Lâm Dục Đường là khách không mời mà đến, anh đột nhiên xuất hiện, khiến cho cả phòng múa rơi vào một bầu không khí quái dị. Một giây trước đó vẫn còn ồn ào, ngay sau đó thì lập tức yên tĩnh.
Nhìn Lâm Dục Đường đứng ở ngoài cửa, dây thần kinh mẫn cảm của Hầu Tử và Tráng Hán thiện lương đột nhiên xúc động mạnh. Không ngờ bọn họ lại để lão Tam ở trong phòng ký túc xá một mình. Không nói một tiếng đã đi mất còn chưa nói, lại phải để cậu ta đến tận đây tìm nữa, chắc hẳn lão Tam đang gượng cười nhất định là muốn thông qua việc mời khách để khiến bọn họ day dứt đây. Làm sao bây giờ? Đúng là áy náy quá!
Lâm Dục Đường không vội bước vào mà chỉ đứng tựa cánh cửa chờ đợi, dáng vẻ vừa hồn nhiên lại có chút dè dặt. Gọng kính trên sống mũi lóe lên tia sáng nhàn nhạt, bên trong là một đôi mắt còn thanh tú hơn cả con gái.
Hà Chi Châu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói hết sức tự nhiên: "Đi ăn khuya ở đâu?"
"Các cậu quyết định đi." Lâm Dục Đường bước từng bước tiến vào phòng, anh dừng lại trước mặt Thẩm Hi, nhìn cô một cái, "Muốn ăn cái gì?"
Thẩm Hi ngước mắt, nhỏ giọng mở miệng: "Có được ăn tôm hùm nhỏ không?"
Lâm Dục Đường nhìn về phía Hầu Tử, Tráng Hán cùng Hà Chi Châu, ánh mắt như ngầm hỏi ý kiến của bọn họ.
Hầu Tử và Tráng Hán hiểu rõ mình chỉ là nhân vật đi kèm thôi, cho nên lập tức phối hợp gật đầu: "Không thành vấn đề, chúng tôi cũng muốn ăn món đó!"
Đã mấy ngày qua Thẩm Hi chưa gặp Lâm Dục Đường rồi. Sau lần cô nói không muốn gả cho anh thì hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Lâm Dục Đường không tới tìm cô, cô cũng không biết làm thế nào để mở miệng nói chuyện với anh. Giữa anh và cô đã không còn những hành động tùy ý tự nhiên như trước kia nữa.
Sao Lâm Dục Đường lại không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Hi cơ chứ, đó là lý do anh bày ra bữa ăn khuya vào tối hôm nay. Anh biết rõ chuyện này hơn bất kỳ người nào, nếu anh không chủ động đi tìm Thẩm Hi thì hai người sẽ càng lúc càng cách xa nhau. Cô là thanh mai trúc mã của anh, mà tính tình của anh lại lạnh bạc nên anh hoàn toàn không muốn Thẩm Hi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình. Đến cuối cùng anh sẽ chỉ là một ký hiệu trong những năm tháng trưởng thành của cô mà thôi.
Cả nhóm đi đến cửa đông của Đại học S, ở gần đó có một quán ăn khuya đặc biệt ngon. Món tôm hùm nhỏ của quán này là tuyệt nhất, tôm tươi làm luôn tại chỗ. Hiện giờ ra ngoài ăn khuya phần lớn là công nhân viên chức; tất nhiên cũng có một vài bàn là học sinh, sinh viên.
Trong đó có mấy người ngồi một bàn quen với cả Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường, khi đi ngang qua bàn đó, họ còn phất tay lên tiếng chào hỏi. Ngồi giữa bọn họ là một người đàn ông có dáng vẻ rất thành thục, lúc đầu Thẩm Hi còn cho rằng người kia là giáo sư nào đó. Về sau Hà Chi Châu nói cho cô biết, anh ta đang học lên tiến sĩ, ba năm liền vẫn chưa làm được luận văn đạt yêu cầu. Bây giờ mấy người trẻ hơn đã vượt qua anh ta lấy học vị hết rồi.
