-Cô chủ vào xe cẩn thận_Người lái xe quay xuống cẩn thận dặn dò một bé gái đang vào trong chiếc toyota.
-Chú là người mới ạ?_Cô bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi người lái xe nhưng trong lòng thật ra đang ngầm đánh giá.
-Vâng._Người lái xe kính cẩn thầm nghĩ: Đứa bé này dễ thương vậy sao ông chủ lại nói mình cẩn thận nhỉ
-Chú không cần gọi cháu là cô chủ gì đâu cháu không quen, chú gọi cháu là NaNa là được ạ_NaNa mỉm cười đầy thân thiện với người lái xe.
-Được, cháu thật ngoan._Người lái xe tươi cười nghĩ: Con bé lại còn lễ phép nữa chứ. Dễ thương như vậy thì mình cần gì phải đề phòng
-Chú lái đến trường Bright Star dùm cháu_NaNa đặt chiếc ba lô đựng bộ váy múa ba lê không cần thiết sang một bên và chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn.
-Sao lại đến đó? Bà chủ đã dặn chú sẽ dẫn cháu đến trường múa mà_Người lái xe nhìn NaNa khó hiểu.
-Cháu nói chú đến đó thì chú cứ đến đi ạ_NaNa giọng nói cực kì nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoác.
-Chú sao có thể làm trái lời bà chủ được?_Người lái xe cười cố làm ra vẻ bình tĩnh.
-Vậy bây giờ người chú chở là cháu hay là mẹ cháu vậy?_NaNa nhìn chú lái xe bằng đôi mắt tròn xoe không lộ ra tia khó chịu và giọng nói cực kì êm dịu vậy mà câu nói lại gây áp lực lớn cho người nghe.
-Cháu à chú không thể làm khác được đây là công việc của chú, người thuê chú là bà chủ và ông chủ chứ không phải cháu mặc dù chú đang chở cháu_Người lái xe phân tích rõ cho NaNa hiểu.
-Vâng, cháu hiểu mà_NaNa gật đầu làm bộ thông cảm. Người lái xe thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi giật mình với câu nói ngây thơ của NaNa: Chú ơi sáng nay cháu có thấy ai đó vào vườn nhà cháu làm bể cái bình hoa cổ mà ba cháu thích đấy ạ
Người lái xe toát mồ hôi:
-Sao cháu lại nói chú việc này?
-Vì cháu đã kịp nhận ra hung thủ là ai ạ_NaNa nói đến đây thì mặt người lái xe tái mét. NaNa nói tiếp: Chú biết đấy, giá của nó là 1800 đô nếu bị bại lộ không những chú phải đền tiền mà còn phải nghỉ việc đó.
-Cháu đừng làm khó chú mà có được không?_Người lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thầm nghĩ: Con bé ngây ngô thế kia mà...
-Dạ,cháu sẽ không làm khó chú đâu ạ_NaNa mỉm cười dịu dàng như thiên thần sau đó lấy điện thoại ra nhấn gọi một dãy số:
-Alo, baba à sáng nay con vô tình phát hiện được người đã làm đổ bình hoa của baba đó, ba nói xem sẽ xử người đó như thế nào?
-............................(thông cảm tg k nghe rõ -.-'' )
-Sao ạ bồi thường gấp 10?_NaNa vờ như nghe không rõ hỏi lại.
-Chú sẽ đưa cháu đến nơi cháu muốn làm ơn dừng lại đi_Người lái xe rốt cuộc cũng chịu không nổi uy hiếp nhỏ giọng nói với NaNa.
-À...Là con mèo nhà mình đó ba ạ. Ba bắt nó nhịn ăn là được rồi...Dạ con cúp máy_NaNa nở nụ cười thỏa mãn.(Đúng là anh nào em nấy chỉ giỏi uy hiếp ngừi khác thuj hà)
Người lái xe lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán quả thật vừa rồi tim ông muốn rớt ra ngoài vì lo sợ.
Gia Hân vừa tới lớp đã lo lắng đến bên Hoàng Huy: Tay anh làm sao vậy? Hôm qua anh đã đi uống rượu sao?
Hoàng Huy hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Gia Hân:
-Không phải hôm qua em đưa anh về còn băng cho anh nữa sao?
-Người hôm qua đưa anh về là Gia Ân_Gia Hân nói tới đây thì lòng trùng xuống không che dấu được đau buồn.
-Anh thật sự không biết. Lúc đó anh đã tưởng là em, anh thật có lỗi với Gia Ân._Hoàng Huy lại nhớ đến lúc trước mặt Gia Ân gọi tên Gia Hân.
-Anh còn yêu Gia Ân không?_Gia Hân đột nhiên hỏi câu này.
-Anh...Anh bây giờ chỉ yêu em thôi_Chần chừ một lúc Hoàng Huy mới nói. Thật ra anh quen Gia Ân chỉ là đùa giỡn chưa từng có tình cảm với cô nhưng nếu anh nói với Gia Hân thì cô sẽ căm ghét anh.
