Hướng Nhất Phương lại ngẩng đầu nhìn Mộ Phi, nam tử anh tuất ngồi ở đối diện, thấy Hướng Nhất Phương nhìn chàng, cười nói : "Làm sao vậy ?"
"Làm sao vậy ?" những lời này hẳn là Hướng Nhất Phương nói mới đúng, Mộ Phi vừa rồi có chút kỳ quái, trong chốc lát đang ngồi ghế dịch dịch, trong chốc lát mặt nhăn mày nhín, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, giống như đang phải chịu đựng cái gì vậy.
"Không có gì, anh từ từ ăn đi." Mộ Phi cười nói, nụ cười trong mắt Hướng Nhất Phương vẫn có chút kỳ quái.
Nhìn chằm chằm Mộ Phi ctrong chốc lát, Hướng Nhất Phương buông xuống dao nĩa trong tay, có chút không hảo ý nói : "Cậu không sợ chịu đến mức viêm bàng quang sao ? làm gì phải chịu đựng."
Mặt nam tử hơi đỏ lên, nhưng vẫn là lắc lắc đầu : "Nào có, anh nhanh ăn đi, trên bàn cơm nói này nó để làm gì," không tồi, Mộ gì đó đúng thật là phải chịu dựng, tuy rằng toilet cách chàng không quá mười bước, nhưng là.....
"Hừ...." một tiếng, ánh mắt Hướng Nhất Phương phiêu hướng về phía phát ra thanh âm, thở dài : "Bụng không thoải mái thì cứ đi, tôi cũng không có chê cười cậu đâu."
Gặp Mộ Phi vẫn do dự, Hướng Nhất Phương cười nói : "Như thế nào, cậu sợ cậu đi rồi thì Lạc Tư đi tới gặp sao ? Hướng Nhất Phương tôi là người dễ dàng bị bắt cóc lắm sao ? Cậu mau đi đi !" Mộ Phi về điểm này cẩn thận tự nam nhân như thế nào lại không biết, lúc hắn ăn cơm ánh mắt phiêu về bên kia của Lạc Tư là biết Mộ Phi trong lòng đang khúc mắc cái gì.
Hai ba phút khuyên Mộ Phi đi, nam nhân không khỏi lắc đầu cười khổ. Cơ mà thật đúng là bị Mộ Phi đoán trúng, ngay lúc chàng đi toilet không bao lâu, Lạc Tư đã an vị ở đối diện Hướng Nhất Phương.
"Chúc mừng." Lạc Tư nói với đối phương.
"A, cảm ơn." Đối với nam tử luôn lạnh như băng này, Hướng Nhất Phương vẫn luôn có chút căng thẳng, hoặc là nên nói có chút sợ hãi, ngồi trên bàn cơm, tựa hồ nghĩ lại ngày đó bị hôn nhẹ, thật sự là.... như thế nào lại nghĩ đến chuyện đó.
có đôi khi thật khó hiểu được Lạc Tư lạnh như băng này vì cái gì lại ngẫu nhiên bộc lộ ra bộ dáng cuồng nhiệt đến đáng sợ đó.
"Hôn lễ định lúc nào ?" Lạc Tư thản nhiên nói, ngẫu nhiên ngẩng đầu xem nam nhân.
"Mùng chín tháng sau," Hướng Nhất Phương lặng lẽ nhìn Lạc Tư, vừa gặp phải tầm mắt của đối phương, vội cười cười dời tầm mắt đi, nói, "Nếu có thời gian, có thể tham dự không ? Kỳ thật tôi cùng A Phi không có nhiều bạn bè, cha mẹ tôi cũng đã mất, không có người thân."
Hướng Nhất Phương đang chờ Lạc Tư trả lời, đối phương lại nhíu mày uống rượu, bộ dáng bình thường nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể xấu hổ cười, sau đó cũng không biết nói cái gì nữa.
A Phi đáng chết, như thế nào còn không ra ? Chết bên trong rồi sao ? Vừa rồi còn khuyên Mộ Phi đi, Hướng Nhất Phương hiện tại lại ngóng trông Mộ Phi trở về, lúc ở bên Lạc Tư không khí luôn phi thường quỷ dị.