Tiếng nước sôi, tiếng trò chuyện, tiếng chúc tụng, tiếng quạt công suất lớn; không khí hết sức náo nhiệt lại mát mẻ.
“Phú nhị đại” Hầu Tử là khách quen của nơi đây, Thẩm Hi biết quán ăn này là do Hầu Tử giới thiệu. Tháng trước, cô dùng thân phận của Hà Chi Châu tới chỗ này ăn hết 20 cân tôm hùm nhỏ. Cho nên Hà Chi Châu vừa mới xuất hiện, ông chủ đã chạy ngay ra, nhiệt tình vào hỏi: "Châu Châu, đã lâu không gặp nha!"
Châu Châu. . . . . .
Hà Chi Châu nhất thời im lặng, liếc nhìn Thẩm Hi đứng bên cạnh, gật đầu với ông chủ một cái, tặng thêm một câu: "Ông chủ, lát nữa giảm giá cho chúng tôi một chút nhé."
Ông chủ: "Đương nhiên rồi!"
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu ra vẻ như rất quen thân với ông chủ, trong lòng cười thầm. Cô ngồi xuống vung tay lên: "Tiểu địa chủ Đường Đường mời khách. Ông chủ, chúng tôi muốn 5 chai bia với 6 cân tôm hùm nhỏ."
"Không, 10 chai bia!" Tráng Hán tăng số bia lên gấp đôi, sau đó tìm cái bàn sạch sẽ nhất ngồi xuống.
Thẩm Hi là người ngồi xuống tiếp theo, cách Tráng Hán hai chỗ ngồi. Sau đó Lâm Dục Đường cũng tới, anh không ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi, mà lại chủ động ngồi cạnh Tráng Hán, vừa vặn cách cô một chỗ trống, dường như cố ý để lại chỗ cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu liếc nhìn cái ghế trống đó, cũng không ngồi xuống, mà rất tự nhiên bước sang cái ghế cạnh Thẩm Hi ở phía bên kia.
Thẩm Hi nhìn cái ghế trống bên trái mình, chớp chớp mắt. Thật may là Hầu Tử đã nhanh chóng ngồi vào giữa cô và Lâm Dục Đường, tránh phát sinh những tình huống khó xử.
Hầu Tử quay đầu nhìn Tráng Hán: "Gần hai tá bia, cậu uống được sao? Nói thì hay lắm, nếu không uống hết thì cậu phải giải quyết toàn bộ số bia còn lại đấy nhá."
Tráng Hán cười cười: "Mọi người không say không về mà!"
Hà Chi Châu cự tuyệt đề nghị của Tráng Hán: "Không được, Thẩm Hi còn phải quay về ký túc xá."
Tráng Hán có chút tiếc nuối. Đã đi ra ngoài rồi, đúng là chẳng muốn quay trở về. Hơn nữa đã lâu lắm rồi không có đi hát hò suốt đêm, Tráng Hán rất hào hứng nói ra ý tưởng này.
Hầu Tử cũng có chút động tâm, bây giờ đã là kỳ cuối đối với sinh viên bọn họ rồi, ký túc xá của Đại học S cũng không còn quản lý quá nghiêm khắc. Về muộn hay thậm chí qua đêm bên ngoài thì chỉ cần gọi điện thoại nói với dì Quản lý một tiếng là được.
Chỉ có điều, Thẩm Hi. . . . . .
Vậy nên đề nghị của Tráng Hán, nói chỉ để nghe mà thôi.
Nhưng không ngờ Lâm Dục Đường lại hỏi Thẩm Hi: "Buổi tối có thể không quay về ký túc xá được không?"
Thẩm Hi quay sang nhìn Lâm Dục Đường, thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì gật đầu một cái. Thật ra, có trở về ký túc xá hay không cũng không phải là vấn đề gì to tát, cô chỉ cần gửi cho Đậu Đậu một cái tin nhắn mà thôi.
