Bát Tư Ba tỏ ra khó xử:
- Nhưng ta đã chịu giới Cụ túc, và bác…
- Trong số các pháo vương các đời trước của phái Sakya mới chỉ có bác của chúng ta là người duy nhất thọ giới Cụ túc, trở thành Tỷ khâu. Tuy huynh đã thọ giới nhưng phàm việc gì cũng phải tùy cơ hành sự, cân nhắc nặng nhẹ. Mừng là giáo phái của chúng ta vẫn có tiền lệ đó nên huynh không cần phải hoàn tục vẫn có thể kết hôn.
Kháp Na tiến lên phía trước, nhìn sâu vào ánh mắt đang tìm cách lẩn tránh của anh trai:
- Di ngôn của bác quan trọng hơn hay việc kế thừa của giáo phái quan trọng hơn? Nếu bác còn sống mà biết đệ không thể sinh con, theo huynh, liệu bác ấy có kiên quyết buộc huynh giữ nghiêm giới luật hay không?
Kháp Na lập luân đâu ra đấy, hợp tình hợp lý khiến cho người xưa nay vẫn giỏi biện luận là Bát Tư Ba cũng phải chịu thua. Cách diễn giải và thuyết phục của cậu ấy rất đỗi đĩnh đạc, sắc sảo:
- Với trí tuệ mẫn tiệp của huynh, con cái của huynh chắc chắn sẽ lập nên nghiệp lớn, xứng đáng trở thành người kế thừa của giáo phái. Chỉ cần huynh đồng ý, Đại hãn nhất định sẽ chấp thuận để huynh kết hôn, chưa biết chừng ngài còn…
Chừng như bị dồn ép quá mức, Bát Tư Ba trở nên bối rối, cậu nghiêm khắc ngắt lời cậu em đang thao thao bất tuyệt:
- Đệ đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa! Ta chưa từng có ý định thành thân, càng không màng đến chuyện tình cảm nam nữ. Đệ không muốn lấy vợ chỉ để sinh con thì ta cũng không thể vì mục đích đó mà làm lỡ dở hạnh phúc của người ta.
Kháp Na cúi xuống ôm tôi lên, chăm chú nhìn Bát Tư Ba, khóe môi nở nụ cười nhạt nhòa:
- Đại ca, đệ không nói lời vô nghĩa. Đệ đã giúp huynh tìm được người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. chiều mai, huynh hãy lên đình Diên Xuân trên Thanh Sơn nhé!
Cả Bát Tư Ba và tôi cùng ngẩng lên. Kháp Na vẫn điềm nhiên vuốt ve tôi, đôi đồng tử màu đen thoát vẻ u hoài:
- Đại ca, nhất định huynh sẽ yêu cô ấy.
Cuối cùng tôi đã hiểu, Kháp Na nói giúp tôi chính là việc này đây.
Dãy núi trùng điệp phía xa nối liền với những dải mây lững lờ trôi trên nền trời xanh sẫm. Hải đường đua nhau nở rộ, không khí oi nồng đầu hạ len lỏi giữa những sắc màu tươi thắm. Vừng dương xuyên qua những đám mây màu vàng chuyển thành sắc đỏ, đình Diên Xuân trên đỉnh Thanh Sơn tắm mình trong ráng chiều rực rỡ, mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
- Tiểu Lam à, chờ khi đại ca tới nơi, em đừng trốn vào lùm cây nhé, cũng đừng biến phép trở lại nguyên hình nữa đấy.
Kháp Na chỉnh lại sợi dây buộc tóc, vén gọn gàng những sợi tóc rối của tôi. Cậu ấy chăm chú nhìn tôi một lúc thật lâu, ánh mắt chứa chan lưu luyến:
- Huynh ấy còn cách em bao xa?
- Chỉ còn chưa đầy năm thước.
Tôi bồn chồn lo lắng, ngón tay bất giác lại đưa lên định giật sợ dây buộc tóc nhưng ánh mắt trừng trừng hăm dọa của Kháp Na đã khiến tôi phải rụt tay về. Tôi ấp úng:
- Nhưng... nhưng mà... tôi rất sợ...
