Đến tối, nó lại bị ép ăn, nhưng lần này là anh trai Hải Đăng đút cháo cho nó. Nó lấy tay đẩy tô cháo ra chổ khác. Hải Đăng bực tức vì lo cho sức khỏe của nó.
_Sao em không chịu ăn cháo chứ. Suốt một ngày nay em không chịu ăn gì cả.
_Không thích
_Em cứ như thế sẽ làm mọi người lo lắng lắm đấy
_Lo lắng? Anh là ai mà lại lo lắng cho tôi
_Này, cậu đang đùa sao – Đức Anh đang cố gắng không tin vào sự thật
_Có lẽ… tôi mất trí nhớ rồi. Chẳng nhớ gì cả
Nó lại ngồi gần khung cửa sổ, đôi mắt hướng nhìn bầu trời đêm đầy sao. Nhưng mọi người nơi đâu thể nào để nó ngồi thế cơ chứ. Ít ra cũng phải hỏi rõ ràng xem nó có còn nhớ ai không thế nên Nhật Minh lôi nó xoay sang nhìn bọn hắn để hỏi cho ra lẽ
_Em quên anh sao – Nhật Minh hỏi nó
_Anh là ai – Nó nhìn bằng đôi mắt vô cảm
_Hải Băng, em… - Hải Đăng định hỏi thì nó cắt ngang
_Muốn ngủ
Thế là chui lên giường ngủ một giấc khiến mọi người rơi vào trạng thái khó hiểu (còn cái tình huống này thì thiệt là khó đỡ). Mọi người đang cố lừa gạt bản thân là nó chỉ giả bộ thôi. Nhưng mà từ khi cả bọn đến chổ bác sĩ nhận giấy báo cáo về tình trạng sức khỏe của nó thì mới nhìn ra não bộ nó càng ngày càng bị tổn thương. Cây cột ấy khiến cho não bộ bị tổn thương vùng trí nhớ. Nó thật sự không giả bộ, nó đã quên mọi người thật rồi.
Sáng hôm sau, mọi người đến luyên thuyên với nó biết bao nhiêu chuyện, nó chẳng thèm để tâm đến. Thế nhưng nó có hỏi mọi người một câu mà khuyến cho mọi người sửng sốt.
_Có phải tôi có một mối thù không
Ánh mắt mọi người đều né tránh và xua tay phủ nhận, trừ Thanh Phong. Vì nó đã từng bảo Thanh Phong nhất định không bao giờ lừa gạt nó. Ánh mắt nó nhìn xoáy sâu vào mắt Thanh Phong, và nó hỏi ngay Thanh Phong
_Có phải anh biết mối thù đó
_Đúng thế
Ôi trời ạ. Cái gì nó không nhớ mà lại đi nhớ mối thù. Còn Thanh Phong thành thật gì mà dữ thế, chối 1 câu cũng không được nữa. Kiểu này thì coi như là nó sẽ trả thù rồi. Nó mất trí nhớ đã lạnh lùng hơn rồi, giờ thì thêm trả thù chắc máu lạnh vô tình luôn quá. Mọi người thật sự rất lo lắng cho nó, nó không thể vui vẻ hơn sao.
_Mọi người ra ngoài đi, trừ tên này – Nó chỉ Thanh Phong
_Nhưng mà…
Cả bọn bị Thanh Phong đẩy ra ngoài, giờ đây nơi này chỉ còn nó và cậu. Nó nhìn Thanh Phong và ép cậu phải nói đầu đuôi mối thù đó. Và Thanh Phong cũng ngoan ngoãn khai hết tất cả đầu đuôi mọi chuyện. Nó cố gắng tiếp thu để sau này có thể bắt đầu trả thù. Nhưng có một thứ khiến Thanh Phong thắc mắc.
