Đau....
Đây là cảm giác đầu tiên khi Lạc Văn tỉnh lại, hậu diện rất khó chịu, đau từng đợt.
Đau.....
Đây là cảm giác thứ hai sau khi Lạc Văn tỉnh lại, bên cạnh lạnh lẽo, ám chỉ người kia đã rời đi được một thời gian, cậu đột nhiên rất muốn khóc, Hướng Nhất Phương cư nhiên rời đi, cậu lại rất muốn cười, bởi vì cậu rốt cục biết được cảm nhận đau đớn mà nam nhân từng trải qua là thế nào, hiểu được nỗi đau của nam nhân, tựa như đi vào lòng của nam nhân.
"Hắc Ngân chết tiệt, còn nói một chút cũng không đau, đau chết mất !" vừa đứng lên vừa không chịu thua kém gạt nước mắt, Lạc Văn vừa cười vừa khóc, "khốn kiếp, làm gì hữu hiệu, còn không phải đi rồi ! Còn không phải bỏ ta lại ở đây !"
"Khốn kiếp !Khốn kiếp !Khốn kiếp ! Đều là một đám đại khốn kiếp !" Trải qua sự giáo dục đàng hoàng, mắng qua mắng lại cũng chỉ biết mấy từ, Lạc Văn ôm chăn dùng sức áp mặt vào ngửi hơi thở của nam nhân, có chút nghẹn ngào.
"Hướng Nhất Phương tên khốn kiếp này ! Như thế nào lại đi !" Vừa lúc Lạc Văn vừa mới gào lên mấy từ này, cửa răng rắc một tiếng bị đẩy ra, người đi vào nghe được câu của Lạc Văn có chút xấu hổ, cầm trong tay một chén cáo đi đến bên cạnh Lạc Văn đang ngơ ngạc, tiếng nói trầm thấp mà từ tính như nước chảy ra : "Ăn chút cháo đi , cho ấm bụng."
Gặp Lạc Văn không phản ứng, "Lạc Văn ?" Nam nhân bưng cháo gọi Lạc Văn đang ngây ngốc nhìn mình, nghĩ thầm, đứa trẻ này không phải bị kích thích từ hôm qua đó chứ ?
"Đã trở lại ! Thật tốt quá ! Thật tốt quá ! Ô ô ....." Chàng trai ngẩn người đột nhiên lớn tiếng hô lên, mạnh mẽ ôm lấy nam nhân bên cạnh giống như thể sợ nam nhân ngay sau đó sẽ biến mất, cậu dần dần nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt nóng hổi theo hai má chảy xuống tích tụ trên tay nam nhân.
"Tôi không đi, chỉ đi tìm chút đồ ăn thôi." Nam nhân nhẹ nhàng đẩy ra Lạc Văn, đem chén cháo nóng hổi qua, nhẹ giọng cười nói, "Tôi biết ngày hôm sau bụng sẽ rất đói." Lúc nói lời này, Hướng Nhất Phương đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Lạc Văn, trong lòng một trận chua xót, thật là cái đứa....
"Khó trách trước kia ngày hôm sau anh ăn nhiều như vậy." Nín khóc mỉm cười, Lạc Văn nâng chén lên hùng hục nuốt cháo, nói thật làm chuyện đó xong bụng thật sự là đói, một chén cháo đi xuống bụng cũng thoải mái hơn.
Mặt có chút phiếm hồng, Lạc Văn nhìn vào nam nhân sắc mặt nhu hòa của nam nhân thì thầm nói : "Hóa ra tại hậu diện lại đau như vậy , anh trước kia như thế nào cũng không nói một tiếng."
"Biết đau cậu còn muốn tiếp tục." Hơi hơi dựa đầu vào đầu giường, Hướng Nhất Phương hé miệng nói : "Thật sự là cái đứa ngốc, định tra tấn mình à ?"
"Nếu được bên cạnh Nhất Phương tôi cũng nguyện ý." cười cười có chút ngại ngùng, Lạc Văn nhìn chằm chằm nam nhân nói từng tiếng, "Vô luận là ở trên hay ở dưới, chỉ cần cùng anh, tôi đều thích đều nguyện ý." Chỉ cần ở bên trong là tốt rồi, Lạc Văn ở trong long trộm bỏ thêm câu.