Kháp Na phì cười, má lúm đồng tiền lấp ló:
- Sợ gì chứ? Em còn lạ gì tính cách của đại ca, trường hợp xấu nhất là huynh ấy không có cảm xúc đặc biệt gì với em. Nếu vậy, em chỉ việc tiếp tục cuộc sống trước đây của mình, có mất gì đâu.
Có lý. Tôi gật đầu, gượng cười, tự nhủ, không sao cả.
Kháp Na chạm đầu ngón tay vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, trách móc:
- Em lúc nào cũng sợ hãi không đâu nên đến tận bây giờ vẫn không dám xuất hiện trước mặt đại ca.
Tuy nói vậy nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba trên lối đi, tôi vẫn hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt nhẹp. Chỉ một lát sau, Kháp Na cũng nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba. Cậu ấy ghé mắt nhìn tôi, siết chặt tay tôi, dịu dàng bảo:
- Đừng sợ, nếu em không biết phải nói thế nào thì ta sẽ giúp em.
Bóng áo tăng ni màu đỏ sẫm cuối cùng cũng đã xuất hiện nơi chân núi. Vẫn là nếp áo nhà sư thanh đạm, thoát tục ấy, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, lưng vuong thẳng như dáng thông ấy, vẫn là đôi mắt sáng, thông tuệ, từ bi, nhân hậu ấy, vẫn là gương mặt an nhiên, hiền hòa ấy.
Tim tôi đập nhanh dữ dội, như sắp bắn ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ muốn nấp vào bụi cây ngay lập tức nhưng Kháp Na đã nắm chặt tay, không cho tôi thoát thân và nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi hãy bình tĩnh. Tôi gắng sức hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng đẩy lui được mong muốn trở lại nguyên hình nhưng bàn chân vẫn không thôi run rẩy.
Nhận ra Kháp Na từ xa, Bát Tư Ba bước nhanh hơn, ánh mắt cậu ấy nhanh chóng dịch chuyển từ Kháp Na sang tôi. Cậu ấy ngỡ ngàng, lập tức dừng bước, hai tay chắp lại, cung kính vái chào tôi.
Kháp Na dắt tôi ra khỏi đình Diên Xuân, đứng lại ở nơi cách Bát Tư Ba chừng một thước:
- Đại ca có nhận ra cô ấy không?
Bát Tư Ba nhìn tôi chăm chú một lát, gương mặt điềm nhiên thường ngày bỗng ửng đỏ:
- Đệ biết là ta rất ít quen phụ nữ mà.
Rồi ánh mắt cậu ấy chạm đến bàn tay Kháp Na đang nắm chặt tay tôi, ngập ngừng hỏi:
- Người hôm qua đệ nhắc tới chính là cô ấy?
Kháp Na bước về phía anh trai, đứng cạnh cậu ấy, thở dài ảo não:
- Cô ấy ngưỡng mộ huynh đã nhiều năm, lặng lẽ đi theo huynh nhiều năm và chưa bao giờ hối hận về điều đó. Thế nhưng vì quá yêu huynh và lo sợ huynh không chịu đón nhận tình cảm của mình nên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt huynh với dung mạo xinh đẹp thế này.
Bát Tư Ba giật mình ngẩng lên, nhìn tôi đăm đắm, ngỡ ngàng:
- Mắt xanh, tóc xanh, lẽ nào... lẽ nào là...
Cậu ấy run rẩy, bước vội về phía tôi hai, ba bước rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt dò xét:
- Lam Kha, là em ư?
Tôi đưa tay lên giật giật sợi dây buộc tóc, bối rối gật đầu, ước rằng có lỗ hổng nào dưới đất cho tôi chui xuống thì tốt quá.
Bát Tư Ba tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt dâng trào những đợt sóng dữ dội:
- Em... em...Quả nhiên là em có thể hóa thành người!
Kháp Na ngó tôi, ánh mắt dịu dàng, chất chứa lòng ái mộ:
- Đại ca thấy Tiểu Lam của chúng ta có xinh đẹp không? Đệ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như cô ấy. Và điều quan trọng là, cô ấy nhân hậu, đáng yêu, lại có tâm hồn trong sáng, thuần khiết vô ngần.
