https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng sau khi ở cùng một chỗ với Tiết Húc mới chính thức hiểu rõ con người này thích ăn đồ ngọt đến mức nào, tựa như Quý Tu Uyên nghiện thuốc lá, Tiết Húc có thể nói là một kẻ nghiện đường.
Đặc biệt là sau khi chân bị thương, bởi vì bác sĩ dặn nên bổ sung thêm chất ngọt khiến cơn nghiện của hắn ngày càng trầm trọng, không có việc gì cũng muốn bóc một viên kẹo ném vào miệng, đây dường như trở thành một loại thói quen.
Hạ Lăng mới đầu cảm thấy không có việc gì, hắn cũng không phải hút thuốc uống rượu, chỉ là ăn ngọt mà thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới thân thể, thẳng đến một ngày, giáo viên thay đổi giờ dạy học, Tiết Húc vẫn như thường lệ, xé một viên chanh đường ném vào miệng, kết quả còn chưa đến viên thứ hai, sắc mặt hắn lúc này đã trắng bệch, lông mày nháy mắt nhăn lại, đột nhiên khó chịu che má phải, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp ánh nước nhìn cô, tội nghiệp nói: "Tiểu Hoa, tôi đau răng."
"..."
Hạ Lăng xin phép đưa Tiết Húc đi bệnh viện làm kiểm tra, sau khi nhận được kết quả, nhìn vào phần chẩn đoán.
Kết luận: Sâu răng.
Mà khi đó, chân trái của hắn thậm chí còn chưa khỏi.
Bạn học Hạ Lăng tỏ vẻ nội tâm không hề dao động thậm chí còn muốn cười.
Đang yên lành thì có một chú sâu ghé thăm, tình hình có vẻ khá nghiêm trọng, cũng không phải một sớm một chiều mà do lâu dài dưỡng thành thói xấu, bây giờ cần nhổ cái răng sâu này đi.
Ngày đó, Tiết Húc ở trong phòng khám nhổ răng, Hạ Lăng đứng ngoài cửa chờ, đại khái là bác sĩ chích thuốc tê kỹ thuật không tốt, đau đớn không thể tránh khỏi, tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế của thiếu niên vang lên, tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, cô thấy bội phục dung tích phổi của hắn.
Mất trọn một buổi chiều, Tiết Húc mới từ bên trong đi ra, cả người như không còn sức sống, mặt trắng bệch như tờ giấy, không có một chút tinh thần, hai tay ôm lấy má phải có chút sưng, phối hợp với dung mạo phi thường của thiếu niên, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nhưng Hạ Lăng không có một chút đồng tình.
Ai kêu tự hắn tìm chết, đáng đời.
Bác sĩ nói: "Thời gian dưỡng bệnh rất dài, để đảm bảo không bị tái phát, nhất định phải giám sát cậu bé ăn ít đồ ngọt đi."
"Dạ." Hạ Lăng gật đầu, "Cám ơn bác sĩ."
Cô cho rằng, Tiết Húc nhổ răng chịu nhiều khổ sở như vậy, khẳng định cũng không dám ăn.
Nhưng cô vẫn là xem thường hắn, qua hai tháng, răng của hắn gần như khỏi hoàn toàn, tâm lại bắt đầu rục rịch liền không an phận muốn lấy một viên kẹo, chỉ là Hạ Lăng theo dõi hắn rất nghiêm, khiến hắn không có cơ hội xuống tay.
Tiết gia, đêm hôm khuya khoắt, một bóng người lén lút trốn ra khỏi phòng, mở tủ bếp ra, nhìn bên trong tràn ngập những viên kẹo ngọt đầy đủ màu sắc, hai mắt của người nào đó liền tỏa sáng, cong thành hình trăng khuyết, tay cầm lấy một khối sô-cô-la.
"Tách —— "
Phòng bếp đột nhiên bừng sáng.
Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp.
"Nếu không nhầm thì cậu đang tính lấy đồ ăn vặt bên trong đi?"
Nụ cười trên mặt Tiết Húc cứng đờ, giống như cảnh quay chậm, hắn từ từ quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Hạ Lăng khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, mặt không đổi sắc nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, tựa như đang nhìn một con chuột, dường như muốn nói: Nhìn xem, lại bị tôi bắp được.
Tiết Húc trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, quyết định thật nhanh, xé bỏ lớp giấy bọc rồi nhét hết socola vào trong miệng, đem theo hai má đang phồng lên chạy ra ngoài theo cửa sau.
"Cậu còn dám chạy! Không đúng, cậu còn dám ăn! ?" Hạ Lăng giận dữ, đuổi theo.
