Dư Vị Tình Yêu - Phía Cuối Ngọt Ngào
Chương 58 - \ bạch An Nhiên, Không Có Thuốc Giải, Chỉ Có Nam Nhân, Em Có Lấy?\ \ \
/70
|
Chương 58: Bạch An Nhiên, không có thuốc giải chỉ có nam nhân, em có lấy?
Càng ngày, Bạch An Nhiên càng mất kiên nhẫn, ở trong lòng anh bắt đầu không an phận, cả người ngọ nguậy vì khó chịu. Dư Mộ Phàm cũng đang có cảm giác muốn giết người, Bạch An Nhiên thường ngày sẽ rất ngoan ngoãn mà đi theo, chỉ là Bạch An Nhiên của bây giờ có chút khác thường, khó khăn lắm Dư Mộ Phàm mới khống chế bản thân, lôi cô nhét vào trong xe.
Tài xế muốn lái đi còn chưa kịp khởi động xe đã bị Dư Mộ Phàn ném sang một bên, tự mình lái xe. Hắn chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn theo bóng dáng khuất dần.
Em trật tự! _Dư Mộ Phàm một bên vừa lái xe, một bên giữ lấy cổ tay cô, ngăn cho Bạch An Nhiên nắm chặt lấy mảnh thủy tinh.
Anh càng nắm chặt, cô cũng theo đó càng nắm chặt lấy. Đau đến khóc nấc lên, đau đến khó chịu nhưng lại không thể nào át được cái nóng ở trong người. Cô nhìn anh miệng lưỡi khô khốc, cái lưỡi khe đưa ra liếm nhẹ lấy môi trên, cô nhìn anh mờ mờ ảo ảo.
Vứt mảnh thủy tinh ấy đi!
Bạch An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói bởi vì lần đầu uống rượi mà khàn khàn đi. Trang phục cũng có chút xộc xệch, thực nóng, cô muốn cởi đồ!
Song lại nhớ đến bên cạnh có người, cô nhẫn nhịn cắn răng nắm chặt lấy tay, tỉnh táo được một lát, lại cảm thấy thực khó khăn.
Dư Mộ Phàm nhìn cô, điên cuồng lái xe về biệt thự, 10 phút nữa, chỉ 10 phút.
Thực nóng! _Bạch An Nhiên hậm hực nói.
Dư Mộ Phàn buông tay cô ra, điều chỉnh nhiệt độ giảm xuống, Bạch An Nhiên lại càng than thở.
Nóng!
Thực khó chịu!
Mỗi một câu nói của cô, lại kèm theo tiếng nấc nhẹ. Dư Mộ Phàm cũng theo đó mà nén lấy dục vọng.
Càng nhìn, ý thức của cô lại càng mờ ảo, cô nhìn anh, nắm chặt lấy mảnh thủy tinh nhẫn nhịn, vì đau mà rơi nước mắt cũng vì chính tự tôn của mình mà nhẫn nhịn.
Cô chỉ biết cô khó chịu cô cư nhiên không biết thuốc chỉ hết tác dụng khi có nam nhân dâng lên.
Xe vừa dừng trước biệt thự, Dư Mộ Phàm kéo lấy áo khoác ngoài đắp lên người cô ôm vào trong nhà, Bạch An Nhiên đang nóng lại bị trùm chiếc áo lên bực bội ném xuống đất, Dư Mộ Phàm nhịn lửa, gầm nhẹ một tiếng:
Bạch An Nhiên, em yên phận một chút!
Cô ngây ngô cười, nhìn anh hai mắt có phần mờ mịt:
Nóng!
Mẹ nói, Dư Mộ Phàm chửi thầm một câu! Cô nóng, anh không nóng? Nhìn cô như này so với lửa nhịn càng nóng.
Anh nhúng bàn tay cô vào nước, Bạch An Nhiên vội vàng giụt lại.
Ngoan, thả lỏng!
Cô lắc đầu nguậy nguậy, đầu thì chống đối nhưng hai bàn tay rõ ràng đã thả lỏng. Dư Mộ Phàm nhìn miệng vết thương, máu vẫn đang chảy, màu máu bắt đầu nhuốm đỏ màu nước trong. Anh nhìn chằm chằm vết thương, cẩn thận từng chút từng chút nhẹ nhàng băng bó lại.
Bạch An Nhiên lúc này như biến thành người khác, mạnh dạn hơn gợi cảm hơn, cô ngồi ở trong lòng anh ngây ngốc cười, khuôn mặt nhỏ vùi vào hõm vai anh, vô thức hôn lên cổ Dư Mộ Phàm. Anh khẽ rít lên một tiếng, lơ là vết thương, cúi xuống tìm lấy môi cô.
Miệng nhỏ khẽ đáp lại, Dư Mộ Phàm càng điên cuồng. Đến khi cô nhăn mày khó thở, cho đến khi anh nhớ tới còn chưa xử lí xong vết thương, Dư Mộ Phàm nhẫn nhịn rời khỏi môi cô, cắn răng nguyền rủa vết thương trên tay cô.
