Sau màn chào hỏi của Hoắc Mạn Ni thì buổi lể cũng đã kết thúc. Hàng loạt những âm thanh lao xao, nhốn nháo phát ra khi đám người bên dưới cùng lúc kéo ghế ra đứng dậy, họ chen chút nhau rời khỏi hội trường.
“Cộp...! cộp...!!!”
Nhưng trong đám đông vẫn có người không chịu di chuyển, chính là Hoắc Luật. Hắn đang đứng yên như tượng nhìn Hoắc Mạn Ni trên khán đài.
“Á...A..!!!”
Và cũng chính trong đám đông hổn độn đó, lại có một khối thịt mềm mại không báo trước ngã vào người của hắn. Cặp kính cận rơi xuống đất, khiến cho cô nàng xinh đẹp càng thêm bối rối, vì không thể nhìn thấy đường chỉ biết bám chặt lấy hắn, xem như là phao cứu hộ. Đám đông cứ chen đẩy nhau ra, ai cũng muốn đi trước. Vô tình lại đẩy gần khoảng cách giữa Hoắc Luật và cô gái xa lạ dính sát vào nhau.
“Có sao không?” Hoắc Luật hỏi.
“Tôi không sao...nhưng tôi không nhìn thấy gì hết, anh có nhìn thấy kính của tôi đâu không?”
“Rắc..c..!!!”
Không biết thủ phạm là ai, nhưng cặp kính của mĩ nhân kia đã bị ai đó dẫm nát và gãy đôi. Trước khi Hoắc Luật kịp cúi người xuống, xem thử nó nằm ở đâu. Lúc này, cả hắn và người đẹp đều nghe thấy âm thanh giòn giã đó. Hai người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
“Anh gì đó ơi...anh còn ở đó không.” Cô gái xa lạ mở miệng lên tiếng.
“Cô đang nắm chặt tay tôi thì tôi có thể đi đâu?” Hoắc Luật lên tiếng.
“Tôi xin lỗi...nhưng không có kính tôi chẳng khác nào người mù, tôi lại không quen thuộc với nơi này.” Cô nàng lên tiếng nói, rồi giựt tay khỏi người hắn.
“Cô là học sinh mới”
“Phải! tôi là từ thành phố khác chuyển đến, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường....bây giờ không có kính tôi không biết làm sao ra khỏi đây, anh có cảm thấy phiền nếu tôi nhờ anh dẫn tôi ra khỏi đây, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến rước.”
“Đi thôi!”
Hoắc Luật miễn cưỡng tiếp nhận rắc rối từ trên trời rơi xuống này. Hắn nắm lấy tay cô nàng xa lạ dẫn ra khỏi hội trường.
Nàng nép sát vào chàng vì sợ lạc đường, còn chàng nắm lấy tay nàng vì đã hứa sẽ dẫn nàng ra khỏi đây. Nên hai người họ dính nhau như sam. Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ không tin hai người này là mới biết nhau, mà cho rằng họ là một đôi.
Đó cũng là lý do Hoắc Mạn Ni chưa từng rời mắt khỏi họ.
----------------------Bên ngoài hội trường.
“Dục Uyển! đứng lại...Dục Uyển.”
Vừa ra khỏi hội trường, Dục Uyển đã nhắm đường thẳng mà chạy. Hoắc Phi thì phía sau mãi đuổi theo. Lúc hắn vừa bước vào phạm vi sân trường, thì một quả bóng bay với tốc độ nhanh, đập thằng vào mặt hắn, cũng may là hắn chụp được.
”Bốp!”
Thật không ngờ....
Cầm quả bóng trên tay, Hoắc Phi chỉ muốn ném nó vào vũ trụ thật xa. Còn tưởng hắn là người duy nhất trong trường không học nội quy, không ngờ có kẻ còn vượt mặt hắn. Ít nhất trong 1000 điều lệ bắt buộc và 500 điều không bắt buộc, thì hắn còn nhớ được một quy định “không được chơi bóng trong phạm vi sân trường“. Vậy đó là kẻ nào.
“Trả quả bóng cho tôi”
Một dáng người nhỏ nhắn, mặc quần short, áo polo, lon ton chạy đến trước mặt Hoắc Phi,chìa tay ra, còn lên giọng đại thiếu gia.
“Là nhóc sao?”
Hoắc Phi nhếch môi cười, vì nhận ra người quen. Tam thiếu gia của Tề gia, em trai của Tề Hạo và Tề Dịu. Dù chỉ mới có sáu tuổi, những tất cả tính xấu, sự xấc xược, và ngang tàng của hai ông anh lớn, thằng nhóc này được thừa hưởng rất tốt.
“Nhóc con! Không được ném bóng trong phạm vi sân trường, chú em không học nội quy sao?”
“Tôi muốn chơi bóng ở đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến anh...mau trả bóng cho tôi”
Nếu tử tế may ra hắn còn suy nghĩ lại, còn bằng cái giọng điệu này thì...Hoắc Phi bước tới trước mặt cậu nhóc, giơ quả bóng ra. Lúc thằng nhóc và Dục Uyển nghĩ, hắn sẽ đặt quả bóng lên tay chủ nhân của nó, thì hắn lại ném cao vút lên trời.
“Trả rồi đó...lên đó mà lấy.”
Nhìn trái bóng vướng trên tận ngọn cây, thằng nhóc nhìn Hoắc Phi rồi lại nhìn quả bóng của nó, sau cùng là vỡ òa lên khóc.
“Hu...u...!!! bóng của tôi...tôi bắt đền anh...hu...u...anh trả bóng lại cho tôi” Nó chạy tới đánh túi bụi vào người Hoắc Phi, cào bấu, vung tay đá chân, nói chung là tùm lum kiểu.
“Nhóc con! muốn chết sao.” Hoắc Phi kéo nó ra, chỉ vô tình đẩy nhẹ một cái, thì nó đã nằm dài dưới đất ăn vạ.
“Hu...u...!!! tôi không biết đâu, anh phải lấy lại quả bóng cho tôi..hu..u...lấy lại bóng cho tôi.”
Nó khóc còn ghê gớm hơn khi nãy, khiến cho tất cả mọi người xung quanh sân trường đều nhìn sang. Nếu thằng nhóc này còn khóc nữa, không biết chừng lại lôi thêm hai ông anh của nó ra thì lại thêm rắc rối. Dục Uyển ngại nhất chính là phiền phức, nên cô mới bước đến dỗ ngọt thằng nhóc.
“Nhóc con! em đừng khóc nữa...em muốn quả bóng đó sao, chị sẽ lấy cho em.”
Cậu nhóc dụi hai mắt nhìn Dục Uyển. Âm lượng tiếng khóc cũng giảm dần. Bởi vì có người hứa sẽ lấy bóng về cho nó, mục đích đã toại nguyện thì còn khóc cho ai nghe.
“Bà chị nói thật sao?”
“Ừ” Dục Uyển mỉm cười với cậu ba Tề gia, rồi quay sang nhìn Hoắc Phi.Hắn hiểu cái nhìn của cô là có ý gì, bởi vì hiểu nên Hoắc Phi mới xoay mặt đi chỗ khác, lẫn tránh tầm mắt của cô. Nhưng hắn không ngờ, Dục Uyển sau khi nắm kĩ vị trí, liền tháo giày ra, đã trèo lên cây, để lấy bóng cho tên nhóc đó.
Đến lúc hắn nhận ra, thì cô đã đung đưa trên cây. Sức ném của Hoắc Phi cũng không phải đơn giản, lựa đúng chỗ cao và hiểm nhất trên cây mà nén.
Hoắc Phi bên dưới cũng đứng ngồi không yên, bởi vì cái cây này khá cao. Tim hắn cứ đập thình thịch, nhìn Dục Uyển đang nằm trên cành to, một tay ôm lấy nhánh cây, một tay chòm về phía trước, cố gắng chạm vào quả bóng.
“Cẩn thận đó!” Hoắc Phi hét lên.
Thật không an toàn chút nào, cô vừa nhích người một cái, thì nhánh cây lập tức quằn xuống, Hoắc Phi hốt hoảng chạy đến, chuẩn bị chụp lấy vì sợ Dục Uyển sẽ ngã xuống.
May cho Dục Uyển là không sao, khi cô đã chạm tay vào quả bóng, và từ từ kéo về phía mình.
“Nhóc con! bóng của em đây...chụp lấy.” Dục Uyển ném quả bóng xuống đất.
“Bộp! bộp..!!!” Qủa bóng tưng lên vài cái rồi lăn đến dưới chân của nó.
Không nói lời cảm ơn hay tỏ thái độ biết ơn với Dục Uyển, vừa ôm được bóng trên tay là nó đã đi thẳng một đường, không thèm nhìn đến ai.
Dục Uyên cũng không để tâm đến nó có cảm ơn cô hay là không, vì cô đang loay hoay tìm cách xuống.
“Luật! thái độ của em như vậy là sao?”
“Ở đây là trường học...em không muốn tiếp tục phải cãi nhau”
Cô vừa chuẩn bị tuột xuống thì nghe thấy tiếng cãi vã gần đó. Dục Uyển nhìn ngó xung quanh, thì ra là ở phía trước mặt cô. Nhưng đâu có cần khéo đến vậy. Trong trường có bao nhiêu cái cây, cô lại chọn ngay cái cây ở cạnh phòng y tế
“Em nói rồi hãy đi, cô gái khi nãy có quan hệ gì với em...tại sao hai người lại thân mật như vậy, cô ta còn hôn em trước cổng trường.” Hoắc Mạn Ni lớn tiếng chất vấn Hoắc Luật
Hoắc Luật cũng rất bất ngờ vì nụ hôn của cô gái lạ, không biết làm sao giải thích.
“Mạn Ni! em và cô gái đó chẳng có quan hệ gì cả, chị tin hay không thì tùy chị” Hoắc Luật thật sự đã quá mệt mỏi vì sự ghen tuông của Hoắc Mạn Ni, hắn xoay người đi ra khỏi cửa thì Mạn Ni vội chạy đến chắn trước cửa, cùng lúc đó.
“Rắc..c..!!!” Tiếng cành cây bị gãy, bởi vì nó không thể nào chịu nổi trọng lượng của một người.
“Á..a...!!!!”
Hoắc Luật và Mạn Ni đều giựt mình vì tiếng hét, lúc họ quay người lại thì chưa kịp nhìn thấy gì, nạn nhân đã nằm đẹp dưới đất.
-------------
“Á..a..!!!”
Bên ngoài Phòng y tế.Tiếng hét thất thanh đang vang xa theo dọc hành lang, có thể có người đã vô ý mạnh tay nên khiến cho Dục Uyển đau đến khóc thét.
“Vừa nãy anh đã cố ý đúng không? cố ý làm cho em đau.”Cô mếu máo nhìn Hoắc Luật.
“Đúng vậy! phải khiến cho em thật đau...thì lần sao em mới không trèo cao như vậy.”
Hắn lại bình thản như không có gì, ngẩn đầu lên nhìn Dục Uyển. Trên gương mặt băng sơn đó, không thể tìm thấy được một nụ cười.
“Duỗi chân ra”
Nhưng lời nói và hành động của Hoắc Luật luôn không đồng nhất. Cứ nhìn vào thái độ tỉ mỉ, hành động nhẹ nhàng, hắn đang làm với vết thương của Dục Uyển, đủ biết có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu quan tâm.
“Còn đau không?”
“Không!”
Vì nghĩ Dục Uyển sẽ cảm thấy đau rát khi hắn làm sạch vết thương cho cô, nên Hoắc Luật vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ vào miệng vết thương. Cảm giác mát rượi, làm cho cô không còn cảm thấy đau nữa, mà còn ngọt đến tận bên trong. Phụ nữ chính là loài động vật hảo ngọt, chỉ một chút ân cần, một chút ấm áp từ người đàn ông mình thích, thì lại bị xao động.
“Có gạc và băng keo rồi.” Hoắc Phi hổn hểnh chạy vào, dù là phòng y tế nhưng không phải lúc nào cũng có đủ tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng cũng phải thiếu một lần, đó là lúc này. Hắn phải chạy ra ngoài mua.
“Đưa cho chị”
Vừa rồi Hoắc Mạn Ni cảm thấy sự tồn tại của cô như là kẻ dư thừa trong thế giới của hai người kia. Nếu Hoắc Phi không bước vào, có lẽ cô cũng không có cơ hội để mà lên tiếng. Sau khi Hoắc Luật rửa sạch vết thương cho Dục Uyển, Hoắc Mạn Ni mới giúp Dục Uyển băng lại.
“Mạn Ni! cảm ơn chị” Dục Uyển lên tiếng.
“Không cần phải cảm ơn, mọi chuyện Luật đều làm rất tốt...chị chỉ giúp em băng lại vết thương” Hoắc Mạn Ni mỉm cười với Dục Uyển.
Co duỗi vài lần Dục Uyển cảm thấy cử động vẫn rất ổn, có thể đứng lên đi lại được rồi, ban đầu vốn đã không có gì, chỉ tại Hoắc Phi làm quá lên.
“Để anh đưa em về”
Dục Uyển còn chưa nói gì để từ chối Hoắc Luật, thì đã có người lên tiếng trước.
“Không cần! em sẽ đưa Dục Uyển về...tạm biệt.” Hoắc Phi quay sang nắm lấy tay của Dục Uyển lôi đi.
“Đi thôi”
Dục Uyển cũng không kịp xoay đầu lại nói lời “bye bye” với Hoắc Luật, đã bị Hoắc Phi kéo ra tới tận hành lang bên ngoài.
“Từ từ thôi...anh làm gì mà gấp như vậy, tôi vừa bị thương đó.”
“Em cũng biết như vậy sao... xem lần sau còn dám trèo cao nữa không.”
“Là tại ai...nếu không phải anh ném quả bóng của thằng nhóc đó lên cây, thì tôi có trèo lên đó để bị té không?”
“Là em bất cẩn, còn đổ lỗi cho anh.”
Dù cả hai người đa đi xa đến khuất dạng, nhưng tiếng cãi vã giữa họ vẫn còn vọng vào phòng y tế. Đúng là một đôi tiểu oan gia khắc khẩu.
“Luật! chị..”
