Trong đêm tối, có ba chàng trai đang thắc mắc
_Cái dáng đó rất giống Hải Băng – Hải Đăng nói
_Đúng – Nhật Minh xoa cằm
_Nhưng cái giọng không giống chút nào – Duy Khánh nói
_Đúng – Nhật Minh lại nói (chắc hồi bé cô dạy mỗi một từ)
_Cái ngữ điệu của câu nói và hành động xem ra không giống
_Ừ (ôi có từ mới) , chắc trùng hợp thôi
(Tuy rằng t/g không muốn lôi kéo Hải Đăng vào chuyện này để mai mốt lại đâm ra hiểu lầm về tình cảm nhưng thôi cho hai anh em họ có thời gian quan tâm nhau đi . Bởi vì…Haizz…)
Một đêm lạnh giá dần dần lướt qua, lướt qua một cách nhẹ nhàng. Đêm nay không sao, một màn đêm u tối. U tối như cuộc đời nó – một cuộc đời dường như không có ánh sáng. Nó vẫn luôn suy nghĩ, cuộc sống của nó phải chăng là màu bạc. Thời gian lặng lẽ lướt qua, chỉ còn nó nằm ngũ trên giường. Trong đầu nó hiện lên những chuỗi kí ức mà nó từng thấy. Những kí ức làm nó đau khổ đang dày vò nó. Kí ức về gia đình, về người thân của nó.
_A…a…a…- Trong lúc ngủ, nó bỗng la lên, ngồi bật dậy
Lạ thật, sau tiếng la của nó dù âm lượng lớn nhưng không làm cho cửa kính bị nứt mà đặt biệt là các bóng đèn lập tức được bật sáng. Sàn bị va chạm rầm rầm bởi vì tất cả mọi người (đừng bắt t/g liệt kê nha, mỏi lắm). Bởi vì bọn họ nghe tiếng la của nó, rất lo sợ nó sẽ có chuyện gì. Và vì nó là một thứ rất quan trọng trong lòng của mọi người
_Hộc hộc hộc – Mọi người đã đứng trước cửa phòng nó, lấy sức để vào phòng nó
Mọi người nhìn nó. Một cô gái tóc tai bù xù giống ma, đang ngồi và gục đầu xuống. Nó ôm chặt chân mình, nén từng tiếng nấc nghẹn ngào
_Hức…hức…hức…- Từng tiếng nấc vang lên, từng giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống
_Em…/cậu… sao vậy – Mọi người ngạc nhiên, đến gần bên nó
Thiên thần bây giờ đang thật sự khóc. Đúng! Thiên thần chỉ khóc khi chịu tổn thương quá nhiều
_Cậu có sao không- Đức Anh hỏi
Nó ngước mặt lên. Mặt mũi tèm lem nhem nhuốc. Nước mắt của nó vẫn cứ rơi
_Hức…hức…hai à…Hức…hức……Mẹ…hức…-Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
Hải Đăng đi đến làm bờ vai cho nó dựa vào, vỗ nhẹ vào vai nó
_Anh biết rồi. Mẹ của chúng ta…- Trong lúc cảm xúc mọi người đang dân trào thì
_Hải Đăng. Vai – Nhật Minh chỉ vào vai Hải Đăng, bé vai vô tội nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người
*Xèo*Xèo*Xì*Xì*- Có tiếng kì kì lạ lạ trên vai Hải Đăng
_Nó…nó bị…- Duy Khánh nhìn cái áo trân trân
_A…Hải Đăng! Anh làm ơn đi ra xa em đi. Mau mau- Nó xô người Hải Đăng ra
Hiện giờ trên áo phần vai của Hải Đăng đang bị rách, bị lõm. Chúng biến mất hình lỗ tròn một cách kì dị. Nó lấy tay dụi nước mắt, lau khô cho hết
_Anh có gì không. Mai mốt đừng lại gần em khi em khóc- Nó nói bình thản
_Sao thế - Mọi người ngạc nhiên nhìn nó
_Thỉnh thoảng nước mắt tôi trở thành một lại oxit ăn mòn. Nó có thể làm ăn mòn đồ vật và gây tổn thương da. Nhưng cũng chỉ thĩnh thoảng thôi- Nó nói nhẹ nhàng rồi nhìn vết rách trên áo- Mọi người cảm phiền nhé nhưng về phòng đi
