Đừng Học Tiến Sĩ, Sẽ Hết Độc Thân

Chương 58 - Ý chí của chúng ta là những người thợ trong khu vườn

/61


“Our bodies are our gardens, to the which our wills are gardeners.” - Othello (Act 1, Scene 3)

“Cơ thể chúng ta giống như một khu vườn, và ý chí là những người thợ trong khu vườn ấy.”

- --------

Thợ gõ: Dờ

Sáng ngày hôm sau, Văn Địch vươn vai tỉnh dậy trong cảm giác khoan khoái. Giấc ngủ đã cuốn trôi bực dọc và lửa giận, cảm giác không thoải mái tối hôm qua đã tan biến, cuộc sống lại trở nên vui vẻ tràn trề hy vọng, tương lai tốt đẹp.

Lúc rời giường, đệm chăn bên cạnh trống không. Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Biên Thành mang đôi mắt thâm quầng ngồi ở bàn ăn, uống thức uống tỉnh táo được làm bằng cái máy pha cà phê của Vu Tĩnh Di. Bên trái bàn là một đĩa bánh bao đang bốc khói trắng, bánh quẩy và nước đậu nành; bên phải là một một túi bánh mì nướng và sữa bò, đúng là Đông Tây kết hợp.

“Anh dậy sớm đi mua à?” Văn Địch hỏi.

Biên Thành gật đầu, ra hiệu cho cậu ngồi xuống ăn sáng. Động tác chậm chạp, mắt không có tiêu cự.

Văn Địch trườn vào ghế, cảm giác vừa tỉnh dậy đã có sẵn đồ ăn thật là tốt.

Một lát sau, Giang Vũ đẩy cửa đi ra rồi nói một câu rất hăng hái: “Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!” Văn Địch nói.

“Chào buổi sáng...” Biên Thành nói.

Giang Vũ ngồi bên cạnh Văn Địch, cầm bánh bao lên rồi cắn một miếng. Văn Địch uống nửa hộp sữa bò mới chú ý đến đôi mắt lờ đờ của người đối diện, dáng vẻ mơ màng như sắp ngủ.

“Đêm qua ngủ không ngon?” Văn Địch hỏi.

Biên Thành chậm chạp ngẩng đầu lên, động tác này không khác gì con lười trong phim hoạt hình Zootopia: “Em có biết là em ngáy ngủ không?”

Văn Địch nhớ lại: “Có nghe bạn cùng ký túc xá nói. To lắm à?”

“Giống như bắn súng cối trong cổ họng.”

Văn Địch hút một hớp sữa: “Đến mức độ ấy sao?”

Biên Thành dùng im lặng để khẳng định.

Văn Địch tiếp tục hỏi: “Làm ồn đến anh à?”

“Không sao,“ Biên Thành hỏi: “Em ăn bánh bao hay bánh mì nướng?”

“Bánh mì nướng.” Cậu cầm một lát bánh lên, “Có mứt quả hay gì không?”

“Có mứt dâu tây.” Biên Thành đứng dậy mở tủ ra, lấy một lọ mứt quả chưa mở đưa cho Văn Địch.

Văn Địch nhận lấy rồi vặn nắp, không vặn được, lót vải áo vào rồi vặn tiếp, vẫn không nhúc nhích. Cậu đi vào phòng bếp, đeo cái găng tay rửa bát lên rồi vận hết chút sức lực cuối cùng, vẫn không xi nhê gì. Thật là kỳ lạ, thông thường đến bước cuối là sẽ mở được.

“Hình như bị kẹt rồi.” Văn Địch nói.

“Để tôi.” Biên Thành nói.

Văn Địch đưa lọ mứt cho anh, Biên Thành nhận lấy rồi thử vặn nhẹ một cái, phát hiện ra mình hơi khinh địch, tiếp tục vặn mạnh thêm cái nữa, vẫn không có tác dụng gì. Văn Địch nhìn thấy gân trên cánh tay anh nổi lên rồi mà cái lọ mứt vẫn không nể nang gì cả.

“Không sao,“ Văn Địch nói: “Em ăn bánh mì không cũng được.”