Cậu ấy lại gần Bát Tư Ba, đặt tay lên vai anh trai, thở than:
- Đại ca, huynh có thể không có tình cảm với những người con gái khác, nhưng Tiểu Lam không giống họ. Cô ấy ở bên chúng ta tử nhỏ đến lớn, từ lâu đã là người thân của chúng ta. Lúc chúng ta buồn chán, cô ấy chọc cho chúng ta cười. Lúc chúng ta đau lòng, cô ấy an ủi, động viên chúng ta. Lúc chúng ta gặp nạn, cô ấy dốc sức giúp đỡ chúng ta, bất chấp mạng sống của mình. Người con gái tuyệt vời như thế, lẽ nào đại ca không muốn đón nhận?
Những lời nói nặng tình nặng nghĩa của Kháp Na đã khiến ánh mắt của Bát Tư Ba gắn chặt trên gương mặt tôi, ánh mắt như sóng nước dạt dào, long lanh bát ngát, màu gấc chín từ hai gò má đã nhanh chóng lan cả khuôn mặt.
- Kháp Na, đừng nói nữa.
Bát Tư Ba quay mặt đi, chăm chú nhìn cây hải đường đang khoe sắc rực rỡ bên cạnh, đôi đồng tử dậy lên một sắc đen huyền hoặc, mông lung tựa sương khói trên đỉnh núi phía xa.
- Hãy để ta suy nghĩ một lát.
Ánh mắt của Kháp Na đột nhiên sẫm lại, cậu ấy cắn môi, gượng cười:
- Vậy đệ về trước đây.
Để tôi ở lại một mình với Bát Tư Ba ư? Tôi hốt hoảng, gọi khẽ:
- Kháp Na...
Nhưng cậu ấy dường như chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt van nài của tôi, vẫy tay chào rồi cứ thế xuống núi:
- Tiểu Lam à, tối nay hãy ở lại chỗ đại ca, không cần đến chỗ ta đâu.
- Nhưng ta đã chịu giới Cụ túc, và bác…
- Trong số các pháo vương các đời trước của phái Sakya mới chỉ có bác của chúng ta là người duy nhất thọ giới Cụ túc, trở thành Tỷ khâu. Tuy huynh đã thọ giới nhưng phàm việc gì cũng phải tùy cơ hành sự, cân nhắc nặng nhẹ. Mừng là giáo phái của chúng ta vẫn có tiền lệ đó nên huynh không cần phải hoàn tục vẫn có thể kết hôn.
Kháp Na tiến lên phía trước, nhìn sâu vào ánh mắt đang tìm cách lẩn tránh của anh trai:
- Di ngôn của bác quan trọng hơn hay việc kế thừa của giáo phái quan trọng hơn? Nếu bác còn sống mà biết đệ không thể sinh con, theo huynh, liệu bác ấy có kiên quyết buộc huynh giữ nghiêm giới luật hay không?
Kháp Na lập luân đâu ra đấy, hợp tình hợp lý khiến cho người xưa nay vẫn giỏi biện luận là Bát Tư Ba cũng phải chịu thua. Cách diễn giải và thuyết phục của cậu ấy rất đỗi đĩnh đạc, sắc sảo:
- Với trí tuệ mẫn tiệp của huynh, con cái của huynh chắc chắn sẽ lập nên nghiệp lớn, xứng đáng trở thành người kế thừa của giáo phái. Chỉ cần huynh đồng ý, Đại hãn nhất định sẽ chấp thuận để huynh kết hôn, chưa biết chừng ngài còn…
Chừng như bị dồn ép quá mức, Bát Tư Ba trở nên bối rối, cậu nghiêm khắc ngắt lời cậu em đang thao thao bất tuyệt:
- Đệ đừng nói những lời vô nghĩa ấy nữa! Ta chưa từng có ý định thành thân, càng không màng đến chuyện tình cảm nam nữ. Đệ không muốn lấy vợ chỉ để sinh con thì ta cũng không thể vì mục đích đó mà làm lỡ dở hạnh phúc của người ta.