Sau một hồi cậc lực giải tán được đám người phiền phức. Nó nhanh chóng khóa cửa, ngồi tựa và bạn tường bạc thân yêu
_Đã bảo bao nhiêu lần là phải cứng rắn nhưng sao lại khóc nữa rồi. Mẹ à, cái đám phiền phức này đều là do mẹ cho con hết ấy. Nếu con cứ yếu mềm như thế này thì sau này con làm sao có thể trả thù cho mẹ được đây. Mẹ à, con đúng là một đứa không nên được sinh ra cỏi đời này. Nếu mọi người ruồng bỏ thì sao không giết con luôn đi. Sao phải cho con chịu đựng nỗi khổ tâm như thế này
Nó ngồi đấy rồi lại ngủ quên mất
“Em ấy liệu có sao không nhỉ. Tự nhiên đêm hôm khuya khoắt mà la cho đã rồi khóc nức nở”
Có một ai đó đang thật sự quan tâm nó
“Em ấy thật đúng là nguy hiểm mà. Nước mắt làm sao lại có oxit ăn mòn cơ chứ. Chết thật, hên là hôm trước có chạm vào nước mắt em ấy mà không bị làm sao”- Nhật Minh suy nghĩ rồi rùng mình một cái. Tên này thật sự, thật sự rất sợ nó
Sáng hôm sau, khi Hải Đăng, Duy Khánh, Nhật Minh đang ngồi ăn sáng bỗng nghe tiếng của một sinh vật lạ
_Khụ…khụ…- Tiếng ho của nó
_Em bị sao vậy- Duy Khánh hỏi
_Không có sao, chỉ là cổ họng không được tốt- Nó nói
_Chanh nè, nhai đi- Nhật Minh nói (tên này bị khùng thật òi, chanh mà nhai)
_Anh để dành mà cúng mình đi- Nó nói kèm theo vài tiếng khụ…khụ…
“Chậc chậc, ngoài bề ngoài xinh đẹp ra bên trong của mình hư hết rồi”- Nó nghĩ
Nó đi ra xe, nhưng mà đi ra chiếc BWM của nó. Bởi vì cổ họng của nó không tốt nên nó không muốn va chạm với gió. Nó gắn một cái gì đen đen vào lỗ tai. Nói chuyện với ai đó. Khuôn mặt có trở nên thay đổi, từ bình thường đến lạnh lùng một cách đáng sợ. Nó tay cầm vô lăng mà siết chặt. Nhưng nó vẫn lái xe đi đến trường
Trước cổng trường, nó vừa bước ra xe nhận được ánh nhìn không mấy thiệt cảm từ các bạn học sinh thân mến. Sau đó, chiếc xe của Hải Đăng cũng đi tới trường. Mở của xe, Hải Đăng, Duy Khánh, Nhật Minh nhận được những ánh mắt khác nó, đó là ánh mắt trái tim
_Các hoàng tử chúng ta thật là đẹp trai- Hs1
_Anh ơi làm ơn nhìn em một cái đi- Hs2
_Làm bạn trai em đi anh- Hs3
_Con nhỏ hồ ly ấy sao lại được đóng phim với hoàng tử vậy- Hs2
_Chắc nó mê hoặc hoàng tử đấy- Hs1
_Tôi đóng còn thích hợp hơn nó nữa- Hs3
_Xạo, tao thích hợp hơn – Hs2
_Tao. Tao. Tao- Hs1 và sau đó là đánh lộn
_Chậc…chậc… Toàn là lũ mê trai- Nó nói rồi bước vào lớp với phong thái ung dung
*Xoẹt*Xoẹt* - Hàng ngàn ánh mắt như tia lửa điện chiếu vào người nó
_Thì ra phim công chiếu nên mấy người này bắt đầu bị thần kinh. Mà là thần kinh dạng nặng luôn ấy chứ- Duy Khánh nói
Nó đang ngồi trong lúc cả lớp học bài. Nó ngủ trong tư thế ngồi nên cứ gục gà gục gặt. Nhìn như cái cổ sắp gẫy tới nơi. Duy Khánh vẫn thức nhưng chán ghê vì tiết Tiết Anh mà (vì dốt nên chán thôi). Tay phải Duy Khánh co lại làm gối cho cái đầu cậu ta nằm, còn tay trái kia duỗi thẳng ra.
