Edit: tiểu an nhi
——"Thầy ơi, tại sao em lại ở đây?"
——"Bạn học, tất nhiên là do em tự đi đến rồi. . . . . ."
Giáo sư Vương làm giám thị đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông gặp được bạn sinh viên kiểu này. Bài nghe làm xong liền ngủ luôn thì chưa nói, đến khi tỉnh lại còn liên tục hỏi “Tại sao mình lại ở đây?”! Ông rất muốn hỏi cô một câu: "Bạn học, xin hỏi có phải bạn đến đây để trêu đùa tôi không?”
Hay là ngủ xong rồi ngốc luôn, quên mất mình đang ngồi trong phòng thi rồi?
Thẩm Hi có cảm giác mình đang ở trên thiên đường bỗng chốc rơi xuống nhân gian, còn đập bộp xuống đất tạo thành một cái hố thật to nữa. Vì sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. . . . . . Sao không thể chờ Hà Chi Châu thi xong rồi mới đổi trở lại?
Không thì ít nhất cũng phải để cho cô tắm xong đã chứ. . . . . . A a a a a a a!
Thẩm Hi không thể tiếp nhận nổi thực tế phũ phàng, ảo não đập đầu không ngừng xuống mặt bàn,"bộp bộp bộp. . . . . ." Cô không muốn ở đây đâu, cô muốn đập đầu để quay về! Nhất định phải đập đầu để quay về thân xác Hà Chi Châu!
Giáo sư Vương: ". . . . . ."
Hành động của bạn học nữ này quả thật khiến cho người ta đau lòng! Làm cho giáo sư Vương cảm thấy việc gọi cô dậy tiếp tục làm bài thi là một loại tội lỗi. Biết vậy đã để cho cô đắm chìm trong mộng đẹp chứ không cần thức dậy để đối mặt với thực tế “đang ở trong cuộc thi” nữa.
Nhưng không phải là lúc trước cô làm bài nghe rất bình tĩnh hay sao? Không hề tỏ ra bối rối gì, nháy mắt đã làm xong, chẳng lẽ khi đó chỉ viết linh tinh?
Giáo sư Vương nhẹ nhàng thương lượng: "Bạn học, nếu quả thật em không muốn thi thì cứ ngủ tiếp cũng được. . . . . ."
Ngủ tiếp? Hu hu. . . . . . Làm sao cô có thể ngủ trong hoàn cảnh này được cơ chứ!
Rốt cuộc Thẩm Hi mất năm phút đồng hồ mới thích ứng được việc mình đột nhiên xuất hiện trong phòng thi, sau đó cô cầm cây bút lên, kiên cường dũng cảm chiến đấu với tờ giấy thi trắng phau trước mặt.
Bài thi nghe đã xong rồi, bây giờ cô phải làm tiếp bài đọc, nhưng đây là phần cô ghét nhất nha! Thẩm Hi lau sạch nước mắt trên mặt, bắt đầu làm bài.
Làm làm làm, cô nhìn thấy phía dưới cùng của bài thi có chữ của Hà Chi Châu để lại, đó là hai chữ đơn giản ——"Cố lên" .
Thẩm Hi cong miệng lên cười, nghĩ thầm trong bụng: anh có thời gian viết câu này để cổ vũ cô thì sao không tranh thủ làm một ít bài thi cho cô đi. . . . . . Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô lại lặng lẽ dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào.
Được rồi, cô sẽ cố gắng. . . . . .
——
Hà Chi Châu làm được một nửa bài nghe thì đột nhiên cảm thấy có một áp lực gì đó khiến anh không thể nào tập trung để làm bài, đồng thời mưa to gió lớn bên ngoài không ngừng đập “rào rào” vào cửa kính, dường như muốn phá cửa sổ mà vào. Hà Chi Châu chống trán ép mình phải tập trung nghe từng câu đối thoại. Đến khi kết thúc bài nghe, bên tai nghe thấy âm thanh “ong ong” không ngừng, trong lòng anh bất chợt có dự cảm xấu. Sau đó anh dùng thời gian cuối cùng để lại tín hiệu cho Thẩm Hi, viết thật nhanh xuống hai chữ ——"Cố lên" .
Trong nháy mắt, Hà Chi Châu mất đi ý thức. Đến khi mở mắt ra một lần nữa, anh có chút không thích ứng kịp với hoàn cảnh hiện giờ —— cho dù đây là thân thể của mình, nhưng đã lâu không thấy, cả người trần trụi phơi bày thì quả thật có hơi khó tiếp nhận.
Mà cái gáy làm sao lại đau thế này. . . . . . Thẩm Hi làm cái gì với thân thể của anh không biết!
Hà Chi Châu nằm chổng vó ở trong phòng đơn nhỏ của nhà tắm chung, vòi hoa sen ở trên đỉnh đầu vẫn không ngừng phun nước nóng. Anh nghiêng mặt sang bên, ở cạnh còn có một khối xà phòng màu vàng. . . . . . Hà Chi Châu mất mấy giây suy tư: chẳng lẽ vì nhặt miếng xà bông này nên Thẩm Hi mới bị ngã ư?
Bất chợt, bên phòng sát vách truyền đến một giọng nói lo lắng: "Này, bạn ở phòng bên cạnh ơi, bạn không sao đấy chứ?"
Hà Chi Châu không lên tiếng trả lời. Trong lòng lại nghĩ tới một vấn đề khác —— Thẩm Hi lại chạy tới tận phòng tắm chung của ký túc xá để tắm!
Một lát sau, phòng sát vách lại truyền đến một giọng nói dò hỏi: "Nếu như cậu không có chuyện gì thì có thể đưa xà phòng qua cho tôi không. . . . . ."
