-Gia Hân em biểu diễn tiết mục gì vậy?_An Nhi trong phòng chuẩn bị biểu diễn, nhìn Gia Hân
-Ồ em hát song ca vậy còn anh_Gia Hân cũng diễn theo.
-Anh thì nhảy, tí nữa em mua hoa tặng anh nhé_An Nhi vẫn tiếp tục trò đùa của mình.
-Em không có tiền._Gia Hân
-Sao?_An Nhi vờ kinh ngạc_Tiền anh cho em đâu?
-Thôi không giỡn nữa_Gia Hân thấy nản và có chút buồn nôn. Cảm thấy bản thân giống một con bệnh.
-Xì chán mày ghê!_An Nhi chán nản ngồi phịch xuống ghế.
-Nè đồ có rồi mau thay đi_Hương Mai chạy tới mang theo một túi đồ đưa cho Gia Hân.
-Ukm_Gia Hân nhận lấy rồi vào phòng thay đồ.
-Ê An Nhi mày diễn bài gì?_Hương Mai nhìn An Nhi đang trong bộ đồ cực kì tomboy thì không khỏi thắc mắc.
-Suỵt!Mày muốn chết hả? Gọi tao là Nam đi_An Nhi trừng mắt nhắc nhở.
-Ờ, Nam vậy mày diễn bài gì?_Hương Mai giật mình nhìn quanh thầm trách bản thân quên mất con bạn giả trai.
-Good boy_ An Nhi xoay xoay cái mũ snapback da đen trên đầu, tiện thể chỉnh lại mái tóc giả ngắn của mình.
-Ờ, mày thích làm con trai lắm hả_Hương Mai hỏi thầm. Ngay cả bài diễn cũng là của con trai luôn.
-À, cái đó tao thấy làm con trai thì nó dễ sống hơn, thoải mái hơn ai như con gái cứ phải khép nép, đi nhẹ nói khẽ, tao không làm được_An Nhi trả lời.
-Nhưng sau này mày không lấy chồng sao? Mày định sống suốt đời trong bộ dạng đó sao?_Hương Mai
-Chuyện sau này cứ để sau này giải quyết còn hiện tại hãy để tao cứ như vậy._An Nhi thản nhiên nói.
-Chậc!chậc! Nếu tụi nó biết được mày là con gái chắc tiếc đứt ruột mất. Mày trông đẹp trai vậy mà_Hương Mai lắc đầu cảm thán.
-Kệ tụi nó! Mà sao mày lại nói vậy? Hay là mày cũng tiếc giống tụi nó?_An Nhi cười đểu cán.
-Hừ con này đầu óc nghĩ bậy bạ. Tao không phải bị đồng tính!_Hương Mai bực mình.
-Tao giỡn thôi làm gì căng vậy_An Nhi buồn cười nhìn Hương Mai.
-Giỡn gì kì cục hà_Hương Mai liếc An Nhi.
-Ê thấy sao?_Gia Hân bước ra trong một bộ váy ren xòe màu trắng rất thanh lịch.
-Wao trời ơi bạn tôi đẹp ghê cơ_Hương Mai là người khen đầu tiên, nhảy tới ôm chầm lấy Gia Hân.
-Ê con kia người yêu tao mày làm gì ghê vậy_An Nhi kéo Hương Mai ra không quên nhận xét một câu_Nhìn cũng được mà mày mặc cái này thấy bất tiện không?
-Cũng có một chút!_Gia Hân gượng cười. Mặc váy nếu mà bị gió tốc thì khỏi nói. Rất là xấu hổ nha.
-Bất tiện cái gì? Khó khăn lắm tao mới kiếm được cái váy đẹp như vậy mà còn chê. Diễn có tí chứ nhiêu đâu mà sợ bất tiện_Hương Mai ngay lập tức phản bác.
-Thôi được rồi ra chờ diễn đi_Gia Hân đẩy người Hương Mai ra tránh An Nhi và Hương Mai lại gây gổ.
