Chương 116 (p2) Sắc mặt Nam Dạ Tước chìm xuống hung ác, đáy mắt thâm thúy giống như dòng nước xiết hiện lên, “Chuyện khi nào?” “Không, Tước, anh chớ tin tưởng lời bọn họ nói, Bùi công tử, tôi đắc tội anh khi nào sao? Khiến cho anh trăm phương ngàn kế đối phó tôi như vậy…” Bùi Lang biết thế lực Hạ gia, nhưng hắn cũng không để vào trong mắt, “Không phải sao? Ngay lúc đó công nhân hình như là thủ hạ của trưởng phòng Hạ đúng không? Bọn họ rất phối hợp, còn giúp tôi khóa trái cửa …” Giọng nói, muốn bao nhiêu mập mờ liền có bấy nhiêu… Nam Dạ Tước nắm chặt cốc rượu, ngón giữa phát ra tiếng ma sát, anh khẽ nheo hai mắt lại, Bùi Lang biết anh đã bị chọc giận, nơi này là nơi công cộng, không thích hợp đánh nhau, “Bất quá, cũng coi như cô ấy là người phụ nữ có bản lĩnh, tình nguyện nhảy lầu cũng không đáp ứng cùng tôi, lúc ấy thật đúng là hiểm, nếu không phải tôi kịp thời bắt được cô ấy…, cô ấy thật từ lầu hai trực tiếp nhảy xuống, thế nào, chuyện này cô ấy không có nói cho anh biết sao?” Hạ Phi Vũ lắc đầu, nước mắt đã tràn ra hốc mắt, cô không nghĩ tới Bùi Lang sẽ đâm cô một nhát, “Bùi công tử, cơm có thể ăn lung tung, nói cũng không thể nói loạn.” “Anh chỉ cần hỏi một chút những công nhân kia, không phải rõ ràng sao?” “Anh nói cho tôi biết những thứ này, mục đích là cái gì? ” Nam Dạ Tước không có tức giận, cũng là đổi loại thái độ nói chuyện, “Bùi công tử cũng không giống như là cái loại người có mang thiện tâm này”. Bùi Lang nghe vậy, không giận mà cười, “Nguyên nhân à, nói ra cũng rất đơn giản, tôi xem trọng người phụ nữ của anh, từ trước kia đến bây giờ vẫn luôn là vậy, Tước thiếu nếu không thể bảo vệ tốt cô ấy, chi bằng, đem cô ấy nhường lại cho tôi như thế nào?” Nam Dạ Tước cười lạnh, con ngươi đen láy lạnh băng, Bùi Lang cầm chén rượu cùng anh đứng đối mặt, khí thế không hề thua anh, đầu lưỡi người đàn ông chống đỡ hạ khóe miệng, cười ra tiếng, “Thì ra là Bùi công tử còn có cái sở thích lấy người phụ nữ đã qua tay người khác.” Bùi Lang gương mặt tuấn tú giương cười, “Phụ nữ cùng rượu giống nhau, càng thuần càng thơm.” Hai người ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn không có nhìn thấy sắc mặt Hạ Phi Vũ đã trắng bệch, Nam Dạ Tước đem chén rượu thả vào trên tay bồi bàn, bước đi ra sân thượng. “Tước, anh chờ em một chút, hãy nghe em nói…” Bùi Lang hai mắt hàm chứa thâm ý nhìn bóng lưng hai người, Tiêu Hinh hé ra khuôn mặt tinh sảo khẽ giơ lên, trong con ngươi, ánh sáng đang lóe lên, người đàn ông nhấp rượu, “Cô nói, có thật không?” “Bùi công tử, anh không chỉ một lần hỏi tôi như thế”, Tiêu Hinh đi tới kéo cánh tay hắn, “Chúng ta đi thôi.” Bên trong đôi mắt người phụ nữ đau thương không lừa được người, Bùi Lang lắc đầu, Hạ Phi Vũ này, làm ra nghiệt còn không ít. Nam Dạ Tước không còn kịp đợi đến dạ tiệc kết thúc liền đi ra khỏi khách sạn, Hạ Phi Vũ kéo lên làn váy theo sát ở phía sau, nước mắt làm ướt mặt, người đàn ông đi rất nhanh, gió lạnh thổi lên một góc Tây phục của anh, tiếng giầy cao giẫm chói tai, cô chăm chú đuổi theo, “Tước, Tước… ” lần này thật không giống với lúc trước, anh đi nhanh như vậy, ngay