“Chúng ta về thôi”
Mạn Ni vừa mở miệng thì Hoắc Luật cắt ngang lời cô. Cô hiểu rõ nguyên nhân hắn khó chịu không phải vì chuyện khi nãy, mà do thái độ thân thiết của Dục Uyển và Hoắc Phi vừa rồi.
-----------------
Đế vương.
Trên đường Hoắc Phi đưa Dục Uyển về, giữa họ lại có thêm một trận cãi vã khác, nhưng cũng xoay quanh để tài cũ. Hoắc Phi muốn Dục Uyển dọn về Hoắc gia, còn cô lại khăng khăng muốn ra ngoài sống tự lập. Và trận chiến nào cũng có kẻ thắng người thua, kẻ luôn cuộc luôn là Hoắc Phi, hắn bị Dục Uyển chọc tức nên bỏ về nhà.
“Dục Uyển!”
Phi Yến từ lâu đã đứng chờ Dục Uyển, nên vừa nhìn thấy cô đã vội chạy đến, trên mặt hiện rõ dòng chữ “có chuyện quan trọng” nhưng khi nhìn thấy vết băng ở dưới chân của Dục Uyển thì đã quên hết, tất cả chỉ còn thái độ khẩn trương cùng lo lắng.
“Chân của cậu bị làm sao?”
“Cài này...à...chỉ bị trầy xước nhỏ, không có gì nghiêm trọng...mà cậu có chuyện gì sao?”
“Là Lữ Phóng...hắn lại đến tìm người chơi oản tù tì như lần trước, nhưng lần này hắn lại chỉ đích danh cậu, mình nói với hắn... cậu không không phải tiếp viên ở đây nhưng hắn không tin, còn đang làm loạn trong phòng.”
“Dục Uyển! giờ mình phải làm sao?”
Đế vương là do anh em họ Hoắc bỏ tiền ra, còn Lữ Phóng lại là anh họ của ba người đó. Phi Yến thật sự không muốn làm mích lòng hắn, nhưng không biết phải làm sao để xử lý.
Trong lúc Phi Yến đang căng thẳng thì Dục Uyển lại rất bình thản, còn có tâm trạng tự sướng một mình.
“Không ngờ sức quyến rũ của mình lại ghê gớm như vậy, có thể làm cho Lữ Phóng phải điên đảo”
“Mình đang lo, cậu còn đùa nữa.”
Dục Uyển mỉm cười nhìn Phi Yến.
“Câu biết mình đùa là được rồi, cậu căng thẳng như vậy làm mình càng lo hơn... cậu vào nói với Lữ Phóng...mình sẽ vào tiếp hắn.”
“Dục Uyển! cậu không phải là tiếp viên ở đây...mình thấy thật bất tiện cho cậu.”
“Phi Yến! không có gì đâu...chỉ lần này nữa thôi, mình sẽ làm hắn phải lếch ra khỏi đây, lần sau hắn nhất định sẽ không dám đến tìm mình nữa”
Thật ra mọi chuyện không đơn giản như Dục Uyển đã nghĩ, cũng vì một lần, hai lần, rồi n lần tiếp theo nữa, Lữ Phóng đến tìm, đã đẩy danh tiếng của Dục Uyển lên vút tận trời mây. Mức độ chơi bời trác táng của Lữ Phóng đã được xếp hạng, thuộc vào đẳng cấp. Đàn bà hắn chơi qua, đều là những người phụ nữ rất đặc biệt, dung mạo xinh đẹp, có những vũ điệu khiêu gợi, hay khả năng làm tình tuyệt vời có một không hay. Nếu không, sẽ không thể giữ chân được hắn.
Lần này Lữ Phóng lại kiên trì với một người phụ nữ như vậy, khiến cho rất nhiều cậu ấm khác phải tò mò, không biết người phụ nữ thế nào lại được hắn để mắt. Cho nên...
Người đến Đế vương tìm Dục Uyển sẽ càng đông.
------------------
Quay lại căng phòng Vip quen thuộc của chúng ta, mỗi lần Lữ Phóng đến đây hắn chỉ muốn ở căn phòng này. Nhưng mấy lần trước, hắn thường đến một mình, còn lần này hắn đã dẫn theo đồng bọn.”Cộp! cộp!”
Một chàng thanh niên bước vào, bộ dạng sợ sệt, hai tay dâng bó hoa cho người ngồi cạnh Lữ Phóng.
“Mã thiếu! Tiểu thư Từ nói... cậu đừng tặng hoa cho cô ta nữa, cô ta dị ứng với phấn hoa”
Đây là hoa hồng lai nhập khẩu từ ngoại quốc, cả Á Lạp Tân cũng không thể tìm được một bông thứ hai, hàng cực hiếm không dể có được. Nhưng trong mắt tiểu thư họ Từ lại chẳng khác nào hoa hồng tầm thường, ngay cả ngó mắt cũng không nhìn đến đã trả về, và đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Choang...ng..!!!”
Mã thiếu tức giận quơ tay quăng bể nát chai rượu trước mặt của mình, và ném luôn cuốn tạp chí xuống đất. Ảnh bìa là hình của một nữ minh tinh xinh đẹp, trên tay đang ôm một bó hoa to tướng đầy đủ các loại màu và cười một cách rạng rỡ. Nhìn xong bức hình này, liệu có ai tin cô ta dị ứng với phấn hoa hay không đây, đương nhiên là không.
“Khốn kiếp! dị ứng phấn hoa...vậy bó hoa cô ta đang cằm trên tay là gì?” Mã thiếu hét lên.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt cũng thuộc hàng top mĩ nam. Cách ăn mặc thời thượng và những vật dụng hàng hiệu đắt tiền trên người hắn, cũng đủ nói lên thân phận không hề tầm thường.
“Cậu đặt thêm hai trăm hoa hồng lai nữa, mang đến trước cửa nhà cô ta...nếu cô ta không nhận thì cậu đặt tiếp ba trăm bông...mỗi ngày thêm một trăm bông, cho tới khi nào cô ta nhận thì thôi.”
”Dạ! thiếu gia”
“Rầm...m..!!!”
Cánh cửa đóng sập lại, Mã thiếu tức giận ngồi xuống bàn, cầm ly rượu lên uống sạch.
“Cạch!”
“Tao thật không hiểu nổi mày...bên ngoài có cả khối cô gái khác, còn tốt gấp mấy lần Từ Lộ, mày đâu cần phí nhiều công sức như vậy” Lữ Phóng lên tiếng
“Mày không hiểu đâu, tao thật sự yêu thích Từ Lộ, ngoài cô ấy ra... tao không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác” Mã thiếu thở dài rồi đặt ly rượu của hắn xuống bàn.
“Đừng nói chuyện của tao nữa....Tề Hạo, nó có đến không?” Mã Thiếu giơ đồng hồ trên tay lên xem, rồi quay sang hỏi Lữ Phóng chuyển đề tài.
“Không biết, khi nãy tao có gọi điện...nó nói lát nữa sẽ đến, mà gần đây tao cũng ít khi gặp được nó, nghe nói...ông nội nó đang chuẩn bị cho nó đi xem mắt, nên ông cụ quản rất chặt.”
“Tề Hạo đi xem mắt.” Mã thiếu tỏ ra rất là kinh ngạc.
Bởi vì là bạn thân của Tề Hạo, nên cả Lữ Phóng và Mã thiếu đều hiểu rõ người Tề Hạo thích là Phi Yến. Ngoài người con gái làm hắn đảo điên này ra, thì trong mắt của Tề Hạo không thể chứa nổi ai. Cho nên Mã thiếu rất bất ngờ.
“Tao cũng thấy rất ngạc nhiên...không biết đó là phước hay bất hạnh của cô gái kia, chỉ có thể cầu chúc cho bọn họ.” Lữ Phóng lắc đầu mỉm cười.
“Két..t...!!!!”
Dục Uyển đẩy cửa bước vào, đã ngắt ngang câu chuyện của hai người họ. Nhắm thẳng đường mà đi, cô bước đến trước mặt của Lữ Phóng.”Chân cô bị làm sao?”
“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì...giành hơi sức mà lo lắng cho mình, một lát nữa tôi nhất định sẽ không nhẹ tay như lần trước.”
Mọi người nói khẩu vị của hắn rất nặng, luôn thích những thứ gì đó đặc biệt khác người, có tính khiêu chiến cao. Và tất cả điều đó hắn lại tìm thấy trên người con gái này. Cảm giác kích thích mạnh, từ mọi tế bào đến từng giây nơron thần kinhđang kêu gào, cho hắn biết hắn muốn người phụ nữ này.
“Cô em không phải là tiếp viên ở đây?” Lữ Phóng mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“Phải! cho nên sau này anh đừng có kiếm chuyện với những người ở đây.”
“Nhưng tôi muốn gặp em thì làm sao” Lữ Phóng nói,
“Tại sao anh muốn gặp tôi?” Thật quá kinh ngạc, Dục Uyển trố mắt nhìn hắn.
“Vì tôi bắt đầu có hứng thú với em.”
Người nói không ngại và người nghe lại ngượng, Dục Uyển suýt nữa bị sặc mà thổi bay chiếc khăn che mặt của mình. Tên Lữ Phóng này muốn chơi trò đánh tâm lý với cô sao, trước khi vào trận đã muốn đả kích tinh thần của cô để dể dàng giành phần thắng.
“Anh đừng nghĩ vì câu nói đó của anh...sẽ làm tôi phân tâm, chúng ta có thể bắt đầu chưa...thời gian của tôi rất ít.”
“Chúng ta thay đổi luật chơi một chút...em qua đây” Lữ Phóng nắm tay của Dục Uyển kéo đến trước một bàn chất đầy rượu.
Cô không biết từ lúc nào cô và hắn lại tỏ ra thân thiết đến như vậy.
“Trên bàn có tất cả là hai mươi chai rượu, mỗi bên mười chai...nếu bên nào uống hết số rượu trên bàn trước thì xem như thua, em thấy thế nào?”
Dục Uyển thật không tự tin về khoản này chút nào, oản tù tì thì cô có thể bất chấp. Nhưng còn về chuyện uống rượu thì..
“Sao...không dám, nếu vậy thì hãy chịu thua...bỏ chiếc khăn đó xuống, để tôi nhìn thấy mặt của em.” Lữ Phóng nhìn ra được chút chần chừ trong ánh mắt của Dục Uyển, cho nên hắn càng chắc thắng hơn.
“Sợ...trong từ điển của tôi, còn chưa có từ đó.”
“Rất mạnh miệng...để xem tửu lượng của cô em có mạnh như cái miệng của mình hay không.”
Độ ngông của Lữ Phóng và Dục Uyển nếu đặt lên bàn cân, chắc cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Cả hai đều cho rằng mình rất lợi hại, nhưng thật ra tửu lượng của họ đều dở như nhau. Cái này cũng được xem là một may mắn cho Dục Uyển.
Ba mươi phút sau, mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo kịch bản cũ. Hai người bước ra giữa sàn nhà, bốn mắt kình nhau, tập trung cao độ và cùng giấu tay ra phía.
“Một! hai! ba...!!!”
Vào cái thời điểm ra “bao” thứ n của Dục Uyển thì Lữ Phóng đã đổ cái “rầm” xuống sàn nhà. Mặc dù hắn chưa uống hết năm chai. Còn Dục Uyển thì...
“Ê...dậy đi..anh say rồi sao? dậy mau..” Dục Uyển lảo đảo đi tới, đá vào người của Lữ Phóng nhưng hắn như một cái xác bất động, không nhúc nhích.”Dám đánh cược với tôi...đúng là không biết chữ thua viết hết nào.” Thật ra Dục Uyển cũng không được xem là tỉnh táo, người đã ngấm men rượu, trước mặt cứ quay mồng mồng, cô ngã phịch xuống dưới ghế nằm dài.
Ngẩn đầu lên, mới phát hiện thì ra trong phòng vẫn còn một người khác. Tất cả bởi vì từ lúc cô bước vào hắn không hề nói một tiếng nào, chỉ ôm cái điện thoại của mình.
“Rầm..m...!!!”
Người thanh niên ra đi với bó hoa khi nãy, lại một lần nữa quay lại phòng. Hắn khúm núm, đứng trước mặt của Mã thiếu.Còn sợ sệt hơn lúc nãy.
“Có chuyện gì?”
“Mã thiếu! Từ tiểu thư nói...nếu cậu còn tiếp tục gửi hoa làm phiền cô ấy, thì cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
“Choang..!!!” Lại một lần nữa, hắn ném mấy chai rượu trên bàn xuống dưới đất.
“Khốn kiếp! cút ngay cho tôi.”
Bản tính nóng nãy này vẫn không có gì thay đổi so với trước. Dục Uyển biết rõ về về người này, vì hắn từng là người mà Dục cô thầm mơ tưởng. Bộ tứ bất hảo của thành phố. Tề Hạo, Lữ Phóng, Trịnh Thăng và hắn luôn là cặp bài trùng, chơi thân từ nhỏ với nhau.
Gã này rất là nổi tiếng, mỗi ngày đều thấy hắn xuất hiện trên báo. Gần đây nhất, là tin tức hắn đang theo đuổi đại minh tinh Từ Lộ, tặng hoa, tặng du thuyền, còn mua nguyên cả căn biệt thự dâng đến trước mặt người ta, nhưng đều bị khước từ. Nghe đồn, hằn còn dùng cảm trăm tỉ để mua một cuốn tự truyện của cô Từ Lộ này, nhưng không biết đó có phải là thật hay không. Nếu thật sự là vậy, thì Mã Thiếu đúng là tên đại si tình ngốc nghếch nhất.
Nhìn hắn gọi điện liên tục mà không ai nghe máy, cô cũng có thể đoán ra là hắn đang gọi cho ai.
“Anh đừng có phí sức vô ích nữa, cứ như cách của anh....thì mười năm nữa cũng không chinh phục được Từ Lộ.”
Lời của Dục Uyển như gián tiếp một đòn đau vào người của Mã thiếu, hắn quay sang nhìn Dục Uyển, đôi mắt của hắn nheo lại, cố gắng kiềm nén cơn giận dữ của mình. Còn Dục Uyển thì đang nằm sấp xuống ghế và đưa lưng về phía Mã thiếu, nên không hề nhìn thấy vẽ mặt đang tức giận của hắn, con người đã say hết phân nữa.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” hắn nói.