-Ồ em hát song ca vậy còn anh_Gia Hân cũng diễn theo.
-Anh thì nhảy, tí nữa em mua hoa tặng anh nhé_An Nhi vẫn tiếp tục trò đùa của mình.
-Em không có tiền._Gia Hân
-Sao?_An Nhi vờ kinh ngạc_Tiền anh cho em đâu?
-Thôi không giỡn nữa_Gia Hân thấy nản và có chút buồn nôn. Cảm thấy bản thân giống một con bệnh.
-Xì chán mày ghê!_An Nhi chán nản ngồi phịch xuống ghế.
-Nè đồ có rồi mau thay đi_Hương Mai chạy tới mang theo một túi đồ đưa cho Gia Hân.
-Ukm_Gia Hân nhận lấy rồi vào phòng thay đồ.
-Ê An Nhi mày diễn bài gì?_Hương Mai nhìn An Nhi đang trong bộ đồ cực kì tomboy thì không khỏi thắc mắc.
-Suỵt!Mày muốn chết hả? Gọi tao là Nam đi_An Nhi trừng mắt nhắc nhở.
-Ờ, Nam vậy mày diễn bài gì?_Hương Mai giật mình nhìn quanh thầm trách bản thân quên mất con bạn giả trai.
-Good boy_ An Nhi xoay xoay cái mũ snapback da đen trên đầu, tiện thể chỉnh lại mái tóc giả ngắn của mình.
-Ờ, mày thích làm con trai lắm hả_Hương Mai hỏi thầm. Ngay cả bài diễn cũng là của con trai luôn.
-À, cái đó tao thấy làm con trai thì nó dễ sống hơn, thoải mái hơn ai như con gái cứ phải khép nép, đi nhẹ nói khẽ, tao không làm được_An Nhi trả lời.
-Nhưng sau này mày không lấy chồng sao? Mày định sống suốt đời trong bộ dạng đó sao?_Hương Mai
-Chuyện sau này cứ để sau này giải quyết còn hiện tại hãy để tao cứ như vậy._An Nhi thản nhiên nói.
-Chậc!chậc! Nếu tụi nó biết được mày là con gái chắc tiếc đứt ruột mất. Mày trông đẹp trai vậy mà_Hương Mai lắc đầu cảm thán.
-Kệ tụi nó! Mà sao mày lại nói vậy? Hay là mày cũng tiếc giống tụi nó?_An Nhi cười đểu cán.
-Hừ con này đầu óc nghĩ bậy bạ. Tao không phải bị đồng tính!_Hương Mai bực mình.
-Tao giỡn thôi làm gì căng vậy_An Nhi buồn cười nhìn Hương Mai.
-Giỡn gì kì cục hà_Hương Mai liếc An Nhi.
-Ê thấy sao?_Gia Hân bước ra trong một bộ váy ren xòe màu trắng rất thanh lịch.
-Wao trời ơi bạn tôi đẹp ghê cơ_Hương Mai là người khen đầu tiên, nhảy tới ôm chầm lấy Gia Hân.
-Ê con kia người yêu tao mày làm gì ghê vậy_An Nhi kéo Hương Mai ra không quên nhận xét một câu_Nhìn cũng được mà mày mặc cái này thấy bất tiện không?
-Cũng có một chút!_Gia Hân gượng cười. Mặc váy nếu mà bị gió tốc thì khỏi nói. Rất là xấu hổ nha.
-Bất tiện cái gì? Khó khăn lắm tao mới kiếm được cái váy đẹp như vậy mà còn chê. Diễn có tí chứ nhiêu đâu mà sợ bất tiện_Hương Mai ngay lập tức phản bác.
-Thôi được rồi ra chờ diễn đi_Gia Hân đẩy người Hương Mai ra tránh An Nhi và Hương Mai lại gây gổ.
/132
|