Trong phòng y tế:
Hoàng Huy khẽ cựa quậy, đôi mặt đẹp nhíu chặt lại rồi từ từ mở ra. Người đầu tiên anh thấy là Gia Hân khiến trái tim anh ấm áp lên hẳn. Nhận ra Hoàng Huy đã tỉnh Gia Hân vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn Hoàng Huy:
-Cậu thấy sao rồi? Còn đau nữa không?
-Thấy đỡ hơn rồi_Hoàng Huy cười yếu ớt nhưng nụ cười lại dịu dàng như nắng mùa xuân khiến Gia Hân bớt áy náy và yên tâm hơn phần nào.
-Sao cậu không về lớp?_Hoàng Huy im lặng một lúc rồi cũng hỏi. Anh đang hi vọng là cô vì quan tâm tới anh mà ở lại cùng anh.
-À Hương Mai cứ nằng nặc nói tôi ở lại, nói là dù sao cậu cũng giúp tôi không bị thương nên phải cảm ơn cậu một tiếng. Tôi cảm ơn cậu_Gia Hân rất thành thật nói. Đôi mắt vui vẻ của Hoàng Huy dần thay đổi thành đôi mắt khó chịu và thất vọng. Một câu cảm ơn thôi sao mà nghe xa lạ đến vậy. Tim anh chợt nhói đau. Sao anh lại quên mất cô và anh đã chia tay rồi cơ chứ. Hoàng Huy nhắm chặt mắt lại như muốn trốn tránh hiện thực. Anh không muốn mở mắt ra lại phải đối diện với những cử chỉ và ánh nhìn xa cách của Gia Hân.
-Cậu muốn ngủ à. Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi về lớp đây_Gia Hân thấy Hoàng Huy nhắm mắt lại thì đứng dậy xoay người rời đi. Hoàng Huy mở mắt, cố ngồi dậy,men theo vách tường ra khỏi phòng y tế. Anh ghét cái căn phòng trống trải chỉ toàn một màu trắng, cô đơn và lạnh lẽo đến rợn người này.
Gia Hân đi ngang qua phòng hội trưởng, đột nhiên cô lại nãy ra một ý muốn được nhìn thấy Thiên Long một chút. Nhưng nghĩ lại thấy cô giống như kẻ điên. Tự nhiên lại muốn nhìn thấy anh ta làm gì. Cô với anh ta đã không còn gì ràng buộc chẳng lẽ cô còn muốn có quan hệ gì với anh? Gia Hân thầm trách mình khùng điên, tự dưng lại có cái ý định điên rồ đó.
-Cạch_Chợt cửa phòng hội trưởng mở, Gia Hân giật mình nhìn về phía con người đang bước ra thì ngạc nhiên. Là một cô gái! Gia Hân cảm thấy kì lạ, bước đến gần cô gái kia hỏi:
-Bạn gì ơi, ình hỏi, hội trưởng có ở trong đó không?
Cô gái kia quay người, nhìn ra Gia Hân là một người từng gây không ít tai tiếng trong trường thì không khỏi lóe lên một tia khinh bỉ, nhàn nhạt trả lời:
-Thiên Long anh ấy hôm nay không đến trường. Tôi là hội phó, cô có gì cần gặp anh ấy à?
-À, không có gì_Gia Hân gượng cười rồi bước đi. Sao hôm nay anh ta không đi học? Mắc chuyện của công ty sao? Hay là bị ốm? Gia Hân cùng với những câu hỏi khó hiểu đi về lớp.
Ra về:
Gia Hân cảm thấy lo lắng, trong lòng thấy rất khó chịu nhưng lại rất mâu thuẫn. Nửa muốn gặp anh nửa không muốn. Cuối cùng thì sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô cũng quyết định đến nhà anh. Định là sẽ đứng ngoài cổng nhìn vào thấy anh không bị gì rồi sẽ về thì không ngờ rằng: Két!!! _Cánh cổng được mở ra. Gia Hân lo lắng không thôi. Sợ phải đối mặt với anh. Càng sợ hơn là không có lí do hợp lí để đứng ở trước nhà anh như vậy.