Kháp Na cúi xuống ôm tôi lên, chăm chú nhìn Bát Tư Ba, khóe môi nở nụ cười nhạt nhòa:
- Đại ca, đệ không nói lời vô nghĩa. Đệ đã giúp huynh tìm được người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. chiều mai, huynh hãy lên đình Diên Xuân trên Thanh Sơn nhé!
Cả Bát Tư Ba và tôi cùng ngẩng lên. Kháp Na vẫn điềm nhiên vuốt ve tôi, đôi đồng tử màu đen thoát vẻ u hoài:
- Đại ca, nhất định huynh sẽ yêu cô ấy.
Cuối cùng tôi đã hiểu, Kháp Na nói giúp tôi chính là việc này đây.
Dãy núi trùng điệp phía xa nối liền với những dải mây lững lờ trôi trên nền trời xanh sẫm. Hải đường đua nhau nở rộ, không khí oi nồng đầu hạ len lỏi giữa những sắc màu tươi thắm. Vừng dương xuyên qua những đám mây màu vàng chuyển thành sắc đỏ, đình Diên Xuân trên đỉnh Thanh Sơn tắm mình trong ráng chiều rực rỡ, mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
- Tiểu Lam à, chờ khi đại ca tới nơi, em đừng trốn vào lùm cây nhé, cũng đừng biến phép trở lại nguyên hình nữa đấy.
Kháp Na chỉnh lại sợi dây buộc tóc, vén gọn gàng những sợi tóc rối của tôi. Cậu ấy chăm chú nhìn tôi một lúc thật lâu, ánh mắt chứa chan lưu luyến:
- Huynh ấy còn cách em bao xa?
- Chỉ còn chưa đầy năm thước.
Tôi bồn chồn lo lắng, ngón tay bất giác lại đưa lên định giật sợ dây buộc tóc nhưng ánh mắt trừng trừng hăm dọa của Kháp Na đã khiến tôi phải rụt tay về. Tôi ấp úng:
- Nhưng... nhưng mà... tôi rất sợ...
Kháp Na phì cười, má lúm đồng tiền lấp ló:
- Sợ gì chứ? Em còn lạ gì tính cách của đại ca, trường hợp xấu nhất là huynh ấy không có cảm xúc đặc biệt gì với em. Nếu vậy, em chỉ việc tiếp tục cuộc sống trước đây của mình, có mất gì đâu.
Có lý. Tôi gật đầu, gượng cười, tự nhủ, không sao cả.
Kháp Na chạm đầu ngón tay vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, trách móc:
- Em lúc nào cũng sợ hãi không đâu nên đến tận bây giờ vẫn không dám xuất hiện trước mặt đại ca.
Tuy nói vậy nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba trên lối đi, tôi vẫn hồi hộp đến mức lòng bàn tay ướt nhẹp. Chỉ một lát sau, Kháp Na cũng nghe thấy tiếng bước chân của Bát Tư Ba. Cậu ấy ghé mắt nhìn tôi, siết chặt tay tôi, dịu dàng bảo:
- Đừng sợ, nếu em không biết phải nói thế nào thì ta sẽ giúp em.
Bóng áo tăng ni màu đỏ sẫm cuối cùng cũng đã xuất hiện nơi chân núi. Vẫn là nếp áo nhà sư thanh đạm, thoát tục ấy, vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh, lưng vuong thẳng như dáng thông ấy, vẫn là đôi mắt sáng, thông tuệ, từ bi, nhân hậu ấy, vẫn là gương mặt an nhiên, hiền hòa ấy.
Tim tôi đập nhanh dữ dội, như sắp bắn ra khỏi lồng ngực, tôi chỉ muốn nấp vào bụi cây ngay lập tức nhưng Kháp Na đã nắm chặt tay, không cho tôi thoát thân và nháy mắt với tôi, ra hiệu cho tôi hãy bình tĩnh. Tôi gắng sức hít thở sâu vài lần, cuối cùng cũng đẩy lui được mong muốn trở lại nguyên hình nhưng bàn chân vẫn không thôi run rẩy.
Nhận ra Kháp Na từ xa, Bát Tư Ba bước nhanh hơn, ánh mắt cậu ấy nhanh chóng dịch chuyển từ Kháp Na sang tôi. Cậu ấy ngỡ ngàng, lập tức dừng bước, hai tay chắp lại, cung kính vái chào tôi.
