“Ào..o..ào...!!!”
Một ly nước của Bạch Ngạn Tổ hất vào mặt của Dục Uyển, làm cho cô hoàn hồn tỉnh dậy.
“đây là đâu...anh là ai”
Dục Uyển vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì một trận đau điếng trên đầu ập đến, mái tóc của cô bị người ta đang túm lấy và tiếng hét của Bạch Ngạn Tổ vang lên.
“Lý Nhã đang ở đâu...cô rốt cuộc đã làm gì em ấy hả”
Theo bản năng của một thập đẳng huyền đai judo, khi bị người tấn công. Dục Uyển tay phải xách lấy cổ áo của Bạch Ngạn Tổ hướng lên, tay trái nắm lấy cổ tay hắn hơi xoay nhẹ, tư thế chuẩn, góc quay tốt, nhưng một chuyện không tốt duy nhất là không thể quật ngã được Bạch Ngạn Tổ.
Còn bị hắn đẩy ngã xuống đất. Dục Uyển thành thật đánh giá lại bản thân mình. Toàn thân không hề có chút sức lực nào, cơ thể gầy cồm, đôi tay mảnh khảnh và yếu ớt này không phải là của cô, cả bộ đầm dạ hội này là sao, còn ngực của cô từ cup B biến thành cup F từ khi nào.
“Hoắc Dục Uyển! nếu Lý Nhã có chuyện, tôi sẽ bắt cô sống không bằng chết”
“Cái gì mà Hoắc Dục Uyển, anh bị điên sao...tôi Đồng Dục Uyển”
Khoan đã, Hoắc Dục Uyển cái tên này nghe rất quen... thật ra là ai...
“người điên chính là cô, dám ra tay trên người của Lý Nhã, cô đúng là chán sống”
Bạch Ngạn Tổ bước tới, lôi Dục Uyển dậy và ấn cô lên tường, đôi tay hắn xiết chặt lấy cổ cô.
Dối diện lại có một tấm gương cực lớn, Dục Uyển có thể nhìn thấy hình ảnh hiện tại của mình trong gương. Nên càng thêm hoang mang.
“chuyện phi lý này là sao..”
Rõ ràng là cô đang nhìn mình trong gương, nhưng người trong gương lại không phải là cô. Cô gái trong gương có một chiều cao đáng ngưởng mộ, một thân hình bốc lửa như siêu mẫu quốc tế, nhưng lại có một vết bầm đỏ trên mặt.
Đây không phải là cô, mà là Dục Cô, đệ nhất vũ nữ của Đế vương hai trăm năm trước. Chuyện này thật phi lý.
“Ưm..m..!!!”
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ tiếp, bởi vì cơ thể cô đang có thay đổi lớn.
Bên dưới rất khó chịu như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm, một nguồn nhiệt nóng cuồng cuồng chảy, hai chân cô buộc phải khép chặt lại, cọ cọ vào nhau.
Bạch Ngạn Tổ nhếch miệng cười, có lẽ mấy viên thuốc kích dục hắn cho Dục Uyển uống đã có tác dụng.
“Hoắc Dục Uyển! nếu cô chịu nói ra đã đem Nhã nhi đi đâu...tôi sẽ bảo họ lên hầu hạ cô, cô cũng không phải khó chịu như vậy”
Đám thủ hạ của Bạch Ngạn Tổ đang rục rịch cởi cúc áo, tháo dây nịt và kéo khóa quần xuống. Dục vọng của họ sừng sững chỉa thẳng về phía cô.
Hoắc Dục Uyển dâm đãng thèm khát đàn ông đến phát điên cả Thành Phố này đều biết, họ làm vậy để ả nhịn không được mà khai ra.Cho dù cô không bị trúng thuốc thì khả năng của cô cũng không thể địch nổi đám người này, huống chi cô đang bị trúng thuốc.
“các người không được qua đây...không được qua đây”
Dù có hơi bất ngờ, Hoắc Dục Uyển mà sợ đàn ông sao, đúng là chuyện khó tin. Bạch Ngạn Tổ trố mắt nhìn.
Đám thuộc hạ của Bạch Ngạn Tổ đè Dục Uyển xuống, xé nát chiếc váy.
“không..ng..!!! tôi khai...tôi khai, anh mau bảo họ dừng lại”
“cô thật sự chịu khai”
“Phải!”