Hà Chi Châu liếc nhìn miếng xà phòng ở dưới sàn, ngại bẩn nên không muốn nhặt. Anh đứng lên, xoa xoa cái gáy, xác định mình không bị hoa mắt choáng váng hay khó thở gì mới giơ chân lên nhằm vào miếng xà phòng đá một cái thật mạnh.
"Vèo ——"
Miếng xà phòng lập tức lướt qua năm sáu phòng đơn. Chuyện Thẩm Hi vẫn chưa kịp làm đã được Hà Chi Châu giúp đỡ hoàn thành xong.
"Xà phòng của tôi! ! !" Nam sinh Đông Bắc phòng bên cạnh mới tắm được một nửa cảm thấy hết sức tuyệt vọng, sau một tiếng hét bi thống, anh ta vô cùng đau đớn chất vấn: "Bạn tắm à, sao cậu có thể đá mạnh như thế chứ?!"
Hà Chi Châu lười phải phản ứng, tắt nước nóng, mở tủ quần áo ở phía trên ra, lấy quần áo mà Thẩm Hi mang tới xuống —— màu của chúng đều là những màu ấm. Sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, bây giờ anh có thể tiếp nhận được việc Thẩm Hi mặc những bộ quần áo như thế này rồi. Hiện giờ, khi chính mình lấy cái quần màu vàng nhạt mặc vào thì nội tâm anh không hề có một chút khó chịu nào hết.
Mặc xong, Hà Chi Châu xách theo quần áo vừa thay ra rời khỏi phòng đơn, không thèm để ý đến giọng nói van xin thương lượng của nam sinh sát vách bên cạnh: "Bạn gì đó ơi, giúp tôi một chút đi mà, cậu có thể tìm lại xà phòng cho tôi được không?"
. . . . . .
Hà Chi Châu ra khỏi phòng tắm, mưa bên ngoài đã tạnh, khung cảnh của Đại học S giống như vừa mới vớt từ trong nước ra. Chỗ nào cũng ẩm ướt, không khí cũng hết sức mát mẻ. Hà Chi Châu đứng ở cửa chính hít sâu vài lần, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Rốt cuộc cũng đổi trở lại rồi!
Chỉ có điều không biết Thẩm Hi ở bên kia ra sao . . . . . .
Hà Chi Châu cầm theo chậu nước quay lại phòng 921, trong phòng chỉ có Tráng Hán cùng Lâm Dục Đường, Tráng Hán đang dạng hai chân ra ngồi ở trên ghế, nói với Lâm Dục Đường: "Lão Tam, hôm nay Thẩm mỹ nhân thi cấp bốn, cậu nên tranh thủ tích cực một chút đi. Lão đại đào góc tường của cậu, cậu đi đào ngược lại là được rồi."
Lâm Dục Đường không lên tiếng, khóe mắt như có như không liếc về phía người đang đứng ở cửa.
Lúc Tráng Hán nói chuyện với Lâm Dục Đường thì không phát hiện ra Hà Chi Châu đã trở về. Anh ta nhìn thấy lão đại đi vào, lập tức cười như hoa nở, vẫy vẫy tay nói: "Lão đại, cậu đã về rồi à?"
"Ừ." Hà Chi Châu để chậu nước xuống, khẽ gật đầu, anh quay lưng về phía hai người bọn họ, đứng ở trước bàn đọc sách, nhanh nhẹn thu dọn đống lộn xộn ở trên mặt bàn. Sau đó anh cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dường như muốn xuyên thấu anh bắn đến từ phía sau. Hà Chi Châu quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Dục Đường: "Lão Tam, trên người tôi có cái gì à?"
Lâm Dục Đường bị Hà Chi Châu hỏi như vậy thì nghẹn lại, không nói được câu nào.
Giọng điệu lạnh nhạt lại lạnh lùng này, cùng với vẻ mặt lạnh nhạt kia, cùng câu nói không hề có một chút cảm xúc hỏi ngược lại vừa rồi. Không thể nào là Thẩm Hi được! Con ngươi của Lâm Dục Đường co lại, cuối cùng co rút thành một điểm, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ có Lâm Dục Đường cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả Tráng Hán cũng có chút không vui khi thấy lão đại nói chuyện với giọng điệu như thế. Anh ta không cần một lão đại lạnh lùng, anh ta muốn một lão đại đáng yêu cơ!
Tráng Hán nịnh nọt hỏi một câu: "Lão đại, hôm nay tâm tình của cậu không tốt sao?"
"Không, vô cùng tốt." Hà Chi Châu nói xong rồi xoay người, "Tôi đi ra ngoài một lát."
Tráng Hán lặng người: "Lão đại. . . . . ."
Hà Chi Châu tới Học viện Sư phạm tìm Thẩm Hi, trong khoảng thời gian đi tới đó anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong đó chuyện quan trọng nhất là —— Thẩm Hi có thể ứng phó với bài thi viết còn lại hay không?
Chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ, Thẩm Hi dựa vào hai chữ "Cố lên" mà căng mắt ra làm được hơn một nửa bài thi. Sự thật đã chứng minh, đối với Anh ngữ thì có cố gắng đến mấy cũng chỉ vô dụng mà thôi; xem không hiểu thì chính là không hiểu, đâu phải cứ cố gắng là sẽ hiểu được đâu. . . . . .
Thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng Thẩm Hi vẫn còn rất nhiều đề mục chưa làm tới. Không những vậy, cô lại khá cố chấp, đọc mà không hiểu rõ thì cứ đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Thời gian cứ như thế mà trôi qua vèo vèo, cho đến khi thầy giám thị nói sắp phải thu bài, cô mới cuống lên, dựa vào tiêu chí "Ba câu ngắn một câu dài thì chọn dài, ba câu dài một câu ngắn thì chọn ngắn" mà nhanh chóng giải quyết rất nhiều đề mục.
Hà Chi Châu tới được khu nhà tổ chức thi, lên phòng 256. Anh đứng ở bên ngoài hành lang, nhìn qua cửa sổ lớn đã thấy Thẩm Hi ngồi ở trong góc đang cắn đầu bút.
Giống như có thần giao cách cảm, cô đột nhiên quay đầu, ánh mắt của hai người chạm phải nhau.
Ánh mắt kia của Thẩm Hi là gì vậy? Uất ức, u oán, đáng thương, tuyệt vọng. . . . . .
Hà Chi Châu khẽ cúi mặt xuống, không để cho cô nhìn thấy khóe miệng của anh lơ đãng nhếch lên.
Thẩm Hi quay lại với bài thi, tranh thủ những giây phút cuối cùng mà chiến đấu hăng hái. Trong phòng đã có vài người lên nộp bài, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cô hết. Thẩm Hi không để ý tới xung quanh, cật lực viết và viết cho kín tờ giấy.
Hà Chi Châu rất kiên nhẫn đứng đợi, anh miễn cưỡng tựa vào lan can hành lang; thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Hi ở bên trong, khi lại cúi xuống ngắm vườn hoa nhỏ ở dưới lầu. Sau cơn mưa, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua tầng mây phủ xuống vạn vật, từng vũng nước nhỏ khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Tiếng chuông vang lên, thời gian thi kết thúc.
Thầy giám thị đi thu từng bài thi một, Thẩm Hi vẫn còn gắng gượng viết linh tinh vào giấy thi, cho đến tận khi thầy giám thị đứng ở trước mặt, cô mới lưu luyến dừng bút nộp bài
Aiz.
Thẩm Hi uể oải thu lại bút, thẻ sinh viên cùng giấy báo thi ở trên mặt bàn; động tác vô cùng chậm.
Thật là một cô gái đáng thương. . . . . .
Phòng học không còn người nào nữa, Hà Chi Châu bước vào đi về phía Thẩm Hi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hi."
Thẩm Hi đứng lên, có chút không quen với việc Hà Chi Châu cao hơn mình, cô cúi đầu nói: "Anh Hà, chúng ta. . . . . ." Chúng ta đã đổi lại rồi sao?
"Tuy rằng cách thức đổi lại có hơi ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng tốt là được rồi." Hà Chi Châu đút một tay vào túi quần, nhìn cô nói, "Đúng không?"
Không đúng tí nào cả. . . . . . Thẩm Hi không vui, nhưng cô lại không thể quá ích kỷ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Chi Châu, vẫn còn thấy uất ức, nhớ lại cảm giác sợ hãi hoang mang khi đột nhiên xuất hiện trong phòng thi kia, cả đời này cô cũng không muốn trải qua một lần nào nữa.
"Anh Hà. . . . . . Tất cả mặt sau tôi đều không làm được. . . . . ." Âm thanh tủi thân nghẹn ngào.
Hà Chi Châu rất muốn ôm lấy Thẩm Hi, sau đó anh vươn tay ra ôm cô thật, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình. Đây là lần đầu tiên anh ôm Thẩm Hi với tư cách là một người đàn ông, lúc này anh mới phát hiện ra, cô thật sự rất mềm.
Hà Chi Châu vỗ nhẹ vào lưng của Thẩm Hi, cổ họng phát ra hai tiếng cười khẽ trầm thấp, an ủi: "Không sao đâu, mèo mù vớ được chuột chết, may ra thì sẽ có vài câu đúng."
Đột nhiên bị kéo vào trong ngực người khác, Thẩm Hi đang tủi thân lại biến thành ngu ngơ. Đầu cô áp chặt vào lồng ngực của Hà Chi Châu, động tác này cũng không tính là quá thân mật, trước kia hai người cũng đã từng ôm nhau, thậm chí. . . . . . còn hôn nữa, nhưng cô chưa từng cảm thấy mất tự nhiên như bây giờ.
Thẩm Hi chớp chớp mắt, lần này cô được Hà Chi Châu ôm đó, cô là con gái còn anh là đàn ông nha.
Thẩm Hi vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh đẩy
Hà Chi Châu ra, cười nói: "Anh Hà, rốt cuộc chúng ta cũng trở về như bình thường rồi."
Hà Chi Châu buông tay rời khỏi Thẩm Hi, rất tự nhiên thả tay xuống đút vào túi quần. Anh gật đầu một cái, đồng ý với cô: "Ừm, bình thường rồi."
--
Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu ra khỏi khu nhà tổ chức thi, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngửa đầu lên hỏi: "Anh Hà, cái gáy của anh không sao chứ?"
Hà Chi Châu đưa tay xoa một chút, bước chậm lại rồi nói: "Không có việc gì."
Thẩm Hi nghĩ tới chuyện xảy ra trong phòng tắm đơn, gò má bất giác đỏ bừng. Cô không còn mặt mũi nào để đối mặt với Hà Chi Châu nữa, gãi gãi đầu một cái ngập ngừng: "Tôi thật sự không nghĩ tới chúng ta sẽ đổi lại đúng lúc đang thi như thế này đâu."
Hà Chi Châu phụ họa theo: "Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy." Qủa thật anh không thể tưởng tượng ra nổi cảnh bản thân trần truồng, nằm chổng vó ở trong phòng tắm.