_Tại sao tất cả chị lại quên, nhưng mối thù lại nhớ
_Trong lúc tôi hôn mê, một người giống tôi đã luôn miệng nhắc tôi phải trả thù
_Nhưng chị không nên nhớ thù hận, hãy nhớ những thứ khác vui tươi hơn
_Đi ra đi, tôi muốn ngủ
Nó lại ngủ, chẳng biết sao từ khi nó tỉnh lại tới giờ, nó lại ngủ nhiều đến thế
1 tuần sau, nó xuất viện và tạm thời đang ở nhà chơi chứ chưa đi học. Mọi người thì luôn bên nó luyên thuyên kể tùm lum chuyện để giúp nó nhớ ra. Dù chỉ là chút ít. Thế nhưng chẳng có thu hoạch tẹo nào nên Duy Khánh quyết định cùng đi ra biển chơi. Tuy biển Vũng Tàu gần nhưng bọn nó lại đi Nha Trang. Vả lại với lần chiến thắng (từ mấy chục chaap trước) và phần thưởng của bọn nó là đi du lịch được miễn phí, chẳng còn gì lo ngại cả
Mấy hôm sau ở một khách sạn tại Nha Trang. Đương nhiên là Anh Thư, Hải Đăng là 1 phòng (đơn). Bảo My, Ngọc Nhi 1 phòng (đôi). Nó 1 phòng (đơn). Gia Bảo, Gia Huy 1 phòng (đôi), Thanh Phong, Đức Anh 1 phòng (đôi). Nhật Minh và Duy Khánh 1 phòng (đôi).
Nói đến chuyện tình cảm của những người con trai dành cho nó.
Đức Anh từ nhỏ đã yêu đơn phương nó rồi. Lúc 7 tuổi đã tỏ tình với nó 1 lần và bị nó từ chối, lên 10 tuổi cậu lại tỏ tình với nó và bị nó từ chối luôn. Đức Anh vẫn giữ tình cảm đơn phương, nhưng giờ tình yêu ấy đã phai nhạt một chút rồi.
Duy Khánh đơn thuần chỉ là cảm thấy thích nó. Nhưng dần thì đã yêu cái vẻ kì lạ của nó rồi. Thế nhưng cậu vẫn chưa có cơ hội nào để nói thích nó và khiến nó thích cậu. Bắt đầu từ lúc này cậu sẽ chinh phục nó
Nhật Minh chẳng biết từ lúc nào đã yêu nó, cũng chẳng biết từ đâu mà yêu nó. Nhưng nói chung là Nhật Minh yêu tất cả của nó. Nó bây giờ càng tạo nên khoảng cách với Nhật Minh, làm sao để Nhật Minh có thể chinh phục nó lần thứ 2 đây.
_Sao em không chịu ăn cháo chứ. Suốt một ngày nay em không chịu ăn gì cả.
_Không thích
_Em cứ như thế sẽ làm mọi người lo lắng lắm đấy
_Lo lắng? Anh là ai mà lại lo lắng cho tôi
_Này, cậu đang đùa sao – Đức Anh đang cố gắng không tin vào sự thật
_Có lẽ… tôi mất trí nhớ rồi. Chẳng nhớ gì cả
Nó lại ngồi gần khung cửa sổ, đôi mắt hướng nhìn bầu trời đêm đầy sao. Nhưng mọi người nơi đâu thể nào để nó ngồi thế cơ chứ. Ít ra cũng phải hỏi rõ ràng xem nó có còn nhớ ai không thế nên Nhật Minh lôi nó xoay sang nhìn bọn hắn để hỏi cho ra lẽ
_Em quên anh sao – Nhật Minh hỏi nó
_Anh là ai – Nó nhìn bằng đôi mắt vô cảm
_Hải Băng, em… - Hải Đăng định hỏi thì nó cắt ngang
_Muốn ngủ
Thế là chui lên giường ngủ một giấc khiến mọi người rơi vào trạng thái khó hiểu (còn cái tình huống này thì thiệt là khó đỡ). Mọi người đang cố lừa gạt bản thân là nó chỉ giả bộ thôi. Nhưng mà từ khi cả bọn đến chổ bác sĩ nhận giấy báo cáo về tình trạng sức khỏe của nó thì mới nhìn ra não bộ nó càng ngày càng bị tổn thương. Cây cột ấy khiến cho não bộ bị tổn thương vùng trí nhớ. Nó thật sự không giả bộ, nó đã quên mọi người thật rồi.
Sáng hôm sau, mọi người đến luyên thuyên với nó biết bao nhiêu chuyện, nó chẳng thèm để tâm đến. Thế nhưng nó có hỏi mọi người một câu mà khuyến cho mọi người sửng sốt.
