Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 37 - Bây giờ anh đã bị mê hoặc rồi, hoàn toàn như biến thành người khác

/61


“And now you are metamorphosed with a mistress, that, when I look; on you, I can hardly think you my master.” - The Two Gentlemen of Verona (Act 2, Scene 1)

- --------

Thợ gõ: Dờ

Nếu như là ở trong phim, sau khi nhân vật chính lấy lại ký ức sẽ tông cửa xông ra ngoài, vừa chạy vừa gào khóc dưới trời mưa tầm tã, cho đến khi nhân vật chính còn lại đuổi theo, vừa chạy vừa gọi tên người phía trước. Nhân vật chính thứ nhất quay đầu lại, hai người ôm nhau thắm thiết, tóc mái ướt sũng dính vào trán. Cho dù là dưới cơn mưa như trút thì kiểu tóc vẫn toát lên vẻ đẹp đầy tinh tế.

Nhưng mà bây giờ Vành Đai 2 Bắc Kinh không một bóng mây, ánh trăng sáng treo trên bầu trời, cảm xúc của Văn Địch cũng rất ổn định, không hề có dấu hiệu phát điên.

Cậu buông cổ áo Biên Thành ra, im lặng một lúc rồi hỏi: “Lúc tôi tỉnh dậy anh không còn ở đó nữa, là do quay về lấy tiền phải không?”

“Đúng vậy.”

“Sau đó anh có quay lại không?”

“Bố bị bệnh đi cấp cứu, cho nên đi thẳng từ khách sạn ra sân bay.”

“Sức khỏe bác trai thế nào rồi?”

“Hồi phục rất tốt.”

Văn Địch gật đầu, nói: “May mà không để anh phải chờ.”

Cậu nhìn thấy Hà Văn Hiên qua khóe mắt, hắn ta bắt được một tin tức cực kỳ chấn động từ đoạn đối thoại ngắt quãng của hai người, thậm chí hắn ta còn kinh ngạc hơn cả người trong cuộc, tinh thần tan rã như là đã thoát hồn khỏi chỗ này.

Điều này nhắc nhở Văn Địch rằng cậu vẫn còn đang họp lớp.

“Tôi có việc đi trước,“ Văn Địch nói với bạn trai cũ, “Anh báo một tiếng cho Tưởng Nam Trạch giúp tôi.” Sau đó cậu quay sang Biên Thành, “Còn anh, bây giờ đừng nói chuyện với tôi, đợi tôi bình tĩnh lại đã.”

“Để tôi đưa em về.” Biên Thành nói.

“Không cần, tôi về bằng tàu điện,“ Văn Địch thấy anh định đi theo thì đưa tay ra ngăn lại, “Cách xa tôi một chút.”

Điện thoại di động rất có chí tiến thủ, cung cấp cho cậu một tuyến đường chỉ cần đổi trạm hai lần. Tiếng tàu điện ngầm rú động cơ về nhà ga, tiếng ồn ào của hành khách và tiếng còi ô tô trên đường vang lên, giống như âm thanh nền của một bộ phim điện ảnh, không liên quan gì đến cậu. Cầu thang bê tông cũ kỹ, chữ “Phúc” thủng một lỗ trên cửa bỗng chốc trở nên xa xôi như cuộc đời của một người khác. Khi cậu mở cửa nhà, cậu cảm thấy như mình đã vô tình bước vào một nơi xa lạ và lạc lõng.

Cậu sờ soạng xung quanh, tìm thấy cái ghế rồi ngồi xuống, trong đầu cứ kêu kẽo kẹt như cái máy cán vải ngày xưa, từng chút một hé ra những ký ức bị phong ấn. Lượng tin tức quá lớn khiến huyệt thái dương đau nhức, Văn Địch ôm lấy đầu, chậm rãi ghép từng mảnh ký ức xa xôi cũ kỹ lại với nhau, cố gắng tìm ra điểm kết nối của nguyên nhân và hậu quả.

Cậu cứ ngồi một mình như vậy rất lâu, eo đau lưng mỏi mà vẫn không hề hay biết. Cho đến tận 10 giờ tối, ngoài cửa có tiếng leng keng của chìa khóa, Vu Tĩnh Di về rồi.

Cô đi vào nhà, thấy Văn Địch đang ngồi nhìn cái bàn với vẻ mặt nghiêm trọng, cảm thấy sợ hãi: “Xảy ra chuyện gì hả?”

Văn Địch ngẩng đầu lên, trả lời câu hỏi của cô như một cái máy - cậu đang cần sắp xếp lại dòng suy nghĩ, thuật lại cho người khác nghe là một cách rất hay. Cậu kể từ lần đầu gặp gỡ ở quán bar, kể đến chuyện bị cướp, chuyện cái máy ghép trái cây, poker Texas, máy bay trực thăng. Cảm xúc của Vu Tĩnh Di cũng thay đổi từ bất ngờ đến kinh hãi, ngờ vực, căng thẳng, cuối cùng biến thành đờ đẫn, các biểu cảm thay đổi trên mặt như đèn kéo quân.