Cô nhìn môi anh, khẽ liếm miệng nhỏ một vòng, chần chừ (Ách!!! Nữ chính có khi nào là sói???)
Dư Mộ Phàm miệng đáp lại cô, mắt vẫn cố nhìn đưa tay buộc chặt cuốn băng. Tay vừa dừng, cũng nóng vội ôm lấy cô ra khỏi phòng tắm.
Nhiên!
Vâng! _Bạch An Nhiên hai mắt long lanh, đáp lại Dư Mộ Phàm, giọng nói nhẹ nhà không cáu giẫn cũng không có chán ghét.
Anh nhếch miệng cười, bàn tay khẽ vuốt ve thân thể cô.
Nói xem, em đang ở đâu?
Ở nhà!
Nhà của ai?
Cô suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười đáp:
Nhà của chúng ta!
Dư Mộ Phàm cười, anh nhìn cô toàn bộ xung quanh như màu hồng:
Phàm!!! Em nóng! _Cô khóc, hai bàn tay quơ loạn, rồi khẽ nhắn mặt.
Vì sao? Có biết không?
Hắn...hắn...hạ...lưu! _Bạch An Nhiên như tìm được chỗ dựa, uất ức khóc.
Anh nhìn cô, cắn răng nói:
Nhiên, không có thuốc giải, chỉ có nam nhân, em có lấy?
Bạch An Nhiên mờ mịt, chữ nghe được chữ không nghe.
Đối phương chu đáo, đặt lên môi cô nụ hôn, bàn tay đem quần áo cô vứt sang một bên. Cơ thể cô ở trước mặt anh, Dư Mộ Phàm vuốt ve dưới bụng, nụ hôn trượt dài từ môi rời sang tai xuống đến cổ rồi nóng bỏng khẽ hôn lên xương quai xanh kia.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, Dư Mộ Phàm bộc lộ thú tính. Cả người cũng gấp gáp không kém, vốn muốn dạo đầu thật tốt, chờ cô tiếp nhận anh, lại thành ra nhịn không được. Trực tiếp đi vào.
Cả người cô hơi run lên, phía dưới bụng truyền tới cảm giác đói nhói. Anh ôm lấy cô, tham lam cắn lên vành tai Bạch An Nhiên:
Nhiên!
Vâng! _Bạch An Nhiên nhăn mặt nói.
Sau này...đừng gặp hắn!
End chương 57: Bạch An Nhiên, không có thuốc giải, chỉ có nam nhân, em có lấy?
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
Càng ngày, Bạch An Nhiên càng mất kiên nhẫn, ở trong lòng anh bắt đầu không an phận, cả người ngọ nguậy vì khó chịu. Dư Mộ Phàm cũng đang có cảm giác muốn giết người, Bạch An Nhiên thường ngày sẽ rất ngoan ngoãn mà đi theo, chỉ là Bạch An Nhiên của bây giờ có chút khác thường, khó khăn lắm Dư Mộ Phàm mới khống chế bản thân, lôi cô nhét vào trong xe.
Tài xế muốn lái đi còn chưa kịp khởi động xe đã bị Dư Mộ Phàn ném sang một bên, tự mình lái xe. Hắn chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn theo bóng dáng khuất dần.
Em trật tự! _Dư Mộ Phàm một bên vừa lái xe, một bên giữ lấy cổ tay cô, ngăn cho Bạch An Nhiên nắm chặt lấy mảnh thủy tinh.
Anh càng nắm chặt, cô cũng theo đó càng nắm chặt lấy. Đau đến khóc nấc lên, đau đến khó chịu nhưng lại không thể nào át được cái nóng ở trong người. Cô nhìn anh miệng lưỡi khô khốc, cái lưỡi khe đưa ra liếm nhẹ lấy môi trên, cô nhìn anh mờ mờ ảo ảo.
Vứt mảnh thủy tinh ấy đi!
Bạch An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói bởi vì lần đầu uống rượi mà khàn khàn đi. Trang phục cũng có chút xộc xệch, thực nóng, cô muốn cởi đồ!
Song lại nhớ đến bên cạnh có người, cô nhẫn nhịn cắn răng nắm chặt lấy tay, tỉnh táo được một lát, lại cảm thấy thực khó khăn.
Dư Mộ Phàm nhìn cô, điên cuồng lái xe về biệt thự, 10 phút nữa, chỉ 10 phút.
Thực nóng! _Bạch An Nhiên hậm hực nói.
Dư Mộ Phàn buông tay cô ra, điều chỉnh nhiệt độ giảm xuống, Bạch An Nhiên lại càng than thở.
Nóng!
Thực khó chịu!
Mỗi một câu nói của cô, lại kèm theo tiếng nấc nhẹ. Dư Mộ Phàm cũng theo đó mà nén lấy dục vọng.