Nhưng Gia Hân nhìn lên thì lại thấy người mở cổng không phải là Thiên Long mà là một bà lão. Bà lão ngạc nhiên vì lại gặp được người quen ngay tại nhà cháu bà:
-Là cháu sao? Cô bé đã giúp ta trên xe buýt. Cháu đến gặp cháu ta sao?_Bà lão vui vẻ nhìn Gia Hân, trên mắt hiện lên tia yêu quý.
-Dạ? Bà là bà lão trên xe sao?_Gia Hân giờ mới nhận ra. Cô cũng ngạc nhiên không kém._Cháu bà là ai ạ? Không lẽ là Thiên Long
-Đúng đúng, là nó. Thôi vào nhà ngồi chơi đi. Không ngờ ta lại có duyên gặp lại cháu một lần nữa. Cháu thật là tốt bụng_Bà lão kéo Gia Hân vào nhà.
-Pha trà, mang bánh đến đây_Bà lão nói với mấy cô người hầu đang đứng ngẩn ngơ nhìn Gia Hân, người đã tới đây gây náo loàn không biết bao nhiêu lần rồi.
-Dạ thôi cháu ngồi nói chuyện với bà tí rồi cháu về ạ_Gia Hân không được tự nhiên khi bị bà kéo vào nhà, lại còn ngồi trên ghế một cách công khai trong phòng khách nữa.
-Bà làm gì mà vui quá vậy? Có bạn quý đến chơi sao?_Thiên Long bước từ cầu thang bước xuống, thấy bà anh cứ rối rít nói người hầu chuẩn bị không thôi thì ngạc nhiên hỏi.
-À, là một cô bé giúp ta trên xe buýt hôm bữa. Cô bé rất đáng yêu. Cháu ra gặp mặt một chút đi_Bà nội Thiên Long cười đến nheo cả mắt. Xem ra tâm trạng bà rất tốt. Được không biết là cô gái nào lại khiến cho bà anh yêu thích đến vậy. Thiên Long tò mò đi đến phòng khách, bước chân chợt ngưng lại. Kia là ai? Chẳng phải là cô nhóc ngổ ngáo mà ngày đêm anh mong nhớ sao? Sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Nhưng mà cô đã từ chối anh. Sao còn đến nhà anh làm gì?
Thiên Long cho hai tay vào túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo bước tới gần Gia Hân lạnh lùng lên tiếng:
-Cô đến nhà tôi làm gì?
Gia Hân đang ngắm mấy bức tranh treo trong phòng khách sang trọng thì bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, vội quay ra nhìn anh lắp bắp:
-A, tôi chỉ là...tình cờ...đi ngang qua... bà anh nói ...tôi vào chơi.
Gia Hân thầm mắng mình quá say mê ngắm tranh mà có người bước đến cũng không hề hay biết. Thiên Long thật sự rất muốn bật cười. Cô nhóc này vẫn là ngu ngốc đến vậy. Nói dối cũng không có logic gì cả. Người cô đang mặc đồng phục trường, nhìn thôi cũng biết cô đang trên đường về nhà mà đường về nhà cô đâu có đi ngang qua nhà anh được. Anh khẽ nhếch môi:
-Vậy à_Cũng không muốn vạch trần, chỉ tỏ ra vẻ lạnh lùng_Vậy thì sớm về dùm. Bà tôi rất dễ tin người nhưng tôi thì khác.
Gia Hân cảm thấy cực khó chịu. Lời anh nói là có ý gì. Gì mà bà tôi rất dễ tin người nhưng tôi thì khác. Vậy không phải nói cô là người có mục đích lừa bà anh sao? Ý anh cô là người xấu sao?
-Anh đừng có quá đáng_Gia Hân nhìn thẳng vào Thiên Long nói, đôi mắt tròn to đen láy rất mạnh mẽ dám nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút của anh. Dáng người nhỏ nhắn khẽ run lên, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy chiếc váy đồng phục đến nhăn lại. Có vẻ như đang chịu đựng.