Thẩm Hi cười cười, sau đó nhìn Hà Chi Châu phất tay một cái: "Anh Hà, tôi về ký túc xá trước. Hẹn gặp lại!"
Hà Chi Châu: "...... Hẹn gặp lại."
Thẩm Hi quay về phòng 636, trong lòng cảm khái không thôi. Cô nhìn quanh phòng một lượt, tâm tình xúc động. Cho đến khi Đậu Đậu ở bên trong ngoắc ngoắc cô: "Này, A Hi, cậu làm bài thi thế nào rồi?"
Thẩm Hi không muốn nhắc lại bài thi cấp bốn nữa. Nhưng có thể gặp lại Đậu Đậu cô rất vui, Thẩm Hi bước nhanh tới nắm chặt lấy tay Đậu Đậu, hớn hở nói: "Đậu Đậu, đã lâu không gặp!"
Hả? Không phải ngày nào cũng thấy nhau sao? Đậu Đậu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng đúng là thật lâu chưa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Hi rồi. Đậu Đậu kích động ôm chầm lấy Thẩm Hi, uất ức nói không ngừng: "Hu hu... A Hi à.... Lâu lắm rồi bây giờ mới thấy cậu cười với mình đấy...."
Đó là Hà Chi Châu mà! Thẩm Hi vỗ vỗ bả vai của Đậu Đậu: "Thật xin lỗi, về sau ngày nào mình cũng cười với cậu nhé."
Đậu Đậu vội vàng gật đầu.
Thẩm Hi cười hề hề, đã rất lâu cô không được nhìn thấy giường ngủ của mình nha. Sau khi về chỗ, cô phát hiện ra trước giường có treo một tấm rèm, kéo tấm rèm ra, đập vào mắt cô là chăn gối được gất hết sức gọn gàng. Miệng của Thẩm Hi ngoác ra thành hình chữ "O", chỉ vào chăn hỏi Đậu Đậu: "Chuyện này.... Cái này là mình..... gấp ấy hả?"
Ô, thế chứ không là quỷ gấp chắc.... Đậu Đậu cho là Thẩm Hi đang ngầm khoe khoang, chắc là muốn để mình khen đây mà, Đậu Đậu vô cùng phối hợp lên tiếng: "Đúng vậy, không ngờ cậu lại khéo tay như thế."
Thẩm Hi kéo Đậu Đậu lại gần, "Cậu nhìn xem, cái góc chăn này, hai góc cùng nằm trên một đường thẳng, người bình thường có thể gấp được như vậy không?"
Đậu Đậu: "....."
Thẩm Hi ngồi xuống trước bàn học, việc đầu tiên cần làm chính là soi gương. Cái gương đã lâu không dùng bám bụi nhiều quá, cô nhìn kiểu tóc Cao Hiểu Tùng hiện giờ của mình, quyết định buổi chiều phải đi làm lại tóc mới được.
Bắt đầu từ hôm nay, tạm biệt Cao Hiểu Tùng, hướng ra phía biển lớn, xuân về hoa nở rồi.
Khi Thẩm Hi đang ngồi uốn tóc thì Hà Chi Châu ở phòng 921 thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thanh lý một đống đồ dùng. Anh mở ngăn kéo ra, toàn là đồ ăn vặt, dưới chăn cũng giấu hai quyển mâng; trong tủ quần áo thì đều là những bộ có màu sắc sặc sỡ.
Không chỉ có thế, đầu giường của anh còn được đính một cái nơ bướm xinh xinh.
Tất cả đều là dấu vết mà Thẩm Hi để lại.
Hà Chi Châu tháo cái nơ ra, đúng lúc Tráng Hán từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, anh ta thấy lão đại vứt cái nơ vào trong hộp giấy thì bước một bước dài đi lên, mở miệng hỏi: "Lão đại, cậu làm gì với Kaka thế?"
Kaka? Hà Chi Châu liếc nhìn cái nơ trong hộp giấy, còn có tên nữa cơ à?"
Kaka từ đâu tới? Đó là thời điểm một tuần trước, Tráng Hán ở siêu thị mua chín gói khăn giấy, tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng. Anh ta rút được một phần thưởng hạng ba, chính là cái nơ này.
Vốn dĩ Tráng Hán muốn tặng nó cho Trương Nhiên, nhưng đến lúc cầm về ký túc xá, lão đại thấy nó thì cầm mãi không muôn buông tay: "Đáng yêu quá đi...."
"Thích không? Vậy thì cho cậu đấy." Tráng Háng vô cùng hào phóng đưa cho lão đại, hoàn toàn không giống như lúc keo kiệt với Hầu Tử, mà chuyện mang cho Trương Nhiên cũng vứt ra sau đầu.
Kết quả thì sao? Chưa gì lão đại đã chán nó rồi? Tráng Hán không tiếp nhận nổi việc này, anh ta tốt bụng nhắc nhở: "Lão đại, cái nơ bướm này là tôi đưa cho cậu, cậu đặt tên cho nó là Kakka..."
"À, thì ra là thế." Hà Chi Châu lấy cai nơ từ trong hộp giấy ra, nhét trả vào ngực Tráng Hán, "Vậy thì trả lại cho cậu."
Tráng Han: "....."
Được lắm, tôi không quý cậu nữa.
——"Thầy ơi, tại sao em lại ở đây?"
——"Bạn học, tất nhiên là do em tự đi đến rồi. . . . . ."