-Ukm...Vậy là em yên tâm rồi_Gia Hân mỉm cười che dấu đi tâm trạng rối ren của mình. Hoàng Huy lại cảm thấy lạ: Gia Hân em có chuyện gì sao?
-Không có_Gia Hân khẽ lắc đầu, cô cũng không muốn nói cho anh biết chuyện cô và Gia Ân vì anh mà cãi nhau.
Chợt ngoài cửa lớp truyền đến âm thanh bàn tán ồn ào tiếp đó là tiếng nói cực dễ thương của một bé gái tiểu học: Chị Gia Hân
Gia Hân nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa lớp. Thì ra là NaNa-con bé khó ưa lần trước ở bệnh viện. Nó tới gặp mình có chuyện gì vậy? _Gia Hân thầm nghĩ sau đó bước đến NaNa trực tiếp hỏi:
-Tới gặp chị có việc gì?
-Anh hai tôi bị ốm rồi chị đến chăm sóc anh ấy đi_NaNa bình thản nói rõ với Gia Hân mục đích của mình.
-Nè anh hai em bị bệnh thì có liên quan gì đến chị. Sao lại bắt chị đi chăm sóc anh ta?_Gia Hân cảm thấy khó chịu trước câu nói vô lí của NaNa
-Sao lại không liên quan? Chị là osin của anh ấy đừng quên những lời lần trước ở bệnh viện tôi đã nói với chị.
-Hừ cái con bé này sao lại bướng bỉnh và kiêu ngạo đến như vậy, cái tính này chắc là di truyền từ anh trai đây mà_Gia Hân bực mình.
-Chị nói cái gì?_NaNa không vui nhìn Gia Hân.
-Không có gì chị sẽ đi nên làm ơn ra ngoài lớp đợi chị một xíu_Gia Hân nhìn NaNa rồi đến gần Hoàng Huy: Anh giúp em xin cô nghỉ dùm em có việc bận cần đi gấp Sau đó lấy ba lô ra khỏi lớp học. Hoàng Huy khó hiểu nhìn theo bóng cô khuất dần: Anh hai mà cô bé đó nói là Thiên Long sao? Sao lại quan tâm đến hắn vậy chứ? Anh lại cười chua xót tự hỏi bản thân rằng cô chẳng biết có là người yêu của anh không đây.
-Chú là người mới ạ?_Cô bé chớp chớp đôi mắt ngây thơ hỏi người lái xe nhưng trong lòng thật ra đang ngầm đánh giá.
-Vâng._Người lái xe kính cẩn thầm nghĩ: Đứa bé này dễ thương vậy sao ông chủ lại nói mình cẩn thận nhỉ
-Chú không cần gọi cháu là cô chủ gì đâu cháu không quen, chú gọi cháu là NaNa là được ạ_NaNa mỉm cười đầy thân thiện với người lái xe.
-Được, cháu thật ngoan._Người lái xe tươi cười nghĩ: Con bé lại còn lễ phép nữa chứ. Dễ thương như vậy thì mình cần gì phải đề phòng
-Chú lái đến trường Bright Star dùm cháu_NaNa đặt chiếc ba lô đựng bộ váy múa ba lê không cần thiết sang một bên và chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn.
-Sao lại đến đó? Bà chủ đã dặn chú sẽ dẫn cháu đến trường múa mà_Người lái xe nhìn NaNa khó hiểu.
-Cháu nói chú đến đó thì chú cứ đến đi ạ_NaNa giọng nói cực kì nhẹ nhàng nhưng lại dứt khoác.
-Chú sao có thể làm trái lời bà chủ được?_Người lái xe cười cố làm ra vẻ bình tĩnh.
-Vậy bây giờ người chú chở là cháu hay là mẹ cháu vậy?_NaNa nhìn chú lái xe bằng đôi mắt tròn xoe không lộ ra tia khó chịu và giọng nói cực kì êm dịu vậy mà câu nói lại gây áp lực lớn cho người nghe.
-Cháu à chú không thể làm khác được đây là công việc của chú, người thuê chú là bà chủ và ông chủ chứ không phải cháu mặc dù chú đang chở cháu_Người lái xe phân tích rõ cho NaNa hiểu.
-Vâng, cháu hiểu mà_NaNa gật đầu làm bộ thông cảm. Người lái xe thở phào nhẹ nhõm nhưng rồi giật mình với câu nói ngây thơ của NaNa: Chú ơi sáng nay cháu có thấy ai đó vào vườn nhà cháu làm bể cái bình hoa cổ mà ba cháu thích đấy ạ
Người lái xe toát mồ hôi:
-Sao cháu lại nói chú việc này?
