Vòng vo xoay người, dưới thân truyền đến hơi thở của chăn êm nệm ấm, hắn không phải là ở trong hố đất giữa rừng sao ? Hướng Nhất Phương dần dần thanh tỉnh mở mắt, điều đầu tiên đập vào mắt chính là màu trắng tràn đây, hơi thở tựa hồ còn có mùi nước.
Hắn.... đây là nơi nào ?
"Tỉnh lại ? Trung y đại thúc à, ngươi ngủ cũng thật nhiều, đến giữa trưa mới rời giường, A Ngốc so với ngươi còn dậy sớm hơn ! Ha hả ....." Một trận cười khẽ truyền đến, Hướng Nhất Phương nghiêng đầu xem, một cái mõm heo thật lớn đối diện với hắn, phun ra từng dòng khí nóng hừng hực lên mặt.
"Ụt ịt !" Con heo nhỏ cọ cái mũi vào gương mặt chữ điền của Hướng Nhất Phương, đối phương ngây người ngẩn ngơ, cho đến khi nghe được tiếng cười mới ngẩng đầu lại.
"Hắc Ngân ?"
Bế con heo A Ngốc qua một bên, Hắc Ngân ngồi ở bên giường bệnh nói : "Trung y đại thúc thật là có mới nói cũ ! Chẳng lẽ còn không nhận biết một người đáng yêu như ta sao ? chẳng lẽ không nhớ rõ kết tinh tình yêu của chúng ta lại ngây người ra sao ?" Nói xong lại ôm con heo béo A Ngốc cọ vào người Hướng Nhất Phương.
"Ha hả ! Ngươi như thế nào một chút cũng không lớn, vẫn là một miếng thịt nhỏ." Phản ứng lại được, Hướng Nhất Phương mới ngồi xuống giường, Hắc Ngân đem A Ngốc trả về lồng ngực của Hướng Nhất Phương, giúp đỡ nam nhân ngồi dậy.
"A, ma ma không ở đây, có có người yêu thương đương nhiên không lớn nổi !" Kỳ thật A Ngốc là con heo kiểng, căn bản không lớn được nữa, nếu bình thường có thể giết lấy thịt, giờ đã sớm vào lò mổ rồi.
Vuốt ve gương mặt béo phì của con họ nhỏ trong lồng ngực, Hướng Nhất Phương nhìn nhìn chung quanh, biết bọn họ được cứu thoát rồi, liền hỏi : "Lạc Tư đâu ? Hắn không có việc gì chứ ?"
"Tên kia da thịt thô không chết được đâu." Hắc Ngân bĩu môi nói.
Trong phòng chỉ có hắn cugn Hắc Ngân, cũng không có nhìn đến hình bóng của những người khác, Hướng Nhất Phương hỏi : "Là ngươi tìm được chúng ta sao ? Kia Mộ Phi đã biết chưa ?"
"Mộ Phi ? Chính là hắn tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ tìm được ngươi." Hắc Ngân híp mắt cười nhìn Hướng Nhất Phương, "Ngươi là muốn hỏi sao ta lại ở đây mà Mộ Phi lại không ở à 1"
Hướng Nhất Phương cúi đầu nhìn A Ngốc, Hắc Ngân thở dài nói : "Ngươi biết không, khi chúng ta tìm được ngươi cùng Lạc Tư, hai người gắt gao ôm nhau, có gỡ ra thế nào cũng gỡ không ra..... trên người ngươi lại có nhiều dấu hôn, trên mặt còn có nước mắt, Mộ Phi tên kia tuy rằng sau đó cái gì cũng không nó, nhưng cũng thật cẩn thận đem mấy tên hôn mê các ngươi đi."
Hướng Nhất Phương cúi đầu càng thấp.
Hắc Ngân tiếp tục nói : "Cơ mà vẻ mặt của hắn, thật là thú vị ! Dù sao đại thúc cùng Lạc Tư ôm nhau, gương mặt khi ngủ nhìn cũng rất hạnh phúc ! Ai ! Đừng nói chi hắn, ta cũng rất thương tâm rất ghen tị rất ghen tị !" Tạo dáng tức giận, Hắc Ngân nói : "Đại thúc à, sao lại chần chừ như vậy, gặp một người liền thích một người ? Đại thúc chính là sẽ cùng Mộ Phi kết hôn mà thôi !"
