Nơi đáy lòng cô còn đang nghĩ vơ vẩn lung tung, thình lình chợt có một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt của cô. Ánh mặt trời bị ngăn cản lại, thoáng cái, cô cảm thấy có chút bị đè nén không nói ra được. Tư Tư giật mình ngẩng đầu lên, n lọt vào trong tầm mắt của cô là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, trong lòng của cô đột nhiên thấy có chút rối loạn...Hà Dĩ Kiệt giật mình, lui về phía sau một bước, bên môi anh dần dần hiện lên chút cay đắng nho nhỏ. Không phải là Tư Tư, Tư Tư của anh gương nhỏ nhắn, đáng yêu ngọt ngào, bầu bĩnh như trứng ngỗng. Nhưng cô gái kia lại có gương mặt trái xoan nhỏ nhắn xinh đẹp tinh sảo. Tư Tư của anh có một đôi mắt đen xinh đẹp mà Nặc Nặc cũng đã được kế thừa ưu điểm rất tốt đó của cô. Còn cô gái đang ở trước mặt anh đây lại một đôi đồng tử màu hổ phách (màu nâu nhạt). Anh còn nhớ rõ, thím Phúc đã nói cho anh biết, Tư Tư của anh trước khi đi xa, gương mặt đã bị hủy hoại rồi. Nhưng cô gái này lại có một làn da trơn bóng trắng nõn... Không phải Tư Tư của anh, không phải Tư Tư của anh rồi!Sắc mặt anh tái nhợt đi như không còn chút máu nào, đột nhiên, anh lui về phía sau vài bước, chật vật xoay người như muốn gấp bỏ đi, như muốn né tránh. Anh muốn né tránh cái lúm đồng tiền trên gò má đã in đậm trong anh, ngay cả trong giấc mơ cũng không sao gạt bỏ đi nổi. Nhưng mà, anh cũng không biết vì sao, trước mắt anh giờ đây như xuất hiện một khoảng hỗn độn, không làm thế nào để tìm được lối thoát.“Ba ba!” Đột nhiên Nặc Nặc hét to lên một tiếng giòn tan, một tiếng gọi mang âm điệu trẻ thơ này, giống như lời tụng niệm A di đà phật ở dưới chân Đức Phật Như Lai vậy, đột nhiên khuấy động tâm tư của anh, phá tan sự quấy phá của lũ yêu ma quỷ quái. Thoáng cái, anh chợt tỉnh táo lại, xoay người sang chỗ khác, nhìn vào con gái bảo bối của bọn họ.Nặc Nặc đang ngồi ở trên đầu gối của cô gái kia, con bé nhìn anh cười tủm tỉm, cô gái kia cũng nhìn lại anh, nhưng vẻ mặt của cô vừa mang vẻ hiếu kỳ lại vừa như có vẻ hoảng sợ.Mất khoảng một giây đồng hồ ngắn ngủi, anh cảm thấy hình ảnh của hai người trước mặt cực kỳ hài hòa không nói ra được, nhưng chẳng qua cũng chỉ một chút thoáng qua mà thôi. Anh liền chậm rãi tự cười giễu bản thân, gạt bỏ tất cả những ý nghĩ viển vông vừa rồi sang một bên.“Nặc Nặc, bây giờ con lại đây với ba ba nào!” Hà Dĩ Kiệt cười cười với con gái, mở miệng gọi con. Nơi đáy mắt của Nặc Nặc đã có ý không đành lòng, nhưng cô bé vẫn quay mặt lại nhìn Tư Tư, gọi: “Dì ơi...”“A...” Tư Tư khẽ giật mình, chợt vội vàng đỡ cô bé, nhẹ nhàng đặt xuống trên mặt đất. Thân thể nho nhỏ mềm mại của cô bé vừa mới rời khỏi ngực của cô, đột nhiên cô cảm thấy trái tim mình liền trở nên trống rỗng, trong đáy mắt cô thoáng hiện chút đau đớn rất nhỏ...“Ba của cháu đấy ạ!” Nặc Nặc kiêu ngạo chỉ vào Hà Dĩ Kiệt cho Tư Tư xem. Tư Tư vừa ngước mắt lên, thoáng nhìn qua Hà Dĩ Kiệt, bốn con mắt vừa đụng vào nhau, đột nhiên dường như có những tia lửa nhỏ phát ra ngoài, Tư Tư vội vàng cúi đầu xuống, nhìn Nặc Nặc cười: “Ba ba của cháu rất tuấn tú!”Nặc Nặc dùng sức gật đầu, càng cười vui vẻ: “Dì cũng rất xinh đẹp ạ!”Khóe môi của Tư Tư hơi nhếch lên, cô cúi đầu hôn vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Nặc Nặc: “Đi thôi, cháu đi về bên cạnh ba ba đi.”Nặc Nặc gật gật đầu, nhưng cô bé vẫn còn có chút lưu luyến. Cô bé chỉ chỉ ngón tay về một căn phòng hướng ra biển ở cách đó không xa, cất giọng nói non nớt trong veo nói với Tư Tư: “Dì ơi, tên của cháu là Nặc Nặc, dì có thể đến tìm Nặc Nặc để chơi được không?”
/212
|