Cảnh quay ở biệt thự mất 20 này, đoàn phim lại lần nữa dời trận địa, dọn tới một khách sạn gần đại học thành phố S.
Một tháng kế tiếp, sẽ là cảnh quay ở vườn trường, cùng với một ít cảnh trong nội thành.
Lâm Táo rất hưng phấn, cô chưa từng học đại học, hiện tại qua đóng phim có thể trải nghiệm một phen cuộc sống sinh viên rồi.
Cùng biệt thự Trần Hoành Anh so sánh, đại học náo nhiệt cực kì, trong lúc quay còn có một số học sinh vây xem.
Thông thường một số diễn viên mới khi đối diện với tình cảnh này sẽ tương đối khẩn trương, khó có thể diễn tốt, giữa Lâm Táo và Trình Hạo Nhiên, đạo diễn càng lo lắng cho Lâm Táo hơn, bởi vì Lâm Táo nhìn qua rất ngoan, trong ấn tượng của đạo diễn, bé ngoan càng dễ thẹn thùng.
Chỉ có Tần Lộ mới biết, em họ ngây ngốc của cô khi đóng phim rất dễ dàng tiến vào trạng thái, chỉ có khi mặc trang phục diễn hơi hở mới có thể ngượng ngùng xoắn xít, cho dù tình huống này, chỉ cần ngày sau thù lao đóng phim càng ngày càng cao, em họ cũng sẽ rất nhanh chóng thích nghi đi.
Cho nên nói, làm công việc gì cũng cần có động lực để kích thích!
Ngày hôm nay trời trong nắng ấm, đoàn phim tiếp tục bấm máy.
Hôm nay muốn quay cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính.
Quay xong một cảnh, trong lúc nghỉ ngơi, nam chính Trình Hạo Nhiên bỗng nhiên cầm một bông hoa hồng là đạo cụ của đoàn phim đi đến chỗ ngồi của Lâm Táo, ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh cô cùng nói chuyện phiếm: “Thế nào, trước kia chưa bao giờ được nam nhân tặng hoa sao?”
Hắn tươi cười xán lạn, không như Hạ Cẩm Niên ôn nhu quý khí, lại càng giống như nam thần vườn trường hoạt bát tràn đầy sức sống.
Lâm Táo thành thật mà lắc đầu.
Trình Hạo Nhiên hướng cô chớp mắt: “Vậy đóa hoa này cho cô, lấy thân phận bạn tốt, miễn cho lần đầu tiên cô nhận hoa lại là trong phim, thế thì rất đáng thương.”
Hai người hợp tác hơn một tháng, đều quen thuộc lẫn nhau, cũng thường xuyên cùng nhau ăn cơm hộp, tuy không tính là bạn tốt, nhưng khẳng định cũng xem như là bạn bè.
Nhìn bông hoa lẻ loi ở trước mặt, Lâm Táo vui vẻ cười, sạch sẽ mà thuần túy, giống như tiểu hài tử bất ngờ nhận được món quà yêu thích.
“Cảm ơn.” Nhận lấy hoa hồng, Lâm Táo thật sự rất vui vẻ.
Trịnh Hạo Nhiên tiếp tục cùng cô nói mấy câu, thẳng đến khi Tần Lộ tới, hướng hắn ra cái thủ thế “ok”.
Trình Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, rời đi.
Lâm Táo vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Tần Lộ vỗ vỗ vai cô, giải thích: “Hoành An muốn bắt đầu tuyên truyền phim, video quay cảnh vừa rồi của 2 em sẽ đăng lên mạng tạo thế trước.”
Lâm Táo ngạc nhiên.
Lại nhìn hoa hồng trong tay, nghĩ đến những lời vừa rồi của Trình Hạo Nhiên chỉ là diễn kịch, Lâm Táo có chút thất vọng.
Cô không có ý gì khác với Trịnh Hạo Nhiên ngoài tình bạn, nhưng, Lâm Táo còn tưởng rằng Trịnh Hạo Nhiên thật sự coi cô là bạn tốt.
Tần Lộ cười: “Chủ yếu là 2 em không có nổi tiếng, đành phải tạo ra mấy tin đồn, tựa như trên mạng luôn có mấy tin tức linh tinh về minh tinh ấy, em cho rằng thật sự là người qua đường chụp hết sao, tất cả đều là đoạn đội nghệ sĩ tỉ mỉ tạo ra đấy.”
Cuối cùng, Tần Lộ ý vị thâm trường mà nói: “giới gải trí thật thật giả giả, quen rồi thì tốt.”
Lâm Táo đã hiểu.
Đạo diễn bỗng nhiên vỗ tay, muốn quay cảnh tặng hoa.
