Chẳng lẽ thời đại này còn có người sống như Lôi Phong, làm chuyện tốt không lưu danh?
“Tiểu thư, có cái gì không đúng sao?” Tử Diên nhỏ giọng hỏi.
Đương nhiên không đúng! Sương Sương trong lòng nói một câu.
Tinh mâu híp lại, Sương Sương nhìn ra cửa, thân ảnh thủy mặc sắc lại hiện lên trước mắt
Sẽ không là hắn.
Tiêu Diệc Tuyên thân thể nhược như vậy, đều khụ đến xuất huyết, không có khả năng trễ như vậy còn ở bên ngoài, cũng đồng dạng không lý do cứu nàng lại dấu mặt.
Như vậy, sẽ là ai đây?
——–
Lâm Vương phủ.
Quản gia ở cửa nhìn đã lâu, rốt cục đợi được Tiêu Hàn Lâm trở về, vừa thấy hắn, tựa như thấy cứu tinh.
“Vương gia, ngài đã trở lại, Liễu Sườn phi cùng Từ Sườn phi, các nàng…”
“Các nàng hiện tại ở đâu?” Tiêu Hàn Lâm sắc mặt tối tăm, thanh âm càng lãnh đến dọa người, quản gia vội vàng xoay người gần chín mươi độ, kinh sợ nói: “Đều ở trong phòng Liễu Sườn phi”
Lỗ mũi Tiêu Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng, bước chân đi đến phòng Liễu Sườn phi, người ở phía sau cũng chạy theo.
“Vương gia, ngài rốt cục đã trở lại” Liễu sườn phi mắt sắc liền thấy Tiêu Hàn Lâm, nàng ủy khuất vô hạn đứng lên, bất chấp nha hoàn nâng lên liền hướng hắn chạy chậm qua. Từ sườn phi ở trong phòng nghe thấy hai chữ “Vương gia”, nhất thời cả người cứng đờ, nàng đứng lên, đi tới cửa, hướng Tiêu Hàn Lâm hành lễ, nhưng Tiêu Hàn Lâm căn bản ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng một cái.
Liễu sườn phi bụng sắp 4 tháng, mặc bộ váy thùng thình, không thế nào xem ra. Mâu quang đảo qua bụng nàng, Tiêu Hàn Lâm thấy nàng liều lĩnh như vậy, không khỏi nhíu mày “Bổn vương đã muốn miễn ngươi hành lễ, ngươi ở trong phòng ngồi là tốt rồi, chạy đến làm cái gì?”
Nửa bên mặt Liễu sườn phi mở hồ có thể cảm thấy được một cái dấu tay, hốc mắt nàng đỏ bừng, bao hàm nước mắt trong suốt, mắt thấy mặt Tiêu Hàn Lâm bình tĩnh, ngữ khí cũng mang theo lãnh ý, nàng cúi đầu, cắn môi: “Vương gia, là thiếp thân sai rồi…”
Còn chưa nói xong, nàng liền nghẹn ngào lên, muốn nói câu kế tiếp nhưng lại nghẹn trong họng. Mỹ nhân khóc như mây như mưa, cũng đủ thấy, đủ để khiến nam nhân muốn bảo hộ, đáy mắt Tiêu Hàn Lâm hờn giận cũng lui vài phấn, thanh âm hắn nhu hòa , tay nắm cằm của nàng, nhìn ánh mắt nàng đỏ bừng, hỏi: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”
Liễu sườn phi ủy khuất hấp hấp cái mũi, sụt sịt nói: “Kỳ thật… đều là lỗi của thiếp thân, là nha hoàn bên người thiếp thân không cẩn thận làm đổ thuốc bổ tỷ tỷ đôn, nhưng mà, thiêp thân có hương tỷ tỷ xin lỗi, nhưng mà tỷ tỷ nàng…. Nàng nói…”
“Nói cái gì?” Mâu quang lạnh như băng thản nhiên lướt qua khuôn mặt trắng bệch của người đứng cạnh cửa, Tiêu Hàn Lâm hỏi Liễu sườn phi.