Lâm Dục Đường nói tiếp: "Vậy lát nữa đi hát tiếp nhé."
Thẩm Hi lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Cũng được.”
Hà Chi Châu đưa mắt nhìn sang hướng khác, từ đầu tới cuối đều không nói một tiếng nào.
Tôm hùm còn chưa được bưng lên, Thẩm Hi đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt rồi. Cô liên tục quay đầu ghé mắt nhìn bóng dáng cao lớn của ông chủ đang tất bật xào tôm, dáng vẻ tha thiết mong chờ. Hà Chi Châu không chịu nổi việc cứ vài phút cô lại quay sang phía anh nên bất đắc dĩ đưa tay lên đẩy đầu
cô thẳng lại.
Thẩm Hi không thể làm gì khác hơn là chống hai tay lên bàn cơm, nâng cằm nhàm chán chờ đợi. Khi bia được mang lên, cô quay đầu nói với Lâm Dục Đường: "Đường Đường, sao đột nhiên anh lại muốn mời khách thế?"
Lâm Dục Đường mở ra hai chai bia: "Không có gì, chỉ là được nhận lại được một khoản cho vay lúc trước thôi."
Thẩm Hi ngẩn người, hiểu được Lâm Dục Đường đang nói đến khoản cho vay nào. Cô không nói thêm gì nữa, Lâm Dục Đường chủ động lên tiếng: "Học kỳ trước, ba của Lăng Triều Tịch xảy ra tai nạn xe cộ, người gây tai nạn chạy mất nên anh cho cô ấy mượn tiền dùng gấp. Bây giờ bảo hiểm mới đồng ý chi trả."
"Thì ra là như vậy." Hầu Tử vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, "Hiểu mà, hiểu mà."
Thẩm Hi cúi đầu: "Vậy hiện giờ ba của cậu ấy đã khỏe lại chưa?"
Lâm Dục Đường nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: "Anh cũng không rõ."
Thẩm Hi nhếch nhếch khóe miệng, sau đó đưa tay xuống gãi gãi bắp chân. Ăn khuya ở bên ngoài, điều không tốt duy nhất chính là có rất nhiều muỗi. Cô gãi lấy gãi để, trong lúc đó, Hà Chi Châu đột nhiên đứng lên, bước nhanh về phía ông chủ. Một lát sau anh quay lại với hai cái chén cắm cây nhanh đuổi muỗi trong tay.
Thẩm Hi cảm động tới mức hai mắt giật giật.
Hà Chi Châu móc cái bật lửa kim loại từ trong túi quần ra, đốt hai cây nhang. Một cái để xuống bên cạnh ghế của Thẩm Hi, cái còn lại thì đặt ở giữa bàn.
Bạn trai quan tâm chu đáo như thế, Thẩm Hi che khuôn mặt nóng bừng, lập tức biến thành cô gái nhỏ nhu thuận lặng yên ngồi ở bên cạnh Hà Chi Châu. Trước kia cô từng nghe chị họ nói rằng: Phụ nữ ở trước mặt những người đàn ông khác nhau thì sẽ hóa thân thành những vai khác nhau. Ở trước mặt người đàn ông hiền lành thì sẽ không tự chủ biến thành người phụ nữ mạnh mẽ; còn ở trước mặt người đàn ông mạnh mẽ thì sẽ biến thành con mèo nhỏ ngoan hiền.
Hiện tai, cô cảm thấy mình ở trước mặt Hà Chi Châu thì chỉ cần là một chút mèo nhỏ là được rồi, meo meo meo meo....
Tôm hùm được bưng lên, trừ tôm ra còn có rất nhiều món ăn khai vị. Có ăn có uống, nói chuyện trên trời dưới đất thật vui vẻ. Bởi vì mấy người Hầu Tử đã sắp tới gần bước ngoặt quan trọng của cuộc đời nên đề tài dần dần chuyển sang các dự định cho năm tới.