Biên Thành gật đầu, buông tay xuống dưới bàn rồi hỏi: “Hôm nay có đến thư viện không?”

“Có,“ Văn Địch hỏi: “Anh có đến trường không?”

“Có, đi nghe ngóng một chút, Tân Nhai Khẩu có một trường giáo dục đặc biệt khá ổn, hôm nay đưa Giang Vũ đi trải nghiệm một ngày, tôi họp xong sẽ đi đón thằng bé,“ Biên Thành nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Tôi tìm thấy một nhà hàng rất ngon.”

“Được.”

Văn Địch ăn sáng xong thì thu dọn sạch sẽ đồ thừa trên bàn, thấy bữa sáng của Biên Thành vẫn còn nguyên, “Anh không ăn sáng à?”

“Lát nữa rồi ăn.”

Văn Địch im lặng một lát, hỏi: “Lẽ nào anh vẫn đang mở cái lọ kia?”

Biên Thành không trả lời, Văn Địch đột nhiên cúi người xuống nhìn dưới gầm bàn. Quả nhiên hai cánh tay bên kia vẫn đang nắm chặt lấy lọ mứt.

Bầu không khí im lặng mấy giây, Biên Thành giải thích: “Vừa rồi xoay ngược hướng.”

“Ừ ừ.”

“Tình huống này mới xuất hiện lần đầu tiên.”

“Em biết, là do thiết kế của cái lọ có vấn đề.” Văn Địch an ủi.

Lý do này hiển nhiên là không thể thuyết phục được Biên Thành, nhưng anh vẫn tạm thời buông cái lọ xuống.

“Mau đưa Giang Vũ đến trường đi.” Văn Địch nói.

Một ngày ở thư viện vẫn như mọi ngày. Xem tư liệu, làm việc vặt, viết bài chuyên ngành cho giáo viên. Trừ một lần chạy ra cửa hàng nhạc cụ và một lần về Hà Thanh Uyển thì thời gian còn lại, Văn Địch đều đang nỗ lực bổ sung kiến thức về lĩnh vực mới.

Đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ dần tắt, gió đêm nổi lên, sinh viên xung quanh cũng đứng dậy đi ăn cơm, lúc này Văn Địch mới vươn vai giãn gân giãn cốt, tiện thể ngó vào điện thoại. Biên Thành gửi tin nhắn, nói là đang lái xe đưa Giang Vũ về. Văn Địch bảo hai người chờ trước cổng trường, sau khi ngồi lên xe, cậu hỏi đầy mong chờ: “Đi đâu?”



Biên Thành lái xe một lát, dừng lại ở một nhà hàng Thuận Đức. Ba người tìm một vị trí bên trong rồi ngồi xuống, Văn Địch quét mã gọi món, vui vẻ lướt xuống dưới: “Vừa nhìn đã thấy toàn món em thích.”

Biên Thành nhìn cậu một cách khó hiểu: “Đương nhiên rồi, em đã từng nói với tôi mà.”

Văn Địch vừa gọi món vừa phát ra âm thanh thắc mắc.

“Cái lần chúng ta đi nghe hòa nhạc, em ngủ gật,“ Biên Thành nhắc cậu, “Chúng ta đã thảo luận về sở thích của đối phương.”

Văn Địch nghe đến chữ “ngủ gật”, vẻ mặt tỏ ra đau đớn. Người này mãi mãi sẽ không hiểu được thế nào là chọn tinh hoa mà nói, toàn nói ra những thông tin dư thừa.

Hiệu quả rất tốt, lần hẹn hò đó đã để lại ấn tượng sâu đậm, cậu lập tức nhớ ra những chi tiết nhỏ.

“Bây giờ ăn cơm theo sở thích của em hết à?” Văn Địch có cảm giác như mấy kiếp đã trôi qua, “Chỉ có một mình em ăn vui vẻ, anh phải ăn món không thích, khác nào mỗi miếng ăn đều đang đập thẳng vào lương tâm của em...”

“Không đâu.”

“Anh mâu thuẫn quá đấy.” Văn Địch chỉ ra vấn đề.