Ra đến sân quay phim, bên ngoài tụ tập rất nhiều sinh viên vây xem, hơn nữa càng ngày càng có nhiều sinh viên vì tò mò mà tụ tập lại.
Trong đó có môt người mặc một thân áo hoodie bình thường nhưng dáng người cao ráo, rất thu hút ánh nhìn của mọi người.
Phàm là hắn đi qua chỗ sinh viên nào, vô luận là nam hay nữ đều sẽ nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, nhưng mũ tennis trên đầu nam sinh ép xuống rất thấp, che đậy đôi mắt của hắn, tuy rằng vừa nhìn liền biết là soái ca, nhưng cũng không có người nào không biết xấu hổ mà khom lưng nhìn mặt hắn đến cùng.
Người này chính là Mạnh Hoài An.
Mạnh Hoài An từ quyển tiểu thuyết kia học được một điều, đó chính là đóng giả người bình thường đến thăm nữ chính.
Muốn có được thứ gì thì cần phải trả giá một thứ khác, vì để Lâm Táo chủ động, Mạnh Hoài An trước hết phải có được tâm của cô.
Kim cương, biệt thự cùng chính bản thân hắn đều không dùng được, Mạnh Hoài An chỉ có thể dựa vào tiểu thuyết.
Cô thích xem phim thần tượng như vậy, khẳng định sẽ thích tình tiết này.
Đi đến đằng sau đám sinh viên đang vây xem, ỷ vào chiều cao của mình, Mạnh Hoài An rất nhanh đã nhìn thấy Lâm Táo đang quay phim.
Cô đỏ mặt đứng dưới một gốc cây hòe, nam chính cầm một bó hoa hồng đứng đối diện cô, máy quay cùng đạo diễn ở bên cạnh.
Mạnh Hoài An mặt không biểu tình.
Đã bao nhiêu năm rồi, phim thần tượng như thế nào vẫn còn thích mấy thể loại sến súa này.
Cảnh tiếp theo, ai cũng đều dự đoán
được hai người là muốn hôn.
Nhưng trước đó còn một đoạn 2 người phải xích lại gần nhau đã.
Mạnh Hoài An dần dần mím môi lại.
Loại gần gũi này, vì cái gì còn không dùng thế thân?
Mạnh Hoài An bỗng nhiên nghĩ tới tình tiết trong cốt truyện, phân cảnh này, môi của nam chính sẽ nhẹ nhàng cọ qua tai của nữ chính.
Ý niệm vừa ra, nam nhân dưới cây hòe đột nhiên cúi dầu, Mạnh Hoài An tinh mắt phát hiện, lỗ tai Lâm Táo đỏ lên!
Ngay khi hắn cho rằng Lâm Táo không tính dùng thế thân, đạo diễn, người quay phim rốt cuộc dừng lại, Lâm Táo đỏ mặt đi ra, đổi thành thế thân thay chỗ.
Dù vậy, Mạnh Hoài An vẫn như cũ bất mãn, cô như thế nào có thể để người khác chạm vào tai của mình? Lâm Táo không thấy khó chịu sao?
Lâm Táo đương nhiên là có chút khó chịu, nhưng cô lại không phải là minh tinh lớn gì, thật sự không có biện pháp yêu cầu cảnh vừa rồi phải dùng thế thân.
Cảnh quay buổi sáng đã xong, mọi người liền trở về khách sạn.
Tần Lộ che ô, Lâm Táo kéo cánh tay chị họ đi dạo ở sân trường, nói nói cười cười, có người ở phía sau đột nhiên đi tới, đến bên cạnh cô liền thả chậm tốc độ.
Lâm Táo tùy ý nhìn qua.
Nam nhân này rất cao, đầu đội mũ lưỡi trai, nhưng tốt xấu gì cũng quen biết dã lâu, Lâm Táo lập tức liền nhận ra Mạnh Hoài An.
Cảm giác này, sao với gặp quỷ còn kinh hãi hơn.
Nhìn đến biểu tình của cô, tâm tình Mạnh hoài An càng kém.
Hắn ở dưới ánh mặt trời đợi lâu như vậy, ánh mắt của cô là có ý gì? Giờ phút này, cô không nên giống như nữ chính trong tiểu thuyết vô cùng kinh ngạc cùng vui sướng sao?
“Anh, anh sao lại ở đây?” Lâm Táo không vui mừng, chỉ có kinh hãi, quay đầu nhìn về phía chị họ, làm bộ không quen biết người nam nhân này.
May mắn cô hiện tại chưa có danh khí gì, lại đã đi xa đoàn làm phim, không có nhiều người chú ý tới cô.
Nhưng Lâm Táo như cũ vẫn sợ hãi có người nhận ra, sẽ đem quan hệ của cô cùng Mạnh Hoài An phơi bày ra ngoài ánh sáng.