Kế hoạch của mỗi người không giống nhau, nhưng lại có điểm chung lớn nhất, đó là đều có tương lai riêng.
Hầu Tử cùng Tráng Hán uống bia rất hăng, từng chai từng chai rơi xuống đất. Thẩm Hi ngồi mở từng chai một, mỗi lần khui ra cô đều lật cái nắp lên xem. Thật đáng giận, cái nào cũng đều "Chúc bạn may mắn lần sau!"
Tới chai bia thứ sáu, Thẩm Hi khui nắp chai, trong ánh mắt mong đợi nhiệt tình của "các chiến sĩ", cô nở một nụ cười tươi nói: "Ồ, đã trúng thêm một chai nữa này!"
"Cái gì?!" Tráng Hán lập tức vươn tay: "Mau đưa cho anh, đưa cho anh!"
"Thôi, chúng ta đã có nhiều bia lắm rồi!" Thẩm Hi nói xong, lập tức ném nắm chai đi.
Á! Qúa đáng quá!
Tầm mắt Tráng Hán dõi theo bóng hình cái nắp chai lượn trên không trung rồi rơi xuống đất. Anh ta đứng bật dậy chạy theo, đau lòng lượm nắp chai trở về, sau đó hướng về phía đèn tròn ngoài trời nhìn mấy chữ nhỏ trong lòng nắp một chút -- Chúc bạn may mắn lần sau!
Đã chỉnh người thành công, Thẩm Hi cùng Hầu Tử hăm hở vỗ tay: "Hầu Tử, em đã giúp anh báo thù rồi đấy nhé!"
Hầu Tử lập tức nâng chén kính cô một ly, Thẩm Hy cũng bưng ly rượu lên chuẩn bị uống.... Nhưng miệng còn chưa chạm được tới cái ly đã bị Hà Chi Châu cản lại: "Phải biết chừng mực chứ!"
Thẩm Hi dẩu môi.
Hầu Tử dĩ nhiên không tiếp tục miễn cưỡng nữa, ngồi xuống đẩy đẩy khuỷu tay người bên cạnh: "Cậu xem, che chở đến mức này cơ đấy."
Lâm Dục Đường: "Ha ha, đương nhiên là phải che chở rồi."
Ớ, tại sao lại là Lâm Dục Đường? Hầu Tử sờ sờ đầu, anh ta vốn muốn đẩy Tráng Hán mà.
Lâm Dục Đường chỉ cười cười, đột nhiên di động của anh vang lên, anh đứng dậy nghe điện thoại. Lâm Dục Đường đứng dưới ánh đèn đường, khóe miệng mang theo nụ cười, đuôi mắt toát ra sự dịu dàng động lòng người.
Lâm Dục Đường nói chuyện điện thoại khoảng năm phút rồi trở lại, Thẩm Hi vừa ăn tôm hùm nhỏ vừa nhìn anh nói: "Nếu anh còn chưa quay lại thì bọn em sẽ ăn hết tôm cho xem. Đâ này, con tôm ở trong bát anh kia là do em giành hộ đấy."
Lâm Dục Đường cúi đầu, quả nhiên trong cái bát màu trắng của anh có một con tôm hùm nhỏ màu đỏ. Anh mở miệng cười: "Không sao, lát nữa gọi thêm cũng được."
"Đã ăn xong rồi, thôi gọi làm gì nữa." Tráng Hán ăn được nhiều nhất, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng.
Lâm Dục Đường đặt di động màu trắng lên trên bàn: "À, chút nữa một người bạn của tôi sẽ tới đây."
Hầu Tử: "Hả? Bạn nào?"
Lâm Dục Đường dựa lưng vào thành ghế, khóe môi nhếch lên cười nhẹ, nhẹ nhàng thả tay: "Là một cô gái, tôi đang theo đuổi cô ấy."