“Không thích hoa, nhưng nếu người tôi thích tặng cho tôi, nhận được cũng thấy vui vẻ; không thích ăn món này, nhưng ăn cùng người tôi thích, hương vị cũng ngon hơn,“ Biên Thành nói: “Không thích Gone with the Wind, nhưng nếu như xem nó cùng người tôi thích, vậy thì cũng rất lãng mạn.”

Văn Địch nhìn anh, một lúc lâu sau mới hỏi ra vấn đề mà cậu thắc mắc đã lâu: “Anh bị làm sao thế?”

Biên Thành căng thẳng nhìn dây thun trên tay mình: “Tôi đã làm gì sao?”

“Trình độ yêu đương lúc cao lúc thấp, phân hóa thành hai cực, anh nắm bắt được tinh túy của nghệ thuật ngôn ngữ rồi đấy.”

Biên Thành phiên dịch lại trong đầu, kết luận rằng đây là lời phê bình hành vi tối hôm qua của anh, là lời khen đối với tình huống vừa rồi. Anh nhớ lại ký ức đau khổ liên tục bị bắn dây thun hôm qua - chỉ nhận được phản hồi tiêu cực mà không có lời giải thích cụ thể thì cũng không thể tiến bộ được. Anh quyết định mở một cuộc họp phúc thẩm: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi em, vì sao hôm qua lại giận?”

Văn Địch vừa gọi món vừa hỏi: “Anh hỏi cụ thể là chuyện nào?”

“Tôi hiểu lúc giới thiệu nhà và lúc sắp xếp nơi ngủ rồi,“ Biên Thành nói: “Lúc giảng bài vì sao lại phạt?”

Văn Địch nhìn ánh mắt nhìn chăm chú của anh, sau đó phát hiện ra anh thật sự không biết: “Em cảm thấy anh coi thường trình độ Toán học của em.” Văn Địch nói.

Biên Thành rất ngạc nhiên: “Tôi có làm vậy sao?”

“Vậy anh đã làm gì?”

“Lúc ấy tôi đang trình bày nguyên nhân dẫn đến sự khó hiểu của Tô pô học.” Biên Thành nói: “Học sinh khoa Văn không hiểu là chuyện bình thường.”

Câu nói này lại có vấn đề. Văn Địch ngờ vực: “Chẳng lẽ anh là loại người đó? Cảm thấy học môn xã hội không cần trí thông minh quá cao, học tự nhiên mới là thông minh chân chính.”

Vẻ mặt của Biên Thành cứ như đang đứng trước tòa và có người đứng lên làm chứng anh phạm tội tử hình: “Sao có thể? Vốn dĩ đó là hai lĩnh vực khác nhau, năng lực cần thiết cũng khác biệt. Nếu em muốn tôi viết một bài văn tràn đầy cảm xúc thì tôi cũng không viết nổi. Hơn nữa, xét từ góc độ thực dụng thì Toán học không thể so với Văn học được.”

“Vậy sao?”

“Mặc dù một số lý thuyết Toán học đã được ứng dụng trong các lĩnh vực khác, chẳng hạn như bất đẳng thức Schwarz chứng minh Nguyên lý bất định Heisenberg, nhưng lĩnh vực mà tôi nghiên cứu rất lệch, rất không được ưa chuộng, chưa chắc đã có giá trị thực tiễn. Tôi nghiên cứu chỉ vì thú vị, chưa bàn tới chuyện thúc đẩy phát triển khoa học công nghệ chứ đừng nói đến việc đóng góp cho nhân loại.”, Biên Thành nói, “Hơn nữa, nghiên cứu Toán học thuần túy không được coi trọng. Em có thể tìm kiếm trên mạng xem có bao nhiêu viện sĩ Lưỡng Viện đang nghiên cứu Toán học thuần túy, quỹ Khoa học tự nhiên phê duyệt bao nhiêu tiền mỗi năm cho những dự án này. Địa vị và kinh phí có móc nối với nhau, kinh phí một đợt cho dự án Khoa Học Lớn năm ngoái của giáo sư của Tống Vũ Trì là ba triệu tệ. Khi phát biểu với tư cách là đại biểu khoa trong đại hội công chức của trường, tổng kinh phí mà tôi xin xét duyệt cả đời cũng không thể đạt đến con số ấy. Từ bất kỳ góc độ nào, tôi đều không có tư cách coi thường các đồng nghiệp bên học viện Nhân văn.”