“Từ Lộ là một đại minh tinh nổi tiếng, chưa nói đến gia thế hiển hách của cô ta thì mỗi ngày không biết có bao nhiêu kẻ chạy theo đuôi, đẹp trai hơn anh...rất nhiều, gia thế hiển hách hơn anh... cũng không thiếu, còn tiền nhiều hơn anh sao...cả khối người, còn anh thì có gì, ngoài cái mác là con trai của thị trưởng ra.” Đây chắc chắn lời của kẻ say, vì Dục Uyển bình thường sẽ không thừa sức đi kiếm chuyện với người khác, vì cô ngại rắc rối.
Hắn ngã phịch xuống ghế. Không phải hắn không biết chuyện này, nhưng vì đã lỡ yêu người ta đến điên dại thì biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sự kiên trì và thành tâm của hắn. Người ta thỉnh thoảng tặng hoa, thì hắn mỗi ngày một trăm hoa. Người ta tặng xe thì hắn dâng cả phi thuyền, người ta mua nhà thì hắn tặng biệt thự. Nhưng cố gắng của hắn, tại sao lại không đổi được một cái mỉm cười của nàng.”Có biết vì sao anh theo đuổi Từ Lộ lâu như vậy mà chẳng có kết quả không...vì cách anh làm không có gì đặc biệt, giống hệt những gã đàn ông khác đang theo đuổi cô ta.” Dục Uyển ra vẻ như một chuyên gia tình yêu dày dạn kinh nghiệm, mặc dù tất cả lời của cô đều là của kẻ say, sáng mai tỉnh dậy, cô lại chẳng nhớ mình đã nói gì.
Nhưng nó lại có tác dụng với Mã Thiếu. Hắn càng nghe chú tâm hơn.
“Vậy theo cô thì tôi phải làm gì?”
“Ngừng việc theo đuổi cô ta, không tặng hoa, không tặng quà và càng không được xuất hiện trước mặt của cô ta, tránh mặt cô ta thì lại càng hoàn hảo.”
Đúng như những gì Dục Uyển đã nói, hắn đã theo đuổi Từ Lộ rất lâu, dùng rất nhiều cách nhưng không có kết quả, hắn cũng rất muốn thử một lần, theo cách của Dục Uyển. Nhưng...
“Nếu như cách của cô không có hiệu quả thì sao?”
“Không có hiệu quả thì là không có hiệu quả chứ sao....dù sao anh cũng đâu có cái gì để mất.”
Nói xong câu đó thì Dục Uyển đã không còn biết gì nữa, gục mặt xuống ghế mà ngủ một giác say sưa, đến khi cô tỉnh dậy thì trong phòng đã không còn ai. Và quên sạch sẽ câu chuyện của cô và Mã thiếu.
Cũng không biết hắn có làm theo đúng lời của quân sư quạt mo chỉ điểm hay không, chúng ta cùng chờ xem kết quả...
------------
Ba ngày sau-trước cổng lớn của Hoắc gia.
“Sao lâu như vậy vẫn chưa đến?”
Hoắc Phi đang nôn nóng đưng chờ trước cửa, theo như tình báo của hắn thì vào khoảng 16h chiều nay, bảng điểm của tất cả những trò “Hoắc” sẽ theo đường bưu điện, chuyển thẳng đến thùng thư nhà hắn, trong số đó có bảng điểm của hắn. Nên trước đó 15h chiều nay, Hoắc Phi đã đứng cạnh thùng thư.
“Mười! chín! tám! bảy! sáu! năm! bốn! ba! hai! một!” Khi kim đồng hồ tích tắc đang tiến gần đến 16h.
“Ket..t...!!!” Tiếng xe đạp lếch bánh, cán mức thùng thư.
Trước khi nhân viên bưu điện kịp bỏ thư vào thùng, thì Hoắc Phi đã nhanh tay giựt lấy tất cả. Không cần mở ra xem hắn cũng biết, nhất bảng chắc chắn thuộc về anh “đại” của hắn. Nhị bảng nếu không phải là tên họ Bạch cũng là anh “nhị“. Còn hắn...
“Hạng 500....”
Hoắc Phi giựt mình hét lên vì hắn quá sốc, không thể tin vào mắt mình. Cùng cấp học với hắn chỉ có 500 học sinh, và năm nào hắn cũng xếp hạng 499. Nhưng năm nay lại xếp hạng thứ 500. Trước giờ hắn không hề tự ti về thành tích học cũng mình, vì luôn có kẻ còn gánh cho hắn danh hiệu “ ngu nhất khối“. Nhưng bây giờ...
“Chết tiệt! là kẻ nào.”
Hoắc Phi đang câm hận tên khốn nào đã vượt bậc, hại hắn rớt xuống hạng thứ 500.
“Anh đang chửi ai”
Dục Uyển không biết từ lúc nào, xuất hiện phía sau lưng Hoắc Phi, lúc hắn đang lơ đễnh, lõng tay cầm, thì Dục Uyển đã giựt hết bốn bức thư. Từ chiều tới giờ, Hoắc Phi luôn ra vẽ thần bí, nhất định là đang làm chuyện gì mờ ám. Chẳng lẽ liên quan đến mấy cái bảng điểm này. Dục Uyển vừa cẩm lên xem thử thì hắn đã hét thất thanh.
“Không được mở ra.”
“Anh khẩn trương như vậy, tôi lại càng muốn xem.”
Dục Uyển lập tức ôm mấy bức thư bỏ chạy, cố gắng nhanh nhất có thể để mở ra xem. Hoắc Phi đương nhiên là đuổi theo, mọi người đều có thể xem, nhưng trừ cô ra là không được.
“Trả lại cho anh.”
“Không!”
Cầm đến bảng điểm của Hoắc Khiêm, không cần mở ra cô cũng biết là hắn đứng nhất giống như mười mấy năm nay hắn vẫn luôn độc tôn, nên không cần xem.
“Vèo!” Dục Uyển nhanh tay ném xuống đất, cầm cái thứ hai.
Là bảng điểm của Hoắc Luật, cũng không cần xem. Vì nếu không hạng nhì cũng hạng ba. Có năm nào anh ấy và Bạch Ngạn Tổ không luân phiên thay đổi vị trí cho nhau.
“Vèo..!!!” Dục Uyển lập tức ném bảng điểm của Hoắc Luật xuống đất.
Và cái này là của cô, lát nữa xem. Dục Uyển nhét vào trong túi, rồi mở tiếp bảng điểm của Hoắc Phi ra xem.
“Rầm..m..!!”
Nhưng Hoắc Phi như cây tên bắn nhanh, lao đến trước mặt, còn đè cô xuống đất. Vì dinh nhục của nam nhân, hắn không thể để cô xem được. Nên ra sức giành lấy bảng điểm về, còn Dục Uyển với tay đẩy nó ra thật xa.
Hai người cứ lăn qua lộn lại trên đất, giống như hai con mèo con đang giành nhau cuộc len. Cho tới khi có người đứng ngay trước mặt họ và cất cao giọng.
“Hai đứa đang làm cái trò gì hả?”
“Cha..!!”
Cả Dục Uyển lẫn Hoắc Phi đều ngẩn đầu lên nhìn, giựt mình đẩy nhau ra, rồi bò dậy.
Bảng điểm của hắn...
Hoắc Phi căng thẳng nhìn bảng điểm của mình đang nằm dưới chân của cha già kính yêu. Một, hai, ba. Hắn lập tức bay đến chụp lấy. Nhưng vẫn chậm hơn Hoắc Nghị một giây, ông chỉ việc cúi người xuống đã cầm được trên tay.
“Cái này là cái gì?”
Lúc đầu có lẽ là không biết, nhưng sau khi mở ra xem. Thì hai mí mắt của ông giản ra, hẹp lại thành một đường ngang, con ngươi di chuyển lên xuống dọc theo những con số, và khuôn mặt tối sầm lại.
Hoắc Phi ngửi được mùi nguy hiểm, hắn bỏ mặt tất cả, lặng lẽ đằng sau quay và bước đều bước. Nhưng....
“Hoắc..c.....Phi...i....ii...!!! đứng lại đó”
Tiếng hét kinh thiên động địa của Hoắc Nghị đã vang xa. Hắn xoay người lại cười ngu ngơ.
“Ha...a...!!! cha..”
-------------
Từ đường Hoắc gia- một tiếng đồng hồ sau...
Trong lúc mọi người đều đã ăn no, nghỉ ngơi chuẩn bị leo lên giường ngủ. Thì có một người đang phải quỳ trước mặt tổ tiên, để tự kiểm điểm bản thân. Là hắn, Hoắc Phi.Ngoài cửa lại có người đang thập thò lén lút, nửa muốn vào nửa lại không đủ cam đảm. Nhưng vì tô mì cô đang cầm, sắp nở nát bấy, Dục Uyển đành phải bước vào.
Mặc dù, bụng đói cồn cào, hương thơm của mì ăn liền nóng hổi đầy mê hoặc. Nhưng tự ái đàn ông không cho phép hắn đầu hàng, Hoắc Phi làm ra mặt lạnh không thèm đến xỉa đến cô. Hắn xoay mặt đi chỗ khác. Trên làn da trắng hồng mịn màn, là năm dấu tay đỏ rần của Ba Nghị. Đúng vậy, hắn vừa bị đánh xong.
Dục Uyển không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, đã có một trận cãi vã lớn tiếng giữa hai cha con họ. “Thành tích học tập của con tốt hay xấu thì có can hệ gì, có thể thay đổi được gì sao, vẫn sẽ vào công ty làm việc dưới sự điều khiển của cha.” Hoắc Phi cho rằng hắn học hay không thì cũng không có gì khác biệt, vẫn sẽ kế thừa gia nghiệp của Hoắc gia. Nhưng sau khi hắn vừa nói xong thì “Chát” một bạt tay của ba Nghị đã tặng thẳng vào mặt hắn. “Hoắc gia! không có thứ con cháu không có chí khí như mày, tao nói cho mày biết...nếu mày còn giữ những suy nghĩ ấu trĩ đó trong đầu, thì đừng mang họ Hoắc nữa“.
Sau khi cha Nghị tức giận bỏ lên lầu, thì Hoắc Phi đã bị phạt quỳ ở từ đường. Dục Uyển cảm thấy tội lỗi cô gây ra không phải nhẹ. Nếu không phải cô nằn nặc đòi xem cho được bảng điểm của hắn thì đã không có gì xảy ra.
Dục Uyển bưng tô mì đặt trước mặt của Hoắc Phi, tỏ ra thân thiết.
“Hoắc Phi! anh còn giận tôi sao.”
“Phải!” Như tạt một gáo nước mặt cô, Dục Uyển cảm thấy bị đơ.
Nhìn khuôn mặt phấn hồng của hắn đang có thêm một bạt tay, giống hệt như cái bớt đỏ trên mặt cô. Có cảm giác họ thuộc về nhau, giống như một cặp trời sinh, đẹp đến từng cm. Hình như cô đang đi lạc đề, phải quay về ngay lập tức.
“Tôi xin lỗi...tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ như vậy, chỉ muốn đùa với anh một chút, nhưng tôi làm sao biết được...thành tích học của anh lại dở tệ như vậy.”
“Em đến xin lỗi hay là đến để đả kích anh...anh không muốn nhìn thấy em, ra ngoài. “
Hoắc Phi thật sự giận cô rồi sao, trước giờ họ vẫn như chó với mèo. Cãi vã không ngừng, nhưng Dục Uyển lại không có cảm giác, hắn ghét cô như bây giờ.
“Phi! tôi thật sự là đến để xin lỗi anh mà, tôi còn xuống bếp nấu mì và luộc trứng gà cho anh... anh tha lỗi cho tôi, được không”
Hắn thật không phải giận mà xua đuổi Dục Uyển, chỉ là quá mất mặt. Hắn cảm thấy rất xấu hổ với cô. Tại sao Dục Uyển có thể đứng nhì, trong khi hắn lại đứng ở hạng 500. Với tư cách một người đàn ông đang theo đuổi cô, thì đó là sự sĩ nhục rất lớn. Không biết tới khi nào hạng năm trăm mới đuổi kịp hạng nhì đây. Hắn là đang suy nghĩ vấn đề này.
“Hoắc Phi! tôi biết lúc chiều anh vẫn chưa ăn gì, nhất định là đang đói...anh xem tô mì của tôi trông thật hấp dẫn, anh ăn xong tô mì này xem như chúng ta hòa nhau.” Dục Uyển dâng cả tô mì, đến tận miệng cho Hoắc Phi.
Cô đã xuống nước đến mức này, thành ý đó hắn cũng nhận ra. Là một người đàn ông rộng lượng, Hoắc Phi chấp nhận lời xin lỗi của Dục Uyển.”Được! vì tô mì này của em, anh tha thứ cho em....nhưng em phải đút anh ăn.” Hoắc Phi quay sang mỉm cười nhìn cô.
“Tại sao? anh quỳ bằng chân chứ có phải bằng tay đâu.”
“Vậy em có làm hay là không? để anh biết có nên tha lỗi cho em hay là không.” Hoắc Phi lại cao giọng đại thiếu gia nhìn cô, lâu lâu hắn mới có dịp lên mặt, đương nhiên phải tận dụng triệt để.
“Tôi làm..được chưa.” Dục Uyển cầm lấy tô mình, rồi gấp từng đũa đút vào miệng cho Hoắc Phi, nhưng dâng đến tận miệng hắn lại không chịu hé răng.
“Nóng như vậy, em không thổi làm sao anh ăn...thành ý hối lỗi của em, sao anh vẫn chưa thể cảm nhận được”
Dục Uyển dằn lại, tự nói với mình, chỉ duy nhất hôm nay thôi...cố lên. Cô gấp ra từng muỗng một, sau khi thổi thật nguội, rồi mới dâng lên miệng cho Hoắc Phi ăn.
“Thành ý như vậy đã đủ chưa?”
“Ít ra cũng phải như vậy”
Thấy hắn nuốt vào đũa đầu tiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Có lẽ lúc bụng đói thì cái gì ăn vào cũng cảm thấy rất ngon, ngay cả giọt nước cuối cùng Hoắc Phi cũng hút cạn. Khi hắn đặt tô mì xuống đất, miệng lại dính đầy dầu mỡ, giống hệt như Bin và Bo của cô lúc ăn, Dục Uyển mỉm cười rồi bước tới, lấy khăn lau miệng cho hắn.