'Lời này cậu cũng nói ra được." Đưa tay xoa xoa đầu Lạc Văn, Hướng Nhất Phương tìm đến quần áo của Lạc Văn, lại giúp đỡ chàng trai hành động không tiện mặc quần áo, xem bộ dáng đau đến nhe răng trợn mắt của Lạc Văn, biết là tiểu tử trước kia tuyệt đối không chịu khổ gì, nhưng lại nguyện ý vì mình làm.... làm chuyện như vậy, Hướng Nhất Phương lú này trong lòng cũng lộn xộn một mảnh, hắn rốt cuộc là đời trước những người này ít nhiều, thế nào cũng phải đời này dây dưa không rõ còn trốn không được ?
Có Hướng Nhất Phương giúp đỡ Lạc Văn mặc quần áo, tiểu tử này tự nhiên đem tâm tình "oán phụ" nhất tảo nhi quang, nhất biên ngẫu nhĩ "ai ôi" hai từ khiến cho nam nhân đau lòng, tuy rằng trên thực tế cậu cũng đau dữ lắm.
Trên người càng đau, Lạc Văn lại càng đau lòng Hướng Nhất Phương, ngẫm lại trước kia cậu cùng lt không hề tiết chế cứ đòi lấy nam nhân, có đôi khi thậm chí xong việc liền bỏ đi, bỏ lại Hướng Nhất Phương ở trên giường cái gì cũng không quản, mặc kệ hắn đói hay không, có thể tự mình xuống giường hay không, có thể tự mình mặc quần áo hay không thậm chí ở ban ngày, nam nhân này còn có thể đi làm việc.
Nam nhân này như thế nào lại kiên trì đến như vậy, như thế nào lại nhẫn nại đến như vậy ? Lạc Văn đau lòng rối tinh rối mù, chưa từng hận bản thân tùy hứng xằng bậy đến vậy.
Lúc Hướng Nhất Phương cười giúp cậu mặc quần áo, Lạc Văn đột nhiên ôm chặt âấy Hướng Nhất Phương khóc, nam nhân vội vàng hỏi : "Làm sao vậy ? Đau như vậy à ? Tôi đi lấy thuốc."
"Đau ! Đau chết mất ! Lòng đều đau đến vỡ mất !" Lạc Văn cắn mội dán mặt vào vai nam nhân nhẹ nhàng cọ, "Tôi thật hối hận việc làm với anh trước kia, tôi mẹ nó chính là một thằng khốn kiếp, tôi hối hận muốn chết, hối hận đến chết !"
"Không phải nói không có việc gì sao, khóc như đứa trẻ như vậy." Hướng Nhất Phương hé miệng cười, trong lòng nửa ngọt ngào nửa chua xót, chua ngọt chua ngọt. Lạc Văn bốc đồng đại thiếu gia này rốt cục cũng học được cách cảm thông người khác, không ích kỷ, Hướng Nhất Phương vừa vui vừa không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Rời đi Lạc Văn đi tìm mp, hay là nói cho mp biết chuêện Lạc Văn ? Nam nhân vì chuyện này đã phiền não, chân mày cũng gắt gao nhín lại.
Tưởng tượng lến lúc "rời đi Lạc Văn đi tìm mp", chàng trai trong lòng mình hiện đang khóc đến rối tinh rối mù này sẽ tác động đến tiếng lòng của hắn, hắn nếu có thể mặc kệ Lạc Văn, hắn sẽ không là Hướng Nhất Phương, cho dù hắn thật sự đi rồi, cảm giác áy náy này cũng sẽ vinh viễn quấn lấy hắn, làm cho hắn không được bình yên, không được cứu chuộc.
"Nhất Phương à, anh thật sự cùng với mp đi Hà Lan kết hôn sao ?" Lạc Văn liếc nhìn tay trái của Hướng Nhất Phương, mặt trên cũng không có nhẫn.