-Vì cháu đã kịp nhận ra hung thủ là ai ạ_NaNa nói đến đây thì mặt người lái xe tái mét. NaNa nói tiếp: Chú biết đấy, giá của nó là 1800 đô nếu bị bại lộ không những chú phải đền tiền mà còn phải nghỉ việc đó.
-Cháu đừng làm khó chú mà có được không?_Người lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thầm nghĩ: Con bé ngây ngô thế kia mà...
-Dạ,cháu sẽ không làm khó chú đâu ạ_NaNa mỉm cười dịu dàng như thiên thần sau đó lấy điện thoại ra nhấn gọi một dãy số:
-Alo, baba à sáng nay con vô tình phát hiện được người đã làm đổ bình hoa của baba đó, ba nói xem sẽ xử người đó như thế nào?
-............................(thông cảm tg k nghe rõ -.-'' )
-Sao ạ bồi thường gấp 10?_NaNa vờ như nghe không rõ hỏi lại.
-Chú sẽ đưa cháu đến nơi cháu muốn làm ơn dừng lại đi_Người lái xe rốt cuộc cũng chịu không nổi uy hiếp nhỏ giọng nói với NaNa.
-À...Là con mèo nhà mình đó ba ạ. Ba bắt nó nhịn ăn là được rồi...Dạ con cúp máy_NaNa nở nụ cười thỏa mãn.(Đúng là anh nào em nấy chỉ giỏi uy hiếp ngừi khác thuj hà)
Người lái xe lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán quả thật vừa rồi tim ông muốn rớt ra ngoài vì lo sợ.
Gia Hân vừa tới lớp đã lo lắng đến bên Hoàng Huy: Tay anh làm sao vậy? Hôm qua anh đã đi uống rượu sao?
Hoàng Huy hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Gia Hân:
-Không phải hôm qua em đưa anh về còn băng cho anh nữa sao?
-Người hôm qua đưa anh về là Gia Ân_Gia Hân nói tới đây thì lòng trùng xuống không che dấu được đau buồn.
-Anh thật sự không biết. Lúc đó anh đã tưởng là em, anh thật có lỗi với Gia Ân._Hoàng Huy lại nhớ đến lúc trước mặt Gia Ân gọi tên Gia Hân.
-Anh còn yêu Gia Ân không?_Gia Hân đột nhiên hỏi câu này.
-Anh...Anh bây giờ chỉ yêu em thôi_Chần chừ một lúc Hoàng Huy mới nói. Thật ra anh quen Gia Ân chỉ là đùa giỡn chưa từng có tình cảm với cô nhưng nếu anh nói với Gia Hân thì cô sẽ căm ghét anh.
-Ukm...Vậy là em yên tâm rồi_Gia Hân mỉm cười che dấu đi tâm trạng rối ren của mình. Hoàng Huy lại cảm thấy lạ: Gia Hân em có chuyện gì sao?
-Không có_Gia Hân khẽ lắc đầu, cô cũng không muốn nói cho anh biết chuyện cô và Gia Ân vì anh mà cãi nhau.
Chợt ngoài cửa lớp truyền đến âm thanh bàn tán ồn ào tiếp đó là tiếng nói cực dễ thương của một bé gái tiểu học: Chị Gia Hân
Gia Hân nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa lớp. Thì ra là NaNa-con bé khó ưa lần trước ở bệnh viện. Nó tới gặp mình có chuyện gì vậy? _Gia Hân thầm nghĩ sau đó bước đến NaNa trực tiếp hỏi:
-Tới gặp chị có việc gì?
-Anh hai tôi bị ốm rồi chị đến chăm sóc anh ấy đi_NaNa bình thản nói rõ với Gia Hân mục đích của mình.
-Nè anh hai em bị bệnh thì có liên quan gì đến chị. Sao lại bắt chị đi chăm sóc anh ta?_Gia Hân cảm thấy khó chịu trước câu nói vô lí của NaNa
-Sao lại không liên quan? Chị là osin của anh ấy đừng quên những lời lần trước ở bệnh viện tôi đã nói với chị.
-Hừ cái con bé này sao lại bướng bỉnh và kiêu ngạo đến như vậy, cái tính này chắc là di truyền từ anh trai đây mà_Gia Hân bực mình.
-Chị nói cái gì?_NaNa không vui nhìn Gia Hân.
-Không có gì chị sẽ đi nên làm ơn ra ngoài lớp đợi chị một xíu_Gia Hân nhìn NaNa rồi đến gần Hoàng Huy: Anh giúp em xin cô nghỉ dùm em có việc bận cần đi gấp Sau đó lấy ba lô ra khỏi lớp học. Hoàng Huy khó hiểu nhìn theo bóng cô khuất dần: Anh hai mà cô bé đó nói là Thiên Long sao? Sao lại quan tâm đến hắn vậy chứ? Anh lại cười chua xót tự hỏi bản thân rằng cô chẳng biết có là người yêu của anh không đây.
/132
|