"...... Thực xin lỗi." Cúi đầu, cánh tay đùa giỡn A Ngốc cũng dừng lại, Hướng Nhất Phương thanh âm rầu rĩ ở trong phòng vang lên.
"Aaaaaaa !" Một tràng thanh âm cuống quít vang lên, Hắc Ngân trấn an nói : "Đại thúc à ! Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tin là thật, đừng có sắp khóc như vậy ! Ai nha ! Trung y đại thúc thật là càng ngày càng đáng yêu, như thế nào có thể bị ta đùa tới phát khóc như vậy."
"Không......" Hướng Nhất Phương cười khổ lắc đầu, nhìn mây đen ngoài cửa lẩm bẩm nói, "Kỳ thật ngươi nói đúng, ta giống như kẻ gặp một người liền thích một người, rõ ràng đã quyết tâm cùng ở bên A Phi, nhưng tối hôm qua lại ở bên cạnh Lạc Tư lại hạnh phúc đến muốn khóc."
"Đại thúc à......" Hắc Ngân thở dài.
Quay đầu lại nhìn Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương cười nói : "Tỉnh lại nhìn đến ngươi ở trong này, ta cũng cảm thấy được thực vui vẻ, lại không có nhìn thấy Mộ Phi, lại cảm thấy được thực mất mát. Con người khóa ra lại vĩnh viễn ích kỷ như vậy."
"Không phải, là đại thúc rất nhân hậu !" Đưa tay vuốt ve mái tóc của Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân cười nói, "Ta a, từng rất muốn liền đem đại thúc bỏ đi, chỉ có ta một người được nhìn, có thể chạm tới, có thể yêu. Nhưng là như vậy đại thúc lại trở thành con rối, không phải đại thúc mà ta yêu."
"Đến cuối cùng, chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc của đại thúc cũng cảm thấy được chính mình thực hạnh phúc, con người không chỉ có là ích kỷ, cũng là thực dễ dàng thỏa mãn, đại thúc không phải nói với ta rồi sao, muốn được ánh mặt trời muốn được hạnh phúc thì phải tự tranh thủ, mà không phải cứ thế mà hối hận. Đạo lý này ta hiểu được, đại thúc sao lại ngược lại như vậy ?"
"Kỳ thật Phế Mộc Đầu cũng nghĩ như ta, hắn không dám gặp ngươi, là sợ ngươi xấu hổ, hắn hiểu ngươi, biết ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân, hắn liền lánh mặt đi. Kỳ thật, hắn cũng rất muốn ở bên đại thúc để xem ngươi. Các ngu ngốc kia, phỏng chừng đang rối rắm trốn ở trong phòng, nghĩ về sau cuối cùng là phải làm gì, ta nghĩ hắn đại khái biết đã không có cách nào độc chiếm được lòng ngươi."
Nghe Hắc Ngân nói, Hướng Nhất Phương cúi đầu thật lâu không nói gì, có lẽ trong lòng hắn, cũng đã tự hỏi phải chọn con đường nào.
Hắn còn có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh A Phi sao ? Hắn đích thật là yêu Mộ Phi, nhưng vì cái gì hắn không quên được những người khác, có đôi khi, hắn thật sự rất muốn trốn tránh vấn đề này.
Ngồi bên người Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân ôn nhu vân vê sợi tóc của nam nhân, tựa hồ cảm thấy nội tâm của Hướng Nhất Phương không ngừng hỗn loạn, gã nhẹ giọng nói : "Không lâu trước còn bày mưu với tên ngu ngốc Vân Tay, muốn cho hắn giữ chặt ngươi, như vậy ngươi sẽ không cùng Phế Mộc Đầu ra đi. Nhưng ngày hôm sau tên Vân Tay ấy lại buông tay, kỳ thật chúng ta đều là ngu ngốc đi, đều thực ngốc. Đại thúc đối với chúng ta đều thích, cho nên, vô luận ngươi quyết định làm gì, nhất định phải làm cho bản thân hạnh phúc."