"Ừm, định vào mùa thu." Mà hiện tại cách mùa thu cũng không xa, Hướng Nhất Phương nghĩ muốn trộm nhìn biểu tình của Lạc Văn, chàng trai này đã cười hì hì kéo tay của Hướng Nhất Phương, hiện ra một khuôn mặt tươi cười : "Đi ! Chúng ta đi chèo thuyền !"
"A ?" Hướng Nhất Phương còn không kịp phản ứng, Lạc Văn đã lôi kéo nam nhân chạy ra bên ngoài, đáng tiếc kẻ này đã quên mất thương tích của bản thân, mới chạy được hai bước đã muốn ngã xuống, ngay trước khi gương mặt xinh đẹp chạm đát, Hướng Nhất Phương tiếp tục đến đỡ lấy Lạc Văn.
"Thế nào, có bị thương không ?" Nam nhân thân thiết hỏi.
Sự quan tâm của nam nhân làm cho Lạc Văn vừa hạnh phúc lại vừa bắt đầu thống hận chính mình, Lạc Văn à Lạc Văn, đây thật là kết quả mà ngươi muốn sao ?
Cậu lắc đầu, cười nói, "Không có việc gì," thở dài , khóe mắt ngước lên, "Nếu tôi chết như vậy là không thể cùng anh chèo thuyền, cơ mà về sau anh phải nuôi tôi."
Về sau.... nhất định phải nhớ về tôi.... trong nụ cười của chàng trai ẩn dấu một tia đau khổ, cuối cùng, cậu vẫn là quyết định.
"Ừm, nhất định." Hướng Nhất Phương gật gật đầu cười nói, khuông mặt nhu hòa tươi sáng trong ánh nắng mặt trời sáng sớm như phát ra hương vị làm ấm áp lòng người.
"Nhất Phương à, mp tặng nhẫn cho anh anh có mang trên người không ?" Lạc Văn nói.
"À.... có mang theo." Hướng Nhất Phương vẻ mặt "làm sao cậu biết được", vừa nói chuyện vừa lấy nhẫn từ trong túi ra, lúc tham gia đồng hội học tránh cho người khác hỏi đông hỏi tây liền đem nhẫn giấu trong túi.
"Thật khá, tên kia thẩm mỹ cũng không tệ lắm." Lại cười một tiếng không biết là tư vị gì, Lạc Văn đem nhẫn trả lại cho nam nhân, đồng từ cũng lấy trong túi của mình ra một chiếc hộp tinh xảo.
"Kỳ thật là trong buổi tiệc ngày đó muốn tặng cho anh, nhưng anh lại chạy mất, tôi vẫn mang bên người, nghĩ đến việc thấy anh thì nhất định đưa nó cho anh, cơ mà giống như bị pmd nhanh chân trước rồi, ha hả ." Vừa nói vừa cười, Lạc Văn lấy một chiếc nhẫn từ bên trong ra, gỡ chiếc dây chuyền xuống luồn chiếc nhẫn vào, đem "kiệt tác" giơ lên hướng nam nhân tươi cười, "thế nào, đẹp không ?"
"Đẹp....." Trong đôi mắt của chàng trai không biết khi nào lại bắt đầu dính ướt nước mắt, Hướng Nhất Phương nhìn đôi mắt ấy, khàn khàn nói.
"Tôi đeo cho anh." Lạc Văn vẫn rưng rưng cười, đem chiếc dây chuyền đeo cho nam nhân, cố ý dặn dò nói, "Nếu tên khốn kia bắt anh gỡ xuống anh cũng không được đồng ý."
"Được rồi, đến giờ rồi, nếu anh không quay về mp coi chừng sẽ bị điên lên, tuy rằng hắn bị điên tôi cũng vui lắm, nhưng anh lại vẫn nguyện ý trở về nơi của hắn." Chịu đựng nỗi đau bên dươi, Lạc Văn đi đến bên cây đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ, mở nắp đàn ra phác vài nốt.
Bạn đang �
"Vậy cậu làm sao bây giờ ?" Nam nhân nói.
"Kỳ thật chỉ cần tôi kiên trì không cho anh rời đi, nói vậy anh cũng sẽ không thể bỏ mặc tôi." Ngồi trước cây đàn, ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào chàng trai tuất mỹ, sườn mặt hé ra một mảnh bi thương, nam tử tựa như thiên sứ đưa tay lên phím đàn chơi một khúc nhạc ngọt ngào mà đau khổ.