-Tôi chỉ nói vậy thôi. Cô muốn nghĩ sao thì tùy_Thiên Long quăng một câu hờ hững rồi quay người bước đi. Gia Hân cảm thấy lồng ngực đau nhói. Cảm giác rất khó chịu. Cô cũng không hiểu sao bản thân cứ nhất quyết đến xem anh có khỏe mạnh hay không? Lo lắng sợ anh gặp chuyện không hay, cô vội đến vậy mà cô chỉ nhận được mấy lời lẽ lạnh nhạt, căm ghét từ anh. Gia Hân cảm thấy rất khó thở. Cô không chịu được nữa rồi, chạy vọt ra ngoài còn đụng phải bà của Thiên Long.
-Cháu làm sao vậy?_Bà anh ngạc nhiên nhìn cô trong có vẻ như không khỏe.
-Dạ cháu không sao. Cháu xin lỗi khi khác cháu sẽ tới nói chuyện với bà sau. _Gia Hân vội cúi đầu xin lỗi bà lão rồi chạy ra khỏi nhà anh. Ra được ngoài cổng, Gia Hân mới từ từ bước đến bức tường, dựa cô thể yếu đuối vào tường, lấy tay đập liên tục vào lồng ngực mấy cái cho con tim tỉnh lại, nước mắt cũng rơi ra từ khi nào. Sao lại như vậy? Sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế này? Lúc trước khi bị anh la mắng, hành hạ nhưng cô không hề có cái cảm giác này. Dường như cô không chịu được sự lạnh nhạt của anh. Cô không chịu được khi anh nói những lời lẽ như vậy với cô. Cô đau quá. Con tim cô sao lại phản ứng như vậy? Còn thứ chất lỏng mằn mặn kia sao lại chảy ra một cách vô lí như vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...Điều cô luôn phủ nhận và sợ hãi phải đối mặt với nó cuối cùng cũng đã đến. Và cô phải chấp nhận sự thật! Rằng cô ... đã yêu anh.
Hoàng Huy khẽ cựa quậy, đôi mặt đẹp nhíu chặt lại rồi từ từ mở ra. Người đầu tiên anh thấy là Gia Hân khiến trái tim anh ấm áp lên hẳn. Nhận ra Hoàng Huy đã tỉnh Gia Hân vừa vui mừng vừa lo lắng nhìn Hoàng Huy:
-Cậu thấy sao rồi? Còn đau nữa không?
-Thấy đỡ hơn rồi_Hoàng Huy cười yếu ớt nhưng nụ cười lại dịu dàng như nắng mùa xuân khiến Gia Hân bớt áy náy và yên tâm hơn phần nào.
-Sao cậu không về lớp?_Hoàng Huy im lặng một lúc rồi cũng hỏi. Anh đang hi vọng là cô vì quan tâm tới anh mà ở lại cùng anh.
-À Hương Mai cứ nằng nặc nói tôi ở lại, nói là dù sao cậu cũng giúp tôi không bị thương nên phải cảm ơn cậu một tiếng. Tôi cảm ơn cậu_Gia Hân rất thành thật nói. Đôi mắt vui vẻ của Hoàng Huy dần thay đổi thành đôi mắt khó chịu và thất vọng. Một câu cảm ơn thôi sao mà nghe xa lạ đến vậy. Tim anh chợt nhói đau. Sao anh lại quên mất cô và anh đã chia tay rồi cơ chứ. Hoàng Huy nhắm chặt mắt lại như muốn trốn tránh hiện thực. Anh không muốn mở mắt ra lại phải đối diện với những cử chỉ và ánh nhìn xa cách của Gia Hân.
-Cậu muốn ngủ à. Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi về lớp đây_Gia Hân thấy Hoàng Huy nhắm mắt lại thì đứng dậy xoay người rời đi. Hoàng Huy mở mắt, cố ngồi dậy,men theo vách tường ra khỏi phòng y tế. Anh ghét cái căn phòng trống trải chỉ toàn một màu trắng, cô đơn và lạnh lẽo đến rợn người này.