Đến lúc Dục Uyển nhận ra hành động của mình có chút thân mật, thì cũng là lúc cô nhận ra đôi mắt khác lạ của Hoắc Phi, nó sáng và nghiêm túc hơn lúc bình thường rất nhiều.
Nhìn khoảng cách gần này, cô phát hiện ra. Hoắc Phi rất đẹp trai, lông mi đã đen lại cong vuốt, làn da thì mịn màn trắng hồng, mũi vừa nhỏ lại vừa cao, môi còn đỏ hơn cả cô nữa. Thật là may mắn cho tất cả phụ nữ trên đời này, vì Hoắc Phi không phải phụ nữ, nếu không...hắn chính là một đối thủ đáng gờm.
Lại nữa rồi, bệnh cũ lại tái phát. Với những thứ xinh đẹp lung linh đặc biệt là mĩ nam thì những triệu chứng đó lại xuất hiện. Nhịp tim tăng nhanh, hít thở khó không thông, và mặt bắt đầu nóng dần. Chung quy là cô đang xấu hổ đỏ mặt.
“Còn lau nữa...môi của anh sẽ bị em chà nát.” Hoắc Phi giữ chặt bàn tay đang phá nát đôi môi của hắn lại.
“Xin lỗi!” Dục Uyển giựt mình bỏ tay ra, và thu về ánh mắt đắm đuối của mình, thật quá mất mặt, tại sao cô có thể nhìn hắn lâu đến như vậy, Hoắc Phi nhất định nghĩ cô đang có ý đồ gì với hắn.
Không ngoài dự đoán của cô, có người đã sáp lại gần.
“Có phải em bắt đầu cảm thấy anh rất có sút hút đàn ông?”Hoắc Phi mỉm cười mờ ám nhìn Dục Uyển.
“Ha..a..!!! Sức hút đàn ông....anh mơ đi, bốn từ đó còn cách xa anh tới một ngàn tám trăm dặm lận.” Có người vì quá xấu hổ, sợ người ta biết, nên tìm cách đánh trống lãng.
“Vậy tại sao mặt em lại đỏ như vậy?” Hắn nói
“Tôi đỏ mặt vì...vì..tôi đang bệnh, tôi bị cảm nóng, chứ không liên quan gì đến anh.” Dục Uyển càng nói càng bị lộ sơ hở.”Anh chỉ nghe đến cảm lạnh...chứ chưa từng nghe đến cảm nóng để anh kiểm tra xem.”
Hành dộng và lời nói luôn đi đôi, vừa dứt câu thì hắn đã đứng dậy, kéo Dục Uyển lại, đặt tay lên trán cô sờ thử, nhưng Dục Uyển đẩy hắn ra.
“Anh chưa nghe vì anh thiếu hiểu biết...kiểm tra cái gì chứ, tránh ra.”
“Không tránh, tới khi nào em cho anh sờ thử xem...có phải em cảm nóng hay không?”
Dục Uyển lùi bước nào thì hắn tiến bước đó, cô nhắm đến cửa chính mà chạy thì hắn lại đuổi theo ôm lấy. Chỉ là phát sinh một sự cố nhỏ lúc cao trào, đôi tay của Hoắc Phi lại đặt đúng vào hai quả đồi to phía trước của Dục Uyển, chắc cũng hơn một tháng, chưa chạm vào ngực của phụ nữ.
Phải thừa nhận, trong tất cả phụ nữ hắn từng quan hệ, thì ngực của Uyển là to nhất, bóp vào cảm giác tuyệt vời khó cưỡng lại được, mềm mại, co giãn giống như đang bóp hai quả bong bóng. Trong lúc hắn vẫn còn tận hưởng cảm giác lâu ngày không có được, thì Dục Uyển đã xoay người lại thưởng cho một bạt tay.
“Chát...t..!!!”
Dù phản xạ có hơi chậm, nhưng lực tát của Dục Uyển không nhẹ chút nào, bây giờ hai bên mặt của Hoắc Phi đã đều màu.
“Anh...anh...có phải lâu rồi tôi không đập anh...anh ngứa đòn” Dục Uyển bắt đầu lục lọi khắp phòng, để tìm một hung khí để có thể hành hung Hoắc Phi.
“Dục Uyển! anh chỉ lỡ tay thôi, thật ra...anh...”
Nhưng đã quá muộn, Dục Uyển lao vào hắn đánh túi bụi vì không thể tìm ra bất cứ thứ gì khác ngoài đôi tay của mình.
“Đủ rồi.....em đánh thật sao?” Hoắc Phi túm lấy hai tay của Dục Uyên giữ lại.
“Chưa đủ...tôi còn muốn đánh tiếp”
Dục Uyển nhào tới, nhưng bị Hoắc Phi túm lại, còn ép cô lên tường. Khiến cho cô không thể nào nhúc nhích hay động đây gì được. Hoắc Phi lại càng vô lại hơn, khi đưa ra một đề nghị với cô.
“Được rồi! nếu em muốn đánh anh đến vậy...thì thế này.. em cho anh bóp ba lần, anh cho em đánh một cái...thế nào?” Hắn mỉm cười với Dục Uyển, nhưng chưa tới hai giây sau thì mặt mày hắn trở nên méo mó.
“Bốp..!!!” Hoắc Phi quên mất, ngoài đôi tay lợi ra thì sức mạnh ở chân của Dục Uyển cũng rất ghê gớm, khi cô dốc toàn lực tấn công vào chỗ hiểm của hắn.
Hoắc Phi ôm lấy “tiểu phi tử” của hắn, nằm dài dưới đất, và cam chịu những trận mưa đòn tiếp theo của Dục Uyển.
“Đủ rồi! em đánh anh...em cũng đau tay mà, đừng đánh nữa, nếu không anh sẽ phản đòn.”
Trước khi Hoắc Phi bật người dậy để mà đánh trả, thì Dục Uyển đã nhanh chân, leo lên người hắn đè bẹp xuống. Cô còn khống chế lấy hai tay của Hoắc Phi ép sát xuống sàn nhà.
“Tôi xem anh làm sao phản đòn” Dục Uyển đắc chí mỉm cười, không để tâm đế tư thế thân mật giữa mình và Hoắc Phi rất ám muội.
Còn hắn đương nhiên không có chút khó chịu nào, còn rất hưởng thụ khi được Dục Uyển đè nằm xuống dưới thân. Hắn mỉm cười nhìn cô.
“Thì ra là em thích nằm trên, tại sao ngay từ đầu không nói...anh tình nguyện nằm dưới”
“Anh..vô lại..” Dục Uyển xấu hổ hơn khi nãy, lúc cô nhận ra thì đã muộn, cô bò dậy khỏi người Hoắc Phi, nhưng bị hắn giữ chặt lại.
Ngoài cửa, có kẻ lại có kẻ đang đứng yên bất động với khay thức ăn trên tay. Vốn dĩ muốn mang vào cho Hoắc Phi, nhưng có lẽ nó đã không còn cần thiết. Hoắc Luật xoay người đi xuống lầu.
“Nhị thiếu gia! không phải cậu nói mang thức ăn cho tam thiếu gia sao?” Hoắc quản gia lên tiếng.
“Không cần nữa.”
-----------------
Lúc Dục Uyển rời khỏi Hoắc gia thì trời bên ngoài cũng đã tối..
“Em về sao?”
Dục Uyển vừa bước ra, thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau vọng đến. Hoắc Luật từ trong bóng đêm đi ra. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu đâu đó phảng phất xung quanh người hắn.
“Anh uống rượu sao?”
“Có một chút ít.”
Thấy Hoắc Luật loạng choạng bước tới, Dục Uyển lại sợ hắn ngã mà bước tới đỡ lấy hắn. Nhưng người trượt ngã không ngờ lại là cô.
“Á...a...!!!” Hoắc Luật ôm lấy Dục Uyển.
Hắn biết là không thể được như trước, nhưng khi nhớ đến hành động thân mật giữa Phi và Dục Uyển khi nãy, thì hắn cảm thấy không được thoải mái. Thứ cảm giác không dể chịu đó đã chi phối toàn bộ suy nghĩ và hành động của của hắn lúc này.
“Xin lỗi” Dục Uyển cuống cuồng đẩy Hoắc luật ra, thì hắn lại kéo sát cô lại.
“Luật! buông em ra đi...”
“Ưm..m..!”
Trong giây phút nhìn vào đôi mắt của của cô, và bờ môi mọng đỏ đó thì hắn như bị thôi miên, hắn đã cưỡng hôn Dục Uyển, môi hắn mút chặt không chịu nhả. Thật ra, hắn chỉ muốn nghiền nát nó, có như vậy thì sự bức bối trong lòng hắn mới nhẹ đi.
Lúc đầu Dục Uyển có chút kháng cự, nhưng cơ thể của cô đã luyện thành thói quen phục tùng, nó tiếp nhận đụng chạm của Hoắc Luật và bắt đầu hòa nhịp.
Hắn biết hành động rồ dại lúc này, không phải do rượu mà là bản năng sâu bên trong con người hắn. Ngay lúc này đây, hắn muốn cô. Chính là cái hương vị ngọt ngào, mùi hương và thân thể mềm mại này, làm cho hắn không thể kiểm soát được mình, càng chạm vào cô thì hắn lại càng muốn cô nhiều hơn, cũng có thể là do một phần tác động của rượu, không cần phải suy nghĩ gì hết, chỉ cần hành động theo ham muốn của bản năng.
Có lẽ khi nãy Phi cũng có cái tâm trạng này giống, khi ôm lấy cô. Đôi tay của Hoắc Luật luồn dưới váy, men theo mép quần lót, tiến sâu vào bên trong. Vuốt ve những sợ lông mao mềm mại, khi ngón tay của hắn vô tình chạm nhẹ vào hạt châu ở giữa hoa huyệt, Dục Uyển lập tức ngăn lấy tay của hắn, vì cô biết hắn sắp làm gì tiếp theo, nếu hắn tiếp tục khiêu khích nơi mẫn cảm đó của cô, thì cô sẽ không thể nào mà từ chối được. Trước khi lý trí mất dần, cô phải làm rõ một chuyện.
“Luật! nói cho em biết...người anh yêu là ai?”
Câu nói của Dục Uyển như canh giải rượu đánh thức người đang say, Hoắc Luật quay trở về với hiện tại. Câu thần chú thôi miên mà hắn tự thôi miên mình lại hiện ra “người hắn yêu là chị Man Ni”, hắn cần phải có trách nhiệm với chị Mạn Ni, hắn phải làm tròn lời hứa đó.
Sự im lặng thay cho đáp án của hắn, nhưng cả hắn và cô đều đã hiểu rõ. Đã qúa đủ cho tất cả. Lúc này cả hai người đều tự biết bản thân nên phải dừng lại.
“Anh xin lỗi..”
“Không có gì, em về đây.” Dục Uyển mỉm cười với Hoắc Luật, rồi xoay người đi.
Thật là kì lạ, cảm giác không phải quá tệ như cô nghĩ. Khi dù biết rõ đáp án người Luật yêu là chị Mạn Ni, ngay lúc này đây, cô lại không còn cảm giác đau đớn như trước kia từng có. Nó bình thản hơn rất nhiều, có lẽ cô đã có thể quên đi Hoắc Luật.
Dục Uyển rời đi, Hoắc Luật cũng xoay người đi vào trong nhà. Thì trong bóng tối, có người lặng lẽ bước ra. Hoắc Mạn Ni rưng rưng hai mắt, rồi ôm mặt chạy về phòng khóc nức nở.
“Ầm...m..!!!”
-------------
Cửa đóng sập lại, cô ngã qụỵ xuống trước gương, mà gào khóc.
“Chị ơi! chị ra đây đi...em muốn gặp chị...chị ơi!”
Hoắc Mạn Ni từ nhỏ đã hình thành một thối quen, những lúc chịu uất ức, bị người khác bắt nạt, hoặc không giải quyết được bất kỳ vấn đề nan giải nào thì đều tìm đến “người chị” của mình, trên đời này chỉ có chị ấy là yêu thương cô thật lòng.
“Hu..ư....!!!! chị ơi, em muốn gặp chị, chị ơi...”
Lúc Mạn Ni vật vã không còn chút sức lực nữa thì người trong gương mới chịu xuất hiện. Vẫn là khuôn mặt đó, trong bộ trang phục đó nhưng Mạn Ni ngồi trước gương, và Mạn Ni đang hiện hữu trong gương lại mang hai thần thái đối lập nhau. Một người là yếu đuôi nhu nhược, người còn lại sắc sảothủ đoạn.
“Chị! Hoắc Luật đã không còn yêu em...em phải làm sao đây, dù cậu ấy không thừa nhận nhưng em nhận ra người cậu ấy yêu là Dục Uyển....em rất hối hận, không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, giờ đây em chỉ còn có mỗi Luật, em không muốn đánh mất cậu ấy, chị em phải làm sao để kéo cậu ấy lại.”
“Mạn Ni! chị sẽ không để cho Luật rời xa em...tất cả những kẻ phá hủy hạnh phúc của chị em chúng ta, rồi sẽ bị trừng phạt...Dục Uyển sẽ không có cơ hội cướp Luật từ tay em”
“Thật không chị.”
“Phải! em chỉ cần nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài...cho tới khi nào chị đánh thức em dậy, lúc đó...Hoắc Luật sẽ quay về bên em như trước đây, Mạn Ni, em có tin chị không?”
“Em tin chị..”
“Ngoan! bây giờ thì hãy nhắm mắt lại và ngủ đi...nhớ là đừng bao giờ thức dậy cho đến khi chị gọi.”
“Dạ!”
Hoắc Mạn Ni từ từ nhắm mắt lại và khép thật chặt. Cô bắt đầu giấc ngủ dài của mình, cũng là mở đầu cho những cơn ác mộng của Dục Uyển sau này.
“Cộp...! cộp...!!!”
Nhưng trong đám đông vẫn có người không chịu di chuyển, chính là Hoắc Luật. Hắn đang đứng yên như tượng nhìn Hoắc Mạn Ni trên khán đài.