“Tiểu thư, có cái gì không đúng sao?” Tử Diên nhỏ giọng hỏi.
Đương nhiên không đúng! Sương Sương trong lòng nói một câu.
Tinh mâu híp lại, Sương Sương nhìn ra cửa, thân ảnh thủy mặc sắc lại hiện lên trước mắt
Sẽ không là hắn.
Tiêu Diệc Tuyên thân thể nhược như vậy, đều khụ đến xuất huyết, không có khả năng trễ như vậy còn ở bên ngoài, cũng đồng dạng không lý do cứu nàng lại dấu mặt.
Như vậy, sẽ là ai đây?
——–
Lâm Vương phủ.
Quản gia ở cửa nhìn đã lâu, rốt cục đợi được Tiêu Hàn Lâm trở về, vừa thấy hắn, tựa như thấy cứu tinh.
“Vương gia, ngài đã trở lại, Liễu Sườn phi cùng Từ Sườn phi, các nàng…”
“Các nàng hiện tại ở đâu?” Tiêu Hàn Lâm sắc mặt tối tăm, thanh âm càng lãnh đến dọa người, quản gia vội vàng xoay người gần chín mươi độ, kinh sợ nói: “Đều ở trong phòng Liễu Sườn phi”
Lỗ mũi Tiêu Hàn Lâm hừ lạnh một tiếng, bước chân đi đến phòng Liễu Sườn phi, người ở phía sau cũng chạy theo.
“Vương gia, ngài rốt cục đã trở lại” Liễu sườn phi mắt sắc liền thấy Tiêu Hàn Lâm, nàng ủy khuất vô hạn đứng lên, bất chấp nha hoàn nâng lên liền hướng hắn chạy chậm qua. Từ sườn phi ở trong phòng nghe thấy hai chữ “Vương gia”, nhất thời cả người cứng đờ, nàng đứng lên, đi tới cửa, hướng Tiêu Hàn Lâm hành lễ, nhưng Tiêu Hàn Lâm căn bản ngay cả liếc mắt cũng không nhìn nàng một cái.
Liễu sườn phi bụng sắp 4 tháng, mặc bộ váy thùng thình, không thế nào xem ra. Mâu quang đảo qua bụng nàng, Tiêu Hàn Lâm thấy nàng liều lĩnh như vậy, không khỏi nhíu mày “Bổn vương đã muốn miễn ngươi hành lễ, ngươi ở trong phòng ngồi là tốt rồi, chạy đến làm cái gì?”
Nửa bên mặt Liễu sườn phi mở hồ có thể cảm thấy được một cái dấu tay, hốc mắt nàng đỏ bừng, bao hàm nước mắt trong suốt, mắt thấy mặt Tiêu Hàn Lâm bình tĩnh, ngữ khí cũng mang theo lãnh ý, nàng cúi đầu, cắn môi: “Vương gia, là thiếp thân sai rồi…”
Còn chưa nói xong, nàng liền nghẹn ngào lên, muốn nói câu kế tiếp nhưng lại nghẹn trong họng. Mỹ nhân khóc như mây như mưa, cũng đủ thấy, đủ để khiến nam nhân muốn bảo hộ, đáy mắt Tiêu Hàn Lâm hờn giận cũng lui vài phấn, thanh âm hắn nhu hòa , tay nắm cằm của nàng, nhìn ánh mắt nàng đỏ bừng, hỏi: “Vừa rồi phát sinh chuyện gì?”
Liễu sườn phi ủy khuất hấp hấp cái mũi, sụt sịt nói: “Kỳ thật… đều là lỗi của thiếp thân, là nha hoàn bên người thiếp thân không cẩn thận làm đổ thuốc bổ tỷ tỷ đôn, nhưng mà, thiêp thân có hương tỷ tỷ xin lỗi, nhưng mà tỷ tỷ nàng…. Nàng nói…”
“Nói cái gì?” Mâu quang lạnh như băng thản nhiên lướt qua khuôn mặt trắng bệch của người đứng cạnh cửa, Tiêu Hàn Lâm hỏi Liễu sườn phi.
/59
|