“Xinh thật nha, xinh ơi là xinh.” “Bụ bẫm quá đi.” “Muốn mang về nhà nuôi quá!” Hạ An Nhiên ngồi trước máy tính, một tay cầm cốc trà hoa cúc mới pha, một tay di chuyển con chuột, bắt đầu soạn thảo văn bản, làm lơ đối với mấy lời khen ngợi xung quanh. Nơi cô làm việc là tờ tạp chí dành cho phụ nữ, ngoại trừ ông chủ và cậu em đưa nước ra, tất cả đều là nữ. Nhưng đến lúc nhìn thấy cái gì đáng yêu, tất cả đám phụ nữ vốn rất dịu dàng bỗng biến thành lang sói. Hiện giờ, nguyên nhân khiến các chị em biến thành lang sói, là cậu bé Duệ Duệ với khuôn mặt vô cùng dễ thương. Khi Hạ An Nhiên đưa Duệ Duệ tới văn phòng, nó đã không còn là tài sản riêng của cô nữa, mà chuyển thành tài sản công mất rồi. Tuy nhiên, cô cũng không ngăn cản các đồng nghiệp đùa nghịch Duệ Duệ. Tạp chí phụ nữ của các cô, một tháng ra hai số, hiện giờ kì báo tháng tám và tháng chín đã được in mẫu, công việc tiếp theo là phải chuẩn bị cho số báo tháng mười. Tuy thời gian tương đối rảnh rỗi, nhưng vẫn có rất nhiều việc phải làm. Hạ An Nhiên vui vẻ nhẹ nhõm giao Duệ Duệ cho một đám phụ nữ đang tràn ngập tình mẫu tử. “Mẹ ơi.” Hiển nhiên Duệ Duệ không cùng suy nghĩ với cô, đối diện với các dì hơi một tí là sờ mặt mình, Duệ Duệ mếu máo, giãy khỏi vòng vây, nức nở nhào vào lòng Hạ An Nhiên. Cậu bé ôm chặt cô không chịu buông, khiến cô ngã về phía sau ghế dựa, cốc trà nóng trong tay suýt đổ ra. Hạ An Nhiên đặt cốc trà xuống, xoa đầu Duệ Duệ đang vùi vào lòng mình, vỗ về cậu bé. “Làm sao thế?” Hạ An Nhiên dịu dàng hỏi, vỗ lưng Duệ Duệ. “Duệ Duệ không thích bị sờ đi sờ lại.” Hạ An Nhiên khẽ thở dài, hiện giờ là thời đại của hủ nữ, đến một đứa trẻ cũng không tha… “Em gái Hạ An Nhiên bé nhỏ à…” Chị Chu chủ biên gõ vào bàn làm việc của Hạ An Nhiên, thu hút một nửa sự chú ý của cô. Chị Chu năm nay đã ba mươi tuổi mà vẫn độc thân, đã nhận Hạ An Nhiên vào tạp chí thực tập tốt nghiệp. Sau khi cô tốt nghiệp bèn kí hợp đồng vào làm, đối xử với cô như em gái của mình. Cho nên đối với việc Hạ An Nhiên muốn dẫn một đứa trẻ đi làm, chị Chu cũng nhắm mở một mắt cho qua. “Bé nhà em lớn lên sẽ đẹp trai lắm đây, bao giờ mới đưa chồng ra mắt các chị đây?” Vốn là người phụ nữ hiện đại, hình ảnh mà chị Chu hướng tới là thông minh, khéo léo giỏi giang. Đối với đàn ông, chị luôn cho rằng, nhiều lúc họ còn kém hơn cả một chú chó cưng, bởi vì đàn ông sẽ phản bội mình, còn chó cưng trừ sinh lão bệnh tử, luôn trung thành với người nuôi dưỡng mình. “Chị Chu!!” Hạ An Nhiên lên tiếng kháng nghị, đối với sự trêu chọc như vậy, cô không thể nào cười nổi được. Chợt di động đổ chuông, Hạ An Nhiên liếc qua số điện thoại, bèn cắm tai nghe rồi ấn nút trả lời. “Tô tiên sinh, cuối cùng anh cũng trả lời sao?” Hạ An Nhiên hừ nhẹ, giọng nói mang vài phần mỉa mai. “Ha” Đầu bên kia truyền tới tiếng cười khẽ: “Hạ tiểu thư có chuyện gì sao?” Hạ An Nhiên nhíu mày, người này mặt dày thật, nhận ra ý châm chọc của cô mà vẫn bỏ qua được. “Tô tiên sinh, anh biết thừa tôi gọi cho anh thì còn chuyện gì được nữa?” “Ồ…” Giọng nói trong điện thoại kéo dài: “Là đứa bé kia à.” Đứa bé kia… Anh ta nói đơn giản thật. “Tô tiên sinh, phiền anh buổi trưa tới đưa đứa bé đi hộ tôi, nó gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới gia đình và công việc của tôi.” “Nhưng không phải tối qua đứa bé chọn cô sao?” “Vậy anh muốn tôi đưa nó đến công ty tìm anh ư? Tô tổng giám đốc.” Hạ An Nhiên nghiến răng, mỉm cười hỏi: “Đối với hình ảnh của anh, hình như không được hay cho lắm?” “……” Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, rồi nhanh chóng phản ứng. “Hạ tiểu thư, cô thật là…” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi: “Thời gian, địa điểm…” Ở