Mắt thấy Sương Sương nhưng lại chủ động quan tâm Tiêu Diệc Tuyên, Tiêu Hàn Lâm mày ninh càng nhanh, mâu quang nghiêng đi, âm trầm trừng mắt nhìn nàng một cái. Nữ nhân này đầu óc vào nước sao? Hắn ra vẻ ánh tuấn tiêu soái như vậy, thân phận tôn quí, vương gia tiền đồ quang minh không cần, lại cố tình đi cùng cái ma ốm sống không được vài năm!
Đây không phải rõ ràng là đánh vào mặt hắn sao?!
Hắn bước vài bước, vừa định kêu Tiêu Diệc Tuyên cùng tiến lên lầu, ai ngờ gã sai vặt quý phủ chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, làm như đã xảy ra chuyện gì lớn “Vương…. Vương gia”
Tiêu Hàn Lâm thần sắc nhất bẩm “Chuyện gì?”
Gã sai vặt suyễn khẩu khí, vừa nghe thanh âm này chỉ biết Tiêu Hàn Lâm lúc này tâm tình không tốt, còn muốn nói chuyện mà mình muốn nói, không khỏi do dự, Tiêu Hàn Lâm càng thêm phiền chán “Nói!” một chữ, lực chấn mười phần.
“Hồi vương gia, Liễu sườn phi cùng Từ sườn phi….Đã bắt đầu đến đây” Gã sai vặt nói xong liền bắt đầu đứng sang một bên, nơm nớp lo sợ chờ Lâm vương phản ứng.
Tiêu Hàn Lâm không hờn giận mị mâu, hàn khí xung xoay xung quanh người, hai nữ nhân này, thật đúng là biết chọn thời gian!
Liễu sườn phi lại mang bầu, hắn lại không thể không trở về, dù sao, đây là con nối dòng thứ nhất của hắn.
“Diệc Tuyên, quý phủ còn có việc, ta đi về trước, ngày khác lại tụ” Hắn đem tay vỗ vô trên vai Tiêu Diệc Tuyên, giống như là huynh trưởng, Tiêu Diệc Tuyên mỉm cười đáp lại “Liền y như hoàng huynh nói”
Tiêu Hàn Lâm vuốt cằm, tiện đà nhìn Sương Sương, mâu quang thâm trầm mà cường thế “Bạch tiểu thư, lần sau gặp lại!”
Sương Sương nhướng mày, lúm đồng tiền như hoa “Ta càng thích, sau không gặp lại”
Tiêu Hàn Lâm sắc mặt chợt tối tăm, hắn thật sâu nhìn vào mắt Sương Sương, hừ lạnh một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi, vài tùy tùng phía sau cũng hướng Tiêu Diệc Tuyên hành lễ rồi cũng lập tức đi theo.
Đây không phải rõ ràng là đánh vào mặt hắn sao?!
Hắn bước vài bước, vừa định kêu Tiêu Diệc Tuyên cùng tiến lên lầu, ai ngờ gã sai vặt quý phủ chạy đến, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, làm như đã xảy ra chuyện gì lớn “Vương…. Vương gia”
Tiêu Hàn Lâm thần sắc nhất bẩm “Chuyện gì?”
Gã sai vặt suyễn khẩu khí, vừa nghe thanh âm này chỉ biết Tiêu Hàn Lâm lúc này tâm tình không tốt, còn muốn nói chuyện mà mình muốn nói, không khỏi do dự, Tiêu Hàn Lâm càng thêm phiền chán “Nói!” một chữ, lực chấn mười phần.
“Hồi vương gia, Liễu sườn phi cùng Từ sườn phi….Đã bắt đầu đến đây” Gã sai vặt nói xong liền bắt đầu đứng sang một bên, nơm nớp lo sợ chờ Lâm vương phản ứng.
Tiêu Hàn Lâm không hờn giận mị mâu, hàn khí xung xoay xung quanh người, hai nữ nhân này, thật đúng là biết chọn thời gian!
Liễu sườn phi lại mang bầu, hắn lại không thể không trở về, dù sao, đây là con nối dòng thứ nhất của hắn.
“Diệc Tuyên, quý phủ còn có việc, ta đi về trước, ngày khác lại tụ” Hắn đem tay vỗ vô trên vai Tiêu Diệc Tuyên, giống như là huynh trưởng, Tiêu Diệc Tuyên mỉm cười đáp lại “Liền y như hoàng huynh nói”
Tiêu Hàn Lâm vuốt cằm, tiện đà nhìn Sương Sương, mâu quang thâm trầm mà cường thế “Bạch tiểu thư, lần sau gặp lại!”
Sương Sương nhướng mày, lúm đồng tiền như hoa “Ta càng thích, sau không gặp lại”
Tiêu Hàn Lâm sắc mặt chợt tối tăm, hắn thật sâu nhìn vào mắt Sương Sương, hừ lạnh một tiếng liền phẩy tay áo bỏ đi, vài tùy tùng phía sau cũng hướng Tiêu Diệc Tuyên hành lễ rồi cũng lập tức đi theo.
/59
|