Ngay lúc Hướng Nhất Phương cân nhắc làm cho không khí ấm lên một chút, mấy người mặc áo đen ngồi xuống bên cạnh hắn cùng Lạc Tư, Hướng Nhất Phương sửng sốt, lễ phép nói : "Thực xin lỗi, nơi này đã có người." Mấy chỗ khác còn có bàn trống mà.
Gặp mấy người này không có ý định đứng lên, Hướng Nhất Phương nhịn không được nhìn Lạc Tư, Lạc Tư biểu tình giống như ôn hòa, gương mặt là nhíu chặt làm cho nam nhân cảm giác sự việc có chút không thích hợp. Đang muốn bước tiếp theo nên làm gì, một thứ vừa cứng vừa lạnh kề sát lưng của Hướng Nhất Phương, chuyện chỉ có thể có trong TV như thế nào lại xảy ra với mình, Hướng Nhất Phương lập tức sửng sốt, rõ ràng trên lưng mình chính là một khẩu súng.
"Vị tiên sinh này, chúng tôi cùng ông ta có chút việc muốn nói, ông có thể rời đi trước được không ?" Một gã áo đen đối diện Lạc Tư cười nói.
"Vừa vặn tôi cũng đang cùng ngài đây có việc muốn nói, vì cái gì không phải các ngươi rời đi ?" Lạc Tư vẫn như cũ uống rượu của mình, từ trên góc nhìn cũng y cũng không thể nhìn thấy gã áo đen đang dùng cái gì dúi vào người Hướng Nhất Phương.
"Lạc Tư à, ta.... ta cùng bọn họ có chút chuyện phải nói, ngươi đi trước đi." Tuy rằng không biết vì cái gì mà những người này muốn gặp mình, Hướng Nhất Phương cũng không muốn người ngoài bị liên lụy.
"Ô !" Phát ra một tiếng cười lạnh, Lạc Tư liếc mắt vài người, Lạc Tư liếc mắt nhìn. "Xin lỗi, ta không muốn rời đi." Thái độ kiên trì của y làm cho mấy gã áo đen có chút bực mình, Hướng Nhất Phương càng phiền não, liên tiếp ám chỉ cho Lạc Tư đi trước, Lạc Tư chính là không phản ứng.
"Vậy phiền toái ông cũng đi theo chúng tôi một chuyến." Gã áo đén đến gần Lạc Tư nhẹ giọng nói, khẩu súng ngay túi để trên người Lạc Tư.
Chết tiệt Lạc Tư, nếu như bị ta phát hiện ngươi đang ở cạnh np, mặc kệ có bao nhiêu người ta cũng phải đánh chết người ! Mộ Phi vội vàng đi ra từ toilet đi đến cái bàn của np, lại phát hiện trên bàn không còn bóng dáng của Hướng Nhất Phương đâu, mà Lạc Tư ở gần đó cũng không thấy.
"Chẳng lẽ....." Lòng Mộ Phi run lên, bị ý nghĩ của chính mình dọa đến, liên tục lắc đầu, "sẽ không, Mộ Phi sẽ không đi cùng tên hỗn đản kia, chẳng lẽ là Lạc Tư đem bắt np đi ?" Tức gâận, nhưng cẩn thận nghĩ, Lạc Tư cũng không phải người như vậy, ánh mắt Mộ Phi đột nhiên nhìn đến trên khăn trải bàn có nhuốm màu đỏ.
"Là.... máu !" Nhìn sát một chút, đúng là máu, vế máu còn chưa cũ, Mộ Phi có dự cảm không tốt, mạnh mẽ xoay người phát hiện một người bán hàng mỉm cười nhìn chàng : "Tiên sinh, đây là tin nhắn bạn ngài lưu lại."
Tin nhắn ? Mộ Phi nhận lấy mở ra, sắc mặt đột nhiên biến, tái nhợt đến đáng sợ : "Người đâu ?! Ngươi ở trong này vừa rồi đi dâu ?!" Nam tử không khống chế được giữ chặt lấy người bán hàng lớn tiếng hỏi.