"Hóa ra lần đó người để cho Lạc Văn làm như vậy." Hướng Nhất Phương cười khổ nhìn Hắc Ngân một cái, đối phương lại lấy tiêu chuẩn hồ ly cười cười, dùng móng vuốt hồ ly quơ quơ đậu hủ.
"Đùng đùng !" Ngoài trời lạnh giá vang lên một tiếng sấm, tia chớp xé rách không trung.
"Trời muốn mua....." Hướng Nhất Phương ôm lấy con heo béo A Ngốc hoảng kinh hồn vía vào trong lồng ngực, nhìn bầu trời lạnh giá bên ngoài.
"Hửm ? Đại thúc không phải sợ sét đánh sao ? Thật đáng tiếc ! Ta còn nghĩ đại thúc sẽ phát run trốn vào trong lồng ngực dày rộng của Hắc Ngân này !" Hắc Ngân trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nam nhân này trước kia chỉ nghe được tiếng sấm liền sợ tới mức lạnh run lên, hiện tại giống như chuyện gì cũng không có, rất lạ lùng !
"Ha hả , hiện tại đã không còn sợ sét đánh rồi." Hướng Nhất Phương nhìn Hắc Ngân, cười thản nhiên nói, "Có một lần sét đánh có một con hồ ly hát ru cho ta, nhớ lại lúc ấy sẽ không hoảng sợ nữa.
Hắc hồ ly luôn "mặt dày", hiếm khi đỏ mặt, cọ xát nửa ngày mới bất đắc dĩ cảm thán phun ra một câu "Đại thúc à......" ta thật sự không muốn thả ngươi đi................
*Ghi chú : Vân Tay = Lạc Văn, chữ Loa (loù) trong chữ Loa Văn (Vân Tay) đồng âm với chữ Lạc (loù) trong chữ Lạc Văn
Hắn.... đây là nơi nào ?
"Tỉnh lại ? Trung y đại thúc à, ngươi ngủ cũng thật nhiều, đến giữa trưa mới rời giường, A Ngốc so với ngươi còn dậy sớm hơn ! Ha hả ....." Một trận cười khẽ truyền đến, Hướng Nhất Phương nghiêng đầu xem, một cái mõm heo thật lớn đối diện với hắn, phun ra từng dòng khí nóng hừng hực lên mặt.
"Ụt ịt !" Con heo nhỏ cọ cái mũi vào gương mặt chữ điền của Hướng Nhất Phương, đối phương ngây người ngẩn ngơ, cho đến khi nghe được tiếng cười mới ngẩng đầu lại.
"Hắc Ngân ?"
Bế con heo A Ngốc qua một bên, Hắc Ngân ngồi ở bên giường bệnh nói : "Trung y đại thúc thật là có mới nói cũ ! Chẳng lẽ còn không nhận biết một người đáng yêu như ta sao ? chẳng lẽ không nhớ rõ kết tinh tình yêu của chúng ta lại ngây người ra sao ?" Nói xong lại ôm con heo béo A Ngốc cọ vào người Hướng Nhất Phương.
"Ha hả ! Ngươi như thế nào một chút cũng không lớn, vẫn là một miếng thịt nhỏ." Phản ứng lại được, Hướng Nhất Phương mới ngồi xuống giường, Hắc Ngân đem A Ngốc trả về lồng ngực của Hướng Nhất Phương, giúp đỡ nam nhân ngồi dậy.
"A, ma ma không ở đây, có có người yêu thương đương nhiên không lớn nổi !" Kỳ thật A Ngốc là con heo kiểng, căn bản không lớn được nữa, nếu bình thường có thể giết lấy thịt, giờ đã sớm vào lò mổ rồi.