Gia Hân đi ngang qua phòng hội trưởng, đột nhiên cô lại nãy ra một ý muốn được nhìn thấy Thiên Long một chút. Nhưng nghĩ lại thấy cô giống như kẻ điên. Tự nhiên lại muốn nhìn thấy anh ta làm gì. Cô với anh ta đã không còn gì ràng buộc chẳng lẽ cô còn muốn có quan hệ gì với anh? Gia Hân thầm trách mình khùng điên, tự dưng lại có cái ý định điên rồ đó.
-Cạch_Chợt cửa phòng hội trưởng mở, Gia Hân giật mình nhìn về phía con người đang bước ra thì ngạc nhiên. Là một cô gái! Gia Hân cảm thấy kì lạ, bước đến gần cô gái kia hỏi:
-Bạn gì ơi, ình hỏi, hội trưởng có ở trong đó không?
Cô gái kia quay người, nhìn ra Gia Hân là một người từng gây không ít tai tiếng trong trường thì không khỏi lóe lên một tia khinh bỉ, nhàn nhạt trả lời:
-Thiên Long anh ấy hôm nay không đến trường. Tôi là hội phó, cô có gì cần gặp anh ấy à?
-À, không có gì_Gia Hân gượng cười rồi bước đi. Sao hôm nay anh ta không đi học? Mắc chuyện của công ty sao? Hay là bị ốm? Gia Hân cùng với những câu hỏi khó hiểu đi về lớp.
Ra về:
Gia Hân cảm thấy lo lắng, trong lòng thấy rất khó chịu nhưng lại rất mâu thuẫn. Nửa muốn gặp anh nửa không muốn. Cuối cùng thì sau một hồi đấu tranh tư tưởng cô cũng quyết định đến nhà anh. Định là sẽ đứng ngoài cổng nhìn vào thấy anh không bị gì rồi sẽ về thì không ngờ rằng: Két!!! _Cánh cổng được mở ra. Gia Hân lo lắng không thôi. Sợ phải đối mặt với anh. Càng sợ hơn là không có lí do hợp lí để đứng ở trước nhà anh như vậy.
Nhưng Gia Hân nhìn lên thì lại thấy người mở cổng không phải là Thiên Long mà là một bà lão. Bà lão ngạc nhiên vì lại gặp được người quen ngay tại nhà cháu bà:
-Là cháu sao? Cô bé đã giúp ta trên xe buýt. Cháu đến gặp cháu ta sao?_Bà lão vui vẻ nhìn Gia Hân, trên mắt hiện lên tia yêu quý.
-Dạ? Bà là bà lão trên xe sao?_Gia Hân giờ mới nhận ra. Cô cũng ngạc nhiên không kém._Cháu bà là ai ạ? Không lẽ là Thiên Long
-Đúng đúng, là nó. Thôi vào nhà ngồi chơi đi. Không ngờ ta lại có duyên gặp lại cháu một lần nữa. Cháu thật là tốt bụng_Bà lão kéo Gia Hân vào nhà.
-Pha trà, mang bánh đến đây_Bà lão nói với mấy cô người hầu đang đứng ngẩn ngơ nhìn Gia Hân, người đã tới đây gây náo loàn không biết bao nhiêu lần rồi.
-Dạ thôi cháu ngồi nói chuyện với bà tí rồi cháu về ạ_Gia Hân không được tự nhiên khi bị bà kéo vào nhà, lại còn ngồi trên ghế một cách công khai trong phòng khách nữa.
-Bà làm gì mà vui quá vậy? Có bạn quý đến chơi sao?_Thiên Long bước từ cầu thang bước xuống, thấy bà anh cứ rối rít nói người hầu chuẩn bị không thôi thì ngạc nhiên hỏi.
-À, là một cô bé giúp ta trên xe buýt hôm bữa. Cô bé rất đáng yêu. Cháu ra gặp mặt một chút đi_Bà nội Thiên Long cười đến nheo cả mắt. Xem ra tâm trạng bà rất tốt. Được không biết là cô gái nào lại khiến cho bà anh yêu thích đến vậy. Thiên Long tò mò đi đến phòng khách, bước chân chợt ngưng lại. Kia là ai? Chẳng phải là cô nhóc ngổ ngáo mà ngày đêm anh mong nhớ sao? Sao lại có sự trùng hợp đến vậy? Nhưng mà cô đã từ chối anh. Sao còn đến nhà anh làm gì?