Nhìn Lâm Dục Đường đứng ở ngoài cửa, dây thần kinh mẫn cảm của Hầu Tử và Tráng Hán thiện lương đột nhiên xúc động mạnh. Không ngờ bọn họ lại để lão Tam ở trong phòng ký túc xá một mình. Không nói một tiếng đã đi mất còn chưa nói, lại phải để cậu ta đến tận đây tìm nữa, chắc hẳn lão Tam đang gượng cười nhất định là muốn thông qua việc mời khách để khiến bọn họ day dứt đây. Làm sao bây giờ? Đúng là áy náy quá!
Lâm Dục Đường không vội bước vào mà chỉ đứng tựa cánh cửa chờ đợi, dáng vẻ vừa hồn nhiên lại có chút dè dặt. Gọng kính trên sống mũi lóe lên tia sáng nhàn nhạt, bên trong là một đôi mắt còn thanh tú hơn cả con gái.
Hà Chi Châu là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói hết sức tự nhiên: "Đi ăn khuya ở đâu?"
"Các cậu quyết định đi." Lâm Dục Đường bước từng bước tiến vào phòng, anh dừng lại trước mặt Thẩm Hi, nhìn cô một cái, "Muốn ăn cái gì?"
Thẩm Hi ngước mắt, nhỏ giọng mở miệng: "Có được ăn tôm hùm nhỏ không?"
Lâm Dục Đường nhìn về phía Hầu Tử, Tráng Hán cùng Hà Chi Châu, ánh mắt như ngầm hỏi ý kiến của bọn họ.
Hầu Tử và Tráng Hán hiểu rõ mình chỉ là nhân vật đi kèm thôi, cho nên lập tức phối hợp gật đầu: "Không thành vấn đề, chúng tôi cũng muốn ăn món đó!"
Đã mấy ngày qua Thẩm Hi chưa gặp Lâm Dục Đường rồi. Sau lần cô nói không muốn gả cho anh thì hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Lâm Dục Đường không tới tìm cô, cô cũng không biết làm thế nào để mở miệng nói chuyện với anh. Giữa anh và cô đã không còn những hành động tùy ý tự nhiên như trước kia nữa.
Sao Lâm Dục Đường lại không hiểu được suy nghĩ của Thẩm Hi cơ chứ, đó là lý do anh bày ra bữa ăn khuya vào tối hôm nay. Anh biết rõ chuyện này hơn bất kỳ người nào, nếu anh không chủ động đi tìm Thẩm Hi thì hai người sẽ càng lúc càng cách xa nhau. Cô là thanh mai trúc mã của anh, mà tính tình của anh lại lạnh bạc nên anh hoàn toàn không muốn Thẩm Hi sẽ biến mất khỏi cuộc sống của mình. Đến cuối cùng anh sẽ chỉ là một ký hiệu trong những năm tháng trưởng thành của cô mà thôi.
Cả nhóm đi đến cửa đông của Đại học S, ở gần đó có một quán ăn khuya đặc biệt ngon. Món tôm hùm nhỏ của quán này là tuyệt nhất, tôm tươi làm luôn tại chỗ. Hiện giờ ra ngoài ăn khuya phần lớn là công nhân viên chức; tất nhiên cũng có một vài bàn là học sinh, sinh viên.
Trong đó có mấy người ngồi một bàn quen với cả Hà Chi Châu và Lâm Dục Đường, khi đi ngang qua bàn đó, họ còn phất tay lên tiếng chào hỏi. Ngồi giữa bọn họ là một người đàn ông có dáng vẻ rất thành thục, lúc đầu Thẩm Hi còn cho rằng người kia là giáo sư nào đó. Về sau Hà Chi Châu nói cho cô biết, anh ta đang học lên tiến sĩ, ba năm liền vẫn chưa làm được luận văn đạt yêu cầu. Bây giờ mấy người trẻ hơn đã vượt qua anh ta lấy học vị hết rồi.