“Á...A..!!!”
Và cũng chính trong đám đông hổn độn đó, lại có một khối thịt mềm mại không báo trước ngã vào người của hắn. Cặp kính cận rơi xuống đất, khiến cho cô nàng xinh đẹp càng thêm bối rối, vì không thể nhìn thấy đường chỉ biết bám chặt lấy hắn, xem như là phao cứu hộ. Đám đông cứ chen đẩy nhau ra, ai cũng muốn đi trước. Vô tình lại đẩy gần khoảng cách giữa Hoắc Luật và cô gái xa lạ dính sát vào nhau.
“Có sao không?” Hoắc Luật hỏi.
“Tôi không sao...nhưng tôi không nhìn thấy gì hết, anh có nhìn thấy kính của tôi đâu không?”
“Rắc..c..!!!”
Không biết thủ phạm là ai, nhưng cặp kính của mĩ nhân kia đã bị ai đó dẫm nát và gãy đôi. Trước khi Hoắc Luật kịp cúi người xuống, xem thử nó nằm ở đâu. Lúc này, cả hắn và người đẹp đều nghe thấy âm thanh giòn giã đó. Hai người nhìn nhau, im lặng không nói gì.
“Anh gì đó ơi...anh còn ở đó không.” Cô gái xa lạ mở miệng lên tiếng.
“Cô đang nắm chặt tay tôi thì tôi có thể đi đâu?” Hoắc Luật lên tiếng.
“Tôi xin lỗi...nhưng không có kính tôi chẳng khác nào người mù, tôi lại không quen thuộc với nơi này.” Cô nàng lên tiếng nói, rồi giựt tay khỏi người hắn.
“Cô là học sinh mới”
“Phải! tôi là từ thành phố khác chuyển đến, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến trường....bây giờ không có kính tôi không biết làm sao ra khỏi đây, anh có cảm thấy phiền nếu tôi nhờ anh dẫn tôi ra khỏi đây, lát nữa tài xế của tôi sẽ đến rước.”
“Đi thôi!”
Hoắc Luật miễn cưỡng tiếp nhận rắc rối từ trên trời rơi xuống này. Hắn nắm lấy tay cô nàng xa lạ dẫn ra khỏi hội trường.
Nàng nép sát vào chàng vì sợ lạc đường, còn chàng nắm lấy tay nàng vì đã hứa sẽ dẫn nàng ra khỏi đây. Nên hai người họ dính nhau như sam. Nếu người ngoài nhìn vào, sẽ không tin hai người này là mới biết nhau, mà cho rằng họ là một đôi.
Đó cũng là lý do Hoắc Mạn Ni chưa từng rời mắt khỏi họ.
----------------------Bên ngoài hội trường.
“Dục Uyển! đứng lại...Dục Uyển.”
Vừa ra khỏi hội trường, Dục Uyển đã nhắm đường thẳng mà chạy. Hoắc Phi thì phía sau mãi đuổi theo. Lúc hắn vừa bước vào phạm vi sân trường, thì một quả bóng bay với tốc độ nhanh, đập thằng vào mặt hắn, cũng may là hắn chụp được.
”Bốp!”
Thật không ngờ....
Cầm quả bóng trên tay, Hoắc Phi chỉ muốn ném nó vào vũ trụ thật xa. Còn tưởng hắn là người duy nhất trong trường không học nội quy, không ngờ có kẻ còn vượt mặt hắn. Ít nhất trong 1000 điều lệ bắt buộc và 500 điều không bắt buộc, thì hắn còn nhớ được một quy định “không được chơi bóng trong phạm vi sân trường“. Vậy đó là kẻ nào.
“Trả quả bóng cho tôi”
Một dáng người nhỏ nhắn, mặc quần short, áo polo, lon ton chạy đến trước mặt Hoắc Phi,chìa tay ra, còn lên giọng đại thiếu gia.
“Là nhóc sao?”
Hoắc Phi nhếch môi cười, vì nhận ra người quen. Tam thiếu gia của Tề gia, em trai của Tề Hạo và Tề Dịu. Dù chỉ mới có sáu tuổi, những tất cả tính xấu, sự xấc xược, và ngang tàng của hai ông anh lớn, thằng nhóc này được thừa hưởng rất tốt.
“Nhóc con! Không được ném bóng trong phạm vi sân trường, chú em không học nội quy sao?”
“Tôi muốn chơi bóng ở đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến anh...mau trả bóng cho tôi”
Nếu tử tế may ra hắn còn suy nghĩ lại, còn bằng cái giọng điệu này thì...Hoắc Phi bước tới trước mặt cậu nhóc, giơ quả bóng ra. Lúc thằng nhóc và Dục Uyển nghĩ, hắn sẽ đặt quả bóng lên tay chủ nhân của nó, thì hắn lại ném cao vút lên trời.
“Trả rồi đó...lên đó mà lấy.”
Nhìn trái bóng vướng trên tận ngọn cây, thằng nhóc nhìn Hoắc Phi rồi lại nhìn quả bóng của nó, sau cùng là vỡ òa lên khóc.
“Hu...u...!!! bóng của tôi...tôi bắt đền anh...hu...u...anh trả bóng lại cho tôi” Nó chạy tới đánh túi bụi vào người Hoắc Phi, cào bấu, vung tay đá chân, nói chung là tùm lum kiểu.
“Nhóc con! muốn chết sao.” Hoắc Phi kéo nó ra, chỉ vô tình đẩy nhẹ một cái, thì nó đã nằm dài dưới đất ăn vạ.
“Hu...u...!!! tôi không biết đâu, anh phải lấy lại quả bóng cho tôi..hu..u...lấy lại bóng cho tôi.”
Nó khóc còn ghê gớm hơn khi nãy, khiến cho tất cả mọi người xung quanh sân trường đều nhìn sang. Nếu thằng nhóc này còn khóc nữa, không biết chừng lại lôi thêm hai ông anh của nó ra thì lại thêm rắc rối. Dục Uyển ngại nhất chính là phiền phức, nên cô mới bước đến dỗ ngọt thằng nhóc.
“Nhóc con! em đừng khóc nữa...em muốn quả bóng đó sao, chị sẽ lấy cho em.”
Cậu nhóc dụi hai mắt nhìn Dục Uyển. Âm lượng tiếng khóc cũng giảm dần. Bởi vì có người hứa sẽ lấy bóng về cho nó, mục đích đã toại nguyện thì còn khóc cho ai nghe.
“Bà chị nói thật sao?”
“Ừ” Dục Uyển mỉm cười với cậu ba Tề gia, rồi quay sang nhìn Hoắc Phi.Hắn hiểu cái nhìn của cô là có ý gì, bởi vì hiểu nên Hoắc Phi mới xoay mặt đi chỗ khác, lẫn tránh tầm mắt của cô. Nhưng hắn không ngờ, Dục Uyển sau khi nắm kĩ vị trí, liền tháo giày ra, đã trèo lên cây, để lấy bóng cho tên nhóc đó.
Đến lúc hắn nhận ra, thì cô đã đung đưa trên cây. Sức ném của Hoắc Phi cũng không phải đơn giản, lựa đúng chỗ cao và hiểm nhất trên cây mà nén.
Hoắc Phi bên dưới cũng đứng ngồi không yên, bởi vì cái cây này khá cao. Tim hắn cứ đập thình thịch, nhìn Dục Uyển đang nằm trên cành to, một tay ôm lấy nhánh cây, một tay chòm về phía trước, cố gắng chạm vào quả bóng.
“Cẩn thận đó!” Hoắc Phi hét lên.
Thật không an toàn chút nào, cô vừa nhích người một cái, thì nhánh cây lập tức quằn xuống, Hoắc Phi hốt hoảng chạy đến, chuẩn bị chụp lấy vì sợ Dục Uyển sẽ ngã xuống.
May cho Dục Uyển là không sao, khi cô đã chạm tay vào quả bóng, và từ từ kéo về phía mình.
“Nhóc con! bóng của em đây...chụp lấy.” Dục Uyển ném quả bóng xuống đất.
“Bộp! bộp..!!!” Qủa bóng tưng lên vài cái rồi lăn đến dưới chân của nó.
Không nói lời cảm ơn hay tỏ thái độ biết ơn với Dục Uyển, vừa ôm được bóng trên tay là nó đã đi thẳng một đường, không thèm nhìn đến ai.
Dục Uyên cũng không để tâm đến nó có cảm ơn cô hay là không, vì cô đang loay hoay tìm cách xuống.
“Luật! thái độ của em như vậy là sao?”
“Ở đây là trường học...em không muốn tiếp tục phải cãi nhau”
Cô vừa chuẩn bị tuột xuống thì nghe thấy tiếng cãi vã gần đó. Dục Uyển nhìn ngó xung quanh, thì ra là ở phía trước mặt cô. Nhưng đâu có cần khéo đến vậy. Trong trường có bao nhiêu cái cây, cô lại chọn ngay cái cây ở cạnh phòng y tế
“Em nói rồi hãy đi, cô gái khi nãy có quan hệ gì với em...tại sao hai người lại thân mật như vậy, cô ta còn hôn em trước cổng trường.” Hoắc Mạn Ni lớn tiếng chất vấn Hoắc Luật
Hoắc Luật cũng rất bất ngờ vì nụ hôn của cô gái lạ, không biết làm sao giải thích.
“Mạn Ni! em và cô gái đó chẳng có quan hệ gì cả, chị tin hay không thì tùy chị” Hoắc Luật thật sự đã quá mệt mỏi vì sự ghen tuông của Hoắc Mạn Ni, hắn xoay người đi ra khỏi cửa thì Mạn Ni vội chạy đến chắn trước cửa, cùng lúc đó.
“Rắc..c..!!!” Tiếng cành cây bị gãy, bởi vì nó không thể nào chịu nổi trọng lượng của một người.
“Á..a...!!!!”
Hoắc Luật và Mạn Ni đều giựt mình vì tiếng hét, lúc họ quay người lại thì chưa kịp nhìn thấy gì, nạn nhân đã nằm đẹp dưới đất.
-------------
“Á..a..!!!”
Bên ngoài Phòng y tế.Tiếng hét thất thanh đang vang xa theo dọc hành lang, có thể có người đã vô ý mạnh tay nên khiến cho Dục Uyển đau đến khóc thét.
“Vừa nãy anh đã cố ý đúng không? cố ý làm cho em đau.”Cô mếu máo nhìn Hoắc Luật.
“Đúng vậy! phải khiến cho em thật đau...thì lần sao em mới không trèo cao như vậy.”
Hắn lại bình thản như không có gì, ngẩn đầu lên nhìn Dục Uyển. Trên gương mặt băng sơn đó, không thể tìm thấy được một nụ cười.
“Duỗi chân ra”
Nhưng lời nói và hành động của Hoắc Luật luôn không đồng nhất. Cứ nhìn vào thái độ tỉ mỉ, hành động nhẹ nhàng, hắn đang làm với vết thương của Dục Uyển, đủ biết có bao nhiêu ôn nhu, bao nhiêu quan tâm.
“Còn đau không?”
“Không!”
Vì nghĩ Dục Uyển sẽ cảm thấy đau rát khi hắn làm sạch vết thương cho cô, nên Hoắc Luật vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ vào miệng vết thương. Cảm giác mát rượi, làm cho cô không còn cảm thấy đau nữa, mà còn ngọt đến tận bên trong. Phụ nữ chính là loài động vật hảo ngọt, chỉ một chút ân cần, một chút ấm áp từ người đàn ông mình thích, thì lại bị xao động.
“Có gạc và băng keo rồi.” Hoắc Phi hổn hểnh chạy vào, dù là phòng y tế nhưng không phải lúc nào cũng có đủ tất cả mọi thứ, thỉnh thoảng cũng phải thiếu một lần, đó là lúc này. Hắn phải chạy ra ngoài mua.
“Đưa cho chị”
Vừa rồi Hoắc Mạn Ni cảm thấy sự tồn tại của cô như là kẻ dư thừa trong thế giới của hai người kia. Nếu Hoắc Phi không bước vào, có lẽ cô cũng không có cơ hội để mà lên tiếng. Sau khi Hoắc Luật rửa sạch vết thương cho Dục Uyển, Hoắc Mạn Ni mới giúp Dục Uyển băng lại.
“Mạn Ni! cảm ơn chị” Dục Uyển lên tiếng.
“Không cần phải cảm ơn, mọi chuyện Luật đều làm rất tốt...chị chỉ giúp em băng lại vết thương” Hoắc Mạn Ni mỉm cười với Dục Uyển.
Co duỗi vài lần Dục Uyển cảm thấy cử động vẫn rất ổn, có thể đứng lên đi lại được rồi, ban đầu vốn đã không có gì, chỉ tại Hoắc Phi làm quá lên.
“Để anh đưa em về”
Dục Uyển còn chưa nói gì để từ chối Hoắc Luật, thì đã có người lên tiếng trước.
“Không cần! em sẽ đưa Dục Uyển về...tạm biệt.” Hoắc Phi quay sang nắm lấy tay của Dục Uyển lôi đi.
“Đi thôi”
Dục Uyển cũng không kịp xoay đầu lại nói lời “bye bye” với Hoắc Luật, đã bị Hoắc Phi kéo ra tới tận hành lang bên ngoài.
“Từ từ thôi...anh làm gì mà gấp như vậy, tôi vừa bị thương đó.”
“Em cũng biết như vậy sao... xem lần sau còn dám trèo cao nữa không.”
“Là tại ai...nếu không phải anh ném quả bóng của thằng nhóc đó lên cây, thì tôi có trèo lên đó để bị té không?”
“Là em bất cẩn, còn đổ lỗi cho anh.”
Dù cả hai người đa đi xa đến khuất dạng, nhưng tiếng cãi vã giữa họ vẫn còn vọng vào phòng y tế. Đúng là một đôi tiểu oan gia khắc khẩu.
“Luật! chị..”
“Chúng ta về thôi”
Mạn Ni vừa mở miệng thì Hoắc Luật cắt ngang lời cô. Cô hiểu rõ nguyên nhân hắn khó chịu không phải vì chuyện khi nãy, mà do thái độ thân thiết của Dục Uyển và Hoắc Phi vừa rồi.
-----------------
Đế vương.