_Có phải tôi có một mối thù không
Ánh mắt mọi người đều né tránh và xua tay phủ nhận, trừ Thanh Phong. Vì nó đã từng bảo Thanh Phong nhất định không bao giờ lừa gạt nó. Ánh mắt nó nhìn xoáy sâu vào mắt Thanh Phong, và nó hỏi ngay Thanh Phong
_Có phải anh biết mối thù đó
_Đúng thế
Ôi trời ạ. Cái gì nó không nhớ mà lại đi nhớ mối thù. Còn Thanh Phong thành thật gì mà dữ thế, chối 1 câu cũng không được nữa. Kiểu này thì coi như là nó sẽ trả thù rồi. Nó mất trí nhớ đã lạnh lùng hơn rồi, giờ thì thêm trả thù chắc máu lạnh vô tình luôn quá. Mọi người thật sự rất lo lắng cho nó, nó không thể vui vẻ hơn sao.
_Mọi người ra ngoài đi, trừ tên này – Nó chỉ Thanh Phong
_Nhưng mà…
Cả bọn bị Thanh Phong đẩy ra ngoài, giờ đây nơi này chỉ còn nó và cậu. Nó nhìn Thanh Phong và ép cậu phải nói đầu đuôi mối thù đó. Và Thanh Phong cũng ngoan ngoãn khai hết tất cả đầu đuôi mọi chuyện. Nó cố gắng tiếp thu để sau này có thể bắt đầu trả thù. Nhưng có một thứ khiến Thanh Phong thắc mắc.
_Tại sao tất cả chị lại quên, nhưng mối thù lại nhớ
_Trong lúc tôi hôn mê, một người giống tôi đã luôn miệng nhắc tôi phải trả thù
_Nhưng chị không nên nhớ thù hận, hãy nhớ những thứ khác vui tươi hơn
_Đi ra đi, tôi muốn ngủ
Nó lại ngủ, chẳng biết sao từ khi nó tỉnh lại tới giờ, nó lại ngủ nhiều đến thế
1 tuần sau, nó xuất viện và tạm thời đang ở nhà chơi chứ chưa đi học. Mọi người thì luôn bên nó luyên thuyên kể tùm lum chuyện để giúp nó nhớ ra. Dù chỉ là chút ít. Thế nhưng chẳng có thu hoạch tẹo nào nên Duy Khánh quyết định cùng đi ra biển chơi. Tuy biển Vũng Tàu gần nhưng bọn nó lại đi Nha Trang. Vả lại với lần chiến thắng (từ mấy chục chaap trước) và phần thưởng của bọn nó là đi du lịch được miễn phí, chẳng còn gì lo ngại cả
Mấy hôm sau ở một khách sạn tại Nha Trang. Đương nhiên là Anh Thư, Hải Đăng là 1 phòng (đơn). Bảo My, Ngọc Nhi 1 phòng (đôi). Nó 1 phòng (đơn). Gia Bảo, Gia Huy 1 phòng (đôi), Thanh Phong, Đức Anh 1 phòng (đôi). Nhật Minh và Duy Khánh 1 phòng (đôi).
Nói đến chuyện tình cảm của những người con trai dành cho nó.
Đức Anh từ nhỏ đã yêu đơn phương nó rồi. Lúc 7 tuổi đã tỏ tình với nó 1 lần và bị nó từ chối, lên 10 tuổi cậu lại tỏ tình với nó và bị nó từ chối luôn. Đức Anh vẫn giữ tình cảm đơn phương, nhưng giờ tình yêu ấy đã phai nhạt một chút rồi.
Duy Khánh đơn thuần chỉ là cảm thấy thích nó. Nhưng dần thì đã yêu cái vẻ kì lạ của nó rồi. Thế nhưng cậu vẫn chưa có cơ hội nào để nói thích nó và khiến nó thích cậu. Bắt đầu từ lúc này cậu sẽ chinh phục nó
Nhật Minh chẳng biết từ lúc nào đã yêu nó, cũng chẳng biết từ đâu mà yêu nó. Nhưng nói chung là Nhật Minh yêu tất cả của nó. Nó bây giờ càng tạo nên khoảng cách với Nhật Minh, làm sao để Nhật Minh có thể chinh phục nó lần thứ 2 đây.
/65
|