Hắn giơ tay ra hiệu cho đám thủ hạ đứng lại, rồi quan sát cái con người vừa lạ vừa quen trước mắt mình. Dục Uyển không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, tạm thời không nghĩ đến làm sao cô đến được đây, điều cô cần biết lúc này là Lý Nhã đang ở đâu, mặc dù lần đầu tiên cô nghe đến cái tên này.
Dục Uyển nhắm mắt lại, để suy nghĩ.
Những kí ức xa lạ lại lướt nhanh trong đầu cô, giống như đang xem một bộ phim. Nhân vật chính là Dục Cô, còn tên hung dữ trước mặt là Bạch Ngạn Tổ, hôn phu của Dục Cô.
Hắn có một người hầu tên là Lý Nhã...
Khi kí ức dừng lại ở trên người của Lý Nhã, thì Dục Uyển vội mở mắt ra, cô nắm lấy tay của Bạch Ngạn Tổ lôi đi.
“ tôi đã biết Lý Nhã ở đâu...”
-----***-----
“ Ầm..m..!!!”
Cách cửa bị Bạch Ngạn Tổ đá văng ra, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, đôi mắt của hắn phát hỏa, cả người toát ra nguồn sát khí. Lý Nhã đang trần truồng nằm dưới thân của ba anh em họ Hoắc.
Hắn hất mạnh Dục Uyển sang một bên, lần này nặng hơn lần trước, cô đầu đập mạnh vào cạnh bàn rồi hôn mê bất tỉnh.
Bạch Ngạn Tổ nhảy lên giường quất cho ba anh em Hoắc gia, mỗi người một quyền, rồi ẩm Lý Nhã rời khỏi Hoắc gia.
--------------
Mười phút sau...
Dục Uyển có cảm giác như đang lâng lâng trên mây, cơ thể chao đảo lắc lư. Trước mắt sương khói bồng bềnh. Có phải vì một cái đẩy nhẹ của tên xã hội đen vừa rồi đã tiễn thẳng cô lên thiên đường chăng.
Nếu không, sao cô lại gặp được ba thiên thần đẹp đến vậy, họ rạng rỡ chói mắt như thần Apollo trong truyện cổ Hi Lạp mà cô vẫn kể cho Bin và Bo nghe mỗi tối. Nụ cười của họ cũng thật thân thiện, giống như thiên sứ.
Nếu Dục Uyển khó mà tưởng tượng được việc mà ba anh em này đang làm với mình, cô sẽ không thể dùng hai từ thiên sứ để hình dung.
“ Em nghĩ con nhỏ dâm đãng này từ lâu đã phải nát bét, không ngờ nó vẫn còn là xử nữ, bên dưới nó chật khít, mút chặt lấy em”
Hoắc Phi đang cưỡi trên người của Dục Uyển, để cô nửa ngồi nửa quỳ trên giường, dục vọng mãnh liệt lại liên tục công phá.
“ Phạch....phạch..ưm..ưm..!!!”
Âm thanh phạch phạch khi da thịt tiếp xúc kịch liệt, tiếng rên rĩ của Dục Uyển, hòa cùng tiếng thở gấp của Hoắc Phi, tạo nên vũ điệu hoan ái sôi động, cổ võ cho hắn muốn dừng cũng không thể dừng.
Mặc dù tác dụng của thuốc đã không còn nhưng dục vọng cứ muốn được chôn sâu trong hoa huyệt của Dục Uyển, quyến luyến không muốn tách ra. Hắn chưa bao giờ có cảm giác mất kiểm soát như lúc này.
“thân thể của nó cũng rất đẹp”
Hoắc Luật miệng thì mút lấy nhũ hoa của Dục Uyển, tay lại đang nhào nặn xoa bóp hai vú, cảm giác mịn màn đàn hồi thật đã tay, giống như đang bóp hai quả bong bóng, đầu lưỡi của hắn cứ đảo quanh nhũ hoa, đôi lúc lại cắn khẻ in lên dấu răng, khiến cho nụ hoa nở rộ xinh đẹp.
“cái miệng nhỏ này cũng rất lợi hại như vậy...nó vừa khít, giống như nó sinh ra là để phục vụ cho anh”
Dục vọng của Hoắc Khiêm ra vào liên tục trong miệng của Dục Uyển, lần nào cũng đẩy thật sâu vào, hai tay hắn giữ chặt lấy đầu của Dục Uyển, lâu lâu hắn lại dừng lại, hưởng thụ khoái cảm to lớn, được sưởi ấm và bao bọc rồi từ từ rút ra.