Giáo sư Vương làm giám thị đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên ông gặp được bạn sinh viên kiểu này. Bài nghe làm xong liền ngủ luôn thì chưa nói, đến khi tỉnh lại còn liên tục hỏi “Tại sao mình lại ở đây?”! Ông rất muốn hỏi cô một câu: "Bạn học, xin hỏi có phải bạn đến đây để trêu đùa tôi không?”
Hay là ngủ xong rồi ngốc luôn, quên mất mình đang ngồi trong phòng thi rồi?
Thẩm Hi có cảm giác mình đang ở trên thiên đường bỗng chốc rơi xuống nhân gian, còn đập bộp xuống đất tạo thành một cái hố thật to nữa. Vì sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn như vậy. . . . . . Sao không thể chờ Hà Chi Châu thi xong rồi mới đổi trở lại?
Không thì ít nhất cũng phải để cho cô tắm xong đã chứ. . . . . . A a a a a a a!
Thẩm Hi không thể tiếp nhận nổi thực tế phũ phàng, ảo não đập đầu không ngừng xuống mặt bàn,"bộp bộp bộp. . . . . ." Cô không muốn ở đây đâu, cô muốn đập đầu để quay về! Nhất định phải đập đầu để quay về thân xác Hà Chi Châu!
Giáo sư Vương: ". . . . . ."
Hành động của bạn học nữ này quả thật khiến cho người ta đau lòng! Làm cho giáo sư Vương cảm thấy việc gọi cô dậy tiếp tục làm bài thi là một loại tội lỗi. Biết vậy đã để cho cô đắm chìm trong mộng đẹp chứ không cần thức dậy để đối mặt với thực tế “đang ở trong cuộc thi” nữa.
Nhưng không phải là lúc trước cô làm bài nghe rất bình tĩnh hay sao? Không hề tỏ ra bối rối gì, nháy mắt đã làm xong, chẳng lẽ khi đó chỉ viết linh tinh?
Giáo sư Vương nhẹ nhàng thương lượng: "Bạn học, nếu quả thật em không muốn thi thì cứ ngủ tiếp cũng được. . . . . ."
Ngủ tiếp? Hu hu. . . . . . Làm sao cô có thể ngủ trong hoàn cảnh này được cơ chứ!
Rốt cuộc Thẩm Hi mất năm phút đồng hồ mới thích ứng được việc mình đột nhiên xuất hiện trong phòng thi, sau đó cô cầm cây bút lên, kiên cường dũng cảm chiến đấu với tờ giấy thi trắng phau trước mặt.
Bài thi nghe đã xong rồi, bây giờ cô phải làm tiếp bài đọc, nhưng đây là phần cô ghét nhất nha! Thẩm Hi lau sạch nước mắt trên mặt, bắt đầu làm bài.
Làm làm làm, cô nhìn thấy phía dưới cùng của bài thi có chữ của Hà Chi Châu để lại, đó là hai chữ đơn giản ——"Cố lên" .
Thẩm Hi cong miệng lên cười, nghĩ thầm trong bụng: anh có thời gian viết câu này để cổ vũ cô thì sao không tranh thủ làm một ít bài thi cho cô đi. . . . . . Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng trong lòng cô lại lặng lẽ dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào.
Được rồi, cô sẽ cố gắng. . . . . .
——
Hà Chi Châu làm được một nửa bài nghe thì đột nhiên cảm thấy có một áp lực gì đó khiến anh không thể nào tập trung để làm bài, đồng thời mưa to gió lớn bên ngoài không ngừng đập “rào rào” vào cửa kính, dường như muốn phá cửa sổ mà vào. Hà Chi Châu chống trán ép mình phải tập trung nghe từng câu đối thoại. Đến khi kết thúc bài nghe, bên tai nghe thấy âm thanh “ong ong” không ngừng, trong lòng anh bất chợt có dự cảm xấu. Sau đó anh dùng thời gian cuối cùng để lại tín hiệu cho Thẩm Hi, viết thật nhanh xuống hai chữ ——"Cố lên" .
Trong nháy mắt, Hà Chi Châu mất đi ý thức. Đến khi mở mắt ra một lần nữa, anh có chút không thích ứng kịp với hoàn cảnh hiện giờ —— cho dù đây là thân thể của mình, nhưng đã lâu không thấy, cả người trần trụi phơi bày thì quả thật có hơi khó tiếp nhận.
Mà cái gáy làm sao lại đau thế này. . . . . . Thẩm Hi làm cái gì với thân thể của anh không biết!
Hà Chi Châu nằm chổng vó ở trong phòng đơn nhỏ của nhà tắm chung, vòi hoa sen ở trên đỉnh đầu vẫn không ngừng phun nước nóng. Anh nghiêng mặt sang bên, ở cạnh còn có một khối xà phòng màu vàng. . . . . . Hà Chi Châu mất mấy giây suy tư: chẳng lẽ vì nhặt miếng xà bông này nên Thẩm Hi mới bị ngã ư?
Bất chợt, bên phòng sát vách truyền đến một giọng nói lo lắng: "Này, bạn ở phòng bên cạnh ơi, bạn không sao đấy chứ?"
Hà Chi Châu không lên tiếng trả lời. Trong lòng lại nghĩ tới một vấn đề khác —— Thẩm Hi lại chạy tới tận phòng tắm chung của ký túc xá để tắm!
Một lát sau, phòng sát vách lại truyền đến một giọng nói dò hỏi: "Nếu như cậu không có chuyện gì thì có thể đưa xà phòng qua cho tôi không. . . . . ."
Hà Chi Châu liếc nhìn miếng xà phòng ở dưới sàn, ngại bẩn nên không muốn nhặt. Anh đứng lên, xoa xoa cái gáy, xác định mình không bị hoa mắt choáng váng hay khó thở gì mới giơ chân lên nhằm vào miếng xà phòng đá một cái thật mạnh.