Vuốt ve gương mặt béo phì của con họ nhỏ trong lồng ngực, Hướng Nhất Phương nhìn nhìn chung quanh, biết bọn họ được cứu thoát rồi, liền hỏi : "Lạc Tư đâu ? Hắn không có việc gì chứ ?"
"Tên kia da thịt thô không chết được đâu." Hắc Ngân bĩu môi nói.
Trong phòng chỉ có hắn cugn Hắc Ngân, cũng không có nhìn đến hình bóng của những người khác, Hướng Nhất Phương hỏi : "Là ngươi tìm được chúng ta sao ? Kia Mộ Phi đã biết chưa ?"
"Mộ Phi ? Chính là hắn tìm đến chúng ta nhờ giúp đỡ tìm được ngươi." Hắc Ngân híp mắt cười nhìn Hướng Nhất Phương, "Ngươi là muốn hỏi sao ta lại ở đây mà Mộ Phi lại không ở à 1"
Hướng Nhất Phương cúi đầu nhìn A Ngốc, Hắc Ngân thở dài nói : "Ngươi biết không, khi chúng ta tìm được ngươi cùng Lạc Tư, hai người gắt gao ôm nhau, có gỡ ra thế nào cũng gỡ không ra..... trên người ngươi lại có nhiều dấu hôn, trên mặt còn có nước mắt, Mộ Phi tên kia tuy rằng sau đó cái gì cũng không nó, nhưng cũng thật cẩn thận đem mấy tên hôn mê các ngươi đi."
Hướng Nhất Phương cúi đầu càng thấp.
Hắc Ngân tiếp tục nói : "Cơ mà vẻ mặt của hắn, thật là thú vị ! Dù sao đại thúc cùng Lạc Tư ôm nhau, gương mặt khi ngủ nhìn cũng rất hạnh phúc ! Ai ! Đừng nói chi hắn, ta cũng rất thương tâm rất ghen tị rất ghen tị !" Tạo dáng tức giận, Hắc Ngân nói : "Đại thúc à, sao lại chần chừ như vậy, gặp một người liền thích một người ? Đại thúc chính là sẽ cùng Mộ Phi kết hôn mà thôi !"
"...... Thực xin lỗi." Cúi đầu, cánh tay đùa giỡn A Ngốc cũng dừng lại, Hướng Nhất Phương thanh âm rầu rĩ ở trong phòng vang lên.
"Aaaaaaa !" Một tràng thanh âm cuống quít vang lên, Hắc Ngân trấn an nói : "Đại thúc à ! Ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tin là thật, đừng có sắp khóc như vậy ! Ai nha ! Trung y đại thúc thật là càng ngày càng đáng yêu, như thế nào có thể bị ta đùa tới phát khóc như vậy."
"Không......" Hướng Nhất Phương cười khổ lắc đầu, nhìn mây đen ngoài cửa lẩm bẩm nói, "Kỳ thật ngươi nói đúng, ta giống như kẻ gặp một người liền thích một người, rõ ràng đã quyết tâm cùng ở bên A Phi, nhưng tối hôm qua lại ở bên cạnh Lạc Tư lại hạnh phúc đến muốn khóc."
"Đại thúc à......" Hắc Ngân thở dài.
Quay đầu lại nhìn Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương cười nói : "Tỉnh lại nhìn đến ngươi ở trong này, ta cũng cảm thấy được thực vui vẻ, lại không có nhìn thấy Mộ Phi, lại cảm thấy được thực mất mát. Con người khóa ra lại vĩnh viễn ích kỷ như vậy."
"Không phải, là đại thúc rất nhân hậu !" Đưa tay vuốt ve mái tóc của Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân cười nói, "Ta a, từng rất muốn liền đem đại thúc bỏ đi, chỉ có ta một người được nhìn, có thể chạm tới, có thể yêu. Nhưng là như vậy đại thúc lại trở thành con rối, không phải đại thúc mà ta yêu."