*Cộp*- Một tiếng động nhẹ nhàng phát ra, phát ra từ tay trái của Duy Khánh. Duy Khánh vội mở mắt ra thì phát hoảng vì thấy cái gì đen đen nâu nâu. Sau 3s trấn tĩnh mình, cuối cùng Duy Khánh cũng phát hiện thì ra đó là cái đầu của nó. Duy Khánh có ý định vuốt tóc của nó nhưng chợt nhớ ra hai thằng ôn thần ở sau lưng nên không dám làm gì. Chỉ lặng thầm nhìn nó ngủ
5’ …
10’ …
30’
Duy Khánh đang có dấu hiệu mỏi. Bèn vội nhẹ nhàng từ từ rút tay ra và kết quả sau đó là đầu nó đập xuống bàn cái cốp. Nó tỉnh giấc, mở mắt ra xoa xoa đầu
_Cái tên đáng ghét – Nó liếc xéo Duy Khánh
Và sau vài phút vật vã, nó đã được ra về. Nhưng hình như chuyện đời không được êm xuôi như thế. Nó chỉ vừa đi tới của thôi thì đã gặp Phan Thành
_Chào em. Tặng em đấy- Phan Thành chìa một bó hoa hồng ra
Tay nó đưa ra, chạm gần, chạm gần rồi tay nó cũng cầm lấy bó hoa. Nó cầm rồi nhìn trong 0,1s nhanh chóng thẩy xuống đất
_Không cần
_Sao thế. Em không thích hoa hồng à- Phan Thành hỏi
_Chỉ tại vì anh làm ô uế nó thôi- Nó nói rồi nhanh chóng đi ra xe chạy mất
Chỉ còn nơi cổng trường, Phan Thành mỉm cười
_Được thôi anh nhất định sẽ chinh phục được em
Giờ nó ngừng xe lại bên lề đường. Tiếng ho của nó lại xuất hiện
_Khụ khụ . Không được, mình nhất định phải cầm cự. Chỉ còn vài tháng nữa thôi mà, phải cầm cự. Phải cố gắng ngăn nó phát triển thôi. Mình cần phải sống cho đến khi trả thù cho mẹ
_Cái dáng đó rất giống Hải Băng – Hải Đăng nói
_Đúng – Nhật Minh xoa cằm
_Nhưng cái giọng không giống chút nào – Duy Khánh nói
_Đúng – Nhật Minh lại nói (chắc hồi bé cô dạy mỗi một từ)
_Cái ngữ điệu của câu nói và hành động xem ra không giống
_Ừ (ôi có từ mới) , chắc trùng hợp thôi
(Tuy rằng t/g không muốn lôi kéo Hải Đăng vào chuyện này để mai mốt lại đâm ra hiểu lầm về tình cảm nhưng thôi cho hai anh em họ có thời gian quan tâm nhau đi . Bởi vì…Haizz…)
Một đêm lạnh giá dần dần lướt qua, lướt qua một cách nhẹ nhàng. Đêm nay không sao, một màn đêm u tối. U tối như cuộc đời nó – một cuộc đời dường như không có ánh sáng. Nó vẫn luôn suy nghĩ, cuộc sống của nó phải chăng là màu bạc. Thời gian lặng lẽ lướt qua, chỉ còn nó nằm ngũ trên giường. Trong đầu nó hiện lên những chuỗi kí ức mà nó từng thấy. Những kí ức làm nó đau khổ đang dày vò nó. Kí ức về gia đình, về người thân của nó.