cả quay đầu nhẫn nại đợi cô cũng không có, Hạ Phi Vũ một tấc cũng không rời nóng lòng bước nhanh hơn, lại không nghĩ trẹo chân, cả người mới ngã xuống đất, đầu gối cũng bị trày xước. Dáng vẻ cao lớn rắn rỏi của Nam Dạ Tước càng đi càng xa, cô ta thử mấy lần muốn đứng lên, nhưng vết thương trên đầu gối đau nhói làm cô ta ngã ngồi trở về, Nam Dạ Tước lái xe trở lại trước mặt Hạ Phi Vũ, anh đạp thắng xe, sắc mặt như trước lạnh lùng hướng về phía ngoài cửa sổ xe, “Không ngờ rằng, sau lưng tôi cô lại làm nhiều chuyện mờ ám như vậy”. “Tước, anh đừng nghe bọn họ, em…” “Tôi không gọi điện thoạichứng thực cái gì, cô nên biết, nếu tôi muốn tra ra…, cho dù chuyện này chôn bao sâu cũng sẽ đem nó đào lên, Phi Vũ… ” người đàn ông như là báo đi săn con ngươi nhạy cảm liếc hướng về phía cô, Nam Dạ Tước cười lạnh , “Coi như, cánh tay từng là của tôi này nên sớm chém đi rồi, hôm nay cũng không còn gì để dây dưa thêm nữa, cho dù tôi đã từng thiếu nợ cô, nhưng sau này, đừng lại kiếm chuyện với Dung Ân nữa, cô ấy là người cô không thể đụng , biết không?” Giọng anh bình thản, nhưng ẩn chứa hung ác nham hiểm, Hạ Phi Vũ một chữ cũng sẽ nghe lọt vào không thể không hiểu, “Anh cũng tin phải không?” “Cũng trách tôi, để cô tự tung tự tác.” Người đàn ông khởi động xe, Hạ Phi Vũ thấy thế, hai tay khẩn trương kéo cửa xe của anh, “Tước, nếu không phải anh không để em ở bên cạnh, em cũng sẽ không làm những chuyện kia, Tiêu Hinh, Dung Ân, còn có nhiều phụ nữ như vậy, anh đối đãi với em, tại sao không thể giống như đối đãi với bọn họ như vậy?” “Cho nên, cô đã nghĩ ra cách này để làm cho tôi sớm chán ghét bọn họ?” “Em không có, thật không có… ” Hạ Phi Vũ liều chết không thừa nhận. Nam Dạ Tước ngón tay gõ vô lăng mấy cái, “Thuốc của Dung Ân, đúng là bị đổi, có thể ra vào Ngự Cảnh Uyển, cũng chỉ có cô”. Hạ Phi Vũ hiểu rõ tính người đàn ông này, hai tay của cô gắt gao cầm cửa xe, “Nhưng là, … Dung Ân cô ta cũng không có mang thai mà, hơn nữa cô ta bây giờ còn đang bên cạnh anh, cho nên, cho nên… “ Trong mắt Nam Dạ Tước xuất hiện một ánh nhìn lạnh thấu xương, ban đầu anh để cho Vương Linh che giấu chuyện này, cho nên, Hạ Phi Vũ cũng không biết Dung Ân mang thai, anh thu hồi ánh mắt lại, chợt đạp chân ga. Xe thể thao kêu gào mấy cái rồi liền cấp bách muốn xông ra, Hạ Phi Vũ tránh né không kịp, hung hăng té trên mặt đất, chật vật không chịu nổi. Xuyên thấu qua kính chiếu hậu, người đàn ông chẳng qua là lơ đãng ngó lại, anh mở ra mui xe, để cho toàn bộ gió lạnh thôi vào. Người phụ nữ cúi trên mặt đất khóc dữ dội, Nam Dạ Tước nói ra những lời như vậy, đối với cô mà nói, thật không có gì tàn nhẫn hơn. Thử nghĩ xem Hạ Phi Vũ yêu anh lâu như vậy, cuối cùng đổi lấy, vẫn là bị hất ra không chút nào thương tiếc, không có gì so sánh với Nam Dạ Tước đối với cô chán ghét tàn khốc hơn. Lái xe trở lại Ngự Cảnh Uyển, Dung Ân đang ngồi ở trên ban công, trong thư phòng tìm khắp vẫn không có tìm được CD.. Nam Dạ Tước đem xe dừng hẳn, sau đi vào trong nhà, lúc ngẩng đầu nhìn qua ban công, con ngươi anh hơi nheo lại, nhìn về Dung Ân, những bực tức kia dường như cũng dịu đi.
/163
|