Văn Địch chớp mắt, đột nhiên cảm thấy mình hơi hẹp hòi: “Ồ.”

“Có lẽ là do tôi diễn đạt chưa đúng,“ Biên Thành nói: “Nhưng tôi thực sự không có ý như vậy.”

“Được rồi.” Văn Địch nói.

“Nếu sau này...”

“Không sao,“ Văn Địch nói: “Em biết cách nghĩ của anh rồi, dù anh diễn đạt thế nào thì em cũng không hiểu lầm nữa đâu.”

Biên Thành nhìn cậu, cậu đặt tay mình lên tay anh rồi nắm thật chặt.

“Gà hấp lên rồi kìa,“ Cậu nói: “Mau ăn đi.”

Bởi vì nhìn đồ ăn trên thực đơn rất hấp dẫn nên cậu bất cẩn gọi hơi nhiều. Cơm mà nhà hàng cung cấp cũng rất chắc bụng, từ nhỏ Văn Địch đã được dạy là không được lãng phí đồ ăn, thế nhưng giờ mới ăn được hơn nửa bát đã không ăn nổi nữa. Hạt gạo là hạt vàng, nhưng sức khỏe dạ dày cũng rất quan trọng.

Giang Vũ vẫn còn đang nhai nuốt rất chậm rãi, thế là cậu lấy điện thoại ra xem.

Vu Tĩnh Di gửi tin nhắn cho cậu, bảo là đã có kết quả của bộ Ngoại giao, cô nàng về bờ rồi. Văn Địch gửi rất nhiều dấu chấm than, nghĩ tới việc thủy nghịch hành bấy lâu nay đã thấy được ánh sáng, bọn họ nên tổ chức một buổi ăn mừng nho nhỏ. Cậu hỏi Vưu Quân lúc nào rảnh, bởi vì đó là tiệc chúc mừng Vu Tĩnh Di, nữ hoàng cuồng việc nói lúc nào cũng rảnh.

Bọn họ chọn lựa nhà hàng, Giang Vũ cũng ăn xong rồi, Biên Thành vẫy tay gọi bồi bàn tính tiền. Văn Địch cúi đầu nhìn bàn ăn, đột nhiên ý thức được một chuyện. Cậu nhìn bát đĩa ăn của mình rồi nhìn sang chỗ Biên Thành, trên mặt hiện lên mấy kiểu cảm xúc: chấn động, bối rối và sợ hãi.

“Anh...” Cậu nhìn vào cái bát rỗng, “Anh ăn hết đồ thừa của em à?”

Biên Thành đang cầm điện thoại tính tiền, nghe vậy thì quay đầu lại: “Sao thế? Em ăn chưa no?”

“Không phải...” Văn Địch nói: “Anh... mà lại ăn đồ thừa của em?”

Biên Thành càng lúc càng khó hiểu: “Hay tôi gọi cho em một bát nữa?”

Văn Địch nhìn anh chằm chằm, cảm giác muốn bắn dây thun và muốn nhào lên hôn đều dữ dội như nhau, nhưng vì có trẻ nhỏ ở bên cạnh, cuối cùng cậu không thực hiện một cái nào cả.

Nhớ lại thứ đồ mà cậu đã cất vào góc phòng khách khi quay về Hà Thanh Uyển lúc buổi trưa, Văn Địch nở một nụ cười: “Chúng ta về nhà thôi.”

Vừa bước vào nhà, Giang Vũ lại vào phòng xem hoạt hình như thường lệ. Vốn dĩ Văn Địch định đi lấy đồ trong phòng khách, đột nhiên ánh mắt chú ý đến một thứ được đặt ở cửa.

“Đây là cái gì?” Cậu chỉ vào thành viên mới trong đại gia đình thùng rác rồi hỏi.

“Chỗ để em vứt rác.” Biên Thành nói.

Văn Địch nghiêng đầu quan sát cái thùng rác mới. Chỗ vứt rác trong nhà đã nhiều lắm rồi, lại còn khai thác một cái mới dành cho cậu?