_A…a…a…- Trong lúc ngủ, nó bỗng la lên, ngồi bật dậy
Lạ thật, sau tiếng la của nó dù âm lượng lớn nhưng không làm cho cửa kính bị nứt mà đặt biệt là các bóng đèn lập tức được bật sáng. Sàn bị va chạm rầm rầm bởi vì tất cả mọi người (đừng bắt t/g liệt kê nha, mỏi lắm). Bởi vì bọn họ nghe tiếng la của nó, rất lo sợ nó sẽ có chuyện gì. Và vì nó là một thứ rất quan trọng trong lòng của mọi người
_Hộc hộc hộc – Mọi người đã đứng trước cửa phòng nó, lấy sức để vào phòng nó
Mọi người nhìn nó. Một cô gái tóc tai bù xù giống ma, đang ngồi và gục đầu xuống. Nó ôm chặt chân mình, nén từng tiếng nấc nghẹn ngào
_Hức…hức…hức…- Từng tiếng nấc vang lên, từng giọt nước mắt lặng thầm rơi xuống
_Em…/cậu… sao vậy – Mọi người ngạc nhiên, đến gần bên nó
Thiên thần bây giờ đang thật sự khóc. Đúng! Thiên thần chỉ khóc khi chịu tổn thương quá nhiều
_Cậu có sao không- Đức Anh hỏi
Nó ngước mặt lên. Mặt mũi tèm lem nhem nhuốc. Nước mắt của nó vẫn cứ rơi
_Hức…hức…hai à…Hức…hức……Mẹ…hức…-Nó nói trong tiếng nấc nghẹn ngào
Hải Đăng đi đến làm bờ vai cho nó dựa vào, vỗ nhẹ vào vai nó
_Anh biết rồi. Mẹ của chúng ta…- Trong lúc cảm xúc mọi người đang dân trào thì
_Hải Đăng. Vai – Nhật Minh chỉ vào vai Hải Đăng, bé vai vô tội nhanh chóng trở thành tâm điểm của mọi người
*Xèo*Xèo*Xì*Xì*- Có tiếng kì kì lạ lạ trên vai Hải Đăng
_Nó…nó bị…- Duy Khánh nhìn cái áo trân trân
_A…Hải Đăng! Anh làm ơn đi ra xa em đi. Mau mau- Nó xô người Hải Đăng ra
Hiện giờ trên áo phần vai của Hải Đăng đang bị rách, bị lõm. Chúng biến mất hình lỗ tròn một cách kì dị. Nó lấy tay dụi nước mắt, lau khô cho hết
_Anh có gì không. Mai mốt đừng lại gần em khi em khóc- Nó nói bình thản
_Sao thế - Mọi người ngạc nhiên nhìn nó
_Thỉnh thoảng nước mắt tôi trở thành một lại oxit ăn mòn. Nó có thể làm ăn mòn đồ vật và gây tổn thương da. Nhưng cũng chỉ thĩnh thoảng thôi- Nó nói nhẹ nhàng rồi nhìn vết rách trên áo- Mọi người cảm phiền nhé nhưng về phòng đi
Sau một hồi cậc lực giải tán được đám người phiền phức. Nó nhanh chóng khóa cửa, ngồi tựa và bạn tường bạc thân yêu
_Đã bảo bao nhiêu lần là phải cứng rắn nhưng sao lại khóc nữa rồi. Mẹ à, cái đám phiền phức này đều là do mẹ cho con hết ấy. Nếu con cứ yếu mềm như thế này thì sau này con làm sao có thể trả thù cho mẹ được đây. Mẹ à, con đúng là một đứa không nên được sinh ra cỏi đời này. Nếu mọi người ruồng bỏ thì sao không giết con luôn đi. Sao phải cho con chịu đựng nỗi khổ tâm như thế này
Nó ngồi đấy rồi lại ngủ quên mất
“Em ấy liệu có sao không nhỉ. Tự nhiên đêm hôm khuya khoắt mà la cho đã rồi khóc nức nở”
Có một ai đó đang thật sự quan tâm nó
“Em ấy thật đúng là nguy hiểm mà. Nước mắt làm sao lại có oxit ăn mòn cơ chứ. Chết thật, hên là hôm trước có chạm vào nước mắt em ấy mà không bị làm sao”- Nhật Minh suy nghĩ rồi rùng mình một cái. Tên này thật sự, thật sự rất sợ nó
Sáng hôm sau, khi Hải Đăng, Duy Khánh, Nhật Minh đang ngồi ăn sáng bỗng nghe tiếng của một sinh vật lạ
_Khụ…khụ…- Tiếng ho của nó
_Em bị sao vậy- Duy Khánh hỏi
_Không có sao, chỉ là cổ họng không được tốt- Nó nói
