mắt chủ tịch Dư tôi lại là loại người đó! _Cô cười, nụ cười xót xa.
Cô Bạch, nên nhớ rằng...cô...đang ở đâu, vị trí nào?
Tôi biết, có lẽ làm phiền anh một thời gian, hai ngày nữa nhất định tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh, chủ tịch Dư!
Bạch An Nhiên mạnh miệng nói, cũng chỉ là nhất thời, cô ngay cả việc làm hiện tại cũng khó khăn biết tìm đâu ra căn nhà cho hai mẹ con chứ?
Mẹ, đói...! _Ôn Vân từ trong lòng mẹ dụi dụi đầu nói, hai mắt long lanh nhìn.
Không ai nói với ai câu nào, bóng dáng cao lớn khuất dần rồi biến mất sau cầu thang, Bạch An Nhiên vờ như không có chuyện gì mỉm cười giao bé con lại cho bác Lâm.
Cửa đóng lại, cô cũng mất bình tĩnh rơi nước mắt, thì ra cô đối với anh là dạng người đó, thì ra anh đã không cần nữa rồi? Là ai mặc cô la hét muốn cô ở lại đây cơ chứ, là ai nói hãy cho họ cơ hội? Tranh cãi khi nãy cô nên hiểu như thế nào đây?
Chủ tịch, ngài định để cô Bạch rời khỏi đây sao?
Ra ngoài đi, nếu không có chuyện gì quan trọng không cần báo cáo!
Dư Mộ Phàm nói sau đó cũng tiêu sái bước vào phòng tắm, Không ngoảnh lại nhìn.
Vệ sĩ thân cận lập tức lui ra, cả căn phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo không chân thực, chiếc máy tính truyền đến hình ảnh Bạch An Nhiên khóc đến đau lòng.
332
Lại một đêm dài trôi qua, đã lâu rồi, cô chưa mơ lại giấc mơ ấy. Bao lâu rồi, 1 ngày, 2 ngày hay 1 tháng, cô cứ nghĩ nó sẽ đi vào dĩ vãng thì ra nó vẫn luôn thường trực chờ đợi. Ngày trước mỗi lần cô mơ thấy nó, trong tiềm thức như thể có một người vô cùng vô cùng dịu dàng vỗ về cô, ngày hôm nay, tại sao lại mơ nó rồi? Đến khi nào cô mới thoát ra khỏi cái ám ảnh ấy?
Bạch An Nhiên rời giường, sang căn phòng bên cạnh nhìn bé con đang say ngủ, trong lòng bỗng nặng trĩu.
Thời gian tới, có lẽ sẽ vất vả cho con, nhưng mà bảo bối..mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con. Tin tưởng mẹ! _Bạch An Nhiên thì thầm nói, đặt lên tay bé con một nụ hôn-nụ hôn của tình thương, lời hứa hẹn của cô.
Cô không biết mình sẽ ở đâu khi hết thời hạn hai ngày, nơi ấy có những con người mới, không vó nỗi buồn, không có nước mắt và hơn thế nơi ấy không có anh. Nghĩ đến đây, tin cô bỗng thấy đau nhói, cô không cam tâm, quay trở lại phòng, Bạch An Nhiên lục lọi trong túi xách, là Hoắc Vĩnh Hào đã tranh thủ quay lại ngõ vải lấy cho cô. Bạch An Nhiên cầm xấp vải lặng lẽ rơi nước mắt, dù sao cũng đã có những ngày tháng rất vui vẻ, anh cũng đã giúp hai mẹ con cô rất nhiều, may cho anh một bộ, có lẽ sẽ không có vấn đề hơn nữa, cô bây giờ chính là may cho người thương, mặc kệ anh có chấp nhận, cô vẫn sẽ may.
Bạch An Nhiên dựa vào số đo ngày trước đã may, bắt đầu cắt vải, cẩn thận từng đường nét, suy nghĩ tính toán chắc chắn mới dám đặt phấn.
Hơn 2 giờ sáng, căn phòng đáng lẽ nên im lặng liên tục vang lên tiếng cắt vải rất nhỏ, rất nhỏ.
Ở căn phòng bên cạnh, cũng có một người ngây ngốc nhìn từng hành động. Đêm nay, có hai người không ngủ, nhưng họ không chung suy nghĩ, người dành tình cảm vào những tấm vải người chỉ có thể nhìn, chỉ nhìn không dám bước thêm bước nữa.
------------
6h sáng, Bạch An Nhiên đã thức dậy, tranh thủ lên mạng tìm kiếm nơi ở, cuộc sống lúc trước của cô cũng không đến nỗi tệ như bây giờ, ít ra cô cũng không phải tốn công đi tìm nhà thuê. Ít ra cô cũng sẽ không gặp anh.