Trên đường Hoắc Phi đưa Dục Uyển về, giữa họ lại có thêm một trận cãi vã khác, nhưng cũng xoay quanh để tài cũ. Hoắc Phi muốn Dục Uyển dọn về Hoắc gia, còn cô lại khăng khăng muốn ra ngoài sống tự lập. Và trận chiến nào cũng có kẻ thắng người thua, kẻ luôn cuộc luôn là Hoắc Phi, hắn bị Dục Uyển chọc tức nên bỏ về nhà.
“Dục Uyển!”
Phi Yến từ lâu đã đứng chờ Dục Uyển, nên vừa nhìn thấy cô đã vội chạy đến, trên mặt hiện rõ dòng chữ “có chuyện quan trọng” nhưng khi nhìn thấy vết băng ở dưới chân của Dục Uyển thì đã quên hết, tất cả chỉ còn thái độ khẩn trương cùng lo lắng.
“Chân của cậu bị làm sao?”
“Cài này...à...chỉ bị trầy xước nhỏ, không có gì nghiêm trọng...mà cậu có chuyện gì sao?”
“Là Lữ Phóng...hắn lại đến tìm người chơi oản tù tì như lần trước, nhưng lần này hắn lại chỉ đích danh cậu, mình nói với hắn... cậu không không phải tiếp viên ở đây nhưng hắn không tin, còn đang làm loạn trong phòng.”
“Dục Uyển! giờ mình phải làm sao?”
Đế vương là do anh em họ Hoắc bỏ tiền ra, còn Lữ Phóng lại là anh họ của ba người đó. Phi Yến thật sự không muốn làm mích lòng hắn, nhưng không biết phải làm sao để xử lý.
Trong lúc Phi Yến đang căng thẳng thì Dục Uyển lại rất bình thản, còn có tâm trạng tự sướng một mình.
“Không ngờ sức quyến rũ của mình lại ghê gớm như vậy, có thể làm cho Lữ Phóng phải điên đảo”
“Mình đang lo, cậu còn đùa nữa.”
Dục Uyển mỉm cười nhìn Phi Yến.
“Câu biết mình đùa là được rồi, cậu căng thẳng như vậy làm mình càng lo hơn... cậu vào nói với Lữ Phóng...mình sẽ vào tiếp hắn.”
“Dục Uyển! cậu không phải là tiếp viên ở đây...mình thấy thật bất tiện cho cậu.”
“Phi Yến! không có gì đâu...chỉ lần này nữa thôi, mình sẽ làm hắn phải lếch ra khỏi đây, lần sau hắn nhất định sẽ không dám đến tìm mình nữa”
Thật ra mọi chuyện không đơn giản như Dục Uyển đã nghĩ, cũng vì một lần, hai lần, rồi n lần tiếp theo nữa, Lữ Phóng đến tìm, đã đẩy danh tiếng của Dục Uyển lên vút tận trời mây. Mức độ chơi bời trác táng của Lữ Phóng đã được xếp hạng, thuộc vào đẳng cấp. Đàn bà hắn chơi qua, đều là những người phụ nữ rất đặc biệt, dung mạo xinh đẹp, có những vũ điệu khiêu gợi, hay khả năng làm tình tuyệt vời có một không hay. Nếu không, sẽ không thể giữ chân được hắn.
Lần này Lữ Phóng lại kiên trì với một người phụ nữ như vậy, khiến cho rất nhiều cậu ấm khác phải tò mò, không biết người phụ nữ thế nào lại được hắn để mắt. Cho nên...
Người đến Đế vương tìm Dục Uyển sẽ càng đông.
------------------
Quay lại căng phòng Vip quen thuộc của chúng ta, mỗi lần Lữ Phóng đến đây hắn chỉ muốn ở căn phòng này. Nhưng mấy lần trước, hắn thường đến một mình, còn lần này hắn đã dẫn theo đồng bọn.”Cộp! cộp!”
Một chàng thanh niên bước vào, bộ dạng sợ sệt, hai tay dâng bó hoa cho người ngồi cạnh Lữ Phóng.
“Mã thiếu! Tiểu thư Từ nói... cậu đừng tặng hoa cho cô ta nữa, cô ta dị ứng với phấn hoa”
Đây là hoa hồng lai nhập khẩu từ ngoại quốc, cả Á Lạp Tân cũng không thể tìm được một bông thứ hai, hàng cực hiếm không dể có được. Nhưng trong mắt tiểu thư họ Từ lại chẳng khác nào hoa hồng tầm thường, ngay cả ngó mắt cũng không nhìn đến đã trả về, và đây cũng không phải lần đầu tiên.
“Choang...ng..!!!”
Mã thiếu tức giận quơ tay quăng bể nát chai rượu trước mặt của mình, và ném luôn cuốn tạp chí xuống đất. Ảnh bìa là hình của một nữ minh tinh xinh đẹp, trên tay đang ôm một bó hoa to tướng đầy đủ các loại màu và cười một cách rạng rỡ. Nhìn xong bức hình này, liệu có ai tin cô ta dị ứng với phấn hoa hay không đây, đương nhiên là không.
“Khốn kiếp! dị ứng phấn hoa...vậy bó hoa cô ta đang cằm trên tay là gì?” Mã thiếu hét lên.
Thân hình cao ráo, khuôn mặt cũng thuộc hàng top mĩ nam. Cách ăn mặc thời thượng và những vật dụng hàng hiệu đắt tiền trên người hắn, cũng đủ nói lên thân phận không hề tầm thường.
“Cậu đặt thêm hai trăm hoa hồng lai nữa, mang đến trước cửa nhà cô ta...nếu cô ta không nhận thì cậu đặt tiếp ba trăm bông...mỗi ngày thêm một trăm bông, cho tới khi nào cô ta nhận thì thôi.”
”Dạ! thiếu gia”
“Rầm...m..!!!”
Cánh cửa đóng sập lại, Mã thiếu tức giận ngồi xuống bàn, cầm ly rượu lên uống sạch.
“Cạch!”
“Tao thật không hiểu nổi mày...bên ngoài có cả khối cô gái khác, còn tốt gấp mấy lần Từ Lộ, mày đâu cần phí nhiều công sức như vậy” Lữ Phóng lên tiếng
“Mày không hiểu đâu, tao thật sự yêu thích Từ Lộ, ngoài cô ấy ra... tao không có hứng thú với bất kỳ người phụ nữ nào khác” Mã thiếu thở dài rồi đặt ly rượu của hắn xuống bàn.
“Đừng nói chuyện của tao nữa....Tề Hạo, nó có đến không?” Mã Thiếu giơ đồng hồ trên tay lên xem, rồi quay sang hỏi Lữ Phóng chuyển đề tài.
“Không biết, khi nãy tao có gọi điện...nó nói lát nữa sẽ đến, mà gần đây tao cũng ít khi gặp được nó, nghe nói...ông nội nó đang chuẩn bị cho nó đi xem mắt, nên ông cụ quản rất chặt.”
“Tề Hạo đi xem mắt.” Mã thiếu tỏ ra rất là kinh ngạc.
Bởi vì là bạn thân của Tề Hạo, nên cả Lữ Phóng và Mã thiếu đều hiểu rõ người Tề Hạo thích là Phi Yến. Ngoài người con gái làm hắn đảo điên này ra, thì trong mắt của Tề Hạo không thể chứa nổi ai. Cho nên Mã thiếu rất bất ngờ.
“Tao cũng thấy rất ngạc nhiên...không biết đó là phước hay bất hạnh của cô gái kia, chỉ có thể cầu chúc cho bọn họ.” Lữ Phóng lắc đầu mỉm cười.
“Két..t...!!!!”
Dục Uyển đẩy cửa bước vào, đã ngắt ngang câu chuyện của hai người họ. Nhắm thẳng đường mà đi, cô bước đến trước mặt của Lữ Phóng.”Chân cô bị làm sao?”
“Anh quan tâm nhiều như vậy làm gì...giành hơi sức mà lo lắng cho mình, một lát nữa tôi nhất định sẽ không nhẹ tay như lần trước.”
Mọi người nói khẩu vị của hắn rất nặng, luôn thích những thứ gì đó đặc biệt khác người, có tính khiêu chiến cao. Và tất cả điều đó hắn lại tìm thấy trên người con gái này. Cảm giác kích thích mạnh, từ mọi tế bào đến từng giây nơron thần kinhđang kêu gào, cho hắn biết hắn muốn người phụ nữ này.
“Cô em không phải là tiếp viên ở đây?” Lữ Phóng mỉm cười nhìn Dục Uyển.
“Phải! cho nên sau này anh đừng có kiếm chuyện với những người ở đây.”
“Nhưng tôi muốn gặp em thì làm sao” Lữ Phóng nói,
“Tại sao anh muốn gặp tôi?” Thật quá kinh ngạc, Dục Uyển trố mắt nhìn hắn.
“Vì tôi bắt đầu có hứng thú với em.”
Người nói không ngại và người nghe lại ngượng, Dục Uyển suýt nữa bị sặc mà thổi bay chiếc khăn che mặt của mình. Tên Lữ Phóng này muốn chơi trò đánh tâm lý với cô sao, trước khi vào trận đã muốn đả kích tinh thần của cô để dể dàng giành phần thắng.
“Anh đừng nghĩ vì câu nói đó của anh...sẽ làm tôi phân tâm, chúng ta có thể bắt đầu chưa...thời gian của tôi rất ít.”
“Chúng ta thay đổi luật chơi một chút...em qua đây” Lữ Phóng nắm tay của Dục Uyển kéo đến trước một bàn chất đầy rượu.
Cô không biết từ lúc nào cô và hắn lại tỏ ra thân thiết đến như vậy.
“Trên bàn có tất cả là hai mươi chai rượu, mỗi bên mười chai...nếu bên nào uống hết số rượu trên bàn trước thì xem như thua, em thấy thế nào?”
Dục Uyển thật không tự tin về khoản này chút nào, oản tù tì thì cô có thể bất chấp. Nhưng còn về chuyện uống rượu thì..
“Sao...không dám, nếu vậy thì hãy chịu thua...bỏ chiếc khăn đó xuống, để tôi nhìn thấy mặt của em.” Lữ Phóng nhìn ra được chút chần chừ trong ánh mắt của Dục Uyển, cho nên hắn càng chắc thắng hơn.
“Sợ...trong từ điển của tôi, còn chưa có từ đó.”
“Rất mạnh miệng...để xem tửu lượng của cô em có mạnh như cái miệng của mình hay không.”
Độ ngông của Lữ Phóng và Dục Uyển nếu đặt lên bàn cân, chắc cũng kẻ tám lạng người nửa cân. Cả hai đều cho rằng mình rất lợi hại, nhưng thật ra tửu lượng của họ đều dở như nhau. Cái này cũng được xem là một may mắn cho Dục Uyển.
Ba mươi phút sau, mọi chuyện vẫn tiếp diễn theo kịch bản cũ. Hai người bước ra giữa sàn nhà, bốn mắt kình nhau, tập trung cao độ và cùng giấu tay ra phía.
“Một! hai! ba...!!!”
Vào cái thời điểm ra “bao” thứ n của Dục Uyển thì Lữ Phóng đã đổ cái “rầm” xuống sàn nhà. Mặc dù hắn chưa uống hết năm chai. Còn Dục Uyển thì...
“Ê...dậy đi..anh say rồi sao? dậy mau..” Dục Uyển lảo đảo đi tới, đá vào người của Lữ Phóng nhưng hắn như một cái xác bất động, không nhúc nhích.”Dám đánh cược với tôi...đúng là không biết chữ thua viết hết nào.” Thật ra Dục Uyển cũng không được xem là tỉnh táo, người đã ngấm men rượu, trước mặt cứ quay mồng mồng, cô ngã phịch xuống dưới ghế nằm dài.
Ngẩn đầu lên, mới phát hiện thì ra trong phòng vẫn còn một người khác. Tất cả bởi vì từ lúc cô bước vào hắn không hề nói một tiếng nào, chỉ ôm cái điện thoại của mình.
“Rầm..m...!!!”
Người thanh niên ra đi với bó hoa khi nãy, lại một lần nữa quay lại phòng. Hắn khúm núm, đứng trước mặt của Mã thiếu.Còn sợ sệt hơn lúc nãy.
“Có chuyện gì?”
“Mã thiếu! Từ tiểu thư nói...nếu cậu còn tiếp tục gửi hoa làm phiền cô ấy, thì cô ấy sẽ báo cảnh sát.”
“Choang..!!!” Lại một lần nữa, hắn ném mấy chai rượu trên bàn xuống dưới đất.
“Khốn kiếp! cút ngay cho tôi.”
Bản tính nóng nãy này vẫn không có gì thay đổi so với trước. Dục Uyển biết rõ về về người này, vì hắn từng là người mà Dục cô thầm mơ tưởng. Bộ tứ bất hảo của thành phố. Tề Hạo, Lữ Phóng, Trịnh Thăng và hắn luôn là cặp bài trùng, chơi thân từ nhỏ với nhau.
Gã này rất là nổi tiếng, mỗi ngày đều thấy hắn xuất hiện trên báo. Gần đây nhất, là tin tức hắn đang theo đuổi đại minh tinh Từ Lộ, tặng hoa, tặng du thuyền, còn mua nguyên cả căn biệt thự dâng đến trước mặt người ta, nhưng đều bị khước từ. Nghe đồn, hằn còn dùng cảm trăm tỉ để mua một cuốn tự truyện của cô Từ Lộ này, nhưng không biết đó có phải là thật hay không. Nếu thật sự là vậy, thì Mã Thiếu đúng là tên đại si tình ngốc nghếch nhất.
Nhìn hắn gọi điện liên tục mà không ai nghe máy, cô cũng có thể đoán ra là hắn đang gọi cho ai.
“Anh đừng có phí sức vô ích nữa, cứ như cách của anh....thì mười năm nữa cũng không chinh phục được Từ Lộ.”
Lời của Dục Uyển như gián tiếp một đòn đau vào người của Mã thiếu, hắn quay sang nhìn Dục Uyển, đôi mắt của hắn nheo lại, cố gắng kiềm nén cơn giận dữ của mình. Còn Dục Uyển thì đang nằm sấp xuống ghế và đưa lưng về phía Mã thiếu, nên không hề nhìn thấy vẽ mặt đang tức giận của hắn, con người đã say hết phân nữa.