"Điều này đương nhiên chính là mục đích của tôi, còn hơn khiến anh khó xử, lần lượt bức anh vào cảnh tuyệt vọng, tôi càng hy vọng nhìn thấy anh hạnh phúc, mà không phải vì lũ khốn nạn chúng tôi mà yên lặng chịu đưng đau khổ." Đầu ngón tay tạo thành các nốt nhạc xinh đẹp, giống như tình yêu, từ rung động của mối tình đầu, đến tình yêu cuồng nhiệt, khi thì giống như nhớ nhung âm trầm, thanh âm của Lạc Văn giống như đang ngâm xướng một bài thơi.
"Đi thôi," Lạc Văn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, giống như sợ nước trong mắt khi cúi đầu mà chảy ra.
"Lạc Văn à......" Lòng của nam nhân theo tiếng dương cầm mà run rẩy không thôi, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian, Hướng Nhất Phương lần đầu tiên cảm giác được chàng trai này chưa bao giờ là...... bên ngoài là thiên sứ mà bên trong là ác ma.
Cậu ấy đã trưởng thành, nhưng Hướng Nhất Phương giống như nhìn thấy trên thân thể của Lạc Văn đang khắc sâu một vết thương rất lớn, vết thương vĩnh viễn không mất đi, là vết thương mà hắn đã mạnh mẽ đâm vào.
"Đi đi ! Đừng quay đầu lại, đi ra ngoài là được," Lạc Văn nở nụ cười, " Đại thúc đúng thật là không quyết đoán, ơ mà tôi cũng sẽ không thực nói ngược lại là tôi không thích anh, tôi thích anh, cho nên muốn cho anh hạnh phục khoái hoạt, không bao giờ nữa.... muốn đem nhốt anh vào nhà giam đâu."
"Cho nên, Nhất Phương à.... xin anh nhanh lên đi thôi, tôi sợ tôi sẽ hối hận." Tôi sợ giây tiếp theo sẽ lao đến đem anh đi..... Cho nên, xin mời đi đi.
Hướng Nhất Phương nhìn thật sâu vào gương mặt mộng ảo của Lạc Văn trong buổi sáng sớm, giống như một giấc mơ không thật. Nam nhân cắn môi đi ra khỏi phòng, đi nhanh đi nhanh, rồi lại dùng sức chạy, hắn đã nhịn không được nước mắt rơi ra.
Trong vòng, tiếng nhạc khí líu lo, Lạc Văn nhìn cửa phòng mở rộng mà rốt cục không nhịn được ôm lấy đầu mình bật khóc..... Yêu anh ấy, thì để cho anh ấy tự do bay đi.....
Hướng Nhất Phương tập tễnh chạy ra ngoài làng du lịch, hắn không biết phải làm sao, chỉ là đau lòng đến cắt da cắt thịt, Lạc Văn cứ ở trong lòng ngực hắn cứ nóng như lửa đốt khiến hắn khó chịu.
Một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Hướng Nhất Phương, nam nhân vẻ mặt đàu khổ ngẩng đầu nhìn gương mặt không nụ cười của Hắc Ngân, đối phương nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lồng ngực, ôn nhu nói : "Ta đưa ngươi về."
"Ư..... cái đứa ngốc kia !" Hướng Nhất Phương dúi đầu vào trong lồng ngực kiên cố của Hắc Ngân, rốt cục nhịn không được khóc lên.
"Khóc đi, khóc xong liền cảm thấy thoải mái." Nhẹ nhàng xoa tóc của nam nhân, khóe miệng Hắc Ngân hiện lên nụ cười chua xót, "Lạc Văn là cái đứa ngốc, ngươi lúc đó chẳng phải cái đại ngốc sao...."
Mà chính gã cũng không phải là đứa ngốc à ? Kẻ trong cuộc chơi này, đều là đứa ngốc, mỗi một đứa ngốc.....
Đây là cảm giác đầu tiên khi Lạc Văn tỉnh lại, hậu diện rất khó chịu, đau từng đợt.