Tiếng nước sôi, tiếng trò chuyện, tiếng chúc tụng, tiếng quạt công suất lớn; không khí hết sức náo nhiệt lại mát mẻ.
“Phú nhị đại” Hầu Tử là khách quen của nơi đây, Thẩm Hi biết quán ăn này là do Hầu Tử giới thiệu. Tháng trước, cô dùng thân phận của Hà Chi Châu tới chỗ này ăn hết 20 cân tôm hùm nhỏ. Cho nên Hà Chi Châu vừa mới xuất hiện, ông chủ đã chạy ngay ra, nhiệt tình vào hỏi: "Châu Châu, đã lâu không gặp nha!"
Châu Châu. . . . . .
Hà Chi Châu nhất thời im lặng, liếc nhìn Thẩm Hi đứng bên cạnh, gật đầu với ông chủ một cái, tặng thêm một câu: "Ông chủ, lát nữa giảm giá cho chúng tôi một chút nhé."
Ông chủ: "Đương nhiên rồi!"
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu ra vẻ như rất quen thân với ông chủ, trong lòng cười thầm. Cô ngồi xuống vung tay lên: "Tiểu địa chủ Đường Đường mời khách. Ông chủ, chúng tôi muốn 5 chai bia với 6 cân tôm hùm nhỏ."
"Không, 10 chai bia!" Tráng Hán tăng số bia lên gấp đôi, sau đó tìm cái bàn sạch sẽ nhất ngồi xuống.
Thẩm Hi là người ngồi xuống tiếp theo, cách Tráng Hán hai chỗ ngồi. Sau đó Lâm Dục Đường cũng tới, anh không ngồi ở bên cạnh Thẩm Hi, mà lại chủ động ngồi cạnh Tráng Hán, vừa vặn cách cô một chỗ trống, dường như cố ý để lại chỗ cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu liếc nhìn cái ghế trống đó, cũng không ngồi xuống, mà rất tự nhiên bước sang cái ghế cạnh Thẩm Hi ở phía bên kia.
Thẩm Hi nhìn cái ghế trống bên trái mình, chớp chớp mắt. Thật may là Hầu Tử đã nhanh chóng ngồi vào giữa cô và Lâm Dục Đường, tránh phát sinh những tình huống khó xử.
Hầu Tử quay đầu nhìn Tráng Hán: "Gần hai tá bia, cậu uống được sao? Nói thì hay lắm, nếu không uống hết thì cậu phải giải quyết toàn bộ số bia còn lại đấy nhá."
Tráng Hán cười cười: "Mọi người không say không về mà!"
Hà Chi Châu cự tuyệt đề nghị của Tráng Hán: "Không được, Thẩm Hi còn phải quay về ký túc xá."
Tráng Hán có chút tiếc nuối. Đã đi ra ngoài rồi, đúng là chẳng muốn quay trở về. Hơn nữa đã lâu lắm rồi không có đi hát hò suốt đêm, Tráng Hán rất hào hứng nói ra ý tưởng này.
Hầu Tử cũng có chút động tâm, bây giờ đã là kỳ cuối đối với sinh viên bọn họ rồi, ký túc xá của Đại học S cũng không còn quản lý quá nghiêm khắc. Về muộn hay thậm chí qua đêm bên ngoài thì chỉ cần gọi điện thoại nói với dì Quản lý một tiếng là được.
Chỉ có điều, Thẩm Hi. . . . . .
Vậy nên đề nghị của Tráng Hán, nói chỉ để nghe mà thôi.
Nhưng không ngờ Lâm Dục Đường lại hỏi Thẩm Hi: "Buổi tối có thể không quay về ký túc xá được không?"
Thẩm Hi quay sang nhìn Lâm Dục Đường, thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì gật đầu một cái. Thật ra, có trở về ký túc xá hay không cũng không phải là vấn đề gì to tát, cô chỉ cần gửi cho Đậu Đậu một cái tin nhắn mà thôi.
