Đợi chờ trong căn nhà gỗ, Lạc Tư đại khái đã hiểu hiện trạng của bọn họ. Y cùng Hướng Nhất Phương là bị nhốt trong rừng rậm cách xa nội thành, điểm này có thể dựa vào lúc xóc nảy trên đường bị đưa đến đây là có thể biết. Tiếp theo, mấy tên quản sự của Hắc gia cũng không có ở gần căn nhà gỗ, chỉ có bọn người được thuê trông coi thôi.
Mỗi lần đổi ca thì ngoài cửa luôn có hai người, có thể nghe được tiếng nói ngu ngốc nói chuyện cũng biết, cũng suy đoán ra bọn này cũng không phải dân chuyên nghiệp gì, phòng chừng mấy tên Hắc gia không mời nổi người chuyên nghiệp, chuyện này khiến Lạc Tư yên lòng không ít.
"Không biết bên ngoài có thể có người nhìn vào hay không." Hướng Nhất Phương nhẹ giọng ở bên tai Lạc Tư nói, bọn họ mới vừa bị đưa vào mấy giờ thôi, nhưng Lạc Tư đã chuẩn bị tốt việc trốn đi.
"Không có, mấy tên quỷ kia không mướn được nhiều người vậy đâu," Lạc Tư nói chắc chắn, "Những người an bài ngay từ đầu cũng chỉ là để phô trương thanh thế, nhưng thuê lâu dài chẳng có ai ngoài hai tên kia." Nam tử dùng cằm chỉ chỉ hướng hai tên đang trò chuyện ở bên ngoài.
"Ôi ! Hôm nay lão tử lần đầu tiên đi đến mấy chỗ nhà ăn cao cấp đó, ghế dựa kia ngồi xuống thật thoải mái đi !" gã áo đen thứ nhất hưng phấn nói.
"Đồ ngu ! Vừa thấy mày là biết thằng nhà quê, ghế dựa đó chính là bọc da người, có thể không thoải mái sao ?" Gã áo đen thứ hai tự hào nói bốc phét.
"Oa ! Mấy kẻ có tiền đều biến thái như vậy, xong rồi, xong rồi ! Lão tử hôm nay tọa nhân da, như thế nào cũng phải đốt hai nén hương, bằng không sẽ gặp xui."
Chỉ nghe thấy bên ngoài hai người ngươi một lời ta một ngữ tiến hành trò chuyện, Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ cười cười với Lạc Tư, nhỏ giọng nói : "Ta cũng đi đốt hai nén hương đi, bằng không cũng sẽ không gặp chuyện kinh thiên động địa như vậy, lại đến vài lần có chuyện như vậy phỏng chừng mắc bệnh lậu mất."
"Này ! Nhị Cẩu, hôm nay xem hai thằng kia làm tình tao thực hưng phấn cả lên, nếu không phải ông chủ không cho, tao còn thật muốn...... hắc hắc !" Người bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện.
"Xì ! Đừng nói, lão già kia thoạt nhìn tư nhã nhặn văn, bị đàn ông đè qua là kêu một tiếng dâm đãng ! Cái này.... cái này gọi là gì, người không thể xem tướng mạo !"
"Phi ! Trong bụng toàn phân với rác còn giả mực nước !" Hai tên áo đen lại bắt đầu liên miên cằn nhằn từ chuyện Hướng Nhất Phương làm chuyện đó đến chuyện nữ diễn viên AV, thường thường lại phát ra một trận cười dâm đãng.
Hướng Nhất Phương trong căn nhà gỗ nghe được lập tức đỏ bừng mặt như xức thuốc, lập tức nhớ đến băng ghi hình của Hắc Ngân từng gửi cho Mộ Phi, lại nói đến việc cả hai lần bị quay lén đều là ở bên cạnh Lạc Tư.
Lạc Tư ở một bên cũng đột nhiên ôm lấy Hướng Nhất Phương, tiến đến bên tai nam nhân cười nói nhỏ : "Có biện pháp đi ra ngoài, chính là....."
