Cuộc sống của tôi sau khi cưới cũng không có gì đặc biệt. Từ công ti cho đến bang phái đều bình thường. Tôi rút phần lớn người của mình ra khỏi hắc đạo. Còn công ti thì tôi giao lại phần lớn cho Dục Nhi cũng có chút góp phần của Dục Khiêm.
Dục Nam cũng đã về lại Quan gia. Mối quan hệ cha con dù không ruột thịt nhưng cũng đã hơn 30 năm của Quan Đức Phú và Dục Nam cũng được hàn gắn. Nhưng dù tôi có khuyên nhủ thế nào thì anh vẫn không chịu gặp mẹ. Tôi cũng đành bó tay.
Đám cưới nhỏ của chúng tôi vẫn bị lọt chút tin tức ra ngoài. Báo chí tốn không ít giấy mực. Ảnh chúng tôi ở chung nhà cũng bị bọn "chó săn" chụp được. Nhưng cả hai chúng tôi chẳng ai quan tâm lắm. Tôi hỏi Dục Nam tại sao anh không để báo chí im lặng chút. Tôi không muốn ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ. Anh vẫn ngồi trước máy tính, liếc nhìn tôi như sinh vật lạ.
"Em chưa gì đã muốn li thân rồi sao, chúng ta mới cưới chưa được bao lâu mà."
Tôi cạn lời không nói nổi nữa.
Tôi làm riêng một phòng vẽ trong ngôi nhà mới. Trong đó cất giữ rất nhiều tranh vẽ Dục Nam. Nhưng đều là những bức ảnh vui cười không mang chút gì phiền muộn. Cũng có một số bức tôi vẽ Dục Khiêm và Dục Mi nữa.
Căn nhà dạo này ngập tràn tiếng cười của Dục Mi. Con bé hiếu động vô cùng. Tôi không thể trị nổi nó. Nó chỉ nghe lời mỗi bố và anh trai nó thôi. Chẳng nhẽ chức danh mẹ của tôi lại bé nhỏ vậy sao
Có lần nó lục được thanh socola từ tủ lạnh rồi bôi ra khắp nhà từ bếp đến phòng ngủ. Tôi về đến nhà hốt hoảng nhìn cảnh tượng mà được con bé gọi là..ừm..."thế giới kẹo" kia. Tôi tức đến không nói nên lời, gọi điện cho Dục Nam. Anh chỉ nói đúng một câu.
"Cho nó nghịch, lát gọi người đến dọn."
Gọi xong tôi còn tức hơn. Tôi gọi tiếp cho ông anh trai của con bé.
"Con về trị con em gái con đi. Nó bôi đầy socola ra nhà rồi."
Nó tắt máy luôn mà không nói một lời. Tôi chắc tức hộc máu mà chết mất.
Không thể chịu nổi cái cảnh mình bị coi thường như vậy nữa. Tôi tức điên bỏ đi ra khỏi nhà. Tất nhiên tôi cũng chẳng đi đâu. Chỉ là lái xe ra bãi biển ngồi hóng gió chút thôi.
Mặt trời đã sắp lặn thì tôi bèn bật điện thoại tắt hết chế độ định vị. Bố con họ không có tôi một ngày xem sẽ ra sao.
Tôi ném giày và túi xách lại bãi cát rồi chân trần bước về phía biển. Làn nước lạnh phủ lên bàn chân tôi. Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai.
Bất chợt tôi lại nhớ đến mẹ. Tôi nhớ những ngày mẹ đưa tôi ra bãi biển vui đùa như vậy. Bà sẽ cầm dép cho tôi còn tôi sẽ đi những bước đi chập chững với cha. Mọi thứ thật đẹp.
Những cuộc gọi đổ liên tục trên chuông điện thoại của tôi. Tôi cố tình không nhấc máy. Tiếng "tinh" của tin nhắn vừa gửi đến. Tôi lôi điện thoại ra xem. Là của Dục Nam.
Nhớ ăn uống đầy đủ đừng bỏ bữa. Về sớm. Anh nhớ em.
Đọc được mấy dòng này bất giấc tôi thấy nhớ anh kinh khủng. Tôi quay về lấy điện thoại và túi xách bị vứt chỏng chơ trên cát. Tôi quay xe quay ngược về căn nhà đang có người đàn ông tôi yêu thương nhất trên đời.
Tôi ôm chầm lấy anh ngay khi nhìn thấy bóng lưng anh đang nhìn ra sân sau đợi tôi về.
"Bọn trẻ đâu rồi anh?"
Anh để tôi ôm vậy mà không quay người lại.
"Dục Khiêm mắng Dục Mi một trận lớn rồi làm con bé khóc thút thít. Lúc nãy thấy hai anh em cặm cụi lau dọn nhà. Chờ mãi không thấy em về, Dục Khiêm đưa Dục Mi đi ngủ rồi."
Tôi quay người nhìn căn nhà sạch bong, sống mũi cay cay. Phải chăng tôi còn trẻ con hơn cả lũ nhỏ? Hờn dỗi bỏ đi?
Anh quay người lại ôm lấy tôi.
"Em đã là mẹ rồi. Không phải với ai cũng có thể như thế được. Là anh thì em có thể nũng nịu. Nhưng với tụi nhỏ là chuyện khác. Chúng nó còn bé. Em đừng cư xử như vậy. Chúng không hiểu được đâu. Dục Khiêm tự lập từ trước đến nay em không phải chăm sóc nó nhiều nhưng Dục Mi khác. Con bé rất hiếu động nhưng cực kì nhạy cảm với mọi chuyện. Em phải biết đúng sai và làm gương cho con. Hứa với anh được không, học cách làm mẹ thật tốt."
"Em hứa."
Sáng hôm sau, tôi bị anh làm cho không xuống nổi giường. Anh thật quá đáng mà. Anh mắng cũng được nhưng sao làm cái trò thô bạo như vậy chứ. Biến thái, quá biến thái.
Dục Nam cũng đã về lại Quan gia. Mối quan hệ cha con dù không ruột thịt nhưng cũng đã hơn 30 năm của Quan Đức Phú và Dục Nam cũng được hàn gắn. Nhưng dù tôi có khuyên nhủ thế nào thì anh vẫn không chịu gặp mẹ. Tôi cũng đành bó tay.
Đám cưới nhỏ của chúng tôi vẫn bị lọt chút tin tức ra ngoài. Báo chí tốn không ít giấy mực. Ảnh chúng tôi ở chung nhà cũng bị bọn "chó săn" chụp được. Nhưng cả hai chúng tôi chẳng ai quan tâm lắm. Tôi hỏi Dục Nam tại sao anh không để báo chí im lặng chút. Tôi không muốn ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ. Anh vẫn ngồi trước máy tính, liếc nhìn tôi như sinh vật lạ.
"Em chưa gì đã muốn li thân rồi sao, chúng ta mới cưới chưa được bao lâu mà."
Tôi cạn lời không nói nổi nữa.
Tôi làm riêng một phòng vẽ trong ngôi nhà mới. Trong đó cất giữ rất nhiều tranh vẽ Dục Nam. Nhưng đều là những bức ảnh vui cười không mang chút gì phiền muộn. Cũng có một số bức tôi vẽ Dục Khiêm và Dục Mi nữa.
Căn nhà dạo này ngập tràn tiếng cười của Dục Mi. Con bé hiếu động vô cùng. Tôi không thể trị nổi nó. Nó chỉ nghe lời mỗi bố và anh trai nó thôi. Chẳng nhẽ chức danh mẹ của tôi lại bé nhỏ vậy sao
Có lần nó lục được thanh socola từ tủ lạnh rồi bôi ra khắp nhà từ bếp đến phòng ngủ. Tôi về đến nhà hốt hoảng nhìn cảnh tượng mà được con bé gọi là..ừm..."thế giới kẹo" kia. Tôi tức đến không nói nên lời, gọi điện cho Dục Nam. Anh chỉ nói đúng một câu.
"Cho nó nghịch, lát gọi người đến dọn."
Gọi xong tôi còn tức hơn. Tôi gọi tiếp cho ông anh trai của con bé.
"Con về trị con em gái con đi. Nó bôi đầy socola ra nhà rồi."
Nó tắt máy luôn mà không nói một lời. Tôi chắc tức hộc máu mà chết mất.
Không thể chịu nổi cái cảnh mình bị coi thường như vậy nữa. Tôi tức điên bỏ đi ra khỏi nhà. Tất nhiên tôi cũng chẳng đi đâu. Chỉ là lái xe ra bãi biển ngồi hóng gió chút thôi.
Mặt trời đã sắp lặn thì tôi bèn bật điện thoại tắt hết chế độ định vị. Bố con họ không có tôi một ngày xem sẽ ra sao.
Tôi ném giày và túi xách lại bãi cát rồi chân trần bước về phía biển. Làn nước lạnh phủ lên bàn chân tôi. Tiếng sóng vỗ rì rào bên tai.
Bất chợt tôi lại nhớ đến mẹ. Tôi nhớ những ngày mẹ đưa tôi ra bãi biển vui đùa như vậy. Bà sẽ cầm dép cho tôi còn tôi sẽ đi những bước đi chập chững với cha. Mọi thứ thật đẹp.
Những cuộc gọi đổ liên tục trên chuông điện thoại của tôi. Tôi cố tình không nhấc máy. Tiếng "tinh" của tin nhắn vừa gửi đến. Tôi lôi điện thoại ra xem. Là của Dục Nam.
Nhớ ăn uống đầy đủ đừng bỏ bữa. Về sớm. Anh nhớ em.
Đọc được mấy dòng này bất giấc tôi thấy nhớ anh kinh khủng. Tôi quay về lấy điện thoại và túi xách bị vứt chỏng chơ trên cát. Tôi quay xe quay ngược về căn nhà đang có người đàn ông tôi yêu thương nhất trên đời.
Tôi ôm chầm lấy anh ngay khi nhìn thấy bóng lưng anh đang nhìn ra sân sau đợi tôi về.
"Bọn trẻ đâu rồi anh?"
Anh để tôi ôm vậy mà không quay người lại.
"Dục Khiêm mắng Dục Mi một trận lớn rồi làm con bé khóc thút thít. Lúc nãy thấy hai anh em cặm cụi lau dọn nhà. Chờ mãi không thấy em về, Dục Khiêm đưa Dục Mi đi ngủ rồi."
Tôi quay người nhìn căn nhà sạch bong, sống mũi cay cay. Phải chăng tôi còn trẻ con hơn cả lũ nhỏ? Hờn dỗi bỏ đi?
Anh quay người lại ôm lấy tôi.
"Em đã là mẹ rồi. Không phải với ai cũng có thể như thế được. Là anh thì em có thể nũng nịu. Nhưng với tụi nhỏ là chuyện khác. Chúng nó còn bé. Em đừng cư xử như vậy. Chúng không hiểu được đâu. Dục Khiêm tự lập từ trước đến nay em không phải chăm sóc nó nhiều nhưng Dục Mi khác. Con bé rất hiếu động nhưng cực kì nhạy cảm với mọi chuyện. Em phải biết đúng sai và làm gương cho con. Hứa với anh được không, học cách làm mẹ thật tốt."
"Em hứa."
Sáng hôm sau, tôi bị anh làm cho không xuống nổi giường. Anh thật quá đáng mà. Anh mắng cũng được nhưng sao làm cái trò thô bạo như vậy chứ. Biến thái, quá biến thái.
/69
|