“Sau này em không cần phân loại, cứ vứt thẳng vào đây là được.” Biên Thành nói.

Dường như Văn Địch nghe thấy âm thanh tiểu hành tinh đâm vào trái đất. Rác, không cần, phân loại?

“Em cứ vứt vào đó để tôi phân loại.” Biên Thành nói, sau đó chỉ vào nhà tắm: “Tắm xong cũng không cần lau sàn, gọi tôi vào dọn. Em muốn ăn vặt trong phòng ngủ cũng được, chỉ cần...”

“Ăn xong gọi anh vào dọn dẹp?”

Biên Thành gật đầu. Văn Địch cảm thấy mình như một chủ nô có người theo hầu, “Vậy thì phiền phức quá...”

“Những quy định đó là thói quen sinh hoạt của hai anh em, không phải của em,“ Biên Thành nói: “Tiêu chuẩn dọn dẹp của tôi và Giang Vũ cao hơn người bình thường một chút, cho nên thực hiện không cảm thấy phiền toái, nhưng em thì khác. Nếu đó đã là tiêu chuẩn mà tôi đặt ra thì để tôi dọn dẹp là được.”

Văn Địch nhìn anh một lúc, mỉm cười.

“Sao vậy?”

“Phân loại rác hơi phiền phức,“ Văn Địch nói: “Nhưng mà quen rồi cũng không sao, cứ coi như cống hiến để bảo vệ môi trường đi.”

Ánh mắt của Biên Thành nhìn cậu rất lâu và rất khẩn thiết. Trong một khoảnh khắc, cậu cứ tưởng anh sẽ hôn mình, nhưng Biên Thành lại liếc nhìn đồ vật trong góc phòng khách rồi đột nhiên dừng động tác lại: “Đó là cái gì?”

Văn Địch giật mình, đúng là hormone gây lú lẫn, suýt nữa thì cậu quên mất món quà mà mình đặt ở đó. Cậu nhìn Biên Thành, nghiêm túc nói: “Em muốn cho anh xem một thứ.”

Vẻ mặt của Biên Thành đột nhiên tỏ ra sợ hãi - sợ hãi? Văn Địch hơi khó hiểu nhưng vẫn đi đến góc tường để lấy cái hộp đàn màu đen đang dựa ở đó. Cậu mở hộp đàn, lấy thứ bên trong ra, đưa bằng hai tay cho Biên Thành: “Tặng anh.”

Biên Thành cúi đầu nhìn, là một cây đàn violin màu đen.

“Đàn violin im lặng.” Văn Địch bổ sung, sau đó chỉ vào một chỗ nối dưới đuôi đàn: “Cắm tai nghe vào đây có thể nghe được mình diễn tấu, nếu muốn phát loa ngoài thì kết nối với loa.” Cậu ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhưng đừng làm thế.”

Biên Thành cầm cây đàn, thử sờ lên phần thân bằng gỗ của nó. Lúc anh quay ra nhìn Văn Địch, sự cảm động trong mắt anh cứ như thể cậu là ân nhân cứu mạng.

“Đừng phản ứng thái quá như vậy,“ Văn Địch nói: “Chỉ là một món quà nhỏ thôi.”

“Cảm ơn,“ Biên Thành nói: “Một người coi tiền là mạng sống như em lại...”

“Không cần cảm ơn.” Văn Địch cắt ngang.

Biên Thành cẩn thận cầm đàn về phòng ngủ, để cùng một chỗ với cái cũ.

Văn Địch khoanh tay tựa vào tường, nhìn cái tay đang cất quà và vẻ mặt đã trở về bình thường của anh, đột nhiên hỏi: “Sao vừa rồi anh lại tỏ ra sợ hãi như vậy?”

Biên Thành đứng thẳng lên, đi đến trước mặt cậu: “Tôi tưởng em định ly hôn với tôi.”

Văn Địch giật mình: “Tại sao?”

Biên Thành nâng cổ tay lên, bên dưới cái dây thun có một vết đỏ mờ.