Bị dọa đến người bán hàng nói quanh co : "Đi..... đi rồi, có một đoàn người đã đến thang máy rồi."
Mộ Phi một phen đẩy người bán hàng ra, chạy đến cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, vừa vặn nhìn đến vài kẻ đang đưa Hướng Nhất Phương cùng Lạc Tư vào trong một xe bánh mì.
Bị đưa lên xe, rồi lại bị che mắt lại bằng một mảnh vải đen, Hướng Nhất Phương trong lòng bất ổn, chung quanh toàn bóng tối khiến cho nam nhân không khỏi sợ hãi, đến tột cùng là đã có chuyện gì hắn cũng chẳng đoán được, rõ ràng hạnh phúc ngay trước mắt, nhưng hiện tại đã bị ngã vào bóng tối.
Mình sẽ chết sao ? Ngồi trên một chiếc xe xóc nảy, nam nhân đột nhiên có ý tưởng này, thân thể có hơi run rẩy, vận mệnh tựa hồ không ngừng trêu chọc hắn. Hắn ao ước thực quá phận sao ? Hắn mơ ước cũng chỉ là một cuộc sống bình thẩn, có vợ làm bạn, có cuộc sống cho bản thân mình mà thôi.
Ngay lúc đầu bị bắt cóc nam nhân đã rất hoảng hốt, một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy tay nam nhân, gắt gao bao vậy, lực đạo như muốn bóp nát tay Hướng Nhất Phương, cơ mà kết cấu rắn chắc này lại lôi kéo nam nhân ra khỏi hắc ám.
Hướng Nhất Phương bối rối nhất thời cảm thấy an tâm, hắn như thế nào đã quên, bên cạnh còn có Lạc Tư.
Nhưng, Lạc Tư biết rõ là nguy hiểm, vì cái gì còn muốn nhảy vào cái bẫy này ? Nam tử lạnh như băng này vì cái gì phải đi theo ? Cánh tay bị nắm chặt không hề lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cứ thế từ làn da chui vào lỗ chân lông.
"Làm sao vậy ?" những lời này hẳn là Hướng Nhất Phương nói mới đúng, Mộ Phi vừa rồi có chút kỳ quái, trong chốc lát đang ngồi ghế dịch dịch, trong chốc lát mặt nhăn mày nhín, biểu tình trên mặt cũng rất kỳ quái, giống như đang phải chịu đựng cái gì vậy.
"Không có gì, anh từ từ ăn đi." Mộ Phi cười nói, nụ cười trong mắt Hướng Nhất Phương vẫn có chút kỳ quái.
Nhìn chằm chằm Mộ Phi ctrong chốc lát, Hướng Nhất Phương buông xuống dao nĩa trong tay, có chút không hảo ý nói : "Cậu không sợ chịu đến mức viêm bàng quang sao ? làm gì phải chịu đựng."
Mặt nam tử hơi đỏ lên, nhưng vẫn là lắc lắc đầu : "Nào có, anh nhanh ăn đi, trên bàn cơm nói này nó để làm gì," không tồi, Mộ gì đó đúng thật là phải chịu dựng, tuy rằng toilet cách chàng không quá mười bước, nhưng là.....
"Hừ...." một tiếng, ánh mắt Hướng Nhất Phương phiêu hướng về phía phát ra thanh âm, thở dài : "Bụng không thoải mái thì cứ đi, tôi cũng không có chê cười cậu đâu."
Gặp Mộ Phi vẫn do dự, Hướng Nhất Phương cười nói : "Như thế nào, cậu sợ cậu đi rồi thì Lạc Tư đi tới gặp sao ? Hướng Nhất Phương tôi là người dễ dàng bị bắt cóc lắm sao ? Cậu mau đi đi !" Mộ Phi về điểm này cẩn thận tự nam nhân như thế nào lại không biết, lúc hắn ăn cơm ánh mắt phiêu về bên kia của Lạc Tư là biết Mộ Phi trong lòng đang khúc mắc cái gì.
