Nàng ngữ khí là khẳng định.
Không biết vì sao, nghe được Sương Sương nói trắng ra ý đồ của hắn đến đây, trong lòng Tiêu Đình Hạo lại có chút không thoải mái.
Hôn ước này là Tiên hoàng cùng Ngoại công Sương Sương định ra. Hai người bọn họ xem như là bạn thân, Tôn gia cũng đang thời kỳ huy hoàng, lúc ấy Bạch Sương Sương vừa mới sinh ra, Tiên hoàng liền nói, làm cho nàng tương lai gả cho hoàng tử ưu tú nhất làm phi, chờ sau khi hoàng tử kế thừa đại thống, nàng chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nhưng Ngoại công Sương Sương lại lo lắng cháu gái bảo bối sẽ không thích cuộc sống trong cung, vì thế Tiên hoàng lại xác minh, nếu nàng không đồng ý hôn sự, như vậy liền theo ý tứ của nàng, để cho nàng chính lựa chọn hoàng tử. Cũng không nghĩ, khi Bạch Sương Sương mới năm tuổi, Tôn gia xuống dốc, mẫu thân của nàng cũng vì hậm hực mà chết, hơn nữa Tiên hoàng chết bệnh, lúc ấy cũng không vì nàng đính hôn, hôn ước này tự nhiên cũng không có người nhắc lại. Thời điểm trước, hoàng đế bỗng nhiên nhớ lại trong di chiếu từng nhắc tới một chuyện hôn ước, thế mới đem Bạch Sương Sương triệu tiến cung, hỏi ý tứ của nàng.
Trước mắt, trong đám con cháu, hắn vừa lòng nhất là Tiêu Đình Hạo, đem Sương Sương hứa cho hắn, trong thâm ý tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Tiêu Đình Hạo thế nhưng kiên quyết cự tuyệt cưới Bạch Sương Sương, điều này làm hắn khó xử. Hắn mặc dù yêu thương đứa con này, bất quá, hết thảy cũng chỉ có thể dựa theo di chỉ Tiên hoàng mà làm.
Tiêu Đình Hạo là hạ kiên quyết muốn cự hôn ước, mà Bạch Sương Sương mới mười bảy tuổi cũng là ái mộ hắn, hắn cũng là biết được. Lần này tự mình đến thương lượng việc này với nàng, làm cho nàng gật đầu đồng ý, trong lòng có bao nhiêu xin lỗi nàng.
Đương nhiên, người Bạch phủ không có nói cho hắn chuyện Bạch Sương Sương bị thương tối hôm qua.
“Là” Tiêu Đình Hạo trầm giọng nói, con ngươi đen thâm thúy “Bổn vương lần này đến, đúng là vì….”
“Ngươi không cần phải nói” Sương Sương giơ tay lên, đánh gãy lời nói của hắn, Tiêu Đình Hạo không rõ ý này, mà những người khác trong Bạch phủ lại nghĩ đến nàng sẽ cự tuyệt. Dù sao, Bạch Sương Sương tâm nghi Hạo vương, người trong kinh thành ai ai cũng biết.
Bạch Vân Tịch đôi mi thanh tú nhanh nhíu lại, ánh mắt luôn luôn dừng lại trên người Sương Sương cùng Hạo vương, Bạch Vân Mạt thấy nàng như vậy, liền đứng ở bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cho nàng dũng khí, Bạch Vân Tịch miễn cưỡng nở ra một chút tươi cười.
Nàng sẽ không thua!
Sẽ không!
Nghiền ngẫm quét ánh mắt nhìn mọi người sắc mặt không ngừng biến hóa, Sương Sương môi gợi lê mỉm cười tà mị, ở dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, môi đỏ mọng khẽ mở.
Không biết vì sao, nghe được Sương Sương nói trắng ra ý đồ của hắn đến đây, trong lòng Tiêu Đình Hạo lại có chút không thoải mái.
Hôn ước này là Tiên hoàng cùng Ngoại công Sương Sương định ra. Hai người bọn họ xem như là bạn thân, Tôn gia cũng đang thời kỳ huy hoàng, lúc ấy Bạch Sương Sương vừa mới sinh ra, Tiên hoàng liền nói, làm cho nàng tương lai gả cho hoàng tử ưu tú nhất làm phi, chờ sau khi hoàng tử kế thừa đại thống, nàng chính là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ. Nhưng Ngoại công Sương Sương lại lo lắng cháu gái bảo bối sẽ không thích cuộc sống trong cung, vì thế Tiên hoàng lại xác minh, nếu nàng không đồng ý hôn sự, như vậy liền theo ý tứ của nàng, để cho nàng chính lựa chọn hoàng tử. Cũng không nghĩ, khi Bạch Sương Sương mới năm tuổi, Tôn gia xuống dốc, mẫu thân của nàng cũng vì hậm hực mà chết, hơn nữa Tiên hoàng chết bệnh, lúc ấy cũng không vì nàng đính hôn, hôn ước này tự nhiên cũng không có người nhắc lại. Thời điểm trước, hoàng đế bỗng nhiên nhớ lại trong di chiếu từng nhắc tới một chuyện hôn ước, thế mới đem Bạch Sương Sương triệu tiến cung, hỏi ý tứ của nàng.
Trước mắt, trong đám con cháu, hắn vừa lòng nhất là Tiêu Đình Hạo, đem Sương Sương hứa cho hắn, trong thâm ý tự nhiên là không cần nói cũng biết.
Nhưng mà hắn không nghĩ tới, Tiêu Đình Hạo thế nhưng kiên quyết cự tuyệt cưới Bạch Sương Sương, điều này làm hắn khó xử. Hắn mặc dù yêu thương đứa con này, bất quá, hết thảy cũng chỉ có thể dựa theo di chỉ Tiên hoàng mà làm.
Tiêu Đình Hạo là hạ kiên quyết muốn cự hôn ước, mà Bạch Sương Sương mới mười bảy tuổi cũng là ái mộ hắn, hắn cũng là biết được. Lần này tự mình đến thương lượng việc này với nàng, làm cho nàng gật đầu đồng ý, trong lòng có bao nhiêu xin lỗi nàng.
Đương nhiên, người Bạch phủ không có nói cho hắn chuyện Bạch Sương Sương bị thương tối hôm qua.
“Là” Tiêu Đình Hạo trầm giọng nói, con ngươi đen thâm thúy “Bổn vương lần này đến, đúng là vì….”
“Ngươi không cần phải nói” Sương Sương giơ tay lên, đánh gãy lời nói của hắn, Tiêu Đình Hạo không rõ ý này, mà những người khác trong Bạch phủ lại nghĩ đến nàng sẽ cự tuyệt. Dù sao, Bạch Sương Sương tâm nghi Hạo vương, người trong kinh thành ai ai cũng biết.
Bạch Vân Tịch đôi mi thanh tú nhanh nhíu lại, ánh mắt luôn luôn dừng lại trên người Sương Sương cùng Hạo vương, Bạch Vân Mạt thấy nàng như vậy, liền đứng ở bên người nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, cho nàng dũng khí, Bạch Vân Tịch miễn cưỡng nở ra một chút tươi cười.
Nàng sẽ không thua!
Sẽ không!
Nghiền ngẫm quét ánh mắt nhìn mọi người sắc mặt không ngừng biến hóa, Sương Sương môi gợi lê mỉm cười tà mị, ở dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, môi đỏ mọng khẽ mở.
/59
|