"Vèo ——"
Miếng xà phòng lập tức lướt qua năm sáu phòng đơn. Chuyện Thẩm Hi vẫn chưa kịp làm đã được Hà Chi Châu giúp đỡ hoàn thành xong.
"Xà phòng của tôi! ! !" Nam sinh Đông Bắc phòng bên cạnh mới tắm được một nửa cảm thấy hết sức tuyệt vọng, sau một tiếng hét bi thống, anh ta vô cùng đau đớn chất vấn: "Bạn tắm à, sao cậu có thể đá mạnh như thế chứ?!"
Hà Chi Châu lười phải phản ứng, tắt nước nóng, mở tủ quần áo ở phía trên ra, lấy quần áo mà Thẩm Hi mang tới xuống —— màu của chúng đều là những màu ấm. Sau đó, anh đột nhiên phát hiện ra một vấn đề, bây giờ anh có thể tiếp nhận được việc Thẩm Hi mặc những bộ quần áo như thế này rồi. Hiện giờ, khi chính mình lấy cái quần màu vàng nhạt mặc vào thì nội tâm anh không hề có một chút khó chịu nào hết.
Mặc xong, Hà Chi Châu xách theo quần áo vừa thay ra rời khỏi phòng đơn, không thèm để ý đến giọng nói van xin thương lượng của nam sinh sát vách bên cạnh: "Bạn gì đó ơi, giúp tôi một chút đi mà, cậu có thể tìm lại xà phòng cho tôi được không?"
. . . . . .
Hà Chi Châu ra khỏi phòng tắm, mưa bên ngoài đã tạnh, khung cảnh của Đại học S giống như vừa mới vớt từ trong nước ra. Chỗ nào cũng ẩm ướt, không khí cũng hết sức mát mẻ. Hà Chi Châu đứng ở cửa chính hít sâu vài lần, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt.
Rốt cuộc cũng đổi trở lại rồi!
Chỉ có điều không biết Thẩm Hi ở bên kia ra sao . . . . . .
Hà Chi Châu cầm theo chậu nước quay lại phòng 921, trong phòng chỉ có Tráng Hán cùng Lâm Dục Đường, Tráng Hán đang dạng hai chân ra ngồi ở trên ghế, nói với Lâm Dục Đường: "Lão Tam, hôm nay Thẩm mỹ nhân thi cấp bốn, cậu nên tranh thủ tích cực một chút đi. Lão đại đào góc tường của cậu, cậu đi đào ngược lại là được rồi."
Lâm Dục Đường không lên tiếng, khóe mắt như có như không liếc về phía người đang đứng ở cửa.
Lúc Tráng Hán nói chuyện với Lâm Dục Đường thì không phát hiện ra Hà Chi Châu đã trở về. Anh ta nhìn thấy lão đại đi vào, lập tức cười như hoa nở, vẫy vẫy tay nói: "Lão đại, cậu đã về rồi à?"
"Ừ." Hà Chi Châu để chậu nước xuống, khẽ gật đầu, anh quay lưng về phía hai người bọn họ, đứng ở trước bàn đọc sách, nhanh nhẹn thu dọn đống lộn xộn ở trên mặt bàn. Sau đó anh cảm nhận được một ánh mắt nóng rực dường như muốn xuyên thấu anh bắn đến từ phía sau. Hà Chi Châu quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Dục Đường: "Lão Tam, trên người tôi có cái gì à?"
Lâm Dục Đường bị Hà Chi Châu hỏi như vậy thì nghẹn lại, không nói được câu nào.
Giọng điệu lạnh nhạt lại lạnh lùng này, cùng với vẻ mặt lạnh nhạt kia, cùng câu nói không hề có một chút cảm xúc hỏi ngược lại vừa rồi. Không thể nào là Thẩm Hi được! Con ngươi của Lâm Dục Đường co lại, cuối cùng co rút thành một điểm, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Không chỉ có Lâm Dục Đường cảm thấy ngạc nhiên, mà ngay cả Tráng Hán cũng có chút không vui khi thấy lão đại nói chuyện với giọng điệu như thế. Anh ta không cần một lão đại lạnh lùng, anh ta muốn một lão đại đáng yêu cơ!
Tráng Hán nịnh nọt hỏi một câu: "Lão đại, hôm nay tâm tình của cậu không tốt sao?"
"Không, vô cùng tốt." Hà Chi Châu nói xong rồi xoay người, "Tôi đi ra ngoài một lát."
Tráng Hán lặng người: "Lão đại. . . . . ."
Hà Chi Châu tới Học viện Sư phạm tìm Thẩm Hi, trong khoảng thời gian đi tới đó anh nghĩ đến rất nhiều chuyện, trong đó chuyện quan trọng nhất là —— Thẩm Hi có thể ứng phó với bài thi viết còn lại hay không?
Chỉ còn nửa tiếng nữa là hết giờ, Thẩm Hi dựa vào hai chữ "Cố lên" mà căng mắt ra làm được hơn một nửa bài thi. Sự thật đã chứng minh, đối với Anh ngữ thì có cố gắng đến mấy cũng chỉ vô dụng mà thôi; xem không hiểu thì chính là không hiểu, đâu phải cứ cố gắng là sẽ hiểu được đâu. . . . . .
Thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng Thẩm Hi vẫn còn rất nhiều đề mục chưa làm tới. Không những vậy, cô lại khá cố chấp, đọc mà không hiểu rõ thì cứ đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Thời gian cứ như thế mà trôi qua vèo vèo, cho đến khi thầy giám thị nói sắp phải thu bài, cô mới cuống lên, dựa vào tiêu chí "Ba câu ngắn một câu dài thì chọn dài, ba câu dài một câu ngắn thì chọn ngắn" mà nhanh chóng giải quyết rất nhiều đề mục.
