Trong phòng VIP tại Dạ Long, Lý Kì Hàn cùng Diệp Mi ngồi đối diện nhau. Hai người không ai nói lời nào.
Mặc Ngộ đứng đằng sau cũng bị áp lực bởi cuộc đấu mắt nảy lửa giữa hai người.
Diệp Mi nhấc nhẹ tay lên. Mặc Ngộ tự hiểu liền rời ra ngoài để không gian lại cho hai người.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Diệp Mi liền nâng ly rượu lên uống một hớp. Khí thế tao nhã toả ra cảm giác bức người vô cùng.
"Quan phu nhân có gì chỉ bảo, xin hãy tự nhiên."
Diệp Mi nhìn xoáy vào ánh mắt của Lý Kì Hàn khiến bà cũng có chút run sợ. Cô xem ra đã bộc lộ khí thế thật của bản thân mình. Khuôn mặt không cảm xúc.
Lý Kì Hàn ho khan mấy tiếng rồi cố gắng giữ bình tĩnh bản thân mình.
"Bác đã nghe qua chuyện của Dục Nam. Cũng có nghe nói cháu đã nuôi lớn con trai của nó."
Diệp Mi bừng bừng nhìn lên Lý Kì Hàn.
"Dục Khiêm là con trai của tôi, không liên quan gì đến Quan gia cả."
"Không liên quan là không liên quan thế nào được. Nó là cháu đích tôn của Quan gia. Bác xin cháu hãy để Quan gia tiếp tục nuôi thằng bé. Cháu có thể sang thăm thằng bé bất cứ lúc nào mà."
Diệp Mi giận giữ đứng lên, ly rượu trong tay bị cô bóp chặt đến nỗi vỡ tanh bành. Tiếng vỡ choang làm vang động đến bên ngoài. Lý Kì Hàn hoảng hốt hét lên.
Mặc Ngộ từ bên ngoài lao vào, tay lăm lăm súng.
Tay Diệp Mi toàn máu là máu. Ánh mắt hằn lên muôn van tia máu. Cô định lao đến chỗ Lý Kì Hàn liền bị Mặc Ngộ đứng chặn lại.
"Lão đại, hãy bình tĩnh lại đi ạ."
Diệp Mi quay người hít sâu. Khuôn mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Cô quay lại nhìn thẳng vào Lý Kì Hàn.
"Bà thử động một ngón tay đến Dục Khiêm xem. Tôi sẽ không kiêng nể bất cứ ai mà bóp chết bà."
Nói xong Diệp Mi bỏ đi. Mặc Ngộ liền theo xong cô rời đi.
Dục Nam đang họp tại công ti. Trong lòng anh có chút lo lắng không biết mẹ và Diệp Mi nói chuyện ra sao.
Hùng Kiện từ ngoài vào. Anh ghé sát vào tai Dục Nam nói gì đó. Ngay lúc đó, mặt Dục Nam liền đen.
"Kết thúc cuộc họp."
Dục Nam vội vàng đi ra. Anh vội vào thang máy xuống tầng trệt. Chiếc thang vừa kêu "tinh" một tiếng, anh đã lao ra. Hùng Kiện đằng sau cũng hớt hải đi theo. Trên đại sảnh, bao nhiên nhân viên ngơ ngác nhìn tổng giám đốc ngày thường lạnh lùng mà bây giờ hớt hơ hớt hải.
Anh lên xe cùng lúc với Hùng Kiện leo được vào ghế lái.
"Chuyện là thế nào mà đến nông nỗi mẹ tôi bị doạ đến phát hoảng ngồi bệt xuống đất."
"Nhân viên cũng không biết thế nào. Chỉ thấy Lâm tiểu thư đi ra với tâm trạng xấu. Còn vệ sĩ vào đến nơi thì Quan phu nhân không chịu nói gì. Bà hoảng loạn không chịu đi đâu, ngồi lì trong phòng."
Dục Nam tháo lỏng cà vạt, nhắm mắt thả lỏng cơ thể.
Anh không rảnh hơi để suốt ngày phải đi giải quyết chuyện như thế đâu. Công việc còn đang trồng trất kia kìa.
Chiếc xe đỗ kịch lại trước quán Dạ Long. Dục Nam xuống xe, đi thẳng vào trong.
Lý Kì Hàn đang thất thần ngồi trên ghế. Dưới đất gần đó là mảnh thuỷ tinh rơi lả tả từ cốc rượu mà Diệp Mi bóp vỡ.
Dục Nam liền quỳ xuống trước mặt mẹ. Lý Kì Hàn nhìn thấy anh vội vàng ôm chặt lấy.
Dục Nam không có thời gian để ôm ấp lúc này. Anh nắm lấy hai bả vai của Lỳ Kì Hàn.
"Mẹ, mẹ nói gì với cô ấy?"
"Mẹ, mẹ... Mẹ chỉ bảo cô ta, cô ta giao lại con..con trai của con về Quan gia nuôi thôi mà. Đó cũng đâu phải yêu cầu quá đáng gì đâu. Thằng bé là đích tôn của Quan gia, nó phải để Quan gia nuôi nấng chứ."
Dục Nam nghe mẹ nói vậy liền thất kinh.
"Mẹ bảo cái gì cơ!? Mẹ bảo cô ấy giao Dục Khiêm ra á!! Khỉ thật. Mẹ làm cái quái gì vậy."
"Mẹ, mẹ..có làm gì sai đâu. Sao cả con cũng thế!? Cô ta còn đe doạ giết mẹ nữa cơ."
Dục Nam giận giữ đứng lên. Ngừoi anh lo bây giờ không phải Diệp Mi mà chính là mẹ mình. Diệp Mi nói là sẽ làm. Nếu cứ vậy chắc Lý Kì Hàn cũng chẳng bao giờ gặp được cháu trai nữa.
Mặc Ngộ đứng đằng sau cũng bị áp lực bởi cuộc đấu mắt nảy lửa giữa hai người.
Diệp Mi nhấc nhẹ tay lên. Mặc Ngộ tự hiểu liền rời ra ngoài để không gian lại cho hai người.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Diệp Mi liền nâng ly rượu lên uống một hớp. Khí thế tao nhã toả ra cảm giác bức người vô cùng.
"Quan phu nhân có gì chỉ bảo, xin hãy tự nhiên."
Diệp Mi nhìn xoáy vào ánh mắt của Lý Kì Hàn khiến bà cũng có chút run sợ. Cô xem ra đã bộc lộ khí thế thật của bản thân mình. Khuôn mặt không cảm xúc.
Lý Kì Hàn ho khan mấy tiếng rồi cố gắng giữ bình tĩnh bản thân mình.
"Bác đã nghe qua chuyện của Dục Nam. Cũng có nghe nói cháu đã nuôi lớn con trai của nó."
Diệp Mi bừng bừng nhìn lên Lý Kì Hàn.
"Dục Khiêm là con trai của tôi, không liên quan gì đến Quan gia cả."
"Không liên quan là không liên quan thế nào được. Nó là cháu đích tôn của Quan gia. Bác xin cháu hãy để Quan gia tiếp tục nuôi thằng bé. Cháu có thể sang thăm thằng bé bất cứ lúc nào mà."
Diệp Mi giận giữ đứng lên, ly rượu trong tay bị cô bóp chặt đến nỗi vỡ tanh bành. Tiếng vỡ choang làm vang động đến bên ngoài. Lý Kì Hàn hoảng hốt hét lên.
Mặc Ngộ từ bên ngoài lao vào, tay lăm lăm súng.
Tay Diệp Mi toàn máu là máu. Ánh mắt hằn lên muôn van tia máu. Cô định lao đến chỗ Lý Kì Hàn liền bị Mặc Ngộ đứng chặn lại.
"Lão đại, hãy bình tĩnh lại đi ạ."
Diệp Mi quay người hít sâu. Khuôn mặt khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng. Cô quay lại nhìn thẳng vào Lý Kì Hàn.
"Bà thử động một ngón tay đến Dục Khiêm xem. Tôi sẽ không kiêng nể bất cứ ai mà bóp chết bà."
Nói xong Diệp Mi bỏ đi. Mặc Ngộ liền theo xong cô rời đi.
Dục Nam đang họp tại công ti. Trong lòng anh có chút lo lắng không biết mẹ và Diệp Mi nói chuyện ra sao.
Hùng Kiện từ ngoài vào. Anh ghé sát vào tai Dục Nam nói gì đó. Ngay lúc đó, mặt Dục Nam liền đen.
"Kết thúc cuộc họp."
Dục Nam vội vàng đi ra. Anh vội vào thang máy xuống tầng trệt. Chiếc thang vừa kêu "tinh" một tiếng, anh đã lao ra. Hùng Kiện đằng sau cũng hớt hải đi theo. Trên đại sảnh, bao nhiên nhân viên ngơ ngác nhìn tổng giám đốc ngày thường lạnh lùng mà bây giờ hớt hơ hớt hải.
Anh lên xe cùng lúc với Hùng Kiện leo được vào ghế lái.
"Chuyện là thế nào mà đến nông nỗi mẹ tôi bị doạ đến phát hoảng ngồi bệt xuống đất."
"Nhân viên cũng không biết thế nào. Chỉ thấy Lâm tiểu thư đi ra với tâm trạng xấu. Còn vệ sĩ vào đến nơi thì Quan phu nhân không chịu nói gì. Bà hoảng loạn không chịu đi đâu, ngồi lì trong phòng."
Dục Nam tháo lỏng cà vạt, nhắm mắt thả lỏng cơ thể.
Anh không rảnh hơi để suốt ngày phải đi giải quyết chuyện như thế đâu. Công việc còn đang trồng trất kia kìa.
Chiếc xe đỗ kịch lại trước quán Dạ Long. Dục Nam xuống xe, đi thẳng vào trong.
Lý Kì Hàn đang thất thần ngồi trên ghế. Dưới đất gần đó là mảnh thuỷ tinh rơi lả tả từ cốc rượu mà Diệp Mi bóp vỡ.
Dục Nam liền quỳ xuống trước mặt mẹ. Lý Kì Hàn nhìn thấy anh vội vàng ôm chặt lấy.
Dục Nam không có thời gian để ôm ấp lúc này. Anh nắm lấy hai bả vai của Lỳ Kì Hàn.
"Mẹ, mẹ nói gì với cô ấy?"
"Mẹ, mẹ... Mẹ chỉ bảo cô ta, cô ta giao lại con..con trai của con về Quan gia nuôi thôi mà. Đó cũng đâu phải yêu cầu quá đáng gì đâu. Thằng bé là đích tôn của Quan gia, nó phải để Quan gia nuôi nấng chứ."
Dục Nam nghe mẹ nói vậy liền thất kinh.
"Mẹ bảo cái gì cơ!? Mẹ bảo cô ấy giao Dục Khiêm ra á!! Khỉ thật. Mẹ làm cái quái gì vậy."
"Mẹ, mẹ..có làm gì sai đâu. Sao cả con cũng thế!? Cô ta còn đe doạ giết mẹ nữa cơ."
Dục Nam giận giữ đứng lên. Ngừoi anh lo bây giờ không phải Diệp Mi mà chính là mẹ mình. Diệp Mi nói là sẽ làm. Nếu cứ vậy chắc Lý Kì Hàn cũng chẳng bao giờ gặp được cháu trai nữa.
/69
|