“Cho nên...” Vu Tĩnh Di tổng kết lại, “Cái tên khốn nạn lừa tiền lừa sắc đó chính là giáo sư Biên?”



Câu nói của cô nàng như thể đánh thức một người đang lạc lối trong quá khứ. Văn Địch nhìn cô với ánh mắt sáng rực, đột nhiên vỗ bàn đứng phắt dậy.

Vu Tĩnh Di giật mình: “Sao thế?”

“Thần kinh!” Văn Địch chỉ tay lên không khí rồi gào lên, “Tất cả đều là đồ thần kinh!”

Má ơi, Vu Tĩnh Di muốn tìm một xâu tỏi rồi đeo lên cổ cậu, đây là trúng tà hay sao vậy?

Nhưng mà mặt Văn Địch vẫn hồng hào, ánh mắt tỉnh táo, thoạt nhìn vẫn giống người bình thường. Cậu nghiêm trang ra hiệu cho Vu Tĩnh Di ngồi xuống ghế đối diện.

Vu Tĩnh Di sợ sệt ngồi xuống.

“Mày nói xem, anh ta bị khùng hả?” Văn Địch hỏi, giọng điệu không giống trưng cầu ý kiến mà như đang khẳng định, đồng thời tìm kiếm sự đồng tình.

“Hả...” Vu Tĩnh Di vẫn đang choáng váng với câu chuyện ảo như ma, “Sao lại nói thế...?”

“Anh ta biết cả hai cưới nhau từ lâu rồi,“ Văn Địch lại đập bàn, “Ba tháng! Bọn tao quen nhau sắp được ba tháng, gặp nhau không biết bao nhiêu lần, chuyện quan trọng như thế mà anh ta không nói cho tao biết!”

“Ồ,“ Vu Tĩnh Di tỉnh ngộ, gật đầu đáp: “Đúng thật.”

“Trời ơi,“ Văn Địch ôm mặt, cảm thấy đầu như nứt làm đôi, “Tao thế mà lại đi tán tỉnh ông chồng đã cưới từ năm năm trước, thế gian có chuyện như thế này sao?”

“Chuyện này...” Vu Tĩnh Di nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng chỉ biết lắc đầu, “Tao cũng chẳng hiểu kiểu gì nữa.”

“Còn cả tao nữa,“ Văn Địch nổi khùng, “Tao bị điên à?”

“Chửi bản thân nhẹ nhàng thôi...”

“Tao cưới một người đàn ông mới quen chưa đến một ngày! Quả óc yêu đương của tao đã đến mức độ tàn tật rồi hay sao?”

Vu Tĩnh Di muốn nói lại thôi, an ủi cậu bằng giọng điệu tắc nghẽn: “Đừng hà khắc với bản thân như thế.”

“Nếu như anh ta là tội phạm xuyên quốc gia thì sao? Nếu anh ta đưa tao sang Myanmar để bán hàng đa cấp thì sao? Nếu như anh ta muốn lừa kết hôn mua bảo hiểm thân thể cho tao, sau đó giết tao lấy tiền thì sao?” Văn Địch ôm ngực, giống như mình đã chết mấy lần ở các vũ trụ khác nhau, “Từ nhỏ tao đã được giáo dục pháp luật một cách nghiêm túc, nỗ lực để nâng cao ý thức phòng ngừa, sao tao lại làm ra chuyện như vậy cơ chứ?”

Người này đúng là rất có tinh thần phê bình bản thân, Vu Tĩnh Di cảm thấy nên ghi hình lại rồi gửi cho kênh tuyên giáo.

“Anh ta còn ghét Shakespeare nữa chứ!” Văn Địch hét toáng lên, “Anh ta sỉ nhục Shakespeare ngay trước mặt tao, vậy mà tao còn chạy trốn vì tình với anh ta!”

“Cho dù anh ta là người tốt thì tao cũng không thể cưới luôn như thế được!” Văn Địch đưa tay cào tóc như một cái máy, “Còn cả chuyện phân chia tài sản, nghĩa vụ nuôi dưỡng, sao kê thu nhập...”

“Được rồi được rồi,“ Vu Tĩnh Di nói: “Đều là chuyện quá khứ, mày nên nghĩ về hiện tại thì hơn.”

Văn Địch nhìn cô đầy hoang mang, hiển nhiên là chưa thoát ra khỏi hồi ức.

“Giấy chứng nhận kết hôn của Mỹ có hiệu lực trong nước không? Để tao tìm thử xem...” Vu Tĩnh Di mở trình duyệt điện thoại rồi lướt một lát, “Ồ, mày phải báo lên Đại sứ quán, nhưng mà nước mình không chấp nhận hôn nhân đồng giới, báo lên đấy cũng không có tác dụng gì. Cho nên ở Trung Quốc thì mày vẫn coi như độc thân.”