Hà Chi Châu tới được khu nhà tổ chức thi, lên phòng 256. Anh đứng ở bên ngoài hành lang, nhìn qua cửa sổ lớn đã thấy Thẩm Hi ngồi ở trong góc đang cắn đầu bút.
Giống như có thần giao cách cảm, cô đột nhiên quay đầu, ánh mắt của hai người chạm phải nhau.
Ánh mắt kia của Thẩm Hi là gì vậy? Uất ức, u oán, đáng thương, tuyệt vọng. . . . . .
Hà Chi Châu khẽ cúi mặt xuống, không để cho cô nhìn thấy khóe miệng của anh lơ đãng nhếch lên.
Thẩm Hi quay lại với bài thi, tranh thủ những giây phút cuối cùng mà chiến đấu hăng hái. Trong phòng đã có vài người lên nộp bài, nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới cô hết. Thẩm Hi không để ý tới xung quanh, cật lực viết và viết cho kín tờ giấy.
Hà Chi Châu rất kiên nhẫn đứng đợi, anh miễn cưỡng tựa vào lan can hành lang; thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Thẩm Hi ở bên trong, khi lại cúi xuống ngắm vườn hoa nhỏ ở dưới lầu. Sau cơn mưa, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua tầng mây phủ xuống vạn vật, từng vũng nước nhỏ khúc xạ ra ánh sáng lấp lánh.
Tiếng chuông vang lên, thời gian thi kết thúc.
Thầy giám thị đi thu từng bài thi một, Thẩm Hi vẫn còn gắng gượng viết linh tinh vào giấy thi, cho đến tận khi thầy giám thị đứng ở trước mặt, cô mới lưu luyến dừng bút nộp bài
Aiz.
Thẩm Hi uể oải thu lại bút, thẻ sinh viên cùng giấy báo thi ở trên mặt bàn; động tác vô cùng chậm.
Thật là một cô gái đáng thương. . . . . .
Phòng học không còn người nào nữa, Hà Chi Châu bước vào đi về phía Thẩm Hi, nhẹ nhàng lên tiếng: "Hi."
Thẩm Hi đứng lên, có chút không quen với việc Hà Chi Châu cao hơn mình, cô cúi đầu nói: "Anh Hà, chúng ta. . . . . ." Chúng ta đã đổi lại rồi sao?
"Tuy rằng cách thức đổi lại có hơi ngoài ý muốn, nhưng kết quả cuối cùng tốt là được rồi." Hà Chi Châu đút một tay vào túi quần, nhìn cô nói, "Đúng không?"
Không đúng tí nào cả. . . . . . Thẩm Hi không vui, nhưng cô lại không thể quá ích kỷ. Cô ngẩng đầu lên nhìn Hà Chi Châu, vẫn còn thấy uất ức, nhớ lại cảm giác sợ hãi hoang mang khi đột nhiên xuất hiện trong phòng thi kia, cả đời này cô cũng không muốn trải qua một lần nào nữa.
"Anh Hà. . . . . . Tất cả mặt sau tôi đều không làm được. . . . . ." Âm thanh tủi thân nghẹn ngào.
Hà Chi Châu rất muốn ôm lấy Thẩm Hi, sau đó anh vươn tay ra ôm cô thật, trực tiếp kéo cô vào trong ngực mình. Đây là lần đầu tiên anh ôm Thẩm Hi với tư cách là một người đàn ông, lúc này anh mới phát hiện ra, cô thật sự rất mềm.
Hà Chi Châu vỗ nhẹ vào lưng của Thẩm Hi, cổ họng phát ra hai tiếng cười khẽ trầm thấp, an ủi: "Không sao đâu, mèo mù vớ được chuột chết, may ra thì sẽ có vài câu đúng."
Đột nhiên bị kéo vào trong ngực người khác, Thẩm Hi đang tủi thân lại biến thành ngu ngơ. Đầu cô áp chặt vào lồng ngực của Hà Chi Châu, động tác này cũng không tính là quá thân mật, trước kia hai người cũng đã từng ôm nhau, thậm chí. . . . . . còn hôn nữa, nhưng cô chưa từng cảm thấy mất tự nhiên như bây giờ.
Thẩm Hi chớp chớp mắt, lần này cô được Hà Chi Châu ôm đó, cô là con gái còn anh là đàn ông nha.
Thẩm Hi vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh đẩy
Hà Chi Châu ra, cười nói: "Anh Hà, rốt cuộc chúng ta cũng trở về như bình thường rồi."
Hà Chi Châu buông tay rời khỏi Thẩm Hi, rất tự nhiên thả tay xuống đút vào túi quần. Anh gật đầu một cái, đồng ý với cô: "Ừm, bình thường rồi."
--
Thẩm Hi cùng Hà Chi Châu ra khỏi khu nhà tổ chức thi, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, ngửa đầu lên hỏi: "Anh Hà, cái gáy của anh không sao chứ?"
Hà Chi Châu đưa tay xoa một chút, bước chậm lại rồi nói: "Không có việc gì."
Thẩm Hi nghĩ tới chuyện xảy ra trong phòng tắm đơn, gò má bất giác đỏ bừng. Cô không còn mặt mũi nào để đối mặt với Hà Chi Châu nữa, gãi gãi đầu một cái ngập ngừng: "Tôi thật sự không nghĩ tới chúng ta sẽ đổi lại đúng lúc đang thi như thế này đâu."