Kháp Na dắt tôi ra khỏi đình Diên Xuân, đứng lại ở nơi cách Bát Tư Ba chừng một thước:
- Đại ca có nhận ra cô ấy không?
Bát Tư Ba nhìn tôi chăm chú một lát, gương mặt điềm nhiên thường ngày bỗng ửng đỏ:
- Đệ biết là ta rất ít quen phụ nữ mà.
Rồi ánh mắt cậu ấy chạm đến bàn tay Kháp Na đang nắm chặt tay tôi, ngập ngừng hỏi:
- Người hôm qua đệ nhắc tới chính là cô ấy?
Kháp Na bước về phía anh trai, đứng cạnh cậu ấy, thở dài ảo não:
- Cô ấy ngưỡng mộ huynh đã nhiều năm, lặng lẽ đi theo huynh nhiều năm và chưa bao giờ hối hận về điều đó. Thế nhưng vì quá yêu huynh và lo sợ huynh không chịu đón nhận tình cảm của mình nên cô ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt huynh với dung mạo xinh đẹp thế này.
Bát Tư Ba giật mình ngẩng lên, nhìn tôi đăm đắm, ngỡ ngàng:
- Mắt xanh, tóc xanh, lẽ nào... lẽ nào là...
Cậu ấy run rẩy, bước vội về phía tôi hai, ba bước rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt dò xét:
- Lam Kha, là em ư?
Tôi đưa tay lên giật giật sợi dây buộc tóc, bối rối gật đầu, ước rằng có lỗ hổng nào dưới đất cho tôi chui xuống thì tốt quá.
Bát Tư Ba tròn mắt nhìn tôi, ánh mắt dâng trào những đợt sóng dữ dội:
- Em... em...Quả nhiên là em có thể hóa thành người!
Kháp Na ngó tôi, ánh mắt dịu dàng, chất chứa lòng ái mộ:
- Đại ca thấy Tiểu Lam của chúng ta có xinh đẹp không? Đệ chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như cô ấy. Và điều quan trọng là, cô ấy nhân hậu, đáng yêu, lại có tâm hồn trong sáng, thuần khiết vô ngần.
Cậu ấy lại gần Bát Tư Ba, đặt tay lên vai anh trai, thở than:
- Đại ca, huynh có thể không có tình cảm với những người con gái khác, nhưng Tiểu Lam không giống họ. Cô ấy ở bên chúng ta tử nhỏ đến lớn, từ lâu đã là người thân của chúng ta. Lúc chúng ta buồn chán, cô ấy chọc cho chúng ta cười. Lúc chúng ta đau lòng, cô ấy an ủi, động viên chúng ta. Lúc chúng ta gặp nạn, cô ấy dốc sức giúp đỡ chúng ta, bất chấp mạng sống của mình. Người con gái tuyệt vời như thế, lẽ nào đại ca không muốn đón nhận?
Những lời nói nặng tình nặng nghĩa của Kháp Na đã khiến ánh mắt của Bát Tư Ba gắn chặt trên gương mặt tôi, ánh mắt như sóng nước dạt dào, long lanh bát ngát, màu gấc chín từ hai gò má đã nhanh chóng lan cả khuôn mặt.
- Kháp Na, đừng nói nữa.
Bát Tư Ba quay mặt đi, chăm chú nhìn cây hải đường đang khoe sắc rực rỡ bên cạnh, đôi đồng tử dậy lên một sắc đen huyền hoặc, mông lung tựa sương khói trên đỉnh núi phía xa.
- Hãy để ta suy nghĩ một lát.
Ánh mắt của Kháp Na đột nhiên sẫm lại, cậu ấy cắn môi, gượng cười:
- Vậy đệ về trước đây.
Để tôi ở lại một mình với Bát Tư Ba ư? Tôi hốt hoảng, gọi khẽ:
- Kháp Na...
Nhưng cậu ấy dường như chẳng thèm bận tâm đến ánh mắt van nài của tôi, vẫy tay chào rồi cứ thế xuống núi:
- Tiểu Lam à, tối nay hãy ở lại chỗ đại ca, không cần đến chỗ ta đâu.
/96
|