“ Ưa...a...!!! không..muốn....không muốn”
Trong cơn mê loạn, một chút ý thức còn sót lại của Dục Uyển đang phản kháng. Cô đẩy Hoắc Khiêm ra.
Cô vừa đẩy ra thì Hoắc Khiêm lại nhét vào. Dục Uyển cũng buông xuôi, cứ như một con búp bê mặc tình cho người ta sắp đặt. Từ từ mút vào nam căn của hắn.
“Em cũng muốn thử xem cái miệng của nó và miệng nhỏ bên dưới cái nào lợi hại hơn”
“ Vậy thì đổi đi...”
Hai anh em Hoắc Phi và Hoắc Khiêm bắt đầu đổi tư thế, Hoắc Khiêm thì dục vọng của hắn đúc vào hoa huyệt đầy mật dịch.
“thân thể con nhỏ này đúng là dâm đãng trời sinh, hôn mê không biết gì mà chỗ này vẫn đầy nước như vậy”
Hoắc Phi đem dục vọng động thân ra vào trong miệng nhỏ, nước bọt thấm ướt cả to lớn của hắn.
“Cảm giác cũng dể chịu nhưng em vẫn thích cái miệng nhỏ bên dưới hơn”
“Hai người có ngửi thấy mùi gì không” Hoắc Luật lên tiếng
Hoắc Phi đang ra vào trong miệng của Dục Uyển, hắn cúi người xuống hít một hơi thật sâu trên tóc của Dục Uyển.
“Thật sự rất thơm, chưa bao bao giờ em ngửi thấy mùi hương này”
Hoắc Khiêm đang luật động bên dưới, cũng nhấc một chân của Dục Uyển lên, cúi đầu xuống ngửi.
“không giống với mùi nước hoa của nó thường ngày”
Càng ngửi ba anh em họ Hoắc càng cảm thấy rạo rực, cơ thể lại hưng phấn lạ kì, đương nhiên bộ vị bên dưới cũng tỉnh táo hơn. Mặc dù tác dụng của thuốc đã tiêu tan từ lần đầu tiên họ bắn dịch nóng vào người Dục Uyển, nhưng mùi hương này khiến họ không thể dừng.
“Ah..h...h..!!!”
---- hết chương 15------
Một ly nước của Bạch Ngạn Tổ hất vào mặt của Dục Uyển, làm cho cô hoàn hồn tỉnh dậy.
“đây là đâu...anh là ai”
Dục Uyển vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì một trận đau điếng trên đầu ập đến, mái tóc của cô bị người ta đang túm lấy và tiếng hét của Bạch Ngạn Tổ vang lên.
“Lý Nhã đang ở đâu...cô rốt cuộc đã làm gì em ấy hả”
Theo bản năng của một thập đẳng huyền đai judo, khi bị người tấn công. Dục Uyển tay phải xách lấy cổ áo của Bạch Ngạn Tổ hướng lên, tay trái nắm lấy cổ tay hắn hơi xoay nhẹ, tư thế chuẩn, góc quay tốt, nhưng một chuyện không tốt duy nhất là không thể quật ngã được Bạch Ngạn Tổ.
Còn bị hắn đẩy ngã xuống đất. Dục Uyển thành thật đánh giá lại bản thân mình. Toàn thân không hề có chút sức lực nào, cơ thể gầy cồm, đôi tay mảnh khảnh và yếu ớt này không phải là của cô, cả bộ đầm dạ hội này là sao, còn ngực của cô từ cup B biến thành cup F từ khi nào.
“Hoắc Dục Uyển! nếu Lý Nhã có chuyện, tôi sẽ bắt cô sống không bằng chết”
“Cái gì mà Hoắc Dục Uyển, anh bị điên sao...tôi Đồng Dục Uyển”
Khoan đã, Hoắc Dục Uyển cái tên này nghe rất quen... thật ra là ai...
“người điên chính là cô, dám ra tay trên người của Lý Nhã, cô đúng là chán sống”
Bạch Ngạn Tổ bước tới, lôi Dục Uyển dậy và ấn cô lên tường, đôi tay hắn xiết chặt lấy cổ cô.
Dối diện lại có một tấm gương cực lớn, Dục Uyển có thể nhìn thấy hình ảnh hiện tại của mình trong gương. Nên càng thêm hoang mang.
“chuyện phi lý này là sao..”