"Biện pháp gì ?" Hướng Nhất Phương đã quen với hành động thường xuyên của Lạc Tư, đột nhiên ôm một chút, đột nhiên hôn một chút, loại đột nhiên vô số này.....
"Như vậy như vậy......" Lạc Tư ghé vào bên tai Hướng Nhất Phương nói ra mưu kế của mình, nam nhân lập tức mặt đỏ thành một mảnh, nhìn Lạc Tư nói lắp bắp : "sẽ.... sẽ không có cách nào khác sao ?"
Lạc Tư đang muốn trả lời vấn đề của nam nhân, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô, còn theo một tiếng khắc khẩu của đàn ông đàn bà, hai người mặc áo đen đang trò chuyện bên ngoài cũng không nói một từ, hai người trong căn nhà gỗ nhờ vậy cũng có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Các ngươi mang ta tới đây để làm gì ? Nơi này là nơi nào ? Ta phải đi về ! Ta phải về khách sạn !" Giọng nữ nhân sắc nhọn bên ngoài vang lên, Hướng Nhất Phương nghe được vào trong tai cảm thấy có chút quen tai.
"Quay về khách sạn ? Được, giờ có thể cút ! Đừng đi theo chúng tao nói có tiền hay không ! Mau cút !" Thanh âm này là của gã áo trắng, có vẻ rất không bình tĩnh.
"Các ngươi muốn quỵt sao ? Lúc trước nếu ta không nói cho các ngươi biết Mộ Phi thích Hướng Nhất Phương, càng không nói nơi bọn họ đi cho các ngươi, các ngươi có thể bắt hắn sao ? Các ngươi có thể có được ba nghìn vạn kia sao ?" Thanh âm lải nhải của nữ nhân bên ngoài tiếp tục vang lên, "Đem một vạn của ta trả cho ta !"
"Kỹ nữ ! Đừng cho mày rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tiền này chúng tao sẽ không đưa cho mày, hiểu được liền cút cho tao !"
"Hừ ! Sớm biết các ngươi muốn quỵt, ta nói cho mà biết, mau đưa tiền cho ta, bằng không ta lập tức đi báo cảnh sát ! Cho các ngươi cái gì cũng không có !"
"Báo ! Mày đi báo đi ! Thối kỹ nữ, sớm biết rằng mày không đáng tin cậy, còn muốn báo chúng tao ! Cũng may bắt lại mày !" Nam nhân âm hiểm cười vài tiếng, "Đem nó nhốt lại ! Làm cho hai thằng kia nhìn xem ai là người phản bội bọn chúng, ha ha !"
"Cùm cụp" một tiếng, cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một nữ nhân mang thai bị gã áo trắng giữ ở trong tay, gã áo trắng hướng đến Hướng Nhất Phương đang ngồi trong góc tường cười nhạo nói, : "Sự tích quang vinh của ngươi ta cũng có nghe nói đến, vì chuyện này mà con đĩ này bán đứng ngươi, thế nào, tư vị bị phản bội như thế nào ?"
Nép vào góc tường, nam nhân thất vọng đau khổ nhìn chằm chằm Tố Vân không dám cùng hắn nói chuyện, cái gì cũng chưa nói, đưa đầu chuyển qua một bên.
Đủ rồi, đều đủ rồi.....
Hướng Nhất Phương hắn cả nửa đời này đều đối với ân tình của Tố gia đã muốn làm quá nhiều, hắn cũng không muốn đi trách cứ Tố Vân chuyện gì, thầm nghĩ đem "phản bội" một lần này làm báo ân cuối cùng, từ nay về sau, hắn không bao giờ ..... chịu ơn cứu mạng của thầy nữa, nhận lấy cảm tình này, cũng sẽ không làm mắc nợ di ngô của cô trước khi mất.
Nếu có thể sống, đi ra ngoài, hắn nhất định phải hảo hảo vì mình mà sống một lần, mà không phải lần lượt vì người khác mà thay đổi con đường của mình.
"Ha ha ha ! Các ngươi tự ôn chuyện, không cần khách khí !" Gã áo trắng cười ha ha đóng cửa lại.