Thiên Long cho hai tay vào túi quần, dáng vẻ kiêu ngạo bước tới gần Gia Hân lạnh lùng lên tiếng:
-Cô đến nhà tôi làm gì?
Gia Hân đang ngắm mấy bức tranh treo trong phòng khách sang trọng thì bị tiếng nói của anh làm cho giật mình, vội quay ra nhìn anh lắp bắp:
-A, tôi chỉ là...tình cờ...đi ngang qua... bà anh nói ...tôi vào chơi.
Gia Hân thầm mắng mình quá say mê ngắm tranh mà có người bước đến cũng không hề hay biết. Thiên Long thật sự rất muốn bật cười. Cô nhóc này vẫn là ngu ngốc đến vậy. Nói dối cũng không có logic gì cả. Người cô đang mặc đồng phục trường, nhìn thôi cũng biết cô đang trên đường về nhà mà đường về nhà cô đâu có đi ngang qua nhà anh được. Anh khẽ nhếch môi:
-Vậy à_Cũng không muốn vạch trần, chỉ tỏ ra vẻ lạnh lùng_Vậy thì sớm về dùm. Bà tôi rất dễ tin người nhưng tôi thì khác.
Gia Hân cảm thấy cực khó chịu. Lời anh nói là có ý gì. Gì mà bà tôi rất dễ tin người nhưng tôi thì khác. Vậy không phải nói cô là người có mục đích lừa bà anh sao? Ý anh cô là người xấu sao?
-Anh đừng có quá đáng_Gia Hân nhìn thẳng vào Thiên Long nói, đôi mắt tròn to đen láy rất mạnh mẽ dám nhìn thẳng vào đôi mắt cuốn hút của anh. Dáng người nhỏ nhắn khẽ run lên, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy chiếc váy đồng phục đến nhăn lại. Có vẻ như đang chịu đựng.
-Tôi chỉ nói vậy thôi. Cô muốn nghĩ sao thì tùy_Thiên Long quăng một câu hờ hững rồi quay người bước đi. Gia Hân cảm thấy lồng ngực đau nhói. Cảm giác rất khó chịu. Cô cũng không hiểu sao bản thân cứ nhất quyết đến xem anh có khỏe mạnh hay không? Lo lắng sợ anh gặp chuyện không hay, cô vội đến vậy mà cô chỉ nhận được mấy lời lẽ lạnh nhạt, căm ghét từ anh. Gia Hân cảm thấy rất khó thở. Cô không chịu được nữa rồi, chạy vọt ra ngoài còn đụng phải bà của Thiên Long.
-Cháu làm sao vậy?_Bà anh ngạc nhiên nhìn cô trong có vẻ như không khỏe.
-Dạ cháu không sao. Cháu xin lỗi khi khác cháu sẽ tới nói chuyện với bà sau. _Gia Hân vội cúi đầu xin lỗi bà lão rồi chạy ra khỏi nhà anh. Ra được ngoài cổng, Gia Hân mới từ từ bước đến bức tường, dựa cô thể yếu đuối vào tường, lấy tay đập liên tục vào lồng ngực mấy cái cho con tim tỉnh lại, nước mắt cũng rơi ra từ khi nào. Sao lại như vậy? Sao cô lại cảm thấy khó chịu đến thế này? Lúc trước khi bị anh la mắng, hành hạ nhưng cô không hề có cái cảm giác này. Dường như cô không chịu được sự lạnh nhạt của anh. Cô không chịu được khi anh nói những lời lẽ như vậy với cô. Cô đau quá. Con tim cô sao lại phản ứng như vậy? Còn thứ chất lỏng mằn mặn kia sao lại chảy ra một cách vô lí như vậy? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ...Điều cô luôn phủ nhận và sợ hãi phải đối mặt với nó cuối cùng cũng đã đến. Và cô phải chấp nhận sự thật! Rằng cô ... đã yêu anh.
/132
|