Em gái hắn, từ lúc cấm ăn đồ ăn vặt, mỗi ngày đều muốn cùng hắn song đấu.
"Tiểu Hoa, tôi cam đoan đây là lần cuối cùng, thật đấy, sau này tôi sẽ không ăn nữa." Tiết Húc cùng cô chơi đuổi bắt quanh bàn ăn, cười đến nhu thuận ý muốn lấy lòng, miệng còn không ngừng nhai sô-cô-la.
"Có mẹ cậu mới tin, mấy hôm trước chẳng phải cậu cũng nói như vậy sao?" Hạ Lăng thở hổn hển bắt hắn, cảm thấy sau khi cùng hắn ở chung một chỗ, tính tình của mình trở nên nóng nảy hơn rất nhiều, vừa mở miệng là văng lời thô tục.
Thật muốn khóc, rõ ràng trước kia cô là người rất lễ phép nha.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
"Cậu đứng lại đó cho tôi!"
Tiết Húc thấy trên mặt cô đổ đầy mồ hôi, bước chân có chút chậm lại, nói: "Cậu cam đoan sẽ không đánh tôi, tôi liền dừng lại."
Hạ Lăng cười dịu dàng, chỉ là nhìn thế nào vẫn có chút dữ tợn, "Cậu yên tâm, tôi cam đoan không đánh chết cậu."
Tiết Húc yên lặng ngậm chặt miệng, chạy càng nhanh hơn.
"A!" Phía sau truyền đến tiếng kêu đầy đau đớn kèm theo tiếng đồ vật bị đổ.
Tiết Húc quay đầu, nhìn thấy Hạ Lăng ngồi dưới sàn nhà, bỗng chốc cảm thấy khẩn trương, bận rộn chạy tới, ngồi xổm bên cạnh cô ân cần nói: "Tiểu Hoa, cô không sao chứ, có bị thương không?"
"Cuối cùng cũng bắt được cậu."
Mới vừa rồi trên mặt còn mang vẻ thống khổ ngồi ôm đầu gối mà ngay lúc này liền thay đổi, mạnh mẽ hướng thiếu niên nhào qua, hai bên đùi khoá chặt người hắn còn bản thân cô thì nhìn từ trên cao xuống, tức giận xoa nắn gương mặt hắn, "Xem cậu còn dám chạy đi đâu!"
Tiết Húc biết mình trúng kế, cười bất đắc dĩ, giơ tay đầu hàng, dỗ dành nói: "Được rồi, không chạy không chạy nữa, tùy cậu xử trí."
Hạ Lăng nhíu mày nhìn hắn, "Sao cậu có thể trẻ con như vậy, chẳng lẽ không sợ bị sâu răng sao?"
Tiết Húc lấy tay quẹt miệng, xấu hổ ho nhẹ, nhìn trần nhà: "Xin lỗi, chỉ là tôi nhịn không được."
Hạ Lăng nhíu mày càng chặt: "Nhịn không được cũng phải nhịn, nếu để tôi phát hiện còn có lần sau, cậu cứ thử xem!"
Cô từ trên người hắn đứng lên, đưa tay về phía hắn.
"Cũng muộn rồi, trở về phòng ngủ thôi."
"Ừm."
Tiết Húc nhìn cánh tay trước mặt mình, trắng trẻo mịn màng, hắn nhẹ nhàng cầm lấy, da thịt sát vào nhau, lòng bàn tay dần nóng lên.
Hạ Lăng kéo hắn dậy, cứ thế nắm tay hắn lên lầu trở về phòng.
Tiết Húc ở phía sau nhìn bóng lưng cô, ánh mắt lóe lên, hắn vừa mới nói nhịn không được, kỳ thật cũng không phải do thèm ngọt.
Mà là nhịn không được muốn trêu chọc cô.
Nhịn không được muốn cô lo lắng vì hắn.
Oán trách, tức giận, nôn nóng, có một người quan tâm hắn như vậy, làm cho hắn không nhịn được, lại muốn nhiều hơn.
Tiết Húc nhìn xuống nơi nào đó, không tự chủ được nắm thật chặt.
Trời mới biết, trước kia hắn đâu có ngây thơ như vậy, kẹo ngọt có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Nhưng bởi vì có cô.
Là vì cô.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Hạ Lăng đem Tiết Húc ném vào trong phòng, cũng không rời đi luôn mà nói: "Ngủ đi, đêm nay tôi ở lại đây canh chừng cậu."