"Thả ta ra ngoài ! Các ngươi thả ta ra ngoài !" Cửa gỗ vừa đóng lại, Tố Vân lập tức chạy đến dùng sức đánh vào cánh cửa đóng chặt, hai tên ở bên ngoài hướng vào trong tức giận hô : "Con đĩ này kêu cái gì ! Còn kêu sẽ cắt đầu lưỡi của mày !"
Tố Vân lập tức không tiếp tục kêu, nước mắt lập tức chảy xuống, cô thật cẩn thận nhìn Lạc Tư cùng Hướng Nhất Phương, vừa định nói gì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lạc Tư, nhớ tới từng đụng độ với con người lạnh như băng này, lập tức sợ tới mức chạy đến góc tường ngồi không dám ra tiếng.
Lạc Tư thu hồi anh mắt, đem dây thừng ngụy trang vừa rồi buông ra, đưa tay ôm nam nhân đang không nói lời nào vào trong ngực, nói câu làm cho Hướng Nhất Phương có chút dở khóc dở cười : "Ta cũng sẽ không bán đứng ngươi đâu."
Không biết có phải do người này bình thường quá lãnh khốc, Lạc Tư có khi vô tình ôn nhu làm cho Hướng Nhất Phương nhận lấy có chút khó khắn, nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm.
"Kia..... cách vừa rồi của ngươi, hiện tại làm sao bây giờ ?" Hướng Nhất Phương thấp giọng nói, Tố Vân đột nhiên xen vào, không thể nghi ngờ thành một vấn đề không thể không đối mặt.
"Nên làm cái gì thì làm cái ấy, cứ dựa theo cách ta nói là được." Lạc Tư liếc mắt nhìn Tố Vân đang lén nhìn bọn họ, đối phương thấy Lạc Tư nhìn qua, lập tức thu hồi lỗ tai, tầm mắt dời đi chỗ khác.
Lạc Tư ở trong lòng âm thầm thở dài, thời gian của bọn họ rất gấp gáp, không thể vì nữ nhân mà trì hoãn được.
Mỗi lần đổi ca thì ngoài cửa luôn có hai người, có thể nghe được tiếng nói ngu ngốc nói chuyện cũng biết, cũng suy đoán ra bọn này cũng không phải dân chuyên nghiệp gì, phòng chừng mấy tên Hắc gia không mời nổi người chuyên nghiệp, chuyện này khiến Lạc Tư yên lòng không ít.
"Không biết bên ngoài có thể có người nhìn vào hay không." Hướng Nhất Phương nhẹ giọng ở bên tai Lạc Tư nói, bọn họ mới vừa bị đưa vào mấy giờ thôi, nhưng Lạc Tư đã chuẩn bị tốt việc trốn đi.
"Không có, mấy tên quỷ kia không mướn được nhiều người vậy đâu," Lạc Tư nói chắc chắn, "Những người an bài ngay từ đầu cũng chỉ là để phô trương thanh thế, nhưng thuê lâu dài chẳng có ai ngoài hai tên kia." Nam tử dùng cằm chỉ chỉ hướng hai tên đang trò chuyện ở bên ngoài.
"Ôi ! Hôm nay lão tử lần đầu tiên đi đến mấy chỗ nhà ăn cao cấp đó, ghế dựa kia ngồi xuống thật thoải mái đi !" gã áo đen thứ nhất hưng phấn nói.
"Đồ ngu ! Vừa thấy mày là biết thằng nhà quê, ghế dựa đó chính là bọc da người, có thể không thoải mái sao ?" Gã áo đen thứ hai tự hào nói bốc phét.
"Oa ! Mấy kẻ có tiền đều biến thái như vậy, xong rồi, xong rồi ! Lão tử hôm nay tọa nhân da, như thế nào cũng phải đốt hai nén hương, bằng không sẽ gặp xui."