Lâm Dục Đường nói tiếp: "Vậy lát nữa đi hát tiếp nhé."
Thẩm Hi lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Cũng được.”
Hà Chi Châu đưa mắt nhìn sang hướng khác, từ đầu tới cuối đều không nói một tiếng nào.
Tôm hùm còn chưa được bưng lên, Thẩm Hi đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt rồi. Cô liên tục quay đầu ghé mắt nhìn bóng dáng cao lớn của ông chủ đang tất bật xào tôm, dáng vẻ tha thiết mong chờ. Hà Chi Châu không chịu nổi việc cứ vài phút cô lại quay sang phía anh nên bất đắc dĩ đưa tay lên đẩy đầu
cô thẳng lại.
Thẩm Hi không thể làm gì khác hơn là chống hai tay lên bàn cơm, nâng cằm nhàm chán chờ đợi. Khi bia được mang lên, cô quay đầu nói với Lâm Dục Đường: "Đường Đường, sao đột nhiên anh lại muốn mời khách thế?"
Lâm Dục Đường mở ra hai chai bia: "Không có gì, chỉ là được nhận lại được một khoản cho vay lúc trước thôi."
Thẩm Hi ngẩn người, hiểu được Lâm Dục Đường đang nói đến khoản cho vay nào. Cô không nói thêm gì nữa, Lâm Dục Đường chủ động lên tiếng: "Học kỳ trước, ba của Lăng Triều Tịch xảy ra tai nạn xe cộ, người gây tai nạn chạy mất nên anh cho cô ấy mượn tiền dùng gấp. Bây giờ bảo hiểm mới đồng ý chi trả."
"Thì ra là như vậy." Hầu Tử vỗ vỗ bả vai Lâm Dục Đường, "Hiểu mà, hiểu mà."
Thẩm Hi cúi đầu: "Vậy hiện giờ ba của cậu ấy đã khỏe lại chưa?"
Lâm Dục Đường nhìn cô, ánh mắt nhàn nhạt: "Anh cũng không rõ."
Thẩm Hi nhếch nhếch khóe miệng, sau đó đưa tay xuống gãi gãi bắp chân. Ăn khuya ở bên ngoài, điều không tốt duy nhất chính là có rất nhiều muỗi. Cô gãi lấy gãi để, trong lúc đó, Hà Chi Châu đột nhiên đứng lên, bước nhanh về phía ông chủ. Một lát sau anh quay lại với hai cái chén cắm cây nhanh đuổi muỗi trong tay.
Thẩm Hi cảm động tới mức hai mắt giật giật.
Hà Chi Châu móc cái bật lửa kim loại từ trong túi quần ra, đốt hai cây nhang. Một cái để xuống bên cạnh ghế của Thẩm Hi, cái còn lại thì đặt ở giữa bàn.
Bạn trai quan tâm chu đáo như thế, Thẩm Hi che khuôn mặt nóng bừng, lập tức biến thành cô gái nhỏ nhu thuận lặng yên ngồi ở bên cạnh Hà Chi Châu. Trước kia cô từng nghe chị họ nói rằng: Phụ nữ ở trước mặt những người đàn ông khác nhau thì sẽ hóa thân thành những vai khác nhau. Ở trước mặt người đàn ông hiền lành thì sẽ không tự chủ biến thành người phụ nữ mạnh mẽ; còn ở trước mặt người đàn ông mạnh mẽ thì sẽ biến thành con mèo nhỏ ngoan hiền.
Hiện tai, cô cảm thấy mình ở trước mặt Hà Chi Châu thì chỉ cần là một chút mèo nhỏ là được rồi, meo meo meo meo....
Tôm hùm được bưng lên, trừ tôm ra còn có rất nhiều món ăn khai vị. Có ăn có uống, nói chuyện trên trời dưới đất thật vui vẻ. Bởi vì mấy người Hầu Tử đã sắp tới gần bước ngoặt quan trọng của cuộc đời nên đề tài dần dần chuyển sang các dự định cho năm tới.