Đau.....
Đây là cảm giác thứ hai sau khi Lạc Văn tỉnh lại, bên cạnh lạnh lẽo, ám chỉ người kia đã rời đi được một thời gian, cậu đột nhiên rất muốn khóc, Hướng Nhất Phương cư nhiên rời đi, cậu lại rất muốn cười, bởi vì cậu rốt cục biết được cảm nhận đau đớn mà nam nhân từng trải qua là thế nào, hiểu được nỗi đau của nam nhân, tựa như đi vào lòng của nam nhân.
"Hắc Ngân chết tiệt, còn nói một chút cũng không đau, đau chết mất !" vừa đứng lên vừa không chịu thua kém gạt nước mắt, Lạc Văn vừa cười vừa khóc, "khốn kiếp, làm gì hữu hiệu, còn không phải đi rồi ! Còn không phải bỏ ta lại ở đây !"
"Khốn kiếp !Khốn kiếp !Khốn kiếp ! Đều là một đám đại khốn kiếp !" Trải qua sự giáo dục đàng hoàng, mắng qua mắng lại cũng chỉ biết mấy từ, Lạc Văn ôm chăn dùng sức áp mặt vào ngửi hơi thở của nam nhân, có chút nghẹn ngào.
"Hướng Nhất Phương tên khốn kiếp này ! Như thế nào lại đi !" Vừa lúc Lạc Văn vừa mới gào lên mấy từ này, cửa răng rắc một tiếng bị đẩy ra, người đi vào nghe được câu của Lạc Văn có chút xấu hổ, cầm trong tay một chén cáo đi đến bên cạnh Lạc Văn đang ngơ ngạc, tiếng nói trầm thấp mà từ tính như nước chảy ra : "Ăn chút cháo đi , cho ấm bụng."
Gặp Lạc Văn không phản ứng, "Lạc Văn ?" Nam nhân bưng cháo gọi Lạc Văn đang ngây ngốc nhìn mình, nghĩ thầm, đứa trẻ này không phải bị kích thích từ hôm qua đó chứ ?
"Đã trở lại ! Thật tốt quá ! Thật tốt quá ! Ô ô ....." Chàng trai ngẩn người đột nhiên lớn tiếng hô lên, mạnh mẽ ôm lấy nam nhân bên cạnh giống như thể sợ nam nhân ngay sau đó sẽ biến mất, cậu dần dần nghẹn ngào nói không nên lời, nước mắt nóng hổi theo hai má chảy xuống tích tụ trên tay nam nhân.
"Tôi không đi, chỉ đi tìm chút đồ ăn thôi." Nam nhân nhẹ nhàng đẩy ra Lạc Văn, đem chén cháo nóng hổi qua, nhẹ giọng cười nói, "Tôi biết ngày hôm sau bụng sẽ rất đói." Lúc nói lời này, Hướng Nhất Phương đưa tay xoa xoa nước mắt trên mặt Lạc Văn, trong lòng một trận chua xót, thật là cái đứa....
"Khó trách trước kia ngày hôm sau anh ăn nhiều như vậy." Nín khóc mỉm cười, Lạc Văn nâng chén lên hùng hục nuốt cháo, nói thật làm chuyện đó xong bụng thật sự là đói, một chén cháo đi xuống bụng cũng thoải mái hơn.
Mặt có chút phiếm hồng, Lạc Văn nhìn vào nam nhân sắc mặt nhu hòa của nam nhân thì thầm nói : "Hóa ra tại hậu diện lại đau như vậy , anh trước kia như thế nào cũng không nói một tiếng."
"Biết đau cậu còn muốn tiếp tục." Hơi hơi dựa đầu vào đầu giường, Hướng Nhất Phương hé miệng nói : "Thật sự là cái đứa ngốc, định tra tấn mình à ?"
"Nếu được bên cạnh Nhất Phương tôi cũng nguyện ý." cười cười có chút ngại ngùng, Lạc Văn nhìn chằm chằm nam nhân nói từng tiếng, "Vô luận là ở trên hay ở dưới, chỉ cần cùng anh, tôi đều thích đều nguyện ý." Chỉ cần ở bên trong là tốt rồi, Lạc Văn ở trong long trộm bỏ thêm câu.