Rõ ràng là cô đang nhìn mình trong gương, nhưng người trong gương lại không phải là cô. Cô gái trong gương có một chiều cao đáng ngưởng mộ, một thân hình bốc lửa như siêu mẫu quốc tế, nhưng lại có một vết bầm đỏ trên mặt.
Đây không phải là cô, mà là Dục Cô, đệ nhất vũ nữ của Đế vương hai trăm năm trước. Chuyện này thật phi lý.
“Ưm..m..!!!”
Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ tiếp, bởi vì cơ thể cô đang có thay đổi lớn.
Bên dưới rất khó chịu như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm, một nguồn nhiệt nóng cuồng cuồng chảy, hai chân cô buộc phải khép chặt lại, cọ cọ vào nhau.
Bạch Ngạn Tổ nhếch miệng cười, có lẽ mấy viên thuốc kích dục hắn cho Dục Uyển uống đã có tác dụng.
“Hoắc Dục Uyển! nếu cô chịu nói ra đã đem Nhã nhi đi đâu...tôi sẽ bảo họ lên hầu hạ cô, cô cũng không phải khó chịu như vậy”
Đám thủ hạ của Bạch Ngạn Tổ đang rục rịch cởi cúc áo, tháo dây nịt và kéo khóa quần xuống. Dục vọng của họ sừng sững chỉa thẳng về phía cô.
Hoắc Dục Uyển dâm đãng thèm khát đàn ông đến phát điên cả Thành Phố này đều biết, họ làm vậy để ả nhịn không được mà khai ra.Cho dù cô không bị trúng thuốc thì khả năng của cô cũng không thể địch nổi đám người này, huống chi cô đang bị trúng thuốc.
“các người không được qua đây...không được qua đây”
Dù có hơi bất ngờ, Hoắc Dục Uyển mà sợ đàn ông sao, đúng là chuyện khó tin. Bạch Ngạn Tổ trố mắt nhìn.
Đám thuộc hạ của Bạch Ngạn Tổ đè Dục Uyển xuống, xé nát chiếc váy.
“không..ng..!!! tôi khai...tôi khai, anh mau bảo họ dừng lại”
“cô thật sự chịu khai”
“Phải!”
Hắn giơ tay ra hiệu cho đám thủ hạ đứng lại, rồi quan sát cái con người vừa lạ vừa quen trước mắt mình. Dục Uyển không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, tạm thời không nghĩ đến làm sao cô đến được đây, điều cô cần biết lúc này là Lý Nhã đang ở đâu, mặc dù lần đầu tiên cô nghe đến cái tên này.
Dục Uyển nhắm mắt lại, để suy nghĩ.
Những kí ức xa lạ lại lướt nhanh trong đầu cô, giống như đang xem một bộ phim. Nhân vật chính là Dục Cô, còn tên hung dữ trước mặt là Bạch Ngạn Tổ, hôn phu của Dục Cô.
Hắn có một người hầu tên là Lý Nhã...
Khi kí ức dừng lại ở trên người của Lý Nhã, thì Dục Uyển vội mở mắt ra, cô nắm lấy tay của Bạch Ngạn Tổ lôi đi.
“ tôi đã biết Lý Nhã ở đâu...”
-----***-----
“ Ầm..m..!!!”
Cách cửa bị Bạch Ngạn Tổ đá văng ra, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, đôi mắt của hắn phát hỏa, cả người toát ra nguồn sát khí. Lý Nhã đang trần truồng nằm dưới thân của ba anh em họ Hoắc.
Hắn hất mạnh Dục Uyển sang một bên, lần này nặng hơn lần trước, cô đầu đập mạnh vào cạnh bàn rồi hôn mê bất tỉnh.
Bạch Ngạn Tổ nhảy lên giường quất cho ba anh em Hoắc gia, mỗi người một quyền, rồi ẩm Lý Nhã rời khỏi Hoắc gia.
--------------
Mười phút sau...
Dục Uyển có cảm giác như đang lâng lâng trên mây, cơ thể chao đảo lắc lư. Trước mắt sương khói bồng bềnh. Có phải vì một cái đẩy nhẹ của tên xã hội đen vừa rồi đã tiễn thẳng cô lên thiên đường chăng.
Nếu không, sao cô lại gặp được ba thiên thần đẹp đến vậy, họ rạng rỡ chói mắt như thần Apollo trong truyện cổ Hi Lạp mà cô vẫn kể cho Bin và Bo nghe mỗi tối. Nụ cười của họ cũng thật thân thiện, giống như thiên sứ.
