Thiên Long chăm chú vào đám sổ sách của công ty trên bàn trong phòng khách. Dạo này công ty có quá nhiều việc cần anh giải quyết khiến anh rất bận rộn. Lại thêm chuyện sáng nay đến vậy khiến anh vô cùng mệt mỏi nhưng không thể bỏ bê công việc nên đành bỏ qua thời gian ngủ trưa để ngồi lại với đống sổ sách nhiều đến chóng mặt kia. Đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn trìu mến quen thuộc khiến anh phải dừng tay:
-Thiên Long!
Thiên Long ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên cùng vui mừng khi nhìn thấy bà lão đang đứng trước mặt anh, khẽ gọi một tiếng: Bà!
Bà lão không kìm được nước mắt, tay còn đánh vào người anh mấy cái: Thằng nhóc này đã lớn như vậy rồi còn không về thăm bà. Quên luôn bà già này rồi sao?
-Dạ làm gì có, tại cháu bận nhiều việc quá, bà nội, mau ngồi xuống đây đi ạ_Thiên Long khẽ nở một nụ cười hối lỗi.
-Thật là...Bận tới đâu thì cũng phải về xem mặt ta một chút chứ. Ta già cả rồi nhìn quanh cũng chỉ thấy mấy bức tường cũng mấy cô người hầu hết nịnh nọt rồi thì phục vụ thật là nhàm chán._Bà nội anh ra vẻ không vui.
-Vậy còn mẹ cháu thì sao ạ? Chẳng lẽ bà ấy không nòi chuyện với bà?_Thiên Long ra vẻ buồn buồn hỏi, cảm thấy bà cũng thật là cô đơn
-Hừ, không nhắc tới thì thôi mà nhắc tới thì thấy bực mà. Chị ta lúc nào cũng đi cái gì mà sịt pa (spa đó m.n) không thì đi chơi với bạn bè có khi nào thèm ngó tới bà già này đâu_Bà tiếp tục nói đến nỗi khổ tâm của mình không che giấu được sự tủi thân.
-Cháu sẽ khuyên mẹ cháu thường xuyên quan tâm tới bà hơn mà._Thiên Long cảm giác áy náy dâng lên, lại được mẹ anh chỉ biết nghĩ đến bản thân không chịu hỏi han bà một chút để bà cô đơn đến nỗi tới Việt Nam để gặp anh.
-Cháu cũng mau cưới về cho ta một cháu dâu cho vui nhà vui cửa, để ta đỡ cô đơn_Bà anh liền nở một nụ cười_Đúng rồi lúc ta ở trên xe buýt ta đã gặp một con bé chừng tuổi cháu rất tốt bụng nha. Ta rất thích con bé đó
-Bà sao lại đi xe buýt? Sao không gọi xe riêng?_Thiên Long rất nhanh lảng qua chuyện khác.
-Đừng có đánh trống lảng với bà già này. Cháu còn chưa cho ta biết cháu đã có người nào ưng ý chưa?_Bà anh rất nhanh biết ngay ý định của cháu mình.
-Bà à cháu chưa có ý định đó đâu. Còn việc bà gặp người tốt ở ngoài có khi người ta lừa bà để dụ dổ thôi_Thiên Long có chút ngượng người, không ngờ bà lại hiểu ý anh đến vậy nhưng cũng nhanh chóng phá vỡ cảm giác đó bằng giọng điệu cháu nhắc nhở bà.
-Hừ, ta ăn mặc thế này lại còn đi xe buýt ai mà nhận ra quý bà gì mà thèm lừa gạt ta_Bà anh lại tiếp tục nói_Với lại con bé trông rất ngây thơ, hiền lành lại mãnh mẽ vô cùng...
-Được rồi mà, bà mới về còn mệt mỏi cứ nghĩ ngơi đi ạ_Thiên Long nói, dìu bà đứng dậy tiến về phía phòng nghỉ.
-Hừ, cái thằng bé này nếu cháu chưa kiếm được ai thì cứ nói, ta sẽ điều tra về con bé kia làm mai cho cháu_Bà vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
-A, bà!_Đột nhiên NaNa chạy đến ôm chầm lấy bà. Thiên Long thầm cảm ơn con bé NaNa, có con bé kia chơi với bà thì anh thoát nạn rồi.
-NaNa cháu định ở đây đến bao giờ? Sao không về nhà, ta nhớ cháu muốn chết đây_Bà trìu mến hôn lên đôi má của NaNa
-Dạ mẹ nói cháu phải ở bên giám sát anh hai. Với lại ở đây cũng có đồ chơi mới rất thú vị _NaNa tỏ ra thích thú khi nhắc đến đồ chơi không quên liếc anh hai vẻ thách thức.
-NaNa anh đã nói cô ấy không phải đồ chơi của em_Thiên Long tỏ vẻ không vui.
-Cô ấy?_Mắt bà nheo lại đầy nghi ngờ_Con đã có đối tượng?
-Đúng đó bà, chị đó là người anh hai thí...ưm_Miệng còn chưa nói hết thì bị Thiên Long nhanh tay bịt lại, trừng mắt cảnh cáo NaNa không được nhiều chuyện. Bà anh lại càng thêm nghi ngờ.
-A, không có gì đâu bà, bà đừng để ý, con nít hay nói lung tung_Thiên Long vội giải thích. Còn NaNa thì dùng sức lắc đầu ý bảo không phải.