'Lời này cậu cũng nói ra được." Đưa tay xoa xoa đầu Lạc Văn, Hướng Nhất Phương tìm đến quần áo của Lạc Văn, lại giúp đỡ chàng trai hành động không tiện mặc quần áo, xem bộ dáng đau đến nhe răng trợn mắt của Lạc Văn, biết là tiểu tử trước kia tuyệt đối không chịu khổ gì, nhưng lại nguyện ý vì mình làm.... làm chuyện như vậy, Hướng Nhất Phương lú này trong lòng cũng lộn xộn một mảnh, hắn rốt cuộc là đời trước những người này ít nhiều, thế nào cũng phải đời này dây dưa không rõ còn trốn không được ?
Có Hướng Nhất Phương giúp đỡ Lạc Văn mặc quần áo, tiểu tử này tự nhiên đem tâm tình "oán phụ" nhất tảo nhi quang, nhất biên ngẫu nhĩ "ai ôi" hai từ khiến cho nam nhân đau lòng, tuy rằng trên thực tế cậu cũng đau dữ lắm.
Trên người càng đau, Lạc Văn lại càng đau lòng Hướng Nhất Phương, ngẫm lại trước kia cậu cùng lt không hề tiết chế cứ đòi lấy nam nhân, có đôi khi thậm chí xong việc liền bỏ đi, bỏ lại Hướng Nhất Phương ở trên giường cái gì cũng không quản, mặc kệ hắn đói hay không, có thể tự mình xuống giường hay không, có thể tự mình mặc quần áo hay không thậm chí ở ban ngày, nam nhân này còn có thể đi làm việc.
Nam nhân này như thế nào lại kiên trì đến như vậy, như thế nào lại nhẫn nại đến như vậy ? Lạc Văn đau lòng rối tinh rối mù, chưa từng hận bản thân tùy hứng xằng bậy đến vậy.
Lúc Hướng Nhất Phương cười giúp cậu mặc quần áo, Lạc Văn đột nhiên ôm chặt âấy Hướng Nhất Phương khóc, nam nhân vội vàng hỏi : "Làm sao vậy ? Đau như vậy à ? Tôi đi lấy thuốc."
"Đau ! Đau chết mất ! Lòng đều đau đến vỡ mất !" Lạc Văn cắn mội dán mặt vào vai nam nhân nhẹ nhàng cọ, "Tôi thật hối hận việc làm với anh trước kia, tôi mẹ nó chính là một thằng khốn kiếp, tôi hối hận muốn chết, hối hận đến chết !"
"Không phải nói không có việc gì sao, khóc như đứa trẻ như vậy." Hướng Nhất Phương hé miệng cười, trong lòng nửa ngọt ngào nửa chua xót, chua ngọt chua ngọt. Lạc Văn bốc đồng đại thiếu gia này rốt cục cũng học được cách cảm thông người khác, không ích kỷ, Hướng Nhất Phương vừa vui vừa không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Rời đi Lạc Văn đi tìm mp, hay là nói cho mp biết chuêện Lạc Văn ? Nam nhân vì chuyện này đã phiền não, chân mày cũng gắt gao nhín lại.
Tưởng tượng lến lúc "rời đi Lạc Văn đi tìm mp", chàng trai trong lòng mình hiện đang khóc đến rối tinh rối mù này sẽ tác động đến tiếng lòng của hắn, hắn nếu có thể mặc kệ Lạc Văn, hắn sẽ không là Hướng Nhất Phương, cho dù hắn thật sự đi rồi, cảm giác áy náy này cũng sẽ vinh viễn quấn lấy hắn, làm cho hắn không được bình yên, không được cứu chuộc.
"Nhất Phương à, anh thật sự cùng với mp đi Hà Lan kết hôn sao ?" Lạc Văn liếc nhìn tay trái của Hướng Nhất Phương, mặt trên cũng không có nhẫn.