Hà Chi Châu phụ họa theo: "Tôi cũng không ngờ sẽ như vậy." Qủa thật anh không thể tưởng tượng ra nổi cảnh bản thân trần truồng, nằm chổng vó ở trong phòng tắm.
Thẩm Hi cười cười, sau đó nhìn Hà Chi Châu phất tay một cái: "Anh Hà, tôi về ký túc xá trước. Hẹn gặp lại!"
Hà Chi Châu: "...... Hẹn gặp lại."
Thẩm Hi quay về phòng 636, trong lòng cảm khái không thôi. Cô nhìn quanh phòng một lượt, tâm tình xúc động. Cho đến khi Đậu Đậu ở bên trong ngoắc ngoắc cô: "Này, A Hi, cậu làm bài thi thế nào rồi?"
Thẩm Hi không muốn nhắc lại bài thi cấp bốn nữa. Nhưng có thể gặp lại Đậu Đậu cô rất vui, Thẩm Hi bước nhanh tới nắm chặt lấy tay Đậu Đậu, hớn hở nói: "Đậu Đậu, đã lâu không gặp!"
Hả? Không phải ngày nào cũng thấy nhau sao? Đậu Đậu cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng đúng là thật lâu chưa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của A Hi rồi. Đậu Đậu kích động ôm chầm lấy Thẩm Hi, uất ức nói không ngừng: "Hu hu... A Hi à.... Lâu lắm rồi bây giờ mới thấy cậu cười với mình đấy...."
Đó là Hà Chi Châu mà! Thẩm Hi vỗ vỗ bả vai của Đậu Đậu: "Thật xin lỗi, về sau ngày nào mình cũng cười với cậu nhé."
Đậu Đậu vội vàng gật đầu.
Thẩm Hi cười hề hề, đã rất lâu cô không được nhìn thấy giường ngủ của mình nha. Sau khi về chỗ, cô phát hiện ra trước giường có treo một tấm rèm, kéo tấm rèm ra, đập vào mắt cô là chăn gối được gất hết sức gọn gàng. Miệng của Thẩm Hi ngoác ra thành hình chữ "O", chỉ vào chăn hỏi Đậu Đậu: "Chuyện này.... Cái này là mình..... gấp ấy hả?"
Ô, thế chứ không là quỷ gấp chắc.... Đậu Đậu cho là Thẩm Hi đang ngầm khoe khoang, chắc là muốn để mình khen đây mà, Đậu Đậu vô cùng phối hợp lên tiếng: "Đúng vậy, không ngờ cậu lại khéo tay như thế."
Thẩm Hi kéo Đậu Đậu lại gần, "Cậu nhìn xem, cái góc chăn này, hai góc cùng nằm trên một đường thẳng, người bình thường có thể gấp được như vậy không?"
Đậu Đậu: "....."
Thẩm Hi ngồi xuống trước bàn học, việc đầu tiên cần làm chính là soi gương. Cái gương đã lâu không dùng bám bụi nhiều quá, cô nhìn kiểu tóc Cao Hiểu Tùng hiện giờ của mình, quyết định buổi chiều phải đi làm lại tóc mới được.
Bắt đầu từ hôm nay, tạm biệt Cao Hiểu Tùng, hướng ra phía biển lớn, xuân về hoa nở rồi.
Khi Thẩm Hi đang ngồi uốn tóc thì Hà Chi Châu ở phòng 921 thu dọn đồ đạc, chuẩn bị thanh lý một đống đồ dùng. Anh mở ngăn kéo ra, toàn là đồ ăn vặt, dưới chăn cũng giấu hai quyển mâng; trong tủ quần áo thì đều là những bộ có màu sắc sặc sỡ.
Không chỉ có thế, đầu giường của anh còn được đính một cái nơ bướm xinh xinh.
Tất cả đều là dấu vết mà Thẩm Hi để lại.
Hà Chi Châu tháo cái nơ ra, đúng lúc Tráng Hán từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, anh ta thấy lão đại vứt cái nơ vào trong hộp giấy thì bước một bước dài đi lên, mở miệng hỏi: "Lão đại, cậu làm gì với Kaka thế?"
Kaka? Hà Chi Châu liếc nhìn cái nơ trong hộp giấy, còn có tên nữa cơ à?"
Kaka từ đâu tới? Đó là thời điểm một tuần trước, Tráng Hán ở siêu thị mua chín gói khăn giấy, tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng. Anh ta rút được một phần thưởng hạng ba, chính là cái nơ này.
Vốn dĩ Tráng Hán muốn tặng nó cho Trương Nhiên, nhưng đến lúc cầm về ký túc xá, lão đại thấy nó thì cầm mãi không muôn buông tay: "Đáng yêu quá đi...."
"Thích không? Vậy thì cho cậu đấy." Tráng Háng vô cùng hào phóng đưa cho lão đại, hoàn toàn không giống như lúc keo kiệt với Hầu Tử, mà chuyện mang cho Trương Nhiên cũng vứt ra sau đầu.
Kết quả thì sao? Chưa gì lão đại đã chán nó rồi? Tráng Hán không tiếp nhận nổi việc này, anh ta tốt bụng nhắc nhở: "Lão đại, cái nơ bướm này là tôi đưa cho cậu, cậu đặt tên cho nó là Kakka..."
"À, thì ra là thế." Hà Chi Châu lấy cai nơ từ trong hộp giấy ra, nhét trả vào ngực Tráng Hán, "Vậy thì trả lại cho cậu."
Tráng Han: "....."
Được lắm, tôi không quý cậu nữa.
/65
|