“Cô nói như vậy là có ý gì?” hắn nói.
“Từ Lộ là một đại minh tinh nổi tiếng, chưa nói đến gia thế hiển hách của cô ta thì mỗi ngày không biết có bao nhiêu kẻ chạy theo đuôi, đẹp trai hơn anh...rất nhiều, gia thế hiển hách hơn anh... cũng không thiếu, còn tiền nhiều hơn anh sao...cả khối người, còn anh thì có gì, ngoài cái mác là con trai của thị trưởng ra.” Đây chắc chắn lời của kẻ say, vì Dục Uyển bình thường sẽ không thừa sức đi kiếm chuyện với người khác, vì cô ngại rắc rối.
Hắn ngã phịch xuống ghế. Không phải hắn không biết chuyện này, nhưng vì đã lỡ yêu người ta đến điên dại thì biết phải làm sao, chỉ có thể dùng sự kiên trì và thành tâm của hắn. Người ta thỉnh thoảng tặng hoa, thì hắn mỗi ngày một trăm hoa. Người ta tặng xe thì hắn dâng cả phi thuyền, người ta mua nhà thì hắn tặng biệt thự. Nhưng cố gắng của hắn, tại sao lại không đổi được một cái mỉm cười của nàng.”Có biết vì sao anh theo đuổi Từ Lộ lâu như vậy mà chẳng có kết quả không...vì cách anh làm không có gì đặc biệt, giống hệt những gã đàn ông khác đang theo đuổi cô ta.” Dục Uyển ra vẻ như một chuyên gia tình yêu dày dạn kinh nghiệm, mặc dù tất cả lời của cô đều là của kẻ say, sáng mai tỉnh dậy, cô lại chẳng nhớ mình đã nói gì.
Nhưng nó lại có tác dụng với Mã Thiếu. Hắn càng nghe chú tâm hơn.
“Vậy theo cô thì tôi phải làm gì?”
“Ngừng việc theo đuổi cô ta, không tặng hoa, không tặng quà và càng không được xuất hiện trước mặt của cô ta, tránh mặt cô ta thì lại càng hoàn hảo.”
Đúng như những gì Dục Uyển đã nói, hắn đã theo đuổi Từ Lộ rất lâu, dùng rất nhiều cách nhưng không có kết quả, hắn cũng rất muốn thử một lần, theo cách của Dục Uyển. Nhưng...
“Nếu như cách của cô không có hiệu quả thì sao?”
“Không có hiệu quả thì là không có hiệu quả chứ sao....dù sao anh cũng đâu có cái gì để mất.”
Nói xong câu đó thì Dục Uyển đã không còn biết gì nữa, gục mặt xuống ghế mà ngủ một giác say sưa, đến khi cô tỉnh dậy thì trong phòng đã không còn ai. Và quên sạch sẽ câu chuyện của cô và Mã thiếu.
Cũng không biết hắn có làm theo đúng lời của quân sư quạt mo chỉ điểm hay không, chúng ta cùng chờ xem kết quả...
------------
Ba ngày sau-trước cổng lớn của Hoắc gia.
“Sao lâu như vậy vẫn chưa đến?”
Hoắc Phi đang nôn nóng đưng chờ trước cửa, theo như tình báo của hắn thì vào khoảng 16h chiều nay, bảng điểm của tất cả những trò “Hoắc” sẽ theo đường bưu điện, chuyển thẳng đến thùng thư nhà hắn, trong số đó có bảng điểm của hắn. Nên trước đó 15h chiều nay, Hoắc Phi đã đứng cạnh thùng thư.
“Mười! chín! tám! bảy! sáu! năm! bốn! ba! hai! một!” Khi kim đồng hồ tích tắc đang tiến gần đến 16h.
“Ket..t...!!!” Tiếng xe đạp lếch bánh, cán mức thùng thư.
Trước khi nhân viên bưu điện kịp bỏ thư vào thùng, thì Hoắc Phi đã nhanh tay giựt lấy tất cả. Không cần mở ra xem hắn cũng biết, nhất bảng chắc chắn thuộc về anh “đại” của hắn. Nhị bảng nếu không phải là tên họ Bạch cũng là anh “nhị“. Còn hắn...
“Hạng 500....”
Hoắc Phi giựt mình hét lên vì hắn quá sốc, không thể tin vào mắt mình. Cùng cấp học với hắn chỉ có 500 học sinh, và năm nào hắn cũng xếp hạng 499. Nhưng năm nay lại xếp hạng thứ 500. Trước giờ hắn không hề tự ti về thành tích học cũng mình, vì luôn có kẻ còn gánh cho hắn danh hiệu “ ngu nhất khối“. Nhưng bây giờ...
“Chết tiệt! là kẻ nào.”
Hoắc Phi đang câm hận tên khốn nào đã vượt bậc, hại hắn rớt xuống hạng thứ 500.
“Anh đang chửi ai”
Dục Uyển không biết từ lúc nào, xuất hiện phía sau lưng Hoắc Phi, lúc hắn đang lơ đễnh, lõng tay cầm, thì Dục Uyển đã giựt hết bốn bức thư. Từ chiều tới giờ, Hoắc Phi luôn ra vẽ thần bí, nhất định là đang làm chuyện gì mờ ám. Chẳng lẽ liên quan đến mấy cái bảng điểm này. Dục Uyển vừa cẩm lên xem thử thì hắn đã hét thất thanh.
“Không được mở ra.”
“Anh khẩn trương như vậy, tôi lại càng muốn xem.”
Dục Uyển lập tức ôm mấy bức thư bỏ chạy, cố gắng nhanh nhất có thể để mở ra xem. Hoắc Phi đương nhiên là đuổi theo, mọi người đều có thể xem, nhưng trừ cô ra là không được.
“Trả lại cho anh.”
“Không!”
Cầm đến bảng điểm của Hoắc Khiêm, không cần mở ra cô cũng biết là hắn đứng nhất giống như mười mấy năm nay hắn vẫn luôn độc tôn, nên không cần xem.
“Vèo!” Dục Uyển nhanh tay ném xuống đất, cầm cái thứ hai.
Là bảng điểm của Hoắc Luật, cũng không cần xem. Vì nếu không hạng nhì cũng hạng ba. Có năm nào anh ấy và Bạch Ngạn Tổ không luân phiên thay đổi vị trí cho nhau.
“Vèo..!!!” Dục Uyển lập tức ném bảng điểm của Hoắc Luật xuống đất.
Và cái này là của cô, lát nữa xem. Dục Uyển nhét vào trong túi, rồi mở tiếp bảng điểm của Hoắc Phi ra xem.
“Rầm..m..!!”
Nhưng Hoắc Phi như cây tên bắn nhanh, lao đến trước mặt, còn đè cô xuống đất. Vì dinh nhục của nam nhân, hắn không thể để cô xem được. Nên ra sức giành lấy bảng điểm về, còn Dục Uyển với tay đẩy nó ra thật xa.
Hai người cứ lăn qua lộn lại trên đất, giống như hai con mèo con đang giành nhau cuộc len. Cho tới khi có người đứng ngay trước mặt họ và cất cao giọng.
“Hai đứa đang làm cái trò gì hả?”
“Cha..!!”
Cả Dục Uyển lẫn Hoắc Phi đều ngẩn đầu lên nhìn, giựt mình đẩy nhau ra, rồi bò dậy.
Bảng điểm của hắn...
Hoắc Phi căng thẳng nhìn bảng điểm của mình đang nằm dưới chân của cha già kính yêu. Một, hai, ba. Hắn lập tức bay đến chụp lấy. Nhưng vẫn chậm hơn Hoắc Nghị một giây, ông chỉ việc cúi người xuống đã cầm được trên tay.
“Cái này là cái gì?”
Lúc đầu có lẽ là không biết, nhưng sau khi mở ra xem. Thì hai mí mắt của ông giản ra, hẹp lại thành một đường ngang, con ngươi di chuyển lên xuống dọc theo những con số, và khuôn mặt tối sầm lại.
Hoắc Phi ngửi được mùi nguy hiểm, hắn bỏ mặt tất cả, lặng lẽ đằng sau quay và bước đều bước. Nhưng....
“Hoắc..c.....Phi...i....ii...!!! đứng lại đó”
Tiếng hét kinh thiên động địa của Hoắc Nghị đã vang xa. Hắn xoay người lại cười ngu ngơ.
“Ha...a...!!! cha..”
-------------
Từ đường Hoắc gia- một tiếng đồng hồ sau...
Trong lúc mọi người đều đã ăn no, nghỉ ngơi chuẩn bị leo lên giường ngủ. Thì có một người đang phải quỳ trước mặt tổ tiên, để tự kiểm điểm bản thân. Là hắn, Hoắc Phi.Ngoài cửa lại có người đang thập thò lén lút, nửa muốn vào nửa lại không đủ cam đảm. Nhưng vì tô mì cô đang cầm, sắp nở nát bấy, Dục Uyển đành phải bước vào.
Mặc dù, bụng đói cồn cào, hương thơm của mì ăn liền nóng hổi đầy mê hoặc. Nhưng tự ái đàn ông không cho phép hắn đầu hàng, Hoắc Phi làm ra mặt lạnh không thèm đến xỉa đến cô. Hắn xoay mặt đi chỗ khác. Trên làn da trắng hồng mịn màn, là năm dấu tay đỏ rần của Ba Nghị. Đúng vậy, hắn vừa bị đánh xong.
Dục Uyển không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy, đã có một trận cãi vã lớn tiếng giữa hai cha con họ. “Thành tích học tập của con tốt hay xấu thì có can hệ gì, có thể thay đổi được gì sao, vẫn sẽ vào công ty làm việc dưới sự điều khiển của cha.” Hoắc Phi cho rằng hắn học hay không thì cũng không có gì khác biệt, vẫn sẽ kế thừa gia nghiệp của Hoắc gia. Nhưng sau khi hắn vừa nói xong thì “Chát” một bạt tay của ba Nghị đã tặng thẳng vào mặt hắn. “Hoắc gia! không có thứ con cháu không có chí khí như mày, tao nói cho mày biết...nếu mày còn giữ những suy nghĩ ấu trĩ đó trong đầu, thì đừng mang họ Hoắc nữa“.
Sau khi cha Nghị tức giận bỏ lên lầu, thì Hoắc Phi đã bị phạt quỳ ở từ đường. Dục Uyển cảm thấy tội lỗi cô gây ra không phải nhẹ. Nếu không phải cô nằn nặc đòi xem cho được bảng điểm của hắn thì đã không có gì xảy ra.
Dục Uyển bưng tô mì đặt trước mặt của Hoắc Phi, tỏ ra thân thiết.
“Hoắc Phi! anh còn giận tôi sao.”
“Phải!” Như tạt một gáo nước mặt cô, Dục Uyển cảm thấy bị đơ.
Nhìn khuôn mặt phấn hồng của hắn đang có thêm một bạt tay, giống hệt như cái bớt đỏ trên mặt cô. Có cảm giác họ thuộc về nhau, giống như một cặp trời sinh, đẹp đến từng cm. Hình như cô đang đi lạc đề, phải quay về ngay lập tức.
“Tôi xin lỗi...tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ như vậy, chỉ muốn đùa với anh một chút, nhưng tôi làm sao biết được...thành tích học của anh lại dở tệ như vậy.”
“Em đến xin lỗi hay là đến để đả kích anh...anh không muốn nhìn thấy em, ra ngoài. “
Hoắc Phi thật sự giận cô rồi sao, trước giờ họ vẫn như chó với mèo. Cãi vã không ngừng, nhưng Dục Uyển lại không có cảm giác, hắn ghét cô như bây giờ.
“Phi! tôi thật sự là đến để xin lỗi anh mà, tôi còn xuống bếp nấu mì và luộc trứng gà cho anh... anh tha lỗi cho tôi, được không”
Hắn thật không phải giận mà xua đuổi Dục Uyển, chỉ là quá mất mặt. Hắn cảm thấy rất xấu hổ với cô. Tại sao Dục Uyển có thể đứng nhì, trong khi hắn lại đứng ở hạng 500. Với tư cách một người đàn ông đang theo đuổi cô, thì đó là sự sĩ nhục rất lớn. Không biết tới khi nào hạng năm trăm mới đuổi kịp hạng nhì đây. Hắn là đang suy nghĩ vấn đề này.
“Hoắc Phi! tôi biết lúc chiều anh vẫn chưa ăn gì, nhất định là đang đói...anh xem tô mì của tôi trông thật hấp dẫn, anh ăn xong tô mì này xem như chúng ta hòa nhau.” Dục Uyển dâng cả tô mì, đến tận miệng cho Hoắc Phi.
Cô đã xuống nước đến mức này, thành ý đó hắn cũng nhận ra. Là một người đàn ông rộng lượng, Hoắc Phi chấp nhận lời xin lỗi của Dục Uyển.”Được! vì tô mì này của em, anh tha thứ cho em....nhưng em phải đút anh ăn.” Hoắc Phi quay sang mỉm cười nhìn cô.
“Tại sao? anh quỳ bằng chân chứ có phải bằng tay đâu.”
“Vậy em có làm hay là không? để anh biết có nên tha lỗi cho em hay là không.” Hoắc Phi lại cao giọng đại thiếu gia nhìn cô, lâu lâu hắn mới có dịp lên mặt, đương nhiên phải tận dụng triệt để.
“Tôi làm..được chưa.” Dục Uyển cầm lấy tô mình, rồi gấp từng đũa đút vào miệng cho Hoắc Phi, nhưng dâng đến tận miệng hắn lại không chịu hé răng.
“Nóng như vậy, em không thổi làm sao anh ăn...thành ý hối lỗi của em, sao anh vẫn chưa thể cảm nhận được”
Dục Uyển dằn lại, tự nói với mình, chỉ duy nhất hôm nay thôi...cố lên. Cô gấp ra từng muỗng một, sau khi thổi thật nguội, rồi mới dâng lên miệng cho Hoắc Phi ăn.
“Thành ý như vậy đã đủ chưa?”