Nếu Dục Uyển khó mà tưởng tượng được việc mà ba anh em này đang làm với mình, cô sẽ không thể dùng hai từ thiên sứ để hình dung.
“ Em nghĩ con nhỏ dâm đãng này từ lâu đã phải nát bét, không ngờ nó vẫn còn là xử nữ, bên dưới nó chật khít, mút chặt lấy em”
Hoắc Phi đang cưỡi trên người của Dục Uyển, để cô nửa ngồi nửa quỳ trên giường, dục vọng mãnh liệt lại liên tục công phá.
“ Phạch....phạch..ưm..ưm..!!!”
Âm thanh phạch phạch khi da thịt tiếp xúc kịch liệt, tiếng rên rĩ của Dục Uyển, hòa cùng tiếng thở gấp của Hoắc Phi, tạo nên vũ điệu hoan ái sôi động, cổ võ cho hắn muốn dừng cũng không thể dừng.
Mặc dù tác dụng của thuốc đã không còn nhưng dục vọng cứ muốn được chôn sâu trong hoa huyệt của Dục Uyển, quyến luyến không muốn tách ra. Hắn chưa bao giờ có cảm giác mất kiểm soát như lúc này.
“thân thể của nó cũng rất đẹp”
Hoắc Luật miệng thì mút lấy nhũ hoa của Dục Uyển, tay lại đang nhào nặn xoa bóp hai vú, cảm giác mịn màn đàn hồi thật đã tay, giống như đang bóp hai quả bong bóng, đầu lưỡi của hắn cứ đảo quanh nhũ hoa, đôi lúc lại cắn khẻ in lên dấu răng, khiến cho nụ hoa nở rộ xinh đẹp.
“cái miệng nhỏ này cũng rất lợi hại như vậy...nó vừa khít, giống như nó sinh ra là để phục vụ cho anh”
Dục vọng của Hoắc Khiêm ra vào liên tục trong miệng của Dục Uyển, lần nào cũng đẩy thật sâu vào, hai tay hắn giữ chặt lấy đầu của Dục Uyển, lâu lâu hắn lại dừng lại, hưởng thụ khoái cảm to lớn, được sưởi ấm và bao bọc rồi từ từ rút ra.
“ Ưa...a...!!! không..muốn....không muốn”
Trong cơn mê loạn, một chút ý thức còn sót lại của Dục Uyển đang phản kháng. Cô đẩy Hoắc Khiêm ra.
Cô vừa đẩy ra thì Hoắc Khiêm lại nhét vào. Dục Uyển cũng buông xuôi, cứ như một con búp bê mặc tình cho người ta sắp đặt. Từ từ mút vào nam căn của hắn.
“Em cũng muốn thử xem cái miệng của nó và miệng nhỏ bên dưới cái nào lợi hại hơn”
“ Vậy thì đổi đi...”
Hai anh em Hoắc Phi và Hoắc Khiêm bắt đầu đổi tư thế, Hoắc Khiêm thì dục vọng của hắn đúc vào hoa huyệt đầy mật dịch.
“thân thể con nhỏ này đúng là dâm đãng trời sinh, hôn mê không biết gì mà chỗ này vẫn đầy nước như vậy”
Hoắc Phi đem dục vọng động thân ra vào trong miệng nhỏ, nước bọt thấm ướt cả to lớn của hắn.
“Cảm giác cũng dể chịu nhưng em vẫn thích cái miệng nhỏ bên dưới hơn”
“Hai người có ngửi thấy mùi gì không” Hoắc Luật lên tiếng
Hoắc Phi đang ra vào trong miệng của Dục Uyển, hắn cúi người xuống hít một hơi thật sâu trên tóc của Dục Uyển.
“Thật sự rất thơm, chưa bao bao giờ em ngửi thấy mùi hương này”
Hoắc Khiêm đang luật động bên dưới, cũng nhấc một chân của Dục Uyển lên, cúi đầu xuống ngửi.
“không giống với mùi nước hoa của nó thường ngày”
Càng ngửi ba anh em họ Hoắc càng cảm thấy rạo rực, cơ thể lại hưng phấn lạ kì, đương nhiên bộ vị bên dưới cũng tỉnh táo hơn. Mặc dù tác dụng của thuốc đã tiêu tan từ lần đầu tiên họ bắn dịch nóng vào người Dục Uyển, nhưng mùi hương này khiến họ không thể dừng.
“Ah..h...h..!!!”
---- hết chương 15------
/141
|