"Cô muốn ngủ cùng nhau sao?" Tiết Húc sợ ngây người, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng nhiễm lên một tầng đỏ ửng, may mắn trong phòng không bật đèn nên không ai phát hiện ra.
"Đúng vậy." Hạ Lăng bị hắn làm cho tức giận, liếc mắt trừng hắn: "Ai kêu cậu không thành thật, nhỡ đâu lát nữa lại lẻn ra ngoài ăn vụng thì sao?"
Tiết Húc cảm thấy nên điều chỉnh hình tượng của mình trong mắt cô một chút: "Tôi sẽ không..."
"Đừng dong dài, nhanh lên giường nằm." Hạ Lăng không kiên nhẫn nói: "Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ cùng nhau."
Lời này nói ra có phần không đúng lắm.
Cô thế nào mà lại có thể nói ra được câu đó trong khi tim không đập mặt không đổi sắc cơ chứ.
"..." Tiết Húc thều thào nói: "Ngủ cùng nhau cũng không thành vấn đề, nhưng cậu sẽ không giống lần trước đá tôi xuống giường đó chứ?"
Hắn bắt đầu hoài nghi đây là cô muốn trừng phạt mình.
"Sẽ không, yên tâm đi." Hạ Lăng cam đoan nói, sau đó đi đến trước tủ âm tường lấy ra một cái chăn, mỗi người đắp một cái như vậy liền không thành vấn đề.
Vì thế hai người cùng nhau lên giường, à không, đi ngủ một cách bình thường.
Giường Tiết Húc rất lớn, hai người ngủ ở hai bên, lật người cũng không đụng vào nhau, cho nên Hạ Lăng thật sự không có nghĩ nhiều, nếu giường nhỏ, cô còn có thể có thể thẹn thùng đôi chút, nhưng nhìn cái giường này lại nhìn khoảng cách giữa hai người họ, cũng chỉ biết cuộn tròn người trong chăn.
Thôi vậy, vẫn là ngủ đi.
https://truyen4u.net/author/NekoU207
Nửa đêm, Hạ Lăng đang mơ màng ngủ, bỗng nhiên cảm giác có người ôm lấy hông mình, tay còn chui vào bên trong áo ngủ của cô, lòng bàn tay nóng bỏng vuốt ve da thịt lành lạnh, không ngừng xoa eo cô, hơn nữa còn có xu hướng kéo lên trên.
Hạ Lăng giật mình tỉnh lại, bản thân bị doạ sợ, quay đầu, phát hiện Tiết Húc chẳng biết từ lúc nào đã chui vào chăn cô làm ổ, ngủ thật say, nhưng tư thế ngủ thì thật xấu.
Nếu không phải nghe được tiếng hít thở đều đặn của hắn, cô còn tưởng hắn cố ý.
Hạ Lăng mặt đỏ ửng lên, sao cô lại có thể quên mất, với công phu của Tiết Húc khả năng lăn từ đầu giường bên này đến đầu bên kia là chuyện hết sức đơn giản.
Thiếu niên ôm cô dùng sức liếm, giống như hắn đang ôm miếng bánh mềm mại yêu thích của mình, miệng còn không ngừng lầm bầm: "Nóng..."
Hạ Lăng mặt nóng lên, tay run run đỡ lấy vai hắn, do dự không biết có nên đẩy hắn ra không, mà chính lúc này tay hắn đã đụng đến ngực cô.
Cả người cô liền cứng ngắc.
Hạ Lăng cảm thấy chỗ đó bị xoa xoa, Tiết Húc giống như đang mơ được ăn đồ ngon, chậc lưỡi chảy nước miếng, thì thào tự nói: "Tiểu bánh bao..."
Sau đó, lại không biết đụng đến nơi nào, hắn nhẹ nhàng nhéo nhéo, mơ hồ nhỏ giọng nói: "Không đúng, là đại bánh bao..."
Đầu Hạ Lăng oanh một tiếng nổ tung, trống rỗng, cô lần này không chút do dự, dùng sức đẩy hắn ra, giơ chân lên, thẹn quá hoá giận đem hắn đạp xuống giường.
"Biến thái!"
Tiết Húc đau đớn xoa đầu, khuôn mặt dán lên nền đất lạnh lẽo, lúc này mới tỉnh táo lại đôi chút, mê man nhìn chung quanh, phát hiện mình lại nằm ở dưới đất.
Đại não chết máy vài giây, mới đau lòng lĩnh ngộ bản thân lại một lần bị ghét bỏ.
Tất cả đều là nói dối, rõ ràng cô nói sẽ không đạp hắn xuống giường!
/49
|