“Về mặt pháp luật thì thế, nhưng...”



Vu Tĩnh Di đặt di động lên bàn: “Mày đi nói chuyện với anh ta đi, mày thắc mắc vì sao anh ta không nói cho mày biết mà đúng không? Hỏi xem rốt cuộc anh ta nghĩ như thế nào.”

Văn Địch ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên để gọi điện, ba giây sau lại bùng nổ: “Đang bận nghe máy? Tên kia còn tâm tư gọi điện thoại cho người khác vào lúc này?!”

Cái này thì Biên Thành bị oan. Sau khi Văn Địch rời khỏi bữa tiệc, đầu óc anh tràn đầy ký ức về hôn lễ chớp nhoáng vào năm năm trước ấy. Hà Văn Hiên bảo anh giải thích rõ ngọn nguồn, anh trả lời một câu rất ngứa đòn theo thói quen: “Không liên quan gì đến cậu.”

Anh lái xe về Hà Thanh Uyển, đứng trước cửa nhà 302 một lúc, mấy lần định giơ tay gõ cửa nhưng cuối cùng lùi lại hai bước rồi quay về nhà mình.

Có tiếng nhạc hoạt hình vọng ra từ phòng ngủ phụ, có lẽ Giang Vũ đang xem ti vi. Biên Thành ngồi trong phòng khách để sắp xếp lại suy nghĩ, quyết định gọi thằng bạn nối khố không đáng tin đến để bàn bạc.

Tống Vũ Trì đến rất nhanh, vừa vào cửa đã nhìn ngó xung quanh, hỏi bạn đời hợp pháp của anh đâu rồi.

“Vẫn ở nhà đối diện.” Biên Thành nói.

Tống Vũ Trì nhìn anh như nhìn một thằng điên: “Người ta đã nhớ ra rồi, lúc này hai người nên tẩn nhau một trận hoặc ôm nhau gào khóc chứ? Sao lại về nhà thế này?”

“Tôi hơi rối trí.”

“Hiếm thấy quá nhỉ,“ Tống Vũ Trì ngồi xuống, “Rối chỗ nào?”

Biên Thành im lặng một lúc, giọng điệu mang theo chút oán trách: “Ông nói xem, em ấy bị khùng sao?”

“Hả...” Tống Vũ Trì không hiểu gì cả, “Sao lại nói thế...?”

“Tôi đã dùng bao nhiêu cách,“ Biên Thành nói: “Tôi bật ca khúc lúc bọn tôi gặp nhau, em ấy không nhớ ra; gửi ảnh hẻm núi đá đỏ cho em ấy, em ấy không nhớ ra; tới phòng khách sạn cả hai từng ở, em cũng không nhớ ra. Kết quả là khi nhắc đến 700 đô thì nhớ ra ngay lập tức!” Giọng điệu của anh như có oán hận chất chồng, “Trong lòng em ấy, cuộc hôn nhân này còn không quan trọng bằng 700 đô! Ông nói xem, em ấy kết hôn với tôi vì 700 đô sao?”

“Ai bảo thế,“ Tống Vũ Trì phản bác, “Người ta kết hôn với ông là để chọc tức bạn trai cũ đấy chứ.”

Biên Thành lại im lặng. Hiếm lắm Tống Vũ Trì mới nhìn thấy vẻ đau khổ trên khuôn mặt anh, rất muốn chụp ảnh lại để làm kỷ niệm.

Một lúc lâu sau, cuối cùng Biên Thành cũng mở miệng: “Đúng vậy,“ Anh nói: “Là để chọc tức bạn trai cũ.”

Anh cầm điện thoại lên gọi điện, không biết vì sao mà Tống Vũ Trì có linh cảm chẳng lành. Tiếng tút tút của điện thoại như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược.

Mấy giây sau, Biên Thành buông điện thoại xuống, nhíu mày nói: “Em ấy thế mà lại đang gọi điện cho người khác?”

“Ồ,“ Tống Vũ Trì cười trên nỗi đau của anh, “Chắc là gọi cho bạn trai cũ đấy.“. Truyện Đoản Văn

Biên Thành nhìn anh ta, Tống Vũ Trì chưa bao giờ thấy vẻ mặt lạnh lùng âm u đến thế này của anh. Anh ta vừa định đứng dậy bỏ chạy thì điện thoại của Biên Thành lại kêu lên.

Sự chú ý của Biên Thành lập tức quay về điện thoại, Tống Vũ Trì liếc nhìn màn hình hiển thị rồi lại ngồi xuống.

Tranh thủ lúc Biên Thành nghe máy, anh ta lén móc điện thoại ra để nhắn tin: [Bé yêu, anh cảm thấy hai người kia gặp rắc rối rồi.]

Người kia trả lời rất nhanh: [Lại nữa à??]

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status