Chương 67: Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo?
Anh ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy thân thể cô, khuôn mặt vùi vào cổ Bạch An Nhiên. Cô bực bội dãy dụa:
Anh buông ra!
Không, tha lỗi rồi buông!
Bạch An Nhiên không đáp, đẩy cánh tay đang ôm lấy cô ra. Ngồi nhích sang tận cuối ghế, nhăn nhó khuôn mặt.
Ai đó lại ôm lấy cô, tiếp tục bày ra bộ dạng biết lỗi, ngón tay mân mê chiếc nhẫn ở trên tay cô. Bạch An Nhiên nghi hoặc nhìn xuống ngón tay, khó hiểu.
Muốn đưa tay rút ra. Cô nhận lời của anh bao giờ? Cứ vậy mà làm lành sao?
Không cho tháo! _Anh nắm lấy tay cô ra lệnh.
Anh...! _Bạch An Nhiên tức giận, quay lại nhìn anh nổi giận.
Em không đeo!
Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo? Không cho phép!
Anh rõ ràng lợi dụng!
Dư Mộ Phàm khẽ hôn lên mu bàn tay cô, quan tâm nhìn:
Lúc ấy em cũng không có kháng cự!
Bạch An Nhiên tức giận, nói không lên lời. Cái gì mà không phản kháng! Lúc ấy cô ngủ, cô vốn dĩ không biết.
Nhiên, tha lỗi cho anh. Hoa cũng mua rồi, nhẫn cũng đeo, còn cả vòng cổ...đồ đã nhận, không thể không giữ lời! _Anh ôm lấy thân thể cô. Bàn tay mân mê ở lưng cô mà sờ mó.
Bạch An Nhiên bĩu môi, đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ ửng lên:
Anh không nói lí lẽ!
Anh không nói lí lẽ bao giờ? Em không chịu nghe giải thích, em cũng không nói lí lẽ!
Căn phòng nào đó, mùi vị của hạnh phúc bao trùm, có lẽ giận dỗi trong lòng cô đã nguôi ngoai đi phần nào.
Hết giận chưa? _Dư Mộ Phàm ôm lấy cô, hôn lên môi cô, khẽ hỏi.
Chưa!
Bạch An Nhiên ở trong lòng anh khẽ cười, ngoài miệng vẫn giận dỗi nói.
Còn một cách nữa! Trên mạng có nói...
Nói gì?
Phụ nữ lên đỉnh rất nhanh sẽ hết giận!
Anh mờ ám nhìn cô, ngón tay luồn vào mái tóc, quyến luyến ngửi mùi hương trên tóc cô.
Anh tránh ra, em không nói chuyện với anh!
Không nói vậy thì làm đi! _Anh ôm lấy cô đặt trên giường, nam trên nữ dưới, nhiệt độ phòng như tăng đột ngột.
Bạch An Nhiên ngượng ngùng đẩy anh ra, cô vẫn ám ảnh.
Sao vậy?
Nhìn khuôn mặt cô ngơ ngác, lại hôn lên môi cô, lôi kéo sự chú ý.
Em không phải đồ chơi!
Không phải, em là trời! _anh yêu thương hôn lên môi cô. Nụ hôn nóng bỏng trượt xuống cổ.
Rầm rầm
Ngoài cửa bị đập liên tục, cao trào chưa được bao lâu, đã bị ngắt quãng.
Ba ba, ăn cơm!
Khuôn mặt Bạch An Nhiên thoáng ngượng ngùng, chui qua khỏi người anh. Đến trước cửa dừng lại chờ anh. Dư Mộ Phàm khuôn mặt đen lại, bước lại mở cửa giúp cô. Cửa vừa mở, vật nhỏ lao vào ôm lấy chân anh. Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, cười đến híp mắt. Con bé ngây thơ giơ hai tay đòi bế, Dư Mộ Phàm không cam tâm vẫn đón lấy thân hình nhỏ ôm xuống dưới tầng.
Suốt cả buổi, anh không nói gì nhiều, chỉ chăm chăm nhìn vào ngón tay của ai đó, ở đấy có chiếc nhẫn anh tặng.
Dư lão lúc này mới tươi cười nói chuyện, thi thoảng khẽ liếc anh một cái rồi lại cười cười.
-----------
Sáng hôm sau, Dư Mộ Phàm muốn cô đi cùng, Bạch An Nhiên nhất quyết không ngồi cùng.
Đạt, gọi báo Bạch An Nhiên hôm nay xin nghỉ phép! _Dư Mộ Phàm quay sang nói với A Đạt ngồi ở ghế lái phụ.
Bạch An Nhiên khó xử, bước lại. Anh nhìn cô nụ cười in sâu trên khuôn mặt, tự mình mở cửa xe.
Ngày thường đi làm, nhân viên sẽ không tiếc mà nhìn cô bàn tán. Bạch An Nhiên vừa xuống khỏi xe đã nhận được ánh mắt từ ghen tỵ chuyển sang nhìn cô cảm kích. Công ty hôm nay...thật lạ.
An Nhiên, mau lại đây, lại đây ăn bánh!
Nữ nhân viên thân mật kéo cô vào ngồi xuống bàn. Ân cần đem nước đưa đến trước mặt.
Ách...em...em cảm ơn! Làm phiền chị rồi!
Không cần khác sáo như vậy, người quen cả!
Bạch An Nhiên khó hiểu, muốn hỏi lại thôi.
Thật là...An Nhiên, cô và chủ tịch tính khi nào sẽ kết hôn vậy?
Hả? _Bạch An Nhiên đang uống nước, nghe câu nói của trường phòng Hạ ho sặc sụa.
Không cần vội, từ từ rồi nói, chúng tôi đợi được!
Bạch An Nhiên mơ hồ, kéo trưởng phòng Hạ sang một bên, hỏi nhỏ:
Trưởng phòng Hạ, công ty có chuyện gì sao? Sắp phá sản à? (Ad: *sặc* Nhiên tỷ, phỉ phui cái miệng, dám trù ẻo công ty của ca)
Nhân vật chính, đừng nói cô không biết gì nhé!
Tôi...tôi...chẳng...hiểu...gì...cả!
1 giờ sáng nay, toàn bộ nhân viên đều nhận được một bức ảnh, chủ tịch của chúng ta đi chọn nhẫn!
Hả?
Ảnh chỉ lưu truyền trong công ty, theo quy định, lẽ ra người bí mật đăng ảnh kia sẽ bị sa thải, càng thảm hơn, sau này cũng khó mà xin việc ở công ty khác!
Trưởng phòng nhân viên trong công ty rõ ràng là rất vui! _Bạch An Nhiên khẽ đánh giá thái độ từng người, cười cười nói nói. Họ hình như cũng không có bàn tán về cô.
Theo lí là vậy, tuy nhuên, chưa đến nửa giờ sau, chủ tịch đã lên tiếng, công khai chiếc nhẫn kia là của cô! _Nói đến đây, trưởng phòng Hạ quay sang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, tặc lưỡi thán phục:
Hơn nữa còn tuyên bố cô là phu nhân tổng tài trong tương lai, nhân dịp này ban thưởng mỗi người tiền thưởng nửa năm! Cô nói xem, cô bây giờ chính là vàng là bạc của đám nhân viên chúng tôi rồi!
Bạch An Nhiên lầm bầm! Anh không có tỏ tình, không có lãng mạn, cũng chẳng nói lời ngon ngọt cứ vậy mà công khai. Cô bực bội đi vòng qua nhóm nhân viên đến thang máy.
Trước cửa thang máy, điện thoại đột nhuên đổ chuông, người gọi không cần nhìn cũng đoán được:
Dư Mộ Phàn, anh còn dám gọi điện!
Bước sang trái bốn bước, sau đó, đi lên đây! _Giọng nói của anh có vẻ rất vui.
Bạch An Nhiên khó hiểu, bước sang trái bốn bước, ngẩng đầu đã đứng trước thang máy riêng. Không ngần ngại mà bước vào.
End chap 67: Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo?
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv leevisu
Wattpad: leevisu2104
Anh ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy thân thể cô, khuôn mặt vùi vào cổ Bạch An Nhiên. Cô bực bội dãy dụa:
Anh buông ra!
Không, tha lỗi rồi buông!
Bạch An Nhiên không đáp, đẩy cánh tay đang ôm lấy cô ra. Ngồi nhích sang tận cuối ghế, nhăn nhó khuôn mặt.
Ai đó lại ôm lấy cô, tiếp tục bày ra bộ dạng biết lỗi, ngón tay mân mê chiếc nhẫn ở trên tay cô. Bạch An Nhiên nghi hoặc nhìn xuống ngón tay, khó hiểu.
Muốn đưa tay rút ra. Cô nhận lời của anh bao giờ? Cứ vậy mà làm lành sao?
Không cho tháo! _Anh nắm lấy tay cô ra lệnh.
Anh...! _Bạch An Nhiên tức giận, quay lại nhìn anh nổi giận.
Em không đeo!
Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo? Không cho phép!
Anh rõ ràng lợi dụng!
Dư Mộ Phàm khẽ hôn lên mu bàn tay cô, quan tâm nhìn:
Lúc ấy em cũng không có kháng cự!
Bạch An Nhiên tức giận, nói không lên lời. Cái gì mà không phản kháng! Lúc ấy cô ngủ, cô vốn dĩ không biết.
Nhiên, tha lỗi cho anh. Hoa cũng mua rồi, nhẫn cũng đeo, còn cả vòng cổ...đồ đã nhận, không thể không giữ lời! _Anh ôm lấy thân thể cô. Bàn tay mân mê ở lưng cô mà sờ mó.
Bạch An Nhiên bĩu môi, đẩy anh ra, khuôn mặt đỏ ửng lên:
Anh không nói lí lẽ!
Anh không nói lí lẽ bao giờ? Em không chịu nghe giải thích, em cũng không nói lí lẽ!
Căn phòng nào đó, mùi vị của hạnh phúc bao trùm, có lẽ giận dỗi trong lòng cô đã nguôi ngoai đi phần nào.
Hết giận chưa? _Dư Mộ Phàm ôm lấy cô, hôn lên môi cô, khẽ hỏi.
Chưa!
Bạch An Nhiên ở trong lòng anh khẽ cười, ngoài miệng vẫn giận dỗi nói.
Còn một cách nữa! Trên mạng có nói...
Nói gì?
Phụ nữ lên đỉnh rất nhanh sẽ hết giận!
Anh mờ ám nhìn cô, ngón tay luồn vào mái tóc, quyến luyến ngửi mùi hương trên tóc cô.
Anh tránh ra, em không nói chuyện với anh!
Không nói vậy thì làm đi! _Anh ôm lấy cô đặt trên giường, nam trên nữ dưới, nhiệt độ phòng như tăng đột ngột.
Bạch An Nhiên ngượng ngùng đẩy anh ra, cô vẫn ám ảnh.
Sao vậy?
Nhìn khuôn mặt cô ngơ ngác, lại hôn lên môi cô, lôi kéo sự chú ý.
Em không phải đồ chơi!
Không phải, em là trời! _anh yêu thương hôn lên môi cô. Nụ hôn nóng bỏng trượt xuống cổ.
Rầm rầm
Ngoài cửa bị đập liên tục, cao trào chưa được bao lâu, đã bị ngắt quãng.
Ba ba, ăn cơm!
Khuôn mặt Bạch An Nhiên thoáng ngượng ngùng, chui qua khỏi người anh. Đến trước cửa dừng lại chờ anh. Dư Mộ Phàm khuôn mặt đen lại, bước lại mở cửa giúp cô. Cửa vừa mở, vật nhỏ lao vào ôm lấy chân anh. Cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, cười đến híp mắt. Con bé ngây thơ giơ hai tay đòi bế, Dư Mộ Phàm không cam tâm vẫn đón lấy thân hình nhỏ ôm xuống dưới tầng.
Suốt cả buổi, anh không nói gì nhiều, chỉ chăm chăm nhìn vào ngón tay của ai đó, ở đấy có chiếc nhẫn anh tặng.
Dư lão lúc này mới tươi cười nói chuyện, thi thoảng khẽ liếc anh một cái rồi lại cười cười.
-----------
Sáng hôm sau, Dư Mộ Phàm muốn cô đi cùng, Bạch An Nhiên nhất quyết không ngồi cùng.
Đạt, gọi báo Bạch An Nhiên hôm nay xin nghỉ phép! _Dư Mộ Phàm quay sang nói với A Đạt ngồi ở ghế lái phụ.
Bạch An Nhiên khó xử, bước lại. Anh nhìn cô nụ cười in sâu trên khuôn mặt, tự mình mở cửa xe.
Ngày thường đi làm, nhân viên sẽ không tiếc mà nhìn cô bàn tán. Bạch An Nhiên vừa xuống khỏi xe đã nhận được ánh mắt từ ghen tỵ chuyển sang nhìn cô cảm kích. Công ty hôm nay...thật lạ.
An Nhiên, mau lại đây, lại đây ăn bánh!
Nữ nhân viên thân mật kéo cô vào ngồi xuống bàn. Ân cần đem nước đưa đến trước mặt.
Ách...em...em cảm ơn! Làm phiền chị rồi!
Không cần khác sáo như vậy, người quen cả!
Bạch An Nhiên khó hiểu, muốn hỏi lại thôi.
Thật là...An Nhiên, cô và chủ tịch tính khi nào sẽ kết hôn vậy?
Hả? _Bạch An Nhiên đang uống nước, nghe câu nói của trường phòng Hạ ho sặc sụa.
Không cần vội, từ từ rồi nói, chúng tôi đợi được!
Bạch An Nhiên mơ hồ, kéo trưởng phòng Hạ sang một bên, hỏi nhỏ:
Trưởng phòng Hạ, công ty có chuyện gì sao? Sắp phá sản à? (Ad: *sặc* Nhiên tỷ, phỉ phui cái miệng, dám trù ẻo công ty của ca)
Nhân vật chính, đừng nói cô không biết gì nhé!
Tôi...tôi...chẳng...hiểu...gì...cả!
1 giờ sáng nay, toàn bộ nhân viên đều nhận được một bức ảnh, chủ tịch của chúng ta đi chọn nhẫn!
Hả?
Ảnh chỉ lưu truyền trong công ty, theo quy định, lẽ ra người bí mật đăng ảnh kia sẽ bị sa thải, càng thảm hơn, sau này cũng khó mà xin việc ở công ty khác!
Trưởng phòng nhân viên trong công ty rõ ràng là rất vui! _Bạch An Nhiên khẽ đánh giá thái độ từng người, cười cười nói nói. Họ hình như cũng không có bàn tán về cô.
Theo lí là vậy, tuy nhuên, chưa đến nửa giờ sau, chủ tịch đã lên tiếng, công khai chiếc nhẫn kia là của cô! _Nói đến đây, trưởng phòng Hạ quay sang nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, tặc lưỡi thán phục:
Hơn nữa còn tuyên bố cô là phu nhân tổng tài trong tương lai, nhân dịp này ban thưởng mỗi người tiền thưởng nửa năm! Cô nói xem, cô bây giờ chính là vàng là bạc của đám nhân viên chúng tôi rồi!
Bạch An Nhiên lầm bầm! Anh không có tỏ tình, không có lãng mạn, cũng chẳng nói lời ngon ngọt cứ vậy mà công khai. Cô bực bội đi vòng qua nhóm nhân viên đến thang máy.
Trước cửa thang máy, điện thoại đột nhuên đổ chuông, người gọi không cần nhìn cũng đoán được:
Dư Mộ Phàn, anh còn dám gọi điện!
Bước sang trái bốn bước, sau đó, đi lên đây! _Giọng nói của anh có vẻ rất vui.
Bạch An Nhiên khó hiểu, bước sang trái bốn bước, ngẩng đầu đã đứng trước thang máy riêng. Không ngần ngại mà bước vào.
End chap 67: Đeo cũng đeo rồi, em còn muốn tháo?
Facebook: Lee Visu
Zalo: 01643548068
Instagram: lephuongkv leevisu
Wattpad: leevisu2104
/70
|