Chương 106 (p2) Dung Ân suy nghĩ rất nhiều ngày, thật ra thì cũng là ngộ ra được, thật sự, nhiều khi, nếu so với chết lựa chọn sống sót càng cần nhiều dũng khí hơn. Ban đầu cô cho là Diêm Việt đã chết, cô cũng đã đau khổ đến mức không muốn sống. Nhưng cô cũng không có nghĩ qua muốn chết, bởi vì cô cùng Tư Cần không giống với nhau, cô ấy hoàn toàn chỉ có Hạ Tử Hạo, còn ngay lúc đó Dung Ân lại có rất nhiều ràng buộc. Tư Cần sau khi chết, không tới mười ngày, vẫn tại khách sạn cao chọc trời đó, tiệc đính hôn của Hạ Tử Hạo cùng Giang tiểu thư kéo dài thời hạn cử hành, vào lúc này, không có phát cái gì ngoài ý muốn lần nữa, cho nên, nói thực tế một chút, trên thế giới này không có người nào là rời khỏi người nào là không được, Hạ Tử Hạo mặc dù rất thương tâm, nhưng vẫn là theo ý Hạ gia, đặt tiền đồ vững chắc lên trên hết. Lúc Dung Ân thấy bài báo, thật là trăm thứ cảm xúc ngổn ngang, nói không ra lời trong lòng phức tạp, ban đầu cô ảo tưởng thật đẹp, hôm nay sự thật bày ra trước mắt, cho dù ban đầu Tư Cần liều chết muốn cùng Hạ Tử Hạo ở chung một chỗ, bọn họ lúc đó, cuối cùng kết cục lại như chuyện cổ tích được sao? Đương nhiên là không. Hạ Gia là có uy tín danh dự, ở trong mắt bọn họ, Tư Cần chẳng qua là không thể nào lộ ra ngoài ánh sáng được. Ngày đó Dung Ân quả thật là có chuyện, cô muốn đi gặp Diêm Việt, thật ra thì cô biết ngày đó là lễ giáng sinh, cô cũng không có quên, lúc trước hàng năm lễ Giáng Sinh, cũng là cô cùng Diêm Việt trải qua. Má Lưu từ nhà kho tìm ra được một cây thong giáng sinh, đó là mấy năm trước Diêm Việt cùng Dung Ân đón xong lễ Giáng Sinh còn giữ lại, nói là hàng năm cũng muốn lấy ra. Dung Ân chọn mua được một món quà mà Diêm Việt thích, đặt ở đầu giường, cô là vì anh mà chọn một bộ quần áo thể thao, chờ sau khi anh tỉnh lại, cô hi vọng có thể thấy anh sinh lực dồi dào ở trên sân bóng. Trong phòng ngủ được bật điều hòa hết sức ấm áp, Dung Ân để cho anh nằm ở chiếc gường nhỏ bên cạnh cửa sổ, có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào, bao quanh thân hình cao lớn của Diêm Việt, tóc ngắn màu nâu đậm khoan khoái ở trên mặt, bình thản mà yên ả. Ở trong căn phòng này, Dung Ân cũng sẽ lấy điện thoại di động mà tắt đi, cô không muốn bị quấy rầy. Hai ba giờ chiều, Diêm Minh cũng đã đến, lúc Dung Ân nhìn thấy hắn cũng cảm thấy không có lời gì để nói, hắn ở bên cạnh giúp bố trí phòng, bầu không khí cũng rơi vào khó xử. Má Lưu ở dưới bếp đang làm sủi cảo, bà biết Dung Ân thích ăn, thừa dịp hiện tại Diêm Lão gia không có ở nhà, bà vẫn thường xuyên gọi Dung Ân tới đây. Má Lưu nói cho Dung Ân nghe rất nhiều chuyện sau khi Diêm Việt hôn mê, đã ăn cơm tối xong, bà đưa Dung Ân tới gian phòng của mình, Diêm Việt đã có Diêm Minh chăm sóc, hơn nữa phía cửa dưới bà đã khóa, không sợ sẽ phát sinh như chuyện Trần Kiều như lần trước. “Ân Ân.” Má Lưu ngồi ở mép giường, để cho cô ngồi gần ở bên cạnh “ Má Lưu, phòng của người vẫn vậy không có gì thay đổi, vẫn như cũ.” “Đúng vậy, trong nháy mắt vài năm đã trôi qua.” Má Lưu lời nói thấm thía, kéo tay Dung Ân, “ Con hiện tại là như thế nào? Còn cùng người kia ở chung một chỗ sao?” Đối mặt với ánh mắt ân cần của bà, Dung Ân không khỏi cảm thấy có chút bối rối, giống như việc ở cùng Nam Dạ Tước, là không thể để người khác biết, “Dạ,phải” “Ân Ân, con có nghĩ tới không, nếu ngày nào đó Việt tỉnh lại, con phải nói làm sao với nó?” đây cũng