Văn Địch cầm cổ tay anh, tháo sợ dây thun xuống, lấy ngón tay xoa lên chỗ bị đau, “Anh nghĩ cái gì vậy,“ Văn Địch nói: “Cho dù chúng ta có những điểm không hợp nhau thì cũng không đến mức phải ly hôn. Sống chung vốn dĩ cần phải phối hợp với nhau, anh đã làm rất tốt rồi.”

“Nhưng mà, có những việc tôi không thể sửa đổi được,“ Biên Thành nói: “Đôi khi tôi sẽ nói một số lời kỳ quặc trong vô thức.”

“Ờ...” Văn Địch suy nghĩ cẩn thận rồi nhún vai: “Không sửa được cũng chẳng sao.”

“Em không cảm thấy đó là khuyết điểm ư?”

“Khuyết điểm cũng chưa chắc cần phải sửa,“ Văn Địch nhìn anh rồi cười: “Có đôi khi bù đắp vào khuyết điểm ấy rồi thì chỗ vốn dĩ hoàn hảo lại trở nên không hoàn hảo nữa.”

Anh nhìn cậu rất lâu, lâu đến mức cảm tưởng như thời gian đã dừng lại.

Sau đó Biên Thành nói: “Tôi yêu em.”

Văn Địch nhìn anh, không nói gì cả, chỉ thầm đếm trong lòng.

1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây, 5 giây.

Biên Thành cảm thấy như tim đã ngừng đập.

“Em cũng yêu anh.” Văn Địch nói.

Biên Thành nhìn khóe miệng khẽ cười của cậu, đột nhiên nhận ra. Hiếm khi EQ mới đạt đến đỉnh cao - tên nhóc này đang trả thù anh vì phản ứng chậm chạp trong tình yêu: “Em cố tình đợi lâu như vậy đúng không.”

Văn Địch cười phá lên, sau đó Biên Thành đeo sợi dây thun lên tay cậu và bắn một cái.

Cậu đã ngừng cười thành tiếng nhưng khóe miệng vẫn cong lên. Văn Địch nâng cánh tay lên ôm lấy vai của đối phương: “Về chuyện ngáy ngủ, em đến bệnh viện một chuyến xem có giải quyết được không.”

Biên Thành đưa tay ra ôm lấy eo cậu, cảm thấy có một thứ gì đó đang trào lên đến đỉnh điểm trong lồng ngực: “Lúc tôi mệt thì không dễ bị đánh thức.”

Văn Địch ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa định nói gì đó thì người trước mặt đã áp môi xuống. Cánh tay rắn chắc quấn quanh eo cậu, toàn thân cậu cảm giác như có thứ gì đó rất mạnh mẽ đang bao vây mình. Tay chân như nổi lửa, nơi tiếp xúc nóng cháy. Trong lúc hôn môi, bàn tay ấy di chuyển xuống một nơi khác, thế là ngọn lửa lập tức lan ra toàn thân.

Trời vẫn chưa ấm lên hoàn toàn, nhưng trong căn phòng nhỏ, bầu không khí tràn đầy nhiệt độ nóng bỏng của thân thể. Vách tường rất mỏng nên lúc cởi quần áo cũng phải vô cùng cẩn thận. Không muốn phát ra tiếng động, thế là người phía trên đã bịt miệng cậu lại. Tuy rằng vẫn có thể hít thở nhưng tốc độ không thể theo kịp lượng oxy bị tiêu thụ quá mức. Vào giây phút cuối cùng, cậu đưa tay lên gỡ những ngón tay trên miệng ra, há miệng thở dốc vào khoảnh khắc sự trói buộc được gỡ bỏ.

Dưới ánh trăng, căn phòng vẫn vô cùng tĩnh lặng, ngoại trừ âm thanh thở dốc.

Một lúc lâu sau, Văn Địch mở miệng nói: “Chúng ta phải mua cho Tiểu Vũ một cái tai nghe chống ồn.”

- --------

Dờ: Các chị em bên Trung gọi giáo sư là Biên Mục - chó Border Collie =)))) đọc lại cũng thấy vibe chó thật, yêu vào xong câu nào nói chuyện với em iu cũng như được thêm cái emo này =))))))))))

/61

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status