Càng nhìn, ý thức của cô lại càng mờ ảo, cô nhìn anh, nắm chặt lấy mảnh thủy tinh nhẫn nhịn, vì đau mà rơi nước mắt cũng vì chính tự tôn của mình mà nhẫn nhịn.
Cô chỉ biết cô khó chịu cô cư nhiên không biết thuốc chỉ hết tác dụng khi có nam nhân dâng lên.
Xe vừa dừng trước biệt thự, Dư Mộ Phàm kéo lấy áo khoác ngoài đắp lên người cô ôm vào trong nhà, Bạch An Nhiên đang nóng lại bị trùm chiếc áo lên bực bội ném xuống đất, Dư Mộ Phàm nhịn lửa, gầm nhẹ một tiếng:
Bạch An Nhiên, em yên phận một chút!
Cô ngây ngô cười, nhìn anh hai mắt có phần mờ mịt:
Nóng!
Mẹ nói, Dư Mộ Phàm chửi thầm một câu! Cô nóng, anh không nóng? Nhìn cô như này so với lửa nhịn càng nóng.
Anh nhúng bàn tay cô vào nước, Bạch An Nhiên vội vàng giụt lại.
Ngoan, thả lỏng!
Cô lắc đầu nguậy nguậy, đầu thì chống đối nhưng hai bàn tay rõ ràng đã thả lỏng. Dư Mộ Phàm nhìn miệng vết thương, máu vẫn đang chảy, màu máu bắt đầu nhuốm đỏ màu nước trong. Anh nhìn chằm chằm vết thương, cẩn thận từng chút từng chút nhẹ nhàng băng bó lại.
Bạch An Nhiên lúc này như biến thành người khác, mạnh dạn hơn gợi cảm hơn, cô ngồi ở trong lòng anh ngây ngốc cười, khuôn mặt nhỏ vùi vào hõm vai anh, vô thức hôn lên cổ Dư Mộ Phàm. Anh khẽ rít lên một tiếng, lơ là vết thương, cúi xuống tìm lấy môi cô.
Miệng nhỏ khẽ đáp lại, Dư Mộ Phàm càng điên cuồng. Đến khi cô nhăn mày khó thở, cho đến khi anh nhớ tới còn chưa xử lí xong vết thương, Dư Mộ Phàm nhẫn nhịn rời khỏi môi cô, cắn răng nguyền rủa vết thương trên tay cô.
Cô nhìn môi anh, khẽ liếm miệng nhỏ một vòng, chần chừ (Ách!!! Nữ chính có khi nào là sói???)
Dư Mộ Phàm miệng đáp lại cô, mắt vẫn cố nhìn đưa tay buộc chặt cuốn băng. Tay vừa dừng, cũng nóng vội ôm lấy cô ra khỏi phòng tắm.
Nhiên!
Vâng! _Bạch An Nhiên hai mắt long lanh, đáp lại Dư Mộ Phàm, giọng nói nhẹ nhà không cáu giẫn cũng không có chán ghét.
Anh nhếch miệng cười, bàn tay khẽ vuốt ve thân thể cô.
Nói xem, em đang ở đâu?
Ở nhà!
Nhà của ai?
Cô suy nghĩ một chút, nhoẻn miệng cười đáp:
Nhà của chúng ta!
Dư Mộ Phàm cười, anh nhìn cô toàn bộ xung quanh như màu hồng:
Phàm!!! Em nóng! _Cô khóc, hai bàn tay quơ loạn, rồi khẽ nhắn mặt.
Vì sao? Có biết không?
Hắn...hắn...hạ...lưu! _Bạch An Nhiên như tìm được chỗ dựa, uất ức khóc.
Anh nhìn cô, cắn răng nói:
Nhiên, không có thuốc giải, chỉ có nam nhân, em có lấy?
Bạch An Nhiên mờ mịt, chữ nghe được chữ không nghe.
Đối phương chu đáo, đặt lên môi cô nụ hôn, bàn tay đem quần áo cô vứt sang một bên. Cơ thể cô ở trước mặt anh, Dư Mộ Phàm vuốt ve dưới bụng, nụ hôn trượt dài từ môi rời sang tai xuống đến cổ rồi nóng bỏng khẽ hôn lên xương quai xanh kia.
Cô khẽ kêu lên một tiếng, Dư Mộ Phàm bộc lộ thú tính. Cả người cũng gấp gáp không kém, vốn muốn dạo đầu thật tốt, chờ cô tiếp nhận anh, lại thành ra nhịn không được. Trực tiếp đi vào.
Cả người cô hơi run lên, phía dưới bụng truyền tới cảm giác đói nhói. Anh ôm lấy cô, tham lam cắn lên vành tai Bạch An Nhiên:
Nhiên!
Vâng! _Bạch An Nhiên nhăn mặt nói.
Sau này...đừng gặp hắn!
End chương 57: Bạch An Nhiên, không có thuốc giải, chỉ có nam nhân, em có lấy?
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv
Wattpad: leevisu2104
/70
|