Hai ba phút khuyên Mộ Phi đi, nam nhân không khỏi lắc đầu cười khổ. Cơ mà thật đúng là bị Mộ Phi đoán trúng, ngay lúc chàng đi toilet không bao lâu, Lạc Tư đã an vị ở đối diện Hướng Nhất Phương.
"Chúc mừng." Lạc Tư nói với đối phương.
"A, cảm ơn." Đối với nam tử luôn lạnh như băng này, Hướng Nhất Phương vẫn luôn có chút căng thẳng, hoặc là nên nói có chút sợ hãi, ngồi trên bàn cơm, tựa hồ nghĩ lại ngày đó bị hôn nhẹ, thật sự là.... như thế nào lại nghĩ đến chuyện đó.
có đôi khi thật khó hiểu được Lạc Tư lạnh như băng này vì cái gì lại ngẫu nhiên bộc lộ ra bộ dáng cuồng nhiệt đến đáng sợ đó.
"Hôn lễ định lúc nào ?" Lạc Tư thản nhiên nói, ngẫu nhiên ngẩng đầu xem nam nhân.
"Mùng chín tháng sau," Hướng Nhất Phương lặng lẽ nhìn Lạc Tư, vừa gặp phải tầm mắt của đối phương, vội cười cười dời tầm mắt đi, nói, "Nếu có thời gian, có thể tham dự không ? Kỳ thật tôi cùng A Phi không có nhiều bạn bè, cha mẹ tôi cũng đã mất, không có người thân."
Hướng Nhất Phương đang chờ Lạc Tư trả lời, đối phương lại nhíu mày uống rượu, bộ dáng bình thường nhìn hắn, hắn cũng chỉ có thể xấu hổ cười, sau đó cũng không biết nói cái gì nữa.
A Phi đáng chết, như thế nào còn không ra ? Chết bên trong rồi sao ? Vừa rồi còn khuyên Mộ Phi đi, Hướng Nhất Phương hiện tại lại ngóng trông Mộ Phi trở về, lúc ở bên Lạc Tư không khí luôn phi thường quỷ dị.
Ngay lúc Hướng Nhất Phương cân nhắc làm cho không khí ấm lên một chút, mấy người mặc áo đen ngồi xuống bên cạnh hắn cùng Lạc Tư, Hướng Nhất Phương sửng sốt, lễ phép nói : "Thực xin lỗi, nơi này đã có người." Mấy chỗ khác còn có bàn trống mà.
Gặp mấy người này không có ý định đứng lên, Hướng Nhất Phương nhịn không được nhìn Lạc Tư, Lạc Tư biểu tình giống như ôn hòa, gương mặt là nhíu chặt làm cho nam nhân cảm giác sự việc có chút không thích hợp. Đang muốn bước tiếp theo nên làm gì, một thứ vừa cứng vừa lạnh kề sát lưng của Hướng Nhất Phương, chuyện chỉ có thể có trong TV như thế nào lại xảy ra với mình, Hướng Nhất Phương lập tức sửng sốt, rõ ràng trên lưng mình chính là một khẩu súng.
"Vị tiên sinh này, chúng tôi cùng ông ta có chút việc muốn nói, ông có thể rời đi trước được không ?" Một gã áo đen đối diện Lạc Tư cười nói.
"Vừa vặn tôi cũng đang cùng ngài đây có việc muốn nói, vì cái gì không phải các ngươi rời đi ?" Lạc Tư vẫn như cũ uống rượu của mình, từ trên góc nhìn cũng y cũng không thể nhìn thấy gã áo đen đang dùng cái gì dúi vào người Hướng Nhất Phương.
"Lạc Tư à, ta.... ta cùng bọn họ có chút chuyện phải nói, ngươi đi trước đi." Tuy rằng không biết vì cái gì mà những người này muốn gặp mình, Hướng Nhất Phương cũng không muốn người ngoài bị liên lụy.
"Ô !" Phát ra một tiếng cười lạnh, Lạc Tư liếc mắt vài người, Lạc Tư liếc mắt nhìn. "Xin lỗi, ta không muốn rời đi." Thái độ kiên trì của y làm cho mấy gã áo đen có chút bực mình, Hướng Nhất Phương càng phiền não, liên tiếp ám chỉ cho Lạc Tư đi trước, Lạc Tư chính là không phản ứng.