Tâm tình Mạnh Hoài An không tốt, ngữ khí tự nhiên cũng không khách khí: “Thăm em.”
Lâm Táo gấp đến độ trên người cũng ra mồ hôi, chỉ nghĩ làm sao cho hắn nhanh đi chỗ khác: “về sau anh đừng tới nữa, tôi sợ bị người khác nhận ra.”
Một mảnh hảo tâm đều bị người ta dẫm nát, Mạnh Hoài An nhịn không được châm chọc nói: “Em hiện tại rất nổi tiếng?”
Lâm Táo: …..
Cô đẩy đẩy chị họ xin giúp đỡ.
Tần Lộ cười gượng, che ô thấp xuống, sau đó mới nói với Mạnh Hoài An: “Tiểu Táo rất tốt, cảm ơn ngài quan tâm.”
Lúc này, Mạnh Hoài liền đến mặt Lâm Táo cũng không thấy nữa.
“giữa trưa cùng nhau ăn cơm.” Hắn lạnh giọng nói.
Lâm Táo: “Được, được,anh đi nhanh đi!”
Chỉ càn hắn ngay lập tức đi chỗ khác, hắn nói cái gì cũng được!
Kỳ thật hôm nay cũng không phải ngày hẹn một tuần của 2 người, cho nên Lâm Táo đáp ứng rồi, Mạnh Hoài An cũng không coi như về không.
Hắn bước chân nhanh hơn, rất nhanh liền đi xa.
Thẳng đến khi không còn nhìn thấy thân ảnh của hắn, Lâm Táo lúc này mới thả lỏng ra.
Tần Lộ nhỏ giọng nói: “Nhìn không ra a, hắn đối với em cũng rất để bụng đấy, còn biết thay quần áo, Tiểu Táo, có khi hắn động lòng thật đấy.”
Lâm Táo: ….
Nếu hậu quả của việc Mạnh Hooài An động tâm là chạy đến phim trường nhìn cô, cô thà rằng hắn cứ như lúc đầu đi!
Còn chưa đi ra khỏi trường, Lâm Táo đã nhận được wechat của Mạnh Hoài An, bảo cô trực tiếp đến Hoàn Vũ.
Lâm Táo nhớ đến căn phòng siêu cao của
hắn, chân có chút mềm, hơn nữa, cô sợ đến quá nhiều, dẫn tới ngời chú ý.
Cô thử thương lượng: Có thể đến chung cư của tôi không?
Hàn Luật vốn dĩ là người ở chung cư, Mạnh Hoài An giấu người trên xe, hẳn là sẽ không bọ người khác phát hiện đi.
Mạnh Hoài An chỉ cho rằng cô sợ độ cao.
Nghĩ nghĩ, đồng ý: Nửa giờ sau gặp.
Hắn một thân mồ hôi, nên tắm rửa một cái.
Giữa trưa, từ khách sạn đến chung cư cũng có khoảng cách nhất định, Lâm Táo trực tiếp bắt xe trở về, Tần Lộ ở lại xử lý công việc.
Ngồi trên xe, bụng Lâm Táo kêu rên, vì thế cô trươc tiên kêu một phần….pizza hải sản.
Mạnh Hoài An thích ăn cơm tây, pizza cũng tính là đồ Tây đi?
Cái này chắc có thể biểu hiện thành ý của cô đi!
Bởi vì muốn nhắc nhở Mạnh Hoài An về sau đừng đến phim trường tìm cô.
Lâm Táo nghĩ trước hết cần đối tốt với hắn một chút, bằng không Mạnh Hoài An cứ lạnh như băng, Lâm Táo không dám mở miệng.
Lâm Táo về phòng, 3 phút sau, Mạnh Hoài An, Hàn Luật cũng đến thang máy.
Thang máy di chuyển xuống dừng ở tầng 1, Mạnh Hoài An chờ mong nhìn về phía trước.
Một đại thúc mồ hôi đầy đầu giao cơm hộp cũng bước vào thang máy, trừ bỏ mùi mồ hôi, còn mang một mùi pizza nồng đậm.
Hàn Luật rất đói bụng!
Nhưng hắn biết ông chủ chịu không được, lập tức liền ấn tầng 3.
Chớp mắt liền đến tầng 3, Mạnh Hoài An trầm mặt đi ra ngoài thang máy, Hàn Luật hướng về phía đại thúc kia cười cười, cũng đi ra.
Chờ thang máy này lên rồi, Hàn Luật mới vào một cái khác ấn tầng 36.
Cửa thang máy mở ra, hai người vốn muốn đi ra ngoài, liền thấy đại thúc cơm hộp đang đứng trước cửa nhà Lâm Táo, cùng lúc đó, Lâm Táo cũng mở cửa phòng.