Chỉ nghe thấy bên ngoài hai người ngươi một lời ta một ngữ tiến hành trò chuyện, Hướng Nhất Phương bất đắc dĩ cười cười với Lạc Tư, nhỏ giọng nói : "Ta cũng đi đốt hai nén hương đi, bằng không cũng sẽ không gặp chuyện kinh thiên động địa như vậy, lại đến vài lần có chuyện như vậy phỏng chừng mắc bệnh lậu mất."
"Này ! Nhị Cẩu, hôm nay xem hai thằng kia làm tình tao thực hưng phấn cả lên, nếu không phải ông chủ không cho, tao còn thật muốn...... hắc hắc !" Người bên ngoài lại bắt đầu nói chuyện.
"Xì ! Đừng nói, lão già kia thoạt nhìn tư nhã nhặn văn, bị đàn ông đè qua là kêu một tiếng dâm đãng ! Cái này.... cái này gọi là gì, người không thể xem tướng mạo !"
"Phi ! Trong bụng toàn phân với rác còn giả mực nước !" Hai tên áo đen lại bắt đầu liên miên cằn nhằn từ chuyện Hướng Nhất Phương làm chuyện đó đến chuyện nữ diễn viên AV, thường thường lại phát ra một trận cười dâm đãng.
Hướng Nhất Phương trong căn nhà gỗ nghe được lập tức đỏ bừng mặt như xức thuốc, lập tức nhớ đến băng ghi hình của Hắc Ngân từng gửi cho Mộ Phi, lại nói đến việc cả hai lần bị quay lén đều là ở bên cạnh Lạc Tư.
Lạc Tư ở một bên cũng đột nhiên ôm lấy Hướng Nhất Phương, tiến đến bên tai nam nhân cười nói nhỏ : "Có biện pháp đi ra ngoài, chính là....."
"Biện pháp gì ?" Hướng Nhất Phương đã quen với hành động thường xuyên của Lạc Tư, đột nhiên ôm một chút, đột nhiên hôn một chút, loại đột nhiên vô số này.....
"Như vậy như vậy......" Lạc Tư ghé vào bên tai Hướng Nhất Phương nói ra mưu kế của mình, nam nhân lập tức mặt đỏ thành một mảnh, nhìn Lạc Tư nói lắp bắp : "sẽ.... sẽ không có cách nào khác sao ?"
Lạc Tư đang muốn trả lời vấn đề của nam nhân, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng xe ô tô, còn theo một tiếng khắc khẩu của đàn ông đàn bà, hai người mặc áo đen đang trò chuyện bên ngoài cũng không nói một từ, hai người trong căn nhà gỗ nhờ vậy cũng có thể nghe thấy rõ tiếng nói chuyện bên ngoài.
"Các ngươi mang ta tới đây để làm gì ? Nơi này là nơi nào ? Ta phải đi về ! Ta phải về khách sạn !" Giọng nữ nhân sắc nhọn bên ngoài vang lên, Hướng Nhất Phương nghe được vào trong tai cảm thấy có chút quen tai.
"Quay về khách sạn ? Được, giờ có thể cút ! Đừng đi theo chúng tao nói có tiền hay không ! Mau cút !" Thanh âm này là của gã áo trắng, có vẻ rất không bình tĩnh.
"Các ngươi muốn quỵt sao ? Lúc trước nếu ta không nói cho các ngươi biết Mộ Phi thích Hướng Nhất Phương, càng không nói nơi bọn họ đi cho các ngươi, các ngươi có thể bắt hắn sao ? Các ngươi có thể có được ba nghìn vạn kia sao ?" Thanh âm lải nhải của nữ nhân bên ngoài tiếp tục vang lên, "Đem một vạn của ta trả cho ta !"
"Kỹ nữ ! Đừng cho mày rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, tiền này chúng tao sẽ không đưa cho mày, hiểu được liền cút cho tao !"
"Hừ ! Sớm biết các ngươi muốn quỵt, ta nói cho mà biết, mau đưa tiền cho ta, bằng không ta lập tức đi báo cảnh sát ! Cho các ngươi cái gì cũng không có !"