“Ít ra cũng phải như vậy”
Thấy hắn nuốt vào đũa đầu tiên, cô cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Có lẽ lúc bụng đói thì cái gì ăn vào cũng cảm thấy rất ngon, ngay cả giọt nước cuối cùng Hoắc Phi cũng hút cạn. Khi hắn đặt tô mì xuống đất, miệng lại dính đầy dầu mỡ, giống hệt như Bin và Bo của cô lúc ăn, Dục Uyển mỉm cười rồi bước tới, lấy khăn lau miệng cho hắn.
Đến lúc Dục Uyển nhận ra hành động của mình có chút thân mật, thì cũng là lúc cô nhận ra đôi mắt khác lạ của Hoắc Phi, nó sáng và nghiêm túc hơn lúc bình thường rất nhiều.
Nhìn khoảng cách gần này, cô phát hiện ra. Hoắc Phi rất đẹp trai, lông mi đã đen lại cong vuốt, làn da thì mịn màn trắng hồng, mũi vừa nhỏ lại vừa cao, môi còn đỏ hơn cả cô nữa. Thật là may mắn cho tất cả phụ nữ trên đời này, vì Hoắc Phi không phải phụ nữ, nếu không...hắn chính là một đối thủ đáng gờm.
Lại nữa rồi, bệnh cũ lại tái phát. Với những thứ xinh đẹp lung linh đặc biệt là mĩ nam thì những triệu chứng đó lại xuất hiện. Nhịp tim tăng nhanh, hít thở khó không thông, và mặt bắt đầu nóng dần. Chung quy là cô đang xấu hổ đỏ mặt.
“Còn lau nữa...môi của anh sẽ bị em chà nát.” Hoắc Phi giữ chặt bàn tay đang phá nát đôi môi của hắn lại.
“Xin lỗi!” Dục Uyển giựt mình bỏ tay ra, và thu về ánh mắt đắm đuối của mình, thật quá mất mặt, tại sao cô có thể nhìn hắn lâu đến như vậy, Hoắc Phi nhất định nghĩ cô đang có ý đồ gì với hắn.
Không ngoài dự đoán của cô, có người đã sáp lại gần.
“Có phải em bắt đầu cảm thấy anh rất có sút hút đàn ông?”Hoắc Phi mỉm cười mờ ám nhìn Dục Uyển.
“Ha..a..!!! Sức hút đàn ông....anh mơ đi, bốn từ đó còn cách xa anh tới một ngàn tám trăm dặm lận.” Có người vì quá xấu hổ, sợ người ta biết, nên tìm cách đánh trống lãng.
“Vậy tại sao mặt em lại đỏ như vậy?” Hắn nói
“Tôi đỏ mặt vì...vì..tôi đang bệnh, tôi bị cảm nóng, chứ không liên quan gì đến anh.” Dục Uyển càng nói càng bị lộ sơ hở.”Anh chỉ nghe đến cảm lạnh...chứ chưa từng nghe đến cảm nóng để anh kiểm tra xem.”
Hành dộng và lời nói luôn đi đôi, vừa dứt câu thì hắn đã đứng dậy, kéo Dục Uyển lại, đặt tay lên trán cô sờ thử, nhưng Dục Uyển đẩy hắn ra.
“Anh chưa nghe vì anh thiếu hiểu biết...kiểm tra cái gì chứ, tránh ra.”
“Không tránh, tới khi nào em cho anh sờ thử xem...có phải em cảm nóng hay không?”
Dục Uyển lùi bước nào thì hắn tiến bước đó, cô nhắm đến cửa chính mà chạy thì hắn lại đuổi theo ôm lấy. Chỉ là phát sinh một sự cố nhỏ lúc cao trào, đôi tay của Hoắc Phi lại đặt đúng vào hai quả đồi to phía trước của Dục Uyển, chắc cũng hơn một tháng, chưa chạm vào ngực của phụ nữ.
Phải thừa nhận, trong tất cả phụ nữ hắn từng quan hệ, thì ngực của Uyển là to nhất, bóp vào cảm giác tuyệt vời khó cưỡng lại được, mềm mại, co giãn giống như đang bóp hai quả bong bóng. Trong lúc hắn vẫn còn tận hưởng cảm giác lâu ngày không có được, thì Dục Uyển đã xoay người lại thưởng cho một bạt tay.
“Chát...t..!!!”
Dù phản xạ có hơi chậm, nhưng lực tát của Dục Uyển không nhẹ chút nào, bây giờ hai bên mặt của Hoắc Phi đã đều màu.
“Anh...anh...có phải lâu rồi tôi không đập anh...anh ngứa đòn” Dục Uyển bắt đầu lục lọi khắp phòng, để tìm một hung khí để có thể hành hung Hoắc Phi.
“Dục Uyển! anh chỉ lỡ tay thôi, thật ra...anh...”
Nhưng đã quá muộn, Dục Uyển lao vào hắn đánh túi bụi vì không thể tìm ra bất cứ thứ gì khác ngoài đôi tay của mình.
“Đủ rồi.....em đánh thật sao?” Hoắc Phi túm lấy hai tay của Dục Uyên giữ lại.
“Chưa đủ...tôi còn muốn đánh tiếp”
Dục Uyển nhào tới, nhưng bị Hoắc Phi túm lại, còn ép cô lên tường. Khiến cho cô không thể nào nhúc nhích hay động đây gì được. Hoắc Phi lại càng vô lại hơn, khi đưa ra một đề nghị với cô.
“Được rồi! nếu em muốn đánh anh đến vậy...thì thế này.. em cho anh bóp ba lần, anh cho em đánh một cái...thế nào?” Hắn mỉm cười với Dục Uyển, nhưng chưa tới hai giây sau thì mặt mày hắn trở nên méo mó.
“Bốp..!!!” Hoắc Phi quên mất, ngoài đôi tay lợi ra thì sức mạnh ở chân của Dục Uyển cũng rất ghê gớm, khi cô dốc toàn lực tấn công vào chỗ hiểm của hắn.
Hoắc Phi ôm lấy “tiểu phi tử” của hắn, nằm dài dưới đất, và cam chịu những trận mưa đòn tiếp theo của Dục Uyển.
“Đủ rồi! em đánh anh...em cũng đau tay mà, đừng đánh nữa, nếu không anh sẽ phản đòn.”
Trước khi Hoắc Phi bật người dậy để mà đánh trả, thì Dục Uyển đã nhanh chân, leo lên người hắn đè bẹp xuống. Cô còn khống chế lấy hai tay của Hoắc Phi ép sát xuống sàn nhà.
“Tôi xem anh làm sao phản đòn” Dục Uyển đắc chí mỉm cười, không để tâm đế tư thế thân mật giữa mình và Hoắc Phi rất ám muội.
Còn hắn đương nhiên không có chút khó chịu nào, còn rất hưởng thụ khi được Dục Uyển đè nằm xuống dưới thân. Hắn mỉm cười nhìn cô.
“Thì ra là em thích nằm trên, tại sao ngay từ đầu không nói...anh tình nguyện nằm dưới”
“Anh..vô lại..” Dục Uyển xấu hổ hơn khi nãy, lúc cô nhận ra thì đã muộn, cô bò dậy khỏi người Hoắc Phi, nhưng bị hắn giữ chặt lại.
Ngoài cửa, có kẻ lại có kẻ đang đứng yên bất động với khay thức ăn trên tay. Vốn dĩ muốn mang vào cho Hoắc Phi, nhưng có lẽ nó đã không còn cần thiết. Hoắc Luật xoay người đi xuống lầu.
“Nhị thiếu gia! không phải cậu nói mang thức ăn cho tam thiếu gia sao?” Hoắc quản gia lên tiếng.
“Không cần nữa.”
-----------------
Lúc Dục Uyển rời khỏi Hoắc gia thì trời bên ngoài cũng đã tối..
“Em về sao?”
Dục Uyển vừa bước ra, thì nghe thấy tiếng nói từ phía sau vọng đến. Hoắc Luật từ trong bóng đêm đi ra. Cô có thể ngửi thấy mùi rượu đâu đó phảng phất xung quanh người hắn.
“Anh uống rượu sao?”
“Có một chút ít.”
Thấy Hoắc Luật loạng choạng bước tới, Dục Uyển lại sợ hắn ngã mà bước tới đỡ lấy hắn. Nhưng người trượt ngã không ngờ lại là cô.
“Á...a...!!!” Hoắc Luật ôm lấy Dục Uyển.
Hắn biết là không thể được như trước, nhưng khi nhớ đến hành động thân mật giữa Phi và Dục Uyển khi nãy, thì hắn cảm thấy không được thoải mái. Thứ cảm giác không dể chịu đó đã chi phối toàn bộ suy nghĩ và hành động của của hắn lúc này.
“Xin lỗi” Dục Uyển cuống cuồng đẩy Hoắc luật ra, thì hắn lại kéo sát cô lại.
“Luật! buông em ra đi...”
“Ưm..m..!”
Trong giây phút nhìn vào đôi mắt của của cô, và bờ môi mọng đỏ đó thì hắn như bị thôi miên, hắn đã cưỡng hôn Dục Uyển, môi hắn mút chặt không chịu nhả. Thật ra, hắn chỉ muốn nghiền nát nó, có như vậy thì sự bức bối trong lòng hắn mới nhẹ đi.
Lúc đầu Dục Uyển có chút kháng cự, nhưng cơ thể của cô đã luyện thành thói quen phục tùng, nó tiếp nhận đụng chạm của Hoắc Luật và bắt đầu hòa nhịp.
Hắn biết hành động rồ dại lúc này, không phải do rượu mà là bản năng sâu bên trong con người hắn. Ngay lúc này đây, hắn muốn cô. Chính là cái hương vị ngọt ngào, mùi hương và thân thể mềm mại này, làm cho hắn không thể kiểm soát được mình, càng chạm vào cô thì hắn lại càng muốn cô nhiều hơn, cũng có thể là do một phần tác động của rượu, không cần phải suy nghĩ gì hết, chỉ cần hành động theo ham muốn của bản năng.
Có lẽ khi nãy Phi cũng có cái tâm trạng này giống, khi ôm lấy cô. Đôi tay của Hoắc Luật luồn dưới váy, men theo mép quần lót, tiến sâu vào bên trong. Vuốt ve những sợ lông mao mềm mại, khi ngón tay của hắn vô tình chạm nhẹ vào hạt châu ở giữa hoa huyệt, Dục Uyển lập tức ngăn lấy tay của hắn, vì cô biết hắn sắp làm gì tiếp theo, nếu hắn tiếp tục khiêu khích nơi mẫn cảm đó của cô, thì cô sẽ không thể nào mà từ chối được. Trước khi lý trí mất dần, cô phải làm rõ một chuyện.
“Luật! nói cho em biết...người anh yêu là ai?”
Câu nói của Dục Uyển như canh giải rượu đánh thức người đang say, Hoắc Luật quay trở về với hiện tại. Câu thần chú thôi miên mà hắn tự thôi miên mình lại hiện ra “người hắn yêu là chị Man Ni”, hắn cần phải có trách nhiệm với chị Mạn Ni, hắn phải làm tròn lời hứa đó.
Sự im lặng thay cho đáp án của hắn, nhưng cả hắn và cô đều đã hiểu rõ. Đã qúa đủ cho tất cả. Lúc này cả hai người đều tự biết bản thân nên phải dừng lại.
“Anh xin lỗi..”
“Không có gì, em về đây.” Dục Uyển mỉm cười với Hoắc Luật, rồi xoay người đi.
Thật là kì lạ, cảm giác không phải quá tệ như cô nghĩ. Khi dù biết rõ đáp án người Luật yêu là chị Mạn Ni, ngay lúc này đây, cô lại không còn cảm giác đau đớn như trước kia từng có. Nó bình thản hơn rất nhiều, có lẽ cô đã có thể quên đi Hoắc Luật.
Dục Uyển rời đi, Hoắc Luật cũng xoay người đi vào trong nhà. Thì trong bóng tối, có người lặng lẽ bước ra. Hoắc Mạn Ni rưng rưng hai mắt, rồi ôm mặt chạy về phòng khóc nức nở.
“Ầm...m..!!!”
-------------
Cửa đóng sập lại, cô ngã qụỵ xuống trước gương, mà gào khóc.
“Chị ơi! chị ra đây đi...em muốn gặp chị...chị ơi!”
Hoắc Mạn Ni từ nhỏ đã hình thành một thối quen, những lúc chịu uất ức, bị người khác bắt nạt, hoặc không giải quyết được bất kỳ vấn đề nan giải nào thì đều tìm đến “người chị” của mình, trên đời này chỉ có chị ấy là yêu thương cô thật lòng.
“Hu..ư....!!!! chị ơi, em muốn gặp chị, chị ơi...”
Lúc Mạn Ni vật vã không còn chút sức lực nữa thì người trong gương mới chịu xuất hiện. Vẫn là khuôn mặt đó, trong bộ trang phục đó nhưng Mạn Ni ngồi trước gương, và Mạn Ni đang hiện hữu trong gương lại mang hai thần thái đối lập nhau. Một người là yếu đuôi nhu nhược, người còn lại sắc sảothủ đoạn.
“Chị! Hoắc Luật đã không còn yêu em...em phải làm sao đây, dù cậu ấy không thừa nhận nhưng em nhận ra người cậu ấy yêu là Dục Uyển....em rất hối hận, không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, giờ đây em chỉ còn có mỗi Luật, em không muốn đánh mất cậu ấy, chị em phải làm sao để kéo cậu ấy lại.”
“Mạn Ni! chị sẽ không để cho Luật rời xa em...tất cả những kẻ phá hủy hạnh phúc của chị em chúng ta, rồi sẽ bị trừng phạt...Dục Uyển sẽ không có cơ hội cướp Luật từ tay em”
“Thật không chị.”
“Phải! em chỉ cần nhắm mắt lại và ngủ một giấc thật dài...cho tới khi nào chị đánh thức em dậy, lúc đó...Hoắc Luật sẽ quay về bên em như trước đây, Mạn Ni, em có tin chị không?”
“Em tin chị..”
“Ngoan! bây giờ thì hãy nhắm mắt lại và ngủ đi...nhớ là đừng bao giờ thức dậy cho đến khi chị gọi.”
“Dạ!”
Hoắc Mạn Ni từ từ nhắm mắt lại và khép thật chặt. Cô bắt đầu giấc ngủ dài của mình, cũng là mở đầu cho những cơn ác mộng của Dục Uyển sau này.
/141
|