"Ừm, định vào mùa thu." Mà hiện tại cách mùa thu cũng không xa, Hướng Nhất Phương nghĩ muốn trộm nhìn biểu tình của Lạc Văn, chàng trai này đã cười hì hì kéo tay của Hướng Nhất Phương, hiện ra một khuôn mặt tươi cười : "Đi ! Chúng ta đi chèo thuyền !"
"A ?" Hướng Nhất Phương còn không kịp phản ứng, Lạc Văn đã lôi kéo nam nhân chạy ra bên ngoài, đáng tiếc kẻ này đã quên mất thương tích của bản thân, mới chạy được hai bước đã muốn ngã xuống, ngay trước khi gương mặt xinh đẹp chạm đát, Hướng Nhất Phương tiếp tục đến đỡ lấy Lạc Văn.
"Thế nào, có bị thương không ?" Nam nhân thân thiết hỏi.
Sự quan tâm của nam nhân làm cho Lạc Văn vừa hạnh phúc lại vừa bắt đầu thống hận chính mình, Lạc Văn à Lạc Văn, đây thật là kết quả mà ngươi muốn sao ?
Cậu lắc đầu, cười nói, "Không có việc gì," thở dài , khóe mắt ngước lên, "Nếu tôi chết như vậy là không thể cùng anh chèo thuyền, cơ mà về sau anh phải nuôi tôi."
Về sau.... nhất định phải nhớ về tôi.... trong nụ cười của chàng trai ẩn dấu một tia đau khổ, cuối cùng, cậu vẫn là quyết định.
"Ừm, nhất định." Hướng Nhất Phương gật gật đầu cười nói, khuông mặt nhu hòa tươi sáng trong ánh nắng mặt trời sáng sớm như phát ra hương vị làm ấm áp lòng người.
"Nhất Phương à, mp tặng nhẫn cho anh anh có mang trên người không ?" Lạc Văn nói.
"À.... có mang theo." Hướng Nhất Phương vẻ mặt "làm sao cậu biết được", vừa nói chuyện vừa lấy nhẫn từ trong túi ra, lúc tham gia đồng hội học tránh cho người khác hỏi đông hỏi tây liền đem nhẫn giấu trong túi.
"Thật khá, tên kia thẩm mỹ cũng không tệ lắm." Lại cười một tiếng không biết là tư vị gì, Lạc Văn đem nhẫn trả lại cho nam nhân, đồng từ cũng lấy trong túi của mình ra một chiếc hộp tinh xảo.
"Kỳ thật là trong buổi tiệc ngày đó muốn tặng cho anh, nhưng anh lại chạy mất, tôi vẫn mang bên người, nghĩ đến việc thấy anh thì nhất định đưa nó cho anh, cơ mà giống như bị pmd nhanh chân trước rồi, ha hả ." Vừa nói vừa cười, Lạc Văn lấy một chiếc nhẫn từ bên trong ra, gỡ chiếc dây chuyền xuống luồn chiếc nhẫn vào, đem "kiệt tác" giơ lên hướng nam nhân tươi cười, "thế nào, đẹp không ?"
"Đẹp....." Trong đôi mắt của chàng trai không biết khi nào lại bắt đầu dính ướt nước mắt, Hướng Nhất Phương nhìn đôi mắt ấy, khàn khàn nói.
"Tôi đeo cho anh." Lạc Văn vẫn rưng rưng cười, đem chiếc dây chuyền đeo cho nam nhân, cố ý dặn dò nói, "Nếu tên khốn kia bắt anh gỡ xuống anh cũng không được đồng ý."
"Được rồi, đến giờ rồi, nếu anh không quay về mp coi chừng sẽ bị điên lên, tuy rằng hắn bị điên tôi cũng vui lắm, nhưng anh lại vẫn nguyện ý trở về nơi của hắn." Chịu đựng nỗi đau bên dươi, Lạc Văn đi đến bên cây đàn dương cầm bên cạnh cửa sổ, mở nắp đàn ra phác vài nốt.
Bạn đang �
"Vậy cậu làm sao bây giờ ?" Nam nhân nói.
"Kỳ thật chỉ cần tôi kiên trì không cho anh rời đi, nói vậy anh cũng sẽ không thể bỏ mặc tôi." Ngồi trước cây đàn, ánh nắng sáng sớm chiếu rọi vào chàng trai tuất mỹ, sườn mặt hé ra một mảnh bi thương, nam tử tựa như thiên sứ đưa tay lên phím đàn chơi một khúc nhạc ngọt ngào mà đau khổ.