"Vậy phiền toái ông cũng đi theo chúng tôi một chuyến." Gã áo đén đến gần Lạc Tư nhẹ giọng nói, khẩu súng ngay túi để trên người Lạc Tư.
Chết tiệt Lạc Tư, nếu như bị ta phát hiện ngươi đang ở cạnh np, mặc kệ có bao nhiêu người ta cũng phải đánh chết người ! Mộ Phi vội vàng đi ra từ toilet đi đến cái bàn của np, lại phát hiện trên bàn không còn bóng dáng của Hướng Nhất Phương đâu, mà Lạc Tư ở gần đó cũng không thấy.
"Chẳng lẽ....." Lòng Mộ Phi run lên, bị ý nghĩ của chính mình dọa đến, liên tục lắc đầu, "sẽ không, Mộ Phi sẽ không đi cùng tên hỗn đản kia, chẳng lẽ là Lạc Tư đem bắt np đi ?" Tức gâận, nhưng cẩn thận nghĩ, Lạc Tư cũng không phải người như vậy, ánh mắt Mộ Phi đột nhiên nhìn đến trên khăn trải bàn có nhuốm màu đỏ.
"Là.... máu !" Nhìn sát một chút, đúng là máu, vế máu còn chưa cũ, Mộ Phi có dự cảm không tốt, mạnh mẽ xoay người phát hiện một người bán hàng mỉm cười nhìn chàng : "Tiên sinh, đây là tin nhắn bạn ngài lưu lại."
Tin nhắn ? Mộ Phi nhận lấy mở ra, sắc mặt đột nhiên biến, tái nhợt đến đáng sợ : "Người đâu ?! Ngươi ở trong này vừa rồi đi dâu ?!" Nam tử không khống chế được giữ chặt lấy người bán hàng lớn tiếng hỏi.
Bị dọa đến người bán hàng nói quanh co : "Đi..... đi rồi, có một đoàn người đã đến thang máy rồi."
Mộ Phi một phen đẩy người bán hàng ra, chạy đến cửa sổ thủy tinh nhìn xuống, vừa vặn nhìn đến vài kẻ đang đưa Hướng Nhất Phương cùng Lạc Tư vào trong một xe bánh mì.
Bị đưa lên xe, rồi lại bị che mắt lại bằng một mảnh vải đen, Hướng Nhất Phương trong lòng bất ổn, chung quanh toàn bóng tối khiến cho nam nhân không khỏi sợ hãi, đến tột cùng là đã có chuyện gì hắn cũng chẳng đoán được, rõ ràng hạnh phúc ngay trước mắt, nhưng hiện tại đã bị ngã vào bóng tối.
Mình sẽ chết sao ? Ngồi trên một chiếc xe xóc nảy, nam nhân đột nhiên có ý tưởng này, thân thể có hơi run rẩy, vận mệnh tựa hồ không ngừng trêu chọc hắn. Hắn ao ước thực quá phận sao ? Hắn mơ ước cũng chỉ là một cuộc sống bình thẩn, có vợ làm bạn, có cuộc sống cho bản thân mình mà thôi.
Ngay lúc đầu bị bắt cóc nam nhân đã rất hoảng hốt, một bàn tay lạnh như băng nắm chặt lấy tay nam nhân, gắt gao bao vậy, lực đạo như muốn bóp nát tay Hướng Nhất Phương, cơ mà kết cấu rắn chắc này lại lôi kéo nam nhân ra khỏi hắc ám.
Hướng Nhất Phương bối rối nhất thời cảm thấy an tâm, hắn như thế nào đã quên, bên cạnh còn có Lạc Tư.
Nhưng, Lạc Tư biết rõ là nguy hiểm, vì cái gì còn muốn nhảy vào cái bẫy này ? Nam tử lạnh như băng này vì cái gì phải đi theo ? Cánh tay bị nắm chặt không hề lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cứ thế từ làn da chui vào lỗ chân lông.
/63
|