-Thôi ta mệt rồi, phải nghỉ ngơi_Bà anh xoay người không muốn nói gì thêm. Thiên Long thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng xuống mà không hề hay biết người bà đáng kính của anh đang nở một nụ cười cực gian với cái ý nghĩ: Thiên Long không qua mắt được bà già này đâu. Cháu không muốn ta biết ta càng muốn biết. Được, lần này ta sẽ ở đây lâu một chút để tìm hiểu về cháu dâu tương lai (Bà ghê thật!)
-Thiên Long!
Thiên Long ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên cùng vui mừng khi nhìn thấy bà lão đang đứng trước mặt anh, khẽ gọi một tiếng: Bà!
Bà lão không kìm được nước mắt, tay còn đánh vào người anh mấy cái: Thằng nhóc này đã lớn như vậy rồi còn không về thăm bà. Quên luôn bà già này rồi sao?
-Dạ làm gì có, tại cháu bận nhiều việc quá, bà nội, mau ngồi xuống đây đi ạ_Thiên Long khẽ nở một nụ cười hối lỗi.
-Thật là...Bận tới đâu thì cũng phải về xem mặt ta một chút chứ. Ta già cả rồi nhìn quanh cũng chỉ thấy mấy bức tường cũng mấy cô người hầu hết nịnh nọt rồi thì phục vụ thật là nhàm chán._Bà nội anh ra vẻ không vui.
-Vậy còn mẹ cháu thì sao ạ? Chẳng lẽ bà ấy không nòi chuyện với bà?_Thiên Long ra vẻ buồn buồn hỏi, cảm thấy bà cũng thật là cô đơn
-Hừ, không nhắc tới thì thôi mà nhắc tới thì thấy bực mà. Chị ta lúc nào cũng đi cái gì mà sịt pa (spa đó m.n) không thì đi chơi với bạn bè có khi nào thèm ngó tới bà già này đâu_Bà tiếp tục nói đến nỗi khổ tâm của mình không che giấu được sự tủi thân.
-Cháu sẽ khuyên mẹ cháu thường xuyên quan tâm tới bà hơn mà._Thiên Long cảm giác áy náy dâng lên, lại được mẹ anh chỉ biết nghĩ đến bản thân không chịu hỏi han bà một chút để bà cô đơn đến nỗi tới Việt Nam để gặp anh.
-Cháu cũng mau cưới về cho ta một cháu dâu cho vui nhà vui cửa, để ta đỡ cô đơn_Bà anh liền nở một nụ cười_Đúng rồi lúc ta ở trên xe buýt ta đã gặp một con bé chừng tuổi cháu rất tốt bụng nha. Ta rất thích con bé đó
-Bà sao lại đi xe buýt? Sao không gọi xe riêng?_Thiên Long rất nhanh lảng qua chuyện khác.
-Đừng có đánh trống lảng với bà già này. Cháu còn chưa cho ta biết cháu đã có người nào ưng ý chưa?_Bà anh rất nhanh biết ngay ý định của cháu mình.
-Bà à cháu chưa có ý định đó đâu. Còn việc bà gặp người tốt ở ngoài có khi người ta lừa bà để dụ dổ thôi_Thiên Long có chút ngượng người, không ngờ bà lại hiểu ý anh đến vậy nhưng cũng nhanh chóng phá vỡ cảm giác đó bằng giọng điệu cháu nhắc nhở bà.
-Hừ, ta ăn mặc thế này lại còn đi xe buýt ai mà nhận ra quý bà gì mà thèm lừa gạt ta_Bà anh lại tiếp tục nói_Với lại con bé trông rất ngây thơ, hiền lành lại mãnh mẽ vô cùng...
-Được rồi mà, bà mới về còn mệt mỏi cứ nghĩ ngơi đi ạ_Thiên Long nói, dìu bà đứng dậy tiến về phía phòng nghỉ.
-Hừ, cái thằng bé này nếu cháu chưa kiếm được ai thì cứ nói, ta sẽ điều tra về con bé kia làm mai cho cháu_Bà vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
-A, bà!_Đột nhiên NaNa chạy đến ôm chầm lấy bà. Thiên Long thầm cảm ơn con bé NaNa, có con bé kia chơi với bà thì anh thoát nạn rồi.
-NaNa cháu định ở đây đến bao giờ? Sao không về nhà, ta nhớ cháu muốn chết đây_Bà trìu mến hôn lên đôi má của NaNa
-Dạ mẹ nói cháu phải ở bên giám sát anh hai. Với lại ở đây cũng có đồ chơi mới rất thú vị _NaNa tỏ ra thích thú khi nhắc đến đồ chơi không quên liếc anh hai vẻ thách thức.
-NaNa anh đã nói cô ấy không phải đồ chơi của em_Thiên Long tỏ vẻ không vui.
-Cô ấy?_Mắt bà nheo lại đầy nghi ngờ_Con đã có đối tượng?
-Đúng đó bà, chị đó là người anh hai thí...ưm_Miệng còn chưa nói hết thì bị Thiên Long nhanh tay bịt lại, trừng mắt cảnh cáo NaNa không được nhiều chuyện. Bà anh lại càng thêm nghi ngờ.
-A, không có gì đâu bà, bà đừng để ý, con nít hay nói lung tung_Thiên Long vội giải thích. Còn NaNa thì dùng sức lắc đầu ý bảo không phải.
-Thôi ta mệt rồi, phải nghỉ ngơi_Bà anh xoay người không muốn nói gì thêm. Thiên Long thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng xuống mà không hề hay biết người bà đáng kính của anh đang nở một nụ cười cực gian với cái ý nghĩ: Thiên Long không qua mắt được bà già này đâu. Cháu không muốn ta biết ta càng muốn biết. Được, lần này ta sẽ ở đây lâu một chút để tìm hiểu về cháu dâu tương lai (Bà ghê thật!)
/132
|