là chuyện mà Má Lưu lo lắng nhất, nếu là Diêm Việt không tỉnh lại thì Dung Ân ắt cũng không bỏ xuống được, bà thật sự không muốn thấy đứa bé này như vậy mà đau khổ. Chính vấn đề này đã làm cho Dung Ân trốn tránh đến nay, “ Con, con cũng không biết.” “Ai” Má Lưu vỗ nhẹ trên mu bàn tay cô mấy cái.” Tính tình của Diêm phu nhân ta là người rõ nhất, nếu là hai năm trước, con cùng Việt có lẽ còn có thể,nhưng sau đó…” Dung Ân biết Má Lưu lo lắng cái gì, cô cùng Nam Dạ Tước ở chung cho đến nay, hơn nữa bà còn nghi ngờ cô mang thai con của anh, Diêm gia như thế nào cũng sẽ không tiếp nhận. “ Má Lưu, Con hiện chỉ mong Việt nhanh chóng tỉnh lại, cái gì khác cũng không nghĩ đến.” Má Lưu sợ cô phiền lòng, liền nhanh chóng nói qua chuyện khác, đi tới gian phòng Diêm Việt, Diêm Minh đang ngồi ở phía trước cửa sổ cùng hắn nói chuyện, tình cảm anh em bọn họ hẳn là rất tốt, cô đi tới phòng rửa tay, mở nước ấm, chuẩn bị cho Diêm Việt rửa mặt một chút. Tại Thủy Vân. Nam Dạ Tước mở điện thoại di động ra, đã qua bảy giờ rồi, anh đem điện thoại di đọng khép lại, nhếch một chân ngồi ở trong phòng, bên trong lò sưởi mở rất cao, khắp nơi điều có mùi vị hương hoa, anh tựa vào bên cửa sổ, môi mỏng thật chặc mân lên, di động ở trong tay, anh mở nắp ra, gọi đến số của Dung Ân. Bên kia đầu dây không có tín hiệu, Nam Dạ Tước đem điện thoại bỏ trên bàn, đầu ngón tay vô vị gõ lên bàn. Lúc này Dung Ân đang ngồi ở bên cửa sổ lau chùi mu bàn tay cho Diêm Việt, Diêm Minh đã đem anh ôm trở về giường, bọn họ cùng anh nói chuyện,trong thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lần lượt rời đi. “Ân Ân, tôi đưa cô trở về.” Dung Ân đang ở bên đường đón xe, Diêm Minh lái xe tới ý bảo cô lên xe. “Không cần.” Dung Ân lắc đầu từ chối, hai tay cô đút vào túi quần, màu rám nắng, giày ống dẫm lên đống tuyết, trên mặt giày dính màu trắng của bông tuyết. “Bây giờ đang có tuyết, rất khó đón xe, tôi đưa cô trở về” Diêm Minh xuống xe, đi tới bên cạnh Dung Ân, thấy cô bướng bỉnh, liền muốn đi tới kéo cánh tay của cô. “Thật không cần.” Dung Ân tránh đụng chạm với hắn, “anh mau trở về đi, không cần làm phiền.” Giọng nói đã muốn xa lánh như vậy, người đàn ông đôi mắt màu trà ở trong bông tuyết bay lượn ảm đạm thêm, đúng vào lúc này, một chiếc taxi tới, Dung Ân vội vươn tay đón,l úc mở cửa xe, cô hướng về phía Diêm Minh nói, “Anh mau trở về đi” Nam Dạ Tước gọi đến mấy lần, điện thoại Dung Ân trước sau vẫn không nối máy được. Người phục vụ đẩy cửa tiến đến, “Tước thiếu, bây giờ nên mang thức ăn lên chưa?” Anh liếc tròng mắt nhìn xuống màn hình đã 9 giờ, anh lại tự nhiên có thể ngồi đây đợi cô 2 giờ, Nam Dạ Tước bổng nhiên đứng dậy, một cước đá văng cái ghế “Ngươi không có mắt có phải hay không, không có ai đến thì ăn cái gì!” Người phục vụ không biết mình đã làm cái cái gì đắc tội đến vị thần tài này, chỉ đành phải mặt đầy ủy khuất theo sát đi ra ngoài. Dung Ân trở lại Ngự Cảnh Uyển, thấy đại sảnh đèn vẫn sáng, cô đi vào, đổi dép liền thấy Nam Dạ Tước cúi đầu, áo khoác tùy ý vứt ở ghế salon, hai tay anh đan vào nhau, khuỷu tay chống trên đầu gối. Nghe tiếng động ở cửa nên ngẩng đầu lên. Tròng mắt đen như mực hờ hững chiếm lấy cô,” Em đi đâu?” Dung Ân mang dép đi tới trước mặt anh, “ Tôi…” “Tôi gọi điện thoại cho em tại sao không nhận máy?” Cô lúc này mới nhớ ra, hôm nay cô đã tắt máy điện thoại di động một ngày, đồng thời cũng nhớ tới bọn