Kế hoạch của mỗi người không giống nhau, nhưng lại có điểm chung lớn nhất, đó là đều có tương lai riêng.
Hầu Tử cùng Tráng Hán uống bia rất hăng, từng chai từng chai rơi xuống đất. Thẩm Hi ngồi mở từng chai một, mỗi lần khui ra cô đều lật cái nắp lên xem. Thật đáng giận, cái nào cũng đều "Chúc bạn may mắn lần sau!"
Tới chai bia thứ sáu, Thẩm Hi khui nắp chai, trong ánh mắt mong đợi nhiệt tình của "các chiến sĩ", cô nở một nụ cười tươi nói: "Ồ, đã trúng thêm một chai nữa này!"
"Cái gì?!" Tráng Hán lập tức vươn tay: "Mau đưa cho anh, đưa cho anh!"
"Thôi, chúng ta đã có nhiều bia lắm rồi!" Thẩm Hi nói xong, lập tức ném nắm chai đi.
Á! Qúa đáng quá!
Tầm mắt Tráng Hán dõi theo bóng hình cái nắp chai lượn trên không trung rồi rơi xuống đất. Anh ta đứng bật dậy chạy theo, đau lòng lượm nắp chai trở về, sau đó hướng về phía đèn tròn ngoài trời nhìn mấy chữ nhỏ trong lòng nắp một chút -- Chúc bạn may mắn lần sau!
Đã chỉnh người thành công, Thẩm Hi cùng Hầu Tử hăm hở vỗ tay: "Hầu Tử, em đã giúp anh báo thù rồi đấy nhé!"
Hầu Tử lập tức nâng chén kính cô một ly, Thẩm Hy cũng bưng ly rượu lên chuẩn bị uống.... Nhưng miệng còn chưa chạm được tới cái ly đã bị Hà Chi Châu cản lại: "Phải biết chừng mực chứ!"
Thẩm Hi dẩu môi.
Hầu Tử dĩ nhiên không tiếp tục miễn cưỡng nữa, ngồi xuống đẩy đẩy khuỷu tay người bên cạnh: "Cậu xem, che chở đến mức này cơ đấy."
Lâm Dục Đường: "Ha ha, đương nhiên là phải che chở rồi."
Ớ, tại sao lại là Lâm Dục Đường? Hầu Tử sờ sờ đầu, anh ta vốn muốn đẩy Tráng Hán mà.
Lâm Dục Đường chỉ cười cười, đột nhiên di động của anh vang lên, anh đứng dậy nghe điện thoại. Lâm Dục Đường đứng dưới ánh đèn đường, khóe miệng mang theo nụ cười, đuôi mắt toát ra sự dịu dàng động lòng người.
Lâm Dục Đường nói chuyện điện thoại khoảng năm phút rồi trở lại, Thẩm Hi vừa ăn tôm hùm nhỏ vừa nhìn anh nói: "Nếu anh còn chưa quay lại thì bọn em sẽ ăn hết tôm cho xem. Đâ này, con tôm ở trong bát anh kia là do em giành hộ đấy."
Lâm Dục Đường cúi đầu, quả nhiên trong cái bát màu trắng của anh có một con tôm hùm nhỏ màu đỏ. Anh mở miệng cười: "Không sao, lát nữa gọi thêm cũng được."
"Đã ăn xong rồi, thôi gọi làm gì nữa." Tráng Hán ăn được nhiều nhất, thỏa mãn vỗ vỗ cái bụng.
Lâm Dục Đường đặt di động màu trắng lên trên bàn: "À, chút nữa một người bạn của tôi sẽ tới đây."
Hầu Tử: "Hả? Bạn nào?"
Lâm Dục Đường dựa lưng vào thành ghế, khóe môi nhếch lên cười nhẹ, nhẹ nhàng thả tay: "Là một cô gái, tôi đang theo đuổi cô ấy."
/65
|