"Đến cuối cùng, chỉ cần nhìn nụ cười hạnh phúc của đại thúc cũng cảm thấy được chính mình thực hạnh phúc, con người không chỉ có là ích kỷ, cũng là thực dễ dàng thỏa mãn, đại thúc không phải nói với ta rồi sao, muốn được ánh mặt trời muốn được hạnh phúc thì phải tự tranh thủ, mà không phải cứ thế mà hối hận. Đạo lý này ta hiểu được, đại thúc sao lại ngược lại như vậy ?"
"Kỳ thật Phế Mộc Đầu cũng nghĩ như ta, hắn không dám gặp ngươi, là sợ ngươi xấu hổ, hắn hiểu ngươi, biết ngươi nhất định sẽ tự trách bản thân, hắn liền lánh mặt đi. Kỳ thật, hắn cũng rất muốn ở bên đại thúc để xem ngươi. Các ngu ngốc kia, phỏng chừng đang rối rắm trốn ở trong phòng, nghĩ về sau cuối cùng là phải làm gì, ta nghĩ hắn đại khái biết đã không có cách nào độc chiếm được lòng ngươi."
Nghe Hắc Ngân nói, Hướng Nhất Phương cúi đầu thật lâu không nói gì, có lẽ trong lòng hắn, cũng đã tự hỏi phải chọn con đường nào.
Hắn còn có thể toàn tâm toàn ý ở bên cạnh A Phi sao ? Hắn đích thật là yêu Mộ Phi, nhưng vì cái gì hắn không quên được những người khác, có đôi khi, hắn thật sự rất muốn trốn tránh vấn đề này.
Ngồi bên người Hướng Nhất Phương, Hắc Ngân ôn nhu vân vê sợi tóc của nam nhân, tựa hồ cảm thấy nội tâm của Hướng Nhất Phương không ngừng hỗn loạn, gã nhẹ giọng nói : "Không lâu trước còn bày mưu với tên ngu ngốc Vân Tay, muốn cho hắn giữ chặt ngươi, như vậy ngươi sẽ không cùng Phế Mộc Đầu ra đi. Nhưng ngày hôm sau tên Vân Tay ấy lại buông tay, kỳ thật chúng ta đều là ngu ngốc đi, đều thực ngốc. Đại thúc đối với chúng ta đều thích, cho nên, vô luận ngươi quyết định làm gì, nhất định phải làm cho bản thân hạnh phúc."
"Hóa ra lần đó người để cho Lạc Văn làm như vậy." Hướng Nhất Phương cười khổ nhìn Hắc Ngân một cái, đối phương lại lấy tiêu chuẩn hồ ly cười cười, dùng móng vuốt hồ ly quơ quơ đậu hủ.
"Đùng đùng !" Ngoài trời lạnh giá vang lên một tiếng sấm, tia chớp xé rách không trung.
"Trời muốn mua....." Hướng Nhất Phương ôm lấy con heo béo A Ngốc hoảng kinh hồn vía vào trong lồng ngực, nhìn bầu trời lạnh giá bên ngoài.
"Hửm ? Đại thúc không phải sợ sét đánh sao ? Thật đáng tiếc ! Ta còn nghĩ đại thúc sẽ phát run trốn vào trong lồng ngực dày rộng của Hắc Ngân này !" Hắc Ngân trong mắt tràn ngập kinh ngạc, nam nhân này trước kia chỉ nghe được tiếng sấm liền sợ tới mức lạnh run lên, hiện tại giống như chuyện gì cũng không có, rất lạ lùng !
"Ha hả , hiện tại đã không còn sợ sét đánh rồi." Hướng Nhất Phương nhìn Hắc Ngân, cười thản nhiên nói, "Có một lần sét đánh có một con hồ ly hát ru cho ta, nhớ lại lúc ấy sẽ không hoảng sợ nữa.
Hắc hồ ly luôn "mặt dày", hiếm khi đỏ mặt, cọ xát nửa ngày mới bất đắc dĩ cảm thán phun ra một câu "Đại thúc à......" ta thật sự không muốn thả ngươi đi................
*Ghi chú : Vân Tay = Lạc Văn, chữ Loa (loù) trong chữ Loa Văn (Vân Tay) đồng âm với chữ Lạc (loù) trong chữ Lạc Văn
/63
|