Bởi vì có người ngoài ở đây Lâm Táo nhận hộp pizza xong liền đi vào, đóng cửa làm bộ không quen biết 2 người.
Đại thúc cơm hộp đi vào thang máy nghi hoặc mà đánh giá 2 người.
Mạnh Hoài An cũng không để ý hắn nghĩ như thế nào, Hàn Luật buồn cười mà giải thích: “Chúng tôi tới xem phòng ở, vốn là 3602, kết quả nghe thành 302.”
Đại thúc cơm hộp bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào phòng ở đối diện Lâm Táo nói: “Nơi đó nơi đó!”
Nói xong, đại thúc cơm hộ vội vội vàng vàng vào thang máy.
Lâm Táo tránh ở bên trong cánh cửa, nghe đại thúc đi rồi, cô mới chậm rì rì đẩy cửa ra, xấu hổ mà nhìn về phái 2 người.
Mạnh Hoài An nhìn về phía cơm hộp trong tay cô.
Lâm Táo sờ đầu: “anh không phải nói ăn cơm cùng tôi sao? Tôi gọi một phần pizza, không biết có hợp khẩu vị của anh không?”
Mạnh Hoài An lạnh như băng: “Không hợp.”
Pizza còn có thể, nhưng hắn không ăn cơm hộp.
Lâm Táo: “…Vậy anh muốn ăn cái gì? Tôi đặt đồ lần nữa.”
Mạnh Hoài An: “Em không nấu cơm?”
Lâm Táo: “….Tôi chỉ biết nấu mì, hoặc là hâm nóng đồ ăn đã làm sẵn.”
Mạnh Hoài An rất miễn cưỡng mà tiếp nhận: “Vậy ăn mì đi.”
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Hàn Luật một cái.
Hàn Luật lập tức cướp đi cơm hộp trong tay Lâm Táo đang kích thích nghiêm trọng đến ông chủ, xoay người đi vào chung cư của hắn.
Lâm Táo cắn môi, oán hận mà nhìn chằm chằm hắn,
Mười phút sau, Lâm Táo từ nhỏ đến lớn tuy rất vui vẻ giúp ông bà ngoại làm việc nhà nhưng lại rất ít khi xuống bếp, từ trong nồi múc ra 2 bát mì, đem tới trước mặt Mạnh Hoài An.
Suy xét đến việc Mạnh Hoài An là nam nhân, khẩu vị rất lớn, Lâm Táo múc cho hắn một bát đầy, mặt trên còn bày 2 quả trứng luộc.
Mạnh Hoài An: ….
“Bát đũa dều là đồ mới.” Lâm Táo thấy hắn chậm chạp không động, cho rằng thói sạch sẽ của hắn lại tái phát, một bên ngồi xuống một bên nói.
Mạnh Hoài An thật sự không muốn ăn.
Nhưng hắn bỗng nhiên nhớ tới cô Lili gì đó của Hạ Cẩm Niên cũng ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chờ bạn hắn về.
Đây là lần đầu tiên Lâm Táo nấu cơm cho hắn, hắn không thể dập tắt nhiệt tình của cô được.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hoài An cầm lấy đôi đũa.
Sợi mì bình thường, nước canh giống như nước ấm hay uống, chẳng qua hơi có vị muối một chút.
“Ăn ngon sao?” Lâm Táo rất không tự tin hỏi.
Mạnh Hoài An rũ mắt, gật đầu.
Lâm Táo vui vẻ, chẳng lẽ cô có thiên phú về mặt nấu ăn?
Cô vội vàng ăn một miếng.
A….
Lâm Táo có chút nuốt không nổi, còn không ngon bằng cơm hộp, càng không bằng tay nghề của chị họ.
Cô ngẩng đầu, thấy Mạnh Hoài An tựa hồ ăn rất ngon, Lâm Táo đột nhiên rất đồng tình với hắn.
Nghe nói hắn du học ở nước ngoài, đây là phải ở nước ngoài bao lâu, mới có thể quên đi mĩ vị chân chính của đồ ăn Trung Hoa, ngược lai cảm thấy đồ cô nấu ăn ngon?
Trách không được mỗi tối hắn đều thích cơm Tây.
Nếu Mạnh Hòa An đều nói ăn được, Lâm Táo cũng không tốt đem bát mì này bỏ đi, đành phải nhẫn nại bồi hắn ăn.
Tới lúc cô không chú ý, Mạnh Hoài An nhắn tin cho Hàn Luật.
Không đến một phút sau,Hàn Luật đến gõ của: “Ông chủ, công ty có việc gấp.”
- -------
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe được tiếng gõ cửa, ông chủ Mạnh cùng Tiểu Táo đồng thời nhẹ nhàng thở ra!.
/50
|