"Báo ! Mày đi báo đi ! Thối kỹ nữ, sớm biết rằng mày không đáng tin cậy, còn muốn báo chúng tao ! Cũng may bắt lại mày !" Nam nhân âm hiểm cười vài tiếng, "Đem nó nhốt lại ! Làm cho hai thằng kia nhìn xem ai là người phản bội bọn chúng, ha ha !"
"Cùm cụp" một tiếng, cửa gỗ đột nhiên bị mở ra, một nữ nhân mang thai bị gã áo trắng giữ ở trong tay, gã áo trắng hướng đến Hướng Nhất Phương đang ngồi trong góc tường cười nhạo nói, : "Sự tích quang vinh của ngươi ta cũng có nghe nói đến, vì chuyện này mà con đĩ này bán đứng ngươi, thế nào, tư vị bị phản bội như thế nào ?"
Nép vào góc tường, nam nhân thất vọng đau khổ nhìn chằm chằm Tố Vân không dám cùng hắn nói chuyện, cái gì cũng chưa nói, đưa đầu chuyển qua một bên.
Đủ rồi, đều đủ rồi.....
Hướng Nhất Phương hắn cả nửa đời này đều đối với ân tình của Tố gia đã muốn làm quá nhiều, hắn cũng không muốn đi trách cứ Tố Vân chuyện gì, thầm nghĩ đem "phản bội" một lần này làm báo ân cuối cùng, từ nay về sau, hắn không bao giờ ..... chịu ơn cứu mạng của thầy nữa, nhận lấy cảm tình này, cũng sẽ không làm mắc nợ di ngô của cô trước khi mất.
Nếu có thể sống, đi ra ngoài, hắn nhất định phải hảo hảo vì mình mà sống một lần, mà không phải lần lượt vì người khác mà thay đổi con đường của mình.
"Ha ha ha ! Các ngươi tự ôn chuyện, không cần khách khí !" Gã áo trắng cười ha ha đóng cửa lại.
"Thả ta ra ngoài ! Các ngươi thả ta ra ngoài !" Cửa gỗ vừa đóng lại, Tố Vân lập tức chạy đến dùng sức đánh vào cánh cửa đóng chặt, hai tên ở bên ngoài hướng vào trong tức giận hô : "Con đĩ này kêu cái gì ! Còn kêu sẽ cắt đầu lưỡi của mày !"
Tố Vân lập tức không tiếp tục kêu, nước mắt lập tức chảy xuống, cô thật cẩn thận nhìn Lạc Tư cùng Hướng Nhất Phương, vừa định nói gì lập tức bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của Lạc Tư, nhớ tới từng đụng độ với con người lạnh như băng này, lập tức sợ tới mức chạy đến góc tường ngồi không dám ra tiếng.
Lạc Tư thu hồi anh mắt, đem dây thừng ngụy trang vừa rồi buông ra, đưa tay ôm nam nhân đang không nói lời nào vào trong ngực, nói câu làm cho Hướng Nhất Phương có chút dở khóc dở cười : "Ta cũng sẽ không bán đứng ngươi đâu."
Không biết có phải do người này bình thường quá lãnh khốc, Lạc Tư có khi vô tình ôn nhu làm cho Hướng Nhất Phương nhận lấy có chút khó khắn, nhưng hiệu quả tựa hồ cũng không tệ lắm.
"Kia..... cách vừa rồi của ngươi, hiện tại làm sao bây giờ ?" Hướng Nhất Phương thấp giọng nói, Tố Vân đột nhiên xen vào, không thể nghi ngờ thành một vấn đề không thể không đối mặt.
"Nên làm cái gì thì làm cái ấy, cứ dựa theo cách ta nói là được." Lạc Tư liếc mắt nhìn Tố Vân đang lén nhìn bọn họ, đối phương thấy Lạc Tư nhìn qua, lập tức thu hồi lỗ tai, tầm mắt dời đi chỗ khác.
Lạc Tư ở trong lòng âm thầm thở dài, thời gian của bọn họ rất gấp gáp, không thể vì nữ nhân mà trì hoãn được.
/63
|