họ có hẹn ở Thủy Vân để ăn cơm tối. “ Anh đã ăn chưa? Tôi làm cho anh một chút sủi cảo”. Dung Ân để túi xách xuống, chuẩn bị đi vào nhà bếp. “Em đến Diêm gia, phải không?” Anh nghiêng nửa người lên, khóe mắt lạnh nhạt liếc về phía Dung Ân, anh chắc chắn như vậy ,cũng lường trước đúng là cô từ Diêm Gia trở về. Cô đứng lại trước người anh. “ Ừ” Nam Dạ Tước giương khóe miệng lên, lộ ra vẻ giễu cợt lạnh lẽo, “ Khi Em ở đó chăm sóc Diêm Việt nhớ lại kỉ niệm cũ, tôi cũng đang ở Thủy Vân giống như một tên ngu ngốc ngồi chờ em đến, em cũng không muốn bị quấy rầy, thậm chí còn tắt máy điện thoại, Dung Ân, nếu tôi hiện tại không hỏi em có phải hay không từ đầu em không nhớ đến tối nay chúng ta còn có cuộc hẹn?” Cô đứng yên tại chỗ, Nam Dạ Tước nói không sai, cô về đến nhà cũng không có nhớ tới. “Thật xin lỗi” Người đàn ông gương mặt tuấn tú có vẻ lo lắng khẽ cuối thấp xuống, chỉ cần có Diêm Việt, trong mắt của Dung Ân hoàn toàn không có nhìn thấy anh, bất kể anh cố gắng thế nào, khoảng cách xa thế này, anh cũng khó có thể sánh bằng. Anh lấy từ bên trong áo khoác ra, bên trong móc ra một chiếc hộp trang sức, cũng không thèm nhìn tới mà vứt xuống bên người Dung Ân. Đồ vật bên trong rớt đi ra ngoài, lăn đến bên chân của Dung Ân. Dây chuyền bạch kim,cùng với hình dạng cỏ ba lá, đây là thiết kế nổi tiếng theo phong cách thuở xưa, mấy năm gần đây, dây chuyền này liên tục trở thành trào lưu, loại thiết kế này, càng làm toát lên vẻ đẹp vĩnh cửu. Dung Ân đối với dây chuyên này cũng không có gì xa lạ, một lần cô từng xem nó là bảo bối, chính là hai năm trước, Diêm Việt ở trên núi tự tay đeo lên cho cô. Hôm nay, nó giống như là một phế phẩm bị ném ở bên chân. Dung Ân cúi người xuống, đem dây chuyền nhặt lên, “Anh dựa vào cái gì lục lọi đồ của tôi? Anh tại sao đem nó lấy ra, Nam Dạ tước, đây là Diêm Việt tặng cho tôi, chính tôi quí trọng còn không kịp, anh tại sao phải….” Nửa câu sau cô muốn nói lại bị ket ở cổ họng, cô thấy anh sắc mặt tái nhợt đứng lên, cặp mắt hung ác nham hiểm, điên cuồng không dứt,sâu như đáy hồ thâm thúy gần như u ám,làm người khác run rẩy, “Em mở mắt mà nhìn cho rõ ràng, đây là tôi vì em mà chọn, phía trên còn nhãn chưa gỡ, Dung Ân, chẳng lẽ trong mắt của em chỉ có hắn sao? Rõ ràng khác biệt như vậy, em cũng xem thường không nhìn qua sao? Kiểu dáng mặc dù giống nhau, nhưng nhìn kỹ phía dưới, quả thật không giống thứ mà Diệm Việt tặng. Dung Ân rất nhanh cầm giây chuyền trong tay, con ngươi nhàn nhạt rũ xuống, đầu cũng cuối xuống theo. Nam Dạ Tước bước nhanh vọt tới trước mặt cô, nhanh tay giật lấy dây chuyền, lúc kéo đứt, mặt dây chuyền hình cỏ 3 lá rơi trên mặt đất. Dường như, mỗi lần anh tặng đồ cho cô, không phải là bị cô phá hủy cũng là do chính tay anh hủy. Dây chuyền mảnh khảnh ghìm chặt da thịt, Dung Ân cảm thấy lòng bàn tay giống như sắp nát. Nam Dạ Tước chế trụ cổ tay của cô, dùng sức đem cô túm lên lầu, lúc Dung Ân bị kéo lên cầu thang, dép bên chân phải vứt rơi ở bên cạnh, cô vội vàng kéo lan can, Nam Dạ Tược nghiêng mặt rất kinh khủng, sắc mặt không khác gì với đêm đó, thật giống như Nam Dạ Tước ác ma vừa trở về rồi, “Anh muốn làm cái gì? Buông!” Anh thấy cô không chịu đi tới , cánh tay dài liền thu lại, nắm cả thắt lưng sau của Dung Ân đem cả người cô nhấc lên, anh cơ hồ là khiêng cô đưa và phòng ngủ, thân thể cao to tới gần giường lớn về sau, đem cô ném sang một bên.
/163
|