"Điều này đương nhiên chính là mục đích của tôi, còn hơn khiến anh khó xử, lần lượt bức anh vào cảnh tuyệt vọng, tôi càng hy vọng nhìn thấy anh hạnh phúc, mà không phải vì lũ khốn nạn chúng tôi mà yên lặng chịu đưng đau khổ." Đầu ngón tay tạo thành các nốt nhạc xinh đẹp, giống như tình yêu, từ rung động của mối tình đầu, đến tình yêu cuồng nhiệt, khi thì giống như nhớ nhung âm trầm, thanh âm của Lạc Văn giống như đang ngâm xướng một bài thơi.
"Đi thôi," Lạc Văn ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu, giống như sợ nước trong mắt khi cúi đầu mà chảy ra.
"Lạc Văn à......" Lòng của nam nhân theo tiếng dương cầm mà run rẩy không thôi, giống như thiên sứ rơi xuống nhân gian, Hướng Nhất Phương lần đầu tiên cảm giác được chàng trai này chưa bao giờ là...... bên ngoài là thiên sứ mà bên trong là ác ma.
Cậu ấy đã trưởng thành, nhưng Hướng Nhất Phương giống như nhìn thấy trên thân thể của Lạc Văn đang khắc sâu một vết thương rất lớn, vết thương vĩnh viễn không mất đi, là vết thương mà hắn đã mạnh mẽ đâm vào.
"Đi đi ! Đừng quay đầu lại, đi ra ngoài là được," Lạc Văn nở nụ cười, " Đại thúc đúng thật là không quyết đoán, ơ mà tôi cũng sẽ không thực nói ngược lại là tôi không thích anh, tôi thích anh, cho nên muốn cho anh hạnh phục khoái hoạt, không bao giờ nữa.... muốn đem nhốt anh vào nhà giam đâu."
"Cho nên, Nhất Phương à.... xin anh nhanh lên đi thôi, tôi sợ tôi sẽ hối hận." Tôi sợ giây tiếp theo sẽ lao đến đem anh đi..... Cho nên, xin mời đi đi.
Hướng Nhất Phương nhìn thật sâu vào gương mặt mộng ảo của Lạc Văn trong buổi sáng sớm, giống như một giấc mơ không thật. Nam nhân cắn môi đi ra khỏi phòng, đi nhanh đi nhanh, rồi lại dùng sức chạy, hắn đã nhịn không được nước mắt rơi ra.
Trong vòng, tiếng nhạc khí líu lo, Lạc Văn nhìn cửa phòng mở rộng mà rốt cục không nhịn được ôm lấy đầu mình bật khóc..... Yêu anh ấy, thì để cho anh ấy tự do bay đi.....
Hướng Nhất Phương tập tễnh chạy ra ngoài làng du lịch, hắn không biết phải làm sao, chỉ là đau lòng đến cắt da cắt thịt, Lạc Văn cứ ở trong lòng ngực hắn cứ nóng như lửa đốt khiến hắn khó chịu.
Một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Hướng Nhất Phương, nam nhân vẻ mặt đàu khổ ngẩng đầu nhìn gương mặt không nụ cười của Hắc Ngân, đối phương nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lồng ngực, ôn nhu nói : "Ta đưa ngươi về."
"Ư..... cái đứa ngốc kia !" Hướng Nhất Phương dúi đầu vào trong lồng ngực kiên cố của Hắc Ngân, rốt cục nhịn không được khóc lên.
"Khóc đi, khóc xong liền cảm thấy thoải mái." Nhẹ nhàng xoa tóc của nam nhân, khóe miệng Hắc Ngân hiện lên nụ cười chua xót, "Lạc Văn là cái đứa ngốc, ngươi lúc đó chẳng phải cái đại ngốc sao...."
Mà chính gã cũng không phải là đứa ngốc à ? Kẻ trong cuộc chơi này, đều là đứa ngốc, mỗi một đứa ngốc.....
/63
|