Cánh cửa mở ra,bác Lâm cùng bé con khúc khích đi vào, Ôn Vân tập tễnh bước lại chỗ mẹ nhìn chăm chăm vò màn hình máy tính, dường như rất tò mò.
An Nhiên, hôm nay cô không đi làm sao?
Không bác, cháu tính sẽ đi kiếm việc khác làm! _Cô cười.
Việc khác, là việc gì, mà cô làm cái gì vậy? Mới sáng sớm đã suy nghĩ đăm chiêu vậy rồi! _Bác Lâm cũng tò mò không kém, hơi nheo nheo mắt nhìn màn hình máy tính.
Bạch An Nhiên hơi khựng lại, cất máy tính vào túi, cô đón lấy Ôn Vân từ tay bác Lâm, mỉm cười nói:
Không có gì đâu, cháu chỉ muốn thử thay đổi công việc thôi, không có gì hết!
Câu chuyện còn chưa kết thúc, phía dưới đã là tiếng thủy tinh vỡ tan, cả ba vội vã xuống dưới. Cả đám đông vây quanh vòng khách, người giúp việc ở tận nhà dưới cũng theo lên biệt thự đứng từ xa bàn tán. Bạch An Nhiên cũng không ngoại lệ, đứng ở ngã rẽ cầu thang nhìn xuống không khỏi tò mò.
Một chị giúp việc đang không ngừng nói tiếng xin lỗi mà người nhận thì lại nở nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt trang điểm kĩ càng.
End chương 34: Hãy nhớ cô đang ở đâu, vị trí nào!
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
Hoắc Vĩnh Hào đưa Bạch An Nhiên về đến tận biệt thự của anh, Bạch An Nhiên vốn không muốn làm phiền nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của hắn thì lại không lỡ từ chối. Đành để hắn đưa về.
Dư Mộ Phàm mặc dù là về nhà nhưng lại không ngừng mong chờ bóng dáng của cô, còn có ý muốn đi tìm thì rốt cuộc cô cũng xuất hiện. Bên cạnh còn là một người đàn ông giàu có. Bạch An Nhiên, nhanh như vậy đã tìm được người thay thế anh!
Đi đâu về?
Bạch An Nhiên hơi sựng người, khuya như vậy, anh vẫn còn chờ cô sao?
Tôi có chút việc!
Việc gì? Ở khách sạn...hay nhà riêng? _Dư Mộ Phàm tàn nhẫn nói.
Lời nói ra ngay cả chính anh cũng thấy kinh hãi, anh như thế nào lại quan tâm đến cô, từ khi nào anh lại quan tâm đến cả những thứ nhỏ nhặt như vậy. Kế hoạch đã định lời nói ra rút lại không được:
Anh nói vậy là có ý gì? Chủ tịch Dư phiền anh chú ý đến cách ăn nói một chút!
Chủ tịch Dư! Cô Bạch, tôi chính là như vậy, như thế nào, thấy thất vọng? _Anh hỏi.
Phải, tôi không ngờ trong mắt chủ tịch Dư tôi lại là loại người đó! _Cô cười, nụ cười xót xa.
Cô Bạch, nên nhớ rằng...cô...đang ở đâu, vị trí nào?
Tôi biết, có lẽ làm phiền anh một thời gian, hai ngày nữa nhất định tôi sẽ rời khỏi tầm mắt của anh, chủ tịch Dư!
Bạch An Nhiên mạnh miệng nói, cũng chỉ là nhất thời, cô ngay cả việc làm hiện tại cũng khó khăn biết tìm đâu ra căn nhà cho hai mẹ con chứ?
Mẹ, đói...! _Ôn Vân từ trong lòng mẹ dụi dụi đầu nói, hai mắt long lanh nhìn.
Không ai nói với ai câu nào, bóng dáng cao lớn khuất dần rồi biến mất sau cầu thang, Bạch An Nhiên vờ như không có chuyện gì mỉm cười giao bé con lại cho bác Lâm.
Cửa đóng lại, cô cũng mất bình tĩnh rơi nước mắt, thì ra cô đối với anh là dạng người đó, thì ra anh đã không cần nữa rồi? Là ai mặc cô la hét muốn cô ở lại đây cơ chứ, là ai nói hãy cho họ cơ hội? Tranh cãi khi nãy cô nên hiểu như thế nào đây?
Chủ tịch, ngài định để cô Bạch rời khỏi đây sao?
Ra ngoài đi, nếu không có chuyện gì quan trọng không cần báo cáo!
Dư Mộ Phàm nói sau đó cũng tiêu sái bước vào phòng tắm, Không ngoảnh lại nhìn.
Vệ sĩ thân cận lập tức lui ra, cả căn phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo không chân thực, chiếc máy tính truyền đến hình ảnh Bạch An Nhiên khóc đến đau lòng.
332
Lại một đêm dài trôi qua, đã lâu rồi, cô chưa mơ lại giấc mơ ấy. Bao lâu rồi, 1 ngày, 2 ngày hay 1 tháng, cô cứ nghĩ nó sẽ đi vào dĩ vãng thì ra nó vẫn luôn thường trực chờ đợi. Ngày trước mỗi lần cô mơ thấy nó, trong tiềm thức như thể có một người vô cùng vô cùng dịu dàng vỗ về cô, ngày hôm nay, tại sao lại mơ nó rồi? Đến khi nào cô mới thoát ra khỏi cái ám ảnh ấy?
Bạch An Nhiên rời giường, sang căn phòng bên cạnh nhìn bé con đang say ngủ, trong lòng bỗng nặng trĩu.
Thời gian tới, có lẽ sẽ vất vả cho con, nhưng mà bảo bối..mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con. Tin tưởng mẹ! _Bạch An Nhiên thì thầm nói, đặt lên tay bé con một nụ hôn-nụ hôn của tình thương, lời hứa hẹn của cô.
Cô không biết mình sẽ ở đâu khi hết thời hạn hai ngày, nơi ấy có những con người mới, không vó nỗi buồn, không có nước mắt và hơn thế nơi ấy không có anh. Nghĩ đến đây, tin cô bỗng thấy đau nhói, cô không cam tâm, quay trở lại phòng, Bạch An Nhiên lục lọi trong túi xách, là Hoắc Vĩnh Hào đã tranh thủ quay lại ngõ vải lấy cho cô. Bạch An Nhiên cầm xấp vải lặng lẽ rơi nước mắt, dù sao cũng đã có những ngày tháng rất vui vẻ, anh cũng đã giúp hai mẹ con cô rất nhiều, may cho anh một bộ, có lẽ sẽ không có vấn đề hơn nữa, cô bây giờ chính là may cho người thương, mặc kệ anh có chấp nhận, cô vẫn sẽ may.
Bạch An Nhiên dựa vào số đo ngày trước đã may, bắt đầu cắt vải, cẩn thận từng đường nét, suy nghĩ tính toán chắc chắn mới dám đặt phấn.
Hơn 2 giờ sáng, căn phòng đáng lẽ nên im lặng liên tục vang lên tiếng cắt vải rất nhỏ, rất nhỏ.
Ở căn phòng bên cạnh, cũng có một người ngây ngốc nhìn từng hành động. Đêm nay, có hai người không ngủ, nhưng họ không chung suy nghĩ, người dành tình cảm vào những tấm vải người chỉ có thể nhìn, chỉ nhìn không dám bước thêm bước nữa.
------------
6h sáng, Bạch An Nhiên đã thức dậy, tranh thủ lên mạng tìm kiếm nơi ở, cuộc sống lúc trước của cô cũng không đến nỗi tệ như bây giờ, ít ra cô cũng không phải tốn công đi tìm nhà thuê. Ít ra cô cũng sẽ không gặp anh.
Cánh cửa mở ra,bác Lâm cùng bé con khúc khích đi vào, Ôn Vân tập tễnh bước lại chỗ mẹ nhìn chăm chăm vò màn hình máy tính, dường như rất tò mò.
An Nhiên, hôm nay cô không đi làm sao?
Không bác, cháu tính sẽ đi kiếm việc khác làm! _Cô cười.
Việc khác, là việc gì, mà cô làm cái gì vậy? Mới sáng sớm đã suy nghĩ đăm chiêu vậy rồi! _Bác Lâm cũng tò mò không kém, hơi nheo nheo mắt nhìn màn hình máy tính.
Bạch An Nhiên hơi khựng lại, cất máy tính vào túi, cô đón lấy Ôn Vân từ tay bác Lâm, mỉm cười nói:
Không có gì đâu, cháu chỉ muốn thử thay đổi công việc thôi, không có gì hết!
Câu chuyện còn chưa kết thúc, phía dưới đã là tiếng thủy tinh vỡ tan, cả ba vội vã xuống dưới. Cả đám đông vây quanh vòng khách, người giúp việc ở tận nhà dưới cũng theo lên biệt thự đứng từ xa bàn tán. Bạch An Nhiên cũng không ngoại lệ, đứng ở ngã rẽ cầu thang nhìn xuống không khỏi tò mò.
Một chị giúp việc đang không ngừng nói tiếng xin lỗi mà người nhận thì lại nở nụ cười khinh bỉ, khuôn mặt trang điểm kĩ càng.
End chương 34: Hãy nhớ cô đang ở đâu, vị trí nào!
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
/70
|