_Chanh nè, nhai đi- Nhật Minh nói (tên này bị khùng thật òi, chanh mà nhai)
_Anh để dành mà cúng mình đi- Nó nói kèm theo vài tiếng khụ…khụ…
“Chậc chậc, ngoài bề ngoài xinh đẹp ra bên trong của mình hư hết rồi”- Nó nghĩ
Nó đi ra xe, nhưng mà đi ra chiếc BWM của nó. Bởi vì cổ họng của nó không tốt nên nó không muốn va chạm với gió. Nó gắn một cái gì đen đen vào lỗ tai. Nói chuyện với ai đó. Khuôn mặt có trở nên thay đổi, từ bình thường đến lạnh lùng một cách đáng sợ. Nó tay cầm vô lăng mà siết chặt. Nhưng nó vẫn lái xe đi đến trường
Trước cổng trường, nó vừa bước ra xe nhận được ánh nhìn không mấy thiệt cảm từ các bạn học sinh thân mến. Sau đó, chiếc xe của Hải Đăng cũng đi tới trường. Mở của xe, Hải Đăng, Duy Khánh, Nhật Minh nhận được những ánh mắt khác nó, đó là ánh mắt trái tim
_Các hoàng tử chúng ta thật là đẹp trai- Hs1
_Anh ơi làm ơn nhìn em một cái đi- Hs2
_Làm bạn trai em đi anh- Hs3
_Con nhỏ hồ ly ấy sao lại được đóng phim với hoàng tử vậy- Hs2
_Chắc nó mê hoặc hoàng tử đấy- Hs1
_Tôi đóng còn thích hợp hơn nó nữa- Hs3
_Xạo, tao thích hợp hơn – Hs2
_Tao. Tao. Tao- Hs1 và sau đó là đánh lộn
_Chậc…chậc… Toàn là lũ mê trai- Nó nói rồi bước vào lớp với phong thái ung dung
*Xoẹt*Xoẹt* - Hàng ngàn ánh mắt như tia lửa điện chiếu vào người nó
_Thì ra phim công chiếu nên mấy người này bắt đầu bị thần kinh. Mà là thần kinh dạng nặng luôn ấy chứ- Duy Khánh nói
Nó đang ngồi trong lúc cả lớp học bài. Nó ngủ trong tư thế ngồi nên cứ gục gà gục gặt. Nhìn như cái cổ sắp gẫy tới nơi. Duy Khánh vẫn thức nhưng chán ghê vì tiết Tiết Anh mà (vì dốt nên chán thôi). Tay phải Duy Khánh co lại làm gối cho cái đầu cậu ta nằm, còn tay trái kia duỗi thẳng ra.
*Cộp*- Một tiếng động nhẹ nhàng phát ra, phát ra từ tay trái của Duy Khánh. Duy Khánh vội mở mắt ra thì phát hoảng vì thấy cái gì đen đen nâu nâu. Sau 3s trấn tĩnh mình, cuối cùng Duy Khánh cũng phát hiện thì ra đó là cái đầu của nó. Duy Khánh có ý định vuốt tóc của nó nhưng chợt nhớ ra hai thằng ôn thần ở sau lưng nên không dám làm gì. Chỉ lặng thầm nhìn nó ngủ
5’ …
10’ …
30’
Duy Khánh đang có dấu hiệu mỏi. Bèn vội nhẹ nhàng từ từ rút tay ra và kết quả sau đó là đầu nó đập xuống bàn cái cốp. Nó tỉnh giấc, mở mắt ra xoa xoa đầu
_Cái tên đáng ghét – Nó liếc xéo Duy Khánh
Và sau vài phút vật vã, nó đã được ra về. Nhưng hình như chuyện đời không được êm xuôi như thế. Nó chỉ vừa đi tới của thôi thì đã gặp Phan Thành
_Chào em. Tặng em đấy- Phan Thành chìa một bó hoa hồng ra
Tay nó đưa ra, chạm gần, chạm gần rồi tay nó cũng cầm lấy bó hoa. Nó cầm rồi nhìn trong 0,1s nhanh chóng thẩy xuống đất
_Không cần
_Sao thế. Em không thích hoa hồng à- Phan Thành hỏi
_Chỉ tại vì anh làm ô uế nó thôi- Nó nói rồi nhanh chóng đi ra xe chạy mất
Chỉ còn nơi cổng trường, Phan Thành mỉm cười
_Được thôi anh nhất định sẽ chinh phục được em
Giờ nó ngừng xe lại bên lề đường. Tiếng ho của nó lại xuất hiện
_Khụ khụ . Không được, mình nhất định phải cầm cự. Chỉ còn vài tháng nữa thôi mà, phải cầm cự. Phải cố gắng ngăn nó phát triển thôi. Mình cần phải sống cho đến khi trả thù cho mẹ
/65
|