nơi làm việc của cô, gần các công viên văn hóa có rất nhiều khách sạn nhỏ, trong đó có một quán cơm “Cảm động mọi gia đình” là nơi Hạ An Nhiên và đồng nghiệp hay đến dùng bữa. Số lượng nhiều, mùi vị không tệ, hơn nữa giá lại rẻ, bốn người gọi ba món, một bát canh, cuối cùng chia tiền ra trả, nhiều lắm cũng chỉ mười đồng một người mà thôi. Hạ An Nhiên gọi hai món, thêm hai bát cơm, vừa gắp thức ăn cho Duệ Duệ, vừa nhìn bát cơm của cậu bé đang vơi đi một nửa, trên khuôn mặt dính vài hạt cơm. Đứa bé này có một tật xấu, khi ăn cơm còn ngậm một lúc rồi mới nuốt xuống. Cô nhớ tới em gái đang học trung học, trước đây cũng ăn kiểu vậy, một miếng cơm phải ngậm tới nửa tiếng liền. “Duệ Duệ, không được ngậm cơm trong miệng.” Hạ An Nhiên chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, sửa lại thói quen ăn cơm. “Âng…” (Vâng) Duệ Duệ gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nuốt miếng cơm đang ngậm xuống, “Ngoan lắm, ăn tiếp nào.” Hạ An Nhiên gắp một miếng đậu đũa, đưa tới miệng Duệ Duệ. Cậu há miệng, vâng lời ăn đồ cô gắp. “Hạ tiểu thư, xem ra cô ở cùng đứa bé cũng tốt lắm.” Tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, nhưng Hạ An Nhiên đã nghe thấy giọng nói mang theo ý cười, chỉ cần ngẩng đầu lên, cô đã nhìn thấy người đàn ông dù ngày hè nóng bức vẫn mặc âu phục thắt caravat kia. “Cái này không phải bị ép buộc sao?” Hạ An Nhiên nhếch mép cười, ngữ điệu chỉ trích. “Ba ơi!” Duệ Duệ nhìn thấy người tới, vô cùng mừng rỡ, nhảy từ trên ghế xuống, chạy tới trước mặt Tô Mộc Thần giơ tay đòi bế. Khóe miệng Tô Mộc Thần xị xuống vài phần, cuối cùng chỉ đưa tay xoa đầu Duệ Duệ. “Đi ăn cơm đi.” Tô Mộc Thần thản nhiên nói một câu, hắn không biết nói chuyện với trẻ con, đặt vào tình huống này, hắn nói được thế là tốt lắm rồi. Duệ Duệ xị mặt, cúi đầu chạy về cạnh Hạ An Nhiên, ủ rũ xúc cơm ăn.
Tô Mộc Thần ngồi đối diện với cô gái đang trầm mặc ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Duệ Duệ ít thức ăn, giờ ngay cả hỏi một câu “Anh đã ăn chưa?” cho lịch sự, là nghi thức xã giao tối thiểu của Trung Quốc cũng lười không thèm nói. Đương nhiên, hắn cũng chẳng nhiệt tình ăn cơm dù Hạ An Nhiên có nói đi chăng nữa, vân vân và vân vân… “Hạ tiểu thư thích ăn cơm trong quán ăn nhỏ này à?” Tô Mộc Thần nhìn xung quanh, có người mặc áo sơ mi trắng, hình như là dân công sở, còn có một số người mặc quần áo công nhân, trên người dính ít sơn. Hạ An Nhiên ăn xong miếng cơm cuối cùng, buông bát đũa, lấy giấy ăn trên bàn chùi miệng. “Không có cách nào cả, tiền lương biên tập viên chỉ có hạn, dĩ nhiên không thể so sánh được với Tô tiên sinh, nên chỗ ăn uống này không thể lọt vào mắt anh được.” Tiền lương biên tập viên không cao, làm việc tại tạp chí, tiền lương cố định một tháng cộng thêm ít tiền thưởng, thỉnh thoảng viết bản thảo tăng thêm thu nhập, tại thành phố C giá cả khá cao này, cùng lắm mới có mức sống trung bình mà thôi. Tự cung tự cấp, để ra được một ít, nếu muốn sống xa xỉ là chuyện không tưởng. Nhìn loại xe Tô Mộc Thần đi, đủ biết cuộc sống hoàng kim của hắn, cô không thể đạt tới mức ấy được. Từ trước tới nay, theo đuổi cuộc sống cao xa viễn vông như thế, cô không làm được. Tô Mộc Thần chỉ mỉm cười, không để ý nhiều. Thấy Hạ An Nhiên buông bát đũa, Duệ Duệ cũng bỏ chiếc thìa ăn cơm xuống. Hạ An Nhiên thấy vậy, bèn gắp đồ ăn, xúc thêm nửa thìa cơm, đưa tới miệng Duệ Duệ, kiên nhẫn ép ăn. “Tô tiên sinh, dựa vào thỏa thuận của chúng ta, Duệ Duệ giao cho anh.” Hạ An Nhiên tuy bón cơm cho Duệ Duệ, nhưng vẫn không quên nói chuyện với Tô Mộc Thần. Nếu tối nay cô lại đưa cậu bé về nhà, bà Hạ sẽ đau khổ bi thảm như nữ chính trong truyện Quỳnh Dao mất.
“Chúng ta thỏa thuận khi nào?” Tô Mộc Thần mỉm cười, trước giờ hắn chưa từng đồng ý sẽ đưa đứa bé về nhà, thỏa thuận này mọc ra từ đâu vậy? “Anh định chơi xỏ tôi hả?” Hạ An Nhiên quay lại trợn mắt lườm hắn một cái. “Chưa từng đồng ý, sao chơi xỏ được?” Tô Mộc Thần mỉm cười hiền hòa, vì nụ cười quá rực rỡ, đôi mắt đẹp híp lại thêm vài phần phong tình, cũng không che giấu được ánh mắt giảo hoạt bên trong. “Tôi tới đây, cũng chỉ hy vọng Hạ tiểu thư đừng đưa Duệ Duệ đến công ty tìm tôi mà thôi, chứ chưa hề đồng ý sẽ dẫn Duệ Duệ về nhà, đúng không nào? !” Tô Mộc Thần cười tủm tỉm nói.
Tô Mộc Thần ngồi đối diện với cô gái đang trầm mặc ăn cơm, thỉnh thoảng gắp cho Duệ Duệ ít thức ăn, giờ ngay cả hỏi một câu “Anh đã ăn chưa?” cho lịch sự, là nghi thức xã giao tối thiểu của Trung Quốc cũng lười không thèm nói. Đương nhiên, hắn cũng chẳng nhiệt tình ăn cơm dù Hạ An Nhiên có nói đi chăng nữa, vân vân và vân vân… “Hạ tiểu thư thích ăn cơm trong quán ăn nhỏ này à?” Tô Mộc Thần nhìn xung quanh, có người mặc áo sơ mi trắng, hình như là dân công sở, còn có một số người mặc quần áo công nhân, trên người dính ít sơn. Hạ An Nhiên ăn xong miếng cơm cuối cùng, buông bát đũa, lấy giấy ăn trên bàn chùi miệng. “Không có cách nào cả, tiền lương biên tập viên chỉ có hạn, dĩ nhiên không thể so sánh được với Tô tiên sinh, nên chỗ ăn uống này không thể lọt vào mắt anh được.” Tiền lương biên tập viên không cao, làm việc tại tạp chí, tiền lương cố định một tháng cộng thêm ít tiền thưởng, thỉnh thoảng viết bản thảo tăng thêm thu nhập, tại thành phố C giá cả khá cao này, cùng lắm mới có mức sống trung bình mà thôi. Tự cung tự cấp, để ra được một ít, nếu muốn sống xa xỉ là chuyện không tưởng. Nhìn loại xe Tô Mộc Thần đi, đủ biết cuộc sống hoàng kim của hắn, cô không thể đạt tới mức ấy được. Từ trước tới nay, theo đuổi cuộc sống cao xa viễn vông như thế, cô không làm được. Tô Mộc Thần chỉ mỉm cười, không để ý nhiều. Thấy Hạ An Nhiên buông bát đũa, Duệ Duệ cũng bỏ chiếc thìa ăn cơm xuống. Hạ An Nhiên thấy vậy, bèn gắp đồ ăn, xúc thêm nửa thìa cơm, đưa tới miệng Duệ Duệ, kiên nhẫn ép ăn. “Tô tiên sinh, dựa vào thỏa thuận của chúng ta, Duệ Duệ giao cho anh.” Hạ An Nhiên tuy bón cơm cho Duệ Duệ, nhưng vẫn không quên nói chuyện với Tô Mộc Thần. Nếu tối nay cô lại đưa cậu bé về nhà, bà Hạ sẽ đau khổ bi thảm như nữ chính trong truyện Quỳnh Dao mất.
“Chúng ta thỏa thuận khi nào?” Tô Mộc Thần mỉm cười, trước giờ hắn chưa từng đồng ý sẽ đưa đứa bé về nhà, thỏa thuận này mọc ra từ đâu vậy? “Anh định chơi xỏ tôi hả?” Hạ An Nhiên quay lại trợn mắt lườm hắn một cái. “Chưa từng đồng ý, sao chơi xỏ được?” Tô Mộc Thần mỉm cười hiền hòa, vì nụ cười quá rực rỡ, đôi mắt đẹp híp lại thêm vài phần phong tình, cũng không che giấu được ánh mắt giảo hoạt bên trong. “Tôi tới đây, cũng chỉ hy vọng Hạ tiểu thư đừng đưa Duệ Duệ đến công ty tìm tôi mà thôi, chứ chưa hề đồng ý sẽ dẫn Duệ Duệ về nhà, đúng không nào? !